Friday, October 31, 2014

Sân trường chỉ còn lá rơi...

Bao năm qua đi ở nơi đây,
Chiếc lá vàng rơi vẫn khẽ khàng,
Từng lứa học sinh dần xa mãi,
Sân trường hiu quạnh cùng lá rơi...

[​IMG]

Thiên Yết

(2:29pm - 31/10/2014 - đăng lần đầu tại diễn đàn gacsach.com)

P/s: Copy vui lòng liên hệ với mình nhé, cảm ơn.




Tuesday, October 28, 2014

Cuộc sống bộn bề quá... người biết không!

[​IMG]

Em cứ nghĩ nếu sống hết mình thì sẽ nhận được hạnh phúc như em tưởng. Nhưng người biết đấy, cuộc sống không chỉ có màu hồng… Có lẽ em quá ngây thơ rồi phải không?

Em ước bên em người thật sự là ánh sáng chứ không phải là ngọn nến mỏng manh chỉ cần một “sợi” gió ùa đến là vụt tắt. Cứ ngỡ thân con gái như em mong manh hơn ai hết… Nhưng người em chờ đợi mới thật mong manh. Người ơi… đến bao giờ người mới xuất hiện để làm điểm tựa cho em khi em mỏi mệt. Người ơi!

Em đã từng muốn “có” người bên cạnh đến điên dại… Nhưng sự cô đơn hiu quạnh vốn chiếm giữ em đã ngăn em. Em là muốn cô đơn ư? Hay cuộc sống này quá phức tạp khiến em sợ được yêu thương…

Người có biết, những lúc tinh thần em lạc lõng em đã phải kìm nén cảm xúc mình như thế nào không? Không một ai có thời gian, không một ai chịu lắng nghe? Tất cả đều có nỗi lo riêng và vấn đề của em dần trở thành “không là gì” với họ… Em chỉ biết vùi mặt vào gối đắm chìm trong bóng tối để gặm nhấm ưu phiền riêng em. Người ơi, có khi nào em cứ như này mãi không? Là không ai bên cạnh, là mệt mỏi, là kiệt quệ sức lực đến chết! Cuộc sống này, có lẽ quá bộn bề… đến mức một đứa con gái như em không thể “ôm” được.

Đứng giữa cuộc đời đầy nắng và gió, em cứ vậy mà lặng lẽ xuôi ngược. Em mặc người xung quanh ngã quỵ, người xung quanh cũng vậy! Tất cả hờ hững bước qua nhau! Có khi nào người từng là một trong số những người xung quanh đó cũng “lướt” qua em thật hững hờ.

Trái tim “cuộc đời” thật sắt đá, nó khiến những người sống trong nó thật ngột ngạt. Em và người – những nửa thuộc về nhau, đến bao giờ mới trùng phùng để giúp nhau chia sẻ những bộn bề, ngổn ngang trong cuộc sống.

Có bài hát nói rằng “cần lắm”. Vâng! Em cũng đang cần lắm rất nhiều điều từ “người” của em trong tương lai. Vẫn biết một ngày nào đó, người sẽ đến… nhưng có lẽ “một ngày” đó còn quá xa vời…

Cuộc sống bộn bề lắm người biết không? Vậy nên người hãy mau xuất hiện đi nhé…

upload_2014-9-20_19-4-43.jpeg ​


Thiên Yết

(7.01 PM – 20/09/2014). Bài này mình đăng lần đầu tại diễn đàn gacsach.com 

P/s: Copy vui lòng liên hệ với mình nhé. Cảm ơn.

Sunday, October 12, 2014

Chuyện buồn của bóng trắng!


Nắng tắt, bầu trời chợt ngả đỏ
Nước hồ thu đượm buồn vẻ xa xăm
Đôi con cá lượn lờ trong lòng nước
Đôi con gió lượn lờ làm lá rung.

Không trung về chiều dần chuyển tối
Bóng ai trắng xóa lướt ngang qua
Tóc dài môi thắm cười ngây ngất
Chất chứa trong mây nhiều nỗi niềm.

Rồi chợt trời kéo màu giông bão
Hồ thu động nước mất vẻ trong
Bóng trắng hững hờ dần tan biến
Nhưng đôi mắt buồn hóa ánh sao.

Trời cao như thấu, ngừng giông bão
Trả lại hồ thu vẻ trong lành
Nhưng bóng trắng giờ đi đâu mất
Chỉ còn đôi mắt sáng trên cao!
...


Thiên Yết

(4:57pm - 12/10/2014)

P/s: copy vui lòng liên hệ mình nha, tks mọi người đã ủng hộ.

Friday, October 10, 2014

Đêm pháo hoa một mình!



