Sunday, December 23, 2018

Từ vựng ôn Topik I - Trạng từ - 부사

(Ảnh: Internet)
  1. 같이 ---> Cùng, cùng với
  2. 그래서---> Cho nên
  3. 그런데 ---> Nhưng mà
  4. 그렇지만 ---> Tuy vậy nhưng
  5. 까지 ---> Đến
  6. 꼭 ---> Chắc chắn
  7. 너무 ---> Quá
  8. 더 ---> Nữa
  9. 또 ---> Lại, nữa
  10. 만약 ---> Nếu, lỡ như
  11. 물론 ---> Tất nhiên
  12. 반드시 ---> Nhất định
  13. 별로 + Câu phủ định ---> Không... lắm
  14. ~ 부터 ---> Từ
  15. 아까 ---> Vừa nãy, hồi nãy
  16. 아마/ 혹 ---> Có lẽ
  17. 아주/ 매우 ---> Rất
  18. 아직 ---> Vẫn...
  19. 안 그러면 ---> Nếu không thì
  20. ~에서 ---> Ở
  21. 열심히 ---> Chăm chỉ
  22. 와/ 과 ---> Với, cùng với
  23. 완전히 ---> Hoàn toàn
  24. 즉시/ 바로 ---> Ngay lập tức
  25. 처음 ---> Lần đầu
  26. 어제 ---> Hôm qua
  27. 오늘 ---> Hôm nay
  28. 내일 ---> Ngày mai
  29. 지금 ---> Bây giờ
  30. 그때 ---> Khi ấy
  31. 나중에/ 후에 ---> Sau này
  32. 오늘 밤 ---> Đêm nay
  33. 바로 지금 ---> Ngay bây giờ
  34. 오늘 아침 ---> Sáng nay
  35. 다음 주 ---> Tuần tới
  36. 이미 ---> Đã... rồi
  37. 최근에 ---> Gần đây
  38. 얼마 전에 ---> Cách đây không lâu
  39. 아직도 ---> Vẫn còn
  40. 전에 ---> Trước, trước khi
  41. 여기 ---> Đây
  42. 저기/ 저쪽에 ---> Ở đó
  43. 모든 곳/ 어디나 ---> Ở khắp mọi nơi
  44. 어디든/ 아무데나 ---> Bất cứ nơi nào
  45. 꽤/ 상당 ---> Khá
  46. 어느 정도 ---> Ở mức độ nào đó
  47. 빨리 ---> Nhanh
  48. 천천히 ---> Chậm
  49. 신중하게 ---> Cẩn thận, thận trọng
  50. 거의 ---> Hầu như, gần như
  51. 함께 ---> Cùng nhau
  52. 혼자 ---> Một mình
  53. 항상/ 늘 ---> Luôn luôn
  54. 자주/ 흔히 ---> Thường xuyên
  55. 보통 ---> Thường
  56. 가끔/ 때로는 ---> Đôi khi, thỉnh thoảng
  57. 좀처럼 ---> Ít khi
  58. 드물게 ---> Hiếm khi
  59. 결코/절대 + Câu phủ định ---> Không bao giờ
Người tổng hợp: Thiên Yết
Nguồn: Internet
P/s: Có gì cần thì mọi người góp ý ở cmt nhé. Mình cảm ơn. Chúc các bạn học tốt.

Wednesday, November 21, 2018

Chọn lựa trong đời của mỗi người!

(Ảnh: Internet)
Ai cũng có điều khiến bản thân mình vô cùng tiếc nuối.

Cuộc sống là như vậy, nó luôn đẩy ta vào hoàn cảnh phải chọn lựa bỏ một thứ và chọn lại cho mình một thứ. Những lúc như vậy dù là ta có chọn gì đi chăng nữa cũng luôn thấy áy náy với điều mình đã bỏ lỡ kia. Chắc có lẽ ai may mắn lắm mới không phải đưa ra cho mình những quyết định.

- Ai sẽ là người có may mắn ấy đây?
- Không ai cả!

Câu trả lời này có vẻ bi quan, nhưng nó là sự thật. Đã là con người thì dù là ai, gia cảnh như thế nào đến một ngày nào đó cũng sẽ phải suy tư để đưa ra những câu trả lời, những quyết định, những lựa chọn cho cuộc đời mình.

Tôi cũng vậy, mỗi lần đứng trước những chọn lựa ấy tôi cảm tưởng mình suy nhược thần kinh và khi đã đưa ra câu trả lời cho dù tâm trạng có nguôi ngoai hơn nhưng cái phần cảm xúc tiếc nuối lại dường như gia tăng đột ngột. Đã phải mất khá nhiều thời gian để tôi trở lại bình thường được. Nhiều người bảo do tôi cứ thái quá, cứ làm lớn chuyện, chứ mấy quyết định nhỏ bé đó đâu cần dồn quá nhiều tâm trí. Tôi không nói gì nhiều tôi chỉ trả lời rằng rốt cuộc thì họ đâu phải là tôi để mà cảm nhận hay điều khiển được cảm xúc trong tôi.

Tôi từng xem một bộ phim và có nghe thấy nữ chính nói như thế này:
- Lời tỏ tình ấy xin lỗi vì giờ em mới trả lời. Em thích anh!
(Trích phim: Thư ký Kim sao thế? - Tập 9)

Cô gái ấy có cơ hội để chọn lại một lần nữa, để xin lỗi, để không còn phải tiếc nuối hay ân hận và để lại được hạnh phúc. Giá mà ai cũng có những cơ hội như vậy. Có những người từ chối người mình rất thương để rồi sau đó ngay cả cơ hội làm bạn với người ta cũng không còn nữa.

Chọn đúng hay chọn sai chúng ta đều phải đưa ra quyết định của mình để hoàn thành từng giai đoạn khác nhau trong cuộc đời ngắn ngủi này. Hay nói cách khác cuộc sống là sự pha trộn của niềm vui, nỗi buồn, hạnh phúc, bi quan, ân hận, oán trách... vậy nên đừng quá đau khổ khi mình sai lầm, hãy nghĩ cách để sửa sai ở tương lai gần nhất. Hãy thật mạnh mẽ và kiêu hãnh cho dù sóng gió cỡ nào!

Quỷ Quyệt
(16:08 - 21/11/2018)

Friday, September 28, 2018

Lẩu Ếch 148k Hà Đông - Hà Nội

Tọa lạc ngay phía sau Melinh Plaza tầm hai cung đường có một nhà hàng lẩu Ếch nức tiếng thơm ngon, bổ, rẻ mà có thể nhiều người còn chưa biết đến. Đó là nhà hàng KuTom - Ếch Ộp.
Địa chỉ cụ thể của nhà hàng là số 37, TT16, Khu đô thị Văn Phú, Hà Đông, Hà Nội. Các bạn chỉ cần lên google map gõ TT16, Khu đô thị Văn Phú, Hà Đông, Hà Nội sau đó ấn chỉ đường là đã đến nơi rồi. Bởi vì nhà hàng KuTom thiết kế biển rất lớn và sáng nên khi vừa đặt chân đến khu TT16 bạn sẽ nhìn ra ngay nhà hàng KuTom nhé! Thật đơn giản phải không? ^^

Nhà hàng có hai tầng, tầng hai có hai phòng được bài trí gọn gàng và bắt mắt, đây là nơi mà những vị khách nghiện chụp ảnh nghiền nhất khi đến với KuTom.
(Bàn ngồi bệt tầng 2)
(Không gian tầng một)
(Quán ếch khi lên đèn)
(Menu của quán)
Lướt qua menu phía trên chắc hẳn bạn phải thốt lên ôi sao lại có cái bảng giá rẻ như thế. Món ếch đơn lẻ có giá chỉ từ 69K, ăn lẩu no nê cũng chỉ với giá từ 148K. Đó là cái giá quá hời để các vị khách của chúng ta đến ăn, tổ chức sinh nhật, hặn gặp bạn bè bàn công chuyện...

Dưới đây là một số hình ảnh khách hàng đến ăn và phản hồi lại tại nhà hàng KuTom



Không chỉ phục vụ tại địa chỉ số 37, TT16 khu đô thị Văn Phú, Hà Đông, Hà Nội mà nhà hàng KuTom còn nhận ship hàng tận nơi nữa nhé các bạn. Chỉ cần ngồi một chỗ lướt web, đặt món, nổ địa chỉ, số điện thoại là các bạn đã có ngay những món ếch nóng hổi để ăn tại nhà rồi!
Hãy liên hệ số điện thoại 097 800 32 22 này để lên đơn nha mọi người ^^!


Đây chắc là phần được các bạn quan tâm nhất, chúng ta sẽ điểm qua hình ảnh một số món ăn ngon ở nhà hàng KuTom Ếch Ộp nhé ^^, không những ngon mà còn bày biện đẹp mắt nữa đó.
(Da ếch chiên giòn)
(Cháo ếch)
(Ếch xào me)
(Ếch rang muối)
(Lẩu ếch và một số món xào, món chiên)
Còn chần chờ gì nữa mà không đến với KuTom Ếch Ộp ngay khi mà thời tiết đang ngày càng mát mẻ rồi các bạn nhỉ? ^^

Chúc các bạn có một bữa ăn thật ngon miệng tại nhà hàng này nhé!

Cảm ơn mọi người đã đọc bài review này của mình!

Thiên Yết
(00: 31 am - 28/09/2018)
P/s: Một số hình ảnh đã được thay mới do những ảnh cũ ở bài này bị lỗi!

Wednesday, September 19, 2018

Tôi đã tỉnh dậy sau cơn mê dài miên man!

Kết quả hình ảnh cho đợi chờ vô vọng
(Ảnh: Internet)
Sau kỳ nghỉ lễ dài bốn ngày tôi quay trở lại Hà Nội. Đêm ấy tôi bị sốt 39 độ không rõ nguyên nhân. Toàn cơ thể bỗng chốc run rẩy, trán nóng bất thường, tôi gục ngã hoàn toàn ngay khi bước chân vào nhà. Đầu đau như búa bổ, khi tôi tỉnh lại đã là hai ngày sau.

