Tuesday, April 1, 2014

Hiện tại và quá khứ

Có rất nhiều người không thể phân biệt được đâu là hiện tại, và đâu là quá khứ!
Là họ lầm lẫn, hay là cố tình muốn tin vào cái quá khứ mù quáng đó. Phải chăng tận sâu trong trái tim họ kỷ niệm xa vời đó vẫn còn mãi. Và... nó là hy vọng để họ tiếp tục cố gắng bước đi...


Cô gái ấy ngày nào cũng lượn quanh thư viện, cô ấy đến mượn sách về ư? Hay là định xin việc làm thêm tại đây vậy?
Khi đến đây cô thường hay ngồi nghỉ ở ghế đá ngoài sân thư viện dưới tán cây bàng già cỗi xù xì nhiều năm tuổi, cô cứ ngồi đó lẩm nhẩm khúc hát du dương nào đó mà hình như chỉ mình cô nghe thấy, chỉ mình cô thưởng thức... được khoảng mười, mười lăm phút thì cô rời ghế đá vào trong, cô xuất trình thẻ của mình và đi xuống khu vực bày những cuốn tiểu thuyết lâm ly, bi đát về ái tình. Cô vuốt ve vài cuốn sách cũ kĩ, và lần nào cũng chỉ vuốt những cuốn sách ấy, rồi cô nhếch môi cười, nụ cười xinh xắn đến lạ. Làn môi hồng nhỏ nhắn khẽ động rồi lại trở về nguyên vẹn trạng thái ban đầu. Cô sau hồi tìm kiếm đã rút một cuốn sách, rồi mang ra cái bàn phía gần cửa sổ để ngồi đọc. Cô nhìn vào từng dòng chữ in trong cuốn sách đó mà như không nhìn cứ đều đặn hai đến ba phút cô lại lật sang trang.... Hình như cô không hề đọc, cô chỉ dùng cuốn sách đó để ngụy trang cho những suy nghĩ trong lòng cô lúc này....
Gió chiều lại thổi, từng cơn, từng cơn, dịu nhẹ luồn qua mái tóc xõa ngang vai mềm mại của cô. Cô quay ra nhìn về phía ánh chiều tà, và cô cảm thấy mình nên về được rồi! Cô đứng dậy mang sách về chỗ cũ rồi ra phía nhân viên thư viện rút thẻ. Anh nhân viên hỏi cô: "Chị không mượn sách sao?", cô chỉ khẽ cười thay cho câu trả lời...
Một ngày lặng lẽ của cô đã trôi qua.



Mỗi ngày, cô đều dành thời gian để vào thư viện, ngắm nhìn những cuốn sách và hồi tưởng, có thể nói sự hồi tưởng này trong cô là ngọt ngào không? Điều này thì chính cô đến tận giây phút này-hiện tại-khoảng thời gian cách xa quá khứ rất lâu rồi, vẫn không thể trả lời được. Nó tồn tại trong cô âm thầm và có sức hút... Hình như cô đang "đam mê" quá khứ của mình thì phải, cô cảm thấy nếu không nghĩ về nó cô sẽ không thể thở được...

Ngày hôm nay cô đến thư viện sớm hơn mọi khi, nhưng cũng vẫn vào khung giờ trưa, chiều, vì sáng cô phải đi dạy học...
Đến nơi, cô vẫn chọn ngồi bàn gần cửa sổ. hôm nay khác với thường ngày, cô không cầm quyển sách nào hết, cô chỉ ngồi đó một mình, nhìn chăm chú vào dòng chữ nhỏ viết tên cô và người ấy "Trung LOVE Nga". Nét chữ nắn nót, nghiêng nghiêng nhưng vẫn thật khỏe khoắn, chắc chắn không phải cô viết mà là người ấy. Dòng chữ viết ở mép bàn như một trò đùa vui, không muốn người khác để ý-một cách thể hiện tình yêu trong sáng của lứa tuổi học sinh, sinh viên. Cô bắt đầu chìm vào cảnh tượng ngày hôm đó.


