Thursday, June 9, 2016

Ôi chồng em!!!

@Starlight  đang nằm đọc sách trên giường bỗng lia quyển sách vào lưng chồng cô - @Nhật Hy  đang nằm quay mặt vào tường chơi game:

- Game game game, chả thèm ngó ngàng gì tới tôi. Anh muốn chết à?

- Em đọc sách đi. Khi nãy anh đến gần thì còn bận mân mê nó mà!

- Anh ghen với quyển sách đấy à???!!! Không phải chứ???!!!

- Vớ vẩn?! - Rồi @Nhật Hy  lại quay mặt vào tường.

@Starlight  thoáng rối bời, cô biết anh giận rồi. Tất cả là tại cô chỉ ham thú vui con chữ, không viết lách thì lại đọc sách! Nhưng cô đã nghĩ ra cách.

- Chồng!!! Quay đây nào!!! - Cô hét lên và kéo @Nhật Hy  về phía mình. - Em xin lỗi.

Cô ôm anh vào lòng vỗ về, khi đó mặt anh đang úp vào ngực cô.

- Vẫn chỉ là bức tường chả có gì thú vị.

- Aiz. Thằng cha này!!!

@Starlight  đẩy chồng ra và tung một cú đạp khá đau vào mông hắn.

- Chả thế à???

- Anh còn dám...??? Khi xưa tán tôi anh nói gì??? Nào là em biết đấy bức tường thể hiện sự trường tồn giống như tình yêu của đôi ta vĩnh cửu mãi không lìa xa, và trường tồn ôi cũng là một diễn đàn anh từng ngao du trước khi vô Gác!!! Giờ thì anh chê tôi không thú vị. Đồ đểu???

@starlight bật khóc nức nở.

- ... - @Nhật Hy  thộn mặt ra. - Ôi thôi nào. Anh yêu anh thương. Anh xin lỗi.

Rồi @Nhật Hy  mon men tới ôm cô vào lòng.

- Hu hu hu...

- Anh xin. Anh xin.

- Hu hu hu.

- Là lỗi của anh.

Sau ba mươi phút mếu máo cô cũng quyết định dừng diễn. @Starlight  cảm thấy khả năng diễn xuất của mình ngày càng siêu đẳng.

- Tha cho anh. Giờ thì ra chợ mua cho em một cân quất hồng bì. Tự nhiên thèm quá. Nhanh lên.

- Ừ ừ ừ... cả ba thứ à?

- Anh nói gì cơ? - @starlight chẳng thể nghe thấy vì anh đã đi quá nhanh ra cửa rồi.

Một tiếng sau.

- Anh chết ở chợ à???? Hay tán con lợn nào ngoài đấy?

- Em bảo anh đi mua muộn quá nên chợ gần nhà hết bì rồi. Anh phải ra tít chợ trên phố mua đó. Họ mới mổ xong đó, bì ngon lắm. Ahihihi!

- Hả??? - @Star ngao ngán nhìn ba túi, mỗi túi một cân lần lượt là quất, hồng và bì lợn!!!

@Nhật Hy  gãi đầu gãi tai và không hiểu được mình lại làm sai chuyện gì...

P/s: ca này khó...

Quỷ Quyệt

(1:17 - 09/06/2016)

P/s: copy vui lòng liên hệ mình. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ^^!

Saturday, April 9, 2016

Em mượn anh một ngày 1

Kết quả hình ảnh cho nắm tay
(Ảnh: Internet)
- Bác sĩ! Bác sĩ! Mau lên! - Khánh Tân hốt hoảng khi bàn tay gầy guộc của Thanh Mộc tuột khỏi tay mình.
Rất nhiều y tá cùng bác sĩ tiến vào, họ vội vàng đến bên cô và không quên đẩy Tân ra ngoài. Anh đứng bên ngoài lòng nóng như lửa đốt, miệng luôn nhẩm bẩm mấy câu mắng nhiếc cô gái đang được các y bác sĩ vây quanh trong kia:
- Con nhỏ này, em mà rời khỏi anh thì đừng có trách!
- Con nhỏ này, em đừng có chuyện gì nhé!
- Con nhỏ này, em có biến mất cũng phải là do anh đẩy em đi chứ không phải tự ý em đi!
- Anh điên mất thôi, em đừng có làm sao nhé!
- Ông trời ơi, em gái con là đứa trẻ ngoan, xin người hãy bảo vệ em ấy!
- Xin người...

Năm ngày trôi qua.
Một màu trắng xóa mờ nhạt hiện ra trước mắt Thanh Mộc, cô sẽ tưởng đó là thiên đường nếu bàn tay ấm nóng kia không nắm lấy đôi tay nhỏ bé của cô. Nghiêng đầu để nhìn anh rõ hơn, cô thấy mái tóc bóng mượt của anh bị bết dính mồ hôi, cô biết anh đã phải thật vất vả... Ngước mắt nhìn lên trần nhà, một giọt nước mắt nhẹ lăn xuống từ khóe mắt khô cằn của cô, nhưng rất nhanh ai đó đã lấy tay quệt ngang và lau khô nó.
- Con bé này, đau lắm à, tỉnh mà không gọi anh.
Giọng nói trìu mến đó càng làm trái tim bệnh tật của Mộc đau đớn hơn gấp trăm nghìn lần.
- Không đau. Em khóc vì thương anh của em thôi!
- Anh? Sao mà phải thương?
Cô cố mỉm cười và chỉ vào mái tóc bết dính của anh:
- Thì đó, thương anh trai em đến đi tắm gội cũng không có thời gian còn gì. Hi hi.
- Lại tếu được ngay. - Tân khẽ lấy ngón tay ấn nhẹ lên trán Mộc giả bộ cáu.
- Em nằm ở đây được bao nhiêu ngày rồi ạ? Mà... mẹ không đến hả anh?
- Năm ngày rồi em, còn... mẹ ra nước ngoài công tác, về sẽ tới thăm em liền, em là con gái cưng của mẹ mà. - Anh cười hiền vuốt tóc Mộc.
- ... - Mộc hơi lặng người đi một vài giây, cô hiểu vì sao mẹ lại như vậy...

