Thursday, October 10, 2013

Lời khuyên!


Luôn tự hỏi những cái cảm xúc buồn vui vu vơ nó là gì? Rất khó để không suy nghĩ lung tung khi mà cứ giữ mãi những hình ảnh buồn đến nao lòng trong tim. Thực tế thì con người ta chẳng ai buồn mãi được...chỉ có điều họ không muốn vui?! Chắc ai cũng ngạc nhiên! Làm gì có ai muốn buồn phải không?
Câu trả lời cho câu hỏi trên là "có" đó các bạn ạ. Họ không thể dứt khỏi những thứ cảm xúc đã qua nên mới bị phiền muộn chiếm giữ tâm can. Vui ư? Họ có vui chứ, nhưng khi được vui họ lại đặt ra một câu hỏi ngớ ngẩn, đó là "liệu niềm vui này sẽ đến với mình trong bao lâu?". Nhiều bạn trẻ trả lời câu hỏi đó nhanh lắm, các bạn ấy nói như thế này: "ôi trời đúng là lo bò trắng răng!", hay là: "vui được bao lâu thì cứ vui, đời mà!". Vậy nếu là bạn, bạn sẽ trả lời ra sao?
Cuộc sống là một chuỗi những sự việc, sự kiện to nhỏ nối đuôi nhau tạo nên. Theo tôi thấy cuộc sống là thứ gì đó khó hình dung...và mỗi người sẽ tự tạo ra sự hình dung chính xác nhất về cuộc sống của mình. Điều đó có nghĩa là: "bạn là người nắm giữ số phận của bạn chứ không nên đổ thừa cho ông trời". Thật vậy, ông trời chẳng bắt ép ai phải làm bất kì điều gì theo ý ông ấy cả. toàn các bạn tự làm, tự chuốc lấy...và cuối cùng là: "ôi ông trời ơi, con ăn ở đâu có tới mức xấu xa, đê hèn mà sao ông lại thế này, mà sao ông lại thế kia...bla...bla".
Buồn hay vui đều tự ta muốn nó. Bạn có thể gạt phăng tất cả đau thương, mệt mỏi, tìm đến những xúc cảm vui tươi sống động hơn nếu bạn là người khoáng đạt, tâm trí không phụ thuộc hoàn cảnh. Còn bạn luôn bị nỗi sầu muộn ám ảnh chẳng qua là do bạn quá nhạy cảm...hoặc là bạn đang có xu hướng tìm về bệnh tự kỉ. Tốt nhất bạn nên đến bệnh viện.
Sẽ có lúc bạn đang hồ hởi bắt đầu quyết tâm thôi theo đuổi bi thương để tìm về hạnh phúc thì không may gặp vật cản, lúc đó tôi thực sự van xin bạn đừng buông xuôi cái quyết tâm tích cực nảy lửa trong người bạn, có được không? Bởi vì...nếu bạn thả lỏng đôi tay, vứt bỏ tâm hồn, mặc kệ cảm giác...thì tất cả chấm hết bạn ạ. Một cái kết quá nản đó???
Vậy bấy nhiêu những điều tôi vừa nói có làm các bạn ngộ ra vấn đề mình đang mắc phải là gì không? Cố gắng thay đổi đi bạn nhé...

                                                                                                                                 

_TA_

Copy vui lòng liên hệ mình nha. thank.

Wednesday, October 9, 2013

LÀ CHÍNH MÌNH, TÔI CHIẾN THẮNG TẤT CẢ!

Tôi cần gì trong cuộc sống bộn bề, phức tạp này? Tôi thật sự không biết! Tôi cứ sống, cứ sinh hoạt như một con người bình thường, nhưng.... bản thân tôi không thấy mình được như thế. Lắm khi vu vơ nghĩ vẩn, nghĩ vơ tôi lại thấy mình thừa thãi và vô dụng. Tôi toàn làm khổ người khác, toàn làm phức tạp thêm cuộc sống của họ. Tôi muốn mình chết đi để nhường sự sống cho những người đáng sống hơn tôi. Nhưng tôi không đủ can đảm để kết thúc sinh mạng nhỏ bé này. Và từ đó tôi sống như một kẻ tự kỷ. Lúc nào cũng khép mình, không dám nói chuyện lâu la, hay ngồi "đâm mưa chém bão" như người ta. Tôi sợ, sợ tất cả, sợ cả người nhà-những người nhất mực yêu thương tôi. Nhưng thật đau lòng là vì một lý do nào đó mà tôi không nhận ra được thứ tình cảm này.
Vào một ngày kia vì quá bí bách trong tâm hồn mà tôi quyết tâm thay đổi và sống khác đi-có ích hơn nếu không muốn nói là bớt tầm thường hơn trước. Tôi hạnh phúc với sự đổi thay hữu ích này của mình. Tôi vui, rất vui. Nhưng rồi tôi nhận ra, cho dù mình có cố gắng tới đâu đi chăng nữa thì tôi cũng đã thụt lùi sau mọi người và sau xã hội quá nhiều. Tôi hoang mang không biết làm thế nào để hòa nhập, để mình không còn lạc lõng. Tôi bắt đầu điên đảo gồng mình bước tiếp. Và thật bất ngờ khi sự vực mình trở lại này của tôi được mọi người đón nhận. Tôi hân hoan, vui vẻ như chưa từng phải một lần chống chọi với tổn thương, đau khổ. Và các bạn biết không tôi đã chiến thắng căn bệnh tự kỉ mãn tính bằng nỗ lực của chính tôi. Mãi sau này khi biết được sự thật tôi mới ngỡ ngàng và vỡ lẽ vì sao họ lại làm thế với tôi. Tất cả cũng vì họ muốn tôi biết không phải lúc nào sự bao bọc cũng là cần thiết, hãy tự đứng trên đôi chân của mình.
Các bạn ạ, nhìn tôi mà rút ra kinh nghiệm nhé.


_TA_

Copy vui lòng liên hệ mình nha. thank. 

Monday, October 7, 2013

Tôi chẳng thể tin

Tôi chẳng thể tin tất thảy mọi việc đang diễn ra... mọi thứ mông lung... tựa như... chúng chưa từng tồn tại.
Đã bao lần tôi dặn bản thân thôi suy nghĩ... nhưng rồi tôi vẫn mải miết nghĩ về sự tồn tại của cái gọi là tình yêu.
Sao cái chữ yêu đối với tôi nó khó khăn thế... hay tôi không xứng đáng bằng mọi người.
Lần đầu tiên tôi thấy tim mình rung động là vì một cậu bé đã cho tôi sợi dây chun mà tôi đang cố sưu tầm cho đủ màu. Lúc đó, mọi thứ thật thuần khiết như sương buổi sớm. Tôi đón nhận món quà thật tự nhiên, bất chợt cả hai đứa cùng cười, nụ cười trẻ thơ tỏa nắng. Chúng tôi nắm tay nhau trên con đường từ trường về nhà. Mọi người nhìn vào thì chỉ hiểu chúng tôi như là tình bạn con nít mà thôi... rồi cậu bé đó đến một nơi xa.... còn tôi thì dần quên đi cái rung động trẻ con đó.
Tôi lại hồn nhiên vô tư mà khôn lớn, cho tới khi tôi bắt gặp bóng dáng cao gầy ấy. Tôi biết mình thực đã rơi vào tiếng gọi yêu thương... người đó cứ như mặt trời trong cuộc đời thiếu ánh sáng của tôi. Con tim tôi không khi nào yên khi người đó tiến tới gần. Đôi lúc chỉ là cho người ấy mượn bút, mượn thước thôi mà tôi đã run lên bần bật, mắt chẳng dám nhìn thẳng. Tôi khờ dại, ngốc nghếch mà không hay mình chỉ là đơn phương với người ta.
Tôi sa sẩm mặt mày, quay cuồng đầu óc khi thấy ai kia đi bên một cô gái đẹp như tranh vẽ. Chiếc móc treo  phone handmade tôi tính tặng làm quà tỏ tình tuột khỏi tay... TÔi chạy nhanh như để cơn gió thu về chiều cuốn đi nước mắt, như để trốn tránh cái sư thật tôi vừa chứng kiến.
Thế là chấm hết... Tôi đã nghĩ vậy...
Nhưng rồi.... nhiều năm sau....
Vào một chiều đông buốt giá, trong bao nhiêu hối hả nơi phố xá đông đúc, tôi cố đi chậm để thấy xung quanh mình có "người", tôi đã nhìn thấy người ấy. Vẫn cái dáng cao gầy, vẫn khuôn mặt lặng. Nhưng đôi mắt nay đã buồn hơn xưa. Tôi chẳng đắn đo suy nghĩ tiến tới đứng chặn trước mặt hỏi han... thao thao bất tuyệt như "thân quen" lắm. Rồi khi thấy anh bước đi, ngang qua tôi, không lời chào, không thậm chỉ cả một ánh nhìn gọi là xã giao... Tôi cảm thấy mình "điên rồ".
Tôi nhủ, có lẽ đã quên nên thế.
Ngày tháng lại trôi đi, tôi một mình, lại một mình, tôi nhớ ai kia mất rồi... bao lâu rồi mà tôi không quên được. Không thể quên được.
Tôi cười khẩy chính mình. Khi đang đi dạo quanh con phố gần nhà mà đầu óc thì vẫn nghĩ tới anh... và... tôi gặp anh thật. Hình như anh say....
Tôi chưa kịp đến bên đỡ thì anh đã ngã phịch xuống đất. Tôi vội vã lao tới nâng anh dậy. Rồi dìu anh về phòng tôi.
Trong cơn mơ miên man anh gọi tên ai đó, tôi ghé sát tai nghe thì bàng hoàng... tên tôi... anh còn nói yêu tôi.... nhưng sao mà tôi tin được biết đâu chỉ là trùng tên....
Sáng hôm sau khi anh tỉnh dậy và ra khỏi phòng thì tôi vẫn đang ngủ nên không hay biết anh đi lúc nào, chỉ biết khi tôi mở mắt ra đã thấy tôi nằm trên giường, nơi mà anh nằm tối qua, không lẽ... không.... anh đâu ưa gì tôi, sao phải bế tôi lên giường để tôi được ngủ yên làm gì chứ???.... tôi lại nghĩ.... và tôi quên hôm nay ở công ty có buổi họp.... tôi đến muộn... và sếp trách phạt, trừ nửa tháng lương.
Đau đầu, tôi tự mắng mình lớn mà không khôn.
Buồn bã đạp xe vòng quanh công viên vài vòng (thói quen của tôi, khi tôi buồn) tôi ... lại thấy anh. Anh ngồi ngẩn người trên hàng ghế đá. Tôi định bụng không tới làm phiền nhưng rồi tôi vẫn tới. Lần này anh đã chịu nhìn tôi, ánh nhìn có phần tha thiết, cứ như đang mong tôi lắm ấy, thật khó hiểu... Nhưng anh đâu đợi tôi kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra, anh lại khiến tôi bất ngờ tiếp. Anh bước thật nhanh tới, ôm chầm lấy tôi... Cái ôm chặt, thật chặt như thể sợ tôi đi mất. Tôi nghẹt thở đẩy anh ra, ho sù sụ. Anh nhìn đi chỗ khác, không nhìn tôi nữa, nhưng lại nói "anh xin lỗi". Tôi thật không biết nói sao. Tôi trèo lên xe đạp phóng vù đi, để lại mình anh nơi đó. Có lẽ cả anh và tôi cần suy nghĩ.