- Anh không đọc truyện mà làm gì đấy? - Nga thắc mắc hỏi Trung, kèm theo là cái chau mày khó hiểu.
- Nghịch linh tinh thôi em, đọc sách từ nãy tới giờ mỏi mắt nên anh đang thư giãn. hihi - Anh nói và nở nụ cười tươi rói như ánh mặt trời, làm tim cô lỡ một nhịp, cô quay mặt sang chỗ khác, bất giác cô đỏ mặt vì sự lúng túng của mình, sợ anh phát hiện ra lại chọc quê cô nên cô đẩy ghế ra và bước đến chỗ anh, giật mạnh tay anh ra khỏi chỗ mà anh cứ giấu diếm nãy giờ. Cô làm thế cốt để đánh lạc hướng anh nhưng không ngờ khi giữ được tay anh, nhìn được thứ mà anh "che đậy" cô lại thấy vui vui và mắt cay cay.
- Anh viết à.... hiiii...hix. - Có chút nước ánh lên trên đôi mắt cô. (Cô thích anh lâu rồi, nhưng không dám nói ra, thấy dòng chữ "Trung LOVE Nga", cô rất vui, cho dù đó chỉ là sự trùng tên, cô đã nghĩ vậy nên mới cảm động như thế, cô thật ngốc ^_^)
- Hì hì... anh chỉ định lặng lẽ ghi nó lên, để ghi nhớ tình cảm của riêng anh.. hi... - Trung bỗng gãi đầu ngại ngùng. - Mà em cũng lạ, sao lại xem bí mật của anh chứ. - Anh làm bộ hơi dỗi hờn.
- À thì em... em... Em Có Cố Ý Đâu. - Cô nói lớn tiếng và xị mặt xuống, cô tưởng anh trách cô thật nên cô thấy hơi xấu hổ và có lỗi sao sao đó. Hình như cô đang bối rối. Thấy cô hơi "bất thường" anh cầm lấy tay cô và nói:
- Anh yêu em, làm bạn gái anh nhé. - Tiếng nói ấm áp, êm dịu, từng từ, từng chữ đều ngấm vào khối óc nhỏ bé của cô, lan tỏa khắp cơ thể cô, đi sâu vào trái tim cô... Cô nghe, cô hiểu... nhưng cô quá bất ngờ vì sự tỏ tình không được biết trước này... nên cô không thể nào mở miệng ra được, cô khó khăn hỏi lại như không tin vào những gì mình vừa nghe:
- Sao... sao... sao cơ ạ. Anh.... là anh... mà không, thế có nghĩa là... là... dòng chữ kia... kia, cũng dành cho em. - Nga thấy tim mình như ngừng đập.
- Uh... anh thích em từ khi chúng ta học chung một lớp... anh không dám nói... vậy em làm bạn gái anh nhé?-Trung nhìn sâu vào đôi mắt cô và hỏi lại lần nữa, và tay anh cứ nắm chặt tay cô như vậy thôi. Người trong thư viện qua lại ai cũng nhìn họ với ánh mắt hiếu kì. Nhưng bây giờ hai người đâu có tâm tư mà lo "xấu hổ" nữa chứ, họ đang chìm trong 'bể tình" mất rồi. Nga sau khi nghe lại câu hỏi đó, gật đầu đồng ý, miệng cười toe như đứa trẻ.
- Em ... đồng ý. hihi....



