Friday, March 30, 2018

Mua trọn bộ sách đã xuất bản của tác giả Du Phong có kèm chữ ký và đề tặng

(Ảnh FB tác giả Du Phong)
Du Phong không còn là cái tên xa lạ với các bạn trẻ nữa rồi, nhắc đến anh là nhắc đến những áng thơ khi thì lãng mạn, vui đùa, khi thì day dứt, hay khi lại đau đáu nỗi đau như bọp nghẹt con tim...
(Ảnh FB tác giả Du Phong)
Bạn có yêu anh ấy? Nếu tin yêu thì còn chần chừ gì nữa, cơ hội để sở hữu "full không che" bộ sách của anh ấy đến rồi nè, nhanh tay lên vì số lượng có hạn. Chậm trễ là đợi lâu lắm đấy!
Thông tin chi tiết các bạn vui lòng xem thêm tại ĐÂY!

Một số hình ảnh liên quan đến sách, ký tặng và trích dẫn từ tác giả Du Phong.
(Ảnh FB tác giả Du Phong)
(Ảnh FB tác giả Du Phong)
(Ảnh Dân trí)
(Ảnh Tiki)
Ngoài lề chút, dạo này yếu lòng, cứ đọc cái gì anh Phong đăng lên là nước mắt tự nhiên rơi, cứ tự nhiên rơi như vậy thôi!
Cảm ơn vì đã có một Du Phong tồn tại trong cuộc đời này...

Quỷ Quyệt
(2: 31 pm - 30/03/2018)

P/s: bài viết và hình ảnh được tổng hợp lại từ FB của tác giả Du Phong.

Offline giao lưu và ký tặng sách

Trong hình ảnh có thể có: 2 người
(Ảnh FB tác giả Trí)
Mới đây tác giả của "Tự thương mình sau những năm tháng thương người" lại tiếp tục ra mắt cuốn sách thứ tư. Lần này là một cuốn sách mà mới nghe tên thôi ta có thể cảm nhận được nỗi đau xé nát tim gan. Đó là "Em đau lòng lắm, anh vừa lòng chưa?".
Không có mô tả ảnh.
(Ảnh FB tác giả Trí)
Không có mô tả ảnh.
(Ảnh FB tác giả Trí)
Sẽ có một buổi offline giao lưu và ký tặng sách được tổ chức tại Sài Gòn. Chi tiết các bạn xem thêm tại ĐÂY. Hãy đăng ký để được nhận những phần qùa do chính tác giả chuẩn bị nhé!
Thêm một số hình ảnh của cuốn sách, lần này sách nhìn đẹp ha các bạn!
Trong hình ảnh có thể có: 1 người
(Ảnh FB tác giả Trí)
Không có mô tả ảnh.
(Ảnh FB tác giả Trí)
Không có mô tả ảnh.
(Ảnh FB tác giả Trí)
Trong hình ảnh có thể có: văn bản
(Ảnh FB tác giả Trí)
Chúc các bạn có một buổi giao lưu thật vui vẻ và ý nghĩa với tác giả Trí nhé! Hay Ad cũng bay vô Sài Gòn chơi mới mọi người nha ^^!
Hẹn gặp lại các bạn ở các bài liên quan đến tin tức về sách sau.

Quỷ Quyệt
(30/03/2018 - 1:51 pm)

P/s: Nội dung bài viết kèm ảnh được tổng hợp lại từ FB của tác giả Trí.

Tuesday, March 27, 2018

Có những ngày tự nhiên thấy chẳng còn mặn mà gì với cuộc sống này nữa...

Kết quả hình ảnh cho buồn
(Ảnh: Internet)
Có những ngày chẳng còn muốn quan tâm điều gì đang xảy đến.

Có những ngày tự nhiên thấy chẳng còn mặn mà gì với cuộc sống này nữa, bao nhiêu buồn khổ cứ ùa đến làm nước mắt ứa ra lúc nào không hay.

Có những ngày thấy bất lực và mệt mỏi biết nhường nào, chỉ muốn gục ngã trên vai ai đó để được vỗ về trong sự an yên.

Có những ngày mọi động lực cố gắng thêu dệt từ trước đến nay bỗng dưng đứt quãng trở nên rối ren đến nỗi bản thân chỉ muốn trốn chạy mãi mãi...

Có những ngày chỉ biết lặng thinh chẳng nói, chẳng rằng chỉ nhất mực im lặng; bởi vì sợ phải nói đến những điều làm mình đau lòng.

Có những ngày dẫu có muốn làm gì đó để thử mua vui cho bản thân cũng đành bất lực để nước mắt tràn xuống làm mặn đôi môi...

Có những ngày tự nhiên thấy chẳng còn mặn mà gì với cuộc sống này nữa, cứ như thế chỉ muốn ngủ vùi mãi mãi để khỏi phải tỉnh dậy, để khỏi phải đối mặt với dòng đời khắc nghiệt ngoài kia...

Có những ngày có những nỗi niềm và những suy nghĩ dại khờ như thế!