Sau khi về nhà, tôi bỏ đồ ra khỏ giỏ xe thì chợt thấy một phong bao màu vàng nhạt, chắc anh đã nhân lúc tôi không để ý mà bỏ vào, tôi bóc ra xem là... thiệp cưới. Anh và cô ấy, cô gái năm xưa.... tôi không hiểu. Tôi ngây người mấy tiếng đồng hồ... Chuông điện thoại bỗng reo lên, kéo tôi ra khỏi cơn ác mộng có thực. Số lạ...đầu dây bên kia lên tiếng ... tôi nhận ra... Là anh gọi, sao anh biết số tôi... tôi yên lặng nghe anh nói...
... và nước mắt tôi rơi....
                                                              **************

Tại sảnh khách sạn nơi anh và cô ấy làm đám cưới, tôi diện một bộ đồ khá đẹp, đứng đó hàn huyên cùng đám bạn ngày xưa, lễ cưới to thật! Tôi thầm nghĩ.
Cô dâu, chú rể bước ra! Vâng người tôi yêu cùng vợ của anh bước ra. Mọi người vỗ tay, tôi vỗ tay... và lần này anh xa tôi mãi mãi....
Tôi cùng anh và chị nhà chạm ly rượu mừng, tự thâm tâm tôi chúc anh hạnh phúc...



Em yêu anh.
                                                                 **********

p/s: nội dung cuộc điện thoại "Ngân! là anh, Phong đây! em đừng nói gì. Anh biết em đang ngờ vực và dò xét anh... nhưng xin em, nghe anh nói. Anh yêu em, ngay từ cái nhìn đầu tiên, ngay từ ánh mắt đầu tiên chạm nhau... và anh cũng đau lòng lắm khi cái ngày mà anh trong tay cùng cô ấy và.... em đã thấy.... sau khi em chạy đi, anh đã nhặt cặp móc treo phone lên,,,, em ak.... giờ anh vẫn giữ.... anh biết có nói gì lúc này cũng muộn rồi... nhưng anh muốn em hãy quên anh đi, anh tồi lắm.... nhưng dù thế nào đi chăng nữa anh vẫn yêu em. là thật đấy! Sau đám cưới anh và cô ấy sẽ ra nước ngoài định cư. Chúc em hạnh phúc. quên anh em nhé....... tút tút..."
                                                                    ********


Qua tìm hiểu tôi biết thời đi học anh mắc bệnh nặng, vì không muốn liên lụy tôi anh đã vờ yêu "vợ anh bây giờ", nhưng thật không ngờ cô ấy có tình cảm thật với anh... cô cùng anh vượt qua bệnh tật, cho tới gần đây bác sĩ nói có một biện pháp cuối cùng nếu ghép thận anh sẽ sống khỏe mạnh như thường. Và... "vợ anh" không ngần ngại đi kiểm tra đầu tiên,,, cô có thể hiến thận cho anh... anh cùng gia đình can ngăn bảo để mọi người trong nhà anh kiểm tra hết đã, nếu không hiến được mới cần đến thận của cô.... nhưng vì lo lắng bệnh anh nặng hơn, nên cô tự ý kí giấy hiến thận.... Ca phẫu thuật qua đi, anh khỏe mạnh trở lại... và anh quyết định phải ở bên chăm sóc "vợ mình", cũng là để trả mối ân tình này..... 
                                                                       ********

Đáng lẽ ra anh nên lặng lẽ làm điều đó và đừng xuất hiện trước mặt tôi thì tốt biết mấy..... tôi liệu còn dám yêu ai ngoài anh không?????
Tôi chẳng thể tin toàn bộ sự việc này.....

Nhưng vẫn mong anh hạnh phúc, người em yêu...!
Em biết cô ấy yêu anh hơn em...... <3

_TA_

Copy vui lòng liên hệ mình nha. thank.

Monday, March 4, 2013

Vì một điều đơn giản là bạn đã đến bên tôi....


Tôi đã mong chờ ngày bạn quay về thật nhiều!
Bạn có biết bạn trong tôi quan trọng nhường nào? Khi tôi đau lòng nhất, chán nản nhất thì bạn đã xuất hiện... Bạn thường xuyên pha trò nghịch ngợm khiến tôi dường như phát điên.... Nhưng sau rồi tôi thấy ấm áp vô cùng vì đằng sau mỗi trò bạn quậy đều là câu nói "Bạn đã cười! Đối với tớ con gái cười là điều tuyệt nhất, tớ mong điều tuyệt vời đó luôn luôn rạng ngời trên gương mặt bạn!".
Cảm ơn bạn, sức sống của tôi!
Và điều tôi không muốn thấy nhất là câu nói "Có lẽ tớ không còn có thể bên bạn được nữa". Không muốn là không muốn....cuối cùng thì ngày đó cũng tới. Bạn xa tôi! Chẳng bết có phải xa mãi mãi!? Tôi vẫn quyết định đợi bạn....nhưng không còn ai bên cạnh, không còn ai động viên...tôi đã sa sút. Tôi khóc. Ướt chiếc gối hình quả tim bạn tặng. Nước mắt làm nhạt nhòa đi kỉ niệm của tôi và bạn.... Tôi một mình. Đi học....và bây giờ tôi một mình đi làm....vẫn là không có bạn....
Bao năm tháng trôi qua....tôi gặp bạn, bạn nỏ nụ cười nhìn tôi "Bạn mạnh khỏe, sống tốt mà không có tôi đấy thôi!". Nước mắt tôi như sắp tuôn rơi...tôi đã cầm cự để nó không rớt xuống....vì người đi cùng bạn là một cô gái xinh, một bé gái cũng xinh...và nó giống hai người....
Trái tim tôi lúc này mới biết mình đã chờ đợi một thứ mà đáng lẽ không nên đợi ngay từ lúc nó ra đi.... Tôi nhìn gia đình bạn - ba người - một niềm hạnh phúc trọn vẹn.... Tôi sẽ quên bạn...từ bây giờ...hạnh phúc nhé!
Nhưng tôi có thể rung động với một người khác ngoài bạn chứ?! Tôi không biết!!!
Chỉ biết mỉm cười chúc cho bạn bên cô ấy đến đầu bạc răng long! Yên tâm tôi sẽ sống tốt! Cám ơn bạn! Vì một điều đơn giản là bạn đã đến bên tôi....
_TA_

Copy vui lòng liên hệ với mình nha. thank.

Thursday, February 21, 2013

Xin lỗi...

Mỹ

Chát chát, Bộp, Binh...
- Còn không mau cút đi. Lũ chết tiệt này. Lần sau ta còn thấy bọn mi bắt nạt con gái nữa là chết đó!!! Hừ.
- Dạ bọn em không dám nữa ạ!
Cả năm thằng con trai khúm núm, sợ sệt cúp đuôi chạy biến.


 


Ai mà có sức mạnh phi thường thế? Không ai khác đó chính là Trịnh tiểu thư-Vị tiểu thư nổi tiếng siêu quậy nhất trong nhóm du học sinh Việt-Mỹ.
Khi ở Việt Nam vì bản tính ương ngạnh, nếu không muốn nói là bất trị, nên cô bị đưa sang Mỹ. Vốn tưởng môi trường đào tạo khắt khe bên này sẽ khiến cho cô thay đổi, nữ tính hơn...nhưng kết quả thì hoàn toàn ngược lại. Cũng vì thế mà ba cô quyết tâm dạy bảo cô rắn rỏi như một thằng con trai thực thụ. Cô được tham gia tất cả các câu lạc bộ võ. Và đương nhiên môn nào cũng giật đai cao nhất. Quá hoàn hảo...nhưng bây giờ nhìn cô như vậy ba cô thật không hài lòng, ông ước sao đó là một người con trai thì tốt hơn. Không chỉ ông mà ai cũng nghĩ vậy.

