Saturday, April 28, 2018

Ký ức vụn vỡ

Kết quả hình ảnh cho hoa anh đào hàn quốc
(Ảnh: Internet)
Mình yêu nhau tròn năm năm anh ạ! Em chỉ tiếc rằng thời gian không dài hơn nữa. Ngày chia tay hai đứa ôm nhau và khóc cùng nhau, em thấy việc này thật văn minh. Trước đây lúc còn yêu, em từng nghĩ nếu ngày nào đó hai ta gặp vấn đề trong mối quan hệ này thì không biết cảnh chia tay sẽ tồi tệ ra sao. Và cuối cùng thì em được thấy cảnh đó rồi. Nó khá văn minh và lịch sự... nhưng lại vô cùng đau xót.

Tại sao ta yêu nhau mà lại không đến được với nhau? Tại sao anh lại bất cẩn làm một người con gái khác có bầu? Tại sao anh say sưa với những người bạn không đàng hoàng để rồi họ chơi anh một vố đau như vậy? Em có thể lấy vị trí quan trọng của mình trong lòng anh để bắt anh mặc kệ cô gái kia đi phá thai và bắt cô ấy biến mất mãi mãi... nhưng em cũng là con gái, em hiểu điều đó đáng ghê tởm như thế nào. Em chọn rời xa anh. Em biết anh cảm thấy có lỗi và dằn vặt vô cùng. Em cũng oán trách anh nhiều lắm, nhưng em không muốn người em yêu là người vô trách nhiệm, là người phá hủy cuộc đời một người con gái mới chân ướt, chân ráo bước vào đời.

Giờ đây không còn anh, cũng chẳng còn hơi ấm từ những cái nắm tay, những cái ôm thật chặt nữa mà chỉ còn lại những tấm ảnh chụp chung cùng mớ ký ức tươi đẹp đang dần vụn vỡ.

Anh biết không hoa loa kèn đang nở đấy, bức ảnh đầu tiên mình chụp là bên cạnh những đóa hoa xinh đẹp và tinh khôi ấy. Nhìn nụ cười của hai ta kìa thật hạnh phúc biết bao, em trước đây mỗi lần xem ảnh của chúng mình lại tưởng tượng ra cảnh mình kết hôn, sinh con và cùng nuôi dạy chúng. Em đau lòng lắm, em cũng khóc nhiều lắm rồi, anh nhất định phải chăm sóc gia đình nhỏ của anh thật tốt nhé. Sau này con cái chúng ta hãy là bạn bè của nhau như mối quan hệ sau chia tay của chúng ta bây giờ.

Em hay ngắm mãi bức ảnh cuối cùng mình chụp với nhau ở con đường ngập tràn hoa anh đào tại Hàn Quốc. Lúc đó em tựa đầu vào vai anh hạnh phúc vô cùng, ta đã hứa với nhau sẽ tới đây lần nữa vào dịp hai đứa nghỉ tuần trăng mật... nhưng giờ đây đó chỉ là một góc kỷ niệm đã cũ trong mối quan hệ của hai ta. Em nhớ anh vô cùng anh ạ!

Và anh biết không, ngày mình chia tay em đã làm điều dại dột, em đã tự tử nhưng may thay bạn em đến thăm bất ngờ... em được cứu sống và em chợt nhận ra mình thật ngốc. Em phải mạnh mẽ chứ sao lại quá yếu đuối như vậy!

Bây giờ em đang ở Hàn Quốc, những bức ảnh mới nhất em chụp cũng ở nơi ngập tràn sắc hoa anh đào khi xưa, nhưng giờ đây chỉ có mình em cười rạng rỡ trong những khung hình đó thôi. Cuộc sống không anh của em rồi sẽ ổn phải không...

Quỷ Quyệt
(10:28 am - 28/04/2018)

Friday, April 27, 2018

Sự ích kỷ trong con người

(Ảnh: Internet)
Ai cũng ẩn chứa trong con người mình sự ích kỷ. Ta không thể biết nó có tồn tại hay không khi ta chưa nổi lên những cơn ghen tị cùng hành vi hãm hại người khác khi thấy họ gặp nhiều may mắn và hạnh phúc hơn mình.

Bản thân chúng ta luôn tự tin cho rằng mình là người biết suy nghĩ thấu đáo và luôn luôn sẵn lòng chúc phúc cho tất cả những người xung quanh. Nhưng một giây phút nào đó, trong vô thức ta lại hỏi "Sao may mắn và hạnh phúc đó không phải của mình mà lại là của người a, b, c kia?", hay "Tại vì sao ta phải quan tâm đến người khác, ta cứ sống cho riêng mình thì có gì sai?".

Những khúc mắc, tức tối đó chỉ được ta bộc lộ ra khi ở một nơi không người. Sự rối bời bắt đầu nảy sinh bởi ta không biết vì sao suy nghĩ trong thâm tâm mình lại quá khác so với những thứ ta bộc lộ ra bên ngoài như vậy? Tất cả những điều đó sẽ làm ta mệt mỏi, khốn đốn, thậm chí là chả còn muốn giao tiếp với những người có điều kiện sống tốt hơn mình. Cái ý nghĩ nếu mình không quan tâm thì mình sẽ không biết họ đang hạnh phúc và mình sẽ không ghen tị, không suy nghĩ ích kỷ nữa là sai lầm. Nhưng dường như không ai nhận ra điều đó. Bởi lúc này đây ta đang bị sự ích kỷ chi phối một cách mạnh mẽ, khiến ta làm gì cũng chỉ biết đến bản thân mà không để ý đến ai khác.