Họ nói thêm vài ba câu chuyện, tiếng cười vang khắp gian phòng bệnh vip, lan ra cả ngoài hành lang, có cảm giác như Mộc đang khỏe trở lại và cô gái ấy sẽ không bao giờ phải rời xa người mà cô ấy yêu thương.
Hôm sau, Khánh Tân nghe lời em gái về nhà tắm gội sạch sẽ và cầm thêm vài thứ đồ yêu thích của Mộc theo khi anh quay vào bệnh viện thăm cô. Trước khi ra khỏi nhà anh gặp mẹ - người phụ nữ luôn bận rộn.
- Con tưởng mẹ có hội thảo ở nước ngoài sang tuần mới về?
- Nghe nói con bé đó phải thay tim?
- "Con bé đó"? Em ấy là con mẹ đấy! - Mất bình tĩnh trước sự lạnh nhạt của mẹ, anh gằn lên từng tiếng.
- Cũng chỉ là con nuôi thôi. Lần trước mẹ đã nói rõ quan điểm của mẹ rồi mà. - Thở hắt ra một hơi thật dài bà tiếp lời. - Bố con lúc còn sống cứ quyến luyến mẹ đẻ nó nên muốn nhận nuôi chứ mẹ đâu có muốn...
- Thôi đi! Xem ra mẹ về để cười em ấy hả? Thế mà em ấy còn mong mẹ vào thăm. - Anh bỗng cảm thấy mẹ mình thật đáng ghét.
- Mẹ về gặp người đàn ông của mẹ, cha dượng mới của con đó. Chứ nó thì... đến thở chung một bầu không khí mẹ cũng chả muốn, huống chi là ngồi hỏi thăm.
- Mẹ...
Người phụ nữ ấy sau khi nói xong liền tiến tới vỗ vai Tân như động viên rồi lướt qua anh thật nhanh để đi vào nhà. Chắc bà cần thay một bộ cánh thật đẹp để đi gặp chồng mới. Tân chua chát nhìn lên bầu trời u ám cười đầy khổ tâm. Anh khóc. Anh lần đầu tiên cảm thấy mình không nên được một người mẹ tồi như vậy sinh ra. Thật may là anh đã đi làm và có thể lo viện phí cho em gái nếu không thì bà ta nhất định sẽ để cho Mộc đau ốm đến chết.
Lòng dạ đàn bà đến cuối cùng vẫn vì ghen tuông mà trở nên nhỏ nhặt và đáng sợ ngoài sức tưởng tượng. Những người có lòng bao dung, lòng vị tha chắc hẳn kiếp trước phải là một vị thánh. Bất giác Tân chỉ có thể nghĩ được có vậy. Lau đi những giọt nước mắt mặn đắng, anh cố gắng làm bản thân tươi tỉnh hơn để đến gặp Mộc, anh không muốn cô ấy phải lo lắng thêm.

- Sao anh về lâu quá vậy? - Vừa nhìn thấy Tân cô đã vội vã hỏi han ngay, có gì đó là lạ cứ làm cô thấy không yên trong lòng.
- Anh tìm mãi không thấy quyển nhật ký của em.
- Thế anh có thấy...
- Tất nhiên là có rồi. Anh còn mang cả con gấu nhỏ cho em làm bạn những lúc anh không có đây nữa đó. - Anh mỉm cười rút quyển nhật ký màu xanh nước biển và con gấu màu hồng phấn ra đưa cho Mộc, tay không quên xoa đầu cô em gái ngoan của mình.
Mộc đón lấy hai món đồ quan trọng, cô ôm nó vào lòng vuốt ve gáy quyển sổ và tinh nghịch nhìn anh trai mình nói:
- Lát nữa anh phải tránh mặt đi để em viết nhật ký đó nha. Hi hi.
- Có gì cần giấu anh sao? - Tân tò mò tay gãi gãi cằm suy nghĩ.
- Nhiều lắm ạ. Hi hi.
- Thôi được rồi, nhưng phải ăn hết phần ăn hôm nay nha. Trông sắc mặt em tốt hơn hôm qua đó. Chăm chỉ ăn uống là được.
Mộc cứ nghĩ đến việc ăn là cô cảm thấy vô cùng ngán ngẩm, nhưng để anh trai bớt lo cô đành lí nhí nói đồng ý.

