Wednesday, November 29, 2017

[Cuộc thi viết - Số 1/2017 - Diễn đàn Gác Sách] Chuyện tình những chiếc dây chun

BÀI DỰ THI [CUỘC THI VIẾT - SỐ 1/2017] MỐI TÌNH ĐẦU
Người viết: Quỷ Quyệt
Tiêu đề bài viết: Chuyện tình những chiếc dây chun

Hình ảnh có liên quan
(Ảnh: Internet)
Hồi ấy chúng tôi hay chơi gẩy dây chun. Những chiếc dây chun đỏ, xanh, vàng mỗi đứa phải có cả vốc, ai có nhiều hơn một vốc thì được xếp vào hàng "đại gia". Và điều khiến tôi không ngờ nhất đó chính là nhờ những chiếc dây chun ấy mà tôi "cua" được cô bé tóc ngắn xinh xắn học cùng năm lớp một.
...
Buổi sáng chớm đông hai mươi năm về trước, khi ấy tôi đang học lớp một. Học mãi rồi cũng sang đến kỳ hai, lạ thay đến giờ phút ấy tôi vẫn chưa nhớ hết mặt các bạn trong lớp, dù là nam hay nữ. Vì tôi vốn là một đứa con trai hơi lập dị. Hôm ấy như bao ngày tôi chọn đi bộ đến trường thay vì để mẹ đèo, nhà tôi cách trường có hơn cây số. Hồi đó đường phố còn an ninh nên bố mẹ tôi mới dám thả tôi một mình như thế, chứ như thời bây giờ thì còn lâu mới có cơ hội tự đi bộ đến lớp ở cái tuổi lên sáu.
Tôi đi qua vài dãy nhà, vừa di vừa nghịch một cái dây chun màu đỏ. Hết đan hình ngôi sao, tôi lại móc nối nó vào các ngón tay và vô tình làm nó bắn lên cao. Cứ vậy tôi ngước nhìn theo chiếc dây chun từ khi nó tuột khỏi tay mình bay lên không trung cho đến khi nó tiếp đất.
Thực ra chiếc dây chun đỏ đó không tiếp đất mà nằm gọn trong lòng bàn tay mũm mĩm của một cô bé chạc tuổi tôi. Với tính cách ít nói của mình tôi thô lỗ la lớn "Đưa đây!" và lao tới chộp lấy sợi chun đỏ trong tay cô bé ấy mà không biết mình đã làm xước một vệt dài trên cổ tay người ta.
- Đau quá!
Tiếng nói lí nhí kèm biểu cảm nhăn nhó của cô bé ấy khiến tôi như bừng tỉnh khỏi sự giận dữ mà mình vừa tạo ra. Tôi đứng đó như một đứa trẻ câm và không biết đi, tôi nhìn chằm chằm vào cổ tay có vết xước đang rớm máu do móng tay của mình để lại, trong lòng bỗng thấy thật tồi tệ kèm sợ hãi. Vì khi đó tôi còn nhỏ nên những việc gây thương tích cho người khác khiến tôi bị ám ảnh vô cùng. Tôi bối rối không biết nói gì cũng không biết nên cư xử ra sao trong trường hợp này. Chợt nhớ ra tôi có một chiếc khăn mùi xoa dùng để lau nước mũi hàng ngày, nhưng hôm nay chưa kịp dùng đến; tôi vội vã lấy nó ra khỏi túi quần và đưa cho cô bé kia.
- Cầm đi!
Sau câu nói ấy, tôi dùng hết sức mình chạy bạt mạng. Khi đó tôi chỉ nghĩ chạy thật nhanh để lỡ cô bạn kia có khóc to lên thì tôi sẽ không bị người lớn bắt được. Bây giờ nghĩ lại tôi thấy mình thật chả ra dáng đàn ông gì cả!
Chạy nhanh quá khiến tôi không thể thở được, tôi dừng lại đột ngột, mặt bợt ra không còn một giọt máu. Khi đã hô hấp đều đặn trở lại tôi ngước lên thì mới biết mình đã ở cổng trường từ lúc nào. Thật không thể tin nổi!
Tôi trở lại là thằng con trai lập dị, lù đù đi vào lớp như một người vô hình.
...
Chiều đi học về vẫn trên con đường ấy nhưng ở phía bên kia, tôi thấy cô bé đó đứng nhìn tôi. Sự sợ hãi và mặc cảm tội lỗi về việc sáng nay khiến tôi guồng chân chạy biến. Tôi chạy nhanh y như hồi sáng, khi ngẩng mặt lên đã thấy mình đứng ngoài cửa nhà. Tôi không nghĩ mình có thể chạy đường dài liền mạch mà không nghỉ ngơi dù chỉ một giây. Mãi sau này tôi mới biết chạy "dai sức" cũng là một loại tài năng...

