Sunday, April 23, 2023

Yêu nhau đến khi bạc mái đầu

(Ảnh: Pin)

Tình yêu là những điều giản dị nhất mà hai người mang lại cho nhau. Từng cử chỉ, từng dòng tin nhắn, từng hơi thở, từng cái siết tay thật chặt... Mỗi cái ôm nhẹ nhàng sau ngày dài mệt mỏi đều là nguồn động viên, nguồn năng lượng dồi dào mà cả hai có thể trao cho nhau. Những khi có điều gì khó khăn hay vui vẻ lại cùng nhau sẻ chia, cùng nhau nói cười như thể tất cả không gian và thời gian chỉ là của riêng hai người. Hay một bức thư tay bất ngờ được gửi vào ngày thời tiết dịu mát vì muốn làm nửa kia ngạc nhiên và xúc động cũng chính là những điều giản dị mà khi yêu người ta muốn dành cho nhau. Và nếu đã thật lòng thì sẽ không bao giờ cảm thấy bản thân đã dành quá nhiều điều cho người ấy, mà trái lại lúc nào cũng lo mọi thứ là chưa đủ tốt và chưa đủ chân thành. Để rồi cuối cùng họ sẽ trao nhau tất cả những gì mà mình có, kể cả đó là những điều giản đơn nhất. Những người yêu nhau sẽ chỉ nhìn thấy nhau trong mắt đối phương, điều mà trong tình yêu ai cũng mong mỏi. Ngoài kia có quá nhiều cám dỗ, đâu dễ dàng để trọn vẹn tình cảm với riêng ai. Nhưng đây lại là điều cơ bản bắt buộc phải có của một mối quan hệ yêu đương thuần túy. Bởi nếu đều cơ bản này không làm được thì những thứ lớn lao hơn có cách nào để mong cầu và thực hiện! Giữa hai trái tim yêu thương nhau thật lòng sẽ luôn cảm thấy gắn kết và đồng điệu. Cả hai lúc nào cũng tạo cho nhau cảm giác họ là một nửa đặc biệt, có sự gắn kết bất ngờ. Những mối duyên xung quanh, cứ vậy móc nối với nhau chính là cách ông trời mang lại cơ hội cho cả hai, để họ có thật nhiều trải nghiệm đáng nhớ trong mối quan hệ tình cảm. Hai trái tim ấy luôn đồng điệu, chỉ cần nhìn thoáng qua đã biết đối phương nghĩ gì. Cảm thấy sự hiện diện của nhau thật tự nhiên và dễ chịu. Cảm thấy mọi điều mà đối phương làm đều thu hút. Luôn biết cách đưa đến những quyết định cuối cùng mà cả hai cùng cảm thấy thoải mái, mặc dù ban đầu có nhiều điều mà họ còn không đồng tình với nhau... Xa là nhớ gần nhau là cười. Chỉ cần chạm mặt là có thể nhìn ngắm đối phương trọn từng phút giây. Mỗi khoảnh khắc chia xa đều cất giữ nhau trong từng suy nghĩ. Vì nghĩ đến đối phương mà phấn đấu và nỗ lực mỗi ngày. Cả hai chính là nguồn động lực to lớn của nhau. Sau tất cả, chỉ cần được ở bên là niềm hạnh phúc sướng vui lại trào dâng. Mỗi tích tắc qua đi đều cảm thấy đó là một khoảnh khắc ý nghĩa và đẹp đẽ. Nhẹ nhõm, thư giãn khi ở bên nhau... Cuối cùng, tình yêu giản dị thuở ban đầu sẽ là tiền đề để sau bao năm tháng nỗ lực, đến khi bạc mái đầu chúng ta vẫn còn yêu. Nếu đã trót thương thì từng khoảnh khắc bên nhau đều lo sợ là quá ngắn. Chỉ có kẻ không yêu mới thấy thời gian bên nhau là lãng phí, còn người yêu nhau, dù dùng cả đời để yêu vẫn không đủ!