Đêm nay dài như vô tận
Gần xa nô nức chị em hội hè
Một mình ủ bóng lê thê
Giọt sầu trong suốt động rung mặt hồ

Nhà nhà ai nấy cười vang
Tay ấp, tay níu cùng nhau vui đùa
Mình ngồi một bóng cô liêu
Nhớ lại khoảnh khắc "cầm tay gia đình"!

Thình lình pháo bắn xòe bông
In hình xuống nước phản trong lòng người
Bộn bề một nỗi nhớ mong
Nhớ về ngày tháng không hề đơn côi.

Pháo đẹp tựa những đóa hoa
Lấp lánh như là "dải hà" xa xa
Người ngồi chả buồn ngó lên
Trông qua hồ nước lòng đau lắm rồi!

Một mình một góc hồ kia
Chẳng ai thân thiết, chẳng ai vui cùng
Cứ vậy mà hết đêm thâu
Đêm pháo hoa đó - đêm của người ta!

Thiên Yết

(9:28pm - 10/10/2014)

p/s: copy vui lòng liên hệ mình nha. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ.


Chúc mừng sinh nhật!

[​IMG]

Gửi lời chào tới người bạn mới
Nợ bạn câu chuyện đành chuyển thơ
Tài năng kém cỏi bạn đừng cười
Happy birthday anh bạn nhé!

Ngày mình quen nhau thật bất ngờ
Facebook lượn lờ, bạn thấy tôi
Cả trăm lượt “like” một bình luận
Có lẽ thú vị bạn add thôi!
Tính tôi đơn giản mời là add
Nhưng chả bao giờ nói chuyện đâu
Rồi bạn bắt chuyện tôi mới nói
Nói riết lại quen thành bạn bè…
Có phải thân thiết? Tôi không rõ!
Chỉ thấy “tám” vui là quý rồi
Tuy rằng chỉ là bạn “face” thui
Nhưng có gì khó trao đổi liền!​

Chả nói đâu xa vụ “bệnh gan”
Hỏi tới hỏi lui bạn nhức đầu
Ấy vậy không phiền bạn vẫn giúp
Tôi vui cười suốt cả nửa ngày… (Đoạn này tác giả chém cho vần đó. Ha ha).

Hôm nay mười chín sinh nhật ấy
Mạn phép làm thơ chúc mừng nè
Chúc cho bạn luôn học thật tốt
Đỗ bằng loại cao, có việc làm!​

Chúc cho cả tháng và cả năm
Bạn luôn vui vẻ không âu sầu
Chúc tham một chút, chúc tương lai
Bạn sẽ thành danh, có vợ hiền!​

Đến đây cạn từ ngừng đánh máy
Sửa chữa lỗi sai, gửi “thành quà!”
Bạn mới thân mến nhận đi nhé
Tuy lời đơn sơ nhưng thật lòng!​

Thiên Yết
(11:04 PM – 18/09/2014 – Viết thơ vui tặng sinh nhật ngày 19/09 của người bạn trên fb - đăng lần đầu tại diễn đàn Gác Sách - http://gacsach.com/diendan/threads/chuc-mung-sinh-nhat.4108/).
P/s: bận ấy đây :))Cây Thông Buồn . :)).
Copy vui lòng liên hệ với mình nha. thank.

Một ngày cảm thấy cần anh...

Tiếng gió trong đêm nhẹ lướt qua

Em ngồi bên hiên ngắm trăng tròn

Lòng chợt dâng lên một cảm xúc…

Có khi nào em đã nhớ anh không?


Cái ôm trong em như còn hơi ấm

Hơi ấm từ anh lan tỏa khắp người

Tiếng hai ta cười nói còn đây đó

Mà bóng hình anh đã mãi xa rồi…

Em tự hỏi là mộng hay là thực?

Anh có nhớ? Hay chỉ mình em nhớ?

Em mông lung giữa quá khứ, hiện tại

Có ai đó thay anh trả lời em!


Ngày chia tay trời mưa thay nước mắt

Ướt đẫm mi em, rửa trôi tình đầu

Anh hờ hững quay đi mặc em đó…

Em nhìn anh lệ cay nhòe theo mưa…​


Ngỡ tưởng ngày chia đôi là ngày hận

Nhưng giờ đêm vắng lại hoài nhớ mong

Em là chưa bao giờ quên anh được

Hay chỉ là bỗng một ngày cần anh…

Thiên Yết
(17/09/2014, 11:52 PM - đăng lần đầu tại diễn đàn Gác Sách - http://gacsach.com/diendan/threads/mot-ngay-cam-thay-can-anh.4074/)

P/s: ngang ngang sao ấy mọi người nhỉ :)).
Copy vui lòng liên hệ với mình nha. thank.

