Friday, October 30, 2015

Yêu đơn phương 1

[​IMG]

Yêu đơn phương là nhớ người nào đó đến điên lên mà chẳng thể đến bên và ôm lấy người ta.
...
Tình yêu của người đơn phương đến thật lặng lẽ, họ không biết mình đã yêu cho đến khi người ấy thuộc về một người khác. Hoặc giả là họ biết mình có tình cảm với người kia nhưng lại vì một lý do nào đó mà luôn phủ nhận tình yêu của mình... Đến cuối cùng dù là vì điều gì họ cũng trở thành kẻ yêu đơn phương!
Yêu đơn phương đau khổ lắm! Luôn luôn phải kìm nén cảm xúc thật của mình. Có đôi khi còn ngu ngốc đi ghen với người yêu của người mình thầm thương trộm nhớ... Đã yêu đơn phương thì đâu có quyền đó phải không?
Người yêu đơn phương giống như kẻ ngốc vậy, lúc nào cũng lo lắng, bất an, làm bất kỳ điều gì cho người đó cũng sợ bị người khác để ý và phát hiện. Thành ra họ lại khiến cho tình huống mà bản thân gặp phải trở nên dở khóc dở cười.
Có phải ai yêu cũng vậy hay chỉ những người yêu đơn phương?
Yêu đơn phương là cứ lặng thầm để tâm đến người đó. Người ta có sở thích hay sở ghét gì mình đều biết rõ. Thậm chí có người coi những điều thuộc về người ấy như của chính bản thân mình. Điều này làm cho tâm trí họ lúc nào cũng giữ những suy nghĩ mang tính chất mặc định.
...
Và cuối cùng yêu đơn phương chỉ là chợt nhận ra bản thân nhớ người đó thật nhiều. Mọi thứ dường như đã không thể kiểm soát. Nỗi nhớ ấy cứ âm thầm mà nhen nhói trong sâu thẳm tâm hồn... Đó là những điều khổ tâm mà một người yêu đơn phương phải trải qua. Cảm giác tê dại giống như ngâm trái tim bị thương trong thùng chứa đầy đá lạnh để nó đông cứng lại và ngăn viết thương đừng loang ra. Tuy trái tim không tổn thương nữa nhưng nó đã chết đi mãi mãi trong lạnh lẽo...
Yêu đơn phương dại khờ làm sao! Dẫu cho đã cố gắng để tiếp cận đối phương nhưng khi có cơ hội lại chẳng dám mở lời. Có lẽ những người yêu đơn phương đang lo lắng. Họ sợ làm cho người đó của mình bị phiền lòng và khó chịu. Chẳng ai nhờ vả mà người yêu đơn phương cứ hoài công nghĩ cho cảm giác của người khác... Như vậy chẳng phải khờ lắm sao?

Bắt đầu yêu đơn phương thì dễ. Nhưng khi muốn dứt ra lại vô cùng khó... Hỏi thế gian tình yêu là gì? Và nếu đã biết câu trả lời thì cho hỏi thêm làm sao để không bao giờ phải yêu đơn phương?
Cuộc sống mà, yêu và không yêu, được và mất, có được và mất đi mãi mãi có lẽ là những điều đan xen nhau xảy ra. Không ai có thể lẩn tránh.
Trong cuộc đời đôi lần ta có cảm giác yêu thương người này, người kia thật nhiều. Chỉ vậy thôi. Hãy chỉ nên giữ nó ở cảm giác bình thường nhất. Đừng nên say mê nó! Nó là thuốc phiện đấy! Một khi đã nghiện thì sẽ trở thành vết đen trong trí não... mãi mãi không thể xóa mờ! Trừ phi mình chết đi hoặc không tồn tại khái niệm "nghiện"!

Vẫn là không thể ngừng nghĩ về ai đó phải không các bạn?


Quỷ Quyệt
(5:42 pm - 29/10/2015)

P/s: Đăng lần đầu tại Gác Sách
Copy vui lòng liên hệ mình nha. Cảm ơn các bạn.

Trung thu năm nay, con muốn mẹ!

Truyện viết dựa theo nội dung truyện siêu ngắn "Trung thu, con muốn mẹ!"

Trung thu năm ngoái.
Trời thu càng về chiều càng thấy se lạnh, đứng ở sân nhà trẻ đợi lớp con gái tan học anh Hưng thấy hơi lạnh. Nhìn các bậc phụ huynh khác ai cũng mang thêm áo cho con của họ, anh tự trách bản thân đãng trí không mang thêm chiếc áo khoác mỏng cho con. Đang suy nghĩ lung tung thấy chuông reo anh bước liền tới cửa lớp của con mình. 
-  Cảm ơn cô giáo, làm phiền các cô rồi! - Nhìn thấy cô giáo bế con gái mình ra anh liền nói lời cảm ơn, lần nào đến đón con anh cũng làm vậy. 
- Không có gì đâu anh, đây là trách nhiệm và nghĩa vụ của chúng tôi, vả lại bé Nhi rất ngoan nên chúng tôi không có gì phiền, anh yên tâm. - Cô giáo cười hiền dịu đáp lời.
- Con gái yêu có lạnh không? – Anh đón đứa con bốn tuổi từ tay cô giáo, anh ôm con và hỏi.
- Dạ không ạ, hi hi. - Cô bé nhìn anh cười vui vẻ để lộ hàm răng sún nhìn đáng yêu vô cùng.
- À bé Nhi hôm nay đi học về có gì mới nào, kể ba nghe. 
- Hôm nay con được chơi trò chơi về Trung thu ạ. Hi hi. Vui lắm ạ. Bọn con tập vẽ đèn ông sao, rồi dán giấy màu lên khung đèn ạ. – Cô bé vừa ôm cổ ba, vừa nói cười rất vui vẻ.
- Ồ, thế Nhi của ba có thích tết Trung thu không? – Anh bế con gái, để cô bé dựa vào vai mình, rồi thủ thỉ.
- Con có chứ ạ... Mà ba ơi!
- Sao vậy con gái?
- Con thích cái đèn lồng kia! – Bé Nhi mắt sáng long lanh khi nhìn thấy cây đèn lồng cách điệu từ bông hoa sen, màu hồng rực pha chút xanh, có tay cầm là cán bằng nhựa được lắp pin, khi bật lên sẽ sáng mà không cần dùng nến. Cô bé có vẻ rất rất thích món đồ này.
- Ba xin lỗi! – Anh Hưng gỡ tay con gái khỏi cổ, để con đứng dưới đất, còn anh thì khụy chân ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt con rồi nói tiếp. – Ba vừa đóng tiền liên hoan ở lớp cho con, còn có xíu đây tiền thôi, không đủ mua cây đèn đó… - Thấy mắt con gái buồn buồn, anh thật không biết phải làm sao! – Hay ba mua tạm con cây đèn bằng tre ha, rồi năm sau, ba hứa, ba mua bù cho con cây đèn đẹp hơn kia. Nha con! – Anh nói rồi thơm vào má con gái.
- Ba hứa nha! Ngoắc tay! – Cô bé nói rồi đưa ngón tay út lên trước mặt ba.
- … - Khóe mắt anh có chút nước. Cảm giác cổ họng nghẹn đắng khi không mua nổi món quà tết Trung thu cho con, để con phải thiệt thòi. Anh chỉ biết đưa tay lên làm dấu giữ lời hứa cho món quà năm sau của con, rồi dẫn con vào tiệm mua cây đèn ông sao bằng tre.
Hai bố con lại vui vẻ ra về, lần này bé Nhi không đòi bế nữa mà muốn đi bộ để cầm cây đèn mà anh vừa mua cho, tuy không phải món đồ bé thực sự thích nhưng chỉ cần là quà ba mua, bé đều vui mừng.




