Tuesday, April 24, 2018

Có thể đừng là bạn em được không anh?

Kết quả hình ảnh cho sóng xô bờ cát
(Ảnh: Internet)
Tôi và anh là những người bạn, bây giờ và mãi mãi về sau đều vậy. Đã có lúc tôi muốn mối quan hệ đó đừng chỉ dừng lại ở bạn bè mà hãy tiến tới là yêu đương hay thậm chí là hôn nhân.

Tôi yêu thầm anh, nhưng anh thì không. Đối với anh tôi chỉ là một đứa trẻ nhắng nhít suốt ngày chạy quanh anh thôi. Tôi biết điều đó nên khi đứng trước anh cho dù có muốn kéo anh về phía mình chủ động làm tới hôn anh thì tôi cũng phải cố kìm nén cái ham muốn đó lại. Bởi vì có những mối quan hệ chỉ cần bạn cố vượt qua giới hạn thì kết cục sẽ là đường ai nấy đi, sẽ là đến tình bạn cũng chả còn.

Thế nên tôi sợ. Sợ mất đi cái danh xưng "bạn bè" với anh.

Có lần hai anh em dạo bước bên bờ biển mỏi chân quá kê dép ngồi nghỉ, vừa uống bia vừa cười cười nói nói tếu táo trêu nhau, anh bảo tôi làm ơn hãy giới thiệu cho anh một cô nào đó xinh xinh được không, bởi vì anh đang độc thân. Tôi buột miệng nói "Em nè!" sau đó liền chỉ muốn tự đào cái hố ngay dưới chân mà nhảy xuống. Rất may anh chỉ nghĩ tôi đùa nên tiện tay xoa đầu rồi bất ngờ kéo tôi về phía anh, kẹp cổ tôi vào nách giả vờ đe dọa "Em mà dám lấn lướt tán tỉnh anh là anh cho ngửi mùi hôi nách đến khi tắt thở! Nghe chưa!". Van xin mãi rồi anh cũng chịu thả tôi ra, tôi chỉnh sửa lại mái tóc rối bù xù của mình rồi liếc xéo mạnh mồm "Em chả thèm nhá!".

"Hay bảo bạn em yêu anh đi!" Tôi choáng váng, ban đầu còn nghĩ mình nghe nhầm nhưng anh đã ghé sát mặt mình vào mặt tôi và lặp lại hai lần tôi mới biết mình không nghe sai lệch gì cả. Tôi hỏi anh tại sao lại là nhỏ bạn thân của tôi thì anh nói tự nhiên cứ muốn vậy, anh còn nói anh cũng chả biết vì sao nữa.

Hít một hơi thật sâu rồi thở hắt ra một hơi thật mạnh tôi mệt mỏi thốt lên "Có thể đừng là bạn em được không anh? Sao cứ nhất thiết phải yêu bạn em?". Tôi thầm nghĩ anh thật tàn nhẫn, dẫu cho có là vô tình đề nghị tôi như vậy thì cũng là quá tàn nhẫn. Tôi yêu anh, anh bảo tôi làm sao có thể nhìn anh tay trong tay trao nhau những nụ hôn với bạn thân của tôi. Là bạn thân của tôi đó! Làm sao, làm sao mà tôi có thể chứ? Có cao thượng đến mấy cũng tuyệt đối không thể!

Anh nhíu mày nhìn tôi, cánh tay đưa ra định lôi tôi lại kẹp cổ vào nách như khi nãy nhưng lần này tôi phản xạ nhanh né được anh và đứng dậy thật nhanh. "Chỉ là em không muốn hai người thân của em yêu nhau thôi, đến khi tan đàn xẻ nghé em biết về phe ai?" Nghĩ mãi rồi cũng bịa ra được cái lý do nghe có vẻ có sức thuyết phục. Anh gật gù không nói gì nữa mà cứ nhìn xa xăm - nơi những con sóng đang xô lên xô xuống ngoài kia, tay hờ hững đưa lon bia lên miệng uống cạn ngụm cuối cùng. Tôi không rõ mình làm sai điều gì để anh phải trầm tư như vậy, nhưng mà thấy anh xuôi xuôi ý muốn yêu nhỏ bạn thân của mình là tôi biết ơn lắm rồi.

Đối với tôi được ngắm nhìn anh từ xa, được thấy anh hạnh phúc là việc tôi luôn cầu nguyện và tha thiết mong mỏi từ tận đáy lòng mình, chỉ cần người cùng chung thân với anh đến hết cuộc đời đừng là bạn thân của tôi. Có như vậy sự tổn thương trong tôi mới không quá lớn lao, mới không vượt quá sự chịu đựng của con tim mong manh này!

Có thể tôi là một kẻ ích kỷ, nhưng phải chúc anh hạnh phúc với bạn thân của tôi ư? Tôi... không làm được đâu!

Quỷ Quyệt
(11: 32 pm - 24/04/2018)

No comments:

Post a Comment