Friday, April 27, 2018

Con người đang dần trở nên vô cảm và chính mình đang vô cảm!

(Ảnh: Internet)
Một ngày mưa, tôi đi học bằng xe buýt, trên xe tôi thẫn thờ nhìn cảnh đường phố qua tấm kính, ai cũng đi thật nhanh, họ tránh cơn mưa, và tránh cả con người...

Tiếng nhạc piano nhẹ nhàng vang lên, là bản Mika's Song do Yiruma thể hiện, Nó thật dịu dàng mà sâu lắng, tôi miên man chìm trong những mớ nghĩ suy lộn xộn. Sinh viên năm cuối như tôi có thật nhiều thứ để nghĩ, thật nhiều thứ để quan tâm... Bỗng xe buýt phanh gấp, tôi bị xô người về phía trước, tò mò không biết chuyện gì xảy ra tôi nhổm người khỏi ghế nhìn lên, tôi vẫn không thấy gì, cho đến khi thân của chiếc xe lướt ngang qua chỗ có vật thể vừa cản nó tôi mới nhìn rõ. Đó là một người phụ nữ mặc áo mưa đi xe ga bị ngã lăn ra đường, có lẽ vì đường quá trơn...

Và cô ấy cứ một mình ngồi đó, chắc vì cú ngã làm cô ấy đau quá nên chưa thể đứng dậy được. Cơn mưa lạnh nhạt rơi xuống, làm ướt nhòe tất cả mọi thứ và mọi người xung quanh thì hững hờ nhấn ga đi qua, họ dường như đang tránh phải giúp đỡ cô ấy. Có lẽ trời mưa lạnh lẽo đã làm trái tim con người ta không còn hơi ấm...
(Ảnh: Internet)
Tôi thôi ngoái đầu nhìn lại và quay mặt trở về hướng ban đầu, tôi chợt nghĩ, có phải vì vậy mà cách đây gần một năm cũng vào ngày mưa khi tôi đi sang đường bị một chiếc xe ngược chiều va phải làm tôi ngã sõng soài ra đường, mọi người chỉ xúm lại xem rồi ngoảnh mặt đi còn tôi thì tự mình đứng dậy, người va vào tôi cũng lạnh lùng bỏ đi, không một lời hỏi han hay xin lỗi.

Thời tiết thật tàn nhẫn nó làm lòng người đổi thay! Phải chăng là vậy? Hay con người đang dần trở nên vô cảm? Họ vô cảm với mọi thứ không liên quan tới mình, không liên quan tới người thân mình. Phải chi cái người ngã xe là người họ quen biết thì có lẽ mặc cho mưa gió bão bùng, hay thậm chí là bước vào lò than cháy rực họ cũng quyết xả thân mà lao tới giúp đỡ.
(Ảnh: Internet)
Việc giúp người trong khả năng của mình khó như vậy sao? Họ chỉ cần bước tới nâng xe cho người phụ nữ bị ngã kia hay đỡ tôi đứng dậy khi tôi ngã thì tôi và cô ấy đã rất biết ơn và hơn nữa chúng tôi còn có thể cầu nguyện cho người có lòng tốt ấy luôn gặp may mắn. Nhưng không! Họ chọn cách lơ đi mọi thứ. Vì chúng không liên quan gì tới họ!

Nhưng rồi tôi lại nghĩ, cách đó khoảng nửa tiếng khi mà tôi còn đang chờ xe buýt, lúc đó mưa chưa nặng hạt, tôi đi chầm chậm tới bến xe tay cầm chiếc ô che cho mình. Tôi đã nhìn thấy một người đứng đó, bạn ấy không có ô, và tôi cũng như những người ở trên ngoảnh mặt đi không giúp bạn ấy tránh mưa. Có lẽ không chỉ mọi người mà chính bản thân tôi cũng là kẻ vô cảm.

Chúng ta luôn chê trách người khác rằng tại sao họ không giúp ta khi ta gặp khó khăn… Nhưng đã bao giờ mọi người tự hỏi chính mình, liệu cũng những trường hợp đó, bản thân mình là người có thể giúp đỡ người khác thì mình liệu có giúp họ? Hay mình cũng ngoảnh mặt làm ngơ?

Mỗi người trong chúng ta cần sống có tình người hơn, vì nếu ta biết sống tốt với mọi người xung quanh thì khi ta cần sự giúp đỡ mới có người sẵn lòng giúp ta. Hãy học cách cho đi đừng chỉ biết nhận về mọi thứ! Không ai đánh thuế sự chân thành, hay lòng tốt, chỉ có lòng mình eo hẹp ky bo muốn giữ nó cho riêng mình thôi!
Chúng ta hãy cùng nhau tập sống tốt hơn nhé!

Thiên Yết
(28/03/2014 - 1:20pm)
Đăng lần đầu tại Readzo.com, nhưng giờ trang web ấy đã dừng hoạt động rồi.

No comments:

Post a Comment