Monday, July 29, 2019

Cơn mưa thanh xuân

(Ảnh: Internet)
Người ta có thể dễ dàng tỏ tình với người mình yêu, có thể thản nhiên nắm tay hay dựa đầu vào người ấy, nhưng tôi lại chả thể làm được những điều vô cùng giản đơn như vậy. Ngay cả khi anh đã gần kề bên tôi, chỉ cần đưa tay ra là tôi có thể chạm vào da thịt anh mà tôi cũng không làm được. Có gì đó ngượng ngùng vây lấy tôi. Tôi sợ, sợ làm anh khó chịu, sợ làm anh có cảm giác tôi đang đốt cháy giai đoạn.

Tôi bắt đầu nói chuyện với anh từ đầu mùa xuân, cái khoảnh khắc vẫn còn vấn vương chút lạnh của mùa đông và sự ẩm ướt của mưa bụi bay. Những câu chuyện giữa chúng tôi không quá hài hước, cũng không quá nhàm chán, chỉ là tôi không thể để nó dừng lại, và cứ thế, cứ thế tôi ngày ngày cùng anh dệt nên câu chuyện mơ hồ giữa hai người khác giới.

Anh nói: "Anh không rõ đó có phải là thích không!". Tôi cũng nói với anh y trang vậy... Chúng tôi khác nhau nhiều lắm, nhưng lại có vài điểm giống nhau trong suy nghĩ. Tôi có thể dễ dàng tâm sự với anh những điều mà người khác phải chờ đợi bảy đến tám năm mới được giải đáp. Cũng không rõ bởi vì sao, chỉ biết tự nhiên tôi tin anh. Có đôi khi chợt nghĩ nếu một ngày nào đó mọi bí mật mà tôi tự nguyện kể cho anh bị phô bày ra cho thiên hạ biết thì tôi sẽ chỉ mỉm cười vẫy tay chào anh và mãi mãi không bao giờ giao tiếp lại với anh nữa. Đó là hình phạt duy nhất mà tôi dành cho anh. Vì tôi có cảm tình với anh nên tôi không thể đánh, mắng hay giận anh mà tôi giận chính mình đã mù quáng tin anh thôi. Nên nếu anh thực sự phản bội lòng tin ấy thì đối với tôi anh sẽ trở nên vô hình...

Tất nhiên tôi không mong điều đó xảy ra, điều tôi muốn là cùng anh trải qua bốn mùa trong một năm, và từng khoảnh khắc mưa nắng trong cuộc đời!

Chợt nhớ lần tôi, anh và bạn bè đã có một cuộc dã ngoại ngắn ngủi ở nơi nào đó xa thành phố đông đúc và xô bồ. Chúng tôi đã trải qua đoạn đường nắng cháy da, thịt lúc khởi hành và trở về thành phố cùng cơn mưa rào và ánh cầu vồng xa xa... Tôi đã nhìn thấy thiên thần ẩn trong những đám mây. Người ấy cầm chiếc gậy phép phẩy lên dải cầu vồng xinh đẹp thứ gì đó mà tôi vô tình bắt gặp... đó hình như là những điều đẹp đẽ nhất của thanh xuân. Có thể tôi quá mộng mơ khi tưởng tượng ra viễn cảnh xinh đẹp ấy lúc ngồi sau xe anh. Tôi thừa nhận! Nhưng. Tôi tin rằng đó là sự thật, bởi khi bạn thật sự tin thì mọi điều dẫu có hoang đường tới đâu cũng có thể một lần trở thành hiện thực trong cuộc đời của bạn!

Vẫn chưa thể nói ra tình cảm của mình với anh vào khoảnh khắc mà mình có cơ hội để bày tỏ, tôi thật sự tiếc, nhưng tôi không hối hận. Tôi muốn mình có thể nói ra lời yêu vào khoảnh khắc mà mình tỉnh táo nhất, chứ không phải mượn rượu hay bất kỳ lý do từ cuộc vui nào để làm điều đó. Tôi muốn được dựa vào bờ vai rắn chắc của anh, nhắm hờ đôi mắt và chìm vào giấc ngủ cùng anh... bên hiên nhà - nơi tổ ấm của chúng tôi được hình thành. Tương lai đó liệu có thể trở thành hiện thực không?

Tình yêu trong tôi còn chưa rõ ràng, nhưng nguyện ước được cùng anh trải qua bốn mùa xuân, hạ, thu, đông là có thật, dẫu có nắng mưa trên đầu thì tôi cũng không lo ngại nữa, vì tôi có anh rồi...

Nhưng... anh có yêu tôi không?

Thiên Yết
(08:02 pm - 29/07/2019)
P/s: Vui lòng dẫn nguồn nếu mang bài viết đi xa khỏi blog này. ^^. Cảm ơn mọi người đã đọc bài nhé! :D