Friday, September 28, 2018

Lẩu Ếch 148k Hà Đông - Hà Nội

Tọa lạc ngay phía sau Melinh Plaza tầm hai cung đường có một nhà hàng lẩu Ếch nức tiếng thơm ngon, bổ, rẻ mà có thể nhiều người còn chưa biết đến. Đó là nhà hàng KuTom - Ếch Ộp.
Địa chỉ cụ thể của nhà hàng là số 37, TT16, Khu đô thị Văn Phú, Hà Đông, Hà Nội. Các bạn chỉ cần lên google map gõ TT16, Khu đô thị Văn Phú, Hà Đông, Hà Nội sau đó ấn chỉ đường là đã đến nơi rồi. Bởi vì nhà hàng KuTom thiết kế biển rất lớn và sáng nên khi vừa đặt chân đến khu TT16 bạn sẽ nhìn ra ngay nhà hàng KuTom nhé! Thật đơn giản phải không? ^^

Nhà hàng có hai tầng, tầng hai có hai phòng được bài trí gọn gàng và bắt mắt, đây là nơi mà những vị khách nghiện chụp ảnh nghiền nhất khi đến với KuTom.
(Bàn ngồi bệt tầng 2)
(Không gian tầng một)
(Quán ếch khi lên đèn)
(Menu của quán)
Lướt qua menu phía trên chắc hẳn bạn phải thốt lên ôi sao lại có cái bảng giá rẻ như thế. Món ếch đơn lẻ có giá chỉ từ 69K, ăn lẩu no nê cũng chỉ với giá từ 148K. Đó là cái giá quá hời để các vị khách của chúng ta đến ăn, tổ chức sinh nhật, hặn gặp bạn bè bàn công chuyện...

Dưới đây là một số hình ảnh khách hàng đến ăn và phản hồi lại tại nhà hàng KuTom



Không chỉ phục vụ tại địa chỉ số 37, TT16 khu đô thị Văn Phú, Hà Đông, Hà Nội mà nhà hàng KuTom còn nhận ship hàng tận nơi nữa nhé các bạn. Chỉ cần ngồi một chỗ lướt web, đặt món, nổ địa chỉ, số điện thoại là các bạn đã có ngay những món ếch nóng hổi để ăn tại nhà rồi!
Hãy liên hệ số điện thoại 097 800 32 22 này để lên đơn nha mọi người ^^!


Đây chắc là phần được các bạn quan tâm nhất, chúng ta sẽ điểm qua hình ảnh một số món ăn ngon ở nhà hàng KuTom Ếch Ộp nhé ^^, không những ngon mà còn bày biện đẹp mắt nữa đó.
(Da ếch chiên giòn)
(Cháo ếch)
(Ếch xào me)
(Ếch rang muối)
(Lẩu ếch và một số món xào, món chiên)
Còn chần chờ gì nữa mà không đến với KuTom Ếch Ộp ngay khi mà thời tiết đang ngày càng mát mẻ rồi các bạn nhỉ? ^^

Chúc các bạn có một bữa ăn thật ngon miệng tại nhà hàng này nhé!

Cảm ơn mọi người đã đọc bài review này của mình!

Thiên Yết
(00: 31 am - 28/09/2018)
P/s: Một số hình ảnh đã được thay mới do những ảnh cũ ở bài này bị lỗi!

Wednesday, September 19, 2018

Tôi đã tỉnh dậy sau cơn mê dài miên man!

Kết quả hình ảnh cho đợi chờ vô vọng
(Ảnh: Internet)
Sau kỳ nghỉ lễ dài bốn ngày tôi quay trở lại Hà Nội. Đêm ấy tôi bị sốt 39 độ không rõ nguyên nhân. Toàn cơ thể bỗng chốc run rẩy, trán nóng bất thường, tôi gục ngã hoàn toàn ngay khi bước chân vào nhà. Đầu đau như búa bổ, khi tôi tỉnh lại đã là hai ngày sau.