***

Nhà anh Hưng nghèo lắm, ba anh mất sớm, chỉ để lại cho mẹ con anh căn nhà cấp bốn cũ và mảnh đất nhỏ để cày cấy, không có tiền cho anh ăn học hết cấp một, anh phải theo mẹ ra đồng làm, trong khi các bạn đồng trang lứa được cắp sách tới trường. Anh lớn lên trong hoàn cảnh cơ cực, thiệt thòi đủ thứ. Không dám nghĩ tới chuyện sẽ có người yêu thương và chịu về làm vợ, làm dâu con trong nhà phụng dưỡng mẹ anh.
Năm anh hai bảy tuổi, có cô gái tuổi đôi mươi phải lòng anh khi đi hội trong làng, anh cũng nói rõ hoàn cảnh gia đình mình, nhưng cô vẫn quyết tâm kết hôn với anh. Đám cưới của anh và cô đơn giản đến mức chẳng có gì, không lễ, không rước dâu, vì cô là trẻ mồ côi, nên gia đình anh chỉ làm bữa cơm mời hàng xóm thân thiết sang ăn. Cô về làm vợ anh như thế. Ai trong xóm cũng nói anh có phúc “nhà nghèo mà vẫn lấy được vợ đẹp, lại còn trẻ”. Anh hạnh phúc vô bờ, cảm thấy ông trời quá iu ái cho một kẻ bất tài, vô dụng như anh. 
Anh ngày ngày vẫn đi làm, mẹ lại ốm yếu, anh bảo vợ ở nhà chăm mẹ, còn anh ra đồng làm được rồi. Nửa năm trôi qua nhanh chóng. Vợ anh đang mang bầu tháng thứ ba, mẹ anh mắc bệnh nặng, không có tiền chữa chạy nên qua đời. Đám tang được tổ chức trong một ngày mưa tầm tã, không kèn trống, nhưng mọi người trong xóm làng ai cũng đến cùng chia sẻ nỗi buồn với anh, động viên anh vượt qua đau thương. Anh hận mình không lo nổi cho mẹ cuộc sống sung sướng, để mẹ bệnh mà qua đời. Mộ mẹ anh được người dân sống xung quanh gom góp công sức cùng tiền của giúp đỡ xây dựng. Anh quỳ trước mộ mẹ một ngày mới chịu nghe vợ rời đi.
Vắng mẹ, căn nhà chỉ còn hai vợ chồng, hiu quạnh biết nhường nào.
- Em sẽ không bao giờ bỏ anh phải không? – Anh Hưng ngước đôi mắt buồn bã, sầu não lên nhìn vợ mình.
- Em sao có thể… anh yên tâm, em sẽ mãi ở bên anh mà.
Hai vợ chồng ôm chầm lấy nhau, kèm theo đó là những hàng nước mắt mặn đắng lăn dài trên má hai người.

Gia đình anh vẫn được hưởng trợ cấp hộ nghèo từ địa phương, nhưng vì nơi anh sống vốn nghèo nàn nên tiền trợ cấp không được là bao. Anh phải đối mặt với nỗi lo lắng về cơm ăn áo mặc hàng ngày, vợ anh lại sắp sinh, cần đồ bồi bổ. Anh thật không biết phải làm sao. Thấy được nỗi lo của chồng, vợ anh có an ủi và nói cô không sao, anh không nên vì cô mà suy nghĩ quá nhiều.
Rồi cái ngày định mệnh cũng đến, vợ anh suy nhược cơ thể, chóng mặt sẩy chân ngã, bị ngất ngoài sân hơn hai tiếng. Anh đi làm về hoảng sợ quá, bế vợ đến trạm xá thì đã quá muộn, vợ anh sinh non ở tháng thứ tám, mất máu nhiều nên qua đời. Anh ôm vợ khóc nấc lên, anh gào thét tên cô trong đau đớn tuyệt vọng:
- Như! Em hứa bên anh trọn đời mà! Không được Như ơi! Không!
Nỗi mất mát quá lớn, mẹ anh... giờ lại đến vợ. Anh đã định đi theo vợ mình. Nhưng nhìn đứa con gái mới sinh, anh quyết tâm mạnh mẽ sống tiếp. Anh đặt tên con là Nhi, gần giống tên vợ để tưởng nhớ đến cô.
Lúc đó bé Nhi phải nhờ một người phụ nữ xa lạ cũng vừa mới sinh trong trạm xá cùng ngày với vợ anh chăm bẵm cho bú suốt mấy tháng đầu tiên. Anh ngày ngày đến thăm con và gửi tiền cho người phụ nữ tốt bụng kia.
Năm tháng trôi qua, anh ngoài làm đồng, còn đi phụ vữa kiếm tiền nuôi con, bé Nhi anh phải nhờ vả hàng xóm láng giềng hết ngày này, qua ngày khác cho đến khi bé ba tuổi, da thịt cứng cáp anh mới cho bé đến một nhà trẻ trong làng để cho cô giáo chăm nom. Lúc này đây anh mới thực sự an tâm đi làm.
….