Cơn sốt vẫn dai dẳng, nó chỉ hạ xuống 38 độ và cứ thế tiếp tục giày vò tôi.
- Em không sao chứ? - Chị tôi lo lắng nắm chặt tay tôi.
- Em đau đầu muốn chết! - Tôi nhăn nhó, mắt vẫn nhắm nghiền.
- Lúc em ngã lăn ra thềm chị cuống quá nhưng may vẫn đủ tỉnh táo để gọi xe cấp cứu.
- Chị nói cho bố mẹ chưa ạ?
- Vẫn chưa!
- Vâng, thế là được rồi.
- Bác sĩ bảo em bị cúm...
- Bảo sao em mệt thế, chứ mọi khi cảm xoàng làm hai viên thuốc là hết.
- Ừ, về quê đi chơi bạt mạng chả ốm.
- Thế không lẽ em về quê để ngồi ngắm nhà mình thôi à?
- Cãi nhanh vậy là sắp ra viện được rồi! - Chị tôi cười cười đôi mắt hoe đỏ. Chị thương tôi lắm!
...
Tôi tiếp tục nằm viện thêm vài ngày nữa rồi cũng được ra viện. Thân nhiệt hạ xuống gần 37 độ nhưng đầu vẫn còn hơi đau và cảm giác của tôi lúc này cứ lâng lâng, bay bay vô cùng khó tả.
Bước ra đến sân bệnh viện, không khí đầu mùa thu ập vào cơ thể còn đang yếu của tôi khiến tôi hơi sốc. Tôi sốc vì suốt mấy ngày qua với tôi là bao bí bách và tù túng, nay ló mặt ra ngoài thấy trời cao, mây trắng, cây xanh khắp nơi thật tuyệt diệu làm sao. Giống như tôi vừa được tái sinh, tôi cảm thấy mình không còn là mình nữa. Mọi thứ với tôi thật mới mẻ, tôi biết ơn vì mình khỏi bệnh để tận hưởng những đẹp đẽ vốn có của cuộc đời này.
...
Trước khi đổ bệnh tôi có một chuyến nghỉ lễ về quê khá dài, những ngày đó tôi bề ngoài là vui vẻ cười nói đi chơi cùng đám bạn thời trung học phổ thông nhưng thực chất lại đang đau đầu suy nghĩ về những điều còn dang dở trong cuộc sống của chính mình. Tôi lần nữa mãi quyết định đi du học hay không đi du học của mình. Tuy đã hỏi ý kiến của bạn bè và người thân nhưng tôi vẫn trăn trở mãi không thôi. Càng đến hạn để đưa ra quyết định tôi càng đau đầu hơn gấp trăm ngàn lần... và đó cũng là một phần nguyên nhân khiến sức khỏe tôi giảm sút và mắc cúm.

Tôi không thể đưa ra quyết định cho bản thân vì tôi còn bận lòng chuyện tình cảm của mình. Hôm nghỉ lễ tôi cũng về gặp mặt anh ấy. Chúng tôi yêu xa đã bốn năm rồi, tôi chờ đợi anh ấy nói với mình lời cầu hôn nhưng anh dường như không muốn làm điều đó. Anh bỏ qua những gợi ý từ phía tôi, anh ngập ngừng với cả mớ lý do làm tôi đi từ thất vọng này đến thất vọng khác.
- Em không còn trẻ nữa, em định sẽ đi du học đấy, anh nghĩ sao?
- Vậy à, thế thì tốt cho em đó, em đi đi. - Anh vừa chơi game vừa nói, mắt chỉ đảo lên nhìn tôi chừng một giây. Thái độ hờ hững đến vô cùng.
- Thế thì ta lại yêu xa hơn nữa đó, anh không có lo ngại gì ư? - Tôi cố khiến anh phải suy nghĩ ra cách níu chân tôi.
- Dù sao cũng yêu xa mấy năm rồi mà em, đừng căng thẳng quá, em cứ thoải mái đi con đường mình chọn đi, anh chờ được mà! - Anh thả máy xuống bàn, cầm tay tôi xoa xoa.
- ...
Tôi thở dài nhìn anh đầy thất vọng. Anh là vì muốn tôi được thoải mái hay là chưa từng yêu tôi vậy? Quả thực đến bây giờ tôi không còn biết nữa, tôi có cảm giác những năm qua mình chưa từng hiểu anh dù chỉ một phần nhỏ. Anh đối với tôi bây giờ càng ngày càng trở nên mơ hồ. Tôi chợt nhận ra dường như trước nay giữa tôi và anh chưa từng tồn tại thứ gọi là tình yêu.

Đó là suy nghĩ của tôi trước lúc gặp sự cố về sức khỏe, còn giờ đây khi tôi đã tỉnh dậy sau trận ốm tôi cũng có nghĩ về chuyện tình cảm của mình nhưng không còn quá bận tâm nữa. Giống như người tỉnh giấc khỏi cơn mê dài miên man, tôi lập tức quyết định đi du học... Và còn chuẩn bị sẵn tâm lý để nghe lời "Chia tay" từ phía anh.

Đáng lẽ ra tôi nên nhận ra điều này từ lâu rằng "Nếu ai đó yêu bạn, muốn cưới bạn làm vợ thì sẽ chủ động với bạn chứ không để bạn phải suy đoán rồi tự giày vò chính mình mãi như thế!".

- Em quyết định đi rồi chị ạ!
- Thế còn thằng Hải, em với nó định không cưới nhau à, còn trẻ nữa đâu mà cứ đi tới đi lui xa rời nhau mãi thế?  - Chị tôi cằn nhằn từ đầu dây bên kia.
- Thì anh ấy bảo muốn em tự do trên con đường của mình nên là em đi thôi... - Tôi hững hờ.
- Hay nó chưa từng yêu em? Mà cái thằng này, mấy hôm em ốm chị gọi nó còn không bắt máy. Yêu với chả đương, đến là lạ! - Chị dò xét.
- Thì... vậy đấy... mà em cũng không biết nữa. Chiều nay chị về sớm nhé! Em thèm bia. - Tôi muốn khóc, chỉ đơn giản là muốn khóc, còn cảm giác đau đớn thì chẳng biết có tồn tại lúc này không. Tôi thật lòng không phân định được gì nữa.
- Ờ, chị về luôn bây giờ cũng được. Đợi chị!
...

Vậy là kết thúc tại đây, lời chia tay tuy mãi không ai nói với ai, nhưng chúng tôi đã không còn liên lạc với nhau kể từ lần cuối ấy, khi tôi sắp lên máy bay mà anh thậm chí chả đến tiễn tôi. Anh nói qua điện thoại rằng anh bận chăm mấy đàn cá Koi cho khách, anh dặn tôi qua đó nhớ ăn uống đầy đủ và đừng bị bệnh. Tiếng tút tút chưa bao giờ dài đến vậy, dài đến nỗi nó như con dao đâm phập vào tim khiến tôi muốn ngừng thở ngay tại sân bay. Dù cho tôi đã sớm biết chuyện này sẽ xảy đến từ đợt ốm bất chợt đó, nhưng lại không nghĩ rằng nó đau đớn như thế...

Không sao, tôi vẫn ổn, chúng tôi chỉ là không yêu nhau thôi mà. Đau rồi sẽ hết đau, vết thương nào rồi chẳng lành, làm gì có ai giữ trong mình mãi một nỗi đau đâu. Phải không?

Và đâu phải lời chia tay nào cũng cần được nói ra thì người ta mới biết là đã chia tay. Phải không?

Quỷ Quyệt
(3:22 pm - 19/09/2018)

Wednesday, August 1, 2018

Mình ngủ với nhau đi!

(Ảnh: Internet)
Nó thích hắn! Nhưng hắn thích nó hay không thì còn là một điều mơ hồ như khói sương!

Thứ tình cảm ấy đã có từ lâu lắm rồi, trước cả khi nó nhận ra mình thích hắn nhiều như bây giờ. Là thích? Không hẳn chỉ là thích! Có lẽ là yêu...

Những tin nhắn cợt nhả, những hững hờ hắn thả trôi vào mối quan hệ của hai đứa làm nó tê dại. Nó buồn vì câu chuyện tình yêu của mình không được như mong đợi.

Hắn quan tâm nó, hắn trò chuyện với nó, hắn luôn bên nó khi nó cần... Thế nhưng hắn lại không bao giờ nói rằng hắn có tình cảm với nó - thứ tình cảm yêu đương trai gái mà nó đang mộng mơ.

Nó bất lực với những nhớ nhung, chờ đợi và thèm khát mỗi ngày, tâm can nó bị chính mớ suy tư rối bời của đứa con gái đang yêu cào xé. Nó đau - nỗi đau vô hình do nó tự ngộ nhận vơ lấy!

Hắn đã từng nói "Em lấy chồng đi thì anh cũng lấy vợ!", hắn cũng từng nói "Sao giờ em vẫn ế, có phải em chờ anh không?", và hắn cũng đã từng nói "Anh thích em lắm, em gái à!"... Tất cả mọi thứ hắn nói dù cố ý hay vô tình thì cũng giống như đang thả "bả" nó - đứa con gái ngây thơ hiếm có này!

Nó bị lẫn lộn giữa tình yêu và tình bạn thân thiết với hắn. Những lúc hắn nói vài điều tưởng như tỏ tình với nó thì lại kèm theo sự đùa giỡn nên bảo nó tin rằng hắn thích hay yêu nó làm sao nó có thể tin nổi. Nó không thể! Nó không bao giờ có thể!

Nhiều lần nó định hỏi rằng "Anh thích em à?", nhưng khi bắt đầu vào câu chuyện nó lại run rẩy, cuối cùng mọi thứ lại trôi vào dĩ vãng. Nó và hắn như mèo và chuột vờn nhau trong mối quan hệ rối ren đó.

...

Cho đến một hôm, hắn rủ nó đi uống bia. Hắn bất chợt kể rằng hắn đã từng yêu, từng chia ly, từng đổ vỡ và hắn sợ... Nó nghe không sót một từ, giọng hắn cứ đều đều đi vào con tim non nớt chỉ biết yêu hắn của nó. Nó thấy cay sống mũi phải vờ ngáp ngủ để che đậy giọt nước mắt tràn mi của mình.

Hắn và nó uống hết bảy ca bia hơi to phạc rồi dìu dắt nhau rời đi. Gọi một chiếc taxi, hắn đưa nó về nhà, nhà nó hay nhà hắn cả hai chẳng còn phân biệt được. Bởi vì dù là nhà ai đi chăng nữa thì hai đứa cũng quá rõ từng ngóc ngách trong nhà nhau...

Lấy chân đẩy cửa phòng hắn loạng choạng dìu nó lên giường, tháo dép và kéo chăn đắp cho nó. Hắn nhìn nó say mê một hồi lâu rồi đứng dậy loạng choạng đi ra ngoài. Tay hắn vừa chạm vào cửa thì nó bỗng xuất hiện ôm hắn từ phía sau. Nó nói trong hơi men "Mình... ngủ với nhau đi! Thật trong sáng! Em muốn ôm anh đêm nay!". Nhanh như cắt hắn quay lại ôm ghì nó vào lòng thủ thỉ "Xin lỗi em, anh yêu em! Bấy lâu nay là anh tệ và ích kỷ! Anh đã làm em vất vả rồi. Hãy tha thứ cho anh!" Nó lịm đi cùng nước mắt và nụ cười còn vương trên môi. Là mơ hay là thật thì từng lời hắn vừa nói đã in hằn trong trí nhớ nó.

Sáng hôm sau khi nó hé mở đôi mắt trong vắt lên đã thấy hắn đang mỉm cười nhìn mình. Quá thẹn thùng nó vùng dậy chạy trốn. Hắn túm áo nó lại ôm chặt nó từ phía sau đều giọng "Đêm qua trong sáng, anh mới chỉ tỏ tình và em cũng mới chỉ ôm anh ngủ thôi! Em không cần ngượng đâu!". Rồi hắn ngọt ngào hôn lên tai và cổ nó...

Tình yêu mà nó mong đợi cuối cùng cũng đến thật rồi. Dẫu biết phía trước là cả quãng đường dài mà hai đứa phải tiếp tục bước đi. Nhưng nó không còn muốn quan tâm nữa. Bây giờ, ngay lúc này, nó hạnh phúc bên hắn. Thế là quá đủ rồi!