Tôi bỗng đổ bệnh sau ngày hôm đó và phải nghỉ học mất ba ngày. Đối với tôi đi học hay nghỉ học không mấy khác biệt, vì tôi là đứa trẻ luôn tự giác trong học tập. Bài vở hầu như tôi toàn tự mầy mò đọc và học trước tới nửa quyển, chỗ nào khó tôi đều hỏi bố và mẹ, thế nên khi đến lớp nghe thầy, cô chỉ dạy từng li từng tí tôi bỗng thấy chương trình mình học khá là chậm. Bởi thế mà lúc ở lớp tôi hay lơ đễnh, không giao tiếp với ai, chỉ lủi thủi đọc sách nên mới bị gọi là lập dị, tự kỷ.
Sau ba ngày tôi đi bộ đến lớp như mọi khi, dù mới hết ốm nhưng tôi vẫn đòi bố mẹ cho mình tự đi bộ. Lần này tôi không còn vô tư đi đứng như trước, tôi cứ ngó trước ngó sau, nhìn chỗ này chỗ kia xem có thấy cô bạn hôm nọ không, khi đã đi qua đoạn nhà cô bé ấy, tôi lại vui vẻ nhảy chân sáo đến trường. Vừa tung tẩy nhảy được ba cái, thì có ai đó gọi tôi:
- Dũng ơi!
Là giọng một người phụ nữ, tôi theo phản xạ giống như bao người trên quả đất này, cứ thấy ai gọi tên là vô tư quay lại thôi và khoảnh khắc ấy tôi hú vía luôn. Người phụ nữ vừa gọi tôi lại đang nắm tay cô bạn hôm trước, tôi bất giác run rẩy, chân sắp không thể trụ nổi mà khụy xuống. Tôi sợ bị cô ấy mắng và bắt dẫn về gặp bố mẹ vì tội làm "rách" tay bạn.
- Con ơi, lại đây cô bảo!
Người phụ nữ ấy lại tiếp tục gọi tôi, bà vẫy tay và cười rất hiền hậu. Lúc này đây tôi mới thấy dễ thở hơn một chút, mạnh dạn bước lên phía trước đối mặt với hai người.
- Dạ, con chào cô ạ! Cô... cô gọi con ạ? - Tôi ấp úng.
- Chào con, cô là mẹ của bạn Vy học chung lớp 1C với con này, nay cô bận nên không chở Vy đi học được, con đi học chung với Vy nha.
Nghe đến đây tôi mới ớ ra và trong đầu cố lục lọi mớ ký ức lộn xộn xem lớp 1C tôi đang học có thực sự tồn tại một bạn nữ tên Vy không. Bất lực với trí nhớ của mình, tuy không biết đây là bạn Vy nào, nhưng vì người lớn đã dặn dò, cộng thêm mấy hôm trước tôi cào xước tay cô bạn nên tôi đành ngoan ngoãn dạ vâng và sánh bước cùng cô bạn "mới" đến trường.
Đến bây giờ tôi vẫn thắc mắc hồi đó thế quái nào học gần hết năm mà tôi vẫn không nhớ nổi tên dù chỉ mười người trong lớp. Nếu hiện tại tôi không phải là thông dịch viên thành thạo bốn loại ngôn ngữ Anh, Hàn, Thái, Ấn thì chắc có lẽ tôi sẽ hoài nghi mình bị bệnh gì đó về não bộ.
...
Trên đường đi tôi im lặng như kẻ câm còn Vy thì ngược lại. Cô bạn đó "hót" như chú chim nhỏ vậy làm cho tôi từ một đứa lập dị ít nói chỉ biết riêng mình bỗng cũng biết quan tâm, để ý đến người khác.
- Dũng ơi, ngày nào bạn cũng đi bộ à?
- ...
- Mấy lần tớ đứng chờ mẹ dắt xe lai đi học tớ đều nhìn thấy bạn đấy.
- ...
- Đợi tớ với! Sao đi nhanh vậy?
- Ừ!
Mãi rồi cơ miệng tôi cũng chịu mở ra để thốt lên một tiếng "Ừ!". Tôi đứng lại mấy giây chờ Vy, chân cô bạn ấy cũng đâu có ngắn lắm, hai đứa tôi cao ngang nhau đó, chả hiểu sao lại cứ đi chậm rì rì. Vừa "đuổi" kịp tôi Vy đã dúi vào tay tôi thứ gì đó mềm mại. Tôi ngạc nhiên nhìn xuống tay mình thì nhận ra đó không phải thứ gì xa lạ, vật phẩm mềm mại đó chính là khăn lau nước mũi của tôi. Bất ngờ hơn nữa là chiếc dây chun đỏ lại ở trong chiếc khăn. Tôi khó hiểu hỏi Vy:
- Sao lại đưa tớ cái này?
- Của bạn mà! Tớ trả bạn. Cảm ơn bạn. Mẹ tớ bảo không được lấy đồ của người khác.
- Tớ không đưa bạn chiếc dây chun nào cả. Tớ không lấy nó. Bạn cầm lại đi.
Tôi đưa trả lại Vy dây chun đỏ, và lấy chiếc khăn vừa nhận lại lau mũi luôn. Thời tiết hơi lạnh là nước mũi lại chảy đầy ra. Nghĩ lại tôi thấy khá xấu hổ, nhưng mà ai chả có những khoảnh khắc "mất mặt" đáng nhớ cơ chứ!
Lúc đó tôi không nghĩ nhiều về chuyện mặt mũi tèm lem đầy nước mũi, mà thấy thật khó chịu bởi một vấn đề khác. Rõ ràng tôi chỉ cho Vy mượn khăn lau mũi, chứ nào có cho mượn dây chun đâu. Vì tôi nhớ hôm đó sau khi đờ đẫn đi vào lớp tôi vẫn móc dây chun đỏ từ túi quần ra nghịch. Mãi đến bây giờ khi nghĩ lại tôi vẫn thấy thật thần kỳ, cả chuyện chiếc dây chun và cả việc tôi không còn là người ít nói nữa. Không hiểu sao Vy lại "kích thích" được đường dây ngôn ngữ giao tiếp của tôi. Từ ngày hôm ấy, tôi - thằng con trai lập dị, tự kỷ không còn tự kỷ, lập dị nữa. Nhưng cũng không hẳn là trở thành thằng lắm lời, dễ gần, chỉ là tôi đã biết mở lòng hơn mà thôi.
Sau hôm đó tôi đã nhớ thêm được một cái tên trong lớp 1C. Cái tên mà đến tận bây giờ tôi vẫn không đành lòng quên đi.
...
Hóa ra Vy vẫn luôn ngồi phía gần cửa ra vào của bàn đầu, ấy vậy mà bấy lâu nay đi qua đi lại cửa lớp n lần tôi vẫn chả có ấn tượng gì về cô bạn ấy cả. Bảo sao tôi bị gán mác lập dị.
Ngày ngày tôi đi học và tan học cùng Vy, cô bạn rất dễ mến, hay quan tâm hỏi han tôi đủ điều trên đời. Lúc ở lớp Vy cũng hay chạy xuống cuối lớp - chỗ tôi ngồi để cùng tôi học bài, chơi gẩy dây chun và vẽ vời những bức hình xấu hoắc. Vy hay xin tôi những chiếc dây chun đỏ mỗi lần thấy tôi gẩy thắng được của mấy thằng con trai trong lớp. Tôi cũng không hiểu vì sao cô bạn ấy lại có sở thích đặc biệt với những chiếc chun đỏ như vậy. Tôi cảm thấy rất vui và hạnh phúc vì có Vy, chắc có lẽ cô bạn cũng cảm thấy vậy, vì tôi thấy khi bên tôi lúc nào bạn ấy cũng cười rất tươi, nhất là khi nhận từ tôi những chiếc dây chun. Cô bạn cười toe như được cho kẹo.

Vào một buổi chiều như bao buổi chiều tan học khác của hai đứa, tôi đã nắm tay Vy trong những vạt nắng chiều mùa đông không mấy đậm đà nhưng cũng đủ để in bóng cái nắm tay ấy vào sâu trong miền ký ức của tôi. Tôi không biết vì sao khi đó tôi lại nắm tay cô bạn "cùng tiến", tôi không còn nhớ rõ lý do để ngụy biện cho hành động đó. Tôi chỉ nhớ, khoảnh khắc ấy khi mà tay chạm tay có gì đó thật ấm áp giữa mùa đông đầy gió. Tôi rất trân trọng những kỷ niệm trong sáng của tuổi thơ. Tôi muốn hai mươi năm sau kỷ niệm đó vẫn bên tôi và sẽ là thời điểm hiện tại của tôi. Tiếc là điều đó mãi mãi không bao giờ xảy ra. Đó là điều tôi tiếc nuối vô cùng.

Có rất nhiều bạn bè, đồng nghiệp ở thời điểm hiện tại tò mò về người đầu tiên tôi yêu là ai. Tôi đều bảo đó là người con gái học chung ba năm cấp ba với tôi, và họ tin điều đó. Cả cô gái tôi yêu suốt ba năm cấp ba cũng tin vào điều đó. Nhưng sự thật không phải vậy. Tôi đã nói dối họ. Vì tôi không muốn nhắc đến Vy. Cô ấy đã đi rất xa tôi rồi.

Cũng vào năm tôi học lớp một ấy, sau kỳ nghỉ tết dài ngày, chúng tôi quay lại lớp học, mọi người đều đông đủ, chỉ có Vy là biến mất. Trên bàn học mà cô ấy vẫn hay ngồi được đặt một cành hồng trắng muốt. Và cô chủ nhiệm nói Vy cùng mẹ cô ấy đã qua đời vì tai nạn xe hai hôm trước khi họ đang trên đường từ quê ra. Tin đó như sét đánh ngang bầu trời xuân yên bình trong tôi. Lúc ấy tôi rối bời vô cùng, tôi và rất nhiều bạn bè khác trong lớp cùng bật khóc. Tôi không biết họ khóc vì gì, tôi chỉ biết tôi khóc vì tôi thương Vy. Cô bé tóc ngắn có nụ cười tươi xinh ấy là người tôi thương vô cùng.
Chiều hôm đó khi tan học về, tôi chạy thật nhanh, chạy không ngừng nghỉ dù chỉ một giây đến trước cửa nhà Vy. Tôi thấy rất nhiều người đang bê đồ từ trong ra, một chiếc lọ thủy tinh bị rơi từ trong thùng đồ cũ xuống đất vỡ tan, rất nhiều dây chun đỏ từ trong đó rơi tung tóe ra mặt đường. Không ai để ý đến chúng, họ lại tiếp tục công việc thu dọn của mình, còn mình tôi thất thần nhìn chúng. Một lúc sau tôi cũng nhặt hết những chiếc dây chun đó bỏ vào cặp sách để mang về nhà.

Thực ra trong lúc tôi cặm cụi nhặt dây chun đã nghe được một chuyện đau lòng của gia đình Vy. Cô ấy là con của một bà mẹ đơn thân. Hai mẹ con Vy rời bỏ quê hương để lên thành phố sinh sống, họ cố gắng tránh né những lời đàm tiếu tại quê nhà và cũng vì mẹ Vy muốn cô ấy được sống hạnh phúc. Vậy nên khi hai mẹ con Vy qua đời lễ tang được tổ chức ở quê, còn ngôi nhà thuê tại đây được họ hàng thu xếp lên dọn đồ mang về. Lúc nghe điều này tôi không hoàn toàn hiểu hết lời họ nói, mãi sau này khi đủ khôn lớn tôi mới biết hóa ra cuộc đời của Vy cũng như mẹ cô ấy thật éo le và đáng thương. Vậy mà khi bên tôi và bạn bè Vy vẫn cười rạng ngời như đóa hoa hướng dương khoe sắc dưới ánh mặt trời.

