Wednesday, September 20, 2023

Có hạnh phúc nào như thế dành cho người như bạn và tôi...

(Ảnh: St)

Có hạnh phúc nào như thế dành cho người như bạn và tôi...

Chạnh lòng trước một video tỏ tình của cặp đôi trẻ tuổi nổi tiếng trên mạng xã hội. 

Chạnh lòng vì người ta được người thương tặng cho món quà đắt tiền. 

Chạnh lòng vì người ta có người để sẻ chia niềm vui, nỗi buồn. 

Chạnh lòng vì lỡ thấy ánh mắt của một kẻ si tình dành cho người mà họ yêu.

Chạnh lòng vì lúc nào bản thân cũng chỉ có một mình...

Tôi tự hỏi có hạnh phúc nào như thế dành cho bạn và tôi... ở một tương lai không xa? Tôi vốn dĩ chẳng phải là một kẻ may mắn trong tình yêu, và cũng không đủ tinh tường để nhận ra yêu thương ở ngay cạnh mình. Giống như đang bị dải lụa mềm mỏng che mất tầm nhìn, tuy không phải kẻ mù lòa nhưng thực chất chẳng thể nhìn rõ sự tình hay con người tốt xấu xung quanh. Có lẽ bởi vậy mà mãi đến khi bỏ lỡ một ai đó có tình cảm với mình tôi mới ngơ ngác nhận ra. 

Các bạn có biết một người rất lâu rồi không dành tình cảm cho ai sẽ đặt bản thân ở trạng thái như thế nào không? Đó là một chữ "lặng" kết hợp với một tâm thế sẵn sàng buông tay. "Lặng" ở đây có nghĩa là không còn hay nói đúng hơn là "không dám" để bản thân phấn khích hay miên man đau khổ khi rơi vào bất kỳ tình huống nào. Sẵn sàng buông tay có ý nghĩa đơn giản là nếu thật sự phải rơi vào cảnh chia tay, đứt gãy một mối quan hệ, họ sẽ sẵn lòng buông bỏ ngay lập tức, không bi lụy dù chỉ một phút hay một giây. Và tất nhiên là không hề hối tiếc. 

Mạnh mẽ như vậy là tốt. Nhưng sống một cuộc đời thiếu đi những cảm xúc vui tươi như ánh ban mai, hay buồn sâu thẳm như ngày mưa giông xem chừng cũng kém đi vài phần thú vị. Bạn biết đấy, chuyện này chẳng khác nào một món ăn cần vị ngọt thì đột nhiên người nấu lại quên không mua loại gia vị đó về. Cố ăn một lần, hai lần, ba lần thì được, chứ lần nào món ăn cũng thiếu vị thì liệu còn thấy muốn ăn món đó nữa không? 

Vậy nên nếu có thể thì tôi mong rằng bạn và tôi vào một ngày gần nhất sẽ phá vỡ được "lớp băng lạnh lùng" vây quanh trái tim mình. Mong rằng đứa trẻ đang chịu tổn thương trong mỗi chúng ta sẽ được chữa lành và thỏa thích vẫy vùng trong thế giới tươi đẹp này. Mong rằng sau mỗi lần gặp chuyện không như ý bạn và tôi sẽ dũng cảm trải nghiệm thất bại và dũng cảm bắt đầu lại mọi thứ với nhiệt huyết như lúc ban đầu. 

Và tôi mong rằng bạn, là bạn đó, người đang đọc đến những dòng cuối cùng của bài đăng này hãy ngay lập tức mỉm cười nhé! Cảm ơn bạn vì đã luôn cố gắng, cảm ơn bạn vì đã không bỏ cuộc! Bạn và tôi chắc chắn sẽ hạnh phúc! Chắc chắn là như vậy rồi! :D 


Gi

(11:31 pm - 20/09/2023)

Monday, August 21, 2023

Những điều cha mẹ chưa kể...

(Ảnh st)

"Ông nó sao thế?"

"Mưa nhiều, đầu gối đau nhức quá bà ạ!"

"Đã bảo ông làm một chuyến xe lên thành phố để thằng Tú đưa đi khám rồi. Ông cứ không nghe lời thế này tôi biết phải làm sao?"

Bà Vân vừa xoa bóp đầu gối cho chồng vừa càm ràm. Bà trách thì trách vậy thôi, chứ trong lòng bà lắng lo nhiều lắm. Nhà có mỗi thằng con trai lại đi lập nghiệp ở xa. Bao năm nay, ở chốn thôn xóm xa xôi nghèo nàn này chỉ có hai cái thân già ở nhà rau cháo nuôi nhau. Nếu giờ ông Bình mà có mệnh hệ gì thì bà biết sống như thế nào?

"Bà chỉ được cái lo xa. Tôi chinh chiến xa trường bao năm, khi kết thúc chiến tranh lại tiếp tục lao động quần quật nuôi con cái ăn học thành tài. Tôi khỏe lắm, bà không phải nghĩ ngợi nghe chưa!"

Ông Bình dịu giọng chấn an vợ bằng câu chuyện xưa như diễm kể cả ngàn lần không biết chán. Bà Vân nghe xong chỉ biết gật gù như bao lần mà thôi. 

"Sao không nói gì, bà nhớ là đừng nói gì với thằng Tú nhé! Nó giờ có gia đình riêng rồi, lo cho các con đã đủ bận tối mắt, tối mũi. Đừng làm con nó bận tâm thêm nữa!"

Bà Vân buồn lòng. Lắm khi bà trách chồng mình vô cùng, lúc còn trẻ bảo đẻ thêm vài đứa, sau già còn có đứa nọ, đứa kia chăm sóc tuổi già cho mình, nhưng ông Bình cũng cứng đầu, vì muốn dành những điều tốt đẹp nhất cho con nên dù xung quanh xóm nghèo nhà nào cũng ba bốn người con thì ông vẫn quyết tâm giữ vững quan điểm chỉ đẻ một người con là anh Tú mà thôi. 

"Bà lại nghĩ về vấn đề đó à?"

"Ông cứ kệ tôi!"

"Làm sao mà tôi kệ được, bà cứ nghĩ nhiều lại thành trách thằng Tú cho mà xem." Ông Bình chép miệng, sự khổ tâm hiện rõ trên gương mặt. 

"Ông không phải lo, thằng Tú cũng là con trai tôi. Tôi thương nó còn chả hết, trách cứ gì. Chỉ là giờ chúng ta tuổi cao sức yếu rồi, cùng nhau lâm bệnh rồi đi cùng nhau thì chả nói làm gì, ông hay tôi mà đi trước thì người còn lại sao sống nổi!"

Bà Vân rơm rớm nước mắt, bà cảm thấy không còn đủ tự tin để sống vui vẻ, không lo nghĩ gì khi ở cái tuổi này. 

"Mẹ nói gì vậy ạ?"

Anh Tú thả rơi túi hoa quả và bánh trái trên tay xuống đất, chạy vội lại phía bố mẹ. Bàn tay anh lạnh ngắt do đi ngoài trời mưa, người thì ướt nước mưa, cứ khẽ run lên từng đợt. 

"Sao con lại ở đây, có công chuyện gì gấp à? Đang mưa gió thế này!"

