Thursday, January 28, 2021

Chỉ cần mở lời thì người ta sẽ mở lòng?

(Ảnh: Pinterest)

Trên đường chạy xe về nhà, mình dịch chuyển từng chút mới tới được ngã tư to và chuẩn bị rẽ sang một cung đường khác. Tại ngã tư đó gió lồng lộng, mọi người dừng xe trước tín hiệu đèn giao thông màu đỏ. Cái lạnh ngấm dần dần vào da thịt tê buốt.

Khi mạn phía bên mình dừng thì phía khác được di chuyển. Ở phía ngược lại với mình, không hiểu sao có chị đi xe máy đằng sau một chiếc ô tô bỗng bị ngã ra, có vẻ như chị không phanh kịp hay lúc cua bị ô tô đụng trúng thì phải, mình cũng không rõ tình hình cho lắm. Chị ngã lăn ra đường. Vì quá bất ngờ, mình hốt hoảng la lên “Ô” một tiếng. Có một vài người chạy lại đỡ chị lên và dựng xe giúp chị.

Nhưng chị không đi ngay mà cứ đứng lục gì đó trong túi. Một lúc sau thì chị lôi ra một cái điện thoại. Hóa ra là chị gọi cho chồng chị.

“Em bị ngã xe.” Hình như chị bắt đầu khóc. Mình có nghe thấy tiếng nấc.

“Đau lắm!” Chị kéo váy lên vừa nhìn vào chân vừa như là đang chỉ chỗ đau cho chồng chị. Mà kỳ thực chồng chị có ở đó để mà nhìn đâu!

Đèn đỏ chuyển xanh, mình vặn ga và di chuyển theo dòng người, tiếng khóc ấy cũng xa dần và được thay thế bởi tiếng động cơ xe. Những ồn ào của giờ tan tầm bắt đầu quay trở lại.

Cả quãng đường đi mình nghĩ đến chị và bất giác cười. Mình thấy chị trẻ con, cơ mà cũng thấy ngưỡng mộ vì chị có một người để khi xảy ra điều gì đó chị có thể ngay lập tức gọi họ. Nghĩ về chị xong mình lại nghĩ về mình, một người con gái cô đơn giữa thành phố rộng lớn, lúc nào cũng “Mình ổn!”, thì liệu có ổn như lời đã thốt ra.

Chắc có lẽ mình quá mạnh mẽ rồi, hay mình sợ vào lúc mình cần nhất, mở lời muốn nhờ cậy hoặc đơn giản là muốn tâm sự thì người ta lại từ chối và không mở lòng với mình! Cứ như vậy, theo thời gian mình tập cho bản thân một thói quen phải cứng rắn dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa. Và tất nhiên kèm theo đó chính là mình luôn phải chịu đựng mọi việc một mình.

Nếu một ngày khi quá mỏi mệt mình mở lời thì họ có mở lòng với mình không?

Gi

(28/01/2021 – 08:58 pm)

Saturday, January 16, 2021

Review tiểu thuyết “Xin lỗi em không đủ tư cách” – Phạm Vũ Anh Thư – Ngọn lửa sưởi ấm biết bao trái tim vào những ngày đông buốt giá!

 

(Ảnh: Bảo Thoa)

Sau một khoảng thời gian ngắn mình đã nghiền ngẫm xong cuốn tiểu thuyết “Xin lỗi em không đủ tư cách” của tác giả Phạm Vũ Anh Thư. Mình dùng từ nghiền ngẫm vì mình thực sự đọc và ngẫm, chứ không chỉ là đọc lướt, đọc cho xong.

Mình ít khi khóc khi có người khác ngồi xung quanh lúc đang đọc truyện. Nhưng với cuốn tiểu thuyết này mình phải thừa nhận là ngoài những tràng cười nắc nẻ ở những phân đoạn cãi nhau hài hước của hai vợ chồng, cũng như tức giận trước những uất ức mà nữ chính phải chịu thì mình còn khóc lên khóc xuống khi đọc tới những phân đoạn đặt nặng về mặt cảm xúc mà tác giả viết. Mình đã mặc kệ những người bạn đang ngồi đó mà khóc ngon lành, lấy khăn giấy chấm nước mắt liên tục.