Quỷ Quyệt
(3:02 pm - 26/03/2018)

Monday, March 26, 2018

Thích và yêu vốn dĩ luôn khác biệt

Kết quả hình ảnh cho Đừng nhầm lẫn
(Ảnh: Internet)
Ai rồi cũng sẽ thích một người nào đó, cho dù miệng nói rằng chưa hề có cảm tình với bất cứ ai, nhưng trong lòng hẳn đã vì nghĩ đến một người đặc biệt mà đôi môi nở nụ cười lúc nào không hay.

Thích một người đâu cần phải có biểu hiện rõ ràng.

Thích một người đôi khi chỉ là bởi vì nhìn bộ dạng ngốc nghếch của họ cảm thấy thú vị nên thích.

Thích một người đôi khi chỉ là bởi vì họ có một hành động đẹp giúp đỡ người khác mà đem lòng mến mộ.

Thích một người đôi khi chỉ bởi vì họ là người luôn hoàn thành tốt công việc dù khó khăn cỡ nào nên khiến mình thán phục.

Thích một người không giống như yêu, thích chỉ đơn giản là thấy thật an yên khi nghĩ về người ấy, hay có gì thú vị cũng tìm người ấy để sẻ chia. Thứ tình cảm này hoàn toàn không khiến ta đau lòng.

Thế nhưng đâu phải ai cũng phân biệt được thích và yêu. Có những người họ yêu ai đó nhưng lại luôn cho rằng thứ tình cảm này chỉ là thích, là cảm mến giữa những người bạn, người đồng nghiệp, hay những người anh, chị em chơi thân với nhau để rồi khi nhận ra đó là yêu thì đối phương đã hạnh phúc bên ai kia mất rồi.

Ranh giới giữa thích và yêu mong manh lắm, nó như lằn ranh sinh tử vậy, trót ngả nghiêng tình cảm một chút là nhận về xót xa lúc nào không hay.

Biểu hiện rõ nhất của việc bản thân đã nhầm lẫn giữa yêu và thích là nỗi nhớ nhung, đau lòng và khao khát có được ai đó...

Giả dụ bỗng một ngày nhìn thấy người ấy bầu bạn với một người khác giới trong lòng bạn chợt nhói đau, bạn tự hỏi tại sao người đang nói chuyện với họ không phải là mình, tại sao lại là cô gái, chàng trai kia. Để rồi đêm về trong lòng dâng lên nỗi nhớ nhung, khao khát có được họ thật mãnh liệt thì chắc chắn rằng bạn đã rơi vào tình yêu rồi...

Vậy nên khi thấy bản thân quan tâm ai khác trên mức tình bạn, tình thân thì hãy kiểm tra lại tình cảm của mình thật kỹ lưỡng rồi thổ lộ với người ta để sau cùng kết quả dẫu có là được chấp nhận hay không được chấp nhận thì cũng sẽ không phải hối hận, thì cũng sẽ không bao giờ phải trở thành kẻ khờ khạo trong tình yêu chỉ biết nhận về sự đáng thương vô bờ mang tên "Yêu đơn phương!".

Là như vậy, thích và yêu vốn dĩ luôn khác biệt!

Quỷ Quyệt
(8:26 am - 25/03/2018)

Sunday, March 25, 2018

Yêu

Kết quả hình ảnh cho tình yêu
(Ảnh: Internet)
Yêu là cái nắm tay ấm áp giữa những ngày đông buốt giá.

Yêu là những ngày hè nóng đến đổ dầu đổ mỡ người đó vẫn kiên nhẫn làm chiếc quạt, chiếc điều hòa bên cạnh bạn.

Yêu là khi bạn ghét mưa và người ấy cầm sẵn ô đợi bạn nơi công sở.

Yêu là giữa những ngày xuân ẩm thấp người ấy luôn hỏi: "Em có cần sấy khô chỗ nào không?"

Yêu là thu về êm ái bên nhau cùng những chuyến du lịch.

Yêu đơn giản là bốn mùa trong năm đều hạnh phúc.

Người ta thường nghĩ yêu là những lời mật ngọt rót tai các cô gái hay những ái ân vật lộn làm bộn bừa cả chiếc giường, nhưng tôi thì nghĩ yêu là từ những hành động nhỏ nhặt quan tâm chăm sóc nhau ngày qua ngày.

Yêu đâu phải cả ngày nói chuyện với nhau để mà rót mật vào tai như mọi người vẫn truyền miệng thêu dệt. Hay yêu đâu phải cứ là cần đến những điều to tát, vĩ đại như hái sao, trăng trên trời.

Yêu chỉ đơn giản là nghĩ về nhau, lo lắng cho nhau từ những chi tiết nhỏ bé nhất của cuộc sống!

Yêu là vậy, đừng thiên biến vạn hóa nó lên quá mức để rồi bản thân nghĩ rằng mình chẳng xứng đáng với chữ "Yêu". Trong tình yêu không có xứng đáng hay không xứng đáng, chỉ có muốn yêu hay không mà thôi.