Quỷ Quyệt
(0:00 am - 31/07/2018)

Sunday, July 22, 2018

Em quên anh có được không?

(Ảnh: Internet)
Đêm qua nghe nhạc, em nhớ đến anh rồi bật khóc nức nở, em vội vã lấy giấy lau những giọt nước mắt bất chợt đó đi.

Em quên anh có được không? Liệu em có làm được điều đó không khi mà đi đâu, làm gì, hay ở cùng với ai em cũng chỉ nhìn thấy bóng hình hai ta của những ngày hạnh phúc đã qua.

Anh đang hạnh phúc rồi, anh thật sự đang hạnh phúc rồi, cùng với người khác không phải em! Em không trách anh, cũng chẳng dám tham vọng có lại anh trong vòng tay mình. Chỉ mong anh hãy mãi như vậy, đừng rời bỏ người con gái ấy, để cô ấy giống như em bây giờ.

Không ai bắt em phải nhớ anh, chỉ là những kỷ niệm cùng ký ức xưa cũ quá mặn nồng khiến em không thể buông bỏ dẫu cho anh đã bỏ đi từ lâu lắm rồi. Người ta nói "Quên là khi nghĩ đến người cũ ta sẽ không cảm thấy đau nữa!", giờ đây nghĩ về anh em vẫn đau...

Có lẽ em vẫn chưa thể quên được anh. Thế nhưng mà em vẫn muốn hỏi rằng "Em quên anh có được không?". Ở trong tim em anh vẫn hiện hữu như xưa, chưa bao giờ biến mất, chưa bao giờ!

Em thấy mình ngu ngốc, dẫu em luôn thấy mình ngu ngốc nhưng không thể phủ nhận nỗi nhớ ấy. Em nhớ anh!

Em buồn lắm, em đau lòng lắm, em lưu luyến lắm những năm tháng thanh xuân cùng anh! Em còn phải làm ra vẻ mình ổn đến bao giờ?

Em quên anh có được không?

Quỷ Quyệt
(10:15 pm - 19/07/2018)

Thursday, July 19, 2018

Chiều chợt mưa

(Ảnh: Internet)
Mưa!
Ướt hết các phố, mọi nẻo đường cho đến tâm trí tôi đều ủ rũ. Tôi mông lung nghĩ về tương lai mờ nhạt mà mình không thể định hình được. Tôi lắng lo và bất an từng chút một trong từng cử chỉ của chính mình. Tôi sợ hãi việc phải đối mặt với thực tại kém cỏi của bản thân.

Mưa!
Từng giọt mưa lạnh lẽo chảy vào con tim yếu mềm đang bơ vơ giữa dòng đời ở cái tuổi phần tư cuộc đời, từ tình cảm, tình thân cho đến tình bạn rồi cả công việc, mọi thứ đang bị đảo lộn vào nhau khiến đầu óc tôi căng như dây đàn. Tôi thực sự muốn cắt đứt mọi thứ để không còn phải nghĩ suy gì nữa.

Mưa!
Những vạt mưa xiên xẹo theo chiều gió cứ vô tình táp thẳng vào mặt, lạnh, lạc lõng, suy sụp, tôi muốn thoát khỏi cảm giác này.

Mưa!
Một chiều mưa với bao nhiêu xúc cảm, tôi vỗ ấm, an ủi chính mình bằng ly trà nóng hổi. Chắc đâu đó trong lòng tôi vẫn thôi thúc rằng "Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi!", thế cho nên dù sao đi chăng nữa tôi vẫn cố gắng gượng...
Nhưng nước mắt chợt nhoèn đôi mi, mọi thứ đều mờ đi như tấm kính cửa sổ kia bị làm mờ bởi mưa...

Quỷ Quyệt
(5:23 pm - 19/07/2018)

Monday, July 2, 2018

Có những muộn màng khiến ta mang ơn...

(Ảnh: Internet)
Anh bảo tôi khi nào quay trở lại thành phố thì gọi cho anh. Tôi đồng ý, trong lòng không trông chờ cũng chẳng chút lắng lo hay tỏ ra hồi hộp gì cả. Bởi vì trái tim tôi nguội lạnh rồi. Với tôi anh giờ chỉ là một người bạn thôi.

Tôi không thể phủ nhận trước đây khi mới xa anh tôi đau khổ lắm, vì nhớ anh mà tôi cảm thấy cả bầu trời sáng rực ngoài kia u tối đến đáng sợ... và lạnh lẽo vô cùng. Thế nhưng mọi vết thương dù lớn, dù nhỏ theo thời gian sẽ lành lại và những vết sẹo còn lại cũng sẽ mờ nhạt dần.

Bây giờ khi nghĩ về anh những kỷ niệm xưa cũ vẫn còn nhưng tôi không còn cảm thấy nghẹn ngào hay đau lòng nữa.

- Em về rồi, anh rảnh khi nào nhỉ?
- Về rồi à? Quán cũ, năm giờ chiều Chủ Nhật tuần này nha em.
- Dạ vâng anh, hẹn gặp anh hôm ấy, em cúp máy đây.
- Ừ em.
Tôi ngắt máy trước chứ không còn ương bướng đợi anh làm điều đó trước như ngày xưa. Tôi đã thay đổi khá nhiều rồi, không biết anh thì thế nào? Chợt tôi cũng có một chút bận tâm, nhưng tôi thật lòng mong anh cũng đang bình thản như tôi bây giờ. Dù lý do chia tay là gì đi chăng nữa thì tôi vẫn muốn anh hãy hạnh phúc, thật lòng tôi luôn mong như vậy.

- Anh ở đây!
Khi tôi còn đang ngơ ngác tìm anh, thì anh đã thấy được tôi. Có vẻ như anh đến sớm hơn tôi tưởng, trước kia anh hay trễ hẹn lắm. Vì công việc.
- Anh xong việc sớm vậy ạ?
- Chủ Nhật mà em.
- À chỉ là...
- Ừ anh biết em định nói gì.
- Vâng, thì đó. À em sắp kết hôn rồi, anh có muốn đến dự lễ cưới của em không?
- Em muốn mời không?
Anh vẫn hiểu tôi suy nghĩ gì, thời gian xa nhau không làm anh bỏ quên mọi thứ. Tôi cũng vậy, tôi hiểu anh muốn hỏi tôi điều gì.
- Người ta vẫn nói không nên mời người cũ đến lễ cưới, nên em cũng đang băn khoăn lắm.
Tôi và anh phá lên cười với nhau.
- Anh tưởng ta là bạn của nhau rồi. Đừng coi anh là người cũ nữa được không em?
Ánh mắt anh chân thành khó cưỡng lại. Tôi bất giác gật đầu ngoan ngoãn như khi xưa còn yêu anh.
...
Nói đôi ba câu chuyện nữa, tôi quyết định mời anh tham dự lễ cưới của mình, tôi cũng hỏi thêm cả về sức khỏe của con gái anh ấy, nghe nói cô bé bị viêm tai. Nghĩ mà tội, còn bé mà nay bệnh nọ, mai bệnh kia.

Cuối buổi nói chuyện anh gọi tên tôi từ phía sau khi tôi chuẩn bị vặn ga lên để phóng vụt đi. Anh nói xin lỗi tôi vì những chuyện xưa cũ anh đã gây ra cho tôi. Đây là lần đầu tiên anh trực tiếp nói ra lời xin lỗi với tôi sau bao năm. Khi mà mọi thứ đã bị cuốn trôi vào dĩ vãng từ lâu lắm rồi. Anh còn nói tôi hãy chỉ nghe thôi và đừng quay lại. Anh bảo anh sợ phải nhìn thấy biểu cảm của tôi khi nghe anh nói về vấn đề đó.
Tôi không nói dài dòng, tôi bảo anh "Không sao đâu, em vốn đã quên rồi!". Lúc này tôi mới quay lại chào anh lần nữa và đi về.

Chín năm trước khi anh bảo vì sự nghiệp mà từ bỏ tôi, anh quay bước nhanh lắm, đi cùng cô thư ký. Tôi lúc đó đang còn là sinh viên nên suy nghĩ không sâu rộng được lại cứ cho là thật, chỉ biết khóc lóc và tự trách mình là vật cản bước chân anh.
Cô bạn thân của tôi nói "Mày bị lừa rồi, sự nghiệp cái gì, lão ta cả ngày nắm tay thư ký đi tung tăng đó! Đồ ngốc!". Tôi vờ không nghe thấy bạn tôi nói gì, cũng không bận tâm phải đi xác nhận điều đó, cho đến gần một năm sau anh đăng rất nhiều hình ảnh kết hôn lên facebook, cô dâu đứng cạnh anh là cô thư ký ấy. Tôi chết lặng. Nhưng vẫn ấn like tấm ảnh đó. Vài giây sau, rất nhanh có tin nhắn từ anh gửi đến. Chỉ đúng ba từ "Anh xin lỗi!". Tôi trả lời lại anh cũng đúng ba từ "Đã muộn rồi!".

Bẵng đi một thời gian, tầm hơn một năm, lúc này tôi đã rời thành phố đến một nơi khác làm ăn, sinh sống cùng gia đình, bạn tôi bảo tình cờ gặp anh trong bệnh viện. Nó kể cho tôi, bảo nhìn anh hốc hác và mỏi mệt lắm. Nó bảo anh đến đó vì con anh bị bệnh. Bỗng tôi thấy thương anh, bao căm phẫn năm ấy trôi tuột đi hết. Ngay lập tức tôi gọi điện cho anh hỏi thăm sự tình.
Anh vẫn dùng số cũ và có vẻ khá bất ngờ khi thấy tôi gọi. Chúng tôi nói chuyện không nhiều, chỉ nói về đứa bé. Cô bé bị sinh non nên sức khỏe yếu vô cùng... Cuối thoại anh nói cảm ơn tôi vì vẫn coi anh là bạn. Tôi lặng im vài chục giây, nói vâng rồi cúp máy. Kể từ đó mối quan hệ của chúng tôi đã "bạn bè hóa" như vậy.

Nhiều người bảo tôi khờ, có người chửi tôi ngu bởi vì đã chấp nhận làm bạn với anh - kẻ nhẫn tâm cắm sừng tôi. Nhưng tôi chỉ biết cười cho qua, đối với tôi cứ làm sao để bản thân thấy hạnh phúc là ổn rồi. Chắc gì khi ôm hận thù với anh tôi đã cảm thấy dễ chịu. Vậy cho nên tôi quyết định sống theo ý mình.
...

Bây giờ tôi không còn cô đơn nữa, bên cạnh tôi đã có một người hết mực yêu thương mình. Anh ấy còn nói cảm ơn vì ông trời đã để tôi và anh ấy gặp được nhau dẫu cho bây giờ đã hơi muộn, bởi vì tuổi của hai đứa không còn trẻ nữa.

Quả thật nếu là của nhau thì cho dù thế nào đi chăng nữa cũng sẽ tìm được nhau trên đường đời. Chỉ là sớm hay muộn thôi!