Ích kỷ vốn dĩ là nguồn gốc của mọi sự tàn ác nên chúng ta phải học cách kiểm soát nó thật tốt. Khi ta có những dấu hiệu của sự ích kỷ như ganh tị, nhỏ nhen trong cách cư xử, hay cáu bẳn và gây sự vô cớ với người khác, thậm chí có những suy nghĩ ác độc muốn hãm hại mọi người thì ta nên thật bình tĩnh để phân tích vấn đề, để nhận định rằng những điều đó là sai trái. Tuy nhiên, nếu bản thân không thể tự điều khiển cảm xúc thì hãy tìm một người mà mình tin tưởng và tâm sự cùng họ. Người đó sẽ cho bạn những lời khuyên hữu ích và giúp cho bạn cảm thấy dễ chịu cũng như hướng bạn đến lối sống tốt đẹp hơn.

Hãy đọc sách, hãy thư giãn, hãy chăm tập thể dục, thể thao, hãy giao lưu kết bạn để thấy rằng cuộc sống này thật nhiều điều thú vị, thật nhiều những hoàn cảnh khác nhau... Hãy làm mọi thứ để mở rộng lòng mình chứ đừng bó hẹp nó trong sự ích kỷ chỉ biết đến riêng mình.

Quỷ Quyệt
(11: 39 pm - 27/04/2018)

Con người đang dần trở nên vô cảm và chính mình đang vô cảm!

(Ảnh: Internet)
Một ngày mưa, tôi đi học bằng xe buýt, trên xe tôi thẫn thờ nhìn cảnh đường phố qua tấm kính, ai cũng đi thật nhanh, họ tránh cơn mưa, và tránh cả con người...

Tiếng nhạc piano nhẹ nhàng vang lên, là bản Mika's Song do Yiruma thể hiện, Nó thật dịu dàng mà sâu lắng, tôi miên man chìm trong những mớ nghĩ suy lộn xộn. Sinh viên năm cuối như tôi có thật nhiều thứ để nghĩ, thật nhiều thứ để quan tâm... Bỗng xe buýt phanh gấp, tôi bị xô người về phía trước, tò mò không biết chuyện gì xảy ra tôi nhổm người khỏi ghế nhìn lên, tôi vẫn không thấy gì, cho đến khi thân của chiếc xe lướt ngang qua chỗ có vật thể vừa cản nó tôi mới nhìn rõ. Đó là một người phụ nữ mặc áo mưa đi xe ga bị ngã lăn ra đường, có lẽ vì đường quá trơn...

Và cô ấy cứ một mình ngồi đó, chắc vì cú ngã làm cô ấy đau quá nên chưa thể đứng dậy được. Cơn mưa lạnh nhạt rơi xuống, làm ướt nhòe tất cả mọi thứ và mọi người xung quanh thì hững hờ nhấn ga đi qua, họ dường như đang tránh phải giúp đỡ cô ấy. Có lẽ trời mưa lạnh lẽo đã làm trái tim con người ta không còn hơi ấm...
(Ảnh: Internet)
Tôi thôi ngoái đầu nhìn lại và quay mặt trở về hướng ban đầu, tôi chợt nghĩ, có phải vì vậy mà cách đây gần một năm cũng vào ngày mưa khi tôi đi sang đường bị một chiếc xe ngược chiều va phải làm tôi ngã sõng soài ra đường, mọi người chỉ xúm lại xem rồi ngoảnh mặt đi còn tôi thì tự mình đứng dậy, người va vào tôi cũng lạnh lùng bỏ đi, không một lời hỏi han hay xin lỗi.

Thời tiết thật tàn nhẫn nó làm lòng người đổi thay! Phải chăng là vậy? Hay con người đang dần trở nên vô cảm? Họ vô cảm với mọi thứ không liên quan tới mình, không liên quan tới người thân mình. Phải chi cái người ngã xe là người họ quen biết thì có lẽ mặc cho mưa gió bão bùng, hay thậm chí là bước vào lò than cháy rực họ cũng quyết xả thân mà lao tới giúp đỡ.
(Ảnh: Internet)
Việc giúp người trong khả năng của mình khó như vậy sao? Họ chỉ cần bước tới nâng xe cho người phụ nữ bị ngã kia hay đỡ tôi đứng dậy khi tôi ngã thì tôi và cô ấy đã rất biết ơn và hơn nữa chúng tôi còn có thể cầu nguyện cho người có lòng tốt ấy luôn gặp may mắn. Nhưng không! Họ chọn cách lơ đi mọi thứ. Vì chúng không liên quan gì tới họ!

Nhưng rồi tôi lại nghĩ, cách đó khoảng nửa tiếng khi mà tôi còn đang chờ xe buýt, lúc đó mưa chưa nặng hạt, tôi đi chầm chậm tới bến xe tay cầm chiếc ô che cho mình. Tôi đã nhìn thấy một người đứng đó, bạn ấy không có ô, và tôi cũng như những người ở trên ngoảnh mặt đi không giúp bạn ấy tránh mưa. Có lẽ không chỉ mọi người mà chính bản thân tôi cũng là kẻ vô cảm.

Chúng ta luôn chê trách người khác rằng tại sao họ không giúp ta khi ta gặp khó khăn… Nhưng đã bao giờ mọi người tự hỏi chính mình, liệu cũng những trường hợp đó, bản thân mình là người có thể giúp đỡ người khác thì mình liệu có giúp họ? Hay mình cũng ngoảnh mặt làm ngơ?

Mỗi người trong chúng ta cần sống có tình người hơn, vì nếu ta biết sống tốt với mọi người xung quanh thì khi ta cần sự giúp đỡ mới có người sẵn lòng giúp ta. Hãy học cách cho đi đừng chỉ biết nhận về mọi thứ! Không ai đánh thuế sự chân thành, hay lòng tốt, chỉ có lòng mình eo hẹp ky bo muốn giữ nó cho riêng mình thôi!
Chúng ta hãy cùng nhau tập sống tốt hơn nhé!