Gi

(5h51 pm - 23/04/2023)

Wednesday, April 19, 2023

Những giấc mơ viển vông

(Ảnh: Pin)

Có một cô bé rất xinh xắn, nó kém tôi một tuổi nhưng ai nhìn cũng tưởng tôi phải hơn nó tới bốn, năm tuổi, có lẽ bởi tôi trưởng thành hơn nó. Cô bé đó trẻ con lắm và đặc biệt thích diễn viên Hàn Quốc, thích lắm lắm. Rồi bỗng một ngày, khi tôi và nó đang ngồi ngắm sao trên sân thượng, nó liền tuyên bố một câu xanh hơn cả cây cỏ mùa xuân.

"Em nghĩ rồi, em phải lấy anh ấy?"

Nhìn lên bầu trời sao, đôi mắt nó long lanh.

"Ai cơ?" Tôi ngạc nhiên.

"Anh diễn viên Hàn Quốc mà dạo gần đây em mê mẩn đó!"

Cô bé không nhìn tôi, đôi mắt vẫn dán vào những ngôi sao sáng trên bầu trời kia.

"Rồi mối tình đầu của em vứt cho chó gặm à?"

Tôi nhíu mày khó hiểu. Mới tháng trước thôi nó còn trầm tư vì mãi không thể quên được mối tình đầu. Ấy thế mà...

"Nếu em lấy anh diễn viên kia, thì chả phải em sẽ không còn nhớ tới người đó hay sao?"

Miệng cười toe, cô bé đang vui thật sao? Tôi thật sự không phân biệt được. Nhưng tôi tin, việc nó làm lúc này chỉ là để chạy trốn.

"Em làm như có thể lấy được anh chàng diễn viên kia vậy. Đúng là viển vông!"

Tôi ôm bụng cười lớn tiếng.

"Thế thì chị lại không biết rồi, anh ấy rất thân với bạn của bạn thân chị gái em!"

"Hả? Mối quan hệ đó thân đến thế sao?"

Lại một trận cười nữa ập đến. Bạn của bạn thân chị gái em? Ôi con nhỏ ngốc nghếch này, có thể phát triển được mối quan hệ đó sao? Nó còn chẳng biết tiếng Hàn!

"Rồi đã biết nói 'xin chào' bằng tiếng Hàn chưa mà đòi làm dâu Hàn?"

Không để cô bé nói gì sau trận cười nắc nẻ của mình, tôi tiếp tục hỏi một câu mang tính hơi mỉa mai một chút.

*Cô bé tỉnh bơ nhìn tôi nói một câu rất dài bằng tiếng Hàn.*

"Em nói gì đó, chị nhớ là 'xin chào' không dài đến thế!"

Có vẻ như cô bé đang trêu đùa tôi. Tôi tuy không biết tiếng Hàn nhưng xem phim nhiều cũng biết họ chào nhau ra sao.

"Rồi một ngày nào đó em sẽ dịch nghĩa câu nói này với chị."

"Trời, chả tin, chắc muốn lòe chị nên nói linh tinh phải không?"

"Chị cứ đợi đi."

Con bé nói xong thì bỏ mặc tôi trên sân thượng lộng gió để xuống nhà trước. Tôi không theo sau nó ngay mà ngồi ngửa cổ lên ngắm sao thêm một lúc nữa. Bỗng trong đầu tôi lóe lên một suy nghĩ rằng biết đâu một ngày nào đó con bé dại khờ kia có thể tìm được tình yêu đích thực nơi xứ người. Dù sao thì tình đầu của nó cũng đâu thể khiến nó hạnh phúc.

...

Tám năm sau.

"Kang Ji Woon sao rồi?"

"Anh ấy đang nấu cơm cho em mang đi làm!"

"Chưa cưới đã hành hạ người ta rồi à?"

"Trời ạ, sao sau tám năm mà tiếng Hàn của chị vẫn khó nghe vậy chứ? Mình nói tiếng Việt đi!"

Vẫn là cô bé ngày nào, nhưng bây giờ đã trở thành phiên dịch viên nổi tiếng, sinh sống tại Hàn rồi. Tôi cũng là phiên dịch viên, nhưng chỉ hoạt động trong nước, làm về mảng giấy tờ là chủ yếu. Tôi thiên về viết lách hơn là giao tiếp nên suốt ngày bị nó mắng nhiếc khi nói chuyện với nó bằng tiếng Hàn.

"Không thích, chị cũng muốn qua Hàn yêu được anh diễn viên như em nên muốn giao tiếp nhiều hơn."