Thật lòng cảm ơn người cũ, cảm ơn người mới đã bước đi cùng ta những đoạn đời khác nhau. Dẫu là ngắn hay dài thì đoạn đời đó vẫn là vì có ai kia mà trở nên nhiều màu sắc hơn.
Cảm ơn cả những muộn màng mình đã từng trải qua suốt ngần ấy tháng, năm...
Cảm ơn rất nhiều!

Quỷ Quyệt
(11:01 am - 02/07/2018)

Monday, June 25, 2018

Tôi muốn hạnh phúc!

(Ảnh: Internet)
Hạnh phúc hay không là do suy nghĩ của mỗi người.

Trước đây tôi quan niệm hạnh phúc xa hoa và phức tạp lắm. Rằng phải có cái này, cái kia, người kia, người nọ bên mình thì mới là hạnh phúc. Lâu dần tôi chợt nhận ra hạnh phúc giản đơn lắm, chỉ là sáng sớm có thể thấy nắng nhẹ, thấy những chiếc lá xanh mơn mởn còn đọng sương, trên môi bất giác mỉm cười thì đó đã là hạnh phúc rồi.

Tôi nghĩ rằng nếu không thể sống cả một đời chỉ toàn vui vẻ thì mình hãy biết chắt lọc những khoảnh khắc nhỏ bé để bản thân được sống hạnh phúc hơn, dẫu cho niềm hạnh phúc đó là lớn lao hay nhỏ nhặt.

Và tôi cũng chợt nhận ra nhiều người than họ bất hạnh mặc cho họ có rất nhiều thứ là bởi vì họ quá tham vọng, họ đòi hỏi ở cuộc sống này quá nhiều thứ mà không thử một lần chấp nhận thực tại của chính mình. Biết bao người dù có đang chịu khổ đau mà khuôn miệng vẫn cười thật đẹp vì họ muốn hạnh phúc cho dù chỉ là trong tưởng tượng mà thôi... Vậy tại sao khi ta đang có quá nhiều thứ thì ta lại cảm thấy mình không hạnh phúc?

Tôi có thể trả lời rằng đó chính là do suy nghĩ của ta đã hành hạ ta bấy lâu nay.

Tôi thật sự muốn hạnh phúc và muốn lan tỏa thông điệp hạnh phúc đến mọi người. Tôi mong rằng ai đó đọc được điều này hãy nhào nặn lại suy nghĩ của mình theo cách khác và tự cảm nhận hạnh phúc từ chính những điều giản dị nhất trong cuộc đời này.

Quỷ Quyệt
(11:24 pm - 25/06/2018)

Saturday, May 12, 2018

Anh ấy không yêu con... con phải làm sao đây?

(Ảnh: Internet)
Mùi bia nồng nặc, đếm sơ qua chắc cũng gần chục lon bia Sài Gòn... nhưng cô thấy mình tỉnh hơn bao giờ hết!
- Anh ấy không yêu con bố ạ!
Ngửa cổ uống cạn một lon bia nữa, cô thẫn thờ nhìn bố mình.
Người bố vẫn kiên trì lắng nghe cô con gái tuổi đôi mươi lần đầu thất tình than vãn mà không nói năng gì.
- Anh ấy bảo anh ấy muốn tốt cho con...
Cô nôn ọe, chắc bia đang ngấm. Bố cô ân cần nâng cái chậu chuẩn bị sẵn lên giúp cô dễ dàng ói hết đám men trong dạ dày ra. Ông nhẹ nhàng vỗ lưng và hỏi cô con gái xem còn có thể uống tiếp không. Đây cũng là lời đầu tiên ông nói từ khi bữa tiệc bia của hai bố con bắt đầu.
- Con... con... còn tiếp được ạ.
Cô lấy giấy lau miệng và tiếp tục.
- Con ạ, nếu anh ta yêu con đã không bỏ con như vây. Con còn tiếc, còn đau khổ vì một người đã ruồng bỏ mình sao con gái ngốc nghếch?
Ông nhìn con đau lòng, ông kéo cô vào lòng vừa ôm vừa xoa đầu.
- Nhưng con còn yêu anh ấy, con nhớ anh ấy... và... và con đang cảm thấy không thể thở nổi!
Cô khóc nấc lên trong lòng bố. Cô biết bố mình sẽ lo lắm, nhưng lúc này cô không thể điều khiển được cảm xúc của mình. Không điều gì có thể ngăn được cô lúc này.
- Khóc đi con! Có bố đây mà!
Ông ghì chặt con hơn, những giọt nước mắt xót thương nơi khóe mi ông cũng lũ lượt rơi xuống. Ông thầm ước giá mà mẹ cô còn sống có lẽ sự an ủi của bà sẽ có tác dụng hơn. Ông bỗng thấy mình thật vô dụng...
- Con phải làm sao đây? Anh ấy... anh ấy không yêu con...
Tiếng nói nhỏ dần, cô say giấc trong vòng tay bố mình như ngày còn nhỏ, thật ấm áp và yên bình làm sao.
Người bố ôm trọn cô con gái bé bỏng trong vòng tay, ông thở dài rồi cất tiếng hát ru, âm thanh à ơi trầm ấm lan tỏa từ khoảng sân nhỏ bé ra khắp ngõ, xóm và vang lên tận bầu trời đầy sao. Đêm ấy ông không ngủ...

Vài ngày sau.
Bến xe đông đúc người qua lại, cô vẫy tay chào bố rồi quay đi len lén lau những giọt nước mắt. Hôm nay cô lại ra thành phố để tiếp tục học tập, làm việc và kiếm tìm hạnh phúc của mình. Nghỉ gần một tuần là quá đủ để cân bằng tâm lý sau một cuộc chia tay, cô tự nhủ. Nhưng khi tạm biệt bố để lên đường không hiểu sao cô không thể kìm lòng được, những giọt nước mắt ương ngạnh cứ cố chấp rơi mãi không thôi.
Bố cô đứng phía dưới biết con mình đang khóc thì lo lắng lắm, nhưng lần này ông quyết định vờ không thấy bởi vì ông biết một người muốn trưởng thành thật sự thì phải trải qua những cung bậc cảm xúc đó. Ông quay bước trở về, vừa đi vừa ngắm nhìn trời xanh rồi thì thầm "Em à, con chúng ta đang từng bước tự mình bước đi trên đường đời rồi, nhưng anh vẫn sẽ luôn bên con bé nên em hãy an lòng nhé!"

Thật vậy! Bất kỳ ai bạn gặp trong đời cũng có thể tuyệt tình xô bạn ngã duy chỉ có bố mẹ bạn luôn ở bên nâng đỡ và chia sẻ cùng bạn cho dù bạn buồn hay vui, cho dù bạn là người tốt hay kẻ xấu, người thất bại hay thành công... thì họ cũng không bao giờ bỏ rơi bạn. Thế cho nên chúng ta hãy can đảm bước đi dẫu phía trước có bao nhiêu khó khăn đi chăng nữa! Và hãy nhớ đừng bao giờ gục ngã vì bất cứ lý do gì!

Quỷ Quyệt
(2:05 pm - 12/05/2018)

Tuesday, May 8, 2018

Khoảng trời tím ngây ngô

Kết quả hình ảnh cho hoa bằng lăng hà nội 2018
(Ảnh; Internet)
Bằng lăng lại nở rồi.

Tôi nhớ mấy năm trước khi tôi còn học trên Hà Nội, hôm ấy chị gái lai tôi đi vài nơi vào một chiều như bao ngày, trời nắng nhưng có một thứ mới lạ khiến tôi trầm trồ thốt lên "Ô má ơi, nguyên con đường tím lịm kìa chị, đẹp thế! Giờ em hiểu vì sao mẹ cứ khen hoa bằng lăng đẹp!". Đó là lần đầu tiên tôi thấy được vẻ đẹp đến nao lòng của bằng lăng.

Nhìn bằng lăng thấy lòng cứ buồn man mác chứ không rạo rực, cháy bỏng như hoa phượng đỏ, chắc bởi cái sắc tím thơ mộng chăng? Tôi không rõ vì cái lý gì, tôi chỉ biết bằng lăng không đơn giản là hoa mà còn là hơi thở của cả một thành phố khi vào mùa. Thế nên sau này khi xa Hà Nội rồi tôi cứ thi thoảng lại gọi hỏi mấy đứa bạn còn làm việc và sinh sống ở đó rằng "Bằng lăng nở chưa mày?".

Thế đấy! Tôi nhớ bằng lăng, nhớ Hà Nội, nhớ những ngày tháng sinh viên cả ngày chỉ lo chuyện học với làm thêm mà đau đầu nhức óc, nhớ những ngày đủng đỉnh vừa ăn kem vừa dạo quanh bờ hồ Hoàn Kiếm, hồ Tây... nhớ... nhớ những điều giản đơn như vậy!

Bao nhiêu ký ức về một thời sinh viên ngây ngô chân ướt chân ráo từ tỉnh lên thủ đô, niềm vui, nỗi buồn cứ vậy bị xáo trộn khi ngắm nhìn sắc tím của những cánh hoa bằng lăng. Hà Nội là vậy đó, ban đầu xa lạ, nhưng từ sự xa lạ đó nó cứ dần dần, ngày này qua tháng khác trở nên gắn kết và quá đỗi thân thuộc với những người xa quê. Để đến khi họ hoàn thành việc học hay công việc quay trở lại quê nhà phải gói ghém hành lý mang theo cả nỗi nhớ Hà Nội đến da diết.

Tôi cũng vậy, năm năm học tập, sinh sống và làm việc tại đây tuy thời gian không quá dài nhưng đối với tôi Hà Nội mãi mãi là một phần thanh xuân, một phần ký ức tuyệt đẹp mà ai đó có mang đến bao nhiêu của cải để đánh đổi và bắt tôi quên đi tôi cũng nhất quyết không chịu. Không ai lại muốn xóa đi ký ức cùng kỷ niệm trong đời mình cả, cho dù đó là những điều kém vui thì qua những sự việc đó ta cũng có những trải nghiệm và bài học kinh nghiệm quý giá. Thế cho nên đâu phải nói đổi là đổi được...

Dẫu biết rằng nếu có nhớ bằng lăng, nhớ Hà Nội thì chỉ cần một chuyến xe cùng vài tiếng đồng hồ đi đường là đến nhưng trong lòng vẫn không khỏi mang trong mình tiếc nuối, cũng bởi vì quãng thời gian ấy, khoảng trời tím ngây ngô ấy vốn đã xa thật rồi...

Các bạn ạ, nếu có thể thì hãy một lần trong đời trở thành sinh viên, có như vậy khoảng trời thanh xuân của ta mới trọn vẹn, đủ đầy hơn.

Thời sinh viên thật tuyệt vời và diệu kỳ biết bao!

Quỷ Quyệt
(5:20 pm - 08/05/2018)

Saturday, April 28, 2018

Ký ức vụn vỡ

Kết quả hình ảnh cho hoa anh đào hàn quốc
(Ảnh: Internet)
Mình yêu nhau tròn năm năm anh ạ! Em chỉ tiếc rằng thời gian không dài hơn nữa. Ngày chia tay hai đứa ôm nhau và khóc cùng nhau, em thấy việc này thật văn minh. Trước đây lúc còn yêu, em từng nghĩ nếu ngày nào đó hai ta gặp vấn đề trong mối quan hệ này thì không biết cảnh chia tay sẽ tồi tệ ra sao. Và cuối cùng thì em được thấy cảnh đó rồi. Nó khá văn minh và lịch sự... nhưng lại vô cùng đau xót.