Thiên Yết
(28/03/2014 - 1:20pm)
Đăng lần đầu tại Readzo.com, nhưng giờ trang web ấy đã dừng hoạt động rồi.

Những quả bóng thủy tinh chứa màu vẽ

(Ảnh: Internet)

“Sao con buồn vậy?”


Người bố nghe thấy tiếng vỡ của thủy tinh ngoài sân, anh chạy ra thì thấy con trai đang thẫn thờ đứng nhìn những mảnh vỡ sắc nhọn trước mắt mình. Dù lo lắng nhưng anh vẫn điềm tĩnh hỏi han thật nhẹ nhàng. 


“Con làm vỡ quả bóng thủy tinh chứa màu nhũ trộn mà bạn con tặng rồi bố ạ.” Cậu bé cúi mặt buồn rầu nhìn lớp màu chảy loang lổ dưới sân.


“Thế sao con lại làm vỡ nó?” Anh khẽ thở nhẹ ra một cái khi biết được lý do. 


“Dạ... dạ... con... con giận bạn con và…” Cậu bé lắp bắp. Cậu muốn giải thích nhiều lắm nhưng chẳng thể cất lời cho rõ ràng được. Sống mũi cậu cay xè, đôi mắt thì ầng ậng nước, cậu bắt đầu nức nở. 


“Thôi được rồi con trai bé bỏng của bố, con đừng buồn cũng đừng khóc. Hãy đứng dậy ra góc sân lấy chổi và kho hót lại đây cho bố nào.”


Người bố ngồi xổm xuống xoa đầu cậu con trai học lớp một rồi nhẹ nhàng khuyên bảo.


“Con có biết thủy tinh dễ vỡ lắm không?” Anh vừa dọn những mảnh vỡ của quả bóng vừa thủ thỉ tâm sự cùng con.


“Dạ biết ạ!” Cậu bé nấc lên thành tiếng, lấy tay lau nước mắt, khuôn mặt lúc này đã trở nên nhọ nhem, nhìn đáng thương nhưng cũng rất buồn cười. 


“Sau khi con ném vỡ nó con thấy thế nào?”


“Dạ... dạ rất buồn ạ!” 


“Con còn giận bạn con không?” Người bố im lặng một lúc rồi hỏi thêm. 


“Dạ... con không, nhưng... con sợ bạn ấy biết con làm vỡ quà... bạn ấy buồn!”


Cậu bé thật thà trước những lời hỏi han nhỏ nhẹ của bố mình, đồng thời cũng thấy vô cùng hối hận về hành động vừa rồi. Đôi mắt to tròn vương những giọt nước mắt lại càng trở nên long lanh hơn. 


“Con trai qua đây bố cõng đi dạo công viên nào!” 

...


Trên đường đi anh đã tâm sự rất nhiều cùng con, anh biết con mình còn rất nhỏ tuổi, cậu bé không thể hiểu hết được hành động của mình có tác động tốt, xấu ra sao. Anh khuyên con sau này khi làm gì cũng nên nghĩ thật kỹ, mình làm vậy sẽ có chuyện gì xảy đến và những chuyện này sẽ khiến bản thân mình và người khác cảm thấy ra sao. Cậu bé nghe bố nói thì dạ vâng liên tục rồi tự hứa với bố cùng bản thân mình rằng ngày mai sẽ gặp người bạn kia chủ động làm hòa và thú thật về chuyện làm vỡ quả bóng thủy tinh chứa màu vẽ.


Về gần đến nhà, thả con trai xuống trước cửa hàng tạp hóa. Anh xoa đầu con rồi bảo cậu bé vào chọn loại kem mà mình thích coi như món quà “tốt nghiệp khóa học về cách ứng xử lúc nóng giận”. Cậu bé cười toe để lộ hàm răng sữa nhỏ xinh rồi vui vẻ vào lựa loại kem yêu thích của mình. . 

Trong cuộc sống này thứ gì tốt đẹp đều rất mong manh, nếu ta vì một lý do nào đó mà phá hủy chúng thì sau cơn giận đỏ mặt tía tai kia sẽ là sự hối hận cùng dằn vặt đến tận mãi sau này... 


Hãy suy nghĩ thật kỹ trước khi hành động để không bao giờ phải rơi vào tiếc nuối và khổ đau!


Quỷ Quyệt

(6:51 pm - 27/04/2018)

Sửa lại vào ngày 19/06/2022 - 2:25 PM

Mẹ xin lỗi...

Hình ảnh có liên quan
(Ảnh: Internet)
Cô thất thần, dù phía thân dưới đau đớn cỡ nào cũng không khiến cô rơi dù chỉ nửa giọt nước mắt. Y tá hỏi cô có sao không, có cần giúp gì không cô chỉ lẳng lặng lắc đầu rồi nhắm nghiền mắt nghỉ ngơi. Cô không ngủ được nhưng cô vẫn muốn nhắm mắt vì cô không muốn mình phải nhìn bất kỳ điều gì trên thế gian này nữa!

Đây là lần thứ hai cô phải bỏ con mình.

Nhớ lại lần đầu khi biết mình mang thai cô còn ngây thơ vui mừng báo cho anh, cô tưởng rằng có con rồi hai người sẽ làm đám cưới luôn. Nhưng không, anh ngọt nhạt thủ thỉ bảo cô hãy nghĩ đến anh, đến con, vì sự nghiệp của anh đang gặp khó khăn, nếu bây giờ kết hôn thì sẽ không có điều kiện chăm con của hai đứa. Cô nước mắt ngắn dài đồng ý rồi nắm tay anh đến khoa sản của bệnh viện. Khi bước vào buồng chuẩn bị hút bỏ đứa con cô vùng dậy chạy ra van xin anh nhưng anh vẫn kiên quyết muốn bỏ đứa bé. Cô khóc từ lúc quay lại phòng cho đến khi đứa con được đưa ra ngoài. Lúc này đứa bé tuy chưa có hình hài nhưng nó vẫn là giọt máu đầu tiên cô mang trong mình. Cô lẩm bẩm "Mẹ xin lỗi!" rồi mệt mỏi ngất đi trên bàn phẫu thuật...