Như giao hẹn của hai anh em, sau khi ăn xong Tân sẽ tránh mặt để cho Mộc được "múa bút" trên quyển sổ một cách thoải mái.Trong khi Tân thẫn thờ đi dọc hành lang bệnh viện cùng với những tiếng vang trong đầu của bác sĩ nhắc anh về việc phải thay tim cho cô thì Mộc lại đang ấn mã khóa quyến sổ, nó được mở ra và thứ đầu tiên cô nhìn thấy là tấm ảnh người mẹ ruột của mình. Tấm ảnh ấy nay đã cũ lắm rồi.
Cô biết được sự thật về thân thế của mình vào hôm bố nuôi qua đời. Ông bị tai nạn ô tô, trước khi nhắm mắt người duy nhất ông muốn gặp là Mộc và sự thật đó đã được nói ra. Ông sau cùng còn nắm chặt tay cô và rút từ trong túi áo trước ngực ra tấm ảnh một người phụ nữ xinh đẹp trao cho cô. Tuy tấm ảnh đã bị hoen ố theo năm tháng và còn dính thêm vết máu nhưng Mộc vẫn luôn trân trọng và giữ nó bên mình.
Mớ ký ức hỗn độn ấy cứ xoèn xoẹt hiện lên trong dòng hồi tưởng của cô giống như những ngôi sao băng vậy, đến thật nhanh và đi cũng thật nhanh. Thoáng chốc tất cả lại chỉ còn là bầu trời đêm đen kịt, trống không.
Cô lật giở từng trang nhật ký, còn nhớ lần cô đặt bút viết những trang đầu tiên trên quyển sổ này là khi cô nhận ra mình có tình cảm với anh trai. Thứ tình cảm mà đáng ra không nên có.

"Ngày... tháng... năm...
Hôm nay, anh ấy gần mình quá, làm tim mình đập mạnh. Hình như mình thích anh ấy mất rồi. Không được! Khánh Tân là anh trai tốt của mình, mối quan hệ này mãi mãi chỉ có thể duy trì được như vậy mà thôi... Sao mình có thể chứ?
Nhưng cứ cố gạt anh ấy ra khỏi tâm trí, tim mình lại đau nhói, chẳng rõ do bệnh tim lúc nhỏ tái phát hay do... Ôi mình không muốn nghĩ nữa, thật sự mình ghét phải nghĩ đến điều đó. Xấu hổ muốn chết."
Cô mỉm cười nhưng những giọt nước mắt đã rươi ướt nhòe từng nét chữ từ khi nào. Những trang nhật ký lại tiếp tục được lật giở.

"Ngày... tháng... năm...
Mẹ từ sau khi bố qua đời luôn luôn đay nghiến mình. Bà ấy hình như ghét mình ra mặt rồi. Chắc vì mình là con nuôi. Nếu bố không tiết lộ điều này cho mình biết thì có lẽ mình đã bị tổn thương trước những hành động gay gắt của bà ấy.
Anh Tân thì sao nhỉ? Anh ấy có biết mình là con nuôi? Anh ấy hơn mình bảy tuổi, lúc mình được nhận nuôi chắc anh ấy đủ khôn lớn để nhận định được rồi. Nhưng... mình không muốn hỏi anh ấy, cũng không muốn nói mình đã bị mẹ mắng nhiếc ra sao. Mình muốn anh ấy được vui vẻ, muốn người mình thích được hạnh phúc."

"Ngày... tháng... năm...
Mệt chết mất, chạy có tí mà đã thấy trái tim như muốn nổ ra, đã vậy còn khó thở nữa! Ôi chắc vì mến anh Tân quá nên cứ rời anh ấy là thấy cơ thể yếu ớt. He he.
Chả vui gì cả, mình đúng là đồ ngu ngốc, anh ấy cả cuộc đời này chỉ coi mình là em gái thôi. Sao có thể chứ?"

"Ngày... tháng... năm...
Chết thật, mai có bài kiểm tra thể dục phải chạy cự ly mà tim mình... Đau quá, anh Tân ơi, anh hại em chết mất thôi. Hay em biến thành con nhỏ điên cuồng đi tỏ tình với anh trai mình nhé!"
...

"Ngày... tháng... năm...
Khổ quá, hóa ra bệnh tim tái phát. Hôm nay bị ngất đúng là choáng váng cả cơ thể. Làm mình cứ tưởng mấy tháng nay do tình cảm với anh Tân lớn dần mới khiến trái tim bị đau. Thật không ngờ. Không biết bệnh tình của mình có nguy hiểm không nữa. Mình không phải nhập viện chắc không sao. Mong chỉ là thoáng qua. Vì sắp tới mình cần phải ôn tập thật tốt để thi đại học nữa."

***

Ngày hôm đó, sau khi viết những dòng nhật ký này, cô còn rất khỏe mạnh, còn ra khỏi phòng đi dạo công viên "Khu vườn ước mơ" cùng anh trai... Gió mát, trời trong xanh, khung cảnh xung quanh đẹp như mơ, và nhất là người đi bên cạnh lại là người cô thầm yêu. Quả thật không còn gì có thể tuyệt vời hơn giây phút ấy. Cô đã rất vui vẻ và anh trai cô cũng vậy.
Lúc đứng chờ anh trai lấy xe để về nhà cô đã đi ra cổng trước, đang lấy tay vuốt lại những lọn tóc bị gió thổi làm rối thì một em bé thét lên khi bị tuột mất quả bóng nhựa yêu thích. Cô rất nhanh chạy theo chộp lấy quả bóng hộ thằng bé ấy, đang vui sướng ngẩng đầu lên thì bị chiếc xe máy đi ngược chiều do hai thanh niên say rượu điều khiển tông vào. Đầu của chiếc xe máy đã va một lực rất mạnh vào ngực trái của Mộc làm cô ngã ra đường đau đớn ngất đi. Từ trong xe ô tô thấy cảnh tượng đó, Tân hốt hoảng đẩy cửa xe chạy tới bên Mộc. Anh bế cô vào xe và lái thật nhanh đến bệnh viện.
- Bác sĩ... em tôi...
- Chỉ là chấn thương nhẹ ở đầu, tay chân xây xát, có một số chỗ bị rách chúng tôi đã khâu lại rồi. Nhưng...
- Nhưng sao ạ? - Tân lo lắng gặng hỏi.
- Tim cô ấy vốn không khỏe mạnh, vừa rồi lại bị va đập mạnh nên có hiện tượng bầm tím ở ngực, chúng tôi tiến hành kiểm tra và kết quả là cô ấy bị chấn thương ngực kín, vỡ thành tim dẫn tới suy hô hấp mạnh.
- Em... em... em tôi. Cứu em tôi với, xin bác sĩ! - Tân quỳ sụp xuống van nài các y bác sĩ. Anh cảm thấy mình không thể thở nổi nữa.
- Chúng tôi sẽ tiến hành phẫu thuật ngay bây giờ, nhưng rủi ro rất lớn, anh hãy ra ngoài ký giấy cam kết trước đã...
Không để bác sĩ nói hết anh đã chạy như một tên điên ra ngoài. Bằng mọi giá không thể để chuyện gì xảy ra với em gái được, anh bây giờ chỉ nghĩ được có vậy...