***

Trung thu năm nay.
Để sửa chữa sai sót năm ngoái, năm nay anh Hưng đã mua tặng con gái một cây đèn thật đẹp. Lấy hình ảnh viên ngọc màu hồng quý giá được bốn con phượng hoàng lửa vây quanh, phía dưới viên ngọc còn có một đài sen màu vàng để làm nên hình dáng tổng thể của cây đèn. Mỗi chi tiết của đèn đều rất hài hòa và bắt mắt, đèn còn gắn tua rua đỏ ở ức mỗi con chim phượng và dưới đài sen. Anh say sưa ngắm cây đèn cùng chiếc vương miện bằng nhựa xinh xắn, đôi mắt anh rạng rỡ và nụ cười hạnh phúc chợt nở trên đôi môi anh sau bao năm u ám bị quá khứ bao phủ.
Hôm nay, bé Nhi được cô giáo cho về sớm, nhưng anh đi làm về muộn nên lúc anh đến đón chỉ còn mỗi mình bé đang ngồi đu quay ngoài sân nhà trẻ. Thấy anh cô bé chạy thật nhanh đến ôm vào cổ thì thầm:
- Con tưởng ba không đón con! – Đôi mắt trong veo của cô bé có chút nước! 
- Con yêu sao lại nói thế, ba đến muộn thôi, ba xin lỗi! – Anh hôn vào má con âu yếm.
Anh vừa bế bé Nhi vừa nói chuyện với cô giáo một chút rồi về.
Về đến nhà, anh để con gái ra ngoài sân chơi còn mình thì nhặt rau nấu cơm. Sau khi hoàn tất công việc bếp núc, anh rửa tay sạch sẽ, rồi đi về phía chiếc tủ để đồ màu tối cũ kỹ, lôi ra món quà anh định tặng con gái. Anh Hưng đi thật nhẹ nhàng ra sân để xem con gái đang làm gì, nhưng cô bé lém lỉnh vẫn phát hiện ra, quay lại cười với anh và nói:
- Á, ba định dọa con, hi hi. – Cô bé cười tinh nghịch nhìn ba, đôi mắt vẫn còn chút buồn.
- Con gái ba sao biết hay vậy? – Anh ôm con vào lòng.
- Con thấy bóng của ba ạ. – Cô bé thật thà nói.
Anh cười cười xoa đầu con, anh quên mất là ánh đèn điện trong nhà hắt ra sẽ phản chiếu bóng anh xuống sân nhà.
- Tặng con nè! – Anh chìa cây đèn cùng vương miện ra trước mặt con gái.
- A, đẹp quá. Con cảm ơn ba ạ. Hi. – Cô bé cười híp tịt mắt.
- Ba đã không quên lời hứa với con, con phải thơm ba nữa chứ! – Anh đưa má mình ra chờ đợi cái hôn của cô con gái bé bỏng.
- Chụt!
- Ôi, bé Nhi của ba đáng yêu và ngoan quá.
- Nhưng ba ơi… - Ánh mắt bé bỗng không còn nét vui vẻ nữa.
- Sao vậy con? – Anh Hưng lo lắng, không biết sao con gái lại buồn.
- Con muốn mẹ… - Một giọt nước mắt lăn dài trên má, đôi mắt cô bé lấp lánh nước.
- Con… ba … - Anh bối rối không biết phải làm sao, anh vẫn luôn nói dối con rằng mẹ đi làm ăn xa, một ngày nào đó sẽ trở về, nhưng giờ…
- Hức, hức… có phải con không có mẹ? Các… các… bạn khác… hức… đều nói con như thế. Ba nói dối, mẹ con… bỏ rơi con. Hu hu… - Cô bé bật khóc nức nở.
- Đừng khóc con… ba thương, ba thương… ba xin lỗi, ba lại sai rồi, ba xin lỗi… - Anh ôm con vào lòng, hai hàng lệ đã “đổ” ướt đẫm gương mặt gầy của anh từ khi nào.
Có lẽ anh đã sai khi không giải thích cho bé Nhi hiểu ngay từ khi cô bé bắt đầu thắc mắc. Để bây giờ, khi nghe lời đồn đại của đám nhỏ đồng trang lứa bé lại bị tổn thương. Anh hối hận quá. Nhìn bức tranh mờ vẽ một gia đình có ba người trên sân bằng đá màu do bé Nhi vẽ, anh càng đau lòng hơn:
- Con nghe nè! – Anh nhìn vào mắt con, giọng nói đầy ý trấn an.
- Dạ... dạ! Hức... – Cô bé nấc lên, lấy tay lau đi những giọt nước mắt và nhìn ba.
- Mẹ con đang ở một nơi rất xa… nhưng mẹ vẫn luôn dõi theo ba con mình… mẹ không bỏ con…
- Mẹ ở đâu ạ? Hức... – Cô bé vẫn nghẹn ngào.
- Là nơi đó, thiên đường, giữa những vì sao, mẹ con ở nơi đó, nhìn về phía chúng ta. – Anh chỉ tay lên mặt trăng tròn cùng các vì tinh tú.
- Thật ạ. Hức...
- Ừ con. – Anh cười để con an tâm.

Buổi tối hôm đó, bé Nhi đã nói mơ thật nhiều, anh thức xoa lưng cho con và đã nghe thấy hết, có lẽ cô bé gặp mẹ trong mơ. Có lẽ là vậy…
Sáng hôm sau, khi đã đưa con đến nhà trẻ, anh Hưng rẽ qua thăm mộ vợ và mẹ trước khi đi làm.
- Đêm qua em về đúng không? Anh thấy Nhi cười rất tươi lúc nó ngủ… Cảm ơn em nhé! Em và mẹ an tâm anh sẽ chăm con thật tốt…
Anh khẽ đưa tay lau đi những giọt nước mắt và nói tiếp:
- Anh nhớ em… em… yên nghỉ nhé… Bên thế giới đó phải luôn hạnh phúc cùng mẹ…
Không cầm nổi nước mắt, anh đứng dậy rời đi.
Nỗi đau đó tưởng đã vơi nhưng nó vẫn còn mãi, còn mãi trong anh… Đó là một mất mát! Anh chỉ hy vọng rằng sẽ không còn ai chạm vào vết thương không mẹ của con anh… còn cá nhân anh vẫn xin giữ hình bóng vợ trong tim mình mãi mãi.



… Nếu có thể thì đừng bao giờ để con bạn không có mẹ hoặc ba. Trẻ con chỉ thực sự hạnh phúc khi có cả hai ở bên. Hãy để chúng khôn lớn mà không bị bất kỳ tổn thương nào.


Thiên Yết


(Đêm 04/09/2014)

P/s: Đăng lần đầu tại Gác Sách

Copy vui lòng liên hệ mình nha. Cảm ơn các bạn.