Sau lần đó cô và anh giận nhau hơn ba tháng, họ hầu như chả có chút quan hệ yêu đương nào trong ba tháng này. Cô không cho anh chạm vào mình. Mỗi lần như vậy anh càu nhàu vài phút rồi quay lưng lại với cô ngủ khì khì không bận tâm đất trời ngoài kia, cũng không bận tâm cô đang khóc phía sau lưng mình.

Thời gian cứ thế trôi qua đến một ngày, hôm ấy là sinh nhật anh, nhưng anh lại về muộn. Người nồng nặc mùi rượu anh lao vào ôm cô, đẩy cô xuống giường rồi hôn lấy hôn để. Cô kháng cự nhưng anh lèm bèm "Yên đi, mẹ kiếp! Cô làm cái quái gì mà giữ khư khư... đó... thì... cũng là chuyện đã qua rồi..." Tiếp tục bỏ qua mọi sự phản kháng từ chối quan hệ của cô anh thô bạo tấn công khiến cô mệt mỏi buông xuôi mặc anh muốn làm gì thì làm. Sau cơn say loạn lạc anh nằm vật ra ngủ mê mệt, còn cô ngồi dậy vơ váy áo mặc lên người. Cô bước ra khỏi phòng, đứng nơi ban công lộng gió với tâm trạng xáo trộn cùng ly rượu vang lấy trên bàn tiệc cô chuẩn bị lúc chiều tối để cùng đón sinh nhật và làm hòa với anh. Cô nghĩ mình thật sự nên quên chuyện đó đi, rồi sau này khi hai người kết hôn xong sẽ lại có con, lần này cô nhất định không vì điều gì mà buông bỏ con mình.

Sáng hôm sau khi cô đang rán trứng anh tiến lại ôm cô từ phía sau và xin lỗi. Anh bảo đêm qua anh say quá, sáng tỉnh lại nhớ ra thì thấy vô cùng hối hận. Cô tắt bếp quay lại áp mặt vào ngực, vòng tay ra sau ôm anh. Cô thủ thỉ "Mình kết hôn đi!". Anh hơi nhíu mày, nhưng vẫn vỗ về cô và nói tiếng "Ừ!" dù trong lòng có gì đó không thoải mái.

Thời gian lại trôi qua, gần một năm sau anh và cô vẫn chỉ là mối quan hệ sống chung trước hôn nhân, anh giờ đã là Phó phòng Kinh doanh, cô tuy vẫn là nhân viên Maketting nhưng thu nhập của cả hai cộng lại bây giờ quá ổn để có thể tổ chức hôn lễ, rồi chăm sóc con cái, gia đình. Cô lại đề nghị kết hôn sau một bữa tối bình thường như bao ngày. Còn anh lại nói quanh co và tiếp tục từ chối. Anh bảo anh đang phấn đấu lên Trưởng phòng cô hãy chờ anh thêm một thời gian nữa. Cô vì yêu và tin tưởng nên hết lần này đến lần khác chấp nhận chờ anh.

Mấy tháng sau thấy bụng khó chịu, buồn nôn cô giật mình đi kiểm tra và kết quả khiến cô bần thần. Cô lại dính bầu. Tối đó vừa đi làm về cô nói chuyện với anh luôn. Lần này anh không bắt cô phá thai, anh chỉ ôm cô vào lòng và hứa sẽ kết hôn. Cô yên tâm nép vào vòng tay anh, chưa bao giờ cô thấy mình hạnh phúc đến thế.

Cô vui vẻ ca hát hết ngày này qua ngày khác từ lúc nhận được lời hứa của anh. Đi làm hay đi chơi với bạn bè nét mặt cô cũng rạng ngời như hoa hướng dương vươn mình đón ánh nắng mặt trời. Anh thì vẫn tiếp tục đi làm và bận rộn với mớ chiến lược để thăng tiến lên Trưởng phòng. Đợt này anh về nhà muộn hơn và cũng say nhiều hơn. Cô buồn và hơi thất vọng nhưng biết anh vì công việc mới như vậy nên đành lẳng lặng chăm lo cho anh sau mỗi cơn say. Dẫu cho cô có đang mang bầu trong người luôn mệt mỏi rã rời cũng không ca thán với anh nửa lời để anh chuyên tâm công việc hơn. Mỗi sáng cô đều ôm anh và dặn đừng say quá nhé. Anh hôn cô ngọt ngào rồi cất bước đi.

