Saturday, June 26, 2021

Có những lá thư sẽ chẳng bao giờ được gửi đi

(Ảnh: Pinterest)
Tôi từng viết một vài lá thư điện tử, chúng được lưu ở mục thư nháp. Những lá thư ấy viết cho người khác và cũng viết cho cả chính tôi ở thời điểm tương lai. 

Lá thư viết cho người khác, nội dung chỉ toàn là chúc người ta hạnh phúc, chúc người ta đừng nghĩ về mình, chúc người ta đừng bao giờ thất bại và khổ tâm. Còn lá thư viết cho chính mình ở thời điểm tương lai thì toàn là những nội dung được đặt dấu hỏi ở cuối. 

Đúng vậy, là tôi tò mò về mình của những năm sau này, rằng khi đó tôi đã trưởng thành hơn chưa, tôi có ổn định, có thành công chưa, có còn băn khoăn và nghĩ ngợi linh tinh về những chuyện chẳng còn quan trọng... hay tôi đã được hạnh phúc như tôi hằng mong ước?

Bởi ở hiện tại, guồng quay của công việc, của cơm áo gạo tiền, của những khắc nghiệt trong cuộc sống, được, mất, hơn, thua... khiến tôi muốn bước khỏi đó trong chốc lát. Và tôi nghĩ, nếu chẳng thể trú ẩn trong quá khứ hay hiện tại thì thử du ngoạn đến tương lai coi sao!

Rồi tôi bắt đầu viết những lá thư như thế, gửi cho chính mình của những ngày, những tháng, những năm sau này...

Tôi thường đặt câu hỏi, rằng ở hiện tại tôi đang như thế này, nếu tôi làm thế kia thì ở tương lại mọi chuyện sẽ như thế nào? Và khi lá thư kết thúc tôi hẹn lịch ở một thời điểm trong tương lai - thời điểm mà tôi nghĩ rằng mình sẽ ngạc nhiên khi thấy có một lá thư từ chính mình được gửi tới. Mục thư đi cũng vì vậy mà mỗi ngày một dày lên. 

Nhưng tôi cũng chợt nhận ra, ngày ngày trôi qua, khi có một thay đổi nào đó tôi lại lật mở những lá thư ở mục thư đi đó và hoàn về thành thư nháp. Bởi nội dung lá thư đó chẳng còn phù hợp nữa. Và có lẽ con người tôi của ngày hôm nay không còn giống con người tôi của ngày hôm qua - ngày mà tôi lên lịch cho lá thư điện tử tôi vừa hoàn về mục thư nháp ấy nữa. 

Những lá thư dự định gửi cho người khác và cho chính tôi cũng vì thế mà mãi mãi nằm im trong mục thư nháp!

Có những lá thư sẽ chẳng bao giờ được gửi đi... 

Gi
(26/06/2021 - 11:44pm)

Wednesday, June 16, 2021

Thật giả lẫn lộn

(Ảnh: Pinterest)

Tin một người và phát hiện ra người đó luôn lừa dối. 

Người ta thường nói giấy không gói được lửa, cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra. Đúng là như vậy, nếu đã là sự thật thì bằng cách này hay cách khác sẽ có lúc ta tìm ra chân tướng. Chỉ có điều sau cùng thứ ta nhận về là sự thất vọng mà người kia có cố bù đắp thế nào cũng không thể khỏa lấp khoảng trống thương tổn trong ta.

Đâu dễ tìm được một người mà vừa mới gặp đã mang lại cho ta nhiều thiện cảm và khiến ta tin tưởng đến vậy. Thường thì người ta sẽ thân nhau sau vài ba lần đánh, chửi nhau. Cái duyên của người vừa gặp đã tin, đã quý diệu kỳ lắm, cứ như được định từ kiếp trước. Tuy nhiên khi không còn tin yêu nữa thì lại ghét nhau tới đau lòng. 

Ta dành bao nhiêu sự ngưỡng mộ cho họ, tin vào những câu chuyện mà họ kể, những trải nghiệm mà họ đã đi qua. Ta cứ ngỡ mọi điều họ nói ra là thật để đến cuối cùng lại không thể phân định sự giả dối lẫn trong cái vỏ bọc chân thật ấy. 

Ánh mắt, nụ cười, giọng nói, hay mỗi một cử chỉ hành động của họ từng khiến ta cảm thấy rung động con tim khi chạm phải, nay bỗng khác biệt hoàn toàn. "Vướng mắt, muốn họ chưa từng tồn tại trên cõi đời này thì tốt biết mấy", đó chính là những thay đổi trong cảm xúc mà ta dành cho họ. Nhìn họ đứng ngay trước mặt nhưng ta lại chẳng thể mỉm cười hạnh phúc như xưa nữa. Thay vào đó ta chỉ có thể nở một nụ cười nửa miệng đầy chế giễu.

Chắc có lẽ ngay từ đầu người ta vẫn luôn cư xử như vậy với tất cả mọi người, chỉ có điều ta chưa nhận ra nên lầm tưởng, nên mới không phân biệt được cái mớ hổ lốn thật giả lẫn lộn đó. Chỉ cần tĩnh tâm suy nghĩ thì ta sẽ nhận ra rằng, có đôi khi chẳng cần phải tìm ra bất kỳ một cái chân tướng nào hết. Bởi nếu một mối quan hệ ngay từ ban đầu đã xác định là xã giao thì phải biết rằng họ sẽ không bao giờ thật lòng với mình!

