Thursday, October 10, 2013

Lời khuyên!


Luôn tự hỏi những cái cảm xúc buồn vui vu vơ nó là gì? Rất khó để không suy nghĩ lung tung khi mà cứ giữ mãi những hình ảnh buồn đến nao lòng trong tim. Thực tế thì con người ta chẳng ai buồn mãi được...chỉ có điều họ không muốn vui?! Chắc ai cũng ngạc nhiên! Làm gì có ai muốn buồn phải không?
Câu trả lời cho câu hỏi trên là "có" đó các bạn ạ. Họ không thể dứt khỏi những thứ cảm xúc đã qua nên mới bị phiền muộn chiếm giữ tâm can. Vui ư? Họ có vui chứ, nhưng khi được vui họ lại đặt ra một câu hỏi ngớ ngẩn, đó là "liệu niềm vui này sẽ đến với mình trong bao lâu?". Nhiều bạn trẻ trả lời câu hỏi đó nhanh lắm, các bạn ấy nói như thế này: "ôi trời đúng là lo bò trắng răng!", hay là: "vui được bao lâu thì cứ vui, đời mà!". Vậy nếu là bạn, bạn sẽ trả lời ra sao?
Cuộc sống là một chuỗi những sự việc, sự kiện to nhỏ nối đuôi nhau tạo nên. Theo tôi thấy cuộc sống là thứ gì đó khó hình dung...và mỗi người sẽ tự tạo ra sự hình dung chính xác nhất về cuộc sống của mình. Điều đó có nghĩa là: "bạn là người nắm giữ số phận của bạn chứ không nên đổ thừa cho ông trời". Thật vậy, ông trời chẳng bắt ép ai phải làm bất kì điều gì theo ý ông ấy cả. toàn các bạn tự làm, tự chuốc lấy...và cuối cùng là: "ôi ông trời ơi, con ăn ở đâu có tới mức xấu xa, đê hèn mà sao ông lại thế này, mà sao ông lại thế kia...bla...bla".
Buồn hay vui đều tự ta muốn nó. Bạn có thể gạt phăng tất cả đau thương, mệt mỏi, tìm đến những xúc cảm vui tươi sống động hơn nếu bạn là người khoáng đạt, tâm trí không phụ thuộc hoàn cảnh. Còn bạn luôn bị nỗi sầu muộn ám ảnh chẳng qua là do bạn quá nhạy cảm...hoặc là bạn đang có xu hướng tìm về bệnh tự kỉ. Tốt nhất bạn nên đến bệnh viện.
Sẽ có lúc bạn đang hồ hởi bắt đầu quyết tâm thôi theo đuổi bi thương để tìm về hạnh phúc thì không may gặp vật cản, lúc đó tôi thực sự van xin bạn đừng buông xuôi cái quyết tâm tích cực nảy lửa trong người bạn, có được không? Bởi vì...nếu bạn thả lỏng đôi tay, vứt bỏ tâm hồn, mặc kệ cảm giác...thì tất cả chấm hết bạn ạ. Một cái kết quá nản đó???
Vậy bấy nhiêu những điều tôi vừa nói có làm các bạn ngộ ra vấn đề mình đang mắc phải là gì không? Cố gắng thay đổi đi bạn nhé...

                                                                                                                                 

_TA_

Copy vui lòng liên hệ mình nha. thank.

Wednesday, October 9, 2013

LÀ CHÍNH MÌNH, TÔI CHIẾN THẮNG TẤT CẢ!