Cô đã ở Mỹ được 9 năm, cô sang đây từ năm cô học lớp 2, và giờ cô học lớp 11.
Trịnh Thiên-chính là cô.


- Thiên Thiên!
- Sao hả ba?-Cô nói mà mắt cứ dán vào quyển sách võ thuật.
- Con không thể không động tay, động chân sao?
- Thế ba muốn con sao đây?-Cô đưa mắt nhìn ba mình, một thứ khô khốc, vô cảm hiện lên trong mắt cô.
- Con...Ta đã sai khi đưa con sang đây.-Người ba nói trong bất lực, rồi quay đi.
- Ba nên thấy điều đó từ lâu mới phải.-Cô buông lời nhạt nhẽo, rồi tiếp tục đọc sách.


Sáng hôm sau.
- Tiểu thư! Mời cô dậy chuẩn bị ăn sáng!
- Hôm nay ta không phải đi học mà, gọi sớm quá đấy!-Cô nheo mắt nhìn ông quản ra rồi úp gối vào mặt ngủ tiếp.
- Dạ thưa tiểu thư, bây giờ là một giờ chiều rồi ạ!-Người quản gia lễ phép.
- Ôh. Thôi được. Ba tôi....
- Dạ chủ tịch, ngài đang đợi cô trong thư phòng!
- Thế ý ông là tôi phải gặp ba trước hay ăn trước đây?-Cô nói mà mắt cứ lơ mơ, có vẻ như cơn buồn ngủ chưa dứt thì phải.
- Dạ chủ tịch kêu cô cứ ăn xong rồi hãy lên ạ!-Quản gia lễ phép.
- Thôi! Ông lui được rồi.-Thiên Thiên vừa ngáp ngủ vừa khoát khoát tay ra ý là muốn ông ra ngoài.
Cánh cửa phòng được vị quản gia hiền từ từ tốn khép lại.


- Có việc gì khiến ba-một người bận rộn lại có thời gian đợi con ngủ dậy rồi gặp mặt thế?-Cô nhìn ba mình cười khó hiểu.
- Con hãy về Việt Nam!
- Ồ-Cô cười lớn.
- Hãy về đó nghiêm túc học hành và quản lý công ty bên đó cho ba.
- Chẳng phải con cũng đã làm tốt phần việc đó bên này hay sao? Cổ phiếu của PL tăng vọt còn gì? Con ở đây chẳng phải tốt hơn sao?-Cô khó chịu cằn nhằn.
- Ba biết, nhưng con là một cô gái...và ba đã quên mất điều đó. Ba xin lỗi.-Có sự hối hận trong ánh mắt ba cô.
- Ba không cần phải tỏ ra thương tiếc như thế, sau 9 năm theo ba học kinh doanh, con không hề hối hận...Ba đừng cứ cư xử lạ lùng như vậy. Con thấy thích sự mạnh mẽ hiện giờ. Thay vì khóc lóc khi bị bắt nạt như những đứa con gái khác...thì ba xem, con có thể tự bảo vệ mình...và cả  những người khác nữa...-Cô nói mà ánh mắt sâu thẳm.
- Nhưng bây giờ ba không muốn con như thế nữa, ba không muốn con cứ phải cố gồng gánh mọi việc như một thằng con trai nữa, ba thực sự mong mình có một cô con gái....và được nhìn thấy con có tình yêu của riêng mình....ba không biết từ bao giờ ba quên mất mục đích đó của mình mà lại đi biến con thành một người con trai như vậy.....-Ông nói mà nước mắt rơi xuống, ông lại nhớ tới mẹ cô.
- Con cần suy nghĩ.-Cô nói rồi chạy ngay ra khỏi phòng, đóng rầm cửa.
Về tới phòng cô khóc. Đã lâu lắm rồi cô không thấy ba lo cho mình như vậy. Kể từ khi mẹ cô qua đời, một mình ba nuôi cô. Vừa làm kinh doanh, vừa chăm sóc con thơ, khổ vô cùng. Nên...việc ba lạnh lùng rèn luyện cô cứng rắn như một thằng con trai...cô không oán trách....sự mệt mỏi lan tỏa khắp thân thể.

 3 Ngày sau.
Tại văn phòng làm việc của ba cô. Hình như ngài chủ tịch đang có khách, nhưng điều đó đâu ngăn nổi cô.
- Ba! Con sẽ quay về!-Cô nói thật nhanh rồi toan bước đi, nhưng đang đi thì cô khựng lại, ngập ngưng...-Giữ gìn sức khỏe ba nhé!-Cô đóng cửa đi thẳng.
Ba cô mỉm cười, và có vẻ bản hợp đồng hôm nay ông ký rất thuận lợi.


Việt Nam

Đặt chân xuống sân bay Nội Bài, một cô bé, mặt ngây ngô, cao 1m7, quần áo đúng chất học sinh trung học đang nhìn mọi thứ đầy hiếu kỳ. Phải rồi 9 năm rồi mà.....
- Tiểu thư ta đi thôi.-Thư ký trung thành của chủ tịch lên tiếng.
- Tôi biết rồi. Anh không về bên ba tôi nữa à?-Cô nheo mắt hỏi, thời tiết ở Việt Nam có vẻ không mát mẻ.
- Dạ ngài chủ tịch kêu tôi ở đây giúp tiểu thư.-Anh vừa che ô cho cô, vừa khẽ trả lời.
- Tôi biết rồi.


Sau khi về nước cô được đưa tới chào hỏi các công ty lớn nhỏ của tập đoàn PL. Mọi thứ đều tốt đẹp ngoài dự tính, cô hoàn toàn có khả năng lãnh đạo tốt công việc tại Việt Nam.
Tin tức cô công chúa nhỏ Trịnh Thiên của tập đoàn PL về nước gây xôn xao dư luận rất nhiều các báo đã đăng tin. Trang nhất. Cô có mặt ở rất nhiều báo. Hiện lên là một gương mặt nữ doanh nhân  thành đạt ở độ tuổi quá trẻ.

- Trời tụi báo trí này, sao đăng ảnh tôi xấu thế.-Cô ném tờ báo xuống sopha rồi mở ty vi coi tin tức.-Ộc toàn tin kinh tế không à???-Cô vò đầu trong thất vọng. Có vẻ như cô nàng đang rất mệt mỏi. Cô phải đi ngủ thôi vì mai cô sẽ nhập học tại một ngôi trường mới. Không biết có gì mới mẻ không?. Cô nghĩ...

Trường A-Trường điểm tại Hà Nội
 Lớp 11a.

- Hôm nay lớp ta có học sinh mới, Thiên Thiên em vào đi.
Cô bước vào trước sự ngỡ ngàng của tất cả học sinh trong lớp.
- Ôi...Trịnh...
Quả nhiên đã có người nhận ra cô bé. Mặc dù hôm nay cô diện đồ khá nữ tính...và...cũng đâu kém phần ngây thơ. Thế mà mọi người vẫn không coi cô là một học sinh mới bình thường.
- Hi, rất vui khi làm quen với các bạn, xem phản ứng của các bạn như vậy chắc đều biết tớ là ai rồi. Chúng ta sẽ cùng giúp đỡ nhau trong học tập.
Lời chào hỏi tuy ngắn gọn nhưng hình như tất cả đều cảm thấy gì đó lạnh sống lưng. Biết tên tuổi, biết tiểu sử nổi tiếng đánh chém bên Mỹ...không sợ mới lạ...

 

Buổi học đầu tiên thật khó chịu, bạn bè ai cũng cẩn trọng khi đi hay nói chuyện với cô, cứ như sợ nếu làm cô phật ý, sẽ DIE ấy. Cô vừa bước đi vừa thở dài.

- Ba!
- Sao vậy con gái. không khí bên đó không làm con mệt mỏi chứ?
- Ôi con điên mất à, sao con nổi tiếng thế chứ. hức
- Rồi mọi người sẽ thấy con cũng bình thường như bao cô gái khác thôi mà.
- Hức.
Gọi điện than phiền , làm nũng với ba, Ôi cái cảm giác đó thật thích thú. Cô reo mừng trong lòng. Và phía bên kia sau tiếng bíp bíp cũng là nụ cười trìu mến của người ba dành cho con gái yêu của mình.

Cô bé Thiên Thiên này quả là vất vả, ngoài việc học các môn cơ bản trên lớp, cô còn phải cày đêm với những môn liên quan tới chuyên ngành. Rõ ràng là học sinh cấp III nhưng cô lại luôn phải chạy chương trình của bậc đại học, nếu không muốn nói là cả cao học nữa. Nhiều lần ba cô ngỏ ý muốn cô học vượt cấp để tập trung chuyên môn cho đỡ chật vật...nhưng cô không thích...cô nói nếu muốn vượt cấp thì việc cô về Việt Nam sẽ trở nên vô nghĩa....ba cô dù lo lắng cũng đành chịu.



