Saturday, February 24, 2024

Không hề yêu anh ta!

(Ảnh: Internet)

Ca sĩ Hà Nhi hát bài "Chưa quên người yêu cũ" của nhạc sĩ Hứa Kim Tuyền rất hay. Bài hát nổi bật trên khắp các nền tảng mạng xã hội từ facebook, tik tok, youtube... cho đến cả các trang web nhạc mới ra đời cũng đăng bài hát này. Thời điểm bài hát mới ra mắt, giọng ca của ca sĩ Hà Nhi vang lên da diết như con dao cứa nát trái tim của bao người còn hoài niệm tình cũ. Những ca từ đầy vấn vương in hằn trong tâm trí người nghe và cô là một trong số đó. Cô yêu anh, nhưng để quên anh, cô luôn niệm câu thần chú cửa miệng rằng "Không hề yêu anh ta!". Cho đến một ngày khi đang ngồi trong quán cà phê để làm việc, khi giai điệu ấy cất lên đã khiến cô ôm mặt khóc nức nở. Không hề yêu anh, nhưng vì cớ gì mà lại khóc như mưa chỉ vì một bài hát...

Cốc cà phê còn ấm cứ vậy mà lạnh dần theo tiếng nấc nghẹn ngào của cô. Khách hàng ngồi trong quán, người thấy cô phiền hà, người lại thấy cô đáng thương. Người thấy cô phiền hà thì giậm chân, bĩu môi rời khỏi, người thấy cô đáng thương thì lắc đầu tiếp tục nhâm nhi cốc cà phê của mình, ánh mắt nhìn ra xa xăm ngoài phố xá mà trầm tư. 

Lúc cô bỏ đôi bàn tay ướt rượt vì nước mắt xuống thì quán cà phê đã thưa người hơn rất nhiều, cốc cà phê nguội ngắt, đống giấy tờ trên bàn của cô chẳng còn khô. Thở dài, cô thu xếp đồ đạc rời đi, trước khi ra khỏi quán, cô không quên gửi thêm tiền cho chủ quán thay cho lời xin lỗi. Nhưng chủ quán cũng thật tốt bụng, anh ta lắc đầu và tặng cô một bó hoa baby khô. 

"Hãy như bó hoa này, dù trong lòng khô héo cũng vẫn là một thứ đẹp đẽ cùng thời gian!"

Cô cười gượng cảm ơn, hai tay đưa lên nhận lấy bó hoa và nhất thời chẳng thể hiểu nổi lời của chủ quán. "Đã khô héo còn đẹp được sao?" Cô thầm nghĩ. 

Về tới nhà cô cẩn thận cài bó hoa baby khô lên cửa sổ. Ngắm nghía một lúc cô thấy bó hoa này quả là rất đẹp. Rõ là hoa khô nhưng tại sao lại mang đến cho người ta cảm giác thanh bình đến lạ! Màn đêm nối tiếp chiều tà buông xuống trên bậu cửa sổ. Không khí mát mẻ ban đêm tràn vào phòng, cô vừa ăn khuya, vừa ngắm trăng và bó hoa khô nơi cửa sổ. Tất nhiên cũng không quên ngẫm nghĩ đôi chút về lời của chủ quán cà phê hồi chiều. 

"Dù trong lòng khô héo cũng vẫn là một thứ đẹp đẽ cùng thời gian!", chính là như vậy, dù tình yêu đó đã chết đi cùng quá khứ thì nó vẫn thật sự là một quãng thời gian tươi đẹp. Dẫu cho hiện tại hay tương lai thì cũng đều là như vậy. Thật không nên vì những đau khổ khi rời xa nhau mà làm méo mó và xấu xí đi bất kỳ một sự thật nào! Cũng không thể vì không còn tình yêu mà phủ nhận yêu thương xưa cũ được. Đã từng yêu sâu nặng sao lại có thể nói rằng chẳng hề yêu. Nếu cứ giữ suy nghĩ đó thì sẽ không bao giờ quên được người cũ, tình xưa... 