Đừng dại khờ đắm chìm trong mớ suy tư ngốc nghếch của mình để rồi làm lỡ hạnh phúc của cả hai người!

Quỷ Quyệt
(9:19 am - 23/03/2018)

Saturday, March 24, 2018

Thanh xuân

Kết quả hình ảnh cho thanh xuân
(Ảnh: Internet)
Dạo gần đây tôi nghe người ta nhắc nhiều đến tuổi thanh xuân. Họ kể, họ chụp hình chia sẻ những tháng ngày tươi đẹp trôi qua. Tôi đã đọc và xem những hình ảnh đó và cảm thấy tiếc nuối. Tiếc cho chính mình. Tôi nghĩ mình không có những điều mà họ đã trải nghiệm thì phải? 

Có ai lại không có thanh xuân? Thanh xuân là gì?

Tôi tìm kiếm từ khóa thanh xuân trên mạng và nhận ra đó chỉ là những khái niệm khô cứng. Đại loại họ nói thanh xuân là độ tuổi chuyển tiếp từ dậy thì sang trưởng thành, hay một định nghĩa khác cho thanh xuân đó là sự tươi mới trẻ trung, sự căng tràn sức sống. Và bất giác tôi à một tiếng vang trong đầu, nhăn trán tôi cảm thán: "Ô vậy là tôi có thanh xuân nha, và giờ tôi vẫn đang thanh xuân nè!"

Nhưng tôi rốt cuộc đã làm gì để bây giờ bàng hoàng nhận ra thanh xuân của mình đã và đang trôi qua thật vô vị, vô nghĩa. Có lẽ khi già đi tôi chả còn biết mình nên nghĩ và sẽ nghĩ về điều gì.
Tôi luôn tránh không muốn nhắc tới những chuyện đã qua dẫu nó là vui hay buồn, giống như kiểu tôi đang chạy trốn vậy. Trốn khỏi thanh xuân, trốn khỏi sự năng động và tươi mới. Tôi thường mong một ngày trôi đi nhanh chóng để khi màn đêm buông xuống tôi được thả mình xuống nệm ngủ thật sâu hoặc có thể ngủ mãi. Tôi đã tránh né cuộc sống của chính mình như vậy đấy. Không cuộc vui, không dù chỉ là chút ít cảm giác mặn mà với vạn vật xung quanh. 

Nhưng cũng có khi vào một buổi chiều lúc hoàng hôn, nắng vàng đậm, tôi đi bộ trên đường, nhìn dòng người, dòng xe cộ qua lại hối hả tôi chợt cảm thấy tiếc nuối. Và tôi lại bàng hoàng nhận ra mình đang từng ngày sống trong tiếc nuối. Tôi tiếc vì mình chẳng thể như mọi người lao vào vòng quay hối hả của cuộc sống, tôi tiếc vì tôi sống quá chậm, tôi tiếc cũng vì tôi hay so bì bản thân với người khác.
Hình như tôi đã quên mất cách để sống vui vẻ, thanh thản là biết hài lòng với chính mình. Vì tôi cứ luôn trách cứ, luôn dằn vặt bản thân nên mới sống một cuộc đời u uất như vậy. Tự tôi đang đẩy những năm tháng tươi đẹp nhất của cuộc đời mình vào bế tắc, tự tay tôi đang bóp chết thanh xuân của mình... như một kẻ ngốc vậy! Đây có lẽ chính là thất bại của cuộc đời tôi. Một thất bại khủng khiếp mà tôi vẫn chưa thể thoát khỏi nó.

"Thanh xuân" từ này hay dùng trong văn chương, còn trong cuộc sống người ta hay nói đến từ "tuổi trẻ". Đúng như người ta hay nói hãy sống hết mình để không bỏ phí tuổi trẻ.
Nhưng tôi lỡ bỏ phí một phần rồi bây giờ còn kịp không? 

Tôi sẽ không chờ đợi ai trả lời cho thanh xuân của tôi nữa, tôi sẽ tự tìm kiếm câu trả lời, sẽ tự cứu lấy thanh xuân của mình.

Quỷ Quyệt
(23:57 - 20/12/2016)

Friday, March 23, 2018

Những kẻ khờ khạo - Cập nhật - Quỷ Quyệt

Hình ảnh có liên quan
(Ảnh: Internet)
Tên tác phẩm: Những kẻ khờ khạo

Thể loại: Tập tản văn - truyện ngắn

Nội dung: Như tiêu đề, tập tản văn - truyện ngắn này xoay quanh những kẻ khờ khạo, họ khờ trong chính cuộc đời của mình, họ khờ trong tình bạn, tình yêu và cả tình thân. Đối tượng mà tập tản văn - truyện ngắn này hướng đến là tất cả mọi người, là chúng ta - những người đã và đang có những thắc mắc, những cư xử ngốc nghếch, dại khờ để rồi sai lầm, để rồi tự trách và cảm thấy chơi vơi giữa dòng đời...
Trong tập tản văn - truyện ngắn này mình sẽ đóng vai là một người kể chuyện, một người nói ra cái lý lẽ của mình trong các vấn đề được đặt ra; cũng có khi mình sẽ đóng vai một cô gái, một chàng trai, một người bạn, một người mẹ, một người cha hay thậm chí một người con... để kể chuyện và tâm sự cùng mọi người. Mình muốn cuốn tản văn - truyện ngắn này sẽ thật gần gũi với các bạn.