Saturday, September 5, 2015

Vô thức gọi tên anh



- Hiếu à!
Nó giật mình tỉnh giấc. Đây là đêm thứ tư sau ngày anh mất. Lạnh sống lưng, nó đứng dậy tìm điều khiển để tăng nhiệt độ điều hòa. Một lúc sau thấy thân nhiệt bình ổn, nó đẩy cửa bước ra hành lang. Một luồng gió lạnh phả vào da thịt, lớp váy ngủ mỏng tang có lẽ chẳng thể giữ ấm cho nó. Nếu như anh còn sống thì lúc này đây anh sẽ ôm nó từ phía sau. Nó đơn giản là lại đang nhớ anh đến nghẹn ngào.
***
Những con kiến nhỏ đang bò trên từng múi cam, có lẽ chúng đang thấy vô cùng sung sướng. Vì cam rất ngọt và bổ dưỡng. Nó chu cặp môi đỏ mọng ra thổi bay từng con một rồi thầm nguyền rủa chúng:
- Láo toét, dám ăn vụng cam của chồng bà! Hừ!
Anh ngồi dựa lưng vào thành giường, đôi mắt mệt mỏi nhìn nó cười hiền dịu:
- Em đừng có đanh đá vậy chứ, những lúc em không có ở đây chúng là bạn của anh đó. Con to hơn tên là Bảo To Lớn, những con nhỏ có cùng một tên là Ngọc Ngọc Bé Nhỏ.
- Hả? Ngọc ư? Nếu vậy con to nhất phải tên là Hiếu To Lớn... à quên Hiếu Tồ Tẹt thì hay hơn! - Nó híp mắt cười với anh.
- Ngọc! Em có biết anh yêu em nhiều lắm! - Nắm tay Ngọc thật chặt, những giọt nước mắt khẽ lăn trên má anh.
Nó không nói gì, chỉ chăm chăm nhìn vào bàn tay gầy guộc sạm màu ấy. Nó biết, nó sắp mất anh rồi.
...
Anh bị bệnh máu trắng. Vốn là trẻ mồ côi nên không có ai hiến tủy cho. Những người tình nguyện thì lại không phù hợp. Ông trời sao lại tuyệt tình như vậy. Giá mà tủy của nó và anh hợp nhau, nó ngàn vạn lần ước ao như vậy. Nhưng không được, số phận an bài tình yêu gần hai mươi năm này phải kết thúc tại đây. Nó vẫn luôn tự trách, phải chăng nó quan tâm anh hơn nữa, thấy được các dấu hiệu bệnh của anh thì tốt. Đến khi nó nhận ra thì đã quá muộn. Hôm bác sĩ nói anh đang ở giai đoạn cuối của bệnh ung thư, nó chết lặng. Nó không thể tin nổi, nắm lấy cổ áo của bác sĩ, hét lên giữa bệnh viện... Nó đã làm đủ điều điên rồ chỉ để nghe họ nói một tiếng "chẩn đoán nhầm". Nhưng kết quả vẫn như lúc đầu nó nghe thấy...
...
Đi dọc hành lang bệnh viện, đêm muộn thật lạnh lẽo. Có một bàn tay ấm nóng đặt lên vai, giật mình nó quay lại:
- Ai... ai... à thì ra là bác sĩ.
- Xin lỗi vì đã làm cô giật mình. - Nở nụ cười trấn an Ngọc, bác sĩ chuyên khoa Phùng Bảo bày tỏ sự tiếc nuối. - Thật có lỗi khi bệnh viện chúng tôi không thể giúp được gì. Mấy tháng nay kể từ khi anh ấy nhập viện mọi cố gắng của chúng tôi chỉ là duy trì sự sống cuối cùng của anh ấy...
- Mọi người đã rất cố gắng rồi mà... Tôi tin là như vậy! Có trách thì chỉ nên trách ông trời quá tàn nhẫn thôi. - Nó cười cười gật đầu ý chào bác sĩ rồi lặng lẽ rời đi. Trái tim nó giờ đang dần vỡ vụn.
Phùng Bảo đứng đó nhìn theo dáng người cao gầy của nó. Có gì đó xót xa nơi trái tim, hình như anh thích nó nhiều hơn anh nghĩ. Giây phút đau đớn khi biết tin người yêu mắc bệnh ung thư, giây phút đó của nó đã in hằn trong tâm trí anh.
...
Ngồi bên giường bệnh nhìn anh ngủ, nó chợt cười đưa tay lên gạt mấy sợi tóc mái bết dính đầy mồ hôi sang một bên. Nó thì thầm:
- Đồ ngốc, cái gì mà con kiến to hơn tên Bảo To Lớn chứ, em còn không hiểu ý anh chắc! Muốn gán ghép em với bác sĩ Phùng Bảo chứ gì? Muốn hắt hủi em chứ gì? Quên đi nhé, em sẽ không để anh toại nguyện đâu!
Cầm tay anh đưa lên má, nó thấy thật yên tâm vì bàn tay này vẫn ấm áp quá. Một lúc sau, khi nó đã ngủ gục bên cạnh, anh mới mở mắt nhìn nó.
- Em mới là đồ ngốc, định theo anh xuống suối vàng chắc. - Dùng tay còn lại xoa nhẹ lên đầu nó, anh mỉm cười trong đau đớn rồi chìm vào giấc ngủ mê man.
...
Sáng, tia nắng cuối thu yếu ớt xuyên qua lớp kính chiếu vào căn phòng nồng nặc mùi thuốc sát trùng, nó vươn vai tỉnh dậy, không quên véo mũi gọi anh dậy:
- Chàng khờ của em, dậy thôi anh, mình còn phải đi kiểm tra và tiêm thuốc đó anh! - Nụ cười chợt tắt khi nó không thấy anh có phản ứng gì. - Anh à, Hiếu, nghe em gọi không, dậy mau, bác sĩ, y tá, mau tới đây, Hiếu à, anh sao vậy, anh ơi!
Mắt nó đã nhòe nhoẹt nước từ khi nào, nó nức nở, ngã khụy xuống sàn nhà. Khi bác sĩ và y tá chạy vào, họ phải dìu nó sang một phòng bệnh khác để nó tĩnh tâm hơn.
Sau hơn nửa tiếng cấp cứu và kiểm tra cuối cùng anh cũng tỉnh lại. Nó ôm chầm lấy anh, mặc cho anh có kêu bị khó thở thì nó vẫn cứ ôm. Cảm giác có lại anh trong vòng tay làm nó vô cùng hạnh phúc.
Trưa hôm đó nó đã nói với anh thật nhiều.
- Anh biết em cũng giống anh, đều là cô nhi phải không?
- Ừ, sao em lại nói điều đó. - Anh đưa tay lên véo yêu má nó một cái.
- Thế nên nếu anh đi mất, em sẽ bị cô đơn, em sẽ bị tổn thương, em sẽ...
- Suỵt! Em đang nói gở đó cô nàng ngốc!
- Chỉ là... chuyện sáng nay...
- Đó là do anh ngủ say quá thôi, anh xin lỗi! - Anh lấy tay lau đi giọt nước mắt đang lăn xuống từ mắt nó.
- Vậy thì em cấm anh từ nay trở đi không được ngủ. - Nó tức tưởi nói trong hai hàng nước mắt.
- Để anh xem xét, vì nếu mệt quá chẳng phải anh sẽ ngất sao? - Hiếu tinh nghịch xoa đầu nó, cố nở nụ cười tươi nhất có thể để nó an lòng.
- Hừ... Em đi mua cháo cho anh. - Rồi nó hôn chụt một cái vào môi anh, lém lỉnh chạy ra ngoài.
Cảnh tượng chan chứa yêu thương đó đã được gói gọn trong ánh nhìn của bác sĩ Phùng Bảo. Anh đi theo cô xuống căng tin. Thấy cô mua hai phần, một cháo, một cơm, anh biết Ngọc định về phòng ăn với Hiếu nên bắt chuyện luôn:
- Chào cô, hay chúng ta cùng ăn trưa, tôi có một vài việc muốn nói với cô về bệnh tình của Hiếu mà ban sáng chưa kịp nói cho cô biết.