Thời gian chờ đợi thật khủng khiếp, anh đứng ngồi không yên. Bố anh mất chưa được một năm, nay đến em gái nữa... anh không dám nghĩ tiếp.
Tiếng giày cao gót lộp cộp từng bước chậm rãi vang lên ở hành lang bệnh viện, những bước chân "thanh cảnh" đến mức này chỉ có thể phát ra từ người phụ nữ ấy - mẹ anh.
- Vẫn chưa ra à?
- Em ấy có thể sẽ chết.
- Không sao đâu con trai. Mẹ cũng mong nó sống tốt. - Tiếng thở dài thườn thượt vang lên. - Phẫu thuật kiểu này chi phí lớn lắm đây. Chết thì uổng. Thà cứ sống...
- Mẹ! Sao mẹ có thể? Con sẽ lo chuyện đó, tiền nhà mình đâu có thiếu. Con cứ nghĩ mẹ đến vì mẹ coi em ấy là con. Thật không ngờ...
- Con trách mẹ sao? Bố con yêu người đàn bà đó đến mức yêu cả con riêng của bà ta luôn. Bà ta chết rồi thì để con bà ta vào trại trẻ mồ côi, cớ gì nhận về nuôi. Sao mẹ lại khổ đến vậy!
- Mẹ khổ điều gì? Em ấy từ khi về nhà mình có khi nào khiến mẹ bận lòng, em ấy luôn ngoan ngoãn và học giỏi. Có khi nào cãi mẹ...
- Con thôi đi. Vì nó quá giống mẹ nó thôi. Giả bộ nhu mỳ! Cái nét mặt, ánh mắt ấy... khiến mẹ không thể chịu nổi. Càng lớn càng giống nhau! Đúng là hồ ly tinh!
- Mẹ về được rồi đấy! Xin mẹ đừng có ở đây nữa!
Tân như không còn sức lực gì nữa... Mẹ anh vì sao lại như vậy. Ghen tuông với người chết rồi cả đứa em gái vô tội của anh. Anh không biết phải làm sao nữa.
- Mẹ vì lo cho con nên mới đến, con cứ coi nó như ruột thịt làm gì...
- Mẹ còn nói thế được à! - Tân hét lên đầy đau khổ.
- Tùy con thôi. - Bà chỉ nói có vậy rồi lại nhẹ nhàng bước đi. Từ khi bị phản bội bà đã học cách bình tĩnh trước mọi sóng gió của cuộc đời. Trong thâm tâm người phụ nữ này hình như chỉ có hận thù...

Sau nhiều tiếng cuối cùng cánh cửa phòng phẫu thuật đã bật mở, theo như bác sĩ nói thì tình trạng của Thanh Mộc đã tương đối ổn định, chỉ cần theo dõi qua đêm nay là được. Khánh tân như trút được một gánh nặng. Anh thở phào nhẹ nhõm. Ngồi trong phòng bệnh, một không gian yên ắng đến lạnh người, anh không biết rằng khi thiếu vắng nụ cười và tiếng nói trong trẻo của Mộc anh lại thấy cô đơn đến thế. Cầm đôi tay bé nhỏ của cô áp sát mặt mình, anh buột miệng nói ra:
- Em khỏe mạnh bình thường trở lại thì anh sẽ cưới em làm vợ. Anh hứa đó! Anh sẽ chăm sóc em hết cả cuộc đời này.
Vừa dứt lời thì máy điện đồ kêu tít tít loạn lên. Những con số trên cái máy đó đang sụt giảm rất nhanh.
- Bác sĩ! Bác sĩ! Mau lên! - Khánh Tân hốt hoảng khi bàn tay gầy guộc của Thanh Mộc tuột khỏi tay mình.

***

Kể từ ngày bị tai nạn tới giờ Mộc mới được viết nhật ký, thói quen viết ra tâm sự khiến cô cảm thấy đỡ nặng nề hơn. Hôm nay cô sẽ viết ra tất cả, cô đã yêu anh như thế nào, cảm nhận của cô về gia đình này... tất cả mọi thứ giống như một bản thư tuyệt mệnh vậy. Vì buổi chiều khi không có anh ở đây cô đã hỏi bác sĩ và được biết cô sẽ sớm rời khỏi thế gian này nếu không được thay tim. Việc cô cảm thấy khỏe hơn chỉ là nhất thời, chứ thực tế ca phẫu thuật không giúp cô hoàn toàn bình phục được. Khi hay tin đó cô đã khóc rất nhiều, càng khóc, càng đau khổ trái tim cô càng muốn vỡ tung ra. Nghĩ đến đây, Mộc cầm bút lên run rẩy viết từng chữ.
"Ngày em sắp xa anh, tình yêu của em!
...."