Cơn sốt vẫn dai dẳng, nó chỉ hạ xuống 38 độ và cứ thế tiếp tục giày vò tôi.
- Em không sao chứ? - Chị tôi lo lắng nắm chặt tay tôi.
- Em đau đầu muốn chết! - Tôi nhăn nhó, mắt vẫn nhắm nghiền.
- Lúc em ngã lăn ra thềm chị cuống quá nhưng may vẫn đủ tỉnh táo để gọi xe cấp cứu.
- Chị nói cho bố mẹ chưa ạ?
- Vẫn chưa!
- Vâng, thế là được rồi.
- Bác sĩ bảo em bị cúm...
- Bảo sao em mệt thế, chứ mọi khi cảm xoàng làm hai viên thuốc là hết.
- Ừ, về quê đi chơi bạt mạng chả ốm.
- Thế không lẽ em về quê để ngồi ngắm nhà mình thôi à?
- Cãi nhanh vậy là sắp ra viện được rồi! - Chị tôi cười cười đôi mắt hoe đỏ. Chị thương tôi lắm!
...
Tôi tiếp tục nằm viện thêm vài ngày nữa rồi cũng được ra viện. Thân nhiệt hạ xuống gần 37 độ nhưng đầu vẫn còn hơi đau và cảm giác của tôi lúc này cứ lâng lâng, bay bay vô cùng khó tả.
Bước ra đến sân bệnh viện, không khí đầu mùa thu ập vào cơ thể còn đang yếu của tôi khiến tôi hơi sốc. Tôi sốc vì suốt mấy ngày qua với tôi là bao bí bách và tù túng, nay ló mặt ra ngoài thấy trời cao, mây trắng, cây xanh khắp nơi thật tuyệt diệu làm sao. Giống như tôi vừa được tái sinh, tôi cảm thấy mình không còn là mình nữa. Mọi thứ với tôi thật mới mẻ, tôi biết ơn vì mình khỏi bệnh để tận hưởng những đẹp đẽ vốn có của cuộc đời này.
...
Trước khi đổ bệnh tôi có một chuyến nghỉ lễ về quê khá dài, những ngày đó tôi bề ngoài là vui vẻ cười nói đi chơi cùng đám bạn thời trung học phổ thông nhưng thực chất lại đang đau đầu suy nghĩ về những điều còn dang dở trong cuộc sống của chính mình. Tôi lần nữa mãi quyết định đi du học hay không đi du học của mình. Tuy đã hỏi ý kiến của bạn bè và người thân nhưng tôi vẫn trăn trở mãi không thôi. Càng đến hạn để đưa ra quyết định tôi càng đau đầu hơn gấp trăm ngàn lần... và đó cũng là một phần nguyên nhân khiến sức khỏe tôi giảm sút và mắc cúm.

Tôi không thể đưa ra quyết định cho bản thân vì tôi còn bận lòng chuyện tình cảm của mình. Hôm nghỉ lễ tôi cũng về gặp mặt anh ấy. Chúng tôi yêu xa đã bốn năm rồi, tôi chờ đợi anh ấy nói với mình lời cầu hôn nhưng anh dường như không muốn làm điều đó. Anh bỏ qua những gợi ý từ phía tôi, anh ngập ngừng với cả mớ lý do làm tôi đi từ thất vọng này đến thất vọng khác.
- Em không còn trẻ nữa, em định sẽ đi du học đấy, anh nghĩ sao?
- Vậy à, thế thì tốt cho em đó, em đi đi. - Anh vừa chơi game vừa nói, mắt chỉ đảo lên nhìn tôi chừng một giây. Thái độ hờ hững đến vô cùng.
- Thế thì ta lại yêu xa hơn nữa đó, anh không có lo ngại gì ư? - Tôi cố khiến anh phải suy nghĩ ra cách níu chân tôi.
- Dù sao cũng yêu xa mấy năm rồi mà em, đừng căng thẳng quá, em cứ thoải mái đi con đường mình chọn đi, anh chờ được mà! - Anh thả máy xuống bàn, cầm tay tôi xoa xoa.
- ...
Tôi thở dài nhìn anh đầy thất vọng. Anh là vì muốn tôi được thoải mái hay là chưa từng yêu tôi vậy? Quả thực đến bây giờ tôi không còn biết nữa, tôi có cảm giác những năm qua mình chưa từng hiểu anh dù chỉ một phần nhỏ. Anh đối với tôi bây giờ càng ngày càng trở nên mơ hồ. Tôi chợt nhận ra dường như trước nay giữa tôi và anh chưa từng tồn tại thứ gọi là tình yêu.