"Ủa mà sao anh chủ quán biết chuyện của mình... tặng hoa và còn nói như thế?" Cô giật mình thảng thốt khi nghĩ ra điều gì đó. Xấu hổ ôm lấy đầu, cô đang nghĩ không biết có phải hồi chiều khi ôm mặt khóc cô đã nói nhảm nhí gì đó mà không ý thức được hay không! Cô thật sự muốn đào cái hố mà chui xuống cho người ta mai táng luôn quá! Tất cả là tại cái mối tình cũ rích đã qua vài năm trời rồi còn hại cô "quê" đến thảm hại trước mặt người ngoài. Làm sao cô có thể tới đó nhâm nhi cà phê và làm việc nữa đây. Quán cà phê này cô thật sự rất thích, cô mới tìm ra nó cách đây một tháng và còn tự nhủ sẽ thường xuyên lui tới. Giờ thì hay ho rồi...

Thời gian trôi đi, gần hai tháng sau cô trở lại quán cà phê đó, cô như làn gió đầu mùa hạ tràn vào quán với nụ cười rạng ngời và tươi mới. Anh chủ quán nhìn thấy cô mà tim bất giác đập mạnh từng hồi. Khi cô gọi đồ, anh chủ quán mỉm cười và không quên hỏi han:

"Em ổn rồi chứ?"

"Tôi... à em... ổn, ổn rất ổn ạ!" Cô ngượng ngùng đáp lời, hai má đỏ hây hây. Thật không nghĩ ra, đã qua hai tháng người ta còn nhớ về câu chuyện "đáng xấu hổ" của cô như vậy...

Sau sự ngượng ngùng đó, hai người có nói thêm vài ba câu chuyện, họ cũng gặp nhau nhiều hơn và dần trở nên thân thiết hơn những gì mà họ có thể tưởng tượng. 

Và chắc chắn, trong tương lai gần, bất kỳ điều gì cũng có thể xảy ra, có thể họ sẽ chỉ là bạn, hoặc có thể họ sẽ bắt đầu một kết nối đặc biệt nào đó! 

... Cuối cùng, các bạn hãy nhớ nhé, "Hãy như bó hoa baby khô, dù trong lòng khô héo cũng vẫn là một thứ đẹp đẽ cùng thời gian!".

Gi
(18/02/2023 - 1:58pm)

Sunday, January 14, 2024

Nắm tay giữa sương mờ

(Ảnh: Internet)
Mối tình bị đứt đoạn, hai người chỉ đành hạnh phúc bên người mới vì không thể bao dung được nhau trong cuộc đời này.

