Sunday, July 22, 2018

Em quên anh có được không?

(Ảnh: Internet)
Đêm qua nghe nhạc, em nhớ đến anh rồi bật khóc nức nở, em vội vã lấy giấy lau những giọt nước mắt bất chợt đó đi.

Em quên anh có được không? Liệu em có làm được điều đó không khi mà đi đâu, làm gì, hay ở cùng với ai em cũng chỉ nhìn thấy bóng hình hai ta của những ngày hạnh phúc đã qua.

Anh đang hạnh phúc rồi, anh thật sự đang hạnh phúc rồi, cùng với người khác không phải em! Em không trách anh, cũng chẳng dám tham vọng có lại anh trong vòng tay mình. Chỉ mong anh hãy mãi như vậy, đừng rời bỏ người con gái ấy, để cô ấy giống như em bây giờ.

Không ai bắt em phải nhớ anh, chỉ là những kỷ niệm cùng ký ức xưa cũ quá mặn nồng khiến em không thể buông bỏ dẫu cho anh đã bỏ đi từ lâu lắm rồi. Người ta nói "Quên là khi nghĩ đến người cũ ta sẽ không cảm thấy đau nữa!", giờ đây nghĩ về anh em vẫn đau...

Có lẽ em vẫn chưa thể quên được anh. Thế nhưng mà em vẫn muốn hỏi rằng "Em quên anh có được không?". Ở trong tim em anh vẫn hiện hữu như xưa, chưa bao giờ biến mất, chưa bao giờ!

Em thấy mình ngu ngốc, dẫu em luôn thấy mình ngu ngốc nhưng không thể phủ nhận nỗi nhớ ấy. Em nhớ anh!

Em buồn lắm, em đau lòng lắm, em lưu luyến lắm những năm tháng thanh xuân cùng anh! Em còn phải làm ra vẻ mình ổn đến bao giờ?

Em quên anh có được không?

Quỷ Quyệt
(10:15 pm - 19/07/2018)

Thursday, July 19, 2018

Chiều chợt mưa

(Ảnh: Internet)
Mưa!
Ướt hết các phố, mọi nẻo đường cho đến tâm trí tôi đều ủ rũ. Tôi mông lung nghĩ về tương lai mờ nhạt mà mình không thể định hình được. Tôi lắng lo và bất an từng chút một trong từng cử chỉ của chính mình. Tôi sợ hãi việc phải đối mặt với thực tại kém cỏi của bản thân.

Mưa!
Từng giọt mưa lạnh lẽo chảy vào con tim yếu mềm đang bơ vơ giữa dòng đời ở cái tuổi phần tư cuộc đời, từ tình cảm, tình thân cho đến tình bạn rồi cả công việc, mọi thứ đang bị đảo lộn vào nhau khiến đầu óc tôi căng như dây đàn. Tôi thực sự muốn cắt đứt mọi thứ để không còn phải nghĩ suy gì nữa.

Mưa!
Những vạt mưa xiên xẹo theo chiều gió cứ vô tình táp thẳng vào mặt, lạnh, lạc lõng, suy sụp, tôi muốn thoát khỏi cảm giác này.

Mưa!
Một chiều mưa với bao nhiêu xúc cảm, tôi vỗ ấm, an ủi chính mình bằng ly trà nóng hổi. Chắc đâu đó trong lòng tôi vẫn thôi thúc rằng "Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi!", thế cho nên dù sao đi chăng nữa tôi vẫn cố gắng gượng...
Nhưng nước mắt chợt nhoèn đôi mi, mọi thứ đều mờ đi như tấm kính cửa sổ kia bị làm mờ bởi mưa...

Quỷ Quyệt
(5:23 pm - 19/07/2018)

Monday, July 2, 2018

Có những muộn màng khiến ta mang ơn...

