Saturday, May 12, 2018

Anh ấy không yêu con... con phải làm sao đây?

(Ảnh: Internet)
Mùi bia nồng nặc, đếm sơ qua chắc cũng gần chục lon bia Sài Gòn... nhưng cô thấy mình tỉnh hơn bao giờ hết!
- Anh ấy không yêu con bố ạ!
Ngửa cổ uống cạn một lon bia nữa, cô thẫn thờ nhìn bố mình.
Người bố vẫn kiên trì lắng nghe cô con gái tuổi đôi mươi lần đầu thất tình than vãn mà không nói năng gì.
- Anh ấy bảo anh ấy muốn tốt cho con...
Cô nôn ọe, chắc bia đang ngấm. Bố cô ân cần nâng cái chậu chuẩn bị sẵn lên giúp cô dễ dàng ói hết đám men trong dạ dày ra. Ông nhẹ nhàng vỗ lưng và hỏi cô con gái xem còn có thể uống tiếp không. Đây cũng là lời đầu tiên ông nói từ khi bữa tiệc bia của hai bố con bắt đầu.
- Con... con... còn tiếp được ạ.
Cô lấy giấy lau miệng và tiếp tục.
- Con ạ, nếu anh ta yêu con đã không bỏ con như vây. Con còn tiếc, còn đau khổ vì một người đã ruồng bỏ mình sao con gái ngốc nghếch?
Ông nhìn con đau lòng, ông kéo cô vào lòng vừa ôm vừa xoa đầu.
- Nhưng con còn yêu anh ấy, con nhớ anh ấy... và... và con đang cảm thấy không thể thở nổi!
Cô khóc nấc lên trong lòng bố. Cô biết bố mình sẽ lo lắm, nhưng lúc này cô không thể điều khiển được cảm xúc của mình. Không điều gì có thể ngăn được cô lúc này.
- Khóc đi con! Có bố đây mà!
Ông ghì chặt con hơn, những giọt nước mắt xót thương nơi khóe mi ông cũng lũ lượt rơi xuống. Ông thầm ước giá mà mẹ cô còn sống có lẽ sự an ủi của bà sẽ có tác dụng hơn. Ông bỗng thấy mình thật vô dụng...
- Con phải làm sao đây? Anh ấy... anh ấy không yêu con...
Tiếng nói nhỏ dần, cô say giấc trong vòng tay bố mình như ngày còn nhỏ, thật ấm áp và yên bình làm sao.
Người bố ôm trọn cô con gái bé bỏng trong vòng tay, ông thở dài rồi cất tiếng hát ru, âm thanh à ơi trầm ấm lan tỏa từ khoảng sân nhỏ bé ra khắp ngõ, xóm và vang lên tận bầu trời đầy sao. Đêm ấy ông không ngủ...

Vài ngày sau.
Bến xe đông đúc người qua lại, cô vẫy tay chào bố rồi quay đi len lén lau những giọt nước mắt. Hôm nay cô lại ra thành phố để tiếp tục học tập, làm việc và kiếm tìm hạnh phúc của mình. Nghỉ gần một tuần là quá đủ để cân bằng tâm lý sau một cuộc chia tay, cô tự nhủ. Nhưng khi tạm biệt bố để lên đường không hiểu sao cô không thể kìm lòng được, những giọt nước mắt ương ngạnh cứ cố chấp rơi mãi không thôi.
Bố cô đứng phía dưới biết con mình đang khóc thì lo lắng lắm, nhưng lần này ông quyết định vờ không thấy bởi vì ông biết một người muốn trưởng thành thật sự thì phải trải qua những cung bậc cảm xúc đó. Ông quay bước trở về, vừa đi vừa ngắm nhìn trời xanh rồi thì thầm "Em à, con chúng ta đang từng bước tự mình bước đi trên đường đời rồi, nhưng anh vẫn sẽ luôn bên con bé nên em hãy an lòng nhé!"

Thật vậy! Bất kỳ ai bạn gặp trong đời cũng có thể tuyệt tình xô bạn ngã duy chỉ có bố mẹ bạn luôn ở bên nâng đỡ và chia sẻ cùng bạn cho dù bạn buồn hay vui, cho dù bạn là người tốt hay kẻ xấu, người thất bại hay thành công... thì họ cũng không bao giờ bỏ rơi bạn. Thế cho nên chúng ta hãy can đảm bước đi dẫu phía trước có bao nhiêu khó khăn đi chăng nữa! Và hãy nhớ đừng bao giờ gục ngã vì bất cứ lý do gì!