Hôm ấy cô hơi đau bụng lại thêm buồn nôn nên cứ ngồi trong nhà vệ sinh từ lúc anh đi đến tận chiều muộn. Cơ thể mệt mỏi khiến cô chẳng thể ăn uống được gì. Cô phải xin nghỉ làm cả ngày, căn giờ anh tan làm rồi mới bấm gọi anh. Số điện thoại cô hay dùng hết tiền nên cô phải lấy số phụ gọi cho anh. Đầu dây bên kia vang lên giọng phụ nữ nghe âm sắc dễ chịu vô cùng.
"A lô!"
"Chào chị, anh Phó phòng Kinh doanh có đó không ạ?"
"Anh ấy hơi say, mà chồng tôi hôm nay tan làm sớm nên chị cho tôi xin lại địa chỉ để mai anh ấy gọi lại ạ!"
"Chồng... à... à... không... không sao. Sớm... sớm mai tôi gọi lại sau!"
Chiếc điện thoại bị rơi tuột khỏi tay. Cô không thể khóc, cũng không thể hét lên. Hóa ra anh ta có người khác, hóa ra bấy lâu nay cô chỉ là thứ "phở" để đổi món với cô nhân tình ngoài kia. Ấy thế mà hàng ngày anh ta vẫn về nhà và ôm ấp cô như thể yêu cô và chỉ có mình cô trong cuộc đời anh ta vậy. Cô ấm ức, đấm thùm thụp vào ngực bởi vì lúc này cô thấy mình không cách nào thở nổi. Cơn đau bụng lại càng dữ dội hơn. Cô ôm bụng đau đớn ngã xuống sàn nhà. Máu bắt đầu chảy thấm qua lớp váy mỏng cô hốt hoảng bấm gọi cấp cứu, ú ớ được vài câu rồi ngất lịm...

Đây là lý do vì sao lần thứ hai cô mất đi giọt máu của mình. Vì anh ta, vì cái tên khốn nạn đó... giờ đây đối với cô thế giới này thật đen tối và giả dối biết bao. Cái người mà cô nghĩ rằng sẽ bên cô, chăm lo cho cô, nắm tay cô đến trọn đời lại là một tên sở khanh đội lốt người tốt. Thanh xuân của cô hai lần vì anh mà mất đi máu mủ của mình, hai lần chịu đớn đau trong khoa sản... anh liệu có thể thấu được nỗi đau đó.

"Anh... anh..."
"Im đi! Biến đi! Khốn nạn! A a a a a a..."
Cô tuyệt vọng hét lên, nét mặt cô nhợt nhạt, bờ môi khô khốc bợt bạt như người đã chết.

Vậy là kết thúc. Anh biến mất khỏi cuộc đời cô sau hôm ấy, một lần ngoảnh lại hỏi thăm cô cũng không thấy nữa! Căn hộ hai người mua chung anh để lại cho cô, cô không muốn dùng đến nên đã đem bán và chuyển đi nơi khác.

Cô giờ đây sống một cuộc đời lặng lẽ, không yêu ai và cũng không chấp nhận lời tỏ tình của ai nữa. Cô đã mất đi thiên chức làm mẹ... đã mất tất cả rồi! Mỗi lần nghĩ đến chuyện xưa cũ cô đều khóc và đau khổ thốt lên "Mẹ xin lỗi! Mẹ đã bị trừng phạt rồi các con của mẹ! Mẹ xin lỗi!"...

Quỷ Quyệt
(1:52 pm - 27/04/2017)

Thursday, April 26, 2018

Ba giờ sáng

(Ảnh: Internet)
Ba giờ sáng tôi tỉnh dậy mồ hôi đầy người, tôi ngồi co ro ôm lấy đầu gối, gương mặt thất thần. Chưa bao giờ tôi gặp ác mộng mà lại sợ hãi và muốn khóc như lúc này. Nước mắt cứ thế trào ra không cách nào ngăn cản. Tôi không thể hét lên đòi bố hay mẹ phải ôm lấy mình vì tôi quá lớn rồi chứ không còn bé bỏng nữa. Thế nên tôi cứ một mình thu lu ngồi nhìn mọi vật tĩnh lặng đến cô quạnh trong căn phòng dưới ánh sáng mờ nhạt của đèn ngủ.

Với lấy điện thoại vào zalo khung chat của anh và tôi khi xưa thì thấy anh hiện hoạt cách đấy ba mươi bảy phút. Anh làm gì mà thức muộn vậy? Tôi thắc mắc và muốn ấn nút gọi cho anh. Nhưng tôi không làm được vì giờ đây tôi và anh là hai thế giới riêng biệt rồi, lấy tư cách gì để gọi người ta lúc khuya khoắt như khi còn bên nhau tay níu tay đan cơ chứ!

Bất giác tôi nhớ anh vô cùng. Tôi ước hai đứa đừng chia tay, tôi ước có thể dũng cảm nhấn nút gọi, tôi ước... nhưng mọi thứ đã quá muộn rồi. Những sợ hãi, những cô đơn bây giờ tôi chỉ có thể một mình gánh lấy, hoặc trong tương lai sẽ có người tình nguyện thay tôi gánh lấy nhưng chắc hẳn không phải là anh...

Đêm lại tiếp tục trôi đi, tôi mơ thêm vài cơn ác mộng nữa đến nỗi khi trời đã sáng hẳn khóe mi vẫn còn ướt nước mắt rơi. Phải bao nhiêu lâu nữa mới có cánh tay ấm áp lôi tôi vào lòng ấp ôm những lúc như vậy? Tôi đã tự hỏi mình thật nhiều rồi chợt nghĩ... hay tôi lại níu kéo anh!

Đêm thật cô đơn và lạc lõng. Đêm không anh lại càng xót xa thay...

Quỷ Quyệt
(9:42 am - 26/04/2018)

Wednesday, April 25, 2018

Cơn mưa rào

(Ảnh: Internet)
Hôm ấy là sinh nhật bạn thân khác giới của chị gái tôi. Nói là bạn thân nhưng thân bao nhiêu năm là ngần ấy năm anh yêu đơn phương chị tôi. Chị tôi bảo có lần anh đã tỏ tình với chị nhưng khi ấy chị đã có người yêu rồi. Nhưng sau này khi chị chia tay anh kia quay trở lại cảnh độc thân chị vẫn lựa chọn từ chối anh. Tôi hỏi chị vì sao. Chị tôi trả lời ngắn gọn "Chị không có cảm giác yêu với cậu ấy!"