Mỗi lần nghĩ đến Vy nơi nào đó sâu thẳm trong con tim tôi đều cảm thấy đau đớn, mặc dù khi đó tôi còn nhỏ nhưng không hiểu sao tôi lại thấy đau và nghẹn ngào đến vậy. Những lúc như thế tôi lại chạy, tôi chạy qua hết những năm tháng thơ dại, chạy cả vào mùa giải Marathon quốc gia năm tôi tròn mười tám tuổi. Năm đó tôi đoạt giải nhất. Chiếc cúp đoạt được tôi đem nó đến khoe với Vy khi đi thăm mộ cô ấy. Lần nào đến thăm Vy tôi cũng không quên để lại đó một chiếc dây chun đỏ.

Thanh xuân của tôi gọi tên Vy và vẫn chỉ gọi tên cô ấy mà thôi. Sau này khi yêu ai đó dù thật lòng thế nào đi chăng nữa thì đâu đó nụ cười tỏa nắng của Vy vẫn ám ảnh một cách hư ảo trong tâm trí tôi. Dẫu cảm thấy có lỗi với những người đến sau, nhưng tôi không thể buông bỏ cô ấy - tình đầu của tôi!

Quỷ Quyệt
(11:24 pm - 27/11/2017)

Thursday, November 16, 2017

Phim VIP - Lee Jong Suk - REVIEW

Chắc hẳn nhiều bạn trẻ fan của nam diễn viên Lee Jong Suk rất mong chờ bộ phim này có bản full HD, bây giờ đã có rồi các bạn nhé. Mình xem được tại link này: VIP - Lee Jong Suk.
Hình ảnh có liên quan
Sau đây mình sẽ đưa ra một số cảm nhận của mình khi xem phim VIP.
Nhìn chung thì mình thấy kinh. Mình thấy kinh cái bối cảnh phim, sự tàn nhẫn và bất công trong bộ phim khiến mình kinh hãi và có đôi phần ghét bỏ. Thật lòng mình đã cảm thấy như vậy. Lần đầu tiên xem một bộ phim mà mình muốn kẻ ác - Gwang Il (Lee Jong Suk thủ vai) phải chết tới vậy.
Kết quả hình ảnh cho phim vip lee jong suk
Gwang Il là một tên bệnh hoạn, hắn cậy quyền thế mặc sức hiếp rồi giết các cô gái. Những hình ảnh ấy cứ ám ảnh mình. Mặc dù mình cố nghĩ rằng đây là Lee Jong Suk - người mình luôn ngưỡng mộ với hình ảnh nam thần, nhưng không, khi xem phim này mình hoàn toàn không thể nghĩ đến điều đó nữa... Mình căm ghét hắn - nhân vật phản diện ấy. Và mình chợt nhận ra nam diễn viên Lee Jong Suk đã thành công trong việc truyền tải cảm xúc vào nhân vật mà anh diễn. Quả thật mình nổi da gà và giận dữ rất nhiều khi xem nhân vật Gwang Il mà anh diễn. Bất giác mình còn thấy sợ anh ấy, và tự hỏi có khi nào ngoài đời thật một phần con người anh là như vậy. Nghĩ đến đây mình bật cười vì trí tưởng tượng của mình ngày càng cao siêu quá. *Cười cười*.
Kết quả hình ảnh cho phim vip lee jong suk
Trước khi xem bộ phim này mình có đọc một vài bài review trên mạng, họ nói bộ phim không hay và anh diễn cũng vậy. Họ nói anh không hợp với kiểu nhân vật đó...
Thật ra mình thấy ở một vài phân cảnh biểu cảm của anh hơi đơ, đó là lúc anh trốn từ Triều Tiên sang Hàn Quốc và bị bắt, xem đoạn đó ban đầu mình thấy hơi buồn cười nhưng về sau khi tỏ tường rằng Gwang Il là kẻ có vấn đề về tâm lý thì mình nghĩ cách diễn như vậy của anh cũng hợp lý thôi. Bộ mặt non troẹt và thánh thiện ấy quả thật càng làm cho người xem muốn chửi rủa tên Gwang Il nhiều hơn.
Hình ảnh có liên quan
Trong phim VIP có nhiều hình ảnh về những người con gái, những người lớn tuổi và trẻ nhỏ bị giết một cách tàn nhẫn, đó là điểm mà có lẽ nhiều người không mấy thiện cảm, nhưng chúng ta đừng vội chỉ trích biên kịch và đạo diễn, bởi vì nếu không có những phân đoạn đó thì sao có thể tạo nên một Gwang Il đê tiện và bỉ ổi như thế phải không!
(Mình sẽ không chèn những bức ảnh đó vào đây vì mình thấy không thích sự tàn nhẫn đó lắm!)
Về đoạn kết mình khá là thích. Đơn giản vì kẻ ác đã bị trừng trị. Mặc dù nam thần của chúng ta bị "xử" hơi thảm những mà cá nhân mình thấy hả hê lắm. *Cười cười*.
Cảm ơn nam diễn viên Lee Jong Suk  và cả ê-kíp làm phim đã đưa đến cho chúng ta một trải nghiệm thú vị.
Kết quả hình ảnh cho phim vip lee jong suk
Trên đây là một vài cảm nhận của mình về phim điện ảnh VIP và nhân vật phản diện do Lee Jong Suk thủ vai, các bạn hãy click vào link bên trên để xem phim và cùng cảm nhận nhé.
Nói thật là mình không muốn nam thần của chúng ta đóng vai ác nữa đâu! Hãy cứ là một nhân vật chính diện như mọi khi thôi!

Quỷ Quyệt
(10:30 pm - 16/11/2017)

Sunday, November 12, 2017

Yêu đơn phương 3

(Ảnh: internet)
Có một thứ cảm giác rất kỳ lạ dành cho một người. Đó không hẳn là yêu say đắm đến mức hy sinh tính mạng. Cũng không phải hời hợt có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Cảm xúc ấy dường như vừa đủ để tự một người có thể ôm lấy nó trong tâm trí mình mà không cần nói ra cho người thứ hai biết. Đó là yêu đơn phương...
Trong một ngày bình yên của mùa thu, khi mà lá vàng vẫn mải miết rơi theo chiều gió thì ta cũng nhận ra mình đang mải miết nghĩ tới một người - người mà ta không thể thản nhiên tay nắm tay, người mà ta không thể thản nhiên ôm chầm lấy khi gió về bất chợt, người mà thậm chí nhìn lâu hơn vài giây ta cũng chẳng dám nhìn. Bất giác ta nghĩ ngày hôm đó có lẽ không bình yên như mình và bao người đang thấy bằng đôi mắt bình thường. Ta lại bước đi, những dấu chân lặng lẽ đến cô độc, một nỗi niềm hiu hắt bao trùm toàn cơ thể, ta thèm khát người mà ta đang nghĩ đến. Đó chắc hẳn là yêu đơn phương...
Rồi một ngày kia khi thu qua và đông lại tới, cái rét căm căm phả vào da thịt khiến mỗi lần chạy xe lòng vòng ngoài đường lại ước có người đó ngồi sau ôm ấp thật chặt. Mùa đông giống như một sự thử thách khó khăn cùng cực với những người yếu lòng, bởi lẽ chỉ một chút ít mất cân bằng cảm xúc là ta sẽ không kìm được mà lao đến bên người mình thương trộm nhớ thầm. Nhưng giá mà ta có đủ can đảm để "yếu lòng" thì cái sự nhớ nhung, khao khát kia đã chả dằn vặt ta ngày này qua ngày khác như vậy. Không tự tin, sợ sệt, hay lo lắng quá mức cho một mối quan hệ còn chưa kịp bắt đầu chính là "căn bệnh mãn tính" của tình yêu đơn phương...
Đông đến vài tháng rồi lại nhường chỗ cho mùa xuân, cành cây, hoa lá mơn mởn trong tiết trời ấm áp, mưa phùn đâu đó phất phơ bay đầy đường, ta cầm chiếc ô nhỏ xinh dạo bước trên từng dãy phố quen thuộc, trong lòng không khỏi hoài niệm về một ai đó trong quá khứ - người mà những năm thanh xuân ấy ta chỉ biết nhìn theo bóng lưng họ, người mà những năm đã qua ấy ta chưa một lần can đảm nhìn họ và nói lời yêu thương. Sự tiếc nuối, nỗi niềm hối hận ấy là thứ đầy ám ảnh của một tình yêu đơn phương...
Mùa xuân cùng với những sự nhìn lại trong quá khứ chẳng còn mãi, nó nhường chỗ cho mùa hạ với những cơn gió mát, với những đợt nắng vàng óng ánh khắp đất trời. Khi mà cái nóng khiến ta phát rồ và tìm cách trốn chạy, ta chợt muốn rủ ai đó đi cùng - người mà chắc có lẽ đang có kỳ nghỉ mát với ai kia mất rồi. Lặng lẽ vùi mình trong phòng điều hòa, ta chọn biến mất khỏi mọi cuộc vui, tay trượt mở màn hình cảm ứng hững hờ lướt facebook, zalo... cũng không mấy ngạc nhiên khi thấy người ấy chia sẻ ảnh, video vui tươi, hạnh phúc bên người thương của họ. Ta mỉm cười, tắt điện thoại và chìm vào giấc ngủ thật sâu - giấc ngủ mà trong đó ta mơ mình chưa từng một lần dành tình cảm thầm lặng này cho họ...
Bốn mùa một tình yêu, năm tháng đi qua cũng vẫn cùng một tình yêu - tình yêu dành cho người mà ta không dám thổ lộ, tình yêu dành cho người đã có người thương, hay tình yêu dành cho một người sớm đã chẳng còn tồn tại...
Mình ta cứ vậy, mãi mãi đơn độc trong cảm xúc, tình cảm của mình, đó chính là đơn phương!