Cuốn tiểu thuyết mở đầu là lời kể của nhân vật tôi về cuộc đời cô, và xuyên suốt câu chuyện vẫn là lời kể của cô. Thế nhưng cách dùng ngôi thứ nhất này được tác giả xử lý tài tình khiến cho người đọc không bị kiểu khó chịu và thấy vô lý ở những phân đoạn mà đáng ra nhân vật “tôi” không thể thấy để mà kể ra. Có một điểm đáng khen đó là cách tạo những tình tiết cuốn hút cuối mỗi chương của tác giả khiến mình thấy hứng thú với cuốn tiểu thuyết này thật sự luôn. Mình đã không thể ngừng đọc mỗi khi có thời gian rảnh rỗi. Mình tin rằng bất kỳ ai, chỉ cần cầm cuốn này lên đọc cũng sẽ có cảm nhận như mình.

Ban đầu đọc lời giới thiệu trên page Carobooks mình nghĩ “Ôi chắc lại ngôn tình rồi”. Nhưng khi trực tiếp đọc thì mình thấy đây không phải kiểu tiểu thuyết ngôn tình lậm Trung mà đây là một tác phẩm thật sự có nét riêng của văn học Việt Nam. Cách dùng từ, cách diễn đạt rất chân thực hay nói cách khác là rất “đời”. Điều này khiến mình có một cảm giác gần gũi khi đọc truyện.

Tiểu thuyết “Xin lỗi em không đủ tư cách” giống như một bộ phim chứ không còn chỉ là một cuốn sách giấy đơn thuần nữa. Một bộ phim nói về cuộc đời nhiều sóng gió của một cô gái có hoàn cảnh khó khăn phải bán trinh để có tiền cứu người thân và từ đó những chuyện rắc rối bủa vây cuộc sống của cô. Nhưng cũng từ những điều dở khóc dở cười đó mà sau tất cả cô đã tìm được hạnh phúc thật sự của cuộc đời mình. Mọi khổ đau mà cô phải chịu đựng đã được đền đáp xứng đáng.


(Ảnh: Thu Trang)

Giữa những ngày đông buốt giá cuốn tiểu thuyết “Xin lỗi em không đủ tư cách” của tác giả trẻ Phạm Vũ Anh Thư thật sự là một ngọn lửa sưởi ấm tâm hồn của biết bao độc giả, trong đó có mình. Cảm ơn tác giả rất nhiều!

Gi

(11:56 - 16/01/2021)  

Friday, January 8, 2021

CHỜ NHAU CHỜ ĐƯỢC BAO LÂU

(Ảnh: Internet)

Con nhỏ tôi quen thương người nó thương vô cùng. Hai mươi lăm tuổi nó mới biết yêu đương là gì. Nó nói với tôi rằng cảm giác nắm tay một người thật là thích, cảm giác ấy ấm áp biết bao. Tôi chợt nghĩ thoáng qua, ấm áp rồi tới lúc nguội lạnh chắc sẽ nhớ nhung và đau lòng lắm. Nhưng tôi chỉ nghĩ trong đầu mình và không nói gì với nó. Bởi tôi biết với một người trong ánh mắt đang ngập tràn yêu thương như thế kia mà nói với nó những thứ đầy đau khổ thì nó sẽ không bao giờ tin đâu.

Mỗi lần nó và người yêu đi ăn, đi chơi nó đều kể cho tôi nghe. Đôi mắt nó lấp lánh như sao trời, cả tâm hồn nó bừng sáng khiến cho tôi vốn là một người hay buồn bã cũng thấy hạnh phúc theo. Nó vui tươi cả ngày trời, lúc nào miệng cũng hát những câu ca về tình yêu đôi lứa.

Rồi có một lần nó về nhà rồi gọi điện kể cho tôi rằng nó và người yêu cãi nhau. Lần đầu tiên kể từ khi yêu đương người ấy, hai người mới xảy ra to tiếng. Nó nói người ấy đã bỏ đi ngay trước mắt nó. Nó chạy theo nhưng chạy sao nổi với tốc độ của một chiếc xe máy. Tôi nghe xong câu chuyện thì rất tức giận. Tôi ghét hắn, hắn là đồ điên, bởi cho dù có giận dỗi như thế nào cũng không thể để người con gái mình thương giữa đường xá đêm hôm như thế được. Lúc ấy còn là mùa đông đầy buốt giá nữa. Tôi xót nó vô cùng. Liền bảo:

“Bỏ quách thằng khốn đó đi! Thứ đàn ông gì mà yêu đương còn tệ hơn cả người dưng nước lã!”