Tại sao ta yêu nhau mà lại không đến được với nhau? Tại sao anh lại bất cẩn làm một người con gái khác có bầu? Tại sao anh say sưa với những người bạn không đàng hoàng để rồi họ chơi anh một vố đau như vậy? Em có thể lấy vị trí quan trọng của mình trong lòng anh để bắt anh mặc kệ cô gái kia đi phá thai và bắt cô ấy biến mất mãi mãi... nhưng em cũng là con gái, em hiểu điều đó đáng ghê tởm như thế nào. Em chọn rời xa anh. Em biết anh cảm thấy có lỗi và dằn vặt vô cùng. Em cũng oán trách anh nhiều lắm, nhưng em không muốn người em yêu là người vô trách nhiệm, là người phá hủy cuộc đời một người con gái mới chân ướt, chân ráo bước vào đời.

Giờ đây không còn anh, cũng chẳng còn hơi ấm từ những cái nắm tay, những cái ôm thật chặt nữa mà chỉ còn lại những tấm ảnh chụp chung cùng mớ ký ức tươi đẹp đang dần vụn vỡ.

Anh biết không hoa loa kèn đang nở đấy, bức ảnh đầu tiên mình chụp là bên cạnh những đóa hoa xinh đẹp và tinh khôi ấy. Nhìn nụ cười của hai ta kìa thật hạnh phúc biết bao, em trước đây mỗi lần xem ảnh của chúng mình lại tưởng tượng ra cảnh mình kết hôn, sinh con và cùng nuôi dạy chúng. Em đau lòng lắm, em cũng khóc nhiều lắm rồi, anh nhất định phải chăm sóc gia đình nhỏ của anh thật tốt nhé. Sau này con cái chúng ta hãy là bạn bè của nhau như mối quan hệ sau chia tay của chúng ta bây giờ.

Em hay ngắm mãi bức ảnh cuối cùng mình chụp với nhau ở con đường ngập tràn hoa anh đào tại Hàn Quốc. Lúc đó em tựa đầu vào vai anh hạnh phúc vô cùng, ta đã hứa với nhau sẽ tới đây lần nữa vào dịp hai đứa nghỉ tuần trăng mật... nhưng giờ đây đó chỉ là một góc kỷ niệm đã cũ trong mối quan hệ của hai ta. Em nhớ anh vô cùng anh ạ!

Và anh biết không, ngày mình chia tay em đã làm điều dại dột, em đã tự tử nhưng may thay bạn em đến thăm bất ngờ... em được cứu sống và em chợt nhận ra mình thật ngốc. Em phải mạnh mẽ chứ sao lại quá yếu đuối như vậy!

Bây giờ em đang ở Hàn Quốc, những bức ảnh mới nhất em chụp cũng ở nơi ngập tràn sắc hoa anh đào khi xưa, nhưng giờ đây chỉ có mình em cười rạng rỡ trong những khung hình đó thôi. Cuộc sống không anh của em rồi sẽ ổn phải không...

Quỷ Quyệt
(10:28 am - 28/04/2018)

Friday, April 27, 2018

Sự ích kỷ trong con người

(Ảnh: Internet)
Ai cũng ẩn chứa trong con người mình sự ích kỷ. Ta không thể biết nó có tồn tại hay không khi ta chưa nổi lên những cơn ghen tị cùng hành vi hãm hại người khác khi thấy họ gặp nhiều may mắn và hạnh phúc hơn mình.

Bản thân chúng ta luôn tự tin cho rằng mình là người biết suy nghĩ thấu đáo và luôn luôn sẵn lòng chúc phúc cho tất cả những người xung quanh. Nhưng một giây phút nào đó, trong vô thức ta lại hỏi "Sao may mắn và hạnh phúc đó không phải của mình mà lại là của người a, b, c kia?", hay "Tại vì sao ta phải quan tâm đến người khác, ta cứ sống cho riêng mình thì có gì sai?".

Những khúc mắc, tức tối đó chỉ được ta bộc lộ ra khi ở một nơi không người. Sự rối bời bắt đầu nảy sinh bởi ta không biết vì sao suy nghĩ trong thâm tâm mình lại quá khác so với những thứ ta bộc lộ ra bên ngoài như vậy? Tất cả những điều đó sẽ làm ta mệt mỏi, khốn đốn, thậm chí là chả còn muốn giao tiếp với những người có điều kiện sống tốt hơn mình. Cái ý nghĩ nếu mình không quan tâm thì mình sẽ không biết họ đang hạnh phúc và mình sẽ không ghen tị, không suy nghĩ ích kỷ nữa là sai lầm. Nhưng dường như không ai nhận ra điều đó. Bởi lúc này đây ta đang bị sự ích kỷ chi phối một cách mạnh mẽ, khiến ta làm gì cũng chỉ biết đến bản thân mà không để ý đến ai khác.

Ích kỷ vốn dĩ là nguồn gốc của mọi sự tàn ác nên chúng ta phải học cách kiểm soát nó thật tốt. Khi ta có những dấu hiệu của sự ích kỷ như ganh tị, nhỏ nhen trong cách cư xử, hay cáu bẳn và gây sự vô cớ với người khác, thậm chí có những suy nghĩ ác độc muốn hãm hại mọi người thì ta nên thật bình tĩnh để phân tích vấn đề, để nhận định rằng những điều đó là sai trái. Tuy nhiên, nếu bản thân không thể tự điều khiển cảm xúc thì hãy tìm một người mà mình tin tưởng và tâm sự cùng họ. Người đó sẽ cho bạn những lời khuyên hữu ích và giúp cho bạn cảm thấy dễ chịu cũng như hướng bạn đến lối sống tốt đẹp hơn.

Hãy đọc sách, hãy thư giãn, hãy chăm tập thể dục, thể thao, hãy giao lưu kết bạn để thấy rằng cuộc sống này thật nhiều điều thú vị, thật nhiều những hoàn cảnh khác nhau... Hãy làm mọi thứ để mở rộng lòng mình chứ đừng bó hẹp nó trong sự ích kỷ chỉ biết đến riêng mình.

Quỷ Quyệt
(11: 39 pm - 27/04/2018)

Con người đang dần trở nên vô cảm và chính mình đang vô cảm!

(Ảnh: Internet)
Một ngày mưa, tôi đi học bằng xe buýt, trên xe tôi thẫn thờ nhìn cảnh đường phố qua tấm kính, ai cũng đi thật nhanh, họ tránh cơn mưa, và tránh cả con người...

Tiếng nhạc piano nhẹ nhàng vang lên, là bản Mika's Song do Yiruma thể hiện, Nó thật dịu dàng mà sâu lắng, tôi miên man chìm trong những mớ nghĩ suy lộn xộn. Sinh viên năm cuối như tôi có thật nhiều thứ để nghĩ, thật nhiều thứ để quan tâm... Bỗng xe buýt phanh gấp, tôi bị xô người về phía trước, tò mò không biết chuyện gì xảy ra tôi nhổm người khỏi ghế nhìn lên, tôi vẫn không thấy gì, cho đến khi thân của chiếc xe lướt ngang qua chỗ có vật thể vừa cản nó tôi mới nhìn rõ. Đó là một người phụ nữ mặc áo mưa đi xe ga bị ngã lăn ra đường, có lẽ vì đường quá trơn...

Và cô ấy cứ một mình ngồi đó, chắc vì cú ngã làm cô ấy đau quá nên chưa thể đứng dậy được. Cơn mưa lạnh nhạt rơi xuống, làm ướt nhòe tất cả mọi thứ và mọi người xung quanh thì hững hờ nhấn ga đi qua, họ dường như đang tránh phải giúp đỡ cô ấy. Có lẽ trời mưa lạnh lẽo đã làm trái tim con người ta không còn hơi ấm...
(Ảnh: Internet)
Tôi thôi ngoái đầu nhìn lại và quay mặt trở về hướng ban đầu, tôi chợt nghĩ, có phải vì vậy mà cách đây gần một năm cũng vào ngày mưa khi tôi đi sang đường bị một chiếc xe ngược chiều va phải làm tôi ngã sõng soài ra đường, mọi người chỉ xúm lại xem rồi ngoảnh mặt đi còn tôi thì tự mình đứng dậy, người va vào tôi cũng lạnh lùng bỏ đi, không một lời hỏi han hay xin lỗi.

Thời tiết thật tàn nhẫn nó làm lòng người đổi thay! Phải chăng là vậy? Hay con người đang dần trở nên vô cảm? Họ vô cảm với mọi thứ không liên quan tới mình, không liên quan tới người thân mình. Phải chi cái người ngã xe là người họ quen biết thì có lẽ mặc cho mưa gió bão bùng, hay thậm chí là bước vào lò than cháy rực họ cũng quyết xả thân mà lao tới giúp đỡ.
(Ảnh: Internet)
Việc giúp người trong khả năng của mình khó như vậy sao? Họ chỉ cần bước tới nâng xe cho người phụ nữ bị ngã kia hay đỡ tôi đứng dậy khi tôi ngã thì tôi và cô ấy đã rất biết ơn và hơn nữa chúng tôi còn có thể cầu nguyện cho người có lòng tốt ấy luôn gặp may mắn. Nhưng không! Họ chọn cách lơ đi mọi thứ. Vì chúng không liên quan gì tới họ!

Nhưng rồi tôi lại nghĩ, cách đó khoảng nửa tiếng khi mà tôi còn đang chờ xe buýt, lúc đó mưa chưa nặng hạt, tôi đi chầm chậm tới bến xe tay cầm chiếc ô che cho mình. Tôi đã nhìn thấy một người đứng đó, bạn ấy không có ô, và tôi cũng như những người ở trên ngoảnh mặt đi không giúp bạn ấy tránh mưa. Có lẽ không chỉ mọi người mà chính bản thân tôi cũng là kẻ vô cảm.

Chúng ta luôn chê trách người khác rằng tại sao họ không giúp ta khi ta gặp khó khăn… Nhưng đã bao giờ mọi người tự hỏi chính mình, liệu cũng những trường hợp đó, bản thân mình là người có thể giúp đỡ người khác thì mình liệu có giúp họ? Hay mình cũng ngoảnh mặt làm ngơ?

Mỗi người trong chúng ta cần sống có tình người hơn, vì nếu ta biết sống tốt với mọi người xung quanh thì khi ta cần sự giúp đỡ mới có người sẵn lòng giúp ta. Hãy học cách cho đi đừng chỉ biết nhận về mọi thứ! Không ai đánh thuế sự chân thành, hay lòng tốt, chỉ có lòng mình eo hẹp ky bo muốn giữ nó cho riêng mình thôi!
Chúng ta hãy cùng nhau tập sống tốt hơn nhé!

Thiên Yết
(28/03/2014 - 1:20pm)
Đăng lần đầu tại Readzo.com, nhưng giờ trang web ấy đã dừng hoạt động rồi.