"Haiz. Chị đừng viển vông nữa. Nếu không có bạn của bạn thân chị gái như em thì không có cơ hội đâu!"

Con bé nói một câu bằng tiếng Việt rồi cười khúc khích qua điện thoại. Xem ra câu chuyện trên sân thượng ngày hôm đó, cả hai chúng tôi chưa khi nào quên. Mỗi lần lôi ra cà khịa nhau lại thấy thật kỳ diệu. Nhưng tôi vẫn rất băn khoăn, câu nói bằng tiếng Hàn ngày hôm ấy mà nó nói rốt cuộc là gì? Nhất định phải vào ngày nó cưới được Kang Ji Woon mới chịu nói cho tôi sao?

"Chị có nghe thấy em nói gì không? A lô!"

Thấy tôi bỗng yên lặng, con bé nghiêm túc trở lại liền.

"Chắc do lỗi mạng. Thế chuẩn bị đi làm đi. Chị cũng đi chạy giấy tờ đây!"

"Vâng ạ!"

Chúng tôi lại tiếp tục nói và tạm biệt nhau bằng thứ ngôn ngữ mà cả hai cùng sử dụng để kiếm sống. Càng ngẫm càng thấy lạ, chỉ vì một câu nói vu vơ mà làm thay đổi cuộc đời của hai cô gái là tôi và nó. Nếu không có lời tuyên bố hùng hồn kèm câu nói tiếng Hàn bí ẩn kia thì có lẽ tôi chẳng tò mò tới nỗi đang học đại học chuyên ngành tiếng Anh gấp rút đăng ký thêm cả tiếng Hàn. Còn cô bé nhỏ nhắn ngày nào chẳng biết là đùa hay thật, nhưng bỗng quyết tâm cày ngày, cày đêm để trở thành bậc thầy tiếng Hàn, nó bay sang hàn hợp tác với bạn của bạn thân chị gái nó từ năm hai đại học. Đó thật sự là một bước ngoặt lớn đối với nó.

...

Trước ngày cưới của cô bé một tuần.

"Hân vẫn hạnh phúc chứ chị?"

"Cậu có tài khoản mạng xã hội của con bé mà. Nhìn những bức ảnh, những video đó, liệu có giống không hạnh phúc không?"

Sau tám năm tôi vẫn không thể nói chuyện vui vẻ với người từng gây ra nhiều thương tổn cho Hân - cô bé nhỏ nhắn ngày nào suốt ngày ủ dột vì tình đầu.

"Tuần sau cô ấy cưới thật sao ạ? Cô ấy thật sự quên em rồi sao?"

"Xin cậu đừng hỏi mấy câu dư thừa đó nữa! Đã tám năm rồi, những điều cần quên hãy quên đi! Sẽ tốt cho Hân và cho chính cậu nữa!"

Đàn ông chỉ khóc vì người con gái mà anh ta thật sự yêu. Và trong suốt tám năm qua, lần nào gặp tôi cậu ta cũng khóc... tôi hiểu cậu ta chắc chắn cũng đã dành không ít tình cảm cho Hân. Nhưng tôi càng không hiểu, đã yêu sao còn gây tổn thương cho nhau?

"Thực ra, em không có con với ai cả, cũng chưa từng dối gạt cô ấy..."

"Cậu..."

"Em mắc bệnh hiểm nghèo. Bác sĩ nói em không thể sống qua nổi chục năm..."

"Chết tiệt! Cậu có biết chục năm dài như thế nào không? Cậu có biết... cậu... cậu là đồ ích kỷ!"

Tôi thật sự rất giận. Nếu như Hân biết sự thật này đã không lựa chọn con đường hiện tại. Sự thật như sét đánh ngang tai này, tôi có nên nói với Hân không?

"Em biết chị đang nghĩ gì. Em xin chị đừng nói gì vói Hân."

"Thế mắc mớ gì cậu kể với tôi?"

"Gần đây, sức khỏe em yếu quá, em không muốn chết đi mà không có người hiểu hết lòng mình. Em không muốn tình yêu của em dành cho cô ấy chết theo em như vậy! Em chỉ muốn tâm sự với chị... và cũng muốn hỏi han về cô ấy."