Quỷ Quyệt
(2:53 pm - 12/11/2017)

Tuesday, October 31, 2017

Khi nàng say giấc - While you were sleeping - Tập 19, 20 - Ấm áp

Nhìn chung khái quát về hai tập 19 và 20 của bộ phim "Khi nàng say giấc" chỉ có hai từ "ấm áp". Ngay sau đây mình sẽ giúp các bạn hiểu vì sao hai tập phim ấy lại "ấm áp" đến vậy.
Mở đầu tập 19 chúng ta đã thấy cuộc săn đuổi trả thù kịch liệt của bố cung thủ Yoo, ông ấy đang căm phẫn cùng cực nên quyết định không tin vào luật pháp nữa mà tự mình "giải quyết" những người ông cho là có liên quan đến cái chết của con gái ông. Nhìn ánh mắt của ông ấy mình thấy có gì đó thương cảm trong lòng, cơ mà vì ông ấy bắn Jae Chan nên mình không ủng hộ điều đó. Mình là fan của Jae Chan mà! *Cười cười*
Ở tập 19 có phân cảnh cấp cứu cho Jae Chan của các y bác sĩ làm mình thấy khá là hồi hộp, mặc dù xem đoạn giới thiệu trước ở cuối tập 18 và biết anh ấy sẽ không chết, nhưng nhìn thấy Hong Joo cứ ở sau tấm kính nhìn anh người be bét máu đang được cứu chữa gào thét mà tim mình không thể đập bình thường được, cộng thêm những lời độc thoại của Jae Chan về sự hối hận đã không tin Hong Joo của anh làm mình thấy thật xúc động. Có lẽ vì thế mà cho dù Jae Chan suýt chết nhưng vẫn cố gắng sống sót để nói lời xin lỗi với Hong Joo. Thật cảm tạ biên kịch và đạo diễn chưa cho số phận anh dừng lại tại đây.
Khi biết Jae Chan bị bắn trọng thương, cô đồng nghiệp hàng ngày không mấy biểu lộ cảm xúc của mình về anh đã rơi lệ và nói những lời lạ lùng... Có thể nói đây là điều "ấm áp" đầu tiên mà mình cảm nhận được khi xem tập 19.
Có một chi tiết trong tập 19 mà mình thấy rất buồn cười đó là lúc anh bị ảo giác sau khi phẫu thuật, anh đã vuốt má cấp trên của mình và nói huyên thuyên những điều anh muốn dành cho Hong Joo. Mặc dù mình nghĩ cô ấy có đến gặp anh thật, nhưng có lẽ đó là khoảng thời gian trước đó, chứ không phải khoảng thời gian mà anh đang vuốt má cấp trên như thế kia. 
Phân đoạn luật sư đểu cáng Soo Beom được gọi đến gặp các công tố viên làm mình vô cùng hả dạ, chính những mánh khóe của anh ta đang trở thành vũ khí để cảnh sát Han và công tố dồn anh ta vào thế bí. Mình luôn tự hỏi đến bao giờ anh ta mới thật sự hoàn lương nhỉ, sao cứ phải sống ác độc như thế?
Cuối tập 19 là phân cảnh Hong Joo đến thăm Jae Chan, cô vì muốn gây ấn tượng với anh mà vội vã trang điểm, nhưng đắng cay thay đang trang điểm giữa chừng thì anh đến, cô nhanh chóng chạy vào sau tấm rèm ngăn cách giường bệnh để trốn. Cũng vì trốn trong đó mà cô ấy nghe được những phản ứng gay gắt của anh về vấn đề "tức giận thì được giết người khác", việc này làm cô nghĩ đến hành động ngày nhỏ của mình, khi mà cô suýt nữa vì giận dữ mà "giết" người anh trai của kẻ giết cha cô và Jae Chan. 
Cảm giác tội lỗi ngập tràn trong tâm trí khiến cô không thể thăm anh được, cô cứ đi lòng vòng trên thang cuốn và tình cơ gặp được cảnh sát Han, cô xin lời khuyên của anh và được anh tư vấn. Cuối cùng cô quyết định tháo nhẫn Jae Chan tặng ra khỏi tay và vờ như mình không phải là "Hạt Dẻ" mười ba năm về trước. Xem đến đây mình chỉ nghĩ là nên xem ngay tập 20 để biết được các nhân vật chính của chúng ta sẽ xử lý tình huốn này như thế nào...
Mở đầu tập 20 cười há mồm với chi tiết Jae Chan ôm nhầm cô đồng nghiệp Hyang Mi, vì cô gái ấy mặc đồ và để kiểu tóc khá giống Hong Joo nên nhìn từ phía sau anh không thể phân biệt được. Nhưng vấn đề ở đây chính là anh quá đen đủi, khi anh ôm Hyang Mi cũng là lúc Hong Joo điềm nhiên bước từ phía trước lại gần hai người, anh hốt hoảng, lo sợ không biết nên bắt đầu giải thích như thế nào với cả hai người con gái này. Đúng là thanh niên số nhọ nhất quả đất tròn này.
Hong Joo nhìn thấy cảnh đó, cô chẳng thể thấy vui vẻ và thoải mái được, mình thấy ấn tượng ở đoạn cô ấy cúi xuống nhặt khăn cho Hyang Mi. Chỉ là nhặt khăn thôi mà cô nàng xoay người, hất tóc rất chuyên nghiệp kèm quyến rũ làm cho những người xung quanh không khỏi kinh ngạc và ngưỡng mộ, Jae Chan càng không ngoại lệ.
Tập 20 xoay quanh sự dằn vặt trong lòng mỗi người về suy nghĩ xấu và tốt của chính mình. Hong Joo thì nghĩ về hành động của mình mười ba năm trước, khi mà cô đắn đo xem có nên cứu Jae Chan và anh của người lính đào ngũ đã làm cha mình chết hay không. Lúc đó Jae Chan thì muốn cứa người đó, còn cô thì bảo anh rằng tại sao phải cứu người đó khi mà chính người đó là người thân của kẻ đã làm cha của họ qua đời. Cũng vì câu nói đó mà Hong Joo ngày bé lãnh trọn cú đấm của Jae Chan.
Đáng ra cô ấy sẽ không bận tâm nhiều nữa về điều đó, vì nó đã xảy ra lâu lắm rồi, nhưng thật không may Jae Chan của hiện tại chính là cậu con trai mười ba năm về trước, điều này khiến Hong Joo không khỏi bận lòng, cô tự trách mình, thấy mình không thể đối mặt với anh.
Tiền bối Son của Jae Chan thì tự trách mình rằng tại sao lại mong chờ trời mưa để có những người bị tai nạn nặng đến nỗi mất mạng. Cô ấy biết như vậy là sai, nhưng khi nhìn đứa con trai phải lọc máu hàng ngày vì bệnh thận cô thật không biết nên cầu mong điều gì nữa. Có thể người ngoài cuộc sẽ nghĩ tiền bối là kẻ có dã tâm, nhưng quả thật nếu không trong hoàn cảnh đó thì không ai hiểu được... Cá nhân mình khi xem đến đoạn này cũng thử nghĩ nếu mình là cô ấy thì mình sẽ làm gì... và mình không dám nghĩ nữa, thật sự là không dám nghĩ gì luôn.
Quay lại vụ án của cung thủ Yoo, bố của cô vì quá giận dữ với kết quả của các công tố đưa ra nhất là công tố Jung Jae Chan nên đã quyết định sát hại anh và những người có liên quan trước khi ông chết để trả thù cho con gái. Ông biết điều đó là sai, nhưng vì ông quá yêu con mình, và cũng vì ai đó đã giết đi người con mà mình yêu mến nên ông mới giận dữ như vậy. Jae Chan sau khi dưỡng bệnh trong bệnh viện, anh quyết định đến gặp ông để nói rõ vì sao phía công tố lại thả nghi phạm ra để cho ông hiểu bản thân đã sai lầm như thế nào. Ban đầu anh định cầm sổ ghi chép và nói về khía cạnh chuyên môn, nhưng khi nghĩ đến những lời nói hối hận của Hong Joo về sự việc mười ba năm trước anh đã quyết định gấp quyển sổ lại và dùng những lời lẽ chân thật từ trái tim mình để lý giải cho ông hiểu. Tất nhiên lời nói từ trái tim sẽ chạm tới được mọi ngõ ngách sâu thẳm nhất trong tim đối phương. Bố và mẹ của cung thủ Yoo sau khi nghe được những điều đó đã hoàn toàn được giải tỏa... Họ biết ơn và cũng thấy có lỗi vô cùng với Jae Chan. Đây là chi tiết mà mình thấy "Ấm áp" trong phim. Chỉ cần thay đổi cách tiếp cận vấn đề thì chúng ta có thể gỡ nút thắt một cách dễ dàng mà không khiến ai phải tổn thương nữa.
Sau khi câu chuyện của cung thủ Yoo kết thúc trong êm đẹp, Jae Chan đã tháo truyền nước và chạy khỏi bệnh viện mặc cho người đồng nghiệp của anh có thất thanh kiêu anh đứng lại. Anh phải đi tìm Hong Joo để giải thích cho cô rằng cô hành động như vậy không có gì đáng trách nữa, anh không trách cô vì khi đó anh cũng như cô, cũng lưỡng lự xem có nên cứu ông chú kía không. Anh cảm thấy mình mới là người sai vì khi đó đã phó mặc việc cứu người cho cô, đã bắt cô ấy phải cứu cả hai người. Và anh cảm thấy anh mới là kẻ ích kỷ chứ không phải cô. Cũng chính nhờ những lời nói chân thành ấy từ phía Jae Chan mà Hong Joo đã cảm thấy bớt đi áy náy.
Cái kết ấm áp của tập 20 đã diễn ra thật lung linh. Nam, nữ chính của chúng ta đã trao nhau nụ hôn say đắm trong cơn mưa lạnh. Họ đã bỏ qua tất cả những dằn vặt, day dứt bấy lâu để đến với nhau. Từ nay một trang mới cho cả hai người sẽ bắt đầu...