--- Tiếng mưa rả rích ngoài hiên, nước mưa hòa lẫn cùng gió và cây cỏ tỏa ra mùi hương thoang thoảng đặc trưng của ngày mưa len vào căn phòng trống vắng lặng. Hằng ngồi bó gối như đang ôm gọn nỗi cô đơn vào lòng mình. Cô nghiêng mặt nhìn ra cửa sổ, ánh đèn đường hắt vào làm lộ đôi mắt đang long lanh đầy nước của cô. Cô đã cố giấu chúng bằng cách tắt hết đèn điện trong nhà. Nhưng có vẻ như dù có cố giấu cỡ nào thì cũng không thể dối lòng mình được. "Em phiền thật đấy, ngoài kia người ta yêu nhau đầy ra nhưng có ai phiền phức quẩn quanh người yêu của họ cả ngày như em không? Chia tay đi! Anh không thể chịu nổi nữa! Anh cũng cần có quỹ thời gian riêng của mình chứ! Em có hiểu được không?" Từng câu từng chữ mà Khải nói cứ văng vẳng bên tai cô, như thể anh đang trực tiếp nói ngay lúc này trước mặt cô vậy. Yêu một người là sai sao, ở cạnh người mình yêu là sai sao? Dù có cố gắng để hiểu cho cảm giác của anh thì cô cũng thật sự không hiểu, tại sao sự quan tâm, sự gần gũi của những người đang yêu lại trở thành sự phiền phức và là cái cớ để Khải nói ra lời chia tay. Hai tuần rồi, cô im lặng thì anh cũng lặng thinh. Có phải hai người đã thật sự kết thúc? Không được, cô vẫn còn yêu anh nhiều như vậy thì làm sao có thể nói kết thúc là kết thúc được? Cô phải đi tìm anh, phải nói cho anh biết hai tuần qua đối với cô khổ sở như thế nào! Hằng lao ra ngoài giữa đêm mưa gió, dù đã mặc áo mưa nhưng cái lạnh của cơn mưa đêm vẫn khiến cô cảm thấy muốn ngã bệnh ngay lập tức. Nhưng cô không thể gục ngã khi chưa đứng trước mặt anh để nói ra nỗi lòng của mình như thế này được! Cốc cốc cốc! Tiếng gõ cửa vang lên khi Khải đang dần chìm vào giấc ngủ. Mỗi khi trời mưa anh thường ngủ ngon hơn những ngày bình thường khác. Hằng không rõ cô đã ấn chuông và gõ cửa nhà anh trong bao lâu, nhưng khi cánh cửa bật mở ra cũng là lúc cô không ý thức được mọi điều xung quanh nữa. Nhìn thấy hình ảnh anh mờ dần trước mắt mình cũng là lúc cô gục ngã. Cơ thể nhỏ bé run rẩy và ướt nhẹp của Hằng đang nằm gọn trong lòng bàn tay của Khải. Anh thở hắt ra đầy sầu não rồi nhấc bổng cô vào trong nhà. Khải cẩn thận lau người rồi thay bộ đồ khác cho Hằng, nhìn cô nằm trên giường anh thấy có chút xót thương, còn tình yêu xưa kia lại chẳng cảm nhận được chút nào. Anh không biết khi cô tỉnh lại hai người sẽ phải đối diện ra sao. Hai tuần qua, không có cô anh thật sự đã rất thoải mái. Thà rằng anh đã yêu thương kẻ khác nên muốn bỏ cô thì có lẽ anh còn thấy nhẹ lòng hơn. Chắc cô phải đau khổ lắm mới đội mưa tìm anh giữa đêm thế này. "Anh ơi!" "Tỉnh rồi à!" "Em nhớ anh! Em thật sự đã rất khổ sở để thử chấp nhận lời chia tay của anh. Thế nhưng mà... em... em không thể làm được. Em vẫn còn rất yêu anh. Mình đừng chia tay anh nhé!" Hằng