- Đã viết xong chưa cô bé đáng yêu của anh? - Tân cười tươi rói ở cửa phòng bệnh.
- Xong rồi, xong rồi.  Xong được mười lăm phút rồi ấy ạ. Anh qua đây ngồi với em. - Mộc nhí nhảnh vẫy tay.
Thấy mắt cô còn anh ánh nước, đoán cô vừa khóc nên anh cố tình làm bộ không biết và tiến đến bên cô trò chuyện thật vui vẻ.
- Có gì nào, em viết lâu quá bây giờ muộn rồi chắc muốn anh ru em ngủ hả?
- Hì hì, sao anh biết hay vậy. Em đúng là mệt và hơi đau đấy. Hi.
- Có cần anh gọi bác sĩ không?
- Không ạ. À mai em muốn đi đến một nơi với anh. Hãy dành trọn cho em một ngày nhé!
- Em đang bệnh, không được đi đâu cả. Lúc nào anh chả kè kè bên em, trọn với vẹn cái gì chứ! - Tân nghiêm giọng.
- Ở bệnh viện thì nói làm gì. Em muốn ra ngoài cơ, em vẫn khỏe mà. anh nhìn này. - Mộc cố vươn hai tay lên như tập thể dục nhưng làm động đến viết mổ và kết quả là đau không thể mở miệng ra kêu được.
- Anh biết ngay mà. Đau không, nằm xuống đi nào.
Lấy tay vén vài sợi tóc vương trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộc, Tân nhìn chằm chằm vào đôi mắt buồn rũ của cô thở dài nói:
- Ừ, nhưng trong chốc lát thôi nhé.
- Hì hì. Em muốn cùng anh đến khu thảo nguyên nhân tạo được giới thiệu ở công viên "Khu vườn ước mơ" bữa trước đó anh.
- Xa lắm, em mệt thì sao?
- Ở đó bằng phẳng, anh mang theo xe lăn cho em là được, em chỉ lo anh đủn em mất sức thôi chứ em thì khỏe lắm. - Mộc cười gian manh nhìn người cô yêu.
- Thật là láu cá. Em gái ai không biết!
- ... - Cô không nói gì vì cô không muốn nhận mình là em anh. Cô muốn là người yêu anh cơ.

Thực ra việc xin ra ngoài rất khó khăn nên Khánh Tân phải mang theo cả hai cô y tá và cam kết với bệnh viện nếu có vấn đề gì xảy ra anh sẽ hoàn toàn tự chịu trách nhiệm. Tình trạng hiện tại của Mộc là vô cùng nguy hiểm. Anh cũng hiểu việc không tìm được tim phù hợp để ghép thì có nghĩa là em gái anh sẽ chết. Vậy nên cơ hội để cô có thể vui đùa với thiên nhiên lần cuối anh không muốn cắt đứt nó.
Chầm chậm đủn xe lăn cho Mộc, lòng anh đau như cắt, buổi chiều đầy gió và trời trong xanh là vậy nhưng anh không thấy nó đẹp chút nào. Anh thấy nó như giấc mơ vậy. Một giấc mơ tuy đẹp nhưng anh biết khi tỉnh dậy mình sẽ không còn nắm giữ được giấc mơ đó nữa. Vậy nên dù cảnh có đẹp thì lòng anh vẫn tan tác đau thương.
- Anh yên lặng quá, làm em tưởng xe lăn tự động di chuyển chứ không phải có anh ở đằng sau em.
Tiếng nói nhẹ dịu của Thanh Mộc như lôi anh trở về với thực tại.
- Đâu có, gió mát, mùi cỏ thanh mát đến nỗi anh muốn im lặng để thưởng thức thôi. Em không muốn sao?
- Em sợ im lặng. Bỗng nhiên em thấy sợ. Em thật ngốc phải không?
- Ừ, em là đồ ngốc, khóc gì chứ, có anh đây mà!
Tân dừng xe lăn lại, khụy chân xuống trước mặt và lau đi những giọt nước mắt đang rơi kia.
- Anh có chuyện muốn nói.
- Anh nói đi. - Mộc nhìn anh bằng đôi mắt to tròn.
- Thật ra... thật ra... chúng ta không phải...
- ...
Cả hai bỗng yên lặng, gió cứ thổi, những hơi gió mát dịu như lạnh dần, chúng thẩm thấu vào hai trái tim đang đập lệch nhịp kia làm họ bỗng chốc chẳng biết phải đối diện với nhau như thế nào. Nhưng rồi cái gì đến cũng sẽ phải đến, họ cùng lên tiếng:
- Chúng ta không phải anh em ruột!
- Sao em biết? - Tân vô cùng kinh ngạc.
Thanh Mộc từ từ kể lại toàn bộ câu chuyện cho Tân nghe. Anh chỉ biết thở dài rồi vươn người ôm lấy cô vào lòng. Anh im lặng vì không muốn cô biết chuyện xảy ra giữa mẹ cô và mẹ anh, biết thêm sự thật này chắc cô còn đau khổ và tự dằn vặt bản thân mình hơn nữa. Chuyện gì xảy ra với hai người thế? Tại sao ông trời lại tàn nhẫn như vậy? Tân đau khổ thầm trách cứ.
Hai người lại chậm rãi đi qua từng thảm cỏ xanh mướt, khi đến trước một cái cây to Mộc thều thào lên tiếng:
- Anh ơi, em không muốn ngồi xe lăn nữa, cứ mỏi người sao ấy anh. Anh dìu em qua gốc cây kia đi.
- Mệt hả em? Giọng em yếu quá, để anh gọi y tá qua xem tình hình nhé! - Tân lo lắng.
- Đừng anh... Em muốn ngồi đó nghỉ chút thôi. - Mộc cười dịu dàng để anh bớt lo.
Cô và anh ngồi đó, họ nói về những chuyện ngày bé, những kỷ niệm hạnh phúc đã xa ấy khiến cô càng đau đớn hơn. Không muốn Tân nhìn thấy nét mặt buồn của mình, cô khẽ nghiêng đầu tựa vào vai anh và thủ thỉ:
- Hát cho em nghe đi. Em buồn ngủ rồi.
- Ừ mệt thì ngủ chút đi, mười lăm phút sau anh gọi em dậy nhé.
Rồi giọng ca trầm ấm của Khánh Tân vang lên, anh hát những bài mà cô vẫn thích. Được một lúc không thấy cô cử động anh hơi giật mình đưa tay lên má cô thấy nó vẫn ấm áp anh lại tiếp tục vai trò hát ru của mình. Lần này anh nắm chặt lấy tay cô để luôn kiểm soát nhiệt độ cơ thể cô.
Bầu trời hôm nay quá đẹp, nếu cô rời khỏi anh để bay lên đó thì sao? Mộc từ nãy tới giờ chỉ là giả vờ ngủ, cô mở mắt ra khi tiếng hát của anh dừng hẳn, cô đoán là anh đã thấm mệt mà thiếp đi.
- Cảm ơn anh vì đã cho em mượn anh một ngày đẹp đến vậy! - Cô hôn nhẹ lên môi anh, lặng lẽ gỡ tay mình ra khỏi bàn tay ấm áp kia rồi từ từ rời khỏi anh. Cô cứ tự mình đi chầm chậm khắp các con đường trong khu thảo nguyên nhân tạo này cho đến khi tất cả hình ảnh trước mắt cô mờ đi và chìm dần vào bóng tối...