Đứng trước một người dành tình cảm mãnh liệt và đằng đẵng cam tâm tình nguyện bên mình chục năm trời mà không chút rung động ư? Đã có lúc tôi tưởng chị nói dối. Nhưng sau này khi trưởng thành hơn tôi hiểu có những mối quan hệ có cố gắng cách mấy cũng không vượt qua được hai từ "bạn bè".

Chị tôi có thể bất chấp tất cả để giúp đỡ anh ấy lúc khó khăn, chỉ riêng việc cho anh một cơ hội để được yêu thương và chăm sóc cho chị là không bao giờ có. Bởi vì cho một người mình không yêu cơ hội là gián tiếp làm tan nát và giết chết một mối quan hệ tốt đẹp.

Giống như hôm sinh nhật anh. Hôm ấy trời đổ cơn mưa rào lớn tới mức tôi bảo chị "Hay mình đừng đi nữa chị ơi, hơn ba mươi cây. Em sợ lắm!". Rồi chị đáp rằng nếu tôi lo sợ có thể không đi cùng. Nhưng tôi nào có thể yên tâm nằm nhà đắp chăn để chị tôi một mình lao giữa trời mưa gió. Thế là tôi đi cùng chị. Có thể nói vì người bạn thân này chị tôi chả ngại ngần điều gì, dẫu có là mưa xa bão táp đi chăng nữa!

Lên đến nơi anh ra đón hai chị em tôi với nụ cười hạnh phúc đến nỗi tôi nghĩ mặt trời chiếu sáng giữa tiết trời mưa bão là có thật. Tôi hỏi anh nếu nay chị tôi mà không đến thì anh sẽ cảm thấy ra sao. Anh nhún vai và nói rằng không sao, nhưng nhấn thêm một câu "Anh buồn thôi em ạ!". Ngữ điệu câu nói ấy cùng ánh mắt trùng xuống của anh làm tôi hiểu sự xuất hiện của chị tôi quan trọng cỡ nào. Có khi nói chị là linh hồn của bữa tiệc sinh nhật ấy cũng không ngoa.

Mưa có thể ngăn người ta đi học, đi làm, đi chơi, đi thăm nhau... nhưng không ngăn được những tình cảm chân thật. Nó như một phép thử minh chứng cho thứ tình cảm thật tâm của con người vậy. Tôi nghĩ rằng điều này quả là đáng quý và đáng trân trọng biết bao. Không yêu nhau nhưng được nhìn thấy nhau trong những dịp quan trọng của cuộc đời mình thì chả phải vẫn hạnh phúc lắm sao?

Tôi ngưỡng mộ thứ tình cảm ấy vô cùng. Chỉ một cơn mưa ngang qua cũng đủ để ta nhận ra vô vàn những điều tuyệt vời của cuộc sống...

Quỷ Quyệt
(7:18 pm - 25/04/2018)

Tuesday, April 24, 2018

Có thể đừng là bạn em được không anh?

Kết quả hình ảnh cho sóng xô bờ cát
(Ảnh: Internet)
Tôi và anh là những người bạn, bây giờ và mãi mãi về sau đều vậy. Đã có lúc tôi muốn mối quan hệ đó đừng chỉ dừng lại ở bạn bè mà hãy tiến tới là yêu đương hay thậm chí là hôn nhân.

Tôi yêu thầm anh, nhưng anh thì không. Đối với anh tôi chỉ là một đứa trẻ nhắng nhít suốt ngày chạy quanh anh thôi. Tôi biết điều đó nên khi đứng trước anh cho dù có muốn kéo anh về phía mình chủ động làm tới hôn anh thì tôi cũng phải cố kìm nén cái ham muốn đó lại. Bởi vì có những mối quan hệ chỉ cần bạn cố vượt qua giới hạn thì kết cục sẽ là đường ai nấy đi, sẽ là đến tình bạn cũng chả còn.

Thế nên tôi sợ. Sợ mất đi cái danh xưng "bạn bè" với anh.

Có lần hai anh em dạo bước bên bờ biển mỏi chân quá kê dép ngồi nghỉ, vừa uống bia vừa cười cười nói nói tếu táo trêu nhau, anh bảo tôi làm ơn hãy giới thiệu cho anh một cô nào đó xinh xinh được không, bởi vì anh đang độc thân. Tôi buột miệng nói "Em nè!" sau đó liền chỉ muốn tự đào cái hố ngay dưới chân mà nhảy xuống. Rất may anh chỉ nghĩ tôi đùa nên tiện tay xoa đầu rồi bất ngờ kéo tôi về phía anh, kẹp cổ tôi vào nách giả vờ đe dọa "Em mà dám lấn lướt tán tỉnh anh là anh cho ngửi mùi hôi nách đến khi tắt thở! Nghe chưa!". Van xin mãi rồi anh cũng chịu thả tôi ra, tôi chỉnh sửa lại mái tóc rối bù xù của mình rồi liếc xéo mạnh mồm "Em chả thèm nhá!".

"Hay bảo bạn em yêu anh đi!" Tôi choáng váng, ban đầu còn nghĩ mình nghe nhầm nhưng anh đã ghé sát mặt mình vào mặt tôi và lặp lại hai lần tôi mới biết mình không nghe sai lệch gì cả. Tôi hỏi anh tại sao lại là nhỏ bạn thân của tôi thì anh nói tự nhiên cứ muốn vậy, anh còn nói anh cũng chả biết vì sao nữa.