Những quả bóng thủy tinh chứa màu vẽ

(Ảnh: Internet)

“Sao con buồn vậy?”


Người bố nghe thấy tiếng vỡ của thủy tinh ngoài sân, anh chạy ra thì thấy con trai đang thẫn thờ đứng nhìn những mảnh vỡ sắc nhọn trước mắt mình. Dù lo lắng nhưng anh vẫn điềm tĩnh hỏi han thật nhẹ nhàng. 


“Con làm vỡ quả bóng thủy tinh chứa màu nhũ trộn mà bạn con tặng rồi bố ạ.” Cậu bé cúi mặt buồn rầu nhìn lớp màu chảy loang lổ dưới sân.


“Thế sao con lại làm vỡ nó?” Anh khẽ thở nhẹ ra một cái khi biết được lý do. 


“Dạ... dạ... con... con giận bạn con và…” Cậu bé lắp bắp. Cậu muốn giải thích nhiều lắm nhưng chẳng thể cất lời cho rõ ràng được. Sống mũi cậu cay xè, đôi mắt thì ầng ậng nước, cậu bắt đầu nức nở. 


“Thôi được rồi con trai bé bỏng của bố, con đừng buồn cũng đừng khóc. Hãy đứng dậy ra góc sân lấy chổi và kho hót lại đây cho bố nào.”


Người bố ngồi xổm xuống xoa đầu cậu con trai học lớp một rồi nhẹ nhàng khuyên bảo.


“Con có biết thủy tinh dễ vỡ lắm không?” Anh vừa dọn những mảnh vỡ của quả bóng vừa thủ thỉ tâm sự cùng con.


“Dạ biết ạ!” Cậu bé nấc lên thành tiếng, lấy tay lau nước mắt, khuôn mặt lúc này đã trở nên nhọ nhem, nhìn đáng thương nhưng cũng rất buồn cười. 


“Sau khi con ném vỡ nó con thấy thế nào?”


“Dạ... dạ rất buồn ạ!” 


“Con còn giận bạn con không?” Người bố im lặng một lúc rồi hỏi thêm. 


“Dạ... con không, nhưng... con sợ bạn ấy biết con làm vỡ quà... bạn ấy buồn!”


Cậu bé thật thà trước những lời hỏi han nhỏ nhẹ của bố mình, đồng thời cũng thấy vô cùng hối hận về hành động vừa rồi. Đôi mắt to tròn vương những giọt nước mắt lại càng trở nên long lanh hơn. 


“Con trai qua đây bố cõng đi dạo công viên nào!” 

...


Trên đường đi anh đã tâm sự rất nhiều cùng con, anh biết con mình còn rất nhỏ tuổi, cậu bé không thể hiểu hết được hành động của mình có tác động tốt, xấu ra sao. Anh khuyên con sau này khi làm gì cũng nên nghĩ thật kỹ, mình làm vậy sẽ có chuyện gì xảy đến và những chuyện này sẽ khiến bản thân mình và người khác cảm thấy ra sao. Cậu bé nghe bố nói thì dạ vâng liên tục rồi tự hứa với bố cùng bản thân mình rằng ngày mai sẽ gặp người bạn kia chủ động làm hòa và thú thật về chuyện làm vỡ quả bóng thủy tinh chứa màu vẽ.


Về gần đến nhà, thả con trai xuống trước cửa hàng tạp hóa. Anh xoa đầu con rồi bảo cậu bé vào chọn loại kem mà mình thích coi như món quà “tốt nghiệp khóa học về cách ứng xử lúc nóng giận”. Cậu bé cười toe để lộ hàm răng sữa nhỏ xinh rồi vui vẻ vào lựa loại kem yêu thích của mình. . 

Trong cuộc sống này thứ gì tốt đẹp đều rất mong manh, nếu ta vì một lý do nào đó mà phá hủy chúng thì sau cơn giận đỏ mặt tía tai kia sẽ là sự hối hận cùng dằn vặt đến tận mãi sau này... 


Hãy suy nghĩ thật kỹ trước khi hành động để không bao giờ phải rơi vào tiếc nuối và khổ đau!


Quỷ Quyệt

(6:51 pm - 27/04/2018)

Sửa lại vào ngày 19/06/2022 - 2:25 PM

Mẹ xin lỗi...

Hình ảnh có liên quan
(Ảnh: Internet)
Cô thất thần, dù phía thân dưới đau đớn cỡ nào cũng không khiến cô rơi dù chỉ nửa giọt nước mắt. Y tá hỏi cô có sao không, có cần giúp gì không cô chỉ lẳng lặng lắc đầu rồi nhắm nghiền mắt nghỉ ngơi. Cô không ngủ được nhưng cô vẫn muốn nhắm mắt vì cô không muốn mình phải nhìn bất kỳ điều gì trên thế gian này nữa!

Đây là lần thứ hai cô phải bỏ con mình.

Nhớ lại lần đầu khi biết mình mang thai cô còn ngây thơ vui mừng báo cho anh, cô tưởng rằng có con rồi hai người sẽ làm đám cưới luôn. Nhưng không, anh ngọt nhạt thủ thỉ bảo cô hãy nghĩ đến anh, đến con, vì sự nghiệp của anh đang gặp khó khăn, nếu bây giờ kết hôn thì sẽ không có điều kiện chăm con của hai đứa. Cô nước mắt ngắn dài đồng ý rồi nắm tay anh đến khoa sản của bệnh viện. Khi bước vào buồng chuẩn bị hút bỏ đứa con cô vùng dậy chạy ra van xin anh nhưng anh vẫn kiên quyết muốn bỏ đứa bé. Cô khóc từ lúc quay lại phòng cho đến khi đứa con được đưa ra ngoài. Lúc này đứa bé tuy chưa có hình hài nhưng nó vẫn là giọt máu đầu tiên cô mang trong mình. Cô lẩm bẩm "Mẹ xin lỗi!" rồi mệt mỏi ngất đi trên bàn phẫu thuật...

Sau lần đó cô và anh giận nhau hơn ba tháng, họ hầu như chả có chút quan hệ yêu đương nào trong ba tháng này. Cô không cho anh chạm vào mình. Mỗi lần như vậy anh càu nhàu vài phút rồi quay lưng lại với cô ngủ khì khì không bận tâm đất trời ngoài kia, cũng không bận tâm cô đang khóc phía sau lưng mình.

Thời gian cứ thế trôi qua đến một ngày, hôm ấy là sinh nhật anh, nhưng anh lại về muộn. Người nồng nặc mùi rượu anh lao vào ôm cô, đẩy cô xuống giường rồi hôn lấy hôn để. Cô kháng cự nhưng anh lèm bèm "Yên đi, mẹ kiếp! Cô làm cái quái gì mà giữ khư khư... đó... thì... cũng là chuyện đã qua rồi..." Tiếp tục bỏ qua mọi sự phản kháng từ chối quan hệ của cô anh thô bạo tấn công khiến cô mệt mỏi buông xuôi mặc anh muốn làm gì thì làm. Sau cơn say loạn lạc anh nằm vật ra ngủ mê mệt, còn cô ngồi dậy vơ váy áo mặc lên người. Cô bước ra khỏi phòng, đứng nơi ban công lộng gió với tâm trạng xáo trộn cùng ly rượu vang lấy trên bàn tiệc cô chuẩn bị lúc chiều tối để cùng đón sinh nhật và làm hòa với anh. Cô nghĩ mình thật sự nên quên chuyện đó đi, rồi sau này khi hai người kết hôn xong sẽ lại có con, lần này cô nhất định không vì điều gì mà buông bỏ con mình.

Sáng hôm sau khi cô đang rán trứng anh tiến lại ôm cô từ phía sau và xin lỗi. Anh bảo đêm qua anh say quá, sáng tỉnh lại nhớ ra thì thấy vô cùng hối hận. Cô tắt bếp quay lại áp mặt vào ngực, vòng tay ra sau ôm anh. Cô thủ thỉ "Mình kết hôn đi!". Anh hơi nhíu mày, nhưng vẫn vỗ về cô và nói tiếng "Ừ!" dù trong lòng có gì đó không thoải mái.

Thời gian lại trôi qua, gần một năm sau anh và cô vẫn chỉ là mối quan hệ sống chung trước hôn nhân, anh giờ đã là Phó phòng Kinh doanh, cô tuy vẫn là nhân viên Maketting nhưng thu nhập của cả hai cộng lại bây giờ quá ổn để có thể tổ chức hôn lễ, rồi chăm sóc con cái, gia đình. Cô lại đề nghị kết hôn sau một bữa tối bình thường như bao ngày. Còn anh lại nói quanh co và tiếp tục từ chối. Anh bảo anh đang phấn đấu lên Trưởng phòng cô hãy chờ anh thêm một thời gian nữa. Cô vì yêu và tin tưởng nên hết lần này đến lần khác chấp nhận chờ anh.

Mấy tháng sau thấy bụng khó chịu, buồn nôn cô giật mình đi kiểm tra và kết quả khiến cô bần thần. Cô lại dính bầu. Tối đó vừa đi làm về cô nói chuyện với anh luôn. Lần này anh không bắt cô phá thai, anh chỉ ôm cô vào lòng và hứa sẽ kết hôn. Cô yên tâm nép vào vòng tay anh, chưa bao giờ cô thấy mình hạnh phúc đến thế.

Cô vui vẻ ca hát hết ngày này qua ngày khác từ lúc nhận được lời hứa của anh. Đi làm hay đi chơi với bạn bè nét mặt cô cũng rạng ngời như hoa hướng dương vươn mình đón ánh nắng mặt trời. Anh thì vẫn tiếp tục đi làm và bận rộn với mớ chiến lược để thăng tiến lên Trưởng phòng. Đợt này anh về nhà muộn hơn và cũng say nhiều hơn. Cô buồn và hơi thất vọng nhưng biết anh vì công việc mới như vậy nên đành lẳng lặng chăm lo cho anh sau mỗi cơn say. Dẫu cho cô có đang mang bầu trong người luôn mệt mỏi rã rời cũng không ca thán với anh nửa lời để anh chuyên tâm công việc hơn. Mỗi sáng cô đều ôm anh và dặn đừng say quá nhé. Anh hôn cô ngọt ngào rồi cất bước đi.

Hôm ấy cô hơi đau bụng lại thêm buồn nôn nên cứ ngồi trong nhà vệ sinh từ lúc anh đi đến tận chiều muộn. Cơ thể mệt mỏi khiến cô chẳng thể ăn uống được gì. Cô phải xin nghỉ làm cả ngày, căn giờ anh tan làm rồi mới bấm gọi anh. Số điện thoại cô hay dùng hết tiền nên cô phải lấy số phụ gọi cho anh. Đầu dây bên kia vang lên giọng phụ nữ nghe âm sắc dễ chịu vô cùng.
"A lô!"
"Chào chị, anh Phó phòng Kinh doanh có đó không ạ?"
"Anh ấy hơi say, mà chồng tôi hôm nay tan làm sớm nên chị cho tôi xin lại địa chỉ để mai anh ấy gọi lại ạ!"
"Chồng... à... à... không... không sao. Sớm... sớm mai tôi gọi lại sau!"
Chiếc điện thoại bị rơi tuột khỏi tay. Cô không thể khóc, cũng không thể hét lên. Hóa ra anh ta có người khác, hóa ra bấy lâu nay cô chỉ là thứ "phở" để đổi món với cô nhân tình ngoài kia. Ấy thế mà hàng ngày anh ta vẫn về nhà và ôm ấp cô như thể yêu cô và chỉ có mình cô trong cuộc đời anh ta vậy. Cô ấm ức, đấm thùm thụp vào ngực bởi vì lúc này cô thấy mình không cách nào thở nổi. Cơn đau bụng lại càng dữ dội hơn. Cô ôm bụng đau đớn ngã xuống sàn nhà. Máu bắt đầu chảy thấm qua lớp váy mỏng cô hốt hoảng bấm gọi cấp cứu, ú ớ được vài câu rồi ngất lịm...