Nước mắt bỗng rơi xuống, tôi không biết mình đang khóc cho ai, cho cậu ta, cho Hân hay cho chính sự bất lực của mình. Điều này thật tệ. Thật sự quá tệ. Thà rằng cậu ta cứ lừa dối nó còn hơn. Giờ đây sự thật được phơi bày, nếu nó biết được. Nỗi đau xưa cũ ngày ngào liệu có giết chết nó không?

Sau khi định hình lại cảm xúc, tôi ôm đầu suy nghĩ một lúc rồi nói với cậu ta vài lời trước khi rời đi. Lúc này tôi mới để ý kỹ, cậu ta trông rất phờ phạc và hốc hác, có lẽ tình trạng bệnh đã biến chuyển xấu lắm rồi.

...

Tại lễ cưới của Hân.

"A, chị Linh! Sao bảo không sang được mà lại xuất hiện xinh đẹp như thế này?"

Hân reo lên khi thấy tôi. Lắm khi tôi nghĩ có khi nó còn quý tôi hơn cả chị gái của nó nữa.

"Thì có mỗi cô em gái hàng xóm thân thiết từ nhỏ, không sang lỡ sau này hối hận thì sao?

Tôi vừa nói, tay chân vừa cầm lắm loạn xạ cả lên. Đã bao năm rồi tôi chưa được gặp nó chứ! Tôi cũng nhớ nó lắm.

"Đây là Ji Woon, hai người làm quen với nhau đi ạ."

Cuộc đối thoại bằng tiếng Hàn của chúng tôi bắt đầu. Ji Woon có giọng nói rất hay, gương mặt đẹp và chiều cao khó với tới, anh chàng này lại còn rất lịch thiệp nữa. Thật không hổ danh ngôi sao hạng A của xứ sở Kim Chi. Ấy thế mà cô bé Hân của tôi lại cua gọn được anh ta, xem ra người đáng khen hơn cả phải là cô bé ấy.

"Vậy hai người đi chúc rượu đi nhé, tôi sẽ ra ngồi với chị gái của Hân."

Cúi chào nhau xong, tôi đến bên bàn tiệc có mặt chị gái của Hân và những người bạn đồng hương khác. Chúng tôi đã trò chuyện rất vui. Và tất nhiên chúng tôi không quên việc luôn dõi theo cặp đôi nhân vật chính đẹp như tranh vẽ kia rồi.

...

Sau lễ cưới hai ngày tôi phải bay về Việt Nam. Trên đường tiễn tôi ra sân bay, chúng tôi có hai giờ đồng hồ để chờ đến giờ bay. Ji Woon đã hủy lịch trình của mình để đi tiễn tôi cùng Hân, bởi Hân nói tôi giống như người thân máu mủ nên Ji Woon đối xử với tôi rất tốt. Tuy cảm thấy có lỗi nhưng tôi vẫn xin Ji Woon cho tôi và Hân chút không gian riêng để chúng tôi nó chuyện cho thoải mái. Chính vào lúc này tôi đã quyết định nói ra sự thật. Điều mà tôi đã giao hẹn với tình đầu của Hân vào tuần trước.

Khoảnh khắc nói ra sự thật ấy, tim đôi như muốn ngừng đập. Tôi sợ Hân khóc, sợ Hân trách tôi vì sao để sau hôn lễ mới nói với cô bé. Thế nhưng Hân mạnh mẽ hơn tôi tưởng rất nhiều.

"Hãy lấy em, để em có thể quên được người ấy. Rồi một ngày em sẽ yêu anh bằng tất cả tình cảm của mình!"

Cô bé bỗng nói một câu tiếng Hàn. Và lần này tôi hoàn toàn dịch được nghĩa của câu nói ấy.

"Đây là..."

"Vâng, đúng là câu nói năm xưa."

"Tại sao em..."

Tôi ngập ngừng, tôi không biết phải nói sao, cũng không hiểu hết được ý tứ của nó.