Ánh mắt nó nhìn bác sĩ đầy lo lắng:
- Vậy ta qua bên kia ngồi, anh cũng gọi đồ ăn đi.
Không nhẫn tâm khiến nó khổ tâm thêm, nhưng với nghĩa vụ và trách nhiệm của mình, Phùng Bảo không thể giấu nó. Đợi sau khi ăn xong bác sĩ lên tiếng:
- Có lẽ chỉ còn một tuần nữa... - Đôi mắt bác sĩ không chút hi vọng.
- Sao... sao cơ?
- Bình tĩnh, cô phải hết sức bình tĩnh! Cơ thể anh ấy hiện không còn tiếp nhận thuốc nữa. Mọi cách cầm cự đối với giai đoạn này đều không thể áp dụng lên cơ thể anh ấy...
- Đừng nói nữa, xin anh, hãy coi như tôi và anh chưa nói chuyện gì cả... Cứ coi như là thế đi!
Loạng choạng đứng dậy bước đi, nó chẳng còn tâm trí chào hỏi vị bác sĩ đã tận tình chăm sóc cho người yêu mình. Nó cứ đi, đi trong vô định.
Mắt nó nhòe đi, bao nhiêu kỷ niệm xa xưa chợt ùa về. Anh vẫn đây mà sao những kỷ niệm đó lại về như thác nước. Anh vẫn còn đây mà! Nó tự trách và khóc lớn ở góc tường phía sau căng tin.
...
Lau khô những giọt nước mắt, nó vào nhà vệ sinh thoa thêm chút phấn cho tươi tỉnh rồi mang cháo vào cho anh.
- Hì, sao hôm nay họ lại hết cháo sớm thế chứ, làm em phải đi tận ra ngoài để mua đó, đi bao xa mới thấy. Anh có đói không?
- Anh không. Có chuyện gì à em? - Siết chặt lấy tay nó, anh nhìn nó chăm chú.
- À... không, có thể có chuyện gì được chứ ạ? Hi hi. Anh đúng là đồ ngốc. Há miệng ra nào!
Rồi cứ thế nó múc từng thìa cháo cho anh, mồm không quên khen ngợi anh ngoan ngoãn biết nghe lời. Còn anh thì trong lòng dẫu có nhiều nghi hoặc nhưng không muốn để lộ ra vì sợ nó sẽ lo lắng.
Chiều tối nhân lúc nó về nhà lấy đồ anh đã gặng hỏi bác sĩ và biết được sự tình. Toàn cơ thể anh lạnh toát, bần thần nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh biết mình sắp xa nó mãi mãi rồi. Máu mũi lại chảy, anh còn ho ra máu nữa. Vội vàng lấy giấy thấm sạch, anh sợ nó sẽ nhìn thấy, sẽ đau lòng.
Tối hôm đó anh bảo Ngọc nằm lên giường ngủ cùng với anh. Nó ngoan ngoãn nghe lời. Đã lâu lắm rồi, kể từ ngày anh bệnh nó không được anh ôm lúc ngủ. Cảm giác lọt thỏm trong vòng tay anh, bị râu dưới cằm anh chọc vào trán buồn buồn thật thân quen và thoải mái. Nó siết chặt lấy người anh và anh cũng vậy. Hai người cùng chìm vào giấc ngủ sâu. Có lẽ đây là đêm Hiếu ngủ ngon nhất từ hôm nhập viện tới giờ.
Những đêm sau đó, nó đều ngủ trên giường cùng với anh... Và một buổi sáng khi thức dậy vòng tay ấy đã không còn hơi ấm.
Lạnh! Lạnh đến thấu xương! Anh đi rồi!
Nó cứ khóc và ôm lấy thân thể lạnh giá của anh trong nhà xác của bệnh viện hơn một ngày. Không một ai có thể lôi nó đứng dậy. Các bác sĩ, y tá và nhân viên bảo vệ định xông vào can thiệp, cưỡng ép kéo nó ra ngoài, nhưng Phùng Bảo đã lên tiếng kêu họ để yên cho nó. Nếu nó không kiệt sức mà ngất đi thì có lẽ nó vẫn sẽ ở đó và ôm anh mãi.
Hôm sau khi nó tỉnh lại, bác sĩ Phùng cùng một số người vào kiểm tra sức khỏe cho nó và bàn với nó về việc hỏa táng Hiếu. Nó chỉ lặng im và khóc, Phùng Bảo nói gì nó cũng gật đầu.
Ôm lọ tro của anh, chính tay đặt người nó yêu xuống cái hố vuông vắn được đào sẵn. Ai cũng tưởng nó sẽ khóc. Nhưng lần này nó không khóc. Nó biết mình sẽ lại gặp anh ngay thôi...
...
Cảm ơn bác sĩ Phùng cùng bạn bè và đồng nghiệp rồi nó cũng về lại căn hộ thuê ở tầng mười của một khu chung cư.
Mọi thứ trong căn nhà đều có hình bóng anh. Nó nghe văng vẳng bên tai tiếng anh gọi nó dậy ăn sáng. Nó chạy vào phòng ngủ và thấy anh đang khỏe mạnh ngồi bên giường hôn môi nó, kéo nó dậy. Rồi lại có tiếng anh gọi nhờ nó lấy giúp cái quần khi anh đang ở trong phòng tắm. Nó cũng nhanh nhảu trả lời và vội vã lấy quần. Nhưng khi bước đến phía cửa phòng tắm, mọi thứ bên trong trống rỗng và yên ắng quá đỗi. Nó bật khóc nức nở.
- Đồ ngốc, anh không chỉ ngốc mà còn tồi nữa. Sao dám bỏ rơi em, tại sao?
Khóc tức tưởi một hồi rồi nó ngủ lúc nào không hay. Trong mơ nó thấy một cậu nhóc kháu khỉnh đang ôm con gấu bông rách, nó tới bên và nói:
- Chào bạn, tớ là Hiểu Ngọc, tớ năm tuổi, hôm nay tớ mới tới đây. Bạn đang chơi gì vậy, cho tớ chơi cùng được không?
- Tớ là Hiếu, bạn có thể chơi cùng tớ, nhưng phải gọi là anh, vì tớ hơn bạn một tuổi.
Rồi hai đứa trẻ cùng nhau vui đùa. Rất hạnh phúc!
Khung cảnh lại dịch chuyển đến thời điểm mà nó và anh chào tạm biệt mọi người ở cô nhi viện để tự lập kiếm sống.
- Ngọc à, dậy thôi, mình tới thành phố rồi. - Giọng anh ấm áp quá.
Mở mắt tỉnh dậy, mọi thứ tối đen, không anh, không gì cả, trống trải... Nó biết đó chỉ là giấc mơ. Quờ quạng bật công tắc điện, mọi thứ vụt sáng nhưng sao không sáng như khi anh còn sống. Cảm giác u tối lạnh lẽo ôm trọn lấy nó.
...
Ngày thứ hai sau khi anh mất, nó đi làm trở lại. Vác bộ mặt không sức sống tới nơi, quản lý của cô diễn viên nó nhận trang điểm bảo nó hôm nay đừng đi theo đoàn. Chắc thấy bộ dáng của nó quá nhợt nhạt, họ sợ làm ảnh hưởng tới cả đoàn nên nói thế. Vậy là nó được tan ca sớm. Một ngày nghỉ bất thường khiến nó không muốn về nhà.
Dạo một vòng công viên mà nó và anh thường hay lui tới sau khi hết giờ làm, nó tìm một cái ghế đá ngồi xuống cho đỡ mỏi chân. Những cơn gió cuối thu nhẹ nhàng thổi bay mái tóc dài mượt mà của nó. Từng sợi tóc bay lòa xòa trước mặt, nó chả buồn đưa tay lên vén cho tóc gọn vào mang tai. Cứ như vậy, nó mặc cho những sợi tóc lởn vởn đùa nghịch khắp gương mặt mình. Rồi chợt có tiếng nói:
- Để anh cột tóc lại cho, đưa anh cái dây chun trong ngăn thứ nhất ấy. 