Hít một hơi thật sâu rồi thở hắt ra một hơi thật mạnh tôi mệt mỏi thốt lên "Có thể đừng là bạn em được không anh? Sao cứ nhất thiết phải yêu bạn em?". Tôi thầm nghĩ anh thật tàn nhẫn, dẫu cho có là vô tình đề nghị tôi như vậy thì cũng là quá tàn nhẫn. Tôi yêu anh, anh bảo tôi làm sao có thể nhìn anh tay trong tay trao nhau những nụ hôn với bạn thân của tôi. Là bạn thân của tôi đó! Làm sao, làm sao mà tôi có thể chứ? Có cao thượng đến mấy cũng tuyệt đối không thể!

Anh nhíu mày nhìn tôi, cánh tay đưa ra định lôi tôi lại kẹp cổ vào nách như khi nãy nhưng lần này tôi phản xạ nhanh né được anh và đứng dậy thật nhanh. "Chỉ là em không muốn hai người thân của em yêu nhau thôi, đến khi tan đàn xẻ nghé em biết về phe ai?" Nghĩ mãi rồi cũng bịa ra được cái lý do nghe có vẻ có sức thuyết phục. Anh gật gù không nói gì nữa mà cứ nhìn xa xăm - nơi những con sóng đang xô lên xô xuống ngoài kia, tay hờ hững đưa lon bia lên miệng uống cạn ngụm cuối cùng. Tôi không rõ mình làm sai điều gì để anh phải trầm tư như vậy, nhưng mà thấy anh xuôi xuôi ý muốn yêu nhỏ bạn thân của mình là tôi biết ơn lắm rồi.

Đối với tôi được ngắm nhìn anh từ xa, được thấy anh hạnh phúc là việc tôi luôn cầu nguyện và tha thiết mong mỏi từ tận đáy lòng mình, chỉ cần người cùng chung thân với anh đến hết cuộc đời đừng là bạn thân của tôi. Có như vậy sự tổn thương trong tôi mới không quá lớn lao, mới không vượt quá sự chịu đựng của con tim mong manh này!

Có thể tôi là một kẻ ích kỷ, nhưng phải chúc anh hạnh phúc với bạn thân của tôi ư? Tôi... không làm được đâu!

Quỷ Quyệt
(11: 32 pm - 24/04/2018)

Wednesday, April 18, 2018

Anh hàng xóm

(Ảnh: Internet)
Tôi thấy anh ngồi trên chiếc xe ô tô trắng muốt hiên ngang và nghiêm chỉnh biết bao. Anh quay đầu xe và vụt đi sau khi để vợ và con trai xuống xe.

Đúng rồi anh hẳn là chàng thanh niên mà nhiều năm về trước cứ đứng ra trước cửa nhìn tôi. Anh hẳn là người con trai đầu tiên ngỏ lời muốn đèo tôi bằng xe đạp nhưng bởi vì đoạn đường quá ngắn nên tôi đã ngại ngùng từ chối lời mời. Ừ! Anh là gì đó trong trẻo mà tôi đã bỏ quên... nhưng hôm nay khi nhìn anh khá thành đạt trong bộ dạng và phong thái đó tôi chợt nhớ ra nhiều chuyện liên quan đến anh.

Có rất nhiều những điều tuyệt vời của quá khứ mà ta mặc nhiên lãng quên và chỉ chọn nhớ những khoảnh khắc đau khổ - những khoảnh khắc khiến con tim ta như bị bóp chặt đến nát tan ra. Tôi tự hỏi tại sao? Tại sao những điều đáng để nhớ lại quá lu mờ trước cái gọi là niềm đau đến vậy? Tại sao ta không thể chọn những đoạn ký ức vui vẻ? Tại sao lại là nỗi đau? Tại sao?

Và tôi biết câu trả lời rồi. Cũng bởi vì thứ gì khiến ta trăn trở, khiến ta vật lộn đầu óc vì nó chắc hẳn sẽ là những cảm xúc in hằn trong trí não... và ta nhớ nó, ta không quên nó thật dễ hiểu làm sao!

Vậy mà đôi khi những câu hỏi tại sao ấy vẫn dằn vặt tôi... kể cả bây giờ!

Và cũng vẫn là chuyện anh hàng xóm nhưng không phải vấn đề về những ký ức vui vẻ nên nhớ nữa mà là về sự thành công của một con người và cảm xúc tự mình so bì của chúng ta.

Anh hàng xóm lúc nào cũng xuất hiện với chiếc áo phông trắng hoặc sơ mi trắng, anh chả phải soái ca, anh cũng chỉ là đứa con trai biết cãi bướng với cha mẹ, là người anh trai hay khằn khò với thằng em khi nó hư đốn... Nhưng ở anh vẫn có gì đó như là sự nhường nhịn, là sự bao dung và chở che. Chắc bởi vậy mà giờ đây gia đình nhỏ của anh quá đỗi hạnh phúc.

Tôi không có tình cảm với anh, không ganh tị với vợ anh vì sao cô ấy tốt số mà tôi thì không, mà tôi chỉ ngưỡng mộ anh và gia đình anh thôi. Lúc nào cũng như vậy anh cùng gia đình luôn là điều gì đó vượt lên những thứ, những con người xung quanh khiến cho tôi và mọi người phải tin rằng mình nên lấy họ ra làm gương soi để noi theo...

Có một loại nỗi buồn và cảm xúc lạc lõng đến khó tả luôn xảy ra khi mình nhìn những người khác thành công hơn mình dù cho bản thân tự nhủ đừng so sánh khoảng trời của mình với khoảng trời của người, bởi vì ai cũng đang sống và nỗ lực trong khung thời gian của họ. Bây giờ người ta thành đạt chắc gì trong quá khứ họ chỉ sung sướng mà không từng vất vả. Cái gì cũng có quá trình của nó, rồi một ngày kia tôi và các bạn sẽ lại như "anh hàng xóm" là gương soi cho bao người khác thôi. Chỉ cần luôn nỗ lực và cố gắng thì không bao giờ phải cảm thấy mình thua thiệt.