Lời tác giả: Mong rằng trong tất cả chúng ta ai rồi cũng sẽ tìm được lời giải đáp cho chính mình về những điều, những câu hỏi "tại sao?" mà bấy lâu nay ta vẫn thường thắc mắc! Mong rằng cuốn "Những kẻ khờ khạo" này sẽ là nguồn động viên lớn cho những người mang trong mình nỗi niềm sầu muộn không tên... Và mong rằng mọi người sẽ không còn tự trách mình nữa mà hãy tập trung phấn đấu sống tốt phần đời còn lại bên những người mình yêu thương.

Xin mời các bạn đón đọc --->>> Những kẻ khờ khạo

Lưu ý: Chia sẻ bài viết vui lòng liên hệ mình hoặc dẫn link từ blog này nhé! Cảm ơn mọi người!

Quỷ Quyệt

Sai thời điểm là sai cả đoạn đời

Hình ảnh có liên quan
(Ảnh: Internet)
Có những lúc bạn tự hỏi cuộc đời này cái sai nào là cái sai lớn nhất. Nhiều người nói nó là sai lầm liên quan đến tiền bạc, nhiều người khác lại có cùng quan điểm đó là những sai lầm liên quan đến tính mạng... Còn tôi nghĩ đó là sai thời điểm. Nhanh một giây hay chậm một giây đôi khi làm vận mệnh cả cuộc đời của bạn xoay chuyển theo nó.

Trong tình yêu thời điểm rất quan trọng, nếu bạn đến sau thì bạn sẽ nhận lấy tiếc nuối. Bạn có thể lẳng lặng giấu tình cảm của mình đi và nhìn người ta hạnh phúc, còn trong tim thì đớn đau. Hoặc bạn có thể cố chấp yêu để rồi khi mọi thứ quá giới hạn bạn làm người mình yêu tổn thương và làm chính mình tổn thương. 

Tôi thấy rất nhiều người kể về câu chuyện tình cảm của họ và câu cuối cùng họ nói với tôi là "Giá mà mình gặp anh ấy trước thì tốt biết bao!" Vâng... nhưng bạn biết đấy, cuộc đời này đâu có chỗ cho hai từ "giá mà" hay "giá như". Đến muộn hay đến sớm đâu phải mình muốn là được, nó là duyên trời định. 

Có những người vì đến sai thời điểm mà chỉ biết ôm tình đơn phương với một người đã có gia đình.

Có những người vì đến sai thời điểm mà dại dột tìm một người khác để lấp khoảng trống trong tim, cho dù trong lòng không hề yêu thương gì họ, đến cuối cùng nhận lại đau thương cho riêng mình.

Lại có những người vì gặp nhau sai thời điểm, khi mà cả hai đều chưa sẵn sàng cho tình yêu và hôn nhân nên đành chia xa để lại tiếc nuối cả một đời...

Sai, là sai cả một đời. Chỉ vì sai thời điểm mà thấy cả đời mình tăm tối, thấy cả đoạn đời về sau của mình sai trái. Vậy sai thời điểm ắt hẳn là cái sai lớn nhất mà một người có thể gặp phải rồi.

Sống ở kiếp người chỉ mong mọi thứ có thể suôn sẻ, trong làm ăn hay trong tình yêu chỉ mong đánh đâu thắng đấy, chỉ mong đúng thời điểm, thế là quá đủ rồi!

Quỷ Quyệt
(4:56 pm - 22/03/2018)

Thursday, March 22, 2018

Tôi nhớ em!

Kết quả hình ảnh cho nhớ
(Ảnh: Internet)
Em là giấc mơ của tôi, chắc chắn rồi!

Lần đầu tiên gặp em, nụ cười rạng ngời từ đôi môi đỏ mọng của em đã lôi cuốn tôi. Đôi mắt em đen láy, ánh lên vẻ tự tin và sắc xảo khó cưỡng. Tôi bất ngờ bị em hút mất vài phần linh hồn trong mình. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình lại bắt đầu một đoạn tình cảm chỉ qua một lần gặp gỡ.
Sau hôm đó tôi nghĩ về em mỗi ngày, tôi đi làm chăm chỉ hơn để được gặp em cũng bởi vì em là đồng nghiệp mới của tôi.