Năm đầu tiên học tại Hà Nội đã trôi qua nhanh chóng và dường như không có sự kiện gì bất ngờ, cả về việc quản lý công ty cô đều làm rất tốt. Năm nay cô lên lớp 12.

Như mọi ngày cô vào lớp, ngoan ngoãn ngồi vào chỗ của mình, thoáng liếc trong ngăn bàn cô thấy một phong bao màu xanh ngọc, lấp lánh nhìn rất bắt mắt. Cô nhìn quanh nhưng thấy mọi người vẫn chăm chú ôn bài-Đúng là lớp chọn có khác, chăm học dữ.-Cô nghĩ vậy rồi mở phong bao ra. Một lá thư màu trắng ngà được viết bằng bút nhũ xám lộ ra:
"Thiên à, Thiên quên Tùng rồi nhỉ! Hồi cấp I chúng ta từng là bạn thân 1 năm rưỡi đó, Thiên nhớ không? Ngày đó, Tùng là một đứa con trai nhút nhát lúc nào cũng khóc nhè khi bị bắt nạt, và người bảo vệ mình luôn là bạn. Ha ha...Nói ra tùng thấy ngại và xấu hổ quá. Nhưng điều đó chẳng phải là nội dung chính mà lá thư này muốn đề cập....Mình thích bạn....vẫn luôn như vậy trong suốt 9 năm xa cách cho đến năm ngoái khi nhìn thấy bạn trong trường mình biết đó không chỉ là thích mà...Tùng yêu...Thiên nhiều lắm!
Hãy gặp Tùng ở căn-tin sau trường nhé. À mình học 12b.
Thân.
Hà Hữu Tùng."
Lá thư rơi xuống đất..mọi ký ức khi xưa ùa về. Cô chạy ngay tới chỗ hẹn.

 

Đang ngó lơ xung quanh xem người hẹn gặp mình ở đâu thì cô thấy một anh chàng bảnh bao, da trắng-Vẫn trắng ởn như ngày nào-Cô nghĩ. Anh chàng này cỡ cũng 1m8, đó là theo ước lượng của cô.
- Tùng Bạch, là...bạn đó hả.-Cô dù biết đó là người mình cần gặp nhưng vẫn dùng thái độ dò xét hỏi lại. Đúng là con nhà khinh doanh, cái gì cũng phải thật chắc chắn.
- Uh...lâu thế mà vẫn nhớ biệt danh đó của mình.-Tùng nói rồi nở nụ cười ôn hòa, có phần hiền từ...và hình như pha trộn ánh nhìn nhớ nhung. Khó tả.
- Ha ha, hóa ra đúng là bạn.-Cô vui mừng vỗ vai thằng bạn như những thằng con trai. Đúng là nam tính mà, cô cứ hành xử như vậy thì bao giờ mới trở thành một nữ nhân chân chính đây.
- Ôh. Con gái gì mà cứ thô bạo thế, quả là báo giới đồn không sai. Mình mà còn yếu đuối như năm xưa chắc đã bị nát xương vai vì bạn đó.-Tùng không nói dối cánh tay anh hiện giờ vẫn còn dư âm của sự bỏng rát, thật không ngờ sự thân thiện của cô bé cũng thật là....
- Xùy xùy...thì mình quen rồi. Suốt 9 năm toàn võ vẽ, đao kiếm, sao mà sửa được.-Cô nói mà ánh mắt sầu sầu, cái miệng chu ra, nhìn yêu quá. Đối phương không nhịn được nở nụ cười hiền, xoa đầu cô.
- Ôi nhỏ ngốc này. hihi. Bây giờ hứa với mình đừng cố gồng gánh mọi việc. Mệt mỏi hãy dựa vào vai mình.-Tùng nói với tất cả sự chân thành dồn nén suốt bao năm qua.
- Uh...thế còn việc...-Bỗng dưng cô đỏ mặt.
- Là thật đó.- Tùng cầm lấy bàn tay cô.
Như có một luồng điện truyền vào người cô bé. Nơi trái tim thì...ấm áp lạ thường.
.
.
.
.
Đúng là người nổi tiếng không bao giờ được buông tha. Chỉ vài ngày sau tin tức Tiểu thư Thiên Thiên hẹn hò với con trai của một công ty may nhỏ đã được đưa lên khắp các phương tiện thông tin đại chúng.Và mọi người gọi anh chàng này là cóc. Lại câu chuyện cóc đòi ăn thịt thiên nga đây mà. Đau đầu vò nát tờ báo, tắt phụt ti vi, cô phàn nàn với Thư ký.-Đó chẳng phải là việc riêng của tôi sao??? Anh làm ơn dẹp yên cho tôi.-Cô tức giận đóng cửa Rầm một cái rồi đi ra ngoài hóng gió.

 

- Mình xin lỗi Tùng nhé. Vì mình mà bây giờ bạn cũng không yên với bọn phóng viên.-Cô nói trong hối lỗi.
- Không có gì ngốc ạ! Có lẽ mình thật sự là cóc. hihi.
- Đấy còn nói là không sao hả.-Cô nói rồi siết chặt tay bạn trai mình.
- Mà bạn thấy buồn cười không, nếu theo như những bộ phim thần tượng mình xem thì thường là một cô nương xuất thân nghèo khổ sẽ yêu một anh chàng giàu có và sau đó cùng anh ta vượt qua sóng gió của dư luận tìm thấy hạnh phúc...đằng này chúng ta lại...
- Hoàn toàn ngược lại á???-Cô nói.
- Uh...-Một nỗi buồn bao trùm lấy anh.
- Nhưng bạn không nghèo. Chí ít bạn vẫn đủ sức chi trả mọi thứ khi hẹn hò cùng mình...như vậy đâu thể nói bạn là con cóc, bám lấy cô thiên nga bằng vàng này phải không...hihi. Trong tương lai bạn cũng sẽ là tổng giám đốc công ty may nhà bạn mà...đừng nghĩ thế...mình...
- Hihi. Bạn nghĩ mình ủy mị vậy sao. Ha ha...-Tùng cười lớn, hình như có ý chế nhạo chính anh trong đó.
- ....-Cô không nói gì, vẫn nắm chặt tay anh, cô biết ngay lúc này đây bạn trai cô cần bình tâm trở lại. Con trai ai cũng có sĩ diện của riêng mình mà.

Về nhà cô gọi luôn cho ba:
- Con yêu bạn ấy, ba có cấm cũng không được.
- Ba không cấm con, là dư luận cấm con.
- Lại dư luận, vứt quách chúng đi, chẳng phải ba muốn con tìm được tình yêu cho mình khi về Việt Nam sao?
- Uh...
- Thế tại sao khi báo giới phỏng vấn ba lại nói ba hi vọng đó chỉ là sự vui đùa nhất thời của con, rằng là con sẽ không tiến xa hơn ngoài tình bạn với bạn ấy.... Ba...thật qua đáng...hức.-Cô cúp điện thoại, rồi úp mặt vào gối khóc nức nở. Cô lại khóc, nhưng lần này là những giọt nước mắt trộn thủy tinh, chúng chảy vào tim làm trái tim rạn nứt....cô thấy khó thở và thấy đau lòng vô cùng. Từ khi nào ba cô lại quay về là một người ích kỷ thế???


Hôm sau cô đi học, đôi mắt sưng húp vì khóc cả đêm, cô đi cạnh Tùng...mọi người lại xì xào bàn tán... lần này thì cô ...

Bốp...
- Chúng mày nói nữa tao xem nào???-Cô túm lấy một nhỏ đang nói tát đau điếng khiến nhỏ chảy máu mũi.
- Em xin lỗi tiểu thư. huhu-Con nhỏ khóc nức van xin.
- Đủ rồi đó.- Tùng chán nản ngăn cản Thiên Thiên rồi quay bước về lớp mình mặc cho cô đứng đó nhìn anh trân trối.


Có thể tình yêu này đã sai lầm ngay khi nó bắt đầu. Cô sẽ trả lại tự do cho anh và cho chính mình....


- Chia tay thôi!-Cô lạnh lùng như chính cô khi chưa rung động trước anh.
- ...-Anh không nói gì. Anh im lặng đi mất. Điều đó khiến cô hiểu anh muốn kết thúc và anh đã đồng tình với lời chia tay này.

Cô quyết định quay lại Mỹ, nơi đó mới chính thức thuộc về cô. Còn quê hương với mối tình đầu...cô xin được cất dấu chúng tại nơi thiêng liêng nhất của trái tim.

Ngày cô đi, anh không có mặt tại sân bay để tiễn cô được. Cô nghĩ anh thật cạn tình quá mức, dù không yêu vẫn có thể là bạn mà....

                                                                *****************

5 năm sau.
Cô quay lại Việt Nam vì có một hợp đồng cần ký kết. Lúc đó cô mới biết anh không còn nữa. Năm đó trên đường ra tiễn cô anh gặp tai nạn, chỉ là một tai nạn nhỏ nhưng khi khám tổng thể sức khỏe anh biết mình mắc bệnh ung thư. Có một khối u đang lớn dần trong não anh. Vô phương cứu chữa...Và anh đã qua đời một năm sau....Anh không muốn cho cô hay tin tức mình bị bệnh vì anh sợ cản bước tiến của cô, cô sẽ vì thương xót anh mà tự hủy hoại mình.

Cô khóc nức lên thành tiếng trước mộ anh....

 

- Xin lỗi...thực lòng xin lỗi anh...Tùng à....xin lỗi....Em vẫn rất yêu anh mà....hức....