Đây là lý do vì sao lần thứ hai cô mất đi giọt máu của mình. Vì anh ta, vì cái tên khốn nạn đó... giờ đây đối với cô thế giới này thật đen tối và giả dối biết bao. Cái người mà cô nghĩ rằng sẽ bên cô, chăm lo cho cô, nắm tay cô đến trọn đời lại là một tên sở khanh đội lốt người tốt. Thanh xuân của cô hai lần vì anh mà mất đi máu mủ của mình, hai lần chịu đớn đau trong khoa sản... anh liệu có thể thấu được nỗi đau đó.

"Anh... anh..."
"Im đi! Biến đi! Khốn nạn! A a a a a a..."
Cô tuyệt vọng hét lên, nét mặt cô nhợt nhạt, bờ môi khô khốc bợt bạt như người đã chết.

Vậy là kết thúc. Anh biến mất khỏi cuộc đời cô sau hôm ấy, một lần ngoảnh lại hỏi thăm cô cũng không thấy nữa! Căn hộ hai người mua chung anh để lại cho cô, cô không muốn dùng đến nên đã đem bán và chuyển đi nơi khác.

Cô giờ đây sống một cuộc đời lặng lẽ, không yêu ai và cũng không chấp nhận lời tỏ tình của ai nữa. Cô đã mất đi thiên chức làm mẹ... đã mất tất cả rồi! Mỗi lần nghĩ đến chuyện xưa cũ cô đều khóc và đau khổ thốt lên "Mẹ xin lỗi! Mẹ đã bị trừng phạt rồi các con của mẹ! Mẹ xin lỗi!"...

Quỷ Quyệt
(1:52 pm - 27/04/2017)

Thursday, April 26, 2018

Ba giờ sáng

(Ảnh: Internet)
Ba giờ sáng tôi tỉnh dậy mồ hôi đầy người, tôi ngồi co ro ôm lấy đầu gối, gương mặt thất thần. Chưa bao giờ tôi gặp ác mộng mà lại sợ hãi và muốn khóc như lúc này. Nước mắt cứ thế trào ra không cách nào ngăn cản. Tôi không thể hét lên đòi bố hay mẹ phải ôm lấy mình vì tôi quá lớn rồi chứ không còn bé bỏng nữa. Thế nên tôi cứ một mình thu lu ngồi nhìn mọi vật tĩnh lặng đến cô quạnh trong căn phòng dưới ánh sáng mờ nhạt của đèn ngủ.

Với lấy điện thoại vào zalo khung chat của anh và tôi khi xưa thì thấy anh hiện hoạt cách đấy ba mươi bảy phút. Anh làm gì mà thức muộn vậy? Tôi thắc mắc và muốn ấn nút gọi cho anh. Nhưng tôi không làm được vì giờ đây tôi và anh là hai thế giới riêng biệt rồi, lấy tư cách gì để gọi người ta lúc khuya khoắt như khi còn bên nhau tay níu tay đan cơ chứ!

Bất giác tôi nhớ anh vô cùng. Tôi ước hai đứa đừng chia tay, tôi ước có thể dũng cảm nhấn nút gọi, tôi ước... nhưng mọi thứ đã quá muộn rồi. Những sợ hãi, những cô đơn bây giờ tôi chỉ có thể một mình gánh lấy, hoặc trong tương lai sẽ có người tình nguyện thay tôi gánh lấy nhưng chắc hẳn không phải là anh...

Đêm lại tiếp tục trôi đi, tôi mơ thêm vài cơn ác mộng nữa đến nỗi khi trời đã sáng hẳn khóe mi vẫn còn ướt nước mắt rơi. Phải bao nhiêu lâu nữa mới có cánh tay ấm áp lôi tôi vào lòng ấp ôm những lúc như vậy? Tôi đã tự hỏi mình thật nhiều rồi chợt nghĩ... hay tôi lại níu kéo anh!

Đêm thật cô đơn và lạc lõng. Đêm không anh lại càng xót xa thay...

Quỷ Quyệt
(9:42 am - 26/04/2018)

Wednesday, April 25, 2018

Cơn mưa rào

(Ảnh: Internet)
Hôm ấy là sinh nhật bạn thân khác giới của chị gái tôi. Nói là bạn thân nhưng thân bao nhiêu năm là ngần ấy năm anh yêu đơn phương chị tôi. Chị tôi bảo có lần anh đã tỏ tình với chị nhưng khi ấy chị đã có người yêu rồi. Nhưng sau này khi chị chia tay anh kia quay trở lại cảnh độc thân chị vẫn lựa chọn từ chối anh. Tôi hỏi chị vì sao. Chị tôi trả lời ngắn gọn "Chị không có cảm giác yêu với cậu ấy!"

Đứng trước một người dành tình cảm mãnh liệt và đằng đẵng cam tâm tình nguyện bên mình chục năm trời mà không chút rung động ư? Đã có lúc tôi tưởng chị nói dối. Nhưng sau này khi trưởng thành hơn tôi hiểu có những mối quan hệ có cố gắng cách mấy cũng không vượt qua được hai từ "bạn bè".

Chị tôi có thể bất chấp tất cả để giúp đỡ anh ấy lúc khó khăn, chỉ riêng việc cho anh một cơ hội để được yêu thương và chăm sóc cho chị là không bao giờ có. Bởi vì cho một người mình không yêu cơ hội là gián tiếp làm tan nát và giết chết một mối quan hệ tốt đẹp.

Giống như hôm sinh nhật anh. Hôm ấy trời đổ cơn mưa rào lớn tới mức tôi bảo chị "Hay mình đừng đi nữa chị ơi, hơn ba mươi cây. Em sợ lắm!". Rồi chị đáp rằng nếu tôi lo sợ có thể không đi cùng. Nhưng tôi nào có thể yên tâm nằm nhà đắp chăn để chị tôi một mình lao giữa trời mưa gió. Thế là tôi đi cùng chị. Có thể nói vì người bạn thân này chị tôi chả ngại ngần điều gì, dẫu có là mưa xa bão táp đi chăng nữa!

Lên đến nơi anh ra đón hai chị em tôi với nụ cười hạnh phúc đến nỗi tôi nghĩ mặt trời chiếu sáng giữa tiết trời mưa bão là có thật. Tôi hỏi anh nếu nay chị tôi mà không đến thì anh sẽ cảm thấy ra sao. Anh nhún vai và nói rằng không sao, nhưng nhấn thêm một câu "Anh buồn thôi em ạ!". Ngữ điệu câu nói ấy cùng ánh mắt trùng xuống của anh làm tôi hiểu sự xuất hiện của chị tôi quan trọng cỡ nào. Có khi nói chị là linh hồn của bữa tiệc sinh nhật ấy cũng không ngoa.

Mưa có thể ngăn người ta đi học, đi làm, đi chơi, đi thăm nhau... nhưng không ngăn được những tình cảm chân thật. Nó như một phép thử minh chứng cho thứ tình cảm thật tâm của con người vậy. Tôi nghĩ rằng điều này quả là đáng quý và đáng trân trọng biết bao. Không yêu nhau nhưng được nhìn thấy nhau trong những dịp quan trọng của cuộc đời mình thì chả phải vẫn hạnh phúc lắm sao?

Tôi ngưỡng mộ thứ tình cảm ấy vô cùng. Chỉ một cơn mưa ngang qua cũng đủ để ta nhận ra vô vàn những điều tuyệt vời của cuộc sống...

Quỷ Quyệt
(7:18 pm - 25/04/2018)

Tuesday, April 24, 2018

Có thể đừng là bạn em được không anh?

Kết quả hình ảnh cho sóng xô bờ cát
(Ảnh: Internet)
Tôi và anh là những người bạn, bây giờ và mãi mãi về sau đều vậy. Đã có lúc tôi muốn mối quan hệ đó đừng chỉ dừng lại ở bạn bè mà hãy tiến tới là yêu đương hay thậm chí là hôn nhân.

Tôi yêu thầm anh, nhưng anh thì không. Đối với anh tôi chỉ là một đứa trẻ nhắng nhít suốt ngày chạy quanh anh thôi. Tôi biết điều đó nên khi đứng trước anh cho dù có muốn kéo anh về phía mình chủ động làm tới hôn anh thì tôi cũng phải cố kìm nén cái ham muốn đó lại. Bởi vì có những mối quan hệ chỉ cần bạn cố vượt qua giới hạn thì kết cục sẽ là đường ai nấy đi, sẽ là đến tình bạn cũng chả còn.

Thế nên tôi sợ. Sợ mất đi cái danh xưng "bạn bè" với anh.

Có lần hai anh em dạo bước bên bờ biển mỏi chân quá kê dép ngồi nghỉ, vừa uống bia vừa cười cười nói nói tếu táo trêu nhau, anh bảo tôi làm ơn hãy giới thiệu cho anh một cô nào đó xinh xinh được không, bởi vì anh đang độc thân. Tôi buột miệng nói "Em nè!" sau đó liền chỉ muốn tự đào cái hố ngay dưới chân mà nhảy xuống. Rất may anh chỉ nghĩ tôi đùa nên tiện tay xoa đầu rồi bất ngờ kéo tôi về phía anh, kẹp cổ tôi vào nách giả vờ đe dọa "Em mà dám lấn lướt tán tỉnh anh là anh cho ngửi mùi hôi nách đến khi tắt thở! Nghe chưa!". Van xin mãi rồi anh cũng chịu thả tôi ra, tôi chỉnh sửa lại mái tóc rối bù xù của mình rồi liếc xéo mạnh mồm "Em chả thèm nhá!".

"Hay bảo bạn em yêu anh đi!" Tôi choáng váng, ban đầu còn nghĩ mình nghe nhầm nhưng anh đã ghé sát mặt mình vào mặt tôi và lặp lại hai lần tôi mới biết mình không nghe sai lệch gì cả. Tôi hỏi anh tại sao lại là nhỏ bạn thân của tôi thì anh nói tự nhiên cứ muốn vậy, anh còn nói anh cũng chả biết vì sao nữa.

Hít một hơi thật sâu rồi thở hắt ra một hơi thật mạnh tôi mệt mỏi thốt lên "Có thể đừng là bạn em được không anh? Sao cứ nhất thiết phải yêu bạn em?". Tôi thầm nghĩ anh thật tàn nhẫn, dẫu cho có là vô tình đề nghị tôi như vậy thì cũng là quá tàn nhẫn. Tôi yêu anh, anh bảo tôi làm sao có thể nhìn anh tay trong tay trao nhau những nụ hôn với bạn thân của tôi. Là bạn thân của tôi đó! Làm sao, làm sao mà tôi có thể chứ? Có cao thượng đến mấy cũng tuyệt đối không thể!

