Wednesday, March 2, 2016

Yêu đơn phương 2

(Ảnh internet)
Yêu đơn phương chính là một loại bệnh thần kinh, nếu ủ lâu ngày mà không thổ lộ hay tự giải phóng tình cảm của chính mình!
Người yêu đơn phương lòng dạ lúc nào cũng xốn xang, đầu óc luôn luôn quay cuồng với những câu hỏi có vẻ rất ngô nghê, ngây thơ khó đào tạo: Mình yêu ư? Mình hình như đang yêu thì phải? Mình yêu người ta mất rồi, phải làm sao đây? Mình phải làm sao đây? Mình có nên nói ra không? Người ta liệu có yêu thích mình? ...
Và cũng luôn tự trả lời: Yêu thì sao nào, chắc chắn nói ra chỉ bị xấu hổ. Yêu đương gì đâu chứ! Cảm nắng thôi! Ôi giời, người ta có người yêu rồi, mình rõ là cái đồ hâm. Mình yêu người ta, nói ra cho dù người ta có chấp nhận chắc cũng sớm chia tay vì hai đứa đâu có hợp tuổi. Vậy nên mình sẽ không nói ra tình cảm của mình...
Nhưng rồi người yêu đơn phương lại vẫn luôn điên điên khùng khùng cả ngày lùng sục những thông tin liên quan tới người ấy. Nào là đào bới trang cá nhân trên facebook tìm điểm xấu tốt của đối tượng để so sánh và dằn vặt bản thân xem quyết định không nói ra tình cảm là đúng hay sai. Hay có cơ hội đi chung với đám bạn mà có người ấy đi cùng, người yêu đơn phương sẽ cố tạo ra tình huống để được ở bên người kia gần nhất có thể. Sau đó cố dẫn dắt bạn bè nói những chuyện xoay quanh người ấy để mọi người xúm vào và họ nghiễm nhiên được thoải mái nói chuyện, kêu tên người đó với đủ mọi trạng thái mà không sợ bị lộ...
Buồn cười nhỉ? Có phải họ yêu nhiều quá nên phát điên không? Nếu đã quá yêu như vậy thì sao lại không tỏ tình? Họ sợ cái gì chăng? Rõ ràng họ có đủ sự thấu hiểu về đối phương, có đủ sự chịu đựng đau khổ cũng như việc có đủ sự yêu thương dành cho đối phương... nhưng họ vẫn lựa chọn im lặng.
Có lẽ bởi vì một điều duy nhất, họ quá tự ti về tình cảm của bản thân, họ sợ bị từ chối, sợ cái cách cự tuyệt tình yêu quá phũ phàng của người ấy và sợ bị tổn thương khi chưa kịp nhận được yêu thương đã mất đi tất cả... Những người yêu đơn phương quả thật rất cứng đầu. Có khi cầm búa phang vào, đầu họ cũng không thể mềm ra được!
Nhưng họ không hề biết rằng, nếu chịu nói ra tình cảm của mình thì chí ít họ đã có khả năng hạnh phúc. Đó là được chấp nhận nếu may mắn người kia cũng có tình cảm với họ. Còn bị người ấy từ chối, ở thời điểm hiện tại họ có thể đau khổ đến chết đi sống lại, thậm chí mất đi một phần niềm tin vào tình yêu màu hồng mà bản thân trót mơ mộng, nhưng có sao đâu đổi lại họ sẽ thôi ngu ngốc khi cứ đặt mãi tình cảm vào một người không yêu mình. Và vì vậy mà trong tương lai họ có thể kết hợp được với một người yêu mình nhiều hơn... Không phải có lợi lắm sao? 
Vậy còn chờ gì nữa, ai đang yêu đơn phương thì hãy tỏ tình đi! Còn nếu vẫn ngu muội thì sớm bừng tỉnh đi nhé! Trong cuộc sống có rất nhiều thứ cần bạn quan tâm hơn là việc cứ mãi yêu và nhớ đến một người mà bản thân không chắc họ có thuộc về bạn hay không, hay bản thân không chắc bạn có thể giành giật được người ấy từ tay người yêu của họ không. 
Nếu đã quá khó khăn trong việc quyết định nói ra hay im lặng thì cứ mỉm cười chúc người ta hạnh phúc đi. Rồi một ngày nào đó bạn sẽ biết mình cần làm gì. Đứng lên "khởi nghĩa" hay chờ đợi tình yêu? Đó là câu chuyện sẽ sớm có diễn biến tiếp theo ngay thôi!
Vẫn là không thể ngừng nghĩ về ai đó phải không các bạn? Nhưng lại nhưng một điều cuối cùng rằng: Đừng nên đam mê quá, mọi thứ nên có điểm dừng! Nếu không bạn sẽ biến tình yêu cao thượng, kiên cường, bất khuất của mình thành bệnh thần kinh đó!

Quỷ Quyệt
(11:02 pm - 26/02/2016)

Đăng lần đầu tại Gác Sách.
Copy vui lòng liên hệ mình nhé, cảm ơn các bạn!