                                                        

                                                                   *****************
 Giàu có chưa hẳn đã sung sướng....hạnh phúc là khi yêu thương đong đầy. Sự ích kỷ của ba mẹ đôi khi lại làm hại chính con mình....


                                                              END*******
_TA_


Copy vui lòng liên hệ với mình nha. thank.

Sunday, January 20, 2013

Chia Ly

- Có quá ngắn không em?
- Ngắn gì???
- Thời gian?
- ...
- Thời gian ta quen nhau đó?
- ...
- Anh hỏi em, NÓ CÓ QUÁ NGẮN KHÔNG??? Trả lời anh!
- Không... Hai tháng... Đối với em và cả anh là... vừa đủ!
- Vừa đủ ư...??? HAHA. CÔ NÓI ĐI, NGOÀI TÔI RA CÔ ĐÃ CÓ THẰNG KHÁC?? ĐÚNG KHÔNG???????????
- Không! Chỉ là...
- IM ĐI!!!!!!!!!!!! ĐỒ ĐÁNG GHÉT. TÔT HẬN CÔ. Cô định giải thích cái gì nữa. Có thằng điên mới tin cô. Chắc thấy tôi chơi bời...
- Đúng vì anh quá bất tài chứ không phải vì tôi có thằng khác. THẾ NÊN TÔI KHÔNG THỂ GIAO TƯƠNG LAI CỦA TÔI VÀO TAY MỘT KẺ NHƯ ANH! ANH HIỂU CHƯA?????
- Nó quan trọng vậy sao? Quan trọng hơn tình cảm hai ta?
- ..
- Em nói đi. Dù có hai tháng nhưng chúng ta yêu nhau thật lòng mà em! Chẳng lẽ em không cảm nhận được???
- ..
- Đây! Tim anh đây! Em hãy đặt tay lên nó!
Dũng nói rồi cầm tay Phương đặt lên tim mình. Đôi mắt anh sâu thăm thẳm và Phương cảm thấy sợ đôi mắt ấy!
- Dũng! Bỏ tay em..m ra. Đau tay...y.
- Đau à???
- Vâng...- Cô nói mà không dám nhìn vào mắt anh.
- Có đau bằng tim anh?
- ...
- Chắc em cũng thấy tim anh đập nhanh phải không? Nó nhanh, nó loạn nhịp vì em đó.
- ...
- Em biết em quan trọng thế nào đối với anh mà!!! Anh xin em. Chúng ta đừng chia tay được không. ???
- Khôn...g ...
- Lại việc làm chứ gì? Anh sẽ đi kiếm ngay ngày mai. Anh xin em. Anh không muốn tim mình phải tan nát một lần nữa. Xin em... Hức hức
Dũng khóc thành tiếng. Cổ họng nghẹn đắng, đôi mắt mờ đi vì nước... Nhưng anh đâu biết rằng người con gái đứng trước mặt anh kia...cô ấy cũng đang khóc. Nhưng chỉ khác một điều là...nước mắt cô ấy chảy ngược...
- Em đã quyết rồi. Mình nên dừng lại tại đây. Tình cảm cũng đâu đã sâu nặng! Chia tay bây giờ là tốt nhất. Em đâu phải là sự lựa chọn tuyệt đối của anh.
- ...
- Anh có thể tìm được người tốt hơn em và...
- NHƯNG ĐÓ KHÔNG PHẢI EM! Xin em!
Anh quỳ xuống, giọng nói như van lơn. Nghe mà xót xa quá!
- Dũng đừng làm vậy. Người đi đường đang nhìn chúng ta đó.
- MẶC HỌ. Anh cần gì thể diện chứ. Một thằng con trai mà không giữ nổi người mình yêu thì không có tư cách nói tới hai từ THỂ DIỆN!!! Em hiểu không?!
- Em không muốn hiểu! Muộn rồi, em về đây. Từ nay hai ta mỗi người một con đường...
Phương nói rồi quay mặt đi thẳng. Cô không dám ngoái lại nhìn anh! Làm sao mà cô dám chứ. Cô chỉ mong sự ra đi của mình sẽ làm anh thay đổi, biết suy nghĩ tới tương lai của mình hơn.
- Là em bỏ anh, là em khiến anh phải quay lại đường cũ nhé! Tốt thôi. Em cứ chờ đợi sự đổi mới từ anh...!!!!!!!!!
Dũng cũng không níu kéo Phương nữa. Anh đi con đường của anh, cô đi con đường của cô. Hai người cứ thế bước đi để lại một khoảng trống mang tên 'niềm đau' trong sâu thẳm tim họ.


***************************

Hai tháng trước:
Anh tên Dũng sinh năm 91, là một người con trai ăn chơi, lêu lổng, nhưng từ khi yêu cô anh đã thay đổi rất nhiều. Còn cô tên Phương sinh năm 94, tinh nghịch đáng yêu, đó là dặc điểm đầu tiên mà mọi người thấy từ cô. Họ quen nhau qua một buổi off nhóm chát face. Không hiểu sao vừa gặp mặt họ đã nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Hai cô cậu cứ nấn ná hỏi chuyện nhau và cuối cùng cô biết được anh và cô cùng sống trên một tuyến phố (phố này ở Hà Nội mọi người nhé). Vậy mà sao từ trước tới giờ cô chưa từng gặp anh. Kể cũng lạ. Nhưng cô chẳng buồn quan tâm. Thấy anh muốn xin số phone để tiện liên lạc cô không ngần ngại mà cho ngay. Tự dưng cô thấy tin anh...
Sau buổi gặp mặt đó, tối nào Dũng cũng làm một sms "lên face tâm sự tí xíu :P" gửi cho Phương, họ tám đủ thứ chuyện trên đời, để rồi họ đưa tới một quyết định:
- "Mình hẹn hò đi em ;)"
- "hỳ. Ok anh. Đi đâu vậy ạ. Đừng nói ra quán chè xít nhấm hướng dương chém gió nhé :P"
- "hay là thế :))). Anh đùa thui. Giờ em cứ đi ngủ đi, có gì mai anh gọi naz.. :P"
- "ặc. Cũng được, để xem mai em được đi đâu. Hihi. Pp. G9 anh :-*"
- "hỳ. Pp my love ngủ ngon"
(Haiz. Mới quen nhau mà họ đã xưng hô thân mật vậy rồi.:P)