Tôi cần gì trong cuộc sống bộn bề, phức tạp này? Tôi thật sự không biết! Tôi cứ sống, cứ sinh hoạt như một con người bình thường, nhưng.... bản thân tôi không thấy mình được như thế. Lắm khi vu vơ nghĩ vẩn, nghĩ vơ tôi lại thấy mình thừa thãi và vô dụng. Tôi toàn làm khổ người khác, toàn làm phức tạp thêm cuộc sống của họ. Tôi muốn mình chết đi để nhường sự sống cho những người đáng sống hơn tôi. Nhưng tôi không đủ can đảm để kết thúc sinh mạng nhỏ bé này. Và từ đó tôi sống như một kẻ tự kỷ. Lúc nào cũng khép mình, không dám nói chuyện lâu la, hay ngồi "đâm mưa chém bão" như người ta. Tôi sợ, sợ tất cả, sợ cả người nhà-những người nhất mực yêu thương tôi. Nhưng thật đau lòng là vì một lý do nào đó mà tôi không nhận ra được thứ tình cảm này.
Vào một ngày kia vì quá bí bách trong tâm hồn mà tôi quyết tâm thay đổi và sống khác đi-có ích hơn nếu không muốn nói là bớt tầm thường hơn trước. Tôi hạnh phúc với sự đổi thay hữu ích này của mình. Tôi vui, rất vui. Nhưng rồi tôi nhận ra, cho dù mình có cố gắng tới đâu đi chăng nữa thì tôi cũng đã thụt lùi sau mọi người và sau xã hội quá nhiều. Tôi hoang mang không biết làm thế nào để hòa nhập, để mình không còn lạc lõng. Tôi bắt đầu điên đảo gồng mình bước tiếp. Và thật bất ngờ khi sự vực mình trở lại này của tôi được mọi người đón nhận. Tôi hân hoan, vui vẻ như chưa từng phải một lần chống chọi với tổn thương, đau khổ. Và các bạn biết không tôi đã chiến thắng căn bệnh tự kỉ mãn tính bằng nỗ lực của chính tôi. Mãi sau này khi biết được sự thật tôi mới ngỡ ngàng và vỡ lẽ vì sao họ lại làm thế với tôi. Tất cả cũng vì họ muốn tôi biết không phải lúc nào sự bao bọc cũng là cần thiết, hãy tự đứng trên đôi chân của mình.
Các bạn ạ, nhìn tôi mà rút ra kinh nghiệm nhé.


_TA_

Copy vui lòng liên hệ mình nha. thank. 