Mong chờ những tập tiếp theo để được viết review cho mọi người...


Quỷ Quyệt
(10:58 am - 31/10/2017)

Monday, October 30, 2017

Khi nàng say giấc - While you were sleeping - Tập 17, 18

Các bạn chắc đã xem tập 17, 18 của bộ phim "Khi nàng say giấc" rồi. ở bài viết này mình sẽ lược lại một số chi tiết đáng chú ý của hai tập phim đó.
Mở đầu tập 17 vị luật sư "xấu tính" của chúng ta đã mở họp báo giả vờ khóc lóc kêu gọi mọi người hãy gây tác động đến công tố viên nhằm kết án nghi phạm ám sát cung thủ Yoo. Anh ta khóc lóc có vẻ thật quá, nhưng cá nhân mình thấy thật đáng khinh. 
Tiếp đó là chi tiết tại nhà của Jae Chan. Anh mệt mỏi ngủ quên trên ghế sofa, cậu em trai ngoan ngoãn tiến đến lay người gọi anh dậy, nhưng thật tình không thể gọi được vì anh ngủ quá say, nên cậu bạn đó đã quyết định bế anh mang về phòng. Đắng cay thay, anh nặng quá nên em trai ngoan ngoãn kia không tài nào mang anh dịch chuyển khỏi ghế được. 
Anh vẫn say sưa ngủ cho đến khi có tiếng chuông cửa của Hong Joo. Cô ấy xuất hiện với những giọt nước mắt còn chưa kịp khô, lao xồng xộc vào phòng anh vứt bỏ hết các bộ vest ra ngoài. Cô ngồi sụp xuống trong đau khổ bảo anh đừng bao giờ mặc vest vì cô mơ thấy anh bị chết khi mặc những bộ đồ chỉn chu đó.
Jae Chan thấy vậy liền ngay lập tức chấn an và ôm cô vào lòng. Hai người tâm sự một lúc rồi tựa vào vai nhau ngủ đến sáng. Nhìn cảnh tượng đó trong phút chốc mình cảm thấy thật bình yên. Dẫu biết rằng phần sau của phân cảnh đó còn rất nhiều khó khăn và thử thách, nhưng không hiểu sao khi nhìn thấy Hong Joo ngủ ngon lành trên vai anh, mình lại có cảm giác như vậy...
Đúng là phim này rất hay, đan xen nhiều cảm xúc làm người xem hết buồn đến phẫn nộ. Hết phẫn nộ lại sang chi tiết hài hước. Cụ thể là sau khi biết tin Jae Chan sẽ bị hãm hại, lúc ăn sáng trong khi anh đang ăn uống ngon miệng thì bốn người bao gồm em trai anh, Hong Joo, mẹ cô và cảnh sát Han đều nhìn anh như thể sắp tiễn anh lên đoạn đầu đài. Trong khi ai cũng sợ sệt một cách "nghiêm túc" thì anh lại ăn sáng thật thản nhiên. Xem đến đoạn này mình thật chỉ biết lắc đầu.
Sau khi cuộc họp báo của vị luật sư "xấu tính" kết thúc, rất nhiều người dân xúm lại biểu tình trước cổng văn phòng công tố đòi lại công bằng. Jae Chan tuy cố tỏ ra mạnh mẽ nhưng thực ra trong lòng anh khá lo lắng, đang khởi động gân cốt tại hàng rào gần chỗ biểu tình thì anh bạn đồng nghiệp đến tình nguyện làm "vật thế thân".
Những lần đi làm sau anh bị Hong Joo bắt phải cải trang, nhìn anh mặc áo nỉ có mũ và đeo kính không khác học sinh là mấy, nên khi anh đi qua những người tham gia biểu tình hiển nhiên không hề nhận ra anh. 
Cay đắng thay anh bạn đồng nghiệp dù đã cải trang rất cẩn thận vẫn bị nhận ra và lại "được" túm gọn trong đám đông. Xem đoạn này mà mình buồn cười không ngậm được mồm. Hài hước thật đấy!
Phim "While you were sleeping" này làm mình ấn tượng ở sự đoàn kết của mọi người để đấu tranh cho lẽ phải. Cho dù có bao nhiêu điều xấu xảy đến thì cuối cùng họ vẫn chọn lẽ phải để hướng đến. Phân đoạn mọi người cùng nhau hợp sức tìm kiếm robot dọn nhà tự động tại bãi phế thải làm mình rất ngưỡng mộ.
Và cái ôm của Jae Chan dành cho Hong Joo làm tim mình như vỡ òa bao cảm xúc cùng với nhân vật trong phim.
Trong tập 18 chúng ta lại được kết nối với hai nhân vật chính ngày nhỏ để thật sự "vén màn bí mật" Hong Joo chính là "hạt dẻ" ngày nhỏ mà Jae Chan luôn nhớ mong chờ ngày được tái ngộ.
Mấu chốt của vấn đề chính là câu nói mà Hạt Dẻ từng viết trong tờ giấy gửi cho Jae Chan mười ba năm trước.
Khi Jae Chan đồng thời nghe thấy câu nói đó của Hong Joo lúc phát biểu bài phỏng vấn anh đã sững sờ, sau đó kết nối các chi tiết lại với nhau anh biết được cô chính là Hạt Dẻ.
Để xác định lại thật chắc chắn, anh còn đến hỏi mẹ Hong Joo xem có đúng ngày nhỏ cô ấy từng được gọi là Hạt Dẻ không, và sau đó anh chạy như một đứa trẻ đi tìm cô. Có thể nói anh đã vui sướng nhường nào. Mình thấy vui thay cho anh...
Nhưng thật không may cho Jae Chan, những điều tồi tệ trong giấc mơ của Hong Joo đã ứng nghiệm vào anh. Anh bị bố của cung thủ Yoo bắn làm trọng thương, sống chết chưa thể phân định. Đây chắc chắn là phân đoạn làm fan của bộ phim đau thắt lòng và không khỏi mong mỏi điều may mắn xảy đến ở những tập sau...
Bên trên là những điểm đáng chú ý mà mình cố gắng chắt lọc thật súc tích cho các bạn theo dõi bộ phim. Bên dưới là hình ảnh một cậu bạn trong lớp của em trai Jae Chan, mình khá tò mò rằng tại sao cậu ta lại cay cú khi mọi người trong lớp nói xấu Jae Chan, cậu ta còn xông vào đánh nhau với đám bạn bàn tán sau lưng em trai anh. Chắc hẳn có điều gì đó không bình thường ở đây. Mong rằng trong những tập sau khúc mắc này của mình sẽ sớm được sáng tỏ.
Chúc các bạn xem phim vui vẻ! Hẹn các bạn ở những bài review sau!

