(Ảnh: Internet)
Tôi thấy anh ngồi trên chiếc xe ô tô trắng muốt hiên ngang và nghiêm chỉnh biết bao. Anh quay đầu xe và vụt đi sau khi để vợ và con trai xuống xe.Đúng rồi anh hẳn là chàng thanh niên mà nhiều năm về trước cứ đứng ra trước cửa nhìn tôi. Anh hẳn là người con trai đầu tiên ngỏ lời muốn đèo tôi bằng xe đạp nhưng bởi vì đoạn đường quá ngắn nên tôi đã ngại ngùng từ chối lời mời. Ừ! Anh là gì đó trong trẻo mà tôi đã bỏ quên... nhưng hôm nay khi nhìn anh khá thành đạt trong bộ dạng và phong thái đó tôi chợt nhớ ra nhiều chuyện liên quan đến anh.
Có rất nhiều những điều tuyệt vời của quá khứ mà ta mặc nhiên lãng quên và chỉ chọn nhớ những khoảnh khắc đau khổ - những khoảnh khắc khiến con tim ta như bị bóp chặt đến nát tan ra. Tôi tự hỏi tại sao? Tại sao những điều đáng để nhớ lại quá lu mờ trước cái gọi là niềm đau đến vậy? Tại sao ta không thể chọn những đoạn ký ức vui vẻ? Tại sao lại là nỗi đau? Tại sao?
Và tôi biết câu trả lời rồi. Cũng bởi vì thứ gì khiến ta trăn trở, khiến ta vật lộn đầu óc vì nó chắc hẳn sẽ là những cảm xúc in hằn trong trí não... và ta nhớ nó, ta không quên nó thật dễ hiểu làm sao!
Vậy mà đôi khi những câu hỏi tại sao ấy vẫn dằn vặt tôi... kể cả bây giờ!
Và cũng vẫn là chuyện anh hàng xóm nhưng không phải vấn đề về những ký ức vui vẻ nên nhớ nữa mà là về sự thành công của một con người và cảm xúc tự mình so bì của chúng ta.
Anh hàng xóm lúc nào cũng xuất hiện với chiếc áo phông trắng hoặc sơ mi trắng, anh chả phải soái ca, anh cũng chỉ là đứa con trai biết cãi bướng với cha mẹ, là người anh trai hay khằn khò với thằng em khi nó hư đốn... Nhưng ở anh vẫn có gì đó như là sự nhường nhịn, là sự bao dung và chở che. Chắc bởi vậy mà giờ đây gia đình nhỏ của anh quá đỗi hạnh phúc.
Tôi không có tình cảm với anh, không ganh tị với vợ anh vì sao cô ấy tốt số mà tôi thì không, mà tôi chỉ ngưỡng mộ anh và gia đình anh thôi. Lúc nào cũng như vậy anh cùng gia đình luôn là điều gì đó vượt lên những thứ, những con người xung quanh khiến cho tôi và mọi người phải tin rằng mình nên lấy họ ra làm gương soi để noi theo...
Có một loại nỗi buồn và cảm xúc lạc lõng đến khó tả luôn xảy ra khi mình nhìn những người khác thành công hơn mình dù cho bản thân tự nhủ đừng so sánh khoảng trời của mình với khoảng trời của người, bởi vì ai cũng đang sống và nỗ lực trong khung thời gian của họ. Bây giờ người ta thành đạt chắc gì trong quá khứ họ chỉ sung sướng mà không từng vất vả. Cái gì cũng có quá trình của nó, rồi một ngày kia tôi và các bạn sẽ lại như "anh hàng xóm" là gương soi cho bao người khác thôi. Chỉ cần luôn nỗ lực và cố gắng thì không bao giờ phải cảm thấy mình thua thiệt.
Thật đấy! Hãy luôn nhớ về những điều vui vẻ và đừng bao giờ so sánh mình với bất kỳ ai, đó là bí quyết để cuộc sống này dễ hô hấp hơn!
Quỷ Quyệt
(12:47 pm - 18/04/2018)
No comments:
Post a Comment