Em rất nhạy bén trong công việc. Ngay sau hai ngày thử việc em đã lập tức đề xuất được kế hoạch cụ thể cho một dự án tổ chức sự kiện lớn trong tháng của công ty.
Em hoạt bát và năng nổ như ngọn lửa đang bừng cháy một cách bất diệt. Em sống và cống hiến hết mình cho công việc. Một chút riêng tư, so đo, tính toán cũng không có trong con người em. Em gắn kết với tập thể của công ty nhưng cũng có thể hoạt động độc lập trong mọi tình huống. Một cô gái như vậy tôi sao có thể không động lòng.

Tôi nhớ lần đầu hẹn em đi uống nước, em nói chuyện nhí nhảnh và dễ thương - một phong cách hoàn toàn khác với em của chốn văn phòng. Tôi lần nữa bị em làm cho bất ngờ. Tôi hỏi em sao khi đi làm em lại nghiêm túc như vậy, mọi người vẫn phóng túng đó thôi, em đâu nhất thiết phải tự đưa mình vào khuôn khổ để làm gì. Em trả lời tôi rằng bởi vì công tư vốn phân minh, em là người như vậy. Tôi không biết nói gì chỉ nhìn em và thầm ngưỡng mộ cái phong thái đó.

Tôi cùng em có nhiều cuộc gặp mặt khác, nhưng chúng phần lớn bàn về công việc hơn là những chuyện cá nhân đời thường.

Hơn một năm trôi qua tôi nghĩ mình cần cho em biết về tình cảm của mình, tôi lại hẹn em ở quan quen mà hai đứa hay ngồi.
- Anh có cảm tình với em! Nó bắt đầu ngay từ ngày đầu chúng ta làm việc chung. Anh nghĩ một năm giấu giếm tình cảm của mình là quá đủ rồi, em hãy làm bạn gái của anh nhé!
Em khựng lại nhìn tôi đầy bất ngờ, nhìn ánh mắt đó là tôi biết trước giờ trong lòng em tôi đích thị chỉ là một người đồng nghiệp - một người với vai trò chia sẻ công việc tại văn phòng, chỉ đơn giản vậy thôi.
- Em xin lỗi, em đã không nhận ra điều đó... nhưng em thật sự chưa nghĩ đến việc mình sẽ thích ai đó lúc này. Em...
- Anh hiểu mà, em đừng bận tâm, anh chỉ muốn nói cho em biết thôi, nếu không anh sợ sau này mình sẽ hối hận.
Lòng dạ tôi bất giác trùng xuống tận sâu, cảm giác trời đất sụp đổ có lẽ là cảm giác này. Giờ thì tôi đã hiểu cái thứ cảm giác này nó khó chịu và đắng ngắt như thế nào.

Sau ngày định mệnh đó tôi vẫn vui vẻ nói cười cùng em như chưa hề có chuyện gì hết. Ban đầu em có hơi ngại ngần khi nhìn vào mắt tôi nhưng sau này em đã bình thường trở lại. Chúng tôi vẫn có những cuộc gặp mặt tại quán quen, những kế hoạch về tổ chức sự kiện vẫn được bàn bạc liên tục không ngừng nghỉ. Tôi chợt nhận ra cuộc sống của em có thể vắng tình yêu, vắng người đàn ông ở cạnh yêu thương em nhưng không thể nào và không khi nào vắng được công việc. Dường như em yêu chúng bằng cả con tim mình.

Năm nữa lại trôi qua, em được thăng chức từ nhân viên lên trưởng phòng tổ chức sự kiện, bất ngờ hơn nữa là em đang yêu. Mọi người trong công ty ai cũng vui vẻ chúc mừng em, tôi cũng vậy. Thật lòng tôi mong em hạnh phúc, dẫu rằng con tim tôi có rách toạch ra khi nghe tin ấy...

Bây giờ là thời điểm nhiều năm sau đó, tôi đã kết hôn và có một bé gái xinh xắn, còn em thì mới ly hôn. Cuộc sống hôn nhân của em vốn là mơ ước của nhiều cô gái, nhưng không hiểu sao em lại chọn từ bỏ nó. Tôi và em hẹn nhau quán cũ quen thuộc, mọi thứ dường như vẫn vậy, khung cảnh nơi đây chọn cho mình sự yên tĩnh và trong lành, nó cứ mãi an yên như những ngày đầu chúng tôi hẹn gặp nhau.
- Em ổn chứ? - Tôi hỏi em một câu hỏi dư thừa và ngu ngốc.
- Em không ổn, nhưng em biết làm gì ngoài việc chấp nhận nó. Em không thể nói dối, xin lỗi vì đã để anh phải nhìn thấy em như thế này...
Ôm mặt, em khóc nức nở ngay trước mặt tôi. Ước gì tôi có thể ôm em vào lòng, nhưng tôi không thể bởi vì tôi đã có gia đình rồi. Việc tôi làm được cho em lúc này chỉ là đưa cho em một chiếc khăn giấy.

Em ly hôn vì chồng em - gã khốn đó ngoại tình với nhỏ thư ký! Tôi thấy thương em vô cùng, giá mà tôi chưa kết hôn. Tôi biết suy nghĩ này là sai trái, là có lỗi với vợ và con mình, nhưng tôi vẫn yêu em, vẫn ngày đêm nhớ đến em, đó là điều tôi dẫu cố phủ nhận như thế nào cũng không được...