Đêm muộn!

Là đêm đó, hỡi người xa xứ

Là đêm đó, hỡi tâm hồn cô đơn

Là đêm đó, hỡi ai kia chưa ngủ

Là đêm đó, hỡi người tán gẫu khuya!


Ta lặng ngắm trăng đi hỡi bạn bè

Để đêm muộn phủ lấy bờ vai ta

Để đêm muộn ôm chúng ta vào lòng

Và để đêm muộn thôi còn cô đơn!


Ai cũng nói buồn nào hơn tĩnh lặng?

Nhưng khi buồn lại vội vã tìm “đêm”

Để đêm xoa lưng vỗ về an ủi

Để đêm xõa bóng che giọt nước buồn


Cảm ơn nhé!

[​IMG]
p/s: không hiểu nghĩ gì mà kết bằng câu cảm ơn, :-s:-s:-s:-s

Thiên Yết

(21/07/2014 - đăng lần đầu Tại diễn đàn Gác Sách - http://gacsach.com/diendan/threads/dem-muon.2664/)

Copy vui lòng liên hệ với mình nha. thank.

Nếu ngày đó trở lại ... !


Nếu ngày đó trở lại

Em sẽ cười thật tươi

Nắm chặt đôi tay ấy

Mãi mãi chẳng xa rời!


Nếu ngày đó trở lại

Em sẽ không buông tay

Sẽ không rời anh nữa

Sẽ giữ anh riêng mình!


Nếu ngày đó trở lại

Em sẽ tập “vô tư”

Chẳng bận lời ai đó

Mà nhường anh cho họ!


Nếu ngày đó trở lại

Em ích kỉ nhé anh

Chẳng phải cao thượng nữa

Chỉ giữ chặt tay anh!


Nếu ngày đó trở lại

Mà… có “nếu” không anh

Đã buông tay mất rồi

Tư cách gì than thở?!

 

[​IMG]


P/s: ngẫu hứng thôi, không biết có được cho là thơ không nữa :)):)):)). Vừa xem phim thấy người ta buông tay nhau, rồi than đau khổ. Nếu biết trước như vậy thì sao còn rời nhau làm gì. Buồn! :oops::oops::oops: Tóm lại là không có “nếu”!

Thiên Yết
p/s: đây là bút danh mới của mình nhé mọi người.
(19/07/2014 - đăng lần đầu Tại diễn đàn Gác Sách - http://gacsach.com/diendan/threads/neu-ngay-do-tro-lai.2604/)
Copy vui lòng liên hệ với mình nha. thank.

Monday, October 6, 2014

Trái tim bé nhỏ!





[​IMG]

Vừa bước chân vào nhà nó đã bị bất ngờ vì cái đĩa để cốc uống nước suýt chút nữa là bay thẳng vào mặt, may mà nó phản xạ nhanh và né người sang bên trái. Tiếng chiếc đĩa vỡ choang làm lòng nó trĩu nặng.

“Lại chửi nhau” – Nó nghĩ.

Cứ như không phải thành viên trong gia đình, nó đi lướt qua bố và anh trai nó đang mặt hằm hằm nhìn nhau, mặt nó lạnh như tiền.

- Con Trang! – Anh nó quắc mắt, nói lớn khi thấy nó dửng dưng về không chào hỏi.

- Làm sao? – Nó lạnh nhạt nói.

- Mày làm như chốn không người ấy nhỉ, không thấy người lớn ở đây à? – Anh nó hằm hè.

- Tôi mà chào thì anh và bố đang đánh nhau sẽ bị làm phiền đó.

- …

Anh nó nghe vậy liền lặng yên, và thật kỳ lạ sau câu nói không mấy hứng thú của nó, cả hai người đều mỗi người mỗi hướng, tản ra và không cãi cọ nữa. Trang thấy vậy vẫn thái độ ban đầu thản nhiên đi lên gác thay đồ. Có lẽ nó đã quá quen với cảnh chửi bới của anh Toàn và ông Hùng (bố nó). Không biết phải bao lâu nữa nó mới thoát khỏi cái cảnh gia đình “bạo loạn” như thế này.

***


Từ khi Trang khôn lớn và biết nhận thức nó luôn phải chịu những lời qua tiếng lại của họ hàng, làng xóm, nó đi đâu cũng bị bàn tán sau lưng. Họ nói về bố nó, nói ông không tốt bỏ vợ, rồi đi bồ sinh ra anh nó và nó. Thử hỏi trong cuộc đời một đứa trẻ, điều đau khổ nhất là gì? Chẳng phải đó là biết được mình là con hoang sao? Mẹ nó sau khi sinh anh Toàn và nó đã vứt hai anh em lại cho bố nó nuôi. Nó từ đó hận mẹ và oán trách bố.