Quỷ Quyệt
(30/10/2017 - 11:05 pm)

Thursday, October 26, 2017

Khi nàng say giấc - While you were sleeping - Tập 13, 14, 15, 16

Kết quả hình ảnh cho khi nàng say giấc tập 13 14
Lượt qua một chút về phim "Khi nàng say giấc" tập 13, 14, 15, 16. Cá nhân mình thấy bốn tập này có một vài điểm nhấn khiến mình chú ý
Thứ nhất, cảnh Jae Chan cầm hộp giấy ăn gọi điện cho Hong Joo để an ủi cô. Anh mơ thấy cô ngồi khóc vì thế nên đã chuẩn bị trước, ai ngờ khi gọi cho chô thì lại bị nói dối. Nhưng anh đâu để cô cứ thế lừa được anh. Cứ thế hiên ngang bước đến trước mặt cô, trong khi điện thoại vẫn để trên tai nói chuyện như anh ở xa lắm. Khung cảnh khi hai người gặp được nhau thật là đẹp và bình yên. Lúc đó mình thật chỉ muốn sống trong khoảnh khắc ấy.
Thứ hai, lúc Jae Chan khuyên nhủ, an ủi Hong Joo đừng tự trách mình, tự nhiên lại có khoảnh khắc rất là ngộ nghĩnh. Làm mình liên tưởng đến một chàng trai bị mất sổ gạo. 
Thứ ba, xem đoạn Jae Chan vì ghen mà vội vã nhảy vào cầm áo che thân hình "nhiều múi' của Woo Tak ngăn không cho Hong Joo nhìn thấy làm mình không nhịn được cười. Hài hước dã man, trông Jae Chan không khác mấy anh chàng "xấu tính" khi yêu là bao...
Hình ảnh có liên quan
Thứ tư, phân cảnh Jae Chan cố hôn Hong Joo trong xe bỗng khiến mình thấy xấu hổ thay cho anh. Chắc khi đó anh đang tự trách mắng cái dây đai an toàn sao mà ngắn quá trời ngắn...
Kết quả hình ảnh cho khi nàng say giấc tập 13 14
Thứ năm, ngay khi cố hôn Hong Joo mà không được, đến khi tiễn cô vào nhà lại được cô hôn "bù" cho một cái mà về phòng "ông tướng" Jae Chan như phê thuốc, nhìn đáng yêu không thể tả nổi.
Thứ sáu, là mình muốn nhắc qua vụ án chính của bốn tập này xoay quanh là vụ bạn của cảnh sát Woo Tak bị nghi oan là giết cung thủ Yoo. Cũng may là sang những tập sau đã được giải quyết, tuy nhiên sự việc lại chưa hoàn toàn ổn thỏa... Chưa ổn ở đâu thì mọi người hãy đón xem nhé.
Kết quả hình ảnh cho khi nàng say giấc tập 15 16
Thứ bảy, ở bốn tập này cũng vẫn xen lẫn hình ảnh quá khứ của Jae Chan và Hong Joo giúp cho chúng ta hiểu hơn về những quyết định của hai nhân vật chính trong phim. Cá nhân mình thấy hai cô cậu này khá đẹp đôi, diễn biểu cảm tốt. Chắc có lẽ tương lai sẽ thật là nổi bật nếu hai em còn tiếp tục sự nghiệp đóng phim.
Kết quả hình ảnh cho khi nàng say giấc tập 15 16
Mình mới lượt qua những điểm đáng chú ý của bốn tập phim 13, 14, 15, 16 của phim "Khi nàng say giấc" - "While you were sleeping", mong chờ những tập phim tiếp theo có nhiều điểm mấu chốt siêu "hốt" để mình có thể viết và chia sẻ nhiều hơn đến các bạn.
Chúc các bạn xem phim vui vẻ.

Quỷ Quyệt
(11:16 pm - 26/10/2017)

Tuesday, October 24, 2017

Em lừa anh thôi!