Vậy thì cố tìm ra sự thật để làm gì? Chi bằng cùng họ chơi trò "Thật giả lẫn lộn". Khi ta mở lòng đón nhận mọi rắc rối thì ta sẽ hiểu được, mọi điều ta gặp phải trong đời chỉ là thử thách mà ông Trời muốn ta phải trải qua để tôi luyện bản thân và dần trưởng thành hơn mà thôi. Vậy thì còn giận hờn gì nữa, khuôn miệng xinh xắn kia hãy nhoẻn cười đi nào!

Gi

(16/06/2021 - 10:54 pm)

Friday, June 11, 2021

Thất bại!

(Ảnh: Pinterest)

Hai từ "Thất bại" sao nặng thế?

Khi còn nhỏ "Thất bại" là khi không đạt điểm cao, là khi không ăn được món mình yêu thích, là khi không được xem chương trình mình muốn, là khi chẳng ai để tâm tới mình, là khi là một đứa trẻ cô đơn...

Khi ở các cấp học "Thất bại" là khi học thua bạn bè, "Thất bại" là khi bố mẹ đi mọi nơi khoe mình giỏi giang mà thực tế thì hoàn toàn ngược lại, là khi mà người bạn mình thương chẳng thương lại mình.

Khi lên các bậc học cao hơn, đại học, cao học, tiến sĩ thì "Thất bại" là khi chỉ biết học nhưng không hề sáng tạo, là khi nhận ra mình chọn nhầm ngành nhưng chẳng đủ cương quyết để từ bỏ nó và học lại từ đầu một ngành nghề tiềm năng và phù hợp với mình hơn. 

Trưởng thành hơn và đi làm chợt nhận ra "Thất bại" là khi nhìn xung quanh chẳng có ai bên mình, cô độc. "Thất bại" là khi phải ôm mọi thứ trong lòng, là khi nhận ra đến thứ gọi là chuyên môn mà bản thân cũng làm không tới, nhận ra mình thua tất cả mọi người. 

Thất bại.

Không vượt qua được mặc cảm của chính mình là một loại "Thất bại" tệ hại nhất. Lúc nào cũng giữ trong mình cái suy nghĩ bản thân mình tiêu tùng rồi. Bản thân mình ngu ngốc như thế này thì đáng sống một cuộc đời bất hạnh. 

Thất bại.

Khi đặt hy vọng vào nhầm người, khi nghĩ rằng có thể thấu hiểu được người khác nhưng hóa ra bản thân chẳng hiểu gì, bị dắt mũi, bị cô lập, bị coi thường.

Thất bại.

Một ngày nhận ra bản thân là người dễ bị cảm xúc chi phối. Dễ bị trầm cảm vì những điều tệ hại mà người khác mang đến cho mình! Đó là một loại "Thất bại" rất đau khổ. Tự trách, dằn vặt tâm can. 

Thất bại còn là khi để một vấn đề biết trước là "sẽ sai" lặp lại quá nhiều lần...

Ai rồi cũng trải qua thôi, cái gọi là "Thất bại"!


Gi

(11/06/2021 - 00:17 am)

Wednesday, June 9, 2021

Thế giới này thật kỳ lạ!

(Ảnh: Pinterest)

Hôm nay trong một cuộc họp với công ty, em giấu điện thoại dưới gầm bàn, mắt vừa nhìn Giám đốc, nhìn đồng nghiệp rồi thi thoảng lại đảo xuống gầm bàn nhắn tin cho tôi. Em nói như thế này:

"Chị à, em lại hết ghét người đó rồi!"

Tôi lập tức hỏi lại:

"Tại sao?"

Bởi mới cách đây một tuần em điên cuồng gọi tên tôi nói rằng em phát điên vì anh ta là kẻ giả dối, em phát điên vì anh ta là kẻ lăng nhăng làm đổ vỡ hình tượng trong lòng em, em phát điên vì anh ta chẳng coi em ra gì. Ấy thế mà bây giờ em lại nói là em hết ghét anh ta rồi. 

"Vì em chả còn cảm giác gì nữa. Không ghét, không giận, cũng chẳng bận tâm!"

"Hử?"

Con người ta có thể thay đổi cảm xúc nhanh vậy sao? Hay là thay vì chọn việc phải ghét bỏ, để ý người ta từng li từng tí em ấy đã học được cách bỏ qua mọi việc. Bởi về cơ bản thì em ấy và người bạn kia đâu có liên quan gì đến nhau! Chẳng qua là ban đầu em ấy thần tượng quá nên khi hiểu tường tận được người ta thì bị sốc nên vậy. Dù là gì thì tôi cũng cảm thấy may mắn vì em ấy đã bỏ qua được một cái gai nhọn muốn làm tổn thương em. 

Một lần khác thằng bạn tôi lại gọi điện và bảo với tôi rằng:

"Mày à, tao đi chơi với công ty và có nằm ngủ chung với mấy bà chị làm cùng mà người yêu tao ghen kia kìa! Chả hiểu nó bị làm sao? Tao đã làm gì sai?"

"@#$%^&*! Còn không làm gì sai?"

Xin lỗi các bạn vì tôi vừa nói láo, nhưng mà một người con trai nằm ngủ với... mà còn hỏi rằng đã làm gì sao! Nếu thằng bạn tôi độc thân thì ok thôi, nhưng tiếc thay nó lại có người yêu rồi. Cái điều tối thiểu đó còn không tự ý thức được thì biết phải làm sao?

"Mấy bà ấy có chồng cả rồi, tao chả có cảm giác gì cả!"

"Ok mày, còn đợi đến khi mày có cảm giác nữa hả?"

Tôi đã cúp máy trước vì cái sự "xàm" của thằng bạn. Thế giới này thật kỳ lạ. Hay chính tôi và một số người khác không đủ bao dung?

Mà cần phải bao dung sao?


Gi

(09/06/2021 - 10:10 pm)