Ông Bình và bà Vân cùng nhau lên tiếng. Hai người lo lắng vội vã đứng dậy cuống cuồng tìm khăn bông để lau người cho con trai. 

"Bố mẹ cứ kệ con ạ. Chút mưa gió này có hề hấn gì đâu ạ. Nếu con không bất ngờ về đến thì sao mà biết được bố mẹ lại có những suy nghĩ như thế này. Con thật sự cảm thấy không yên tâm nổi. Hay là..."

Chưa nói hết câu, ông Bình đã chùm khăn bông lên đầu anh Tú rồi lau đầu cho anh như khi anh còn nhỏ. Đối với ông mà nói, dù anh có trưởng thành cỡ nào thì trong mắt ông, anh vẫn chỉ là cậu con trai nhỏ bé mà thôi. 

"Dạ bố cứ để con, bố mẹ ngồi đi ạ. Con bị ướt mưa có tí thôi mà." Anh Tú vừa dọn gọn đồ rơi dưới sàn, vừa tiếp lời. 

"Rồi rồi, cứ lau khô đầu tóc, đi thay đồ ra không lại cảm lạnh." 

Bà Vân giục giã anh Tú. Chỉ đến khi thấy anh thay quần áo và lau đầu tóc khô ráo bà mới thôi không nói nữa. 

"Dạ, vậy con nói nốt ý của con khi nãy ạ. Hay là bố mẹ chuyển lên thành phố sống với vợ chồng con đi ạ. Chứ bố mẹ ở xa, những lúc mưa gió trở trời như thế này con lo lắng không làm ăn được gì. Tiền nong gửi về bố mẹ cũng không tiêu đến, cứ cất đi rồi con đưa các cháu về thăm, hai người lại dúi tiền cho chúng nó." Anh Tú thở dài. 

"Cha bố anh, giờ ông bà cho cháu tiền mà anh cũng cấm nữa hả." Ông Bình chép miệng. 

"Ý con không phải vậy, bố hiểu ý con mà cứ đánh trống lảng. Lần này con đội mưa gió về cũng để mời bố mẹ lên thành phố ở với vợ chồng con ạ. Bố không nghe mẹ của con vừa lo lắng những gì sao ạ. Con không về thì có phải hai ông bà lại ôm nhau khóc một mình rồi không!" 

Anh Tú quay sang trêu mẹ. 

"Nỗi khổ tâm của cái thân già này, giờ lại bị con cái mang ra trêu chọc. Bà già này khổ quá mà!" 

"Nếu không muốn con cứ lôi chuyện này ra trêu trước mặt con dâu và các cháu của bố mẹ thì hai người chuyển lên sống với vợ chồng con đi. Con xin hứa là giấu kín chuyện này đến lúc ch..."

"Thôi thôi, lại chuẩn bị vạ miệng. Mẹ thì không có gì khó khăn cả, chỉ là bố con ở đây quen rồi. Không phải mẹ chưa từng nói chuyện này. Khi nãy kêu ông ấy lên thành phố để con đưa ông ấy đi khám cái chân đau mà cứ bảo mẹ là thôi đừng làm phiền con kia kìa." Bà Vân đẩy "quả bóng" sang phía ông Bình. 

Ông Bình im lặng không nói gì, nhìn quanh căn nhà nhỏ cũ kỹ của mình, lại nhìn ra ngoài cửa sổ với những quang cảnh làng quê quen thuộc, nếu thật sự phải rời xa nơi đây, chắc chắn ông sẽ cảm thấy không nỡ. Đằng nào cũng gần đất xa trời rồi, chuyển đến một nơi xa lạ cũng để làm gì. 

"Dạ nếu là vấn đề này thì hay là bố mẹ cứ chuyển lên sống thử với vợ chồng con vài tháng. Cũng tiện thăm khám bệnh cho khỏi hẳn đi đã ạ. Rồi nếu không quen thì bố mẹ lại về. Nhà cửa còn đây, bố mẹ yên tâm nhé ạ!"

Anh Tú mỉm cười chắc nịch, tay nắm chặt lấy tay của bố mẹ. Có lẽ điều bố mẹ lo lắng hơn cả là sợ bản thân không bắt kịp với nhịp sống nơi phố thị. Nhưng đó đâu phải vấn đề, có anh và gia đình nhỏ của anh luôn bên cạnh, anh tin rằng những điều mà bố mẹ anh chưa bao giờ kể ra kia sẽ dần được sẻ chia và đại gia đình của anh sẽ vui vẻ quây quần bên nhau mãi mãi. 

"Được rồi, bố đồng ý!" Ông Bình thở hắt ra một tiếng sau khi suy nghĩ rất lâu. 

"Con cảm ơn bố mẹ đã cho con cơ hội được chăm sóc bố mẹ mỗi ngày!" Anh Tú ôm hai người vào lòng. Cuối cùng thì anh đã làm được rồi, điều mà anh luôn canh cánh không yên trong lòng bấy lâu nay.

---

"𝗡𝗵𝘂̛̃𝗻𝗴 đ𝗶𝗲̂̀𝘂 𝗰𝗵𝗮 𝗺𝗲̣ 𝗰𝗵𝘂̛𝗮 𝗸𝗲̂̉..." chỉ là một câu chuyện ngắn, nhưng qua câu chuyện này, Gi tin rằng mỗi người trong chúng ta sẽ hiểu hơn về đấng sinh thành của mình. Cuộc sống tuy vội vã và nhiều lắng lo, nhưng hãy sống chậm lại đôi chút để chờ cha mẹ nữa các bạn nhé. Khi đó bạn sẽ lắng nghe được tâm tư của cha mẹ, để sau này dù có thể nào đi chăng nữa cũng không bao giờ phải hối hận. Tiền tài danh vọng rất quan trọng, nhưng hãy nhớ 𝘃𝗼̛́𝗶 𝗰𝗵𝗮 𝗺𝗲̣ 𝘁𝗵𝗶̀ 𝘀𝘂̛́𝗰 𝗸𝗵𝗼̉𝗲 𝘃𝗮̀ 𝗻𝗶𝗲̂̀𝗺 𝘃𝘂𝗶 𝘁𝗿𝗼𝗻𝗴 𝗰𝘂𝗼̣̂𝗰 𝘀𝗼̂́𝗻𝗴 𝘁𝗶𝗻𝗵 𝘁𝗵𝗮̂̀𝗻 𝗺𝗼̛́𝗶 𝗹𝗮̀ 𝗺𝗼́𝗻 𝗾𝘂𝗮̀ 𝘆́ 𝗻𝗴𝗵𝗶̃𝗮 𝘃𝗮̀ 𝗾𝘂𝘆́ 𝗴𝗶𝗮́ 𝗻𝗵𝗮̂́𝘁 các bạn nhé!

Gi

(00h10 pm - 13/08/2023)

Saturday, July 22, 2023

Ngoài vùng sợ hãi có gì vui? - Koichi Honda


Người Nhật thật khác lạ. Cách họ tư duy về một sự việc khiến chúng ta phải nhìn lại xem trước giờ đã thật sự đi đúng hướng.

