(Ảnh; Internet)
Bằng lăng lại nở rồi.Tôi nhớ mấy năm trước khi tôi còn học trên Hà Nội, hôm ấy chị gái lai tôi đi vài nơi vào một chiều như bao ngày, trời nắng nhưng có một thứ mới lạ khiến tôi trầm trồ thốt lên "Ô má ơi, nguyên con đường tím lịm kìa chị, đẹp thế! Giờ em hiểu vì sao mẹ cứ khen hoa bằng lăng đẹp!". Đó là lần đầu tiên tôi thấy được vẻ đẹp đến nao lòng của bằng lăng.
Nhìn bằng lăng thấy lòng cứ buồn man mác chứ không rạo rực, cháy bỏng như hoa phượng đỏ, chắc bởi cái sắc tím thơ mộng chăng? Tôi không rõ vì cái lý gì, tôi chỉ biết bằng lăng không đơn giản là hoa mà còn là hơi thở của cả một thành phố khi vào mùa. Thế nên sau này khi xa Hà Nội rồi tôi cứ thi thoảng lại gọi hỏi mấy đứa bạn còn làm việc và sinh sống ở đó rằng "Bằng lăng nở chưa mày?".
Thế đấy! Tôi nhớ bằng lăng, nhớ Hà Nội, nhớ những ngày tháng sinh viên cả ngày chỉ lo chuyện học với làm thêm mà đau đầu nhức óc, nhớ những ngày đủng đỉnh vừa ăn kem vừa dạo quanh bờ hồ Hoàn Kiếm, hồ Tây... nhớ... nhớ những điều giản đơn như vậy!
Bao nhiêu ký ức về một thời sinh viên ngây ngô chân ướt chân ráo từ tỉnh lên thủ đô, niềm vui, nỗi buồn cứ vậy bị xáo trộn khi ngắm nhìn sắc tím của những cánh hoa bằng lăng. Hà Nội là vậy đó, ban đầu xa lạ, nhưng từ sự xa lạ đó nó cứ dần dần, ngày này qua tháng khác trở nên gắn kết và quá đỗi thân thuộc với những người xa quê. Để đến khi họ hoàn thành việc học hay công việc quay trở lại quê nhà phải gói ghém hành lý mang theo cả nỗi nhớ Hà Nội đến da diết.
Tôi cũng vậy, năm năm học tập, sinh sống và làm việc tại đây tuy thời gian không quá dài nhưng đối với tôi Hà Nội mãi mãi là một phần thanh xuân, một phần ký ức tuyệt đẹp mà ai đó có mang đến bao nhiêu của cải để đánh đổi và bắt tôi quên đi tôi cũng nhất quyết không chịu. Không ai lại muốn xóa đi ký ức cùng kỷ niệm trong đời mình cả, cho dù đó là những điều kém vui thì qua những sự việc đó ta cũng có những trải nghiệm và bài học kinh nghiệm quý giá. Thế cho nên đâu phải nói đổi là đổi được...
Dẫu biết rằng nếu có nhớ bằng lăng, nhớ Hà Nội thì chỉ cần một chuyến xe cùng vài tiếng đồng hồ đi đường là đến nhưng trong lòng vẫn không khỏi mang trong mình tiếc nuối, cũng bởi vì quãng thời gian ấy, khoảng trời tím ngây ngô ấy vốn đã xa thật rồi...
Các bạn ạ, nếu có thể thì hãy một lần trong đời trở thành sinh viên, có như vậy khoảng trời thanh xuân của ta mới trọn vẹn, đủ đầy hơn.
Thời sinh viên thật tuyệt vời và diệu kỳ biết bao!
Quỷ Quyệt
(5:20 pm - 08/05/2018)
No comments:
Post a Comment