Góc nhỏ của Thiên Yết
Lan tỏa mọi cảm xúc
Saturday, February 24, 2024
Không hề yêu anh ta!
Sunday, January 14, 2024
Nắm tay giữa sương mờ
Câu nói đêm qua và câu nói hiện tại của Hằng giống hệt nhau về mặt ý nghĩa, vậy là anh đã có hai lần để suy nghĩ về lời đề nghị của cô. Nhưng đáp án của anh rốt cuộc vẫn chỉ có một! "Lý do?" "Anh đã không còn vui vẻ và hào hứng khi gặp em, nếu cứ tiếp tục thì đó là một sự sai lầm em ạ." "Chứ không phải anh có người khác à?" "Không! Trước nay anh chỉ có mình em thôi!" Khải nhìn sâu vào đôi mắt đang trực trào những giọt lệ phẫn nộ của Hằng rồi thành thật trả lời. "Nói dối! Nói dối!" Hằng gào lên và lao vào đấm thùm thụp vào ngực của Khải. "Đồ tồi! Anh từng hứa sẽ bên tôi cả đời! Giờ lại nói vì không còn cảm xúc khi bên tôi nên chia tay! Thà rằng... thà rằng anh cứ nói anh có người khác thì tôi còn thấy nó bớt vô lý đi!" Không biết phải trấn an Hằng như thế nào, Khải chỉ còn cách đứng im chịu trận. Người ta nói khi yêu nhau một thời gian sẽ cảm thấy chán nhau, nếu thật sự cùng nhau vượt qua được sự chán chường đó thì sau này sẽ bền vững lắm. Đã có lúc Khải cho rằng mình đã vượt qua được, nhưng dường như anh đã nhầm. Càng bên cô, anh càng thấy chẳng còn chút cảm xúc nào. Việc gần gũi cô như một thói quen khiến anh ngột ngạt. Cộng thêm, cô không thay đổi chút nào từ ngày hai người yêu nhau, cứ bám dính lấy anh như một loại keo dính. Thời gian để anh có sự riêng tư cũng không nổi trọn vẹn một ngày. Anh không rõ mọi chuyện sai từ khi nào, chỉ là khi anh nhận ra thì đã chẳng còn cứu vãn nổi mối quan hệ này nữa. Nó khiến anh sợ cả việc phải bắt đầu yêu đương với một người nào đó. Vậy nên anh không thể nói dối rằng anh vì yêu ai đó mà bỏ cô được. Hoàn toàn không muốn lấy lý do không có thật đó. Giá mà cô có thể một lần đặt mình vào vị trí của anh thì có lẽ cô đã hiểu anh hơn. "Sao anh không nói gì?" Đánh mắng Khải chán chê, Hằng ngồi phịch xuống sàn nhà, bơ phờ đặt câu hỏi. "Vì anh sai nên anh không có gì để thanh minh cả, anh chỉ mong em có thể nguôi giận và sống thật vui vẻ. Anh xin lỗi!" Nghe được câu trả lời của Khải, Hằng ôm mặt, miệng thì cười lớn nhưng nước mắt vẫn chẳng thể ngừng rơi. Cảm xúc trong cô lúc này thật tệ và bí bách. Mấy năm trời quấn quýt bên nhau khiến cô lầm tường mối quan hệ này sẽ thật sự viên mãn đến sau cùng. Nhưng không, cô hoàn toàn sai lầm. "Nếu em buông tay... anh... anh sẽ hạnh phúc chứ?" Sau một hồi khóc lóc tức tưởi, Hằng cố gắng gạt đi nước mắt, nghẹn ngào nói. "Anh... anh không chắc, chỉ là anh sẽ cảm thấy nhẹ nhõm và tự do hơn chăng!" Khải trả lời nhẹ bẫng. Chính khoảnh khắc này, nhìn sâu vào đáy mắt của anh, Hằng đã thấy sự khao khát được giải thoát trong anh mãnh liệt nhường nào. Đột nhiên cô không còn muốn níu kéo nữa. Có lẽ chính cô cũng không biết bản thân lại yêu thương anh nhiều đến thế. Cô hoàn toàn có thể vì anh mà làm tất cả mọi điều miễn sao đó là những gì mà anh thật sự mong muốn. "Nếu... nếu nói.... nếu nói em có thể hiểu toàn bộ cho anh... cho anh lúc này. Thì là... thì là em nói dối. Nhưng được rồi. Hôm nay sẽ... sẽ là ngày... ngày mà mình chính thức chia tay!" Hằng nói trong tiếng nấc nghẹn ngào, trái tim cô đau đớn quá! Thật khó khăn để Hằng có thể từ bỏ, giá mà trong anh còn chút cảm giác với cô thì có lẽ cô đã thử níu kéo thêm, nhưng hôm nay cô đã chứng