Tại bệnh viện.
- Bác sĩ... sao rồi ạ? - Mặt Khánh Tân trắng bệnh vì sợ hãi và lo lắng.
- ... - Bác sĩ không nói gì chỉ lắc đầu rồi cùng các y tá rời khỏi phòng phẫu thuật.
Đây là lần thứ hai Mộc phải vào căn phòng đó, nhưng lần này cô mãi mãi chẳng thể trở ra để nói cười cùng anh nữa. Anh không thể đứng vững, trước mặt anh bây giờ chỉ là ai đó đang nằm trên bàn phẫu thuật với đầy những dấu máu xung quanh chứ không phải em gái anh, không phải người anh yêu. Anh còn chưa nói ra mình yêu cô ấy. Anh chưa nói mà... Gục mặt trước thành bàn, tay nắm chặt lấy tay cô, anh khóc trong đau đớn tột cùng. Anh khóc tới nỗi toàn bộ cơ thể to lớn của mình không còn sức lực gì nữa rồi cũng mệt mỏi ngất đi bên cô.
Giờ đây hai người tuy gần nhau nhưng lại quá xa cách... Thật sự không ai có thể đo được khoảng cách của họ nữa... Không một ai...

Hai năm sau.
Tại phi trường đầy nắng và gió, Khánh Tân trở về từ Mỹ sau hai năm du học, anh ra nước ngoài để học thêm về kinh doanh cũng như để cố tìm cách kìm chế cảm xúc của mình khi nghĩ về Thanh Mộc. Cho dù biết rằng đó là trốn chạy thì anh cũng vẫn muốn đi. Về đến nhà anh đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm nức do mẹ mình nấu, nếu như thường ngày thì sẽ là em gái ra đón anh và ríu rít nói cười như đứa trẻ... nhưng bây giờ thì chỉ có nụ cười sắc sảo kia thôi.
- Chào con trai yêu của mẹ. Mẹ đã rất nhớ con.
- Cảm ơn! - Anh lạnh nhạt đáp lời.
Còn nhớ một ngày sau khi hỏa táng cho Thanh Mộc, anh đã được bác sĩ gọi đến giao trả lại cuốn sổ nhật ký cùng mật mã mở khóa và con gấu màu hồng. Ông ấy đã nói rằng Mộc dặn ông chỉ khi nào cô ấy qua đời mới đưa cho anh, còn nếu cô may mắn được cứu sống thì ông có thể vứt nó đi. Lúc đấy anh chỉ ước mình cả đời này đừng bao giờ trông thấy chúng, vì chỉ có thế cô mới sống và ở bên anh.
Cũng như việc mà Mộc làm trước lúc chết khi ở bệnh viện, anh cũng lật giở từng trang nhật ký của cô, đọc đến đâu là anh khóc đến đó, những dấu nước mắt của anh và cô như hòa vào nhau, các con chữ trong cuốn sổ càng trở nên mờ nhạt. Và khi mở đến trang cuối cùng, anh như chết lặng.