Thật đấy! Hãy luôn nhớ về những điều vui vẻ và đừng bao giờ so sánh mình với bất kỳ ai, đó là bí quyết để cuộc sống này dễ hô hấp hơn!

Quỷ Quyệt
(12:47 pm - 18/04/2018)

Sunday, April 15, 2018

Em đừng buồn, cũng đừng khóc nữa cô gái à!

(Ảnh: Internet)
Chuyện buồn thương trong cuộc đời này vô kể lắm em ơi, làm sao em đong đếm được hết nên em à em buồn làm gì, khóc làm gì để thêm u sầu hỡi em!

Em có biết trên thế giới có bao nhiêu người? Là bảy phẩy năm tỷ người theo thống kê đầu năm 2018 đó em ạ, mỗi người có một vài chuyện, thậm chí gần chục chuyện bi hài cộng lại thì em xem còn ai muốn sống dưới bầu trời của tỷ tỷ nỗi buồn không em?

Em gái à mạnh mẽ lên, em là cô gái xinh đẹp, nếu không đẹp cũng là cô gái có hoài bão và ước mơ, nếu chưa có hoài bão ước mơ thì cũng là một con người đáng trân trọng trong cuộc đời này, vậy nên đừng vì bất cứ ai, bất cứ việc gì mà tổn thương mà khóc nữa. Hãy thương lấy mình em ơi!

Bởi vì chả ai quan tâm em khóc đâu, không một ai. Thật đấy!

Nên em hãy mỉm cười vô tư giữa cuộc đời đầy bão tố nhé!

Sau này khi trưởng thành thêm một chút nghĩ về những ngày tháng chỉ biết khóc và khóc, chỉ biết đau đáu nỗi đau ngu ngốc em sẽ thấy mình thật dại dột. Hãy tin tôi, em hãy gạt phăng những điều tồi tệ đó đi. Nó rất độc hại, nó rất nguy hiểm, nó có thể khiến em muốn từ bỏ mạng sống đáng trân quý mà bao người có hoàn cảnh khó khăn lâm bệnh nặng đang thèm khát.

Em biết không bầu trời ngoài kia bao la lắm, rộng lớn lắm, nhiều thứ đáng để khám phá tìm tòi lắm. Em mới chỉ tận hưởng được một phần vô cùng nhỏ bé trong nó thôi, mọi thứ chưa thấm vào đâu em ạ. Thế cho nên thay vì buồn tủi, khóc than vô cớ em hãy đứng lên mở tung cánh cửa và chạy đi tìm chân trời mới cho mình - nơi mà em có thể mỉm cười ca hát mỗi ngày, nơi mà em có thể quên đi khăn giấy còn có công dụng lau nước mắt hay em cũng sẽ không bao giờ phải dùng tay gạt chúng ra khỏi đôi mi cong vút kia nữa!

Em à, lúc này đây em đã bình yên chưa?

Quỷ Quyệt
(11:18 pm - 15/04/2018)

Wednesday, April 11, 2018

Có một ai đó đã đổi thay!

(Ảnh: Fb tác giả Du Phong)
Tôi và anh như hai đường thẳng song song, tôi đã cố gắng và anh cũng đã cố gắng nhưng thứ điểm chung mà cả hai muốn kiếm tìm dường như không có. Nó là điều gì đó vô vọng như chính tình trạng mối quan hệ của tôi lúc ấy.

Chúng tôi vẫn ở bên nhau, vẫn nắm tay nhau, vẫn cần mẫn đi cạnh nhau mỗi ngày nhưng khoảng cách vô hình giữa hai đứa cứ ngày một lớn dần. Trong tôi thứ cảm xúc về anh không còn vẹn nguyên và trong anh cũng vậy.

Có lần sau khi hôn nhau tôi hờ hững dựa đầu vào vai anh khẽ hỏi: "Anh thấy nụ hôn đó thế nào?". Anh yên lặng một hồi rồi hướng cánh tay về phía xa xăm "Anh thấy nó không bằng màn đêm ngoài kia!". Tôi lặng người đôi hàng mi cụp xuống, tay nghịch ngợm mân mê bàn tay anh mà không biết nói gì.

Đêm đó tôi bảo với anh rằng đừng ôm tôi vào lòng và anh đã không ôm tôi, hai đứa cứ vậy mà xoay lưng vào nhau. Nước mắt tự nhiên chảy dài, tôi khóc. Biết rằng anh có quay lại nhưng anh đã không chạm vào tôi dù chỉ một giây. Có thứ gì đó vô hình ngăn anh và cũng ngăn tôi quay lại ôm ghì lấy anh dù rằng trong lòng rất muốn!

Chưa bao giờ tôi thấy đêm lại dài và cô đơn đến đáng sợ như vậy...

Nhưng tất thảy những chuyện đã qua đó bây giờ dẫu có nhắc lại thì cũng đâu còn ý nghĩa gì nữa. Có người hỏi tôi tại sao? Tôi mỉm cười, tay đặt vào ly trà ấm nóng giữa ngày đông buốt lạnh không anh và nói "Chỉ là có một ai đó đã đổi thay thôi. Có thể là tôi, là anh ấy hoặc cả hai đều không còn nghĩ về nhau như lúc ban đầu nữa, tình cảm cứ vậy mà mờ nhạt dần rồi hai người xa nhau.".

Tình yêu là như vậy, đến thật nhanh và ra đi cũng thật nhanh, thế nên nếu ta đang trong những ngày còn ấp ôm hơi thở của nhau thì hãy trân trọng những phút giây ấy bằng thứ tình cảm thật tâm nhất!

Quỷ Quyệt
(11:16 am - 01/04/2018)