Họ rời khỏi thư viện, dắt tay nhau dạo quanh công viên! Trên con đường cong cong hình cánh cung, họ cứ đi như vậy thôi, trong tim mỗi người đều đang rung rinh lạ thường. Bỗng Trung lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngại ngùng giữa hai người:
- Mà sao lúc nhìn thấy dòng chữ ấy, em lại không nghĩ ngay anh viết nó dành cho em?
- Thì tại em tưởng.... - Cô thấy mặt mình nóng ran, có lẽ là mặt lại đỏ lên đây mà, cô nghĩ vậy nên cứ quay mặt đi chỗ khác, tránh ánh nhìn của anh.
- Em ấy à, đúng là đồ ngốc, chẳng trách nhiều lần anh quan tâm em một cách "rõ ràng" mà em vẫn vô tư nhận sự quan tâm đó, không một chút suy nghĩ rằng, anh đang thích em.... đúng là cô bé đáng yêu mà-Anh vừa nói xong bất ngờ hôn lên gò má mịn màng và bầu bĩnh của cô, làm cô sững người, mở to cặp mắt nhìn anh........

****

Quay trở về với hiện tại cô vô thức cảm nhận được làm gió lạnh lướt qua má mình, như là có gì đó vừa chạm má cô. Cùng lúc đó một giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên gương mặt cô, rơi xuống mặt bàn. Trái tim cô, đến bao giờ, đến bao giờ mới ngừng thao thức, nhớ nhung. Có người thấy cô khóc, hiếu kỳ nhìn nhưng rồi biết không nên nói gì, đành lẳng lặng rời đi.

Sau khoảnh khắc hồi tưởng Nga rời thư viện, đến một nơi! Trước mắt cô bây giờ là một bia mộ, trên bia mộ ấy, người con trai đang cười, anh nhìn cô vẫn ấm áp quá. Cô bật khóc nức nở, cô không biết mình bị sao nữa, nước mắt rơi, cảm xúc nơi cô như rã rời, nỗi nhớ bị ghìm trong cô cứ thế, cứ thế không thể cầm cự được nữa mà đã theo dòng lệ gửi đến anh. Cô muốn mắng anh tệ lắm, tại sao lại ra đi, tại sao lại phải chạy vào đẩy cô ra để  rồi cả thân mình hứng trọn cú đâm mạnh của ô tô, đáng ra người ra đi là cô mà. Tại sao thế? ... Nhưng khi đứng ở đây, trước anh, cô chỉ có thể khóc, khóc và khóc.


Hôm nay là ngày anh mất, vậy nên mọi thứ quanh cô, dù có gấp gáp thế nào cũng không bằng việc cô phải có mặt tại nghĩa trang này. Bao năm qua, lại như một thói quen khác ngoài thói quen vô thức ngồi trong thư viện,,, đó là cứ vào ngày "anh rời đi" cô lại đến nơi anh an nghỉ, đến bên anh, ngắm nhìn anh, nức nở bên anh, và cố chấp với suy nghĩ, cái chết của anh là do cô gây ra, nên cứ như thế, hình ảnh người anh đầy máu, nằm trong lòng cô lại hiện ra, cô run lên vì mặc cảm tội lỗi. Cô còn nhớ, nhớ rất rõ, khi cô hoảng hốt đến nâng anh dậy, anh còn nở nụ cười nhìn cô, máu trên đầu anh rất nhiều, và cả miệng anh nữa. Anh còn cố nói anh yêu cô. Hức. Không, cô không tin anh đã ra đi, cái người ngày hôm đó nằm trong vòng tay cô là ai đó, giống anh thôi, KHÔNG!!!
Cô lại khóc rồi. Trái tim cô trong giây phút này sao để đập được một nhịp mà lại khó khăn đến vậy. Cô ... không thể tiếp tục... tiếp tục nhìn anh được nữa.... cô ngã khụy xuống cạnh mộ anh....
****