"Lúc đầu khi sang đây, em hoàn toàn mất phương hướng. Tuy chỉ là nói đùa, nhưng bạn của bạn thân chị ái em vẫn dẫn em đi gặp Ji Woon, em đã lấy hết can đảm nói với anh ấy câu đó giữa bữa tiệc. Anh ấy không giận, không đả kích hay mỉa mai còn xoa đầu em và bảo đợi em trưởng thành hơn mà vẫn muốn cưới anh ấy thì anh ấy sẽ đồng ý lấy em. Lúc đó em thở phào vì không bị quê trước mặt bao nhiêu con người, nhưng cũng thấy có lỗi với anh ấy. Khi trở về phòng em đã suy nghĩ rất nhiều, và tất nhiên không chỉ có đêm hôm ấy mà còn nhiều đêm khác. Kết quả là sau ba năm sinh sống nơi đất khách, làm bạn với anh ấy, em chợt nhận ra mình đã quên được người ấy. Và sau nhiều năm gắn bó chúng em mới quyết định đi tới hôn nhân. Bây giờ nghe tin chị báo... em vẫn đau lòng. Nhưng không phải nỗi đau ngày xưa nữa. Chỉ là em thương cho cuộc đời kém may mắn của người ấy thôi."

Không cầm được nước mắt, Hân bật khóc. Ji Woon đang đứng ở đằng xa, thấy Hân đưa tay lên gạt nước mắt thì lập tức lao tới. Anh ấy đã cuống cuồng hết cả lên, hỏi han rồi khuỵu chân xuống cầm khăn giấy chấm nước mắt cho Hân. Những ân cần ấy càng khiến tôi khẳng định Hân thật sự đã gặp đúng người. Và điều tôi không ngờ tới chính là cô bé kể cả chuyện của tình đầu cho Ji Woon nghe. Anh ấy không hề ghen còn ngỏ ý bảo muốn cùng Hân về thăm tình đầu một lần.

"Không cần phải thế đâu, nếu anh cảm thấy không thoải mái thì..."

"Đó là việc nên làm, vì dù sao cũng là người mà Hân từng trân trọng như sinh mệnh!"

Ji Woon ngắt lời tôi và nghiêm túc hơn bao giờ hết. Sự nghiêm túc đó thể bằng việc anh ấy đã hủy chuyến bay của tôi và đặt hẳn một chuyên cơ để cả ba chúng tôi cùng quay về Việt Nam thăm tình đầu của Hân.

Chuyến đi bất ngờ này quá gấp gáp nên giới báo chí không kịp đánh hơi, Ji Woon và Hân cũng vì thế mà dễ thở hơn rất nhiều.

...

"Hoàng à, Hân và Ji Woon đến gặp cậu đây!"

Tình đầu của Hân sau khi gặp tôi thì bệnh tình đến hồi chuyển biến nặng hơn, cậu ta bắt buộc phải nhập viện để thở ô xi. Cũng không rõ có thể sống đủ đến chục năm như bác sĩ đã chẩn đoán hay không.

Nghe tiếng tôi gọi, Hoàng khẽ động đậy hai hàng mi. Đã lâu lắm rồi, nếu không nhìn ngắm từng bức ảnh của Hân trên mạng xã hội chắc cậu sẽ khó mà nhận ra cô bé.

"Em... đến... rồi... à?"

"Em đây!"

Hân không ngần ngại nắm lấy bàn tay gầy guộc và sạm màu của Hoàng.

"Anh... xin... lỗi..."

Hoàng vừa nói, vừa thở bằng miệng. Có vẻ như việc hô hấp của cậu ta đang gặp khó khăn vô cùng.

"Anh không cần nói gì đâu. Em ở đây rồi mà. Anh cứ nằm nghỉ đi."

Nước mắt Hân tuôn rơi. Nó thấy thương cậu quá. Thấy vợ mình lại khóc, Ji Woon lo lắng lắm, nhưng lúc này anh chỉ có thể đứng bên cạnh vỗ về đôi vai đang run lên của cô và đưa cho cô khăn giấy mà thôi.

"Em... phải... hạnh... phúc... nhé..."

"Vâng, nhất định mà. Em đang hạnh phúc rồi mà... Tại sao anh lại ra nông nỗi này..."

Hân không thể ngừng khóc.

"Anh... đáng... bị... vậy..."

Hoàng ho lên từng tiếng. Nhưng sau đó lại mỉm cười. Cậu nắm tay Hân thật chặt, rồi ra hiệu ý bảo Ji Woon đặt tay lên tay Hân. Lúc này đây, Hoàng không khác người cha là mấy, cậu muốn trao người con gái mình yêu cho một người xứng đáng. Và thật may nhìn thấy Ji Woon thương Hân như vậy là cậu yên tâm lắm rồi.