- Chờ em một lát.
Vô thức với tay định lấy dây chun, nó chợt khựng lại rồi cười giễu chính mình.
Đứng dậy, nó đi thêm một vòng nữa. Từng chiếc lá vàng khô khốc rơi theo chiều gió, chúng xào xạc khi chạm đất. Thanh âm nghe mới cô đơn làm sao!
- Hiếu à! Em nên làm gì? - Quay sang bên cạnh nhìn... mà không thấy anh.
Nó lại tiếp tục bước đi. Nó thấy rất nhiều các cặp tình nhân tay trong tay thật hạnh phúc.
- Nắm tay em đi! - Đưa bàn tay lên để rồi chẳng thấy ai nắm lấy.
Từng giọt lệ lăn xuống, mặn chát! Nó rời công viên.
...
Tối đó nó không ăn cơm, chỉ ngồi thu lu trên giường và nhìn ra cửa sổ. Hôm sau nó nghỉ làm, cả ngày trời không lết xác ra khỏi giường, vẫn giữ nguyên tư thế của ngày hôm trước. Đôi tay nó mân mê cái vòng tay bằng đá màu xanh ngọc mà anh tặng. Nó nhớ về cái đêm cuối cùng ở bệnh viện. Lúc đó anh đã ôm nó thật chặt, nói toàn những điều lạ lùng:
- Từ đợt anh bệnh, không ai trang điểm cùng, em có thấy mệt không?
- Mệt gì, em làm còn nhanh hơn ấy, vì chỉ có làm nhanh mới tới bên anh sớm hơn.
Anh siết chặt nó hơn.
- Nếu anh mãi mãi không thể cùng em trang điểm thì sao?
- Nói gở, em sẽ đấm anh đó! - Nó ngẩng đầu lên lườm anh, rồi lại rúc vào ngực anh. Mùi thuốc trên người anh khó chịu quá, nhưng nó vẫn cảm thấy chẳng muốn xa anh.
- Hôm nay anh mệt quá!
- Không sao đâu, chẳng qua là đêm hôm trước anh khó ngủ thôi. - Nó trấn an anh, nhưng trong lòng lại đang vô cùng lo sợ.
- À, nhớ giữ chiếc vòng tay anh tặng cẩn thận nha. Còn cả móng tay nữa, suốt ngày thấy sơn màu vàng, xấu chết được. Tóc tai thì nhiều màu, nhìn nghịch ngợm và chẳng dịu dàng gì cả. Em phải biết chăm chút cho bản thân và luôn giữ gìn sức khỏe... - Anh thủ thỉ bên tai nó, thanh âm đều đều, nhưng có gì đó như lời trăng trối vậy.
- Xì, anh thử có chuyện gì xem, em sẽ đập vỡ nó. Còn màu móng tay và màu tóc này hồi đầu ai kêu thích nó nào? Còn nữa sức khỏe của em, chờ anh khỏe lại rồi chăm em đó! Hừ... Anh định trốn tránh trách nhiệm của người chồng tương lai chắc! - Nó vờ cáu gắt.
- Hi hi. Em có mà dám! - Anh xoa đầu nó rồi vô thức chìm vào giấc ngủ khi chưa nói chuyện xong.
Không thấy anh nói gì thêm nữa, nó gọi:
- Anh, Hiếu à! - Thấy tim anh vẫn đập, da thịt anh vẫn ấm, nó cũng yên tâm mà ngủ.
Chắc nó không bao giờ biết đó là lần cuối cùng được nằm trong vòng tay anh, được anh ôm, được anh tựa cái cằm lởm chởm râu vào trán, được anh hôn nhẹ nhàng... Nó mất anh, mất anh mãi mãi rồi.
Sáng hôm đó, cánh tay anh cứng đờ chả thể buông được nó ra. Hơi lạnh xung quanh anh bao phủ lấy nó. Nó biết anh đi rồi. Nó khóc nấc lên. Mãi sau đó khi y tá đi kiểm tra đến phòng của Hiếu, thấy nó đang khóc còn anh đang bất động trong tư thế ôm lấy cơ thể nó, y tá mới hốt hoảng kêu bác sĩ tới. 
...
Mọi thứ của buổi sáng ngày hôm đó như ăn sâu vào não bộ nó, từng hình ảnh cứ chập chờn ẩn hiện. Mệt lả vì nhịn ăn, những ảo giác bắt đầu xuất hiện xung quanh nó nhiều hơn. Tay vẫn mân mê cái vòng, nó thôi không nhìn ra ngoài cửa sổ nữa mà dựa đầu vào tường, miệng lẩm bẩm:
- Con kiến Hiếu Tồ Tẹt ngu ngốc, đồ ngu ngốc, ngu ngốc. 
Rồi nó ngủ thiếp đi, ngủ đến tận đêm hôm sau.
***
- Hiếu à!
Nó giật mình tỉnh giấc. Đây là đêm thứ tư sau ngày anh mất. Lạnh sống lưng, nó đứng dậy tìm điều khiển để tăng nhiệt độ điều hòa. Một lúc sau thấy thân nhiệt bình ổn, nó đẩy cửa bước ra hành lang. Một luồng gió lạnh phả vào da thịt, lớp váy ngủ mỏng tang có lẽ chẳng thể giữ ấm cho nó. Nếu như anh còn sống thì lúc này đây anh sẽ ôm nó từ phía sau. Nó đơn giản là lại đang nhớ anh đến nghẹn ngào.
- Em đi theo anh nhé? 
- Em theo anh nhé?
- Em mệt mỏi quá!
- Không có anh em biết làm sao?
- Anh ở đâu?
Nó đứng đó, từ tầng mười nhìn trân trân xuống dưới. Nó quyết định đi tìm anh!
Giữa đêm hôm đó, tiếng còi xe cứu thương réo rắt vang vọng vài dãy phố. Có cô gái nào đó rơi tự do từ tầng mười của tòa chung cư mười lăm tầng xuống, cô gái ấy nằm giữa vũng máu, nở nụ cười rồi ra đi. Trên tay vẫn nắm chặt nửa chiếc vòng bằng đá màu xanh ngọc, nửa còn lại của chiếc vòng bị văng ra gần đó lẫn lộn vào dòng máu đỏ tươi đang chảy ra từ cơ thể cô.
Ngọc đi rồi. Trên con đường trắng xóa ấy có bàn tay ấm áp nắm lấy tay nó, hai người họ mỉm cười và biến mất.
...
Bệnh viện, giữa đêm có một ca cấp cứu được chuyển tới, bác sĩ Phùng Bảo đang vội vã cùng các y tá đẩy bệnh nhân vào phòng phẫu thuật thì ở chiều ngược lại một tốp các nhân viên y tế cũng đang đẩy một cái xác đi qua. Anh vô tình nhìn thấy cánh tay buông thõng chảy tong tong máu, móng tay sơn vàng, trên tay cầm chặt mảnh vòng bằng đá màu xanh ngọc. Anh thoáng giật mình, dừng lại quan sát thêm chút nữa thì thấy vài sợi tóc highlight màu xanh dương lộ ra do tấm khăn trùm không phủ kỹ, đang tính chạy theo xem là ai thì một thành viên trong đội phẫu thuật giục anh. Tự trấn tĩnh bản thân, anh bước về phía ngược lại và đóng cửa phòng phẫu thuật. 
Sau khi hoàn thành công việc, anh tới nhà xác ngay. Hồi hộp đến nghẹt thở, anh từ từ kéo tấm khăn trùm ra. Chết sững vài chục phút, anh đậy lại tấm khăn và đi ra ngoài. 
Lần này là anh ôm lọ tro của Ngọc đặt ngay ngắn xuống cái hố vuông vắn được đào trước. Nhìn từng xẻng đất phủ lên mà lòng anh thắt lại. Nếu tối qua anh bỏ qua cảm giác ngại ngần để tới tìm nó thì có lẽ...
Bóng dáng bác sĩ xa dần, còn lại nơi đây là hai nấm mồ sẽ sớm xanh cỏ theo năm tháng.
Năm đó Hiếu hai mươi hai tuổi và nó hai mươi mốt tuổi...