Nếu như chúng ta luôn nghĩ thành công là một quá trình gian nan và vất vả làm sao thì "Ngoài vùng sợ hãi có gì vui?" của Koichi Honda sẽ cho bạn thấy ờ thì ngoài vùng sợ hãi cũng sợ lắm, nhưng mà vui thì cũng không kém nha! Kiểu vậy! Cuốn sách được chia thành 4 chương với tên gọi: Mindset thành công Kết nối bằng niềm vui Quan niệm và cách tiêu tiền đúng đắn Tận hưởng cả công việc lẫn cuộc sống Đọc đến đây bạn sẽ tự hỏi: "Ồ toàn những điều tôi đã nghĩ tới!". Đúng là như vậy, đọc cuốn sách này sự mới mẻ không nhiều, nhưng lại như lời nhắc nhở chúng ta về những điều có lẽ vì nó quá đơn giản nên khiến ta không còn để ý đến. Bởi vậy nên cứ mải miết theo đuổi những thứ xa vời ngoài khả năng mà đâu hề biết rằng, những điều ấy có khi lại được tạo nên từ những nhỏ bé thường nhật. "Ngoài vùng sợ hãi" có khi nào chính là tự mình bước ra khỏi những "ảo ảnh" trong tâm chí mình. Hãy thử tìm đọc và cảm nhận các bạn nhé! ---
(00:25 am - 22/07/2023) #Gi #Ngoàivùngsợhãicógìvui? #KoichiHonda

Sunday, April 23, 2023

Yêu nhau đến khi bạc mái đầu

(Ảnh: Pin)

Tình yêu là những điều giản dị nhất mà hai người mang lại cho nhau. Từng cử chỉ, từng dòng tin nhắn, từng hơi thở, từng cái siết tay thật chặt... Mỗi cái ôm nhẹ nhàng sau ngày dài mệt mỏi đều là nguồn động viên, nguồn năng lượng dồi dào mà cả hai có thể trao cho nhau. Những khi có điều gì khó khăn hay vui vẻ lại cùng nhau sẻ chia, cùng nhau nói cười như thể tất cả không gian và thời gian chỉ là của riêng hai người. Hay một bức thư tay bất ngờ được gửi vào ngày thời tiết dịu mát vì muốn làm nửa kia ngạc nhiên và xúc động cũng chính là những điều giản dị mà khi yêu người ta muốn dành cho nhau. Và nếu đã thật lòng thì sẽ không bao giờ cảm thấy bản thân đã dành quá nhiều điều cho người ấy, mà trái lại lúc nào cũng lo mọi thứ là chưa đủ tốt và chưa đủ chân thành. Để rồi cuối cùng họ sẽ trao nhau tất cả những gì mà mình có, kể cả đó là những điều giản đơn nhất. Những người yêu nhau sẽ chỉ nhìn thấy nhau trong mắt đối phương, điều mà trong tình yêu ai cũng mong mỏi. Ngoài kia có quá nhiều cám dỗ, đâu dễ dàng để trọn vẹn tình cảm với riêng ai. Nhưng đây lại là điều cơ bản bắt buộc phải có của một mối quan hệ yêu đương thuần túy. Bởi nếu đều cơ bản này không làm được thì những thứ lớn lao hơn có cách nào để mong cầu và thực hiện! Giữa hai trái tim yêu thương nhau thật lòng sẽ luôn cảm thấy gắn kết và đồng điệu. Cả hai lúc nào cũng tạo cho nhau cảm giác họ là một nửa đặc biệt, có sự gắn kết bất ngờ. Những mối duyên xung quanh, cứ vậy móc nối với nhau chính là cách ông trời mang lại cơ hội cho cả hai, để họ có thật nhiều trải nghiệm đáng nhớ trong mối quan hệ tình cảm. Hai trái tim ấy luôn đồng điệu, chỉ cần nhìn thoáng qua đã biết đối phương nghĩ gì. Cảm thấy sự hiện diện của nhau thật tự nhiên và dễ chịu. Cảm thấy mọi điều mà đối phương làm đều thu hút. Luôn biết cách đưa đến những quyết định cuối cùng mà cả hai cùng cảm thấy thoải mái, mặc dù ban đầu có nhiều điều mà họ còn không đồng tình với nhau... Xa là nhớ gần nhau là cười. Chỉ cần chạm mặt là có thể nhìn ngắm đối phương trọn từng phút giây. Mỗi khoảnh khắc chia xa đều cất giữ nhau trong từng suy nghĩ. Vì nghĩ đến đối phương mà phấn đấu và nỗ lực mỗi ngày. Cả hai chính là nguồn động lực to lớn của nhau. Sau tất cả, chỉ cần được ở bên là niềm hạnh phúc sướng vui lại trào dâng. Mỗi tích tắc qua đi đều cảm thấy đó là một khoảnh khắc ý nghĩa và đẹp đẽ. Nhẹ nhõm, thư giãn khi ở bên nhau... Cuối cùng, tình yêu giản dị thuở ban đầu sẽ là tiền đề để sau bao năm tháng nỗ lực, đến khi bạc mái đầu chúng ta vẫn còn yêu. Nếu đã trót thương thì từng khoảnh khắc bên nhau đều lo sợ là quá ngắn. Chỉ có kẻ không yêu mới thấy thời gian bên nhau là lãng phí, còn người yêu nhau, dù dùng cả đời để yêu vẫn không đủ!

Gi

(5h51 pm - 23/04/2023)

Wednesday, April 19, 2023

Những giấc mơ viển vông

(Ảnh: Pin)

Có một cô bé rất xinh xắn, nó kém tôi một tuổi nhưng ai nhìn cũng tưởng tôi phải hơn nó tới bốn, năm tuổi, có lẽ bởi tôi trưởng thành hơn nó. Cô bé đó trẻ con lắm và đặc biệt thích diễn viên Hàn Quốc, thích lắm lắm. Rồi bỗng một ngày, khi tôi và nó đang ngồi ngắm sao trên sân thượng, nó liền tuyên bố một câu xanh hơn cả cây cỏ mùa xuân.

"Em nghĩ rồi, em phải lấy anh ấy?"

Nhìn lên bầu trời sao, đôi mắt nó long lanh.

"Ai cơ?" Tôi ngạc nhiên.

"Anh diễn viên Hàn Quốc mà dạo gần đây em mê mẩn đó!"

Cô bé không nhìn tôi, đôi mắt vẫn dán vào những ngôi sao sáng trên bầu trời kia.

"Rồi mối tình đầu của em vứt cho chó gặm à?"

Tôi nhíu mày khó hiểu. Mới tháng trước thôi nó còn trầm tư vì mãi không thể quên được mối tình đầu. Ấy thế mà...

"Nếu em lấy anh diễn viên kia, thì chả phải em sẽ không còn nhớ tới người đó hay sao?"

Miệng cười toe, cô bé đang vui thật sao? Tôi thật sự không phân biệt được. Nhưng tôi tin, việc nó làm lúc này chỉ là để chạy trốn.

"Em làm như có thể lấy được anh chàng diễn viên kia vậy. Đúng là viển vông!"

Tôi ôm bụng cười lớn tiếng.

"Thế thì chị lại không biết rồi, anh ấy rất thân với bạn của bạn thân chị gái em!"

"Hả? Mối quan hệ đó thân đến thế sao?"