Nó lập tức bênh ngay:

“Chị điên à! Anh ấy giận thôi, chứ bình thường không bao giờ đối xử với em như vậy đâu!”

Tôi tức mình quăng một câu “Mù quáng” lại cho nó rồi cúp máy luôn. Đêm hôm ấy tôi chẳng ngủ được. Trong lòng suy nghĩ linh tinh đủ thứ chuyện. Nhưng phần nhiều nghĩ về hai chữ “yêu đương”. Và tôi lại nghĩ về chuyện của nó và người yêu nó, có vẻ như phía người con trai kia đã có dấu hiệu của sự “nguội lạnh” mất rồi.

Thế nhưng ngay hôm sau con nhỏ ấy lại gọi cho tôi, giọng nói lại vui tươi nhí nhảnh như chưa có chuyện gì:

“Anh ấy hết giận em rồi nha chị, hôm nay anh ấy còn đưa em đi mua đồ đẹp và đi ăn ở nhà hàng Pháp, đồ ăn ngon ơi là ngon!”

Tôi thấy yên tâm hơn, nói chuyện với nó vài câu rồi lại làm tiếp công việc của mình. Chắc có lẽ tôi đã nghĩ quá nhiều, hoặc trong đầu tôi chỉ có cảnh chia ly, chỉ có những mảng màu xám tối mà không có những mảng màu hồng hạnh phúc như trong đầu nó. Cũng may tôi vẫn chưa nói quá nhiều cảm nhận của bản thân về vấn đề yêu đương với nó, nếu không thì tôi đã làm một người đang dạt dào nhựa sống phải sống khổ tâm như tôi rồi.

Ngày lại nối tiếp ngày, câu chuyện tình yêu của nó và người con trai ấy vẫn ổn cho đến một hôm nó gọi cho tôi như bao lần. Nhưng lần này nó khóc, vừa nói chuyện với tôi vừa khóc, có khi còn chỉ nghe thấy tiếng nấc mà không nghe thấy bất kỳ tiếng nói nào cả:

“Chị… chị ơi…”

“Ơi, chị đây, có chuyện gì thế em!”

“Em… anh ấy… anh ấy muốn chia tay em!”

Một sự bất ngờ ập đến trong lòng tôi, tôi cảm giác mình cũng đang nghẹn ngào theo nó.

“Sao… sao cơ, hai đứa đang bình thường mà, hôm qua còn bảo sẽ đi du lịch trong miền Nam cơ mà?”

“Anh ấy… anh ấy làm người ta có… có bầu rồi!”

“Cái gì! Thằng… thằng khốn ấy! Bây giờ em đang ở đâu, chị tới liền!”

Khi tôi tới nhà nó thì mọi thứ ngổn ngang, có vẻ như đã có nhiều sự cãi cọ và giằng co ở đây. Nó thì ngồi thu lu một góc, mascara lấm lem chẳng khác nào đồ bỏ đi. Tôi ngồi xuống nền đất lạnh giá trước mặt nó, nắm tay nó và nói:

“Đứng dậy lên giường ngồi cho ấm đã rồi có gì kể chị nghe, được không?”

“Chị ôm em được không? Chỉ ôm thôi và đừng nói gì cả!”

Nó bỗng nói rất lưu loát, không chút nghẹn ngào như khi nói chuyện điện thoại với tôi. Tôi làm theo lời nó, vừa ôm vừa vỗ về tấm lưng nhỏ bé mong manh đang run lên của nó.

“Chị ơi, cô gái ấy là lỡ có bầu hay là vì yêu nên mới có bầu với anh ấy nhỉ?”

“Chị… chị cũng không rõ!” Tôi thở dài và nó lại nói tiếp.

“Hay em chờ cô ấy đẻ con ra, xin con cô ấy về nuôi. Như vậy em và anh ấy vẫn yêu và sống cùng nhau được!”

“Em à, em đừng như thế này nữa, chị biết em đang buồn nhưng việc cô ta có con với người yêu em chỉ chứng tỏ duy nhất một điều rằng hắn ta là kẻ khốn, một thằng có dã tâm bắt cá hai tay ngay từ đầu. Em hiểu không?”