Tôi chỉ có thể đứng phía sau dõi theo con đường em đang và sẽ đi mà thôi. Mong rằng phần đời về sau của em sẽ an yên, không sóng gió.

Yêu em!

Quỷ Quyệt
(10:36 am - 22/03/2018)

Wednesday, March 21, 2018

Anh sẽ không để em phải khó xử nữa!

(Ảnh: Internet)
Anh đã cố gắng để có một chỗ đứng trong lòng em, nhưng xem ra mọi chuyện không thể tiếp tục được nữa...

Em là một cô gái mang trong mình hoài bão về sự nghiệp rất lớn, vấn đề tình cảm với em dường như ở mức không. Anh còn nhớ ngày chúng mình yêu nhau em suốt ngày tất bật với các dự án chung cư, biệt thự. Em đi từ sáng sớm đến tối muộn, anh gọi điện hỏi thăm, quan tâm thì em gắt gỏng và cúp máy trước, anh hiểu điều đó nhưng trong lòng lại không thể trốn tránh, gạt đi hai từ "thất vọng". Để cứu vãn chuyện tình cảm dần nhạt đi trông thấy anh còn muốn em về làm ở công ty của anh, nhưng em nhất quyết không. Em nói em muốn có sự nghiệp riêng, về công ty của anh em sẽ bị gò bó và bị mang tiếng là núp sau người yêu, núp sau chồng nếu sau này chúng ta kết hôn.

Anh biết mình muốn rời đi là một sự ích kỷ nhưng anh thật sự không thể tiếp tục nữa. Ngày anh nói lời chia tay em níu kéo anh, em khóc, em đau lòng. Anh ôm em vào lòng và khóc cùng em, nhưng khi anh hỏi trong lòng em anh là gì thì em chỉ nói vẻn vẹn một câu "Là người mà trước nay luôn ở đó, dẫu em có thờ ơ cỡ nào thì luôn có anh ở đó." Đúng vậy anh vẫn luôn ở đó ròng rã hơn chục năm trời... nhưng anh mệt mỏi lắm rồi, em cần gì anh cũng cố gắng đáp ứng cho em, còn em thì sao? Anh chỉ cần em - một điều vô cùng đơn giản như vậy mà dường như nó quá khó khăn với em thì phải.

Anh cũng như em, cũng đi làm, cũng áp lực, cũng mỏi mệt nhưng bởi vì anh là đàn ông nên anh luôn cố gắng chịu đựng và bỏ qua sự khó chịu cả về thể xác lẫn tinh thần để em không phải bận tâm lo lắng, chuyên tâm vào công việc hơn. Nhưng em hết lần này đến lần khác đều không chịu hiểu, em chỉ biết riêng mình em thôi!

Anh sẽ không để em phải lựa chọn giữa anh và sự nghiệp, anh sẽ không bao giờ để em phải khó xử nữa... anh sẽ là người ra đi. Dù cho trong lòng anh còn yêu, còn thương em nhiều nhưng anh biết chúng ta mãi chỉ là hai đường thẳng song song thôi, không cách nào có thể giao nhau được.

Sẽ có người khác yêu em hơn anh đã từng...

Quỷ Quyệt
(2:46 pm - 21/03/2018)

Tuesday, March 20, 2018

Hà Nội vấn vương anh...

Kết quả hình ảnh cho hà nội buồn
(Ảnh: Internet)
Như bao cô gái khác rời quê lên Hà Nội học tập và làm việc em cũng mong có thể kiếm được việc làm ổn định đúng chuyên ngành đã học, sau đó yêu và kết hôn với một chàng trai tốt, hai đứa sẽ sống thật hạnh phúc với nhau. Với một mớ mộng tưởng màu hồng đó em thấy cuộc đời thật đẹp, động lực hướng tới tương lai của em chưa bao giờ tràn đầy như thế.

Em gặp anh ở một công ty về thiết bị điện tử - nơi em làm thêm kiếm tiền trang trải cuộc sống sinh viên xa nhà. Lúc đầu em không nghĩ mình sẽ thích anh, bởi vì với em anh là sếp, cho đến một ngày khi em vội vã ra nhận điện thoại không may vấp ngã ngay trước mặt anh, anh đến bên đỡ em dậy rồi nở một nụ cười hiền dịu, giây phút đó tim em cứ đập thình thịch trong lồng ngực, em bị xao xuyến bởi anh. Và câu nói quá đỗi bình thường "Phải cẩn thận chứ em!" cứ bay lởn vởn trong tâm trí em suốt cả ngày hôm ấy. Hóa ra thích một người là cứ nghĩ đến người ta và cười như một con ngốc.