Trang luôn phải tự túc mọi việc, vì nó hiểu bố nó thích con trai hơn con gái, nhìn cái cách bố chiều thằng anh trai đến hư đốn như vậy, nó vừa thương lại vừa giận bố. Có những khi nó bị ốm đi học về đã mệt, lại còn phải nấu cơm, đến bữa nói thằng anh bưng đỡ đồ ăn và bát đũa ra cũng bị bố la là “mày làm đi, anh nó là con trai sao phải làm mấy việc đó”. Thế là nó chỉ biết ôm uất ức thả vào màn đêm muộn khi tất cả mọi người đã chìm vào giấc ngủ, để rồi khi sáng dậy nó vác cái mặt u ám cùng đôi mắt sưng húp lên lớp. Nó thấy hình như cả thế giới không còn một chỗ cho nó dựa vào nữa.

Tuy bố Trang cũng làm ăn được tiền của, nhưng làm đến đâu đều bị anh nó đục khoét thành ra sinh tính cáu bẳn, hay chửi bới. Những lúc thấy bố nó nổi điên hết than đến đập bàn đạp ghế vì tiền đang cạn dần nó đều nói:

- Tại bố cả thôi. Con đã nói bố đừng chiều anh Toàn rồi mà. Giờ bố tự chịu đi.

- Mày là con tao mà nói thế à?

- Con không muốn cãi nhau với bố như anh ta, đứa con luôn ngoan ngoãn bố chả bao giờ coi ra gì hết, lại cứ đi bưng bít những sai trái của thằng con mất nết thì giờ bố đừng mong con an ủi hay nói chuyện nhẹ nhàng. Bố sai rồi! – Trang nói hết những bực dọc trong lòng ra, khóe mắt cô long lanh đầy nước, chỉ cần một cử động nhỏ thôi là chúng sẽ lũ lượt kéo nhau rơi xuống.

- Bố… bố...! – Ông Hùng cảm thấy ngỡ ngàng sau lời trách móc của cô con gái mới mười lăm tuổi. Ông không biết phải nói sao, ông cảm thấy có lỗi vì thực sự chưa bao giờ quan tâm nó.

- …

Nó biết bản thân lại sắp yếu lòng mà khóc nấc lên nên nó bỏ mặc bố mình rồi chạy lên gác đóng cửa phòng ‘Rầm’ một cái rất to.

***​

Nhận ra được việc nuông chiều con trai một cách sai lầm mà bỏ quên đi một đứa con tốt luôn bên cạnh, ông Hùng quyết tâm sửa sai. Ông bây giờ đối với Toàn không còn như trước, cố gắng bắt anh theo khuôn khổ, nhưng không được. Người xưa có câu ‘dạy con từ thuở còn thơ’, giờ Toàn lớn rồi, ông có muốn uốn nắn cũng không thể. Bất lực trước những gì mà mình đã gây ra, ông đành để mặc cho Toàn ngày càng xa vào con đường hư hỏng.

Năm tháng qua đi, giờ Trang đã là cô gái mười tám tuổi và đang học đại học năm nhất, còn ông Hùng thì ngày càng lớn tuổi.

Bây giờ nó không còn hận bố mình nữa, thay vào đó là tình thương. Nó đi học xa, giờ bố nó ở nhà lại suốt ngày cãi nhau với thằng anh bất tài, chắc ông mệt mỏi lắm. Cứ ba bốn ngày Trang lại gọi điện về hỏi thăm bố một lần. Lần nào ông cũng nói là ông vẫn khỏe và anh trai cô giờ đã ngoan lên nhiều rồi còn đang đi xin việc làm nữa. Nhưng sự thật thì không phải vậy…

Toàn ngày càng hư, suốt ngày về đòi tiền. Tháng trước cãi nhau với Toàn xong ông bị ngất và được họ hàng đưa đi khám, còn thằng con trai sau khi cãi láo đã bỏ đi luôn. Bác sĩ nói ông có nguy cơ bị đột quỵ vì bệnh tim, họ nói ông nên làm phẫu thuật, nhưng ông đã từ chối, chỉ xin điều trị bằng thuốc.… Bác sĩ đồng ý và có dặn không nên để bị kích động quá dễ dẫn đến tử vong. Ông nghe vậy có chút lo lắng, nhưng rồi vẫn nhận thuốc và về nhà. Giờ kinh tế khó khăn. Trang đang học đại học cần nhiều tiền, sao ông có thể làm phẫu thuật lúc này. Ông đã quá có lỗi vì để