"Ngày em sắp xa anh, tình yêu của em!
Em đã sốc khi biết mình và gia đình này chả có quan hệ máu mủ. Vì muốn mọi chuyện vẫn vẹn nguyên như lúc đầu nên em giấu kín chuyện em đã biết sự thật này. Nhưng... có lẽ cả mẹ và anh đều biết rồi nhỉ? Mẹ từ trước tới nay điều lạnh lùng, ít nói với em, nhưng sau khi bố mất thì trở nên vô cùng dữ dằn, đôi khi lúc anh vắng nhà mẹ được nghỉ làm ở nhà lại quát mắng em thậm tệ làm em vô cùng khổ tâm. Em không hiểu bản thân mình làm nên tội lỗi gì. Nhưng nghĩ đến anh, em cố gắng chịu mọi tủi khổ, chỉ cần khi anh đi làm về em có thể pha nước hay gọt hoa quả và rán bánh cho anh là em vui rồi.
Trước đây em làm những điều đó vì em nghĩ mình là em gái anh nên em rất vui, còn khi biết mình thích và dần dần yêu anh thì việc làm ấy khiến em hạnh phúc. Nếu ngày xưa có chuyện gì hay ho em có thể hồn nhiên ôm vai bá cổ anh để nô đùa thì bây giờ đến ngồi chung ghế với anh em cũng ái ngại. Tự nhiên cái nắm tay hay cái ôm nhẹ lại trở thành khao khát cháy bỏng của em. Thật buồn cười nếu chẳng có việc gì mà em chạy đến ôm anh phải không. Vậy nên... thôi em chả viết nữa, anh đọc đến đây chắc biết tâm tình đứa em này muốn náo loạn như thế nào.
Em quả thật có oán trách mẹ nuôi lắm, nhưng vì khi bố mất không kịp kể rõ sự tình nên em cũng hiểu mẹ đối xử với em như vậy là có lý do. Dù là vì gì đi chăng nữa thì khi anh đọc được những dòng này cũng đừng cãi nhau với mẹ nhé. Ở nơi nào đó xa xôi kia nhìn hai người bất hòa em sẽ càng không thể an tâm mà ra đi.
Ôi, cái thứ nước mắt này! Rơi nhòe hết chữ em rồi. Anh cố mà đọc nha. Hì hì.
Em yêu anh thật đấy. Mười tám năm, đến khi được "bay lên trời" rồi mới nhận ra điều ấy. Buồn cười phải không anh. Xa em anh có buồn không? Chắc có phải không ạ? Anh đừng khóc nha. Con trai không bao giờ nên khóc, nhất là lại vì một đứa con gái thì thật là không đáng mặt nam tử hán phải không.
Em mệt quá, viết chữ như con ma lem, viết ngắn anh còn dịch và đọc được chứ viết thêm chắc anh bực mình xé nó ra mất nhỉ? Hì.
Tạm biệt anh, tình yêu duy nhất của em!
Nếu anh đã đọc được những dòng chữ này thì... có phải giờ này em đã không còn bên anh? Bầu trời đang trong xanh không anh? Tạm biệt! Nếu có kiếp sau em không muốn làm em gái nuôi của anh. Chúng mình hãy là những đứa con của hai gia đình khác nhau, hãy yêu và cưới nhau anh nhé!
Em yêu anh!"

Lúc đọc những trang kia anh chỉ nghĩ đó là thứ tình cảm nhất thời của đứa trẻ mới lớn nhưng thật không ngờ Mộc lại yêu anh tha thiết đến vậy, và anh cũng thật không ngờ những cách hành xử của mẹ lại khiến cô đau khổ đến vậy. Ấy thế mà cô vẫn mong anh và mẹ đừng cãi nhau vì cô. Có lẽ vị thánh mà anh nghĩ đã xuất hiện, lòng vị tha của cô khiến anh càng không thể quên cô, càng thương, càng yêu cô hơn cho dù giờ đây cô đã chết, đã không còn tồn tại nữa.

***

Nhìn thấy mẹ là bao nhiêu những xúc cảm căm phẫn anh kìm nén lại muốn bùng nổ, nhưng nghĩ đến những điều mà Mộc để lại trong bức di thư anh lại bình thản giữ thái độ lạnh nhạt với mẹ.
- Con như vậy là sao? Hai năm rồi, người chết có thể sống lại sao?
- ...
- Con thôi ngay cái thái độ đó đi.
- ...
- Đúng là hồ ly tinh. Cả hai con đàn bà đó...
- Mẹ đừng nói nữa, đủ rồi đó!
Anh bực mình hất văng bộ cốc chén trên bàn ăn xuống và rút cuốn nhật ký của Mộc đặt lên mặt bàn, sau đó bỏ lên phòng. Anh đã định chôn giấu chuyện này mãi mãi. Nhưng thật không ngờ mẹ - người phụ nữ cả đời chỉ biết hận thù người khác ấy lại không thể nào nguôi ngoai được. Không còn cách nào khác anh đành để bà ta tự tìm câu trả lời.

Một ngày, hai ngày, ba ngày rồi hơn một tuần trôi đi. Hai người cứ đi qua nhau không ai nói ai câu gì. Đến một hôm mẹ gõ cửa phòng anh vào sáng sớm và nói:
- Mẹ biết con đã dậy rồi. Mẹ biết con đang nghe mẹ nói. Mẹ sẽ nói nhanh thôi. Mẹ xin lỗi. Nhưng không phải vì mẹ sai. Những điều đau đớn trong lòng mẹ, mẹ không mong con hiểu. Từ nay mẹ sẽ không bao giờ nhắc tới chuyện này nữa. Chúng ta hãy sống với nhau như trước kia đi. Vì con là con của mẹ, và mẹ yêu con hơn ai hết. Con không tò mò khi mẹ không lấy dượng con nữa sao? Con không...
Cánh cửa phòng bật mở, Khánh Tân không nói gì anh chỉ ôm lấy mẹ mình, ôm thật lâu.
- Mẹ cảm ơn con.