ghì chặt lấy Khải, cô sợ lắm, sợ lỡ vòng tay mình lỏng ra một chút thì anh sẽ biến mất. Cô sợ lắm, thật sự rất sợ! "Em nghỉ đi đã, sáng mai dậy rồi mình nói chuyện nhé!" Khải đáp lại cái ôm của Hằng bằng cái ôm nhẹ nhàng và ấm áp mọi khi, anh vừa thở dài vừa vỗ về dỗ dành cô. Anh không muốn phải gay gắt với một người đang yếu ớt như thế này. Có lẽ đây là phần tình cảm còn sót lại trong anh đối với cô. Mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, Hằng thấy lại được cảm giác có anh che chở nên yên tâm lắm, cô ước rằng khoảnh khắc này sẽ kéo dài mãi mãi thì tốt biết bao nhiêu. Sáng hôm sau, Hằng bị đánh thức bởi mùi đồ ăn. Mùi bơ thơm béo ngậy xộc vào cánh mũi khiến chiếc bụng cồn cào của cô réo ầm ĩ. Cô di chuyển ra phòng bếp bằng cơ thể còn đang choáng váng của mình, có vẻ như cơn mưa đêm qua ảnh hưởng đến sức khỏe của cô không nhẹ. "Anh làm bánh mì bơ ạ? Thơm quá!" Hằng ôm lấy Khải từ phía sau khiến anh hơi bất ngờ nên thoáng giật mình. Anh nhẹ nhàng gỡ tay cô ra rồi xoay người lại nhìn cô. "Mình chia tay rồi mà. Em đừng tùy tiện như thế, rồi lại khó dứt!" Câu nói của Khải khiến Hằng thật sự rất đau lòng. Anh vẫn kiên quyết như vậy nhưng lại vẫn dịu dàng cả đêm qua chăm sóc cho cô, giờ còn nghỉ làm để nấu bữa sáng ăn cùng cô. Quả thật cô không hiểu nổi anh nữa rồi. "Thà rằng đêm qua anh ném em ra đường đi cho rồi! Cho người ta hy vọng rồi dập tắt một cách phũ phàng như thế này, anh có thấy thoải mái không?" "Em đừng ngang ngược nữa, nếu là em thì em có thể để một cô gái ở ngoài lúc đêm mưa lạnh không? Nhất là người con gái đó lại là người mình từng thương. Em nói chuyện có lý tí đi chứ?" "Người từng thương? Khá khen cho câu nói ấy!" Hằng cười khổ. Mới có bấy nhiêu thời gian ít ỏi trôi qua mà anh đã vội gói ghém cô thành món đồ cổ thật rồi sao? Ấy thế mà cô còn định tới đây nói với anh sự khổ sở của cô trong những tuần qua. Ôi càng nghĩ càng thấy cô vừa dại khờ vừa ngây thơ! "Em định cứ ôm cục tức này mà đi về, nhưng không, em nghĩ em nên nói ra." "Em nói đi, anh nghe đây!" Khải từ tốn đáp lời. Anh thật sự cũng muốn biết đêm qua vì điều gì mà cô lại không quản mưa gió lao đến nhà anh như thế. "Em nhớ anh và muốn quay lại với anh. Hai tuần qua em đã khổ sở lắm. Đó là điều em muốn nói với anh!" Lấy hết dũng khí để nói ra, mặc dù vẫn là những lời mà đêm qua trong lúc cảm xúc rối bời cô đã nói ra, nhưng cô cũng thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn chút. Tuy nhiên, giờ đây cô hoàn toàn không thể đoán được Khải sẽ đồng ý hay không đồng ý bắt đầu lại mối quan hệ này. Bởi lúc này trông anh trầm tư hơn khi nãy rất nhiều. Anh đang im lặng. Rốt cuộc thì trong cái khối óc thông minh kia đang tính toán điều gì? "Anh vẫn nghĩ là... mình không nên quay lại!"