Lại một trận cười nữa ập đến. Bạn của bạn thân chị gái em? Ôi con nhỏ ngốc nghếch này, có thể phát triển được mối quan hệ đó sao? Nó còn chẳng biết tiếng Hàn!

"Rồi đã biết nói 'xin chào' bằng tiếng Hàn chưa mà đòi làm dâu Hàn?"

Không để cô bé nói gì sau trận cười nắc nẻ của mình, tôi tiếp tục hỏi một câu mang tính hơi mỉa mai một chút.

*Cô bé tỉnh bơ nhìn tôi nói một câu rất dài bằng tiếng Hàn.*

"Em nói gì đó, chị nhớ là 'xin chào' không dài đến thế!"

Có vẻ như cô bé đang trêu đùa tôi. Tôi tuy không biết tiếng Hàn nhưng xem phim nhiều cũng biết họ chào nhau ra sao.

"Rồi một ngày nào đó em sẽ dịch nghĩa câu nói này với chị."

"Trời, chả tin, chắc muốn lòe chị nên nói linh tinh phải không?"

"Chị cứ đợi đi."

Con bé nói xong thì bỏ mặc tôi trên sân thượng lộng gió để xuống nhà trước. Tôi không theo sau nó ngay mà ngồi ngửa cổ lên ngắm sao thêm một lúc nữa. Bỗng trong đầu tôi lóe lên một suy nghĩ rằng biết đâu một ngày nào đó con bé dại khờ kia có thể tìm được tình yêu đích thực nơi xứ người. Dù sao thì tình đầu của nó cũng đâu thể khiến nó hạnh phúc.

...

Tám năm sau.

"Kang Ji Woon sao rồi?"

"Anh ấy đang nấu cơm cho em mang đi làm!"

"Chưa cưới đã hành hạ người ta rồi à?"

"Trời ạ, sao sau tám năm mà tiếng Hàn của chị vẫn khó nghe vậy chứ? Mình nói tiếng Việt đi!"

Vẫn là cô bé ngày nào, nhưng bây giờ đã trở thành phiên dịch viên nổi tiếng, sinh sống tại Hàn rồi. Tôi cũng là phiên dịch viên, nhưng chỉ hoạt động trong nước, làm về mảng giấy tờ là chủ yếu. Tôi thiên về viết lách hơn là giao tiếp nên suốt ngày bị nó mắng nhiếc khi nói chuyện với nó bằng tiếng Hàn.

"Không thích, chị cũng muốn qua Hàn yêu được anh diễn viên như em nên muốn giao tiếp nhiều hơn."

"Haiz. Chị đừng viển vông nữa. Nếu không có bạn của bạn thân chị gái như em thì không có cơ hội đâu!"

Con bé nói một câu bằng tiếng Việt rồi cười khúc khích qua điện thoại. Xem ra câu chuyện trên sân thượng ngày hôm đó, cả hai chúng tôi chưa khi nào quên. Mỗi lần lôi ra cà khịa nhau lại thấy thật kỳ diệu. Nhưng tôi vẫn rất băn khoăn, câu nói bằng tiếng Hàn ngày hôm ấy mà nó nói rốt cuộc là gì? Nhất định phải vào ngày nó cưới được Kang Ji Woon mới chịu nói cho tôi sao?

"Chị có nghe thấy em nói gì không? A lô!"

Thấy tôi bỗng yên lặng, con bé nghiêm túc trở lại liền.

"Chắc do lỗi mạng. Thế chuẩn bị đi làm đi. Chị cũng đi chạy giấy tờ đây!"

"Vâng ạ!"

Chúng tôi lại tiếp tục nói và tạm biệt nhau bằng thứ ngôn ngữ mà cả hai cùng sử dụng để kiếm sống. Càng ngẫm càng thấy lạ, chỉ vì một câu nói vu vơ mà làm thay đổi cuộc đời của hai cô gái là tôi và nó. Nếu không có lời tuyên bố hùng hồn kèm câu nói tiếng Hàn bí ẩn kia thì có lẽ tôi chẳng tò mò tới nỗi đang học đại học chuyên ngành tiếng Anh gấp rút đăng ký thêm cả tiếng Hàn. Còn cô bé nhỏ nhắn ngày nào chẳng biết là đùa hay thật, nhưng bỗng quyết tâm cày ngày, cày đêm để trở thành bậc thầy tiếng Hàn, nó bay sang hàn hợp tác với bạn của bạn thân chị gái nó từ năm hai đại học. Đó thật sự là một bước ngoặt lớn đối với nó.

...

Trước ngày cưới của cô bé một tuần.

"Hân vẫn hạnh phúc chứ chị?"

"Cậu có tài khoản mạng xã hội của con bé mà. Nhìn những bức ảnh, những video đó, liệu có giống không hạnh phúc không?"

Sau tám năm tôi vẫn không thể nói chuyện vui vẻ với người từng gây ra nhiều thương tổn cho Hân - cô bé nhỏ nhắn ngày nào suốt ngày ủ dột vì tình đầu.

"Tuần sau cô ấy cưới thật sao ạ? Cô ấy thật sự quên em rồi sao?"

"Xin cậu đừng hỏi mấy câu dư thừa đó nữa! Đã tám năm rồi, những điều cần quên hãy quên đi! Sẽ tốt cho Hân và cho chính cậu nữa!"

Đàn ông chỉ khóc vì người con gái mà anh ta thật sự yêu. Và trong suốt tám năm qua, lần nào gặp tôi cậu ta cũng khóc... tôi hiểu cậu ta chắc chắn cũng đã dành không ít tình cảm cho Hân. Nhưng tôi càng không hiểu, đã yêu sao còn gây tổn thương cho nhau?

"Thực ra, em không có con với ai cả, cũng chưa từng dối gạt cô ấy..."

"Cậu..."

"Em mắc bệnh hiểm nghèo. Bác sĩ nói em không thể sống qua nổi chục năm..."

"Chết tiệt! Cậu có biết chục năm dài như thế nào không? Cậu có biết... cậu... cậu là đồ ích kỷ!"

Tôi thật sự rất giận. Nếu như Hân biết sự thật này đã không lựa chọn con đường hiện tại. Sự thật như sét đánh ngang tai này, tôi có nên nói với Hân không?

"Em biết chị đang nghĩ gì. Em xin chị đừng nói gì vói Hân."

"Thế mắc mớ gì cậu kể với tôi?"

"Gần đây, sức khỏe em yếu quá, em không muốn chết đi mà không có người hiểu hết lòng mình. Em không muốn tình yêu của em dành cho cô ấy chết theo em như vậy! Em chỉ muốn tâm sự với chị... và cũng muốn hỏi han về cô ấy."

Nước mắt bỗng rơi xuống, tôi không biết mình đang khóc cho ai, cho cậu ta, cho Hân hay cho chính sự bất lực của mình. Điều này thật tệ. Thật sự quá tệ. Thà rằng cậu ta cứ lừa dối nó còn hơn. Giờ đây sự thật được phơi bày, nếu nó biết được. Nỗi đau xưa cũ ngày ngào liệu có giết chết nó không?