Kết quả hình ảnh cho em chọn ra đi
(Ảnh internet)
Tôi đã lừa anh ấy! Tôi nói rằng tôi có người yêu rồi và chúng tôi sắp lấy nhau!
Khi tôi vừa dứt lời trái tim tôi như rách toạc ra một cách đau đớn. Tôi cảm giác máu đang túa ra từ tim mình và tràn sang các bộ phận khác của cơ thể. Tôi đau!
Anh có đau như tôi?
Tôi thấy anh gọi điện cho ai đó sau cuộc gặp gỡ chia tay của chúng tôi. Trong cuộc thoại với người ấy anh cười rất nhiều và nghe giọng anh có đôi phần thanh thản. Tôi không thể khóc, có gì đó nghẹn ứ nơi cổ họng. Tôi thấy khó thở, tim tôi tê liệt.
Đi vòng ra phía sau quán cà phê tôi ngồi xuống một chiếc ghế đá phủ lớp sương đêm lạnh lẽo, nó khiến tôi rùng mình. Và tôi thở được. Vẫn còn chút chóng mặt nên tôi cố gắng ngồi lại vài phút rồi mới đón taxi trở về nhà.
...
Ba tuần trước.
- Anh đi làm về muộn quá nên giờ mới thấy cuộc gọi nhỡ của em.
- Vậy à? Thế anh cơm nước gì chưa. Em nấu món súp anh thích đó, qua nhà em ăn nhé!
- Anh ăm tạm đồ ăn nhanh ở công ty rồi. Em ngủ sớm đi. Anh còn chút việc cần giải quyết. Yêu em.
Tiếng tút tút kéo dài miên man. Kéo cả vào trong giấc ngủ mê mệt của tôi. 
Tối đó tôi đi mua quà sinh nhật cho nhỏ bạn thân tại trung tâm thương mại cách nhà năm cây số. Lúc ngang qua siêu thị tôi thấy anh đang đủn xe chất đầy đồ ngay bên cạnh một bà bầu. Bụng cô ấy khá to. Chắc có lẽ được bảy hay tám tháng rồi. Tôi gửi đồ rồi nhanh chóng theo sau họ. Tôi thấy cô ấy gọi anh là "bố Tun à" còn anh đáp lời "em yêu" đầy trìu mến. Tôi bỗng thấy mọi thứ lênh đênh như trên chín tầng mây. Tôi lặng lẽ ra khỏi trung tâm thương mại bước lên chiếc taxi gần nhất rồi giục tài xế đi thật nhanh. Tôi nghĩ về câu nói "bố Tun à" mà nước mắt tự nhiên rơi lã chã. Tôi không cách nào ngăn chúng lại được. Tôi khóc ầm trên xe như một kẻ đáng thương muốn ai đó vì thương hại mà túm tôi ôm chặt vào lòng...
Lúc tôi ngừng khóc thì mới biết chiếc xe taxi ấy đã dừng từ lúc nào. Hoặc vốn dĩ nó chưa từng lăn bánh. Anh tài xế quay lại hỏi tôi đã ổn hơn chưa rồi chúng tôi mới khởi hành lại. Xuống xe tôi gửi tiền nhưng anh ta không lấy. Anh ta nói hãy coi như món quà sau chia tay mà tôi may mắn nhận được. Tôi mỉm cười cảm ơn rồi quay bước đi.
Hóa ra tôi đã chia tay rồi cơ à? Điều này ai cũng thấy rõ như vậy sao? Hóa ra bấy lâu nay mình tôi tưởng rằng mối quan hệ giữa tôi và anh ấy còn tồn tại. Mình tôi yêu điên dại người đã gian dối tôi!
...
Đó là lý do để ba tuần sau tôi quyết định gọi anh ra để nói lời chia tay. Tôi không muốn đứa bé tên Tun đó sinh ra phải thậm thụt gặp bố nó. Tôi thương nó và thương chính mình.
Mẹ tôi gọi điện chửi tôi. Bà nói nuôi tôi lớn để tôi đổ đốn sống không ra gì, bắt cá hai tay, ruồng bỏ người tốt. Tôi cười và nói qua điện thoại rằng tôi có lý do để trở thành người như vậy và mẹ tôi đã ngắt máy luôn. Bạn thân của tôi cũng gọi điện. Nhỏ nói nó biết tôi không phải người như vậy. Tôi chỉ ừ ừ cho qua rồi cúp máy. Từ ngày chính thức nói chia tay anh tôi thấy thế giới này sao cứ xám ngắt, lạnh lẽo đến nỗi cứ bước chân ra ngoài đường là tôi run rẩy dẫu cho trên người mặc tới ba lớp áo dày cộm. Tôi đã từng là đứa con gái kỳ lạ dưới cái rét mười mấy độ vẫn có thể mặc áo ngắn tay đi bộ bên anh gần cây số vào buổi sớm, ấy vậy mà giờ đây lại trở nên "yếu đuối" như vậy. Tôi chỉ biết cười mỉa mai chính mình.
Không anh tôi có quá thảm hại không?
...
Trên mạng xã hội vài người bạn tò mò hỏi tôi rằng có phải tôi và anh sắp lấy nhau không. Tôi nói chia tay rồi và họ bảo thấy anh chụp ảnh nhẫn cưới lại tưởng tin mừng hai đứa nên hỏi thăm chút. Tôi cười nhếch môi rồi từ hôm ấy tôi không còn đăng nhập bất cứ tài khoản nào trên mạng xã hội nữa.
Tôi bắt đầu có thói quen dạo bộ một mình buổi tối dưới cái rét căm căm của mùa đông. Từng đợt gió phả vào mặt tôi lạnh buốt. Tôi mặc kệ. Cứ vậy đến khi đôi chân rã rời tôi mới quay lại sảnh trung cư chờ thang máy đi về phòng. 
Thất tình thôi chứ không có gì to tát ấy vậy mà tôi cũng như bao người con gái khác tự làm đau mình, tự hành hạ mình trong sương gió... vậy mà tôi còn tưởng mình mạnh mẽ hơn họ.
...
Hơn một năm sau khi chia tay. Tại công viên thành phố tôi gặp anh và cô vợ anh cùng bé Tun. Họ trông thật hạnh phúc trong cái tiết trời ấm áp này. Anh nhìn thấy tôi và tôi cũng vậy. Hai đứa nhìn nhau mà không thể hiểu đối phương nghĩ gì. Anh nói gì đó với vợ rồi đưa đứa bé cho cô ta bế. Anh tiến lại phía tôi bảo muốn mời tôi ly cà phê. Tôi nhếch môi cười nhưng cũng đồng ý.
Tại quán cà phê view nhìn thẳng ra hồ. Sau khi hai tách cà phê nóng hôi hổi được bưng ra anh nhìn tôi vài phút rồi cũng cất lời hỏi tôi.
- Em và cậu ấy chắc cũng hạnh phúc chứ?
- ...
- Thật ra việc em yêu người khác cũng không có gì cả. Anh không giận đâu! Thấy em vẫn khỏe mạnh là anh vui rồi.
- ...
- Anh...
- Em lừa anh thôi! Em chả có ai để yêu và chả có ai để kết hôn cả! Anh còn muốn biết gì nữa không?
- Em... vậy là em...
- À! Chắc anh muốn hỏi em biết chuyện anh bắt cá hai tay khi nào à? Hay anh định giải thích việc anh có người khác ngoài em. Điều đó đâu còn quan trọng.
- Anh... anh xin lỗi!
- Em tưởng ngay lúc sau đó anh đã thấy thanh thản lắm mà. Thôi em bận nên đi trước đây. Cà phê này đắng quá em không muốn uống tiếp nữa. À mà... đừng bao giờ gặp nhau nữa! Cho dù là tình cờ. 
- Anh... em...
Tôi mặc cho anh bị choáng ngợp bởi từng lời tôi nói, tôi thản nhiên đứng dậy và bước đi không một lần ngoảnh mặt lại. Bỗng trong lòng tôi không còn đau đớn như xưa nữa.
Cuộc đời này vì yêu anh mà đắm chìm trong tuyệt vọng, tôi chính thức buông anh ra rồi! Hoặc cũng có thể là chưa hoàn toàn quên đi được nỗi đau bị phản bội ấy!

Quỷ Quyệt
(8:17 - 24/10/2017)

Monday, October 23, 2017

Em gái mưa - Lời Hàn - Jin Ju

Viết lời tiếng Hàn : Jin Ju
Người sáng tác : Mr.Siro Nguồn : Em gái mưa - Hương Tràm
Link MV tiếng Hàn: Em gái mưa - Jin Ju
Link FB của Jin Ju: Jin Ju
Kết quả hình ảnh cho jin ju
비가 내리고 햇살을 감추면 Bi ga nae ri go haet sal eul gam chu myeon 슬픔도 빗물에 흘러 내리죠 Seul peum do bit mu le heul leo nae ri jo 우리 처음 만난 그날 그대 눈빛에 Woo ri cheo eum man nan geu nal geu dae nun bi che 내 사랑은 비처럼 내렸죠 Nae sa rang eun bi cheo reom nae ryeot jo 참 잘 어울렸죠 오랜 연인처럼 Cham jal eo ul ryeot jo o laen yeon in cheo reom 사랑이 아니면 우린 뭔가요? Sa rang i a ni myeon woo rin meon ga yo 기대해보았죠 하지만 이런 나 Gi dae hae bo at jo ha ji man i reon na 그대에겐 그저 동생일뿐 Geu dae e gyen geu jeo dong saeng il bbun 내가 그댈 사랑하고 있다해도 Nae ga geu dael sa rang ha go it da hae do 걱정하지 마요 나 괜찮을 테니 Geok jeong ha ji ma yo na gwen cha neul tae ni 다 잊을 수 있다고 잠시 뿐이라고 Da i jeul su it da go jam si bbu ni ra go 입술 뒤로 못내 미소를 삼키죠 Ip sul dwi ro mot nae mi so leul sam ki jo 하늘을 보아요 흐르는 빗물에 Ha neul eul bo a yo heu reu neun bit mu le 눈물도 그대도 씻길 수 있도록 Nun mul do geu dae do ssit gil su it do rok 혼자 시작했으니 혼자 끝내야죠 Hon ja si jak hae sseu ni hon ja kkeut nae ya jo 그저 기다려요 이 비가 그치길. Geu jeo gi da ryeo yo i bi ga geu chi gil

P/s: Cảm ơn Jin Ju đã viết lời Hàn và cover hay như vậy. Chúc Jin Ju luôn xinh đẹp và thành công trên con đường sự nghiệp mà mình đã lựa chọn. ^^

Friday, October 20, 2017

Luyện tập viết đoạn văn bằng tiếng Hàn

Kết quả hình ảnh cho luyện viết tiếng hàn
(Ảnh internet)
Viết đoạn văn ngắn giới thiệu về ngôi nhà của bạn:

우리 집은 하노이에 있어요. 집에서 시내가 가까워요. 근처에 공원하고 도서관이 있어요.
집에 2, 1거실, 1부엌과 1화장실이 있어요.
방에 침대, 책상, 책장과 의자가 있어요. 거실에 소파하고 텔레비전이 있어요. 그리고 부엌에 식탁이 있어요.
우리 집은 편해요!

Viết đoạn văn ngắn giới thiệu về một mùa ở Việt Nam:
베트남의 겨울은 10월부터 12월까지입니다. 겨울에는 날씨가 아주 춥습니다. 하지만 눈이 없습니다. 겨울은 아침과 저녁에 춥습니다. 그리고 낮에 따뜻합미다.

P/s: Chủ đề này vẫn đang tiếp tục được cập nhật.
Có gì sai cần nhắc nhở các bạn vui lòng góp ý vào phần bình luận của bài viết để mình sửa nhé! Cảm ơn các bạn.