Nó không nói gì, khoảng không im lặng đó cứ thế trôi qua lâu thật lâu. Tôi ôm nó tới mỏi hết cả cơ thể nhưng vẫn không muốn buông nó ra, bởi tôi biết lúc này nó cần một người ủi an. Khi tôi đang gần như ngủ gật thì nó bỗng lên tiếng:

“Vậy tức là ngay từ đầu thứ tình cảm mà em luôn tôn thờ là giả dối. Khi nãy anh ấy nói việc họ quan hệ dẫn tới có bầu là chuyện ngoài ý muốn cũng chỉ là những lời nói dối?”

Bất giác tôi chẳng biết phải trả lời nó ra sao.

“Em đã rất thương anh ấy, là thương không phải yêu, là thứ tình thương mà em nghĩ rằng mình… mình… em cũng… cũng không biết nữa…”

Nó bật khóc òa lên. Vừa hét vừa khóc. Có lẽ khoảng thời gian từ lúc tôi bước vào tới giờ nó chỉ cố tỏ ra mạnh mẽ mà thôi. Tôi cảm nhận được nỗi đau đớn, sự ấm ức trong lòng nó. Hai tay nó cứ bấu chặt lấy áo tôi, nước mắt ngấm qua cả chiếc áo chạm vào da thịt tôi nóng hổi. Tôi không biết làm gì ngoài việc nói câu  “Tất cả sẽ ổn thôi” và tiếp tục xoa lưng vỗ về nó.

Ngày hôm ấy, tôi cứ ôm nó như vậy cho tới tận khi nó khóc mệt và thiếp đi. Tôi lại tiếp tục ôm nó cho tới khi nó tỉnh ngủ. Lúc đó là gần trưa ngày hôm sau. Con nhỏ thấy tôi vẫn ở trong tư thế ôm nó thì giật mình kèm áy náy:

“Ôi chết… em xin lỗi… chỉ là…”

"Có gì đâu, em thấy ổn hơn chưa?" Tôi lo lắng nhìn gương mặt phờ phạc lấm lem và đôi mắt sưng húp của nó.

"Sao mà ổn được ạ. Em nghĩ là mình sẽ đợi anh ấy. Trực giác của em cho rằng cô gái ấy không yêu anh ấy, thì có thể sẽ bỏ lại đứa bé và rời đi. Khi ấy em sẽ về bên anh ấy. Chúng em sẽ hạnh phúc như lúc ban đầu!"

"Như lúc ban đầu? Còn có thể như lúc ban đầu sao?" Giọng tôi nghèn nghẹn, có gì đó căng tức nơi lồng ngực. Tôi thấy ấm ức thay cho nó.

"Không sao? Chỉ cần anh ấy quay về bên em thì mọi chuyện dù có thế nào em cũng không ca thán nửa lời!" Giọng nói của nó đầy quả quyết.

Tôi không biết nói gì, tôi bảo nó đi tắm rửa, thay đồ rồi hai chị em đi ăn, đi uống cho khuây khỏa. Tôi dành cả ngày làm việc hôm ấy để đi chơi và an ủi nó. Tôi không ngăn nó chờ đợi cái con người tồi tệ kia bởi tôi biết khi con người ta đang nuôi một hy vọng lớn thì tất cả những lời nói bên ngoài chả là gì hết. Họ sẽ không bao giờ để tâm. Vậy nên tôi muốn để tự nó nhận ra. Dù cho trong lòng tôi cũng mong rằng trực giác của nó là đúng, mong rằng hắn ta sẽ giàn xếp ổn thỏa với cô gái kia và quay về bên nó. Nhưng mà chờ nhau, chờ được bao lâu và chờ đến bao giờ… liệu người mà nó đang chờ có xứng đáng hay không?

Bây giờ đã là hai năm sau. Nó thi thoảng vẫn gọi điện cho tôi, kể rằng người nó yêu và cô gái kia đã kết hôn, hai người họ có vẻ rất hòa hợp hạnh phúc. Tôi không nói gì nhiều chỉ bảo nó hãy buông bỏ đi. Nó nhẹ giọng đáp lời:

"Em sẽ buông thôi, nhưng em cần thêm thời gian!"


Gi

(12 :10 am – 08/01/2021)