Sau khi định hình lại cảm xúc, tôi ôm đầu suy nghĩ một lúc rồi nói với cậu ta vài lời trước khi rời đi. Lúc này tôi mới để ý kỹ, cậu ta trông rất phờ phạc và hốc hác, có lẽ tình trạng bệnh đã biến chuyển xấu lắm rồi.

...

Tại lễ cưới của Hân.

"A, chị Linh! Sao bảo không sang được mà lại xuất hiện xinh đẹp như thế này?"

Hân reo lên khi thấy tôi. Lắm khi tôi nghĩ có khi nó còn quý tôi hơn cả chị gái của nó nữa.

"Thì có mỗi cô em gái hàng xóm thân thiết từ nhỏ, không sang lỡ sau này hối hận thì sao?

Tôi vừa nói, tay chân vừa cầm lắm loạn xạ cả lên. Đã bao năm rồi tôi chưa được gặp nó chứ! Tôi cũng nhớ nó lắm.

"Đây là Ji Woon, hai người làm quen với nhau đi ạ."

Cuộc đối thoại bằng tiếng Hàn của chúng tôi bắt đầu. Ji Woon có giọng nói rất hay, gương mặt đẹp và chiều cao khó với tới, anh chàng này lại còn rất lịch thiệp nữa. Thật không hổ danh ngôi sao hạng A của xứ sở Kim Chi. Ấy thế mà cô bé Hân của tôi lại cua gọn được anh ta, xem ra người đáng khen hơn cả phải là cô bé ấy.

"Vậy hai người đi chúc rượu đi nhé, tôi sẽ ra ngồi với chị gái của Hân."

Cúi chào nhau xong, tôi đến bên bàn tiệc có mặt chị gái của Hân và những người bạn đồng hương khác. Chúng tôi đã trò chuyện rất vui. Và tất nhiên chúng tôi không quên việc luôn dõi theo cặp đôi nhân vật chính đẹp như tranh vẽ kia rồi.

...

Sau lễ cưới hai ngày tôi phải bay về Việt Nam. Trên đường tiễn tôi ra sân bay, chúng tôi có hai giờ đồng hồ để chờ đến giờ bay. Ji Woon đã hủy lịch trình của mình để đi tiễn tôi cùng Hân, bởi Hân nói tôi giống như người thân máu mủ nên Ji Woon đối xử với tôi rất tốt. Tuy cảm thấy có lỗi nhưng tôi vẫn xin Ji Woon cho tôi và Hân chút không gian riêng để chúng tôi nó chuyện cho thoải mái. Chính vào lúc này tôi đã quyết định nói ra sự thật. Điều mà tôi đã giao hẹn với tình đầu của Hân vào tuần trước.

Khoảnh khắc nói ra sự thật ấy, tim đôi như muốn ngừng đập. Tôi sợ Hân khóc, sợ Hân trách tôi vì sao để sau hôn lễ mới nói với cô bé. Thế nhưng Hân mạnh mẽ hơn tôi tưởng rất nhiều.

"Hãy lấy em, để em có thể quên được người ấy. Rồi một ngày em sẽ yêu anh bằng tất cả tình cảm của mình!"

Cô bé bỗng nói một câu tiếng Hàn. Và lần này tôi hoàn toàn dịch được nghĩa của câu nói ấy.

"Đây là..."

"Vâng, đúng là câu nói năm xưa."

"Tại sao em..."

Tôi ngập ngừng, tôi không biết phải nói sao, cũng không hiểu hết được ý tứ của nó.

"Lúc đầu khi sang đây, em hoàn toàn mất phương hướng. Tuy chỉ là nói đùa, nhưng bạn của bạn thân chị ái em vẫn dẫn em đi gặp Ji Woon, em đã lấy hết can đảm nói với anh ấy câu đó giữa bữa tiệc. Anh ấy không giận, không đả kích hay mỉa mai còn xoa đầu em và bảo đợi em trưởng thành hơn mà vẫn muốn cưới anh ấy thì anh ấy sẽ đồng ý lấy em. Lúc đó em thở phào vì không bị quê trước mặt bao nhiêu con người, nhưng cũng thấy có lỗi với anh ấy. Khi trở về phòng em đã suy nghĩ rất nhiều, và tất nhiên không chỉ có đêm hôm ấy mà còn nhiều đêm khác. Kết quả là sau ba năm sinh sống nơi đất khách, làm bạn với anh ấy, em chợt nhận ra mình đã quên được người ấy. Và sau nhiều năm gắn bó chúng em mới quyết định đi tới hôn nhân. Bây giờ nghe tin chị báo... em vẫn đau lòng. Nhưng không phải nỗi đau ngày xưa nữa. Chỉ là em thương cho cuộc đời kém may mắn của người ấy thôi."

Không cầm được nước mắt, Hân bật khóc. Ji Woon đang đứng ở đằng xa, thấy Hân đưa tay lên gạt nước mắt thì lập tức lao tới. Anh ấy đã cuống cuồng hết cả lên, hỏi han rồi khuỵu chân xuống cầm khăn giấy chấm nước mắt cho Hân. Những ân cần ấy càng khiến tôi khẳng định Hân thật sự đã gặp đúng người. Và điều tôi không ngờ tới chính là cô bé kể cả chuyện của tình đầu cho Ji Woon nghe. Anh ấy không hề ghen còn ngỏ ý bảo muốn cùng Hân về thăm tình đầu một lần.

"Không cần phải thế đâu, nếu anh cảm thấy không thoải mái thì..."

"Đó là việc nên làm, vì dù sao cũng là người mà Hân từng trân trọng như sinh mệnh!"

Ji Woon ngắt lời tôi và nghiêm túc hơn bao giờ hết. Sự nghiêm túc đó thể bằng việc anh ấy đã hủy chuyến bay của tôi và đặt hẳn một chuyên cơ để cả ba chúng tôi cùng quay về Việt Nam thăm tình đầu của Hân.

Chuyến đi bất ngờ này quá gấp gáp nên giới báo chí không kịp đánh hơi, Ji Woon và Hân cũng vì thế mà dễ thở hơn rất nhiều.

...

"Hoàng à, Hân và Ji Woon đến gặp cậu đây!"

Tình đầu của Hân sau khi gặp tôi thì bệnh tình đến hồi chuyển biến nặng hơn, cậu ta bắt buộc phải nhập viện để thở ô xi. Cũng không rõ có thể sống đủ đến chục năm như bác sĩ đã chẩn đoán hay không.

Nghe tiếng tôi gọi, Hoàng khẽ động đậy hai hàng mi. Đã lâu lắm rồi, nếu không nhìn ngắm từng bức ảnh của Hân trên mạng xã hội chắc cậu sẽ khó mà nhận ra cô bé.

"Em... đến... rồi... à?"

"Em đây!"

Hân không ngần ngại nắm lấy bàn tay gầy guộc và sạm màu của Hoàng.

"Anh... xin... lỗi..."

Hoàng vừa nói, vừa thở bằng miệng. Có vẻ như việc hô hấp của cậu ta đang gặp khó khăn vô cùng.

"Anh không cần nói gì đâu. Em ở đây rồi mà. Anh cứ nằm nghỉ đi."