kiến tất cả, cảm nhận được mọi thứ. Vậy nên dù có đớn đau cỡ nào cô cũng sẽ chấp nhận ra đi. Chỉ mong anh đừng bao giờ hối hận về quyết định ngày hôm nay của mình. Khải thấy Hằng đột nhiên thay đổi thái độ rồi rời khỏi thì chạy theo định tiễn cô, nhưng rất nhanh đã bị cô từ chối. Chắc có lẽ cô sợ rằng nếu anh đi theo thì cô sẽ mãi mãi không bao giờ buông tay được nữa. Lần bước đi này cô nhất quyết sẽ không ngoảnh đầu lại. Sau ngày hôm ấy, mỗi ngày qua đi đều thật khó khăn, Hằng phải cố gắng che đậy sự buồn tủi của mình. Ban đầu cô nghĩ mình sẽ vứt bỏ mọi thứ liên quan đến anh, sau dần cô lại không nỡ, bởi cô sợ rằng khi muốn tìm lại sẽ chẳng thấy được gì. Lúc đó cô sẽ tuyệt vọng lắm. Còn về phía Khải, anh vẫn tiếp tục nhịp sống của mình, đôi khi nghĩ đến Hằng anh lại vô thức vào các trang mạng xã hội tìm kiếm thông tin của cô mặc dù biết chắc chắn tại thời điểm này cô sẽ chẳng buồn để lộ chút thông tin nào của bản thân cả. Anh cũng nhiều lần ngồi ngẫm nghĩ rất lâu về cảm xúc của bản thân trong lần chia tay này. Thật sự liệu anh vì tự do của bản thân mà rời bỏ cô là đúng hay sai. Và có đúng vì tự do mà rời đi, hay tận sâu trong tim anh vốn dĩ đã chẳng còn chút tình cảm nào với cô nữa rồi. Ngày tháng cứ vậy trôi đi, đến tận vài năm sau đó Khải và Hằng dường như vẫn chẳng thể yêu thêm một ai. Nhưng họ cũng không có ý định quay về với nhau... Một ngày nọ, ở nơi Tam Đảo mù sương, Hằng đi dạo một mình để cảm nhận sự mới lạ của nơi đây, cô thả trôi lòng mình để không phải suy nghĩ bất kỳ điều gì, bởi chả mấy khi cô trốn làm đi chơi như thế này. Bỗng cô dừng lại, cách người phía trước chỉ còn hai bước chân, dù lớp sương khá dày so với bình thường nhưng cô tin mình không hề nhìn lầm. Người trước mặt cô chính là Khải. Đã ba năm rồi, kể từ ngày cô xoay người bước đi, cả hai chưa một lần chạm mặt nhau. Ngày hôm nay quả thật đầy bất ngờ với cả hai. "Em khỏe không?" Khải tiến về phía Hằng, sau ba năm, gương mặt anh khác xưa khá nhiều, có vẻ như anh đã trở thành một người trầm lặng hơn. "Em ổn, thế còn anh?" Hằng bình thản trả lời, trong lòng cô không cảm thấy quá phấn khích như thi thoảng cô vẫn nghĩ về khoảnh khắc này. Trước mặt cô, anh đang hiện diện thật nguyên vẹn và hoàn hảo, cô chỉ đơn giản là cảm thấy biết ơn vì điều đó. "Anh cũng thế, mình đi dạo cùng nhau chút nhé!" "Vâng." Khải và Hằng cùng nhau dạo bước nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định. Lớp sương sớm thi thoảng mỏng đi do gió thổi tạt qua nhưng cũng mau chóng dày lên khi gió ngừng thổi. Đã có lúc họ tưởng rằng hai bàn tay đã thật sự chạm vào nhau. Thế nhưng cả hai đều biết điều đó cũng không có nghĩa lý gì nữa. Cái nắm tay như sương mờ này có lẽ là dấu chấm hết đẹp đẽ cuối cùng mà họ dành cho nhau. Bởi hai người đã thật sự bình thản để buông tay nhau rồi. Hằng không còn đau khổ và đau đáu về mối tình này, Khải cũng không còn áy náy nữa... Yêu một người chính là như vậy, trả tự do đúng lúc và tôn trọng quyết định của đối phương, cũng như tha thứ và tự yêu lấy chính bản thân mình. Thời gian qua đi tất cả sẽ chỉ còn lại là những hồi ức đẹp, hiện tại phía trước vẫn là quan trọng hơn cả. Sau này chúng ta rồi sẽ gặp được hạnh phúc đích thực, chỉ là chẳng phải cùng với nhau. Nhưng thi thoảng có thể hay biết thông tin về nhau đã là một loại hạnh phúc rồi, phải không?