Mỗi ngày sau đó em đều len lén nhìn anh, mặc dù có thể thản nhiên nhìn anh như bao nhân viên bán hàng khác trong công ty... nhưng không, em cảm thấy ngại ngùng chẳng thể mắt chạm mắt với anh. Hình ảnh đôi mắt, sống mũi rồi khuôn miệng anh cứ chập chờn hiện lên trong đầu em khiến em lúc nào mặt mũi cũng đỏ như quả cà chua. Các bạn đồng nghiệp không hiểu gì, họ chỉ cho là em bị cảm nắng. Nắng mà họ nghĩ đến là nắng của trời, còn cá nhân em biết nắng đó là anh, em bị cảm anh nên mất ăn, mất ngủ, ngày ngày nghĩ viển vông...

Rồi lý trí cũng chẳng ngăn nổi con tim dại khờ điều khiển đôi tay làm những hành động dại khờ. Em đi hội sách với tụi bạn thân và cố ý tìm mua cho anh cuốn "Trong chớp mắt" của Malcolm Gladwell, trong cuốn sách còn kèm một bức thư tỏ tình với tiêu đề "Chỉ trong chớp mắt anh sẽ nhận ra em!". Em còn thuê ship giao đến cho anh, có nằm mơ em cũng không nghĩ mình có thể làm một việc táo bạo như vậy, hành động đó quả thật không phải em, không hề giống với con người em...

Cuối buổi làm hôm đó anh đã bảo em ở lại với lý do cần nói thêm về công việc, em ở lại theo chỉ thị của anh mà trong lòng hồi hộp đến nỗi tim muốn ngừng đập.
- Khi tặng anh món quà đó hẳn em không như bây giờ!
- Dạ...
- Đúng rồi, em phải ngẩng mặt lên thì mới nói chuyện cùng anh được chứ!
Anh lại cười nụ cười ấy, nó một lần nữa đốn ngã em.
Khi ấy em cứ lắp bắp nói không thành tiếng, chỉ có thể lại cúi mặt xuống và xin lỗi anh. Anh ân cần giảng giải cho em hiểu đó không phải việc làm sai trái, chỉ là em đặt tình cảm sai chỗ thôi. Đến lúc đó em mới biết anh đã có vợ sắp cưới. Hóa ra anh là người nghiêm túc trong chuyện tình cảm đến vậy, những thứ anh trân trọng không khi nào anh phô diễn nó ra chỗ đông người mà luôn giấu kín trong tim cho riêng mình. Sau khi nghe anh nói vậy dù trong lòng em đã hiểu ra nhưng nước mắt cứ tự nhiên vô thức chảy dài khiến em không thể kìm lại. Anh rời khỏi chỗ ngồi kiếm khăn giấy đưa em nhưng em đã chạy ra khỏi công ty để né tránh anh.

Có cô gái nào lại có thể đối mặt với người mình đang muốn theo đuổi khi mà vừa bị họ từ chối chứ, em cũng vậy thôi!

Mưa! Trời lại tàn nhẫn nổi cơn giông bất chợt, em vốn sợ bão giông nhưng chỉ riêng ngày hôm đó em quyết tâm chạy trong cơn mưa, nước và gió, cả lá cây rụng cứ táp thẳng vào mặt em không chút xót thương...

Lên xe bus em vẫn còn khóc, nhưng không ai nhận ra em khóc nữa vì nước mưa vốn đã ôm trọn lấy cơ thể em, họ chỉ nghĩ em đểnh đoảng quên ô dù, áo mưa nên bị ướt. Xe mở điều hòa, em lạnh buốt tận xương tủy, nhưng con tim em còn băng giá hơn. Trời đã chuyển tối hẳn khi em gần về đến trạm dừng nơi em trọ, nhìn qua lớp kính xe, Hà Nội khi lên đèn lại quá đỗi long lanh, bất chấp gió mưa... Anh cũng vậy, dẫu cho anh từ chối em thì trong lòng em anh vẫn thật đẹp, bởi chí ít anh cũng vì đã có người thương nên mới khước từ em, em tôn trọng anh vì điều đó...

Sau hơn một tháng làm việc em viết đơn xin nghỉ, anh gọi em lên và hỏi lý do vì sao lại nghỉ việc khi mà đã gắn bó hơn hai năm, em mỉm cười nói mình nghỉ vì đi thực tập nên anh cũng chấp nhận và ký vào lá đơn thôi việc của em. Anh nói một câu khiến em nhớ mãi "Sẽ có người vì có được em mà hạnh phúc một đời, chúc em sớm tìm được nửa kia!", em lần nữa rơi nước mắt trước mặt anh, nhưng lần này em đã gạt chúng đi thật nhanh, mỉm cười bắt tay anh và không quên dặn thêm nhớ mời em tham dự đám cưới.

Mối tình đầu của em đã kết thúc, mãi sau này khi rời Hà Nội em vẫn rơi nước mắt, bởi em còn nhớ đến anh, chút dao động ban đầu em thật không nghĩ nó lại có thể khoét vào tim em sâu đậm đến thế. Tình cảm vốn là thứ mà không ai đoán biết được, em cũng không thể ngờ mình lại va phải nó một cách đau điếng như vậy...