Nước mắt Hân tuôn rơi. Nó thấy thương cậu quá. Thấy vợ mình lại khóc, Ji Woon lo lắng lắm, nhưng lúc này anh chỉ có thể đứng bên cạnh vỗ về đôi vai đang run lên của cô và đưa cho cô khăn giấy mà thôi.

"Em... phải... hạnh... phúc... nhé..."

"Vâng, nhất định mà. Em đang hạnh phúc rồi mà... Tại sao anh lại ra nông nỗi này..."

Hân không thể ngừng khóc.

"Anh... đáng... bị... vậy..."

Hoàng ho lên từng tiếng. Nhưng sau đó lại mỉm cười. Cậu nắm tay Hân thật chặt, rồi ra hiệu ý bảo Ji Woon đặt tay lên tay Hân. Lúc này đây, Hoàng không khác người cha là mấy, cậu muốn trao người con gái mình yêu cho một người xứng đáng. Và thật may nhìn thấy Ji Woon thương Hân như vậy là cậu yên tâm lắm rồi.

"Hãy... yêu... cô... cô... ấy... thay... thay cả... phần của... của tôi..."

Vừa dứt lời, cả cơ thể Hoàng co giật. Tôi vội vàng gọi các y bác sĩ vào. Họ đuổi hết người nhà bệnh nhân ra ngoài để cấp cứu cho Hoàng. Nhưng... có lẽ số mệnh của Hoàng đã được định sẵn rồi!

...

Một năm sau.

Ji Woon có show truyền hình trực tiếp quay tại Việt Nam nên nhân cơ hội này gia đình anh, Hân và bé con sắp sinh trong bụng đều về Việt Nam nghỉ mát. Sau khi mọi việc thu xếp chu toàn, Ji Woon cùng Hân ghé thăm mộ của Hoàng. Trên tấm bia mộ để bức ảnh cậu đang cười rạng rỡ. Hân cũng mỉm cười đáp lại nụ cười đó rồi nắm chặt tay Ji Woon, hay người cùng nhìn lên bầu trời xanh tươi đẹp kia thay cho lời tạm biệt.

"Hãy yên nghỉ anh nhé! Đừng lo lắng cho em nữa, bởi anh ấy rất thương yêu em. Kiếp sau... hãy tập mơ những giấc mơ viển vông! Bởi nếu biết mơ đẹp thì cuộc đời ta cũng sẽ tươi đẹp! Tạm biệt anh!"


(05/01/2022 - 7:57 pm)

Tuesday, April 18, 2023

Tôi tự hỏi trên cao nữa sẽ là gì?

(Ảnh - Pin)

Bạn biết không, khi tôi, bạn và tất cả chúng ta đủ mười tám tuổi thì chúng ta bắt đầu phải chịu trách nhiệm với cuộc đời của mình. Lúc đó có thể chúng ta sẽ thật non dại, ngây thơ và ngốc nghếch biết bao. Nhưng để trưởng thành, chúng ta phải rời xa vòng tay ôm ấp và che chở của bố mẹ dẫu cho bản thân có muốn hay không.

Người ta thường nói, bản thân một người dù vững vàng đến mấy cũng có ngày bị giông tố cuộc đời quật ngã. Thật vậy, giông tố cuộc đời chỉ rình mò lúc chúng ta không còn được bố mẹ kè kè ở bên để cuồn cuộn lao tới quật cho ta tơi tả. Vậy, chúng ta sẽ vì thế mà chịu thua sao?

Mỗi một vết thương trên cơ thể dù lớn hay nhỏ chẳng phải đều sẽ lành lại và nhường chỗ cho những vết sẹo. Chứ làm gì có vết thương nào cứ rách toạc ra mà không thể lành lại theo thời gian đâu? Với suy nghĩ đó nên mỗi lần bị vấp ngã trên đường đời, thay vì ôm mặt khóc, tôi sẽ đứng dậy. Thà rằng vừa đi vừa khóc còn hơn. Chí ít tôi còn đang hành động chứ không phải chỉ biết ngồi đó như con ngốc chờ người đến cứu nguy. 

Những khi thất bại ập đến, tôi bị nhấn chìm trong sự sợ hãi và hoang mang. Lúc đó, tôi tự hỏi trên cao nữa sẽ là gì? Chẳng lẽ mình lại phải chịu đựng việc bị vùi dập như thế này sao? Không! Không bao giờ tôi cho phép bản thân mình dừng lại. Cho dù là đi chậm, cho dù mỗi chân chỉ nhích lên một centimet thì tôi vẫn cứ bước tiếp, vẫn quyết tâm phải leo lên khỏi cái hố mang tên thất bại. Leo lên để biết được bầu trời bao la và rộng lớn đến đâu. Leo lên để bước ra khỏi vùng sợ hãi và yếu đuối. Leo lên để mạnh mẽ sải cánh bay theo ước mơ và khát vọng. Leo lên để đón những cơn gió mát đúng nghĩa. 

Chim cánh cụt không thể bay còn bơi nhanh hơn cá khi dưới nước, và chạy nhảy vui đùa trên cạn được thì tại sao tôi, bạn và chúng ta phải sợ "đôi cánh gãy". Mọi thất bại đều có thể là điểm khởi tạo nên mọi thành công nếu chúng ta biết nỗ lực hết mình!

Hãy bay thật cao, thật xa để tự bản thân mình trả lời câu hỏi "Trên cao nữa sẽ là gì?" và để minh chứng cho giông tố cuộc đời thấy rằng dẫu các ngươi có xấu tính "bẻ gãy cánh" của chúng tôi, thì chúng tôi vẫn sẽ bay lên. Thậm chí là bay cao hơn cả cơn giông tố cuộc đời này để đón cho mình ánh bình minh trên cao thật ấm áp và êm dịu!

Thế cho nên, mỗi người trong chúng ta hãy cố gắng lên và đừng bao giờ nghĩ đến hai từ "bỏ cuộc" mọi người nhé!

Gi (11:36 PM - 19/12/2021)

Wednesday, April 12, 2023

NHỮNG NỖI ĐAU ĐÓ, GÁC LẠI ĐƯỢC KHÔNG EM?

(Ảnh: Pin)

Chào em, cô gái nhỏ ôm trong mình những vết thương khó lành!

Có phải em đã nhận ra, người đó không phải là điểm dừng cuối cùng của em trong hành trình kiếm tìm hạnh phúc? Nhưng dường như em vẫn chẳng thể nào thoát khỏi cái bóng khổ đau của quá khứ. Điều gì đã níu giữ đôi chân và trái tim của em thế?

Chắc hẳn em đã từng nghe qua cái mà khoa học gọi là "tâm lý ấn tượng" hay "dấu ấn khó phai". Đó là một hội chứng tâm lý dành riêng chỉ những người có xu hướng coi những trải nghiệm đầu tiên trong đời là "chuẩn mực", là "thước đo" hay "khuôn mẫu" để gộp chung là một với những điều xảy ra sau đó. Và trong câu chuyện của em, cũng bởi mối tình đầu tiên đã mang lại nhiều tổn thương mà em mặc định cho rằng những người đến sau cũng sẽ tổn thương mình. 

Em sợ phải rũ bỏ hàng rào phòng ngự đang vây quanh mà em cho là an toàn, sợ phải rời khỏi vỏ ốc để tìm một vòng tay ấm áp hơn, sợ nhìn về hiện tại và tương lai... sợ mọi thứ. 