Wednesday, September 20, 2023
Có hạnh phúc nào như thế dành cho người như bạn và tôi...
Có hạnh phúc nào như thế dành cho người như bạn và tôi...
Chạnh lòng trước một video tỏ tình của cặp đôi trẻ tuổi nổi tiếng trên mạng xã hội.
Chạnh lòng vì người ta được người thương tặng cho món quà đắt tiền.
Chạnh lòng vì người ta có người để sẻ chia niềm vui, nỗi buồn.
Chạnh lòng vì lỡ thấy ánh mắt của một kẻ si tình dành cho người mà họ yêu.
Chạnh lòng vì lúc nào bản thân cũng chỉ có một mình...
Tôi tự hỏi có hạnh phúc nào như thế dành cho bạn và tôi... ở một tương lai không xa? Tôi vốn dĩ chẳng phải là một kẻ may mắn trong tình yêu, và cũng không đủ tinh tường để nhận ra yêu thương ở ngay cạnh mình. Giống như đang bị dải lụa mềm mỏng che mất tầm nhìn, tuy không phải kẻ mù lòa nhưng thực chất chẳng thể nhìn rõ sự tình hay con người tốt xấu xung quanh. Có lẽ bởi vậy mà mãi đến khi bỏ lỡ một ai đó có tình cảm với mình tôi mới ngơ ngác nhận ra.
Các bạn có biết một người rất lâu rồi không dành tình cảm cho ai sẽ đặt bản thân ở trạng thái như thế nào không? Đó là một chữ "lặng" kết hợp với một tâm thế sẵn sàng buông tay. "Lặng" ở đây có nghĩa là không còn hay nói đúng hơn là "không dám" để bản thân phấn khích hay miên man đau khổ khi rơi vào bất kỳ tình huống nào. Sẵn sàng buông tay có ý nghĩa đơn giản là nếu thật sự phải rơi vào cảnh chia tay, đứt gãy một mối quan hệ, họ sẽ sẵn lòng buông bỏ ngay lập tức, không bi lụy dù chỉ một phút hay một giây. Và tất nhiên là không hề hối tiếc.
Mạnh mẽ như vậy là tốt. Nhưng sống một cuộc đời thiếu đi những cảm xúc vui tươi như ánh ban mai, hay buồn sâu thẳm như ngày mưa giông xem chừng cũng kém đi vài phần thú vị. Bạn biết đấy, chuyện này chẳng khác nào một món ăn cần vị ngọt thì đột nhiên người nấu lại quên không mua loại gia vị đó về. Cố ăn một lần, hai lần, ba lần thì được, chứ lần nào món ăn cũng thiếu vị thì liệu còn thấy muốn ăn món đó nữa không?
Vậy nên nếu có thể thì tôi mong rằng bạn và tôi vào một ngày gần nhất sẽ phá vỡ được "lớp băng lạnh lùng" vây quanh trái tim mình. Mong rằng đứa trẻ đang chịu tổn thương trong mỗi chúng ta sẽ được chữa lành và thỏa thích vẫy vùng trong thế giới tươi đẹp này. Mong rằng sau mỗi lần gặp chuyện không như ý bạn và tôi sẽ dũng cảm trải nghiệm thất bại và dũng cảm bắt đầu lại mọi thứ với nhiệt huyết như lúc ban đầu.
Và tôi mong rằng bạn, là bạn đó, người đang đọc đến những dòng cuối cùng của bài đăng này hãy ngay lập tức mỉm cười nhé! Cảm ơn bạn vì đã luôn cố gắng, cảm ơn bạn vì đã không bỏ cuộc! Bạn và tôi chắc chắn sẽ hạnh phúc! Chắc chắn là như vậy rồi! :D
Gi
(11:31 pm - 20/09/2023)