Quỷ Quyệt
(2:05 pm - 12/05/2018)

Tuesday, May 8, 2018

Khoảng trời tím ngây ngô

Kết quả hình ảnh cho hoa bằng lăng hà nội 2018
(Ảnh; Internet)
Bằng lăng lại nở rồi.

Tôi nhớ mấy năm trước khi tôi còn học trên Hà Nội, hôm ấy chị gái lai tôi đi vài nơi vào một chiều như bao ngày, trời nắng nhưng có một thứ mới lạ khiến tôi trầm trồ thốt lên "Ô má ơi, nguyên con đường tím lịm kìa chị, đẹp thế! Giờ em hiểu vì sao mẹ cứ khen hoa bằng lăng đẹp!". Đó là lần đầu tiên tôi thấy được vẻ đẹp đến nao lòng của bằng lăng.

Nhìn bằng lăng thấy lòng cứ buồn man mác chứ không rạo rực, cháy bỏng như hoa phượng đỏ, chắc bởi cái sắc tím thơ mộng chăng? Tôi không rõ vì cái lý gì, tôi chỉ biết bằng lăng không đơn giản là hoa mà còn là hơi thở của cả một thành phố khi vào mùa. Thế nên sau này khi xa Hà Nội rồi tôi cứ thi thoảng lại gọi hỏi mấy đứa bạn còn làm việc và sinh sống ở đó rằng "Bằng lăng nở chưa mày?".

Thế đấy! Tôi nhớ bằng lăng, nhớ Hà Nội, nhớ những ngày tháng sinh viên cả ngày chỉ lo chuyện học với làm thêm mà đau đầu nhức óc, nhớ những ngày đủng đỉnh vừa ăn kem vừa dạo quanh bờ hồ Hoàn Kiếm, hồ Tây... nhớ... nhớ những điều giản đơn như vậy!

Bao nhiêu ký ức về một thời sinh viên ngây ngô chân ướt chân ráo từ tỉnh lên thủ đô, niềm vui, nỗi buồn cứ vậy bị xáo trộn khi ngắm nhìn sắc tím của những cánh hoa bằng lăng. Hà Nội là vậy đó, ban đầu xa lạ, nhưng từ sự xa lạ đó nó cứ dần dần, ngày này qua tháng khác trở nên gắn kết và quá đỗi thân thuộc với những người xa quê. Để đến khi họ hoàn thành việc học hay công việc quay trở lại quê nhà phải gói ghém hành lý mang theo cả nỗi nhớ Hà Nội đến da diết.

Tôi cũng vậy, năm năm học tập, sinh sống và làm việc tại đây tuy thời gian không quá dài nhưng đối với tôi Hà Nội mãi mãi là một phần thanh xuân, một phần ký ức tuyệt đẹp mà ai đó có mang đến bao nhiêu của cải để đánh đổi và bắt tôi quên đi tôi cũng nhất quyết không chịu. Không ai lại muốn xóa đi ký ức cùng kỷ niệm trong đời mình cả, cho dù đó là những điều kém vui thì qua những sự việc đó ta cũng có những trải nghiệm và bài học kinh nghiệm quý giá. Thế cho nên đâu phải nói đổi là đổi được...

Dẫu biết rằng nếu có nhớ bằng lăng, nhớ Hà Nội thì chỉ cần một chuyến xe cùng vài tiếng đồng hồ đi đường là đến nhưng trong lòng vẫn không khỏi mang trong mình tiếc nuối, cũng bởi vì quãng thời gian ấy, khoảng trời tím ngây ngô ấy vốn đã xa thật rồi...

Các bạn ạ, nếu có thể thì hãy một lần trong đời trở thành sinh viên, có như vậy khoảng trời thanh xuân của ta mới trọn vẹn, đủ đầy hơn.

Thời sinh viên thật tuyệt vời và diệu kỳ biết bao!

Quỷ Quyệt
(5:20 pm - 08/05/2018)