Nhưng mà... những nỗi đau đó, tạm thời em có thể gác lại được không? 

Em hãy bước lên phía trước một bước để cảm nhận vạn vật và con người xung quanh khác xa những điều em đang nghĩ đến. Con người vốn dĩ luôn yêu thương và tôn trọng lẫn nhau. Chứ đâu phải ai cũng "đặc biệt" như mối tình đầu của em! 

Bây giờ ta thử tìm đến một ví dụ như thế này em nhé! Ở đâu đó có con phố yên bình, bỗng một ngày xuất hiện một tên cướp thì em nói thử xem, khu phố đó liệu còn yên bình hay không? 

Câu trả lời của em chắc hẳn là "không". Nhưng thực ra, câu trả lời ở đây là "có" em ạ. Bởi tên cướp ngay sau đó đã bị bắt, mọi chuyện sớm đã yên bình trở lại rồi. Thế nên khi em gặp và yêu một người mang đến cho em quá nhiều sự tổn thương thì việc em cần làm sau khi chia tay là ổn định tinh thần và bỏ lại quá khứ phía sau. Tiếp theo là mạnh mẽ bước về phía trước. 

Nếu em làm được như thế thì con đường em đang bước đi sẽ không hề cô đơn. Bởi năng lượng tích cực sẽ thu hút những điều tích cực đến bên em. Và chắc chắn rằng, người con trai tuyệt vời nào đó cũng đang đợi được nắm tay em đi đến những điểm cuối cùng của cuộc đời. 

Thế cho nên em à, dù cho quá khứ ấy em đã gặp ai, đau khổ như thế nào thì liệu em có thể mang những nỗi đau đó, gác lại được không em? Bởi con đường phía trước còn dài, nếu em cứ ngại bước tiếp, ngại đi qua những khổ đau và vấn vương trong lòng thì em sẽ bỏ lỡ rất nhiều cơ hội tốt đẹp. Em có biết hay không?

Gi
(00:04 AM - 12/11/2021)

Monday, March 13, 2023

REVIEW Sách "Nâng lên được, đặt xuống được" - Trương Di

(Ảnh - Internet)

REVIEW Sách "Nâng lên được, đặt xuống được" - Tác giả Trương Di - Cuốn sách phải dành nhiều hơn sự tập trung để đọc. Vì sao tôi lại nói như vậy, đơn giản thôi vì trong cuốn sách này có sử dụng thuật ngữ chuyên ngành về tâm lý, một chút về thiền định, hay các đoạn trích từ học thuyết nào đó. Tác giả Trương Di diễn giải mọi khía cạnh khá sâu sắc, tuy nhiên nếu bạn chỉ đơn giản là cầm cuốn sách lên đọc và tâm trí thì không hoàn toàn tập trung, bạn sẽ cảm thấy khó kết nối với những điều mà tác giả muốn gửi gắm. 


Khi đọc cuốn sách "Nâng lên được, đặt xuống được" này, đó là lúc tâm trí tôi rối bời một chút, và tôi cảm thấy khó để đọc liền mạch một cách "thật nghiện" như các cuốn sách khác. Vậy nên tôi quyết định đọc gián đoán. Và mất có lẽ gần hai tháng để tôi đọc một cuốn sách dài 230 trang tính cả mục lục. 


Tuy nhiên nếu bạn là một người nhập tâm tức thì khi làm bất kỳ việc gì, đặc biệt là đọc sách thì đây thật sự là một cuốn sách đáng giá. Bạn biết không tâm trí chúng ta phải chứa nhiều thứ hơn ta tưởng, và cũng khá tham lam nên đôi khi những thứ chúng ta đã ôm ấp trong thâm tâm rồi, sẽ sợ việc phải "đặt xuống", sợ phải buông bỏ. Vì khi đã loại bỏ ra dù là bất kỳ điều gì thì thứ còn lại trong ta sẽ là một lỗ hổng. Nhưng có lẽ chính chúng ta cũng quên mất, bất kỳ vết thương nào dù là to lớn như đại dương hay nhỏ xíu như hạt cát thì chỉ cần thời gian đủ lâu sẽ có thật nhiều yêu thương tìm đến, bù đắp cho chỗ khuyết thiếu đó. 


Đọc cuốn sách "Nâng lên được, đặt xuống được" của tác giả Trương Di bạn sẽ hiểu thật sâu, thật kỹ về sự cô độc, sự trầm cảm, về người hướng nội, về tình yêu, hạnh phúc và cuối cùng là học được chữ "buông" một cách nhẹ tênh...


Nếu bạn nghĩ đây là cuốn sách dạy chúng ta cách buông tay trong tình yêu thì đó là một suy nghĩ khá hời hợt. Hơn cả vấn đề yêu đương giữa nam và nữ, "Nâng lên được, đặt xuống được" sẽ giúp chúng ta bỏ đi mọi muộn phiền, chỉ cần bạn muốn thì dù vấn đề gì cũng có thể áp dụng được. Tất nhiên cuốn sách này không phải là "thuốc tiên" nên không phải cứ cầm lên đọc là có thể đảm bảo xua tan đi mọi đau khổ, dằn vặt, tiếc nuối. Đừng kỳ vọng bất kỳ điều gì viển vông, chỉ cần đặt trái tim mình thật tĩnh lặng, thật tập trung để thưởng thức cuốn sách này là được. 


Rồi một ngày nào đó, bạn sẽ bất chợt nhận ra, "À mình đã bỏ rơi những cảm xúc tiêu cực ở đâu mất rồi!".

Và bây giờ thì xin chào và hẹn gặp lại các bạn ở các bài review sách tiếp theo nhé!


Gi 

(13/03/2023 - 08:04 pm)

Sunday, February 12, 2023

Trong cuộc đời này, người cần gặp thì nhất định phải gặp...

(Ảnh: Pin)
Mỗi người đều có cuộc sống riêng, tuy nhiên, tất cả chúng ta rồi sẽ gặp người mà bản thân nhất định phải gặp. Chúng ta sẽ yêu, đồng hành cùng nhau qua những thăng trầm buồn vui của cuộc đời. Và sẽ có lúc ta tự hỏi nếu chưa từng gặp, chưa từng yêu họ thì câu chuyện của chúng ta có thể dễ dàng hơn? Nhưng bạn biết đấy, nếu thật sự chúng ta không gặp gỡ người này, có lẽ chúng ta sẽ không biết được bản thân mình thật sự có giá trị như thế nào và đáng để học hỏi ra sao! Bởi khi đắm chìm trong yêu thương, chúng ta đều sẽ nhìn thấy những điều tốt đẹp nhất từ đối phương. Chính vì lẽ đó, nên khi gặp gỡ họ, chúng ta dần nhìn thấy bản thân mình một cách rõ ràng nhất, nhận thức và ý thức được mình, sống tự tin và hạnh phúc biết bao.