Câu nói đêm qua và câu nói hiện tại của Hằng giống hệt nhau về mặt ý nghĩa, vậy là anh đã có hai lần để suy nghĩ về lời đề nghị của cô. Nhưng đáp án của anh rốt cuộc vẫn chỉ có một! "Lý do?" "Anh đã không còn vui vẻ và hào hứng khi gặp em, nếu cứ tiếp tục thì đó là một sự sai lầm em ạ." "Chứ không phải anh có người khác à?" "Không! Trước nay anh chỉ có mình em thôi!" Khải nhìn sâu vào đôi mắt đang trực trào những giọt lệ phẫn nộ của Hằng rồi thành thật trả lời. "Nói dối! Nói dối!" Hằng gào lên và lao vào đấm thùm thụp vào ngực của Khải. "Đồ tồi! Anh từng hứa sẽ bên tôi cả đời! Giờ lại nói vì không còn cảm xúc khi bên tôi nên chia tay! Thà rằng... thà rằng anh cứ nói anh có người khác thì tôi còn thấy nó bớt vô lý đi!" Không biết phải trấn an Hằng như thế nào, Khải chỉ còn cách đứng im chịu trận. Người ta nói khi yêu nhau một thời gian sẽ cảm thấy chán nhau, nếu thật sự cùng nhau vượt qua được sự chán chường đó thì sau này sẽ bền vững lắm. Đã có lúc Khải cho rằng mình đã vượt qua được, nhưng dường như anh đã nhầm. Càng bên cô, anh càng thấy chẳng còn chút cảm xúc nào. Việc gần gũi cô như một thói quen khiến anh ngột ngạt. Cộng thêm, cô không thay đổi chút nào từ ngày hai người yêu nhau, cứ bám dính lấy anh như một loại keo dính. Thời gian để anh có sự riêng tư cũng không nổi trọn vẹn một ngày. Anh không rõ mọi chuyện sai từ khi nào, chỉ là khi anh nhận ra thì đã chẳng còn cứu vãn nổi mối quan hệ này nữa. Nó khiến anh sợ cả việc phải bắt đầu yêu đương với một người nào đó. Vậy nên anh không thể nói dối rằng anh vì yêu ai đó mà bỏ cô được. Hoàn toàn không muốn lấy lý do không có thật đó. Giá mà cô có thể một lần đặt mình vào vị trí của anh thì có lẽ cô đã hiểu anh hơn. "Sao anh không nói gì?" Đánh mắng Khải chán chê, Hằng ngồi phịch xuống sàn nhà, bơ phờ đặt câu hỏi. "Vì anh sai nên anh không có gì để thanh minh cả, anh chỉ mong em có thể nguôi giận và sống thật vui vẻ. Anh xin lỗi!" Nghe được câu trả lời của Khải, Hằng ôm mặt, miệng thì cười lớn nhưng nước mắt vẫn chẳng thể ngừng rơi. Cảm xúc trong cô lúc này thật tệ và bí bách. Mấy năm trời quấn quýt bên nhau khiến cô lầm tường mối quan hệ này sẽ thật sự viên mãn đến sau cùng. Nhưng không, cô hoàn toàn sai lầm. "Nếu em buông tay... anh... anh sẽ hạnh phúc chứ?" Sau một hồi khóc lóc tức tưởi, Hằng cố gắng gạt đi nước mắt, nghẹn ngào nói. "Anh... anh không chắc, chỉ là anh sẽ cảm thấy nhẹ nhõm và tự do hơn chăng!" Khải trả lời nhẹ bẫng. Chính khoảnh khắc này, nhìn sâu vào đáy mắt của anh, Hằng đã thấy sự khao khát được giải thoát trong anh mãnh liệt nhường nào. Đột nhiên cô không còn muốn níu kéo nữa. Có lẽ chính cô cũng không biết bản thân lại yêu thương anh nhiều đến thế. Cô hoàn toàn có thể vì anh mà làm tất cả mọi điều miễn sao đó là những gì mà anh thật sự mong muốn. "Nếu... nếu nói.... nếu nói em có thể hiểu toàn bộ cho anh... cho anh lúc này. Thì là... thì là em nói dối. Nhưng được rồi. Hôm nay sẽ... sẽ là ngày... ngày mà mình chính thức chia tay!" Hằng nói trong tiếng nấc nghẹn ngào, trái tim cô đau đớn quá! Thật khó khăn để Hằng có thể từ bỏ, giá mà trong anh còn chút cảm giác với cô thì có lẽ cô đã thử níu kéo thêm, nhưng hôm nay cô đã chứng kiến tất cả, cảm nhận được mọi thứ. Vậy nên dù có đớn đau cỡ nào cô