(Ảnh: Internet)
Anh bảo tôi khi nào quay trở lại thành phố thì gọi cho anh. Tôi đồng ý, trong lòng không trông chờ cũng chẳng chút lắng lo hay tỏ ra hồi hộp gì cả. Bởi vì trái tim tôi nguội lạnh rồi. Với tôi anh giờ chỉ là một người bạn thôi.

Tôi không thể phủ nhận trước đây khi mới xa anh tôi đau khổ lắm, vì nhớ anh mà tôi cảm thấy cả bầu trời sáng rực ngoài kia u tối đến đáng sợ... và lạnh lẽo vô cùng. Thế nhưng mọi vết thương dù lớn, dù nhỏ theo thời gian sẽ lành lại và những vết sẹo còn lại cũng sẽ mờ nhạt dần.

Bây giờ khi nghĩ về anh những kỷ niệm xưa cũ vẫn còn nhưng tôi không còn cảm thấy nghẹn ngào hay đau lòng nữa.

- Em về rồi, anh rảnh khi nào nhỉ?
- Về rồi à? Quán cũ, năm giờ chiều Chủ Nhật tuần này nha em.
- Dạ vâng anh, hẹn gặp anh hôm ấy, em cúp máy đây.
- Ừ em.
Tôi ngắt máy trước chứ không còn ương bướng đợi anh làm điều đó trước như ngày xưa. Tôi đã thay đổi khá nhiều rồi, không biết anh thì thế nào? Chợt tôi cũng có một chút bận tâm, nhưng tôi thật lòng mong anh cũng đang bình thản như tôi bây giờ. Dù lý do chia tay là gì đi chăng nữa thì tôi vẫn muốn anh hãy hạnh phúc, thật lòng tôi luôn mong như vậy.

- Anh ở đây!
Khi tôi còn đang ngơ ngác tìm anh, thì anh đã thấy được tôi. Có vẻ như anh đến sớm hơn tôi tưởng, trước kia anh hay trễ hẹn lắm. Vì công việc.
- Anh xong việc sớm vậy ạ?
- Chủ Nhật mà em.
- À chỉ là...
- Ừ anh biết em định nói gì.
- Vâng, thì đó. À em sắp kết hôn rồi, anh có muốn đến dự lễ cưới của em không?
- Em muốn mời không?
Anh vẫn hiểu tôi suy nghĩ gì, thời gian xa nhau không làm anh bỏ quên mọi thứ. Tôi cũng vậy, tôi hiểu anh muốn hỏi tôi điều gì.
- Người ta vẫn nói không nên mời người cũ đến lễ cưới, nên em cũng đang băn khoăn lắm.
Tôi và anh phá lên cười với nhau.
- Anh tưởng ta là bạn của nhau rồi. Đừng coi anh là người cũ nữa được không em?
Ánh mắt anh chân thành khó cưỡng lại. Tôi bất giác gật đầu ngoan ngoãn như khi xưa còn yêu anh.
...
Nói đôi ba câu chuyện nữa, tôi quyết định mời anh tham dự lễ cưới của mình, tôi cũng hỏi thêm cả về sức khỏe của con gái anh ấy, nghe nói cô bé bị viêm tai. Nghĩ mà tội, còn bé mà nay bệnh nọ, mai bệnh kia.

Cuối buổi nói chuyện anh gọi tên tôi từ phía sau khi tôi chuẩn bị vặn ga lên để phóng vụt đi. Anh nói xin lỗi tôi vì những chuyện xưa cũ anh đã gây ra cho tôi. Đây là lần đầu tiên anh trực tiếp nói ra lời xin lỗi với tôi sau bao năm. Khi mà mọi thứ đã bị cuốn trôi vào dĩ vãng từ lâu lắm rồi. Anh còn nói tôi hãy chỉ nghe thôi và đừng quay lại. Anh bảo anh sợ phải nhìn thấy biểu cảm của tôi khi nghe anh nói về vấn đề đó.
Tôi không nói dài dòng, tôi bảo anh "Không sao đâu, em vốn đã quên rồi!". Lúc này tôi mới quay lại chào anh lần nữa và đi về.