Cô tỉnh dậy.
Mơ màng.
Một nơi nào đó rất tinh khôi và trong trẻo hiện lên mờ ảo trước mắt cô, hình như là một khu vườn trồng đầy những cây hoa anh đào trắng-loài hoa Trung thích.
Nga lạ lẫm bước đi xung quanh khu vườn, cảm giác như mình đang bước trong cõi tiên vậy, cô tiến tới nâng một cành hoa trắng muốt đang trĩu xuống lên và nhẹ nhàng đặt lên nó nụ hôn sâu lắng, đầy tâm tư....
- Em hôn hoa thế còn người em tính sao đây, cô nhóc ngốc này! hihi.
Cô giật mình, thảng thốt quay về nơi phát ra tiếng nói bông đùa đó.... Là anh, đúng là anh... Cô còn đưa tay lên dụi mắt hai, ba lần, cô không dám tin.... Trung đang đứng trước mặt cô.
- Anh...anh... là thật chứ....???
Anh không trả lời câu hỏi của cô mà cứ đứng đó nhìn cô, cứ đứng vậy thôi... và cô thì không kìm được nỗi nhớ nhung, đã lao tới ôm chầm lấy anh. Làm anh té ngã. Cô vì cố kéo anh lại nên cũng ngã theo. Trong phút chốc không gian nơi đây bỗng thay đổi, Nga bây giờ đang nằm trong vòng tay anh, cô thấy thật mộng mị, nhưng cô không buồn thắc mắc nữa, vì ngay lúc này đây anh đang cúi xuống đặt lên môi cô nụ hôn ngọt ngào. Trong nụ hôn vừa mãnh liệt, vừa nhẹ dịu đó, cô cảm nhận được anh cũng đang nhớ cô.... Hai người cứ nhìn ngắm nhau mãi, không gian và thời gian như ngưng lại, còn những cánh hoa anh đào thì cứ nhẹ nhàng bay, chúng nghịch ngợm vương lên mái tóc mềm mại của cô, anh đưa tay lấy chúng xuống rồi lên tiếng:
- Anh biết em cảm thấy ra sao, anh hiểu... nhưng em phải chấp nhận một điều là...
- Đừng... xin anh...-Cô như hiểu lòng anh, cô đưa hai ngón tay lên che miệng anh. Cô không muốn anh nói gì, vì cô biết, sau khi anh nói ra hết những "lời khuyên" dành cho cô, anh sẽ xa cô mãi mãi, cô lại cố chấp ôm ghì lấy anh.
Anh gỡ tay cô ra, nhìn vào mắt cô và nghiêm nghị nói:
- Nga à!!! Anh không thể để em tiếp tục như vậy. Nhiều năm qua, em cứ vì anh mà dằn vặt, mà không thể kiếm tìm hạnh phúc mới. Anh làm sao yên tâm rời đi.
Nước mắt cô trực trào ra, cô lấy tay gạt nhẹ, rồi nhìn anh nói:
- Thế thì mang em đi.
- Không được!-Anh không nhìn cô mà nhìn về một nơi xa hơn.
- Tại sao, nếu không được thì lý do em ở đây gặp anh là gì???-Cô gặng hỏi anh.
- Em bị đau tim, ngất đi, và đây chỉ là trong khoảnh khắc, anh đã được đặc cách gặp em. Cô bé ngốc ạ.-Anh đưa tay lên vuốt nhẹ má cô.
-Thế thì em sẽ không quay về, không anh bên cạnh đối với em mọi sự là vô nghĩa.-Giọng nói cô lúc này rắn rỏi và kiên định hơn bao giờ hết.
- Không phải lỗi do em, Nga à!!!-Anh nói với giọng trầm mặc, anh quay sang nhìn vào tròng mắt ánh nước của cô.
- Em... em... hức... hức... Xin lỗi, em khiến anh....-Cô òa khóc, hóa ra đó là rào cản lớn nhất trong lòng cô. Vì cô được sống còn anh ra đi trong đau đớn mà cô không thể tha thứ cho chính mình được!!!
- Không phải do em. Là Anh Lựa Chọn! - Trung nói lớn, rồi ôm chặt lấy Nga.
- Hu hu... Nhưng.... em không thể ngừng cái suy nghĩ đó được... Em ... đau lắm.... Ở đây!!! - Cô nói rồi chỉ tay vào lồng ngực mình, nơi trái tim cô đang quặn thắt.
- Hãy nghe anh! Em còn nhớ lúc anh nói mê trong bệnh viện không?
- .... - Nga không nói gì, lắc đầu khó hiểu nhìn anh.
- Khi đó anh thực sự có thể lựa chọn ở lại, nhưng trong phút chốc khi Người đó đứng trước anh và nói "Con chỉ có thể cứu cô ấy trong hôm nay... Còn những ngày tiếp sau nữa, con sẽ không thể cả đời chạy theo để cứu người con yêu đâu, số phận đã an bài.... Cô ấy phải sớm theo ta trong tương lai con trai ạ!!!".
- Là .... là ...ai. - Nga run lên, mắt ngấn nước!
- Là thần chết! - Mắt Trung buồn bã - Khi nghe Ông ấy nói vậy anh không biết phải làm sao nữa... anh nói với Ông ấy rằng "nếu con đánh đổi sinh mệnh này thì liệu người con yêu có được sống an toàn suốt đời không?". Và... Ông ấy phải mất một khoảng thời gian mới quyết định cắt đi mạng sống vốn dĩ sẽ còn rất dài của anh...
- Đồ Ngốc..... Hức. Sao phải làm thế??? Tại sao??? - Cô càng đau lòng hơn nữa, áp mặt vào ngực anh, tay không ngừng đánh thật mạnh vào anh.... Có lẽ cô đang giận. Giận vì anh dám tự mình bày ra giao kèo đó.
- Anh có thể làm gì hơn chứ?! Không ... lẽ... anh phải nhìn em rời khỏi ...anh sao?! - Trung nói đứt đoạn khó nhọc. Chắc anh phải đau đớn lắm!
- Thế đối với em thì nó là công bằng à??? Anh rời đi, người ở lại là em chắc hẳn hạnh phúc??? - Nga đẩy anh ra, giận dỗi nhìn đi chỗ khác.
- .... - Trung không nói gì, anh chỉ ngồi đó nhìn cô...đang khóc....
***