Monday, October 7, 2013

Tôi chẳng thể tin

Tôi chẳng thể tin tất thảy mọi việc đang diễn ra... mọi thứ mông lung... tựa như... chúng chưa từng tồn tại.
Đã bao lần tôi dặn bản thân thôi suy nghĩ... nhưng rồi tôi vẫn mải miết nghĩ về sự tồn tại của cái gọi là tình yêu.
Sao cái chữ yêu đối với tôi nó khó khăn thế... hay tôi không xứng đáng bằng mọi người.
Lần đầu tiên tôi thấy tim mình rung động là vì một cậu bé đã cho tôi sợi dây chun mà tôi đang cố sưu tầm cho đủ màu. Lúc đó, mọi thứ thật thuần khiết như sương buổi sớm. Tôi đón nhận món quà thật tự nhiên, bất chợt cả hai đứa cùng cười, nụ cười trẻ thơ tỏa nắng. Chúng tôi nắm tay nhau trên con đường từ trường về nhà. Mọi người nhìn vào thì chỉ hiểu chúng tôi như là tình bạn con nít mà thôi... rồi cậu bé đó đến một nơi xa.... còn tôi thì dần quên đi cái rung động trẻ con đó.
Tôi lại hồn nhiên vô tư mà khôn lớn, cho tới khi tôi bắt gặp bóng dáng cao gầy ấy. Tôi biết mình thực đã rơi vào tiếng gọi yêu thương... người đó cứ như mặt trời trong cuộc đời thiếu ánh sáng của tôi. Con tim tôi không khi nào yên khi người đó tiến tới gần. Đôi lúc chỉ là cho người ấy mượn bút, mượn thước thôi mà tôi đã run lên bần bật, mắt chẳng dám nhìn thẳng. Tôi khờ dại, ngốc nghếch mà không hay mình chỉ là đơn phương với người ta.
Tôi sa sẩm mặt mày, quay cuồng đầu óc khi thấy ai kia đi bên một cô gái đẹp như tranh vẽ. Chiếc móc treo  phone handmade tôi tính tặng làm quà tỏ tình tuột khỏi tay... TÔi chạy nhanh như để cơn gió thu về chiều cuốn đi nước mắt, như để trốn tránh cái sư thật tôi vừa chứng kiến.
Thế là chấm hết... Tôi đã nghĩ vậy...
Nhưng rồi.... nhiều năm sau....
Vào một chiều đông buốt giá, trong bao nhiêu hối hả nơi phố xá đông đúc, tôi cố đi chậm để thấy xung quanh mình có "người", tôi đã nhìn thấy người ấy. Vẫn cái dáng cao gầy, vẫn khuôn mặt lặng. Nhưng đôi mắt nay đã buồn hơn xưa. Tôi chẳng đắn đo suy nghĩ tiến tới đứng chặn trước mặt hỏi han... thao thao bất tuyệt như "thân quen" lắm. Rồi khi thấy anh bước đi, ngang qua tôi, không lời chào, không thậm chỉ cả một ánh nhìn gọi là xã giao... Tôi cảm thấy mình "điên rồ".
Tôi nhủ, có lẽ đã quên nên thế.
Ngày tháng lại trôi đi, tôi một mình, lại một mình, tôi nhớ ai kia mất rồi... bao lâu rồi mà tôi không quên được. Không thể quên được.
Tôi cười khẩy chính mình. Khi đang đi dạo quanh con phố gần nhà mà đầu óc thì vẫn nghĩ tới anh... và... tôi gặp anh thật. Hình như anh say....
Tôi chưa kịp đến bên đỡ thì anh đã ngã phịch xuống đất. Tôi vội vã lao tới nâng anh dậy. Rồi dìu anh về phòng tôi.
Trong cơn mơ miên man anh gọi tên ai đó, tôi ghé sát tai nghe thì bàng hoàng... tên tôi... anh còn nói yêu tôi.... nhưng sao mà tôi tin được biết đâu chỉ là trùng tên....
Sáng hôm sau khi anh tỉnh dậy và ra khỏi phòng thì tôi vẫn đang ngủ nên không hay biết anh đi lúc nào, chỉ biết khi tôi mở mắt ra đã thấy tôi nằm trên giường, nơi mà anh nằm tối qua, không lẽ... không.... anh đâu ưa gì tôi, sao phải bế tôi lên giường để tôi được ngủ yên làm gì chứ???.... tôi lại nghĩ.... và tôi quên hôm nay ở công ty có buổi họp.... tôi đến muộn... và sếp trách phạt, trừ nửa tháng lương.
Đau đầu, tôi tự mắng mình lớn mà không khôn.
Buồn bã đạp xe vòng quanh công viên vài vòng (thói quen của tôi, khi tôi buồn) tôi ... lại thấy anh. Anh ngồi ngẩn người trên hàng ghế đá. Tôi định bụng không tới làm phiền nhưng rồi tôi vẫn tới. Lần này anh đã chịu nhìn tôi, ánh nhìn có phần tha thiết, cứ như đang mong tôi lắm ấy, thật khó hiểu... Nhưng anh đâu đợi tôi kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra, anh lại khiến tôi bất ngờ tiếp. Anh bước thật nhanh tới, ôm chầm lấy tôi... Cái ôm chặt, thật chặt như thể sợ tôi đi mất. Tôi nghẹt thở đẩy anh ra, ho sù sụ. Anh nhìn đi chỗ khác, không nhìn tôi nữa, nhưng lại nói "anh xin lỗi". Tôi thật không biết nói sao. Tôi trèo lên xe đạp phóng vù đi, để lại mình anh nơi đó. Có lẽ cả anh và tôi cần suy nghĩ.