Chín năm trước khi anh bảo vì sự nghiệp mà từ bỏ tôi, anh quay bước nhanh lắm, đi cùng cô thư ký. Tôi lúc đó đang còn là sinh viên nên suy nghĩ không sâu rộng được lại cứ cho là thật, chỉ biết khóc lóc và tự trách mình là vật cản bước chân anh.
Cô bạn thân của tôi nói "Mày bị lừa rồi, sự nghiệp cái gì, lão ta cả ngày nắm tay thư ký đi tung tăng đó! Đồ ngốc!". Tôi vờ không nghe thấy bạn tôi nói gì, cũng không bận tâm phải đi xác nhận điều đó, cho đến gần một năm sau anh đăng rất nhiều hình ảnh kết hôn lên facebook, cô dâu đứng cạnh anh là cô thư ký ấy. Tôi chết lặng. Nhưng vẫn ấn like tấm ảnh đó. Vài giây sau, rất nhanh có tin nhắn từ anh gửi đến. Chỉ đúng ba từ "Anh xin lỗi!". Tôi trả lời lại anh cũng đúng ba từ "Đã muộn rồi!".

Bẵng đi một thời gian, tầm hơn một năm, lúc này tôi đã rời thành phố đến một nơi khác làm ăn, sinh sống cùng gia đình, bạn tôi bảo tình cờ gặp anh trong bệnh viện. Nó kể cho tôi, bảo nhìn anh hốc hác và mỏi mệt lắm. Nó bảo anh đến đó vì con anh bị bệnh. Bỗng tôi thấy thương anh, bao căm phẫn năm ấy trôi tuột đi hết. Ngay lập tức tôi gọi điện cho anh hỏi thăm sự tình.
Anh vẫn dùng số cũ và có vẻ khá bất ngờ khi thấy tôi gọi. Chúng tôi nói chuyện không nhiều, chỉ nói về đứa bé. Cô bé bị sinh non nên sức khỏe yếu vô cùng... Cuối thoại anh nói cảm ơn tôi vì vẫn coi anh là bạn. Tôi lặng im vài chục giây, nói vâng rồi cúp máy. Kể từ đó mối quan hệ của chúng tôi đã "bạn bè hóa" như vậy.

Nhiều người bảo tôi khờ, có người chửi tôi ngu bởi vì đã chấp nhận làm bạn với anh - kẻ nhẫn tâm cắm sừng tôi. Nhưng tôi chỉ biết cười cho qua, đối với tôi cứ làm sao để bản thân thấy hạnh phúc là ổn rồi. Chắc gì khi ôm hận thù với anh tôi đã cảm thấy dễ chịu. Vậy cho nên tôi quyết định sống theo ý mình.
...

Bây giờ tôi không còn cô đơn nữa, bên cạnh tôi đã có một người hết mực yêu thương mình. Anh ấy còn nói cảm ơn vì ông trời đã để tôi và anh ấy gặp được nhau dẫu cho bây giờ đã hơi muộn, bởi vì tuổi của hai đứa không còn trẻ nữa.

Quả thật nếu là của nhau thì cho dù thế nào đi chăng nữa cũng sẽ tìm được nhau trên đường đời. Chỉ là sớm hay muộn thôi!

Thật lòng cảm ơn người cũ, cảm ơn người mới đã bước đi cùng ta những đoạn đời khác nhau. Dẫu là ngắn hay dài thì đoạn đời đó vẫn là vì có ai kia mà trở nên nhiều màu sắc hơn.
Cảm ơn cả những muộn màng mình đã từng trải qua suốt ngần ấy tháng, năm...
Cảm ơn rất nhiều!

Quỷ Quyệt
(11:01 am - 02/07/2018)