(Ảnh: Internet)
Ba giờ sáng tôi tỉnh dậy mồ hôi đầy người, tôi ngồi co ro ôm lấy đầu gối, gương mặt thất thần. Chưa bao giờ tôi gặp ác mộng mà lại sợ hãi và muốn khóc như lúc này. Nước mắt cứ thế trào ra không cách nào ngăn cản. Tôi không thể hét lên đòi bố hay mẹ phải ôm lấy mình vì tôi quá lớn rồi chứ không còn bé bỏng nữa. Thế nên tôi cứ một mình thu lu ngồi nhìn mọi vật tĩnh lặng đến cô quạnh trong căn phòng dưới ánh sáng mờ nhạt của đèn ngủ.Với lấy điện thoại vào zalo khung chat của anh và tôi khi xưa thì thấy anh hiện hoạt cách đấy ba mươi bảy phút. Anh làm gì mà thức muộn vậy? Tôi thắc mắc và muốn ấn nút gọi cho anh. Nhưng tôi không làm được vì giờ đây tôi và anh là hai thế giới riêng biệt rồi, lấy tư cách gì để gọi người ta lúc khuya khoắt như khi còn bên nhau tay níu tay đan cơ chứ!
Bất giác tôi nhớ anh vô cùng. Tôi ước hai đứa đừng chia tay, tôi ước có thể dũng cảm nhấn nút gọi, tôi ước... nhưng mọi thứ đã quá muộn rồi. Những sợ hãi, những cô đơn bây giờ tôi chỉ có thể một mình gánh lấy, hoặc trong tương lai sẽ có người tình nguyện thay tôi gánh lấy nhưng chắc hẳn không phải là anh...
Đêm lại tiếp tục trôi đi, tôi mơ thêm vài cơn ác mộng nữa đến nỗi khi trời đã sáng hẳn khóe mi vẫn còn ướt nước mắt rơi. Phải bao nhiêu lâu nữa mới có cánh tay ấm áp lôi tôi vào lòng ấp ôm những lúc như vậy? Tôi đã tự hỏi mình thật nhiều rồi chợt nghĩ... hay tôi lại níu kéo anh!
Đêm thật cô đơn và lạc lõng. Đêm không anh lại càng xót xa thay...
Quỷ Quyệt
(9:42 am - 26/04/2018)
No comments:
Post a Comment