Đó là suy nghĩ của tôi trước lúc gặp sự cố về sức khỏe, còn giờ đây khi tôi đã tỉnh dậy sau trận ốm tôi cũng có nghĩ về chuyện tình cảm của mình nhưng không còn quá bận tâm nữa. Giống như người tỉnh giấc khỏi cơn mê dài miên man, tôi lập tức quyết định đi du học... Và còn chuẩn bị sẵn tâm lý để nghe lời "Chia tay" từ phía anh.

Đáng lẽ ra tôi nên nhận ra điều này từ lâu rằng "Nếu ai đó yêu bạn, muốn cưới bạn làm vợ thì sẽ chủ động với bạn chứ không để bạn phải suy đoán rồi tự giày vò chính mình mãi như thế!".

- Em quyết định đi rồi chị ạ!
- Thế còn thằng Hải, em với nó định không cưới nhau à, còn trẻ nữa đâu mà cứ đi tới đi lui xa rời nhau mãi thế?  - Chị tôi cằn nhằn từ đầu dây bên kia.
- Thì anh ấy bảo muốn em tự do trên con đường của mình nên là em đi thôi... - Tôi hững hờ.
- Hay nó chưa từng yêu em? Mà cái thằng này, mấy hôm em ốm chị gọi nó còn không bắt máy. Yêu với chả đương, đến là lạ! - Chị dò xét.
- Thì... vậy đấy... mà em cũng không biết nữa. Chiều nay chị về sớm nhé! Em thèm bia. - Tôi muốn khóc, chỉ đơn giản là muốn khóc, còn cảm giác đau đớn thì chẳng biết có tồn tại lúc này không. Tôi thật lòng không phân định được gì nữa.
- Ờ, chị về luôn bây giờ cũng được. Đợi chị!
...

Vậy là kết thúc tại đây, lời chia tay tuy mãi không ai nói với ai, nhưng chúng tôi đã không còn liên lạc với nhau kể từ lần cuối ấy, khi tôi sắp lên máy bay mà anh thậm chí chả đến tiễn tôi. Anh nói qua điện thoại rằng anh bận chăm mấy đàn cá Koi cho khách, anh dặn tôi qua đó nhớ ăn uống đầy đủ và đừng bị bệnh. Tiếng tút tút chưa bao giờ dài đến vậy, dài đến nỗi nó như con dao đâm phập vào tim khiến tôi muốn ngừng thở ngay tại sân bay. Dù cho tôi đã sớm biết chuyện này sẽ xảy đến từ đợt ốm bất chợt đó, nhưng lại không nghĩ rằng nó đau đớn như thế...

Không sao, tôi vẫn ổn, chúng tôi chỉ là không yêu nhau thôi mà. Đau rồi sẽ hết đau, vết thương nào rồi chẳng lành, làm gì có ai giữ trong mình mãi một nỗi đau đâu. Phải không?

Và đâu phải lời chia tay nào cũng cần được nói ra thì người ta mới biết là đã chia tay. Phải không?

Quỷ Quyệt
(3:22 pm - 19/09/2018)