Thiên Yết
(2: 33 pm - 30/06/2015)

Wednesday, July 1, 2015

Con đã về

Khói trắng đang bay lượn vòng
Quẩn quanh ngõ ngách
Quẩn quanh lòng người,
Cay nhòe đôi mắt người dưng
Cay nhòe đôi mắt nhọc nhằn sớm hôm.
Con xa rồi, cha có nhớ con
Con đi rồi, cha có khóc thương đêm ngày?

Về bên mâm giỗ cha làm
Lệ nhòe di ảnh nào người trông ra?
Làn hương khói tỏa đã xa
Che đi nước mắt, che đi giọt buồn...

Với tay ôm lấy cha già
Con giờ hư ảo, cha nào có hay!
Chỉ thấy cha đặt bàn tay
Lên bờ vai ấy trùng bàn tay con.

Cha ơi! Thân trống một mình...
Ơn nghĩa chưa hưởng đã nhòa phôi pha.
Con tội bất hiếu chẳng thể xin tha
Vậy mà cha vẫn âm thầm nhớ con.
Bàn tay cha vẫn ấm êm
Tình thương cha vẫn ngập tràn trong tim.

Kiếp này chẳng thể đền ơn
Mong rằng hóa kiếp lại là cha con
Để con đền đáp ơn này,
Để con sống mãi bên cha của mình!

Con đã về...

Thiên Yết
(12/06/2015 - 4:14pm)

P/s: Đăng lần đầu tại diễn đàn Gác Sách
Copy vui lòng liên hệ mình nhé, cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ.

Thursday, April 16, 2015

Giống như kẻ đáng thương

(Ảnh: Internet)
Dù là nam, nữ hay những người thuộc cả hai giới thì sẽ có lúc bạn chợt nghĩ không một ai đáng tin để bạn có thể tâm sự, trái tim tổn thương đã không thể nào ấm áp mở rộng ra để đón chào một người nào đó. Nó đã nguội lạnh sau ngần ấy đau thương, từ gia đình, tình bạn cho đến tình yêu.

Giống như một kẻ đáng thương, bạn la hét, đập phá, tự tổn hại bản thân hay điên khùng đứng trước gương chửi rủa chính mình. 

Ai cũng có cho riêng mình một cái góc nhỏ bé để đến khi ngoài kia lạc lõng đau thương thì chui rúc vào góc nhỏ chật chội đó để được an yên. Nhưng trái ngược hoàn toàn, yên bình không thấy mà chỉ thấy vết thương bị bóp tới nát tan. Đau đớn dãy dụa như kẻ vừa bị đâm, vừa bị siết cổ. Quá đáng thương! Và rồi cổ họng nghẹn đắng, bạn khóc không thành tiếng, như con chó con bị giọ mõm vậy, chỉ biết ư ử kêu. Thật tội nghiệp!

Lúc này đây bạn lại ước rằng giá như có ai đó đến bên bạn, an ủi và họ có thể làm tan chảy trái tim băng giá đầy vết thương của bạn thì tốt. Rồi sau một phút hồi tưởng bạn lại tự tát vào mặt mình cho tỉnh ra và lấy tay gạt nước mắt. Có lẽ bạn vẫn luôn mạnh mẽ dù có bao nhiêu chuyện bi ai xảy đến... phải không?

Như một kẻ đáng thương cô đơn lẻ bóng đi trên con đường rộng thênh thang, bạn tự hỏi lòng mình tới bao giờ mới có một người không bao giờ phản bội bạn! Có lẽ đó là điều không tưởng trong cái thế giới mà con người sống để lừa gạt nhau như thế này!
Đúng vậy, là con người ai rồi cũng có lúc trở thành kẻ đáng thương... 

Thiên Yết
(9: 33 pm - 12/04/2015)

Đăng lần đầu tại Readzo
P/s: copy vui lòng liên hệ mình nhé, cảm ơn mọi người đã luôn ủng hộ mình.

Monday, April 6, 2015

Thơ được tặng 1

_TA_ 
Chúc bé sinh nhật vui vẻ nhé, thêm tuổi mới thêm nhiều niềm vui, hạnh phúc và thành công.

Buồn chi em để sầu vương khóe mắt
Ưu phiền nào chẳng tắt với thời gian
Im nghe tiếng chim gọi bạn bên đàng
Thế giới quanh em rộn ràng đến vậy

... Đọc tiếp

Tác giả: chị timbuondoncoi

Đăng lần đầu tại gacsach.com

p/s: Cảm ơn chị thật nhiều. Hi hi.
Các bạn copy vui lòng dẫn nguồn và ghi đầy đủ tên tác giả nhé. Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ mình. :).

Saturday, April 4, 2015

Em làm anh lo lắm đấy, biết không!


Căn phòng bừa bộn với vô số giấy tờ bị vứt vương vãi dưới sàn, đó là những bản thiết kế lỗi của một công trình đồ sộ. Kế bên nó là chiếc quần dài, đôi tất tháo vội khỏi chân bị vo vún, chiếc áo sơ mi nhàu nhĩ bị đá gần như lọt thỏm vào gầm giường... và trên giường người thanh niên tuổi trưởng thành đang ngủ rất ngon lành, nhưng giấc ngủ đó có lẽ chỉ vừa mới bắt đầu.

Tiếng chuông báo thức vang lên phá vỡ giấc mơ ngắn ngủi của Nam. Đêm qua anh đã phải làm việc rất vất vả với mớ tài liệu dày cộp của công ty, từ hình thành ý tưởng bản thiết kế đến chỉnh sửa. Anh đã phải làm nó rất lâu và hôm qua là giai đoạn hoàn thành. Lần đầu tiên trong đời anh thấy hối hận vì quyết định chọn ngành Kiến Trúc của mình. Anh với tay tìm chiếc đồng hồ để trên mặt tủ cạnh đầu giường tắt nó đi, rồi bò dậy khỏi chăn với ánh mắt mệt mỏi. Hôm nay anh có buổi giới thiệu bản thiết kế rất quan trọng vậy nên anh không thể chậm trễ hơn nữa. Nghĩ vậy anh lao thật nhanh vào phòng tắm vốc thật nhiều nước lên mặt cho tỉnh táo rồi bắt đầu đánh răng và chuẩn bị quần áo.
Lúc mọi thứ xong xuôi, Nam mở ngăn kéo để đồng hồ ra, chọn lấy chiếc mà người yêu anh tặng vào dịp Valentine năm ngoái. Lần nào có sự kiện quan trọng anh cũng đeo nó, món quà này giống như lá bùa may mắn của anh vậy. Nó làm anh nhớ tới cô, mặc dù mới tối qua anh và cô còn quấn quýt bên nhau để mừng sinh nhật cô. Xa nhau có vài giờ đồng hồ mà anh đã thấy thời gian như dài ngàn vạn năm. Tình cảm của anh dành cho cô thật sâu sắc và đáng trân quý.
...  Đọc tiếp



Thiên Yết

(01/04/2015- 1:22am)
Đăng lần đầu tại Readzo.com, Gacsach.com

P/s: copy vui lòng liên hệ mình, cảm ơn mọi người đã luôn ủng hộ.


Tuesday, March 24, 2015

Chuối và những lợi ích bạn không ngờ tới


Chúng ta đã không còn lạ lẫm với một thứ quả vô cùng bình thường và được trồng số lượng lớn ở Việt Nam, đó là quả chuối. Nhưng ít ai biết được những công dụng tuyệt vời của việc ăn chuối đối với sức khỏe và dùng chuối như một nguyên liệu để làm đẹp.
Dưới đây là bài tổng hợp về lợi ích của trái chuối.



Thiên Yết
(11:24pm - 21/03/2015)

Đăng lần đầu tại Readzo.com

P/s: copy các bạn vui lòng liên hệ với mình nhé, cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ. 

Wednesday, March 4, 2015

Điều hòa thì cứ gọi là "quên luôn đi"!

Có một nhóm người thuộc công nhân viên chức, sau kỳ nghỉ tết họ cùng nhau lên lịch đi chùa ở Ninh Bình và có rẽ qua Nam Định. Lịch trình kéo dài hai ngày và tổng số người tham gia trên ba mươi người. Ông chú đứng ra tổ chức chuyến tham quan gọi điện thuê xe:
- A lô, chú năm mới thế nào, làm ăn được không?
- Anh Đổng à, em cũng tàm tạm, vẫn như năm cũ thôi anh.
- Thế là chú mày lại khiêm tốn rồi, như năm cũ thì quá thuận lợi chứ còn! Ha ha.
- Anh lại đùa em, ha ha, thế anh có việc gì mà gọi em thế?
- À, chú mày còn xe cho anh thuê không, vẫn giá cũ, con xe 35 chỗ giá hai triệu một ngày nhé.
- Ôi anh ơi, sao hôm nay mới đặt, xe em khách nó đặt hàng từ trước tết.
- ... Đọc tiếp


Thiên Yết


(9:41 pm - 03/03/2015)


Đăng lần đầu tại gacsach.com.


p/s: copy vui lòng liên hệ mình nhé, cảm ơn mọi người.