Buổi hẹn đầu tiên:
Sáng hôm sau cô đang ngồi nghe nhạc trong phòng thì có diện thoại của anh gọi tới:
- Đi xem phim không?
- Phim gì? Anh đặt vé chưa?
- Thì mình cứ đến đó, gặp phim gì hay hay thì xem!
- Hi, tạm thời chấp nhận, đến đó mình xem phim Hàn naz anh. Nhiều girl xinh, boy đẹp.
- Ặc, sao mấy đứa con gái tụi em cứ mê tít bọn 'giai Hàn xẻng' zậy?
- Vì bây-bi and cu-ti chớ sao. Hỳ hỳ!
- Xì...
- Anh ghen à??? Haha.
- Hâm. Ai thèm chơi trò ghen tuông trẻ trâu đó! Mình đi thôi em. Hehe.
Dũng nói rồi kéo Phương về phía mình. Anh khoác tay lên vai cô, cứ như hai người chiến hữu thực thụ. Họ vừa đi vừa trò chuyện rôm rả, mỗi góc phố họ đi qua đều rộn vang tiếng nói cười.
Quầy bán vé:
- Hai em tới trễ quá, chị còn có 2 vé phim hành độn thui nè! Nhưng cũng hay lém. Phim hot tháng này đó em.
- Ơ... Ai đời buổi hẹn hò đầu tiên đi xem phim hành động. Hix. Bó tay.
Cô nói và ngồi sụp xuống đất là mặt giận dỗi.
- Phim hành động hài mà em. Xem chắc hay lắm đó. Hihi. Anh hứa lần sau sẽ đặt vé trước, ngoan nào! Em ỉu xìu nhìn xấu lắm. Cười lên đi em. Hi.
- Tha cho anh đó. Hỳ hỳ.
Chị bán vé xem hai người đối thoai cứ cười tủm tỉm nãy giờ. Chị lên tiếng:
- Nào hai nhóc, mua chứ? Hihi.
- Bà chị cứ đùa, tui em to lớn vầy mờ cứ gọi nhóc là dư lào. hyhy.
Dũng liếc đểu chị bán vé và cười toe.
- Ừm thì to lớn. Vé đây. Chúc quý khách xem phim vui vẻ. :)
- Chị ơi, em hổng có vui. :(. Thật đó.
Phương mếu máo ngoái lại nói với chị bán vé khi bị Dũng kéo vào thang máy.
- Đi thôi cô nương bé bỏng của tui. Haiz.
- Haiz.
Cả hai cùng thở dài....
Trong phòng chiếu phim:
- Haha. Ôi. Anh nhìn kìa! Cha bô-li-ce (là cảnh sát đó ^_^) hài quá. Haha.
- Ôi cái mành nhĩ của anh. Haiz. Sao kêu không thể vui nổi mừ. Hehe.
- Anh nói lắm thế. Để yên em xem. Haha. Lại còn cái thằng cướp nữa chứ, cắm đầu vô chuồng ngựa rồi. Anh thấy không. :D
- Ừm! Anh thấy mờ. :(. Thấy phim hay quên người iu. Hức.
Dũng quay sang nhìn cô đang cười ra nước mắt mà buồn thay cho bản thân mình vì bị làm ngơ.
...
Ở quán kem đối diện rạp:
- Thế nào vợ iu. Phim hay chứ? Hi.
- Hay, em cười đến lả cả người rồi đây. Mà...
Phương chau mày nhìn anh.
- Lại gì nữa? Em cứ làm mặt hình sự...anh chùn quá. Hehe.
- Ai là vợ iu hả??????????????? Ai nhận lời yêu đâu? Ai muốn làm vợ anh? Hả?????????
Cô hỏi dồn dập, khiến mấy vị khách bàn kế bên tưởng cô đang thẩm tra phạm nhân!
- Ơ anh hỏi vợ anh, em từ đâu vô duyên nhảy vô trả lời đó chứ. Hehe. Điều đó càng chứng tỏ em muốn làm vợ anh. Haha.
- ANH...
- Anh sao nào. Lêu lêu.
- Em giận rùi đó nha. Thử cười nữa xem. Hừ.
- Hý hý. Đừng giận mờ vợ thương vợ nhớ của anh. Hehe.
- Đã nói là không thích gọi vậy mà. Mới hẹn hò ngày đầu tiên đã gọi kiểu thân mật đó...em không quen.
Phương nói mà thấy mặt mình nóng ran. Cô đang ngại ngùng chăng?
- Anh với em chát chít trên face suốt, cộng thêm cả vài chục buổi off của nhóm rồi, em đừng cứ làm như mình là những người xa lạ mới quen nhau lần đầu. Anh thấy xa cách lắm.
Dũng nói rồi cầm điếu thuốc vừa châm lửa lên hút.
- ... Thì em...cũng chỉ là...cảm thấy không thoải mái lắm với cách xưng hô đó thui. Anh đừng hiểu lầm, em...
- Thôi anh đùa đó. Hihihi. Em măm kem dâu hay socola?
- Dâu ạ. Hi. Mà anh vứt cái thứ anh đang hút đi. Haiz hại người lắm đó.
- Được rồi. Hihi. Lần đầu tiên có người lo cho sức khỏe của anh. Vui ghê.
Cô nhìn anh cười mà không nói gì.
...
Buổi hẹn hò đầu tiên của họ kết thúc như vậy đó. Có vẻ như nó không hoàn hảo lắm. Chúng ta có thể thấy con đường phía trước của họ sẽ gặp khá nhiều chông gai đây!
Facebook:
- "Em nhập học rùi à?"
- "Vầng. Mà sáng nay anh đưa em đi còn gì. Toàn hỏi những câu vớ va vớ vẩn! :)"
- "Hỳ, thì anh hỏi chơi chơi vậy thui à! ;)"
- "Chơi bời gì ông tướng, à mà hồi sáng anh kêu lúc về đi kiếm việc mờ. Tình hình tới đâu rồi anh?"
- "Ừm thì..."
- "Thì sao?"
- "Em biết rồi còn hỏi.hihi. Anh thề là ngày mai sẽ kiếm được. Mà..."
- "Gì mà sao anh cứ ấp úng hoài zậy?"
- "Hay anh nhập ngũ nhé"
- "Ồ, papa xin được cho anh rùi ha? Cũng tốt đó. Còn hơn cứ lông bông."
- "Nhưng anh không muốn đi lúc này!"
- "Why?"
- "Vì không nỡ xa ai đó :))"
- "Ặc. Anh hâm à. Có liên quan không? Anh làm như một đi không trở lại ý. Hehe. Yên tâm nhập ngũ đi, em ở ngoài đợi anh. ;)"
- "Xạo! Anh mà đi hôm trước, không khéo hôm sau em đã sánh bước bên người! :("
- "Nè. Tui mà mún 'sánh bước bên người' thì sánh lâu rùi naz. Haiz. Chỉ được cái nghĩ xấu người iu. :)"
- "Hyhy. Xin nhối mờ. Đừng có nổi nóng. Anh đi là được chứ gì. :))"
- "Tốt :)))))))))! Bao giờ đi vậy anh?"
- "Ờ thì đầu tháng sau (đầu tháng 11)"
- "Ừm. Haiz"
- "Anh không thở dài thì thôi, em thở cái gì? :(("
- "Có luật nào của nước Việt Nam cấm em thở dài hông. Lêu :P"
- "Em nói vậy thì anh chịu rùi. :("
- "Thôi bớt mếu máo đi. Muộn rồi, em ngủ đây! Mai em còn phải đi học. Hihihi. Pipi my love. G9"
- "Ùm baibai tình yêu của anh. :-*"
Tối nào cũng như vậy đó. Họ ngồi trước màn hình máy tính, tay gõ tanh tách những phím chữ, âm thanh phát ra nghe thật khô khan, nhưng...những câu chữ được gửi đi sau mỗi lần "enter" thì không hề khô khan chút nào. Là chút quan tâm, chút chút những hỏi han ân cần, cộng thêm những đùa vui hóm hỉnh... Dũng chỉ cần có vậy và Phương cũng chỉ cần có thế! Trái tim của họ đang khắc tên nhau từ lúc nào....
31/10:
Trên đoạn đường dài uốn hình cánh cung, có hai người một nam, một nữ đang dắt tay nhau dạo quanh. Buổi tối cảnh vật nơi đây thật tuyệt. Tháp Rùa lung linh tỏa sáng giữa mặt hồ. Đúng là nét đẹp hoàn mỹ mà tạo hóa đã ban cho người dân Việt. Nhưng người buồn thì dẫu cảnh có đẹp cũng chẳng buồn ngắm.
- Mai anh đi đó!
- Em biết.
- Em không buồn sao?
- Có chút chút.
- Chỉ chút chút thôi sao?
- Thế là được rồi!
- Chưa thấy ai lạnh lùng như em!
Dũng nói dỗi rồi quay mặt đi. Anh thật ngốc. Phương chỉ đùa thôi mà.
- Hehe. Đồ trẻ con. Mới nói thế đã dỗi. Xí. Lêu lêu.
- Anh đang buồn lắm nè, em cứ chọc anh hoài à?
- Thì chọc cho anh vui.
- Vui sao được. Ngày mai anh phải xa vợ anh. Anh đau lòng lắm.
Anh chàng này nói có vẻ đau đớn vậy thôi chứ thật ra mặt đang hơn hớn cười đó. Nhìn thấy ghét. :)
- Eo cái mặt này mờ kêu là biểu hiện của đau thương thì ai tin hả anh? Haha.
Cô vừa nói vừa ôm bụng cười sặc sụa rồi chạy biến. Làm Dũng nhà ta phải đuổi mãi mới túm được. Rõ là lớn rồi mà trông hai người cứ như những đứa học sinh cấp ba. Trông ngộ ghê...
Sáng 1/11:
- Anh đi nhé.
Dũng nói qua điện thoại một câu ngắn tũn rồi không kịp để Phương trả lời đã cúp máy. Đáng lẽ ra hôm nay cô phải ra tiễn anh, nhưng vì anh ngăn cản nên cô đành thôi. Anh nói nếu nhìn thấy cô anh sẽ không nỡ đi mất, với lại hôm nay cô phải đi học, lớp cô có bài kiểm tra quan trọng, anh không muốn cô nghỉ học. Anh có vẻ rất lo lắng cho việc học hành của cô.
Chiếc xe chở những Tân Binh vừa rời đi cũng là lúc hai giọt lệ lăn dài trên má cô. Là Phương nói dối anh thôi. Cô làm sao có thể ngồi nhà mà không đi tiễn anh. Cô nhìn theo chiếc xe cho tới khi nó khuất bóng rồi mới quay về lớp, may mà vẫn kịp giờ. Cả ngày hôm đó cô buồn. Một nỗi buồn không quá sâu đậm nhưng nó khiến tim cô nhói đau từng đợt. Cô chợt nhận ra mình nhớ anh thật nhiều. Mới yêu nhau được một tháng mà sao cô thấy mình không thể rời anh. Cô không dám thể hiện tình cảm của mình quá nhiều vì cô sợ nếu một ngày nào đó anh bỏ cô, cô sẽ khổ sở lắm. Cô miên man trong những dòng suy nghĩ phức tạp. Chúng cứ đan xen nhau hành hạ khối óc nhỏ bé của cô, khiến cho cô không sao tập trung học cho được. Cô ngao ngán thở dài và xin phép về sớm sau khi tiết kiểm tra kết thúc.
Về tới nhà cô thả mình xuống giường, trên tấm nệm bông ấm áp. Cô nằm đó, hàng mi khép hờ, cô chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Cô mơ về anh. Mơ về những điều mà hai người nói với nhau lúc mới quen.
Anh từng nói trước cô anh đã yêu sâu sắc một người con gái. Anh coi cô ấy là tất cả, vậy mà cô ấy rời bỏ anh. Làm anh tổn thương. Anh điên cuồng lao vào các cuộc chơi thâu đêm suốt sáng. Anh đã mất 3 năm để quên người đó, và sau 3 năm anh tìm được tình yêu thật sự của mình, đó chính là cô.
Tất nhiên khi nghe Dũng nói như vậy cô đâu có tin. Cô làm mặt nghi ngờ nửa đùa, nửa thật hỏi dò anh:
- Có thể khiến anh 3 năm không thể quên chắc hẳn là người con gái vô cùng tuyệt vời. Hi.
- Không. Tuyệt vời gì chứ! Anh hận. Hận nhiều lắm. Cô ta khiến anh mất đi toàn bộ niềm tin vào tình yêu. Anh ghét lũ con gái, và anh chỉ muốn...
Đúng ! Ban đầu Ý anh là anh muốn tìm một vài đưa con gái để "vui" rồi "đá" cho thỏa sự nhức nhối mà người con gái đầu tiên mang lại cho anh, nhưng anh đang định nói rằng đó chỉ là ý nghĩ thoáng qua lúc đầu thôi thì cô đã hiểu sai vấn đề và cô bắt đầu nghi hoặc cái được gọi là tình yêu mà anh dành cho cô:
- Anh ghét con gái, vậy tại sao anh lại yêu em. Để lấp khoảng trống, hay để kiếm ai đó đùa nghịch cho vơi nỗi hận.
Phương bỗng đanh giọng, đôi mắt đục dần. Cô cảm thấy bực bội với câu nói đó của anh. Nếu thật sự đối với anh cô chỉ là trò chơi hay gì gì đó thì cô sẽ cho anh biết thế nào là tan nát. Nhưng ý nghĩ đó chưa được cô chuyển thể thành hành động thì đã bị cái cốc đầu đau điếng của anh làm tỉnh ngộ.
- Này. Anh biết ngay mà, cái óc hạt đậu của em. Aizzz. Em thấy anh giống thứ người có thể đem người khác ra làm "công cụ" lắm hả. Nếu anh là kẻ tồi như thế thì anh đã không để một người như cô ta hành hạ tim mình suốt ngần ấy thời gian. Anh chỉ có thói quen làm đau chính mình, còn người khác...thì anh không thể. Anh cũng không hiểu vì sao.!
Giọng anh bỗng trầm xuống, có cái gì đó buồn vô hạn nơi anh. Nó khiến Phương xót xa. Cô thương anh quá.
- Anh còn yêu ...
- Đương nhiên là không! Giờ đây trong tim anh chỉ có em thôi. Hehe.
- Eo, trông mặt gian vầy mà, ai tin. Hihi...