Thế nhưng mọi bữa tiệc dù vui vẻ và nhiều cảm xúc ra sao rồi cũng mau chóng kết thúc, chuyện tình yêu cũng hệt như vậy. Nhân duyên khô cạn thì sẽ phải rời đi. Câu chuyện của chúng ta và họ đến cuối cùng cũng chỉ có thể trở thành một trang vở quên lãng của quá khứ, vậy nên chúng ta đừng cứ mãi khư khư ôm trọn những cảm xúc tiêu cực và những giọt nước mắt vô nghĩa.

Tương lai sẽ tươi sáng và hạnh phúc hơn nếu chúng ta chịu đứng dậy và quên đi những gì đã qua. Để làm được điều đó, chúng ta cần tập trung vào hiện tại - thời điểm mà chúng ta đang sống, hãy tập trung vào việc học tập, công việc làm ăn, vào sứ mệnh của chính mình trong cuộc đời này. Bởi quá khứ đã qua rồi, nên hãy quên hết đi!

Quá khứ dù tốt đẹp, hay xấu xa thì cũng chỉ còn lại trong hồi ức. Đừng mải miết "gặp gỡ" những kỷ niệm đó trong mộng tưởng để rồi khiến cho chính mình mất đi sức mạnh tiếp tục vươn lên. Hãy luôn giữ bản thân trong trạng thái học hỏi và phát triển. Đây sẽ là những điều đúng đắn, là kim chỉ nam giúp dẫn lối chúng ta đến nơi có cuộc sống êm đẹp và hạnh phúc.

Rồi một ngày kia, tình yêu sẽ lại đến, người mà nhất định chúng ta phải gặp sẽ một lần nữa xuất hiện! Lúc đó, phải thật hạnh phúc nhé! Hãy luôn nhớ rằng, cuộc đời là một chuyến đi dài và tốt đẹp nếu chúng ta biết tập trung vào hiện tại, hướng về tương lai và sẵn sàng đối mặt với những khó khăn. Chúng ta sẽ luôn bước đi theo những con đường mới, những trải nghiệm sẽ ngày càng thú vị và nhiều cảm xúc hơn những điều đã cũ. Hãy tận hưởng những trải nghiệm mới, học hỏi, kết giao... từng chút, từng chút tích cóp những sự kiện tích cực để tạo ra những kỷ niệm, những ký ức mới thật sống động và tươi vui.

Bởi vậy, trong cuộc đời này, người cần gặp thì nhất định phải gặp... cần quên thì dứt khoát quên đi!

Gi
(12/02/2023 - 8:10 pm)

Sunday, January 1, 2023

"Bạn có lạnh không?"

(Ảnh: Pin)

"Bạn có lạnh không?"

Đang ngồi ở bàn uống nước để nói chuyện với bạn bè đến dự lễ cưới của bạn thân, bỗng một người bạn nam lâu ngày không gặp đến bên cạnh hỏi han khiến cô khá bỡ ngỡ. 

"Có chứ, nhưng mà may hôm nay trời còn có nắng."

"Khoác tạm áo cho đỡ lạnh nhé?"

Nói rồi, cậu bạn kéo khóa áo khoác xuống chuẩn bị đưa cho cô. Theo phản xạ tự nhiên cô lập tức từ chối lời đề nghị của người bạn này. 

"Thôi, bạn đưa áo cho tôi thì bạn lại lạnh à?"

"Cứ khoác đi, khoác ngoài chút là đỡ lạnh đó!"

Cậu bạn lâu ngày không gặp vẫn nhiệt tình "mời chào" chiếc áo của mình khiến cô có chút xúc động. Bởi đi ăn cưới xa, có người quan tâm thấy ấm lòng lắm. Tự nhiên cũng chả cần phải khoác chiếc áo đó nữa. Nhưng dù người bạn đó có nhiệt tình thì đến cuối cùng theo thói quen cô vẫn từ chối đến cùng thành ý của người bạn ấy. 

Thấy cô từ chối mãi, cậu bạn cười hiền hậu rồi rời khỏi cùng mọi người và ngồi vào bàn của mình ở đằng xa kia. Khi cậu rời đi trong đầu cô chợt nhớ lại một chuyện tương tự cũng mới diễn ra cách đây vài ngày. Hôm ấy trong buổi họp với công ty, cậu em đồng nghiệp thấy cô than thở về thời tiết lạnh giá, đặc biệt là trong phòng họp càng lạnh hơn. Cậu em mau chóng "mời" cô sử dụng chiếc áo khoác của cậu ấy. Cô biết cậu có người yêu rồi nên thận trọng từ chối.

"Mày dở à, có người yêu mà cứ tùy tiện ai cũng cho mượn áo thì làm sao được! Chị không muốn mọi chuyện đến tai người yêu em lại trở thành câu chuyện không tốt đẹp đâu nhé!"

"Trời, người yêu em mà dám nghĩ gì?"

Cậu em đồng nghiệp trả lời chắc nịch. 

"Gớm, kể cả thế chị cũng không bao giờ dùng áo của người con trai đã có người yêu nghe chưa!"

Thấy sự cố chấp của cô thì người em đồng nghiệp kia cũng bó tay và không mời chào cô dùng áo của mình nữa. 

Nhớ lại câu chuyện này, cô chợt thấy bản thân có khi không phải vì sợ người khác hiểu lầm mà từ chối lòng tốt của họ, mà cô chính là kiểu người không dám nhận sự đối đãi tốt của người khác. Bởi với cậu em đồng nghiệp có người yêu rồi cô có thể từ chối, vậy với cậu bạn nam lâu không gặp kia thì cô từ chối vì lý do gì? Cậu bạn đó chưa có người yêu và việc cô nhận lòng tốt của cậu ấy hoàn toàn không có gì phải đắn đo hết. 

Lý do chắc có lẽ chỉ có một mà thôi, đó là cô sợ mắc nợ, món nợ tình cảm. Dù tình cảm đó là sự thương hại hay gì thì cô cũng tuyệt nhiên không muốn mắc nợ dù chỉ một lần. 

Thế nhưng cô lại đặt câu hỏi ngược trở lại với trái tim của mình rằng "Người ngoài mới nhìn qua thôi đã biết cô cảm thấy như thế nào và quan tâm tới cô, vậy tại sao người được gọi là người yêu cô, ngay cả khi cô đã than thở và mong chờ thì cô cũng không thể nhận được sự quan tâm từ anh?"

Bỗng nhiên cô cảm thấy mình đã yêu và tin tưởng vào một thứ tình yêu "thất bại". Nhưng có lẽ bởi thế mà cô và người con trai ấy mới đường ai nấy đi. Sự chia tay này đáng lắm. Con gái không bao giờ nên yêu một người con trai mà đến sự quan tâm nhỏ bé cũng không cho đi được. Điều đơn giản đó còn giữ khư khư thì họ có tư cách gì để hy vọng những điều mà họ muốn từ người yêu của mình đây?

Vậy nên, hãy yêu và thật lòng quan tâm đến người yêu của mình, dù bạn là con trai hay con gái, bởi tình yêu mà không được vun đắp bằng sự cho đi của cả hai người thì thứ tình yêu đó sẽ mãi mãi vô vọng!

---

Khai "phím" đầu năm Dương lịch - Chúc cho mỗi cây bút của chúng ta đều phát triển hơn trong năm 2023 này nhé! 

---

Gi

(9:19 pm - 01/01/2023)