Anh nhíu mày nhìn tôi, cánh tay đưa ra định lôi tôi lại kẹp cổ vào nách như khi nãy nhưng lần này tôi phản xạ nhanh né được anh và đứng dậy thật nhanh. "Chỉ là em không muốn hai người thân của em yêu nhau thôi, đến khi tan đàn xẻ nghé em biết về phe ai?" Nghĩ mãi rồi cũng bịa ra được cái lý do nghe có vẻ có sức thuyết phục. Anh gật gù không nói gì nữa mà cứ nhìn xa xăm - nơi những con sóng đang xô lên xô xuống ngoài kia, tay hờ hững đưa lon bia lên miệng uống cạn ngụm cuối cùng. Tôi không rõ mình làm sai điều gì để anh phải trầm tư như vậy, nhưng mà thấy anh xuôi xuôi ý muốn yêu nhỏ bạn thân của mình là tôi biết ơn lắm rồi.

Đối với tôi được ngắm nhìn anh từ xa, được thấy anh hạnh phúc là việc tôi luôn cầu nguyện và tha thiết mong mỏi từ tận đáy lòng mình, chỉ cần người cùng chung thân với anh đến hết cuộc đời đừng là bạn thân của tôi. Có như vậy sự tổn thương trong tôi mới không quá lớn lao, mới không vượt quá sự chịu đựng của con tim mong manh này!

Có thể tôi là một kẻ ích kỷ, nhưng phải chúc anh hạnh phúc với bạn thân của tôi ư? Tôi... không làm được đâu!

Quỷ Quyệt
(11: 32 pm - 24/04/2018)

Wednesday, April 18, 2018

Anh hàng xóm

(Ảnh: Internet)
Tôi thấy anh ngồi trên chiếc xe ô tô trắng muốt hiên ngang và nghiêm chỉnh biết bao. Anh quay đầu xe và vụt đi sau khi để vợ và con trai xuống xe.

Đúng rồi anh hẳn là chàng thanh niên mà nhiều năm về trước cứ đứng ra trước cửa nhìn tôi. Anh hẳn là người con trai đầu tiên ngỏ lời muốn đèo tôi bằng xe đạp nhưng bởi vì đoạn đường quá ngắn nên tôi đã ngại ngùng từ chối lời mời. Ừ! Anh là gì đó trong trẻo mà tôi đã bỏ quên... nhưng hôm nay khi nhìn anh khá thành đạt trong bộ dạng và phong thái đó tôi chợt nhớ ra nhiều chuyện liên quan đến anh.

Có rất nhiều những điều tuyệt vời của quá khứ mà ta mặc nhiên lãng quên và chỉ chọn nhớ những khoảnh khắc đau khổ - những khoảnh khắc khiến con tim ta như bị bóp chặt đến nát tan ra. Tôi tự hỏi tại sao? Tại sao những điều đáng để nhớ lại quá lu mờ trước cái gọi là niềm đau đến vậy? Tại sao ta không thể chọn những đoạn ký ức vui vẻ? Tại sao lại là nỗi đau? Tại sao?

Và tôi biết câu trả lời rồi. Cũng bởi vì thứ gì khiến ta trăn trở, khiến ta vật lộn đầu óc vì nó chắc hẳn sẽ là những cảm xúc in hằn trong trí não... và ta nhớ nó, ta không quên nó thật dễ hiểu làm sao!

Vậy mà đôi khi những câu hỏi tại sao ấy vẫn dằn vặt tôi... kể cả bây giờ!

Và cũng vẫn là chuyện anh hàng xóm nhưng không phải vấn đề về những ký ức vui vẻ nên nhớ nữa mà là về sự thành công của một con người và cảm xúc tự mình so bì của chúng ta.

Anh hàng xóm lúc nào cũng xuất hiện với chiếc áo phông trắng hoặc sơ mi trắng, anh chả phải soái ca, anh cũng chỉ là đứa con trai biết cãi bướng với cha mẹ, là người anh trai hay khằn khò với thằng em khi nó hư đốn... Nhưng ở anh vẫn có gì đó như là sự nhường nhịn, là sự bao dung và chở che. Chắc bởi vậy mà giờ đây gia đình nhỏ của anh quá đỗi hạnh phúc.

Tôi không có tình cảm với anh, không ganh tị với vợ anh vì sao cô ấy tốt số mà tôi thì không, mà tôi chỉ ngưỡng mộ anh và gia đình anh thôi. Lúc nào cũng như vậy anh cùng gia đình luôn là điều gì đó vượt lên những thứ, những con người xung quanh khiến cho tôi và mọi người phải tin rằng mình nên lấy họ ra làm gương soi để noi theo...

Có một loại nỗi buồn và cảm xúc lạc lõng đến khó tả luôn xảy ra khi mình nhìn những người khác thành công hơn mình dù cho bản thân tự nhủ đừng so sánh khoảng trời của mình với khoảng trời của người, bởi vì ai cũng đang sống và nỗ lực trong khung thời gian của họ. Bây giờ người ta thành đạt chắc gì trong quá khứ họ chỉ sung sướng mà không từng vất vả. Cái gì cũng có quá trình của nó, rồi một ngày kia tôi và các bạn sẽ lại như "anh hàng xóm" là gương soi cho bao người khác thôi. Chỉ cần luôn nỗ lực và cố gắng thì không bao giờ phải cảm thấy mình thua thiệt.

Thật đấy! Hãy luôn nhớ về những điều vui vẻ và đừng bao giờ so sánh mình với bất kỳ ai, đó là bí quyết để cuộc sống này dễ hô hấp hơn!

Quỷ Quyệt
(12:47 pm - 18/04/2018)

Sunday, April 15, 2018

Em đừng buồn, cũng đừng khóc nữa cô gái à!

(Ảnh: Internet)
Chuyện buồn thương trong cuộc đời này vô kể lắm em ơi, làm sao em đong đếm được hết nên em à em buồn làm gì, khóc làm gì để thêm u sầu hỡi em!

Em có biết trên thế giới có bao nhiêu người? Là bảy phẩy năm tỷ người theo thống kê đầu năm 2018 đó em ạ, mỗi người có một vài chuyện, thậm chí gần chục chuyện bi hài cộng lại thì em xem còn ai muốn sống dưới bầu trời của tỷ tỷ nỗi buồn không em?

Em gái à mạnh mẽ lên, em là cô gái xinh đẹp, nếu không đẹp cũng là cô gái có hoài bão và ước mơ, nếu chưa có hoài bão ước mơ thì cũng là một con người đáng trân trọng trong cuộc đời này, vậy nên đừng vì bất cứ ai, bất cứ việc gì mà tổn thương mà khóc nữa. Hãy thương lấy mình em ơi!

Bởi vì chả ai quan tâm em khóc đâu, không một ai. Thật đấy!

Nên em hãy mỉm cười vô tư giữa cuộc đời đầy bão tố nhé!

Sau này khi trưởng thành thêm một chút nghĩ về những ngày tháng chỉ biết khóc và khóc, chỉ biết đau đáu nỗi đau ngu ngốc em sẽ thấy mình thật dại dột. Hãy tin tôi, em hãy gạt phăng những điều tồi tệ đó đi. Nó rất độc hại, nó rất nguy hiểm, nó có thể khiến em muốn từ bỏ mạng sống đáng trân quý mà bao người có hoàn cảnh khó khăn lâm bệnh nặng đang thèm khát.

Em biết không bầu trời ngoài kia bao la lắm, rộng lớn lắm, nhiều thứ đáng để khám phá tìm tòi lắm. Em mới chỉ tận hưởng được một phần vô cùng nhỏ bé trong nó thôi, mọi thứ chưa thấm vào đâu em ạ. Thế cho nên thay vì buồn tủi, khóc than vô cớ em hãy đứng lên mở tung cánh cửa và chạy đi tìm chân trời mới cho mình - nơi mà em có thể mỉm cười ca hát mỗi ngày, nơi mà em có thể quên đi khăn giấy còn có công dụng lau nước mắt hay em cũng sẽ không bao giờ phải dùng tay gạt chúng ra khỏi đôi mi cong vút kia nữa!

Em à, lúc này đây em đã bình yên chưa?

Quỷ Quyệt
(11:18 pm - 15/04/2018)

Wednesday, April 11, 2018

Có một ai đó đã đổi thay!

(Ảnh: Fb tác giả Du Phong)
Tôi và anh như hai đường thẳng song song, tôi đã cố gắng và anh cũng đã cố gắng nhưng thứ điểm chung mà cả hai muốn kiếm tìm dường như không có. Nó là điều gì đó vô vọng như chính tình trạng mối quan hệ của tôi lúc ấy.

Chúng tôi vẫn ở bên nhau, vẫn nắm tay nhau, vẫn cần mẫn đi cạnh nhau mỗi ngày nhưng khoảng cách vô hình giữa hai đứa cứ ngày một lớn dần. Trong tôi thứ cảm xúc về anh không còn vẹn nguyên và trong anh cũng vậy.

Có lần sau khi hôn nhau tôi hờ hững dựa đầu vào vai anh khẽ hỏi: "Anh thấy nụ hôn đó thế nào?". Anh yên lặng một hồi rồi hướng cánh tay về phía xa xăm "Anh thấy nó không bằng màn đêm ngoài kia!". Tôi lặng người đôi hàng mi cụp xuống, tay nghịch ngợm mân mê bàn tay anh mà không biết nói gì.

Đêm đó tôi bảo với anh rằng đừng ôm tôi vào lòng và anh đã không ôm tôi, hai đứa cứ vậy mà xoay lưng vào nhau. Nước mắt tự nhiên chảy dài, tôi khóc. Biết rằng anh có quay lại nhưng anh đã không chạm vào tôi dù chỉ một giây. Có thứ gì đó vô hình ngăn anh và cũng ngăn tôi quay lại ôm ghì lấy anh dù rằng trong lòng rất muốn!

Chưa bao giờ tôi thấy đêm lại dài và cô đơn đến đáng sợ như vậy...

Nhưng tất thảy những chuyện đã qua đó bây giờ dẫu có nhắc lại thì cũng đâu còn ý nghĩa gì nữa. Có người hỏi tôi tại sao? Tôi mỉm cười, tay đặt vào ly trà ấm nóng giữa ngày đông buốt lạnh không anh và nói "Chỉ là có một ai đó đã đổi thay thôi. Có thể là tôi, là anh ấy hoặc cả hai đều không còn nghĩ về nhau như lúc ban đầu nữa, tình cảm cứ vậy mà mờ nhạt dần rồi hai người xa nhau.".

Tình yêu là như vậy, đến thật nhanh và ra đi cũng thật nhanh, thế nên nếu ta đang trong những ngày còn ấp ôm hơi thở của nhau thì hãy trân trọng những phút giây ấy bằng thứ tình cảm thật tâm nhất!

Quỷ Quyệt
(11:16 am - 01/04/2018)