"Hãy... yêu... cô... cô... ấy... thay... thay cả... phần của... của tôi..."

Vừa dứt lời, cả cơ thể Hoàng co giật. Tôi vội vàng gọi các y bác sĩ vào. Họ đuổi hết người nhà bệnh nhân ra ngoài để cấp cứu cho Hoàng. Nhưng... có lẽ số mệnh của Hoàng đã được định sẵn rồi!

...

Một năm sau.

Ji Woon có show truyền hình trực tiếp quay tại Việt Nam nên nhân cơ hội này gia đình anh, Hân và bé con sắp sinh trong bụng đều về Việt Nam nghỉ mát. Sau khi mọi việc thu xếp chu toàn, Ji Woon cùng Hân ghé thăm mộ của Hoàng. Trên tấm bia mộ để bức ảnh cậu đang cười rạng rỡ. Hân cũng mỉm cười đáp lại nụ cười đó rồi nắm chặt tay Ji Woon, hay người cùng nhìn lên bầu trời xanh tươi đẹp kia thay cho lời tạm biệt.

"Hãy yên nghỉ anh nhé! Đừng lo lắng cho em nữa, bởi anh ấy rất thương yêu em. Kiếp sau... hãy tập mơ những giấc mơ viển vông! Bởi nếu biết mơ đẹp thì cuộc đời ta cũng sẽ tươi đẹp! Tạm biệt anh!"


(05/01/2022 - 7:57 pm)

Tuesday, April 18, 2023

Tôi tự hỏi trên cao nữa sẽ là gì?

(Ảnh - Pin)

Bạn biết không, khi tôi, bạn và tất cả chúng ta đủ mười tám tuổi thì chúng ta bắt đầu phải chịu trách nhiệm với cuộc đời của mình. Lúc đó có thể chúng ta sẽ thật non dại, ngây thơ và ngốc nghếch biết bao. Nhưng để trưởng thành, chúng ta phải rời xa vòng tay ôm ấp và che chở của bố mẹ dẫu cho bản thân có muốn hay không.

Người ta thường nói, bản thân một người dù vững vàng đến mấy cũng có ngày bị giông tố cuộc đời quật ngã. Thật vậy, giông tố cuộc đời chỉ rình mò lúc chúng ta không còn được bố mẹ kè kè ở bên để cuồn cuộn lao tới quật cho ta tơi tả. Vậy, chúng ta sẽ vì thế mà chịu thua sao?

Mỗi một vết thương trên cơ thể dù lớn hay nhỏ chẳng phải đều sẽ lành lại và nhường chỗ cho những vết sẹo. Chứ làm gì có vết thương nào cứ rách toạc ra mà không thể lành lại theo thời gian đâu? Với suy nghĩ đó nên mỗi lần bị vấp ngã trên đường đời, thay vì ôm mặt khóc, tôi sẽ đứng dậy. Thà rằng vừa đi vừa khóc còn hơn. Chí ít tôi còn đang hành động chứ không phải chỉ biết ngồi đó như con ngốc chờ người đến cứu nguy. 

Những khi thất bại ập đến, tôi bị nhấn chìm trong sự sợ hãi và hoang mang. Lúc đó, tôi tự hỏi trên cao nữa sẽ là gì? Chẳng lẽ mình lại phải chịu đựng việc bị vùi dập như thế này sao? Không! Không bao giờ tôi cho phép bản thân mình dừng lại. Cho dù là đi chậm, cho dù mỗi chân chỉ nhích lên một centimet thì tôi vẫn cứ bước tiếp, vẫn quyết tâm phải leo lên khỏi cái hố mang tên thất bại. Leo lên để biết được bầu trời bao la và rộng lớn đến đâu. Leo lên để bước ra khỏi vùng sợ hãi và yếu đuối. Leo lên để mạnh mẽ sải cánh bay theo ước mơ và khát vọng. Leo lên để đón những cơn gió mát đúng nghĩa. 

Chim cánh cụt không thể bay còn bơi nhanh hơn cá khi dưới nước, và chạy nhảy vui đùa trên cạn được thì tại sao tôi, bạn và chúng ta phải sợ "đôi cánh gãy". Mọi thất bại đều có thể là điểm khởi tạo nên mọi thành công nếu chúng ta biết nỗ lực hết mình!