Em rồi sẽ hạnh phúc với một người khác như anh từng nói, nhưng là khi đã quên được anh!

Quỷ Quyệt
(5:54 pm - 20/03/2018)

Sunday, March 18, 2018

Cảm ơn cậu - điều giản dị nhất!

(Ảnh: Internet)
Thứ ánh sáng duy nhất tôi biết được trước khi gặp cậu là mặt trời, nhưng từ khi cậu bước đến bên đời tôi thì mọi thứ, mọi sự cảm nhận với cuộc sống này đã thay đổi. Cậu trở thành thứ ánh sáng duy nhất, niềm hy vọng duy nhất mà tôi có được.

Năm ấy gia đình tôi gặp chuyện chẳng mấy vui vẻ, cả thế giới quanh tôi bỗng chốc sụp đổ, tôi mất đi định hình về tương lai và dường như cả nhận thức phải sống tốt cũng chẳng còn. Trong phút chốc tôi muốn buông bỏ và rồi tôi gặp cậu - người con trai với khối óc nhanh nhạy, sự cố gắng vượt lên mọi khó khăn. Cậu đã đánh thức mọi giác quan trong tôi khiến tôi thấy cuộc sống này muôn màu, muôn vẻ hơn và tôi biết nhớ nhung, biết vì ai đó mà sống tử tế để có một tương lai tốt đẹp.

Cậu cứ vậy bên tôi cho đến khi gần kết thúc những năm tháng học sinh thì cậu biến mất. Tôi một lần nữa cảm thấy mất mát và định lùi vào những khoảnh khắc chán nản khi xưa. Nhưng may thay những cô bạn thân luôn bên tôi, họ kéo tôi đi ăn, đi cà phê, đi thư viện và đi du lịch quanh thành phố. Họ cho tôi thấy cậu tuy là ánh sáng vụt đến khi tôi bất ngờ rơi vào hố sâu không đèn điện khiến tôi cảm kích và muốn nắm tay cậu đến suốt cuộc đời, nhưng ngoài cậu ra thế giới ngoài kia là bao la rộng lớn và việc cậu rời đi để có một tương lai tốt đẹp hơn chính là lựa chọn sau cùng của cậu. Tôi không nên vì quyết định đó của cậu và bỏ bê chính mình.

Tôi... nay khác xưa và đã biết suy nghĩ trưởng thành hơn rồi!

Những ký ức về cậu sẽ là điều giản dị và đẹp đẽ nhất mà tôi luôn nghĩ về với nụ cười trên môi... cảm ơn cậu đã bước cùng tôi một đoạn đường đời!

Quỷ Quyệt
(3:59 pm - 18/03/2018)

Saturday, March 17, 2018

Em hiểu anh đã thử cố gắng, chỉ là sai ở em thôi!

(Ảnh: Internet)
Em không chắc mình có yêu anh, chỉ là em luôn nhớ anh, nhưng khi ở gần bên anh lại thấy phiền phức, em không hiểu nổi mình muốn gì. 

Em không chắc em có yêu anh không, chỉ là em luôn mong anh ở bên em và lắng nghe em, cùng em chia sẻ mọi vui buồn trong cuộc sống này. 

Em không biết em có yêu anh không, nhưng em cần anh, chỉ vậy thôi.

Em không biết anh có yêu em không, nhưng khi nghĩ lại những hành động của anh dành cho em thì em hiểu anh thực sự đã thử cố gắng yêu em, chỉ là em ngốc nghếch nhận ra nó quá muộn nên để mất anh. Em sai.

Em không biết anh có yêu em không nhưng em biết anh cũng nhớ em như em đã và đang ôm nỗi niềm đó.

Em không biết ta có thuộc về nhau không nhưng em hiểu có một bức tường vô hình đang đêm ngày ngăn cách ta đến với nhau.

Em hiểu cả hai ta đều nắm giữ hình bóng đối phương trong tim mình, chỉ là khi người này muốn bày tỏ lòng mình thì người kia lại như muốn né tránh và ngược lại. Hai ta đều là những kẻ đã và đang trưởng thành nhưng hình như lại quá khao khát được chơi cút bắt - thứ trò chơi của tụi trẻ con.

Rốt cuộc thì sau bao năm lặng lẽ đi bên đời nhau em nhận ra thứ duy nhất em và anh thiếu đi trong cuộc tình này là dũng khí đối mặt nhau. Sự kiên trì chờ đợi luôn sẵn có, chỉ là cả hai cùng nhút nhát bởi thế nên đành bỏ lỡ nhau ở kiếp này.

Em nhận ra thứ cảm xúc mập mờ này là bài học sâu đậm nhất trong cuộc đời mình, nếu mai kia yêu ai đó em sẽ tập cư xử khác đi...

Anh đã tập yêu em, em thì ngốc và khước từ anh. Đoạn đời này em sẽ nhớ nó đến ngàn vạn kiếp sau, tạm biệt anh - một phần con tim em!

Quỷ Quyệt
(8:44 pm - 17/03/2018)