Quỷ Quyệt

Sunday, October 15, 2017

Khi nàng say giấc - While you were sleeping - Tập 9, 10, 11,12 - Vén màn bí mật

Các bạn đã theo dõi bốn tập tiếp theo của bộ phim Khi nàng say giấc - While you were sleeping chưa?
Ở bốn tập này chúng ta được "Vén màn bí mật" rằng tại sao Hong Joo nghỉ việc, rằng tại sao ngoài Hong Joo thì Jae Chan và Woo Tak cũng mơ trước tương lai.
Mở đầu tập 9 ta thấy Hong Joo mơ thấy bản thân mình bị giết, cô nằm đó trong bộ trang phục mới của đài SBC, mưa lạnh xối xả xuống cơ thể đang lạnh buốt của mình. Cô ấy choàng tỉnh dậy trong sợ hãi. Mẹ cô biết điều này, bà biết con gái mình cảm thấy như thế nào.
Cũng trong tập 9 Hong Joo có những mong muốn và khao khát được trở lại với nghề phóng viên một cách mãnh liệt. Chắc có lẽ trong thâm tâm cô biết mình sẽ không sao vì giờ cô đã có Jae Chan bảo vệ mình. Chỉ là anh cứ xuất hiện đúng lúc - khi mà cô gặp nguy hiểm, vì thế nên cô mới như vậy.
Trong tập 9 có một khúc mắc cười đó chính là đoạn Jae Chan và em trai anh được mời đến ăn sáng nhưng Hong Joo thì không biết điều đó. Cô ấy cứ vô tư nhảy múa trong phòng tắm, hát hò inh ỏi. Sau cùng còn hét to hỏi mẹ cái dao cạo đâu để cạo lông chân và lông nách. Cô say sưa kể lể bản thân không để ý gì đến việc cạo lông khiến cho chúng mọc quá dài. Cái kết đắng lúc nhận ra hai vị hàng xóm đáng quý đang đứng ngay trước mặt mình thì mọi thứ đã quá muộn rồi. Cũng vì xấu hổ và ngượng ngùng cô đã hùa theo em trai Jae Chan nói xấu anh trong bữa ăn. Cô cũng thú nhận mình nhìn thấy anh ấy có một lối sống bừa bộn và có phần bẩn thỉu chứ không hào nhoáng và chỉn chu như vẻ bề ngoài. Điều này khiến cho Jae Chan thấy điêu đứng và thực sự muốn độn thổ.
Qua đi những phân đoạn hài hước lại đến những khúc gay cấn. Trong tập 10 và 11 các chi tiết hé lộ nguyên nhân Jae Chan và Woo Tak mơ trước tương lai giống Hong Joo dần được hé lộ. Ở hai tập này Jae Chan mơ thấy Hong Joo vì cứu ai đó mà bị đánh, còn Woo Tak mơ thấy cả Hong Joo và Jae Chan đều bị đánh. Còn Hong Joo thì chỉ đơn giản mơ được rằng có một nạn nhân cần sự giúp đỡ và cô muốn tìm cách giúp họ chứ cô ấy không mơ được bản thân mình gặp nguy hại trong việc này.
Cuối cùng sự kết hợp vô tình của bộ ba này lại có hiệu quả đó là họ đã ngăn cản được mọi chuyện xấu nhưng khi một điều gì đó được ngăn lại thì một điều không may khác lại xảy ra. Đó là thay vì cô gái ở tiệm cà phê được Hong Joo cứu thì anh trai thứ hai của cô bé ấy lại gặp tai nạn. Vấn đề đó có lẽ về sau mới sáng tỏ. Còn trước mắt biên kịch và đạo diễn lại đưa vào một chi tiết như thế này. Đó là sau khi cô bé kia được cứu khỏi bị bỏng ở cánh tay trái thì cô bé vẫn cảm nhận được hơi nóng đâu đó bao quanh tay mình, giống như cô bé ấy đã bị bỏng thật. Lúc xem khúc này mình thấy khá là lạ. Mình vừa nghĩ chắc ai được cứu khỏi tai nạn cận kề cái chết cũng thấy thế thì ngay lập tức phim chuyển qua đoạn Woo Tak và Jae Chan nói chuyện với nhau. Woo Tak nói anh đã biết được tại sao anh mơ thấy những việc liên quan đến Jae Chan. Anh kể rằng khi được Jae Chan cứu tuy anh vẫn sống nhưng tại khoảnh khắc ấy anh có cảm giác rất lạ đó là anh như thấy chính mình bị chiếc ô tô kia húc vào và người anh bay lên rơi xuống đất, giống như anh đã chết một lần thật và anh hỏi có phải Jae Chan cũng từng trải qua một lần chết hụt như vậy và liệu nó có liên quan đến Hong Joo không. Jae Chan thừa nhận anh có trải qua cảm giác đó một lần nhưng không phải Hong Joo mà là một cậu bé đã cứu anh. Cậu ta còn rất giỏi chơi bóng chày. Nếu các bạn xem tập này chắc chắn nhận ra cậu bé đó không ai khác mà chính là Hong Joo ngày nhỏ. Cũng vì sự nhầm lẫn của Jae Chan trong việc nhận diện giới tính của ân nhân mà bí mật tưởng chừng được "vén màn" nay lại bị ém xuống.
Mà cũng đúng nếu bí mật nào cũng bị vén lên quá nhanh thì những khán giả như chúng ta lấy gì mà xem phải không?
Chỉ là mình nghĩ như thế này nếu bí mật đó đúng như Woo Tak suy luận thì cô bé phục vụ quán cà phê kia liệu có khả năng mơ thấy những sự việc liên quan đến Hong Joo trong tương lai như Jae Chan không? Đây quả là một dấu hỏi lớn trong đầu mình lúc này.
Bỏ qua những câu hỏi lớn mà mình muốn có được câu trả lời ở những tập tiếp theo thì mình muốn nhắc tới một vài phân cảnh tình cảm của Hong Joo và Jae Chan. Ở khúc cô nàng được Jae Chan đưa sang chỗ làm. Cô ấy đã tựa vào vai anh rồi còn lấy cà vạt của anh lau mắt bị nhòe lớp chuốt mi khi cô khóc. Có lẽ tình cảm của hai người đang dần tiến triển. Mình quả thật rất vui mừng khi xem đoạn đó. Nhưng mình hy vọng tình cảm đẹp đẽ đó không khiến anh chàng Woo Tak vì không có được tình yêu mà trở thành kẻ phản diện của bộ phim. Nếu vậy thì quả là đáng tiếc!
Nhắc đến "kẻ phản diện" ta cần nhắc đến vụ án chính của bốn tập phim đó là anh trai giết em để chiếm đoạt tiền bảo hiểm. Mình thất tên đó thật ác ma. Hắn hạ độc mèo hoang bằng chất độc chỉ vì những con mèo đó gây ồn ào. Cũng chính chất độc đó hắn dùng để giết em trai mình và ngụy tạo thành vụ tai nạn xe hơi. Xem những phân đoạn này mình chợt thấy nhói đau trong lòng, rốt cuộc tiền có ma lực như vậy sao? Không bằng cả thứ được gọi là tình cảm gia đình? Thật mỉa mai thay!
Nhưng cũng chẳng bằng tên luật sư đểu Yoo Boem. Sao anh ta có thể bào chữa cho tên tội phạm đó vô tội. Thật là "tài giỏi" quá mà! Quá uổng phí cho một tài năng!
Nhưng cho dù kẻ xấu có hoành hành như thế nào thì công lý vẫn về với người tốt. Với sự kết hợp ngẫu nhiên một lần nữa của bộ ba Hong Joo, Jae Chan và Woo Tak cuối cùng hắn - tên anh trai đáng ghê tởm cũng sắp bị bắt. Chỉ tội cho Woo Tak bị hắn đâm vào bụng và còn bị đánh đang nằm một mình co quắp trong vũng máu ở quán gà. Hy vọng anh ấy không bị thương quá nặng.
Cũng trong phân đoạn này một điều kỳ diệu nữa lại được gửi đến khán giả đó là Hong Joo có thể chuyển tải thông tin về địa điểm, nơi chốn... mà cô gặp nạn cho Jae Chan thông qua giấc mơ. Họ có thể vì thế mà biết rõ ràng hơn những tai nạn mà mình gặp phải để được đối phương ứng cứu kịp thời...
Mong sao những tập sau sẽ hót hòn họt hơn nữa để mình có thể viết nhiều cảm nhận hơn cho các bạn yêu bộ phim này!
Chúng ta hãy cùng nhau chờ đón nhé!

Quỷ Quyệt
(6:43 pm - 15/10/2017)