Một lỗ hổng không gian chợt hiện ra, nó cuốn trôi Nga vào đó, Trung đưa tay ra nắm lấy nhưng không kịp... không gian vang vọng lên tiếng hét thất thanh của cô rồi mọi thứ lại chìm vào yên ắng như khi cô chưa hề tới...
Một người nào đó xuất hiện, nói với Trung:
- Đến đây thôi con!
- Con hiểu... nhưng...
- Ta biết. Con yên tâm, người con yêu sẽ sống an toàn như ta đã hứa. Con nhìn đi. - Ông ta nói và đưa tay lên khoảng không rộng lớn vẽ một vòng tròn thủy tình, Trong đó là hình ảnh Nga đã bình an tỉnh dậy trong bệnh viện.
- Cảm ơn - Trung nói rồi lặng lẽ đi khuất sau hàng cây hoa anh đào trắng muốt. 
Thần chết nhìn anh một lúc rồi cũng biến mất.
***


 Nơi cõi tiên mộng mị này đã thật sự khép lại. Liệu sau khi Nga tỉnh lại cô có thể quên anh, có thể bỏ qua quá khứ mà sống cho hiện tại và tương lai không??? Hay vẫn lại một lần nữa lẫn lộn giữa hiện tại và quá khứ.
Cái kết như thế nào mới là sự hoàn hảo cho những kẻ si tình. Phép màu đến rồi đi. Chút ít an ủi đó liệu có thể nào xóa đi tất cả đau khổ bấy lâu của một con người.... Ai có thể trả lời được ngoài chính bản thân người trong cuộc đây??? 
Hãy tự tìm cho mình đáp án riêng.....

_TA_


Copy vui lòng liên hệ với mình nha. thank.