Hãy bay thật cao, thật xa để tự bản thân mình trả lời câu hỏi "Trên cao nữa sẽ là gì?" và để minh chứng cho giông tố cuộc đời thấy rằng dẫu các ngươi có xấu tính "bẻ gãy cánh" của chúng tôi, thì chúng tôi vẫn sẽ bay lên. Thậm chí là bay cao hơn cả cơn giông tố cuộc đời này để đón cho mình ánh bình minh trên cao thật ấm áp và êm dịu!

Thế cho nên, mỗi người trong chúng ta hãy cố gắng lên và đừng bao giờ nghĩ đến hai từ "bỏ cuộc" mọi người nhé!

Gi (11:36 PM - 19/12/2021)

Wednesday, April 12, 2023

NHỮNG NỖI ĐAU ĐÓ, GÁC LẠI ĐƯỢC KHÔNG EM?

(Ảnh: Pin)

Chào em, cô gái nhỏ ôm trong mình những vết thương khó lành!

Có phải em đã nhận ra, người đó không phải là điểm dừng cuối cùng của em trong hành trình kiếm tìm hạnh phúc? Nhưng dường như em vẫn chẳng thể nào thoát khỏi cái bóng khổ đau của quá khứ. Điều gì đã níu giữ đôi chân và trái tim của em thế?

Chắc hẳn em đã từng nghe qua cái mà khoa học gọi là "tâm lý ấn tượng" hay "dấu ấn khó phai". Đó là một hội chứng tâm lý dành riêng chỉ những người có xu hướng coi những trải nghiệm đầu tiên trong đời là "chuẩn mực", là "thước đo" hay "khuôn mẫu" để gộp chung là một với những điều xảy ra sau đó. Và trong câu chuyện của em, cũng bởi mối tình đầu tiên đã mang lại nhiều tổn thương mà em mặc định cho rằng những người đến sau cũng sẽ tổn thương mình. 

Em sợ phải rũ bỏ hàng rào phòng ngự đang vây quanh mà em cho là an toàn, sợ phải rời khỏi vỏ ốc để tìm một vòng tay ấm áp hơn, sợ nhìn về hiện tại và tương lai... sợ mọi thứ. 

Nhưng mà... những nỗi đau đó, tạm thời em có thể gác lại được không? 

Em hãy bước lên phía trước một bước để cảm nhận vạn vật và con người xung quanh khác xa những điều em đang nghĩ đến. Con người vốn dĩ luôn yêu thương và tôn trọng lẫn nhau. Chứ đâu phải ai cũng "đặc biệt" như mối tình đầu của em! 

Bây giờ ta thử tìm đến một ví dụ như thế này em nhé! Ở đâu đó có con phố yên bình, bỗng một ngày xuất hiện một tên cướp thì em nói thử xem, khu phố đó liệu còn yên bình hay không? 

Câu trả lời của em chắc hẳn là "không". Nhưng thực ra, câu trả lời ở đây là "có" em ạ. Bởi tên cướp ngay sau đó đã bị bắt, mọi chuyện sớm đã yên bình trở lại rồi. Thế nên khi em gặp và yêu một người mang đến cho em quá nhiều sự tổn thương thì việc em cần làm sau khi chia tay là ổn định tinh thần và bỏ lại quá khứ phía sau. Tiếp theo là mạnh mẽ bước về phía trước. 

Nếu em làm được như thế thì con đường em đang bước đi sẽ không hề cô đơn. Bởi năng lượng tích cực sẽ thu hút những điều tích cực đến bên em. Và chắc chắn rằng, người con trai tuyệt vời nào đó cũng đang đợi được nắm tay em đi đến những điểm cuối cùng của cuộc đời. 

Thế cho nên em à, dù cho quá khứ ấy em đã gặp ai, đau khổ như thế nào thì liệu em có thể mang những nỗi đau đó, gác lại được không em? Bởi con đường phía trước còn dài, nếu em cứ ngại bước tiếp, ngại đi qua những khổ đau và vấn vương trong lòng thì em sẽ bỏ lỡ rất nhiều cơ hội tốt đẹp. Em có biết hay không?

Gi
(00:04 AM - 12/11/2021)