......*****.........

- Phương ơi! Con gái!
- Ơ, mẹ ạ!
- Trời ơi, công chúa của mẹ, con mơ gì mà khóc vậy con!
- Hi, khóc đâu ạ, chắc giấc mơ cảm động quá ấy mà mẹ. Hehe.
- Ừm, cha bố cô, đi học về, thấy mẹ trong bếp cũng không vô chào hỏi tiếng nào, lao luôn lên phòng, con với chẳng cái.
Mẹ mắng yêu cô, rồi ôm cô vào lòng. Hơi ấm từ mẹ là trái tim cô bớt lạnh. Cô ôm chặt mẹ thủ thỉ:
- Con xin lỗi. Con yêu mẹ nhất. Hihi.
- Ừm. Mẹ biết chứ con yêu. Thôi dậy thay quần áo đi rồi xuống ăn cơm, ai lại mặc nguyên quần áo đi học mà leo lên giường thế này.
Mẹ cô nói rồi, véo cái mũi nhỏ xinh của cô, làm cô dụi dụi nhìn yêu lắm.
Bữa cơm trưa diễn ra trong khung cảnh thật đầm ấm, mặc dù chỉ có hai mẹ con. Ba cô bận lắm, đi làm suốt ngày. Lúc biết cô thi rớt đại học, ba cô rất buồn, có mắng mỏ cô, nhưng rồi cũng cho qua. Vì dù sao Phương cũng là con gái duy nhất của ông mà, ông nỡ lòng nào làm con gái căng thẳng chứ. Suy cho cùng, nơi cuối cùng ta có thể quay về sau những mỏi mệt chẳng phải là gia đình sao? ...
Tối hôm đó:
Bíp. Một sms được gửi tới, cô lười biếng bước xuống giường, đang tính không đọc, nhưng có gì đó thôi thúc cô. Và...cô vỡ òa trong sung sướng khi biết đó là Dũng. Anh nói: "Anh đang đứng gần nhà em, em xuống đây được không? Mới 9h, chắc ba mẹ em k mắng đâu! :)"
Nhận được tin cô chạy thật nhanh từ trên phòng xuống. Tiếng dép xốp cứ lẹp bẹp dậm xuống cầu thang.
- Con gái, đi đâu mà vội vàng thế, lớn rồi cứ chạy ầm ầm.
- Hi. Tại bạn con nó cần mượn đồ gấp, con mang qua cho nó rồi về mẹ ha. Hihi. Con chào ba, mẹ.
Ba cô lúc này chỉ biết chép miệng lắc đầu "Không biết bao giờ nó mới lớn khôn".
Quán trà sữa gần nhà cô:
- Sao anh lại ở đây?
Dù Phương rất mừng rỡ khi nhìn thấy Dũng, nhưng cô chợt hiểu ra một điều bất bình thường...
- Anh...không đi nữa! Anh xin lỗi. Nhưng anh không nỡ xa em...
- Anh thật là. Ba anh phải như thế nào mới xin cho anh vào bộ đội được. Anh không thấy tiếc công sức của ba sao? Tình cảm quan trọng hơn sự nghiệp sao? Một người con trai trưởng thành đã không học hành tử tế thì thôi lại còn... Bó tay với anh.
- Sao em cứ làm mọi việc nghiêm trọng lên thế hả? Nếu không vì quá yêu em. Anh có làm vậy không?
- À thế ý anh là tại em mà anh trở nên như vậy hả? Thế thì chia tay đi. Em không dám bên anh nữa!
- Chia tay??? Em có thể nói chia tay dễ thế à?
Dũng xót xa nhìn Phương rồi bỏ đi. Lúc này họ mới để ý tất cả khách hàng, nhân viên trong quán đang tròn mắt nhìn họ từ lúc nào. Nhưng bây giờ đó đâu phải vấn đề đáng quan tâm.
Cô cũng bỏ về ngay sau khi anh đi. Thật may vì họ chưa gọi đồ uống, nếu không cô đâu thể ra về dễ dàng như thế, vì lúc chạy ra đây cô đâu có cầm ví, mà anh lại bỏ về trước mất rồi. Thật may quá.
Có cái gì đó vô hình đang làm rạn nứt trái tim họ. Hai người chung một niềm đau, một nỗi nhớ. Nhưng vì lòng tự trọng của cả hai đều cao ngất như núi nên họ đều cố ôm chọn cảm xúc chua xót này chứ nhất quyết không ai chịu nhắn tin hay gọi điện trước.
Phương ngồi trên ghế, gục mặt xuống thành cửa sổ, tay vẫn nắm chặt điện thoại. Cô muốn hét lên thật to cô nhớ anh. Nhưng....sao cô có thể...là cô nói chia tay trước mà. Đúng là ngốc. Cô cứ tự mắng mình như vậy. Haiz. Gần hết tuần rồi mà cô không hay tin tức gì từ anh. Cả trên face cũng không thấy gì hết, cô vô cùng lo lắng. Và cô quyết định....
"là la lá la lá..." tiếng chuông điện thoại bỗng reo vang khiến cô giật mình (nhạc chuông là đoạn đầu bài Công Chúa Bong Bóng, hi, nhân vật nữ này trẻ con ghê :).).
- A..lô.ô.
- Em làm gì mà ấp úng vậy trời? Hi
- Ai..iii ấp.p.p...
- Hi. Anh sai rồi.!
- ...
- Anh xin lỗi. Những ngày qua anh rất khổ sở em biết không? Anh...
- ...
- Rất nhớ em. A lô. Em còn nghe anh nói không? A...
- Hức. Em cũng có lỗi mà. Em không nên mắng anh. Cũng tại em mà anh từ bỏ không vào quân ngũ. Là tại em. Huhu.
- Ngốc... Đừng khóc. Anh đang ở dưới nhà em. Em xuống đi, rồi anh đưa em đi ăn luôn, cũng trưa rồi mà. Hi.
- Hức... Vâng, chờ..ờ e..m.
Thực ra vừa nãy cô định gạt bỏ lòng tự trọng để gọi điện làm lành. Nhưng không ngờ anh lại gọi trước. Điều đó chứng tỏ anh yêu cô thật lòng và anh không muốn mất cô. Cô cảm động quá..........
Mọi thứ êm đẹp chẳng được mấy ngày thì hàng loạt những rắc rối kéo theo, giờ Dũng còn mắc cả tật rượu chè nữa, một hôm anh hẹn cô đi chơi, nhưng hôm đó anh cho cô "leo cây" hai tiếng đồng hồ, kết quả là anh xuất hiện trước mắt cô với bộ dạng say xỉn. Anh lèo nhèo nói:
- Em biết không. Anh bực lắm, chẳng phải anh cũng thay đổi sao? M* nó đời. Thằng già nhà anh. Nó chửi anh em ạ. Nhục như một con chó. Nó nói anh ngần này tuổi mà vẫn chỉ biết chơi, CHỈ BIẾT CHƠI. ...nó còn nói anh đi bám gái.
Dũng nói rồi đưa tay lên bóp vào ngang miệng Phương, rồi dùng đôi mắt nghi hoặc nhìn cô.
- Bỏ ra. Anh say rồi. Để em gọi taxi đưa anh về.
Cô hất tay anh ra khỏi mặt mình rồi tính rút điện thoại gọi xe thì...
- Em định làm gì, vứt m* cái điện thoại đi, gọi đi đâu, tôi mà phải để em gọi xe đưa về à, tôi á? Tôi có chân, tôi đi được...
Anh nói dứt lời rồi giật điện thoại trên tay cô phi thẳng ra giữa đường, đúng lúc một cái xe oto đi qua và RẸP.P.P.
- Anh điên vừa thôi. Giờ còn tính gây sự hả. Chẳng trách ba anh nói anh như vậy.
- À thế hóa ra em đồng tình với ông ta, và cũng đồng tình luôn cái việc tôi bám váy em á.
Dũng nói rồi ngồi xuống túm vào váy cô như để minh chứng cho những lời mình vừa nói. Đúng là người say có khác, thật không hiểu anh ta đang nghĩ gì. (cho t.giả nói thêm nè, vì hôm nay Phương và Dũng hẹn đi chơi nên cô mới mặc váy, cô cũng muốn mình đẹp hơn trong mắt bạn trai mà, ai ngờ anh ta lại có mấy cái hành động điên rồ đó, ^_^)
- Anh làm cái quái gì thế?
- Túm váy em. Haha.
Dũng nói mà tay cứ ôm ôm lấy chân cô. Mọi người qua lại nhìn hai đứa với ánh mắt hiếu kỳ, có người còn thấy thương thay cho cô vì bị một thằng điên đeo bám. Khổ thân cô, tự dưng hẹn anh ở ngay trước khu trung tâm thương mại, để bây giờ xấu hổ như thế này đây.
- Đồ điên cút ra. Anh cứ ở đó mà chết luôn đi. Mắc dịch nó vừa thôi chứ. Ba mẹ mắng mỏ là chuyện bình thường, cái thứ người đâu vì chuyện cỏn con mà phát rồ. Anh đừng sống tầm thường như thế, có giỏi thì đứng lên làm lại từ đầu, để vặn lại ba anh. Haiz. Em đi đây.
Cô nói rồi chạy biến về phía sau tòa nhà.
- Ơ em, em đâu, anh là anh đang bám váy em mà, em và thằng già nhà anh. Giống nhau. GIỐNG CHẾT ĐI ĐƯỢC! Toàn khinh thường anh. Hức.
Dũng nói tới đó là lịm luôn. Anh nằm vật ra đó, thật may là không phải cửa ra vào khu thương mại nếu không anh đã bị mấy tay bảo vệ cầm xẻng xúc đi rồi. Haiz
Lúc này đây Phương hoang mang không biết làm sao với người yêu của mình, và ....may quá cô đã kịp nhìn thấy một cái bốt điện thoại, cô lao vút tới đó và bấm một số máy nào đó. Một lúc sau;
- Ôi may quá, em chào anh. May mà lần trước anh Dũng mượn máy anh gọi điện cho em, và em còn nhớ số, không thì bây giờ em thật không biết nhờ ai. Hi
- Có gì đâu em. Nó với anh là bạn thân mà. Thằng này dạo này nó bị ông bà già nhiếc móc ghê lắm. Cứ tìm anh uống rượu. Hôm nay nó cũng rủ anh đi, nhưng anh bận việc, không biết nó uống với ai mà nhiều thế. Mà điện thoại nó vứt đâu không biết, lúc anh xong việc gọi lại cho nó toàn thấy thuê bao.
- Em cũng không hiểu, mà thôi muộn rồi, anh đưa anh ấy về dùm em với. Một mình anh liệu có lai anh ấy về được không.
- Không lo, anh chở được.
- Hay để em ngồi sau đỡ anh ấy.
- Thôi, em khỏi lo, đỡ nó lên xe dùm anh là ok mà. Hi.
- Vầng.
- Em không đi xe à?
- Vâng, lúc nãy em đi bus anh ạ.
- Giờ muộn rồi, liệu có bắt được xe không.
- Vẫn còn chuyến cuối lúc 10h30, thôi anh đưa anh ấy về đi.
- Ừm, anh đi. Nếu nhỡ xe cứ gọi anh, anh vòng lại đón em.
- Dạ thôi, A... xe đến rồi, thôi em về đây. Anh đi xe cẩn thận. Cảm ơn anh nhiều lắm.
- Chào em.
Phương bước lên xe bus, lòng nặng trĩu. May mà h này xe vắng khách, nếu phải chen chúc nữa chắc cô chết mất thôi.
Cô tìm hàng ghế cuối cùng của xe rồi ngồi xuống. Hôm nay, cứ tưởng sẽ có một ngày gặp gỡ giữa hai người vui vẻ một chút, nào ngờ.... Cô bỗng cảm thấy cô và anh quá xa cách. Cô không sao có thể can thiệp vào thế giới nội tâm của anh, và anh cũng không thể quen với cái nếp sống quá nề nếp mà cô bắt anh phải theo. Hình như hai người đang phải cố gắng chịu đựng nhau thì phải. Cô nghĩ thế và cô biết lần gặp nhau tiếp theo giữa anh và cô, cô sẽ nói chuyện gì!
Ở công viên, một người con gái với ánh mắt đượm buồn đang ngồi trên ghế đá suy nghĩ gì đó, cô nhìn xa xăm lắm, (từ khi yêu anh tới giờ cô ưu tư nhiều hơn, những nét tinh nghịch trên khuôn mặt trái xoan xủa cô giờ đâu còn hiện hữu nữa). Có lẽ cô sắp đưa ra cho mình một quyết định.
- Hey em. Hihi.
- ...
- Sao em không nói gì, vẫn giận anh buổi hẹn bữa nọ hả. Anh xin...n
- Thôi đi anh. Nghe em nói. Mình chia tay đi.
- Lại chia tay, chúng ta hai người, bốn cái tay, lần trước em đòi chia, anh vất vả hàn gắn chúng lại, giời em lại đòi chia tiếp. Đừng thế mà em.
- Lần này anh sẽ không phải vất vả nữa đâu. Chúng ta sẽ xa nhau mãi mãi.
- Em đừng giận anh mà, hi. Anh biết lỗi rồi.
- Em đang nghiêm túc, anh đừng xem nó như trò chơi mà cười vui như thế.
- Thế ý em là...
- Vâng, là mình chia tay, là thật anh ạ.
- Em tàn nhẫn với anh quá.
- Chẳng có gì là tàn nhẫn ở đây cả. Không hợp thì chia tay.
- ....
Dũng lặng nhười suy nghĩ gì đó rồi lên tiếng:
- Có quá ngắn không em?
.......