***

Ngày giỗ của Mộc đã đến, năm ngoái chỉ có mình anh lặng lẽ về nước thăm cô rồi đi, còn năm nay có cả mẹ anh nữa. Bà đã rơi nước mắt khi nhìn di ảnh của cô. Anh không biết bà khóc vì hối hận hay vì thương cô... nhưng dù là vì lý do gì thì giờ đây anh cũng thấy mình đã làm được điều gì đó để an ủi linh hồn cô đơn của cô rồi. Lần nào đến đây anh cũng thầm nghĩ: Nếu có kiếp sau anh và em sẽ là hai người con của hai gia đình khác nhau, chúng ta sẽ yêu nhau và cưới nhau em nhé! Anh yêu em!
...


Quỷ Quyệt
(11:40 am - 31/03/2016)

Wednesday, March 2, 2016

Yêu đơn phương 2

(Ảnh internet)
Yêu đơn phương chính là một loại bệnh thần kinh, nếu ủ lâu ngày mà không thổ lộ hay tự giải phóng tình cảm của chính mình!
Người yêu đơn phương lòng dạ lúc nào cũng xốn xang, đầu óc luôn luôn quay cuồng với những câu hỏi có vẻ rất ngô nghê, ngây thơ khó đào tạo: Mình yêu ư? Mình hình như đang yêu thì phải? Mình yêu người ta mất rồi, phải làm sao đây? Mình phải làm sao đây? Mình có nên nói ra không? Người ta liệu có yêu thích mình? ...
Và cũng luôn tự trả lời: Yêu thì sao nào, chắc chắn nói ra chỉ bị xấu hổ. Yêu đương gì đâu chứ! Cảm nắng thôi! Ôi giời, người ta có người yêu rồi, mình rõ là cái đồ hâm. Mình yêu người ta, nói ra cho dù người ta có chấp nhận chắc cũng sớm chia tay vì hai đứa đâu có hợp tuổi. Vậy nên mình sẽ không nói ra tình cảm của mình...
Nhưng rồi người yêu đơn phương lại vẫn luôn điên điên khùng khùng cả ngày lùng sục những thông tin liên quan tới người ấy. Nào là đào bới trang cá nhân trên facebook tìm điểm xấu tốt của đối tượng để so sánh và dằn vặt bản thân xem quyết định không nói ra tình cảm là đúng hay sai. Hay có cơ hội đi chung với đám bạn mà có người ấy đi cùng, người yêu đơn phương sẽ cố tạo ra tình huống để được ở bên người kia gần nhất có thể. Sau đó cố dẫn dắt bạn bè nói những chuyện xoay quanh người ấy để mọi người xúm vào và họ nghiễm nhiên được thoải mái nói chuyện, kêu tên người đó với đủ mọi trạng thái mà không sợ bị lộ...
Buồn cười nhỉ? Có phải họ yêu nhiều quá nên phát điên không? Nếu đã quá yêu như vậy thì sao lại không tỏ tình? Họ sợ cái gì chăng? Rõ ràng họ có đủ sự thấu hiểu về đối phương, có đủ sự chịu đựng đau khổ cũng như việc có đủ sự yêu thương dành cho đối phương... nhưng họ vẫn lựa chọn im lặng.
Có lẽ bởi vì một điều duy nhất, họ quá tự ti về tình cảm của bản thân, họ sợ bị từ chối, sợ cái cách cự tuyệt tình yêu quá phũ phàng của người ấy và sợ bị tổn thương khi chưa kịp nhận được yêu thương đã mất đi tất cả... Những người yêu đơn phương quả thật rất cứng đầu. Có khi cầm búa phang vào, đầu họ cũng không thể mềm ra được!
Nhưng họ không hề biết rằng, nếu chịu nói ra tình cảm của mình thì chí ít họ đã có khả năng hạnh phúc. Đó là được chấp nhận nếu may mắn người kia cũng có tình cảm với họ. Còn bị người ấy từ chối, ở thời điểm hiện tại họ có thể đau khổ đến chết đi sống lại, thậm chí mất đi một phần niềm tin vào tình yêu màu hồng mà bản thân trót mơ mộng, nhưng có sao đâu đổi lại họ sẽ thôi ngu ngốc khi cứ đặt mãi tình cảm vào một người không yêu mình. Và vì vậy mà trong tương lai họ có thể kết hợp được với một người yêu mình nhiều hơn... Không phải có lợi lắm sao? 
Vậy còn chờ gì nữa, ai đang yêu đơn phương thì hãy tỏ tình đi! Còn nếu vẫn ngu muội thì sớm bừng tỉnh đi nhé! Trong cuộc sống có rất nhiều thứ cần bạn quan tâm hơn là việc cứ mãi yêu và nhớ đến một người mà bản thân không chắc họ có thuộc về bạn hay không, hay bản thân không chắc bạn có thể giành giật được người ấy từ tay người yêu của họ không. 
Nếu đã quá khó khăn trong việc quyết định nói ra hay im lặng thì cứ mỉm cười chúc người ta hạnh phúc đi. Rồi một ngày nào đó bạn sẽ biết mình cần làm gì. Đứng lên "khởi nghĩa" hay chờ đợi tình yêu? Đó là câu chuyện sẽ sớm có diễn biến tiếp theo ngay thôi!
Vẫn là không thể ngừng nghĩ về ai đó phải không các bạn? Nhưng lại nhưng một điều cuối cùng rằng: Đừng nên đam mê quá, mọi thứ nên có điểm dừng! Nếu không bạn sẽ biến tình yêu cao thượng, kiên cường, bất khuất của mình thành bệnh thần kinh đó!

Quỷ Quyệt
(11:02 pm - 26/02/2016)

Đăng lần đầu tại Gác Sách.
Copy vui lòng liên hệ mình nhé, cảm ơn các bạn!