Sau khi về nhà, tôi bỏ đồ ra khỏ giỏ xe thì chợt thấy một phong bao màu vàng nhạt, chắc anh đã nhân lúc tôi không để ý mà bỏ vào, tôi bóc ra xem là... thiệp cưới. Anh và cô ấy, cô gái năm xưa.... tôi không hiểu. Tôi ngây người mấy tiếng đồng hồ... Chuông điện thoại bỗng reo lên, kéo tôi ra khỏi cơn ác mộng có thực. Số lạ...đầu dây bên kia lên tiếng ... tôi nhận ra... Là anh gọi, sao anh biết số tôi... tôi yên lặng nghe anh nói...
... và nước mắt tôi rơi....
                                                              **************

Tại sảnh khách sạn nơi anh và cô ấy làm đám cưới, tôi diện một bộ đồ khá đẹp, đứng đó hàn huyên cùng đám bạn ngày xưa, lễ cưới to thật! Tôi thầm nghĩ.
Cô dâu, chú rể bước ra! Vâng người tôi yêu cùng vợ của anh bước ra. Mọi người vỗ tay, tôi vỗ tay... và lần này anh xa tôi mãi mãi....
Tôi cùng anh và chị nhà chạm ly rượu mừng, tự thâm tâm tôi chúc anh hạnh phúc...



Em yêu anh.
                                                                 **********

p/s: nội dung cuộc điện thoại "Ngân! là anh, Phong đây! em đừng nói gì. Anh biết em đang ngờ vực và dò xét anh... nhưng xin em, nghe anh nói. Anh yêu em, ngay từ cái nhìn đầu tiên, ngay từ ánh mắt đầu tiên chạm nhau... và anh cũng đau lòng lắm khi cái ngày mà anh trong tay cùng cô ấy và.... em đã thấy.... sau khi em chạy đi, anh đã nhặt cặp móc treo phone lên,,,, em ak.... giờ anh vẫn giữ.... anh biết có nói gì lúc này cũng muộn rồi... nhưng anh muốn em hãy quên anh đi, anh tồi lắm.... nhưng dù thế nào đi chăng nữa anh vẫn yêu em. là thật đấy! Sau đám cưới anh và cô ấy sẽ ra nước ngoài định cư. Chúc em hạnh phúc. quên anh em nhé....... tút tút..."
                                                                    ********


Qua tìm hiểu tôi biết thời đi học anh mắc bệnh nặng, vì không muốn liên lụy tôi anh đã vờ yêu "vợ anh bây giờ", nhưng thật không ngờ cô ấy có tình cảm thật với anh... cô cùng anh vượt qua bệnh tật, cho tới gần đây bác sĩ nói có một biện pháp cuối cùng nếu ghép thận anh sẽ sống khỏe mạnh như thường. Và... "vợ anh" không ngần ngại đi kiểm tra đầu tiên,,, cô có thể hiến thận cho anh... anh cùng gia đình can ngăn bảo để mọi người trong nhà anh kiểm tra hết đã, nếu không hiến được mới cần đến thận của cô.... nhưng vì lo lắng bệnh anh nặng hơn, nên cô tự ý kí giấy hiến thận.... Ca phẫu thuật qua đi, anh khỏe mạnh trở lại... và anh quyết định phải ở bên chăm sóc "vợ mình", cũng là để trả mối ân tình này..... 
                                                                       ********

Đáng lẽ ra anh nên lặng lẽ làm điều đó và đừng xuất hiện trước mặt tôi thì tốt biết mấy..... tôi liệu còn dám yêu ai ngoài anh không?????
Tôi chẳng thể tin toàn bộ sự việc này.....

Nhưng vẫn mong anh hạnh phúc, người em yêu...!
Em biết cô ấy yêu anh hơn em...... <3

_TA_

Copy vui lòng liên hệ mình nha. thank.