********************************************


5 năm sau:
Sau khi chia tay anh cô vào Nam ở với người dì ruột, đợt này cô ra Hà Nội cũng vì công ty mẹ trong tpHCM (nơi cô đang làm việc) có cuộc gặp gỡ quan trọng với khách nước ngoài tại chi nhánh ở Hà Nội nên cô phải đi. (cô giờ là phó phòng giao dịch-người chuyên phụ trách các vấn đề ngoại giao của công ty, giống như cuộc gặp gỡ quan trọng đợt này vậy.).
Sau khi cuộc họp tại khách sạn năm sao kết thúc, cô quyết định tách nhóm công ty để đi riêng. Cô đi bộ qua nhiều con phố, nhưng dường như đôi chân cô không mỏi mệt. Hà Nội đã có rất nhiều thay đổi và cô tự hỏi, không biết con người kia giờ ra sao? Và bỗng nhiên có một người chở hàng suýt đâm vào cô, may mà bóp phanh kịp.
- Ô xin lỗi tiểu.... Người yêu thằng Dũng. Phải không nhỉ?
- Ơ anh là?
- Là cái thằng bạn qúa tốt năm đó giúp em khênh nó về nhà nè.
- À...
- Đấy anh quên. Hai đứa chia tay rồi mà. Xin lỗi em nhé, lại nhắc chuyện cũ.
- Ồ không sao. Mà đường đang đông, anh em mình vô quán nước ngồi đi anh, anh có rảnh không, nếu không rảnh thì khi khác ...
- Có rảnh chứ em. Việc buôn bán nhỏ này lấy gì mà bận hả em.
Tại quán nước:
- 5 năm mới gặp lại mà nhìn em vẫn vậy, anh nhận ra ngay!
- Dạ đâu có. Em già đi nhiều rồi.
- Già mà như em thì con gái Việt Nam ai cũng mong mình được già.
- Hihi. Anh vui tính quá.
- Đâu có, anh bình thường, mà em biết không. Thằng Dũng sau khi chia tay em nó vật vờ lắm.
- .....
- Hai măm giời nó làm bạn với bia, rượu, bê tha lắm em ạ. Nhìn nó gầy nhẵng. Thương lắm.
- Thế giờ anh ấy...?
- Hihi, ổn lắm rồi, chẳng biết nó nghĩ gì mà sau một đêm nó thay đổi hẳn. Nó bắt ông già nó cho nó sang Hàn Xuất khẩu lao động. 3 năm trời nó bên đó chẳng thèm ló mặt về. Cũng chẳng thèm liên lạc với anh. Bạn với bè, thế đấy! Anh hỏi ông già nó mới biết nó làm ăn cũng được, nghe nói còn sắp lấy vợ.
- Vậy thì tốt quá...
.....

************************

"Giờ thì em yên tâm rồi anh ạ. Chúc anh hạnh phúc. Em cũng phải tìm hạnh phúc thôi."
Đôi khi sự chia ly không hẳn là xấu, là mất tất cả. Đó đơn giản là khoảng thời gian cần có trong đời mỗi người để mọi người biết mình cần những gì, và mình thực sự phù hợp với điều gì......
[​IMG]

_TA_

Copy vui lòng liên hệ với mình nha. thank.