cũng sẽ chấp nhận ra đi. Chỉ mong anh đừng bao giờ hối hận về quyết định ngày hôm nay của mình. Khải thấy Hằng đột nhiên thay đổi thái độ rồi rời khỏi thì chạy theo định tiễn cô, nhưng rất nhanh đã bị cô từ chối. Chắc có lẽ cô sợ rằng nếu anh đi theo thì cô sẽ mãi mãi không bao giờ buông tay được nữa. Lần bước đi này cô nhất quyết sẽ không ngoảnh đầu lại. Sau ngày hôm ấy, mỗi ngày qua đi đều thật khó khăn, Hằng phải cố gắng che đậy sự buồn tủi của mình. Ban đầu cô nghĩ mình sẽ vứt bỏ mọi thứ liên quan đến anh, sau dần cô lại không nỡ, bởi cô sợ rằng khi muốn tìm lại sẽ chẳng thấy được gì. Lúc đó cô sẽ tuyệt vọng lắm. Còn về phía Khải, anh vẫn tiếp tục nhịp sống của mình, đôi khi nghĩ đến Hằng anh lại vô thức vào các trang mạng xã hội tìm kiếm thông tin của cô mặc dù biết chắc chắn tại thời điểm này cô sẽ chẳng buồn để lộ chút thông tin nào của bản thân cả. Anh cũng nhiều lần ngồi ngẫm nghĩ rất lâu về cảm xúc của bản thân trong lần chia tay này. Thật sự liệu anh vì tự do của bản thân mà rời bỏ cô là đúng hay sai. Và có đúng vì tự do mà rời đi, hay tận sâu trong tim anh vốn dĩ đã chẳng còn chút tình cảm nào với cô nữa rồi. Ngày tháng cứ vậy trôi đi, đến tận vài năm sau đó Khải và Hằng dường như vẫn chẳng thể yêu thêm một ai. Nhưng họ cũng không có ý định quay về với nhau... Một ngày nọ, ở nơi Tam Đảo mù sương, Hằng đi dạo một mình để cảm nhận sự mới lạ của nơi đây, cô thả trôi lòng mình để không phải suy nghĩ bất kỳ điều gì, bởi chả mấy khi cô trốn làm đi chơi như thế này. Bỗng cô dừng lại, cách người phía trước chỉ còn hai bước chân, dù lớp sương khá dày so với bình thường nhưng cô tin mình không hề nhìn lầm. Người trước mặt cô chính là Khải. Đã ba năm rồi, kể từ ngày cô xoay người bước đi, cả hai chưa một lần chạm mặt nhau. Ngày hôm nay quả thật đầy bất ngờ với cả hai. "Em khỏe không?" Khải tiến về phía Hằng, sau ba năm, gương mặt anh khác xưa khá nhiều, có vẻ như anh đã trở thành một người trầm lặng hơn. "Em ổn, thế còn anh?" Hằng bình thản trả lời, trong lòng cô không cảm thấy quá phấn khích như thi thoảng cô vẫn nghĩ về khoảnh khắc này. Trước mặt cô, anh đang hiện diện thật nguyên vẹn và hoàn hảo, cô chỉ đơn giản là cảm thấy biết ơn vì điều đó. "Anh cũng thế, mình đi dạo cùng nhau chút nhé!" "Vâng." Khải và Hằng cùng nhau dạo bước nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định. Lớp sương sớm thi thoảng mỏng đi do gió thổi tạt qua nhưng cũng mau chóng dày lên khi gió ngừng thổi. Đã có lúc họ tưởng rằng hai bàn tay đã thật sự chạm vào nhau. Thế nhưng cả hai đều biết điều đó cũng không có nghĩa lý gì nữa. Cái nắm tay như sương mờ này có lẽ là dấu chấm hết đẹp đẽ cuối cùng mà họ dành cho nhau. Bởi hai người đã thật sự bình thản để buông tay nhau rồi. Hằng không còn đau khổ và đau đáu về mối tình này, Khải cũng không còn áy náy nữa... Yêu một người chính là như vậy, trả tự do đúng lúc và tôn trọng quyết định của đối phương, cũng như tha thứ và tự yêu lấy chính bản thân mình. Thời gian qua đi tất cả sẽ chỉ còn lại là những hồi ức đẹp, hiện tại phía trước vẫn là quan trọng hơn cả. Sau này chúng ta rồi sẽ gặp được hạnh phúc đích thực, chỉ là chẳng phải cùng với nhau. Nhưng thi thoảng có thể hay biết thông tin về nhau đã là một loại hạnh phúc rồi, phải không?
Gi

(2:12 pm - 14/01/2024) Đăng lần đầu tại minigame Những Ngón Tay Đan

Wednesday, September 20, 2023

Có hạnh phúc nào như thế dành cho người như bạn và tôi...

(Ảnh: St)

Có hạnh phúc nào như thế dành cho người như bạn và tôi...

Chạnh lòng trước một video tỏ tình của cặp đôi trẻ tuổi nổi tiếng trên mạng xã hội. 

Chạnh lòng vì người ta được người thương tặng cho món quà đắt tiền. 

Chạnh lòng vì người ta có người để sẻ chia niềm vui, nỗi buồn. 

Chạnh lòng vì lỡ thấy ánh mắt của một kẻ si tình dành cho người mà họ yêu.

Chạnh lòng vì lúc nào bản thân cũng chỉ có một mình...

Tôi tự hỏi có hạnh phúc nào như thế dành cho bạn và tôi... ở một tương lai không xa? Tôi vốn dĩ chẳng phải là một kẻ may mắn trong tình yêu, và cũng không đủ tinh tường để nhận ra yêu thương ở ngay cạnh mình. Giống như đang bị dải lụa mềm mỏng che mất tầm nhìn, tuy không phải kẻ mù lòa nhưng thực chất chẳng thể nhìn rõ sự tình hay con người tốt xấu xung quanh. Có lẽ bởi vậy mà mãi đến khi bỏ lỡ một ai đó có tình cảm với mình tôi mới ngơ ngác nhận ra. 

Các bạn có biết một người rất lâu rồi không dành tình cảm cho ai sẽ đặt bản thân ở trạng thái như thế nào không? Đó là một chữ "lặng" kết hợp với một tâm thế sẵn sàng buông tay. "Lặng" ở đây có nghĩa là không còn hay nói đúng hơn là "không dám" để bản thân phấn khích hay miên man đau khổ khi rơi vào bất kỳ tình huống nào. Sẵn sàng buông tay có ý nghĩa đơn giản là nếu thật sự phải rơi vào cảnh chia tay, đứt gãy một mối quan hệ, họ sẽ sẵn lòng buông bỏ ngay lập tức, không bi lụy dù chỉ một phút hay một giây. Và tất nhiên là không hề hối tiếc. 

Mạnh mẽ như vậy là tốt. Nhưng sống một cuộc đời thiếu đi những cảm xúc vui tươi như ánh ban mai, hay buồn sâu thẳm như ngày mưa giông xem chừng cũng kém đi vài phần thú vị. Bạn biết đấy, chuyện này chẳng khác nào một món ăn cần vị ngọt thì đột nhiên người nấu lại quên không mua loại gia vị đó về. Cố ăn một lần, hai lần, ba lần thì được, chứ lần nào món ăn cũng thiếu vị thì liệu còn thấy muốn ăn món đó nữa không? 

Vậy nên nếu có thể thì tôi mong rằng bạn và tôi vào một ngày gần nhất sẽ phá vỡ được "lớp băng lạnh lùng" vây quanh trái tim mình. Mong rằng đứa trẻ đang chịu tổn thương trong mỗi chúng ta sẽ được chữa lành và thỏa thích vẫy vùng trong thế giới tươi đẹp này. Mong rằng sau mỗi lần gặp chuyện không như ý bạn và tôi sẽ dũng cảm trải nghiệm thất bại và dũng cảm bắt đầu lại mọi thứ với nhiệt huyết như lúc ban đầu. 

Và tôi mong rằng bạn, là bạn đó, người đang đọc đến những dòng cuối cùng của bài đăng này hãy ngay lập tức mỉm cười nhé! Cảm ơn bạn vì đã luôn cố gắng, cảm ơn bạn vì đã không bỏ cuộc! Bạn và tôi chắc chắn sẽ hạnh phúc! Chắc chắn là như vậy rồi! :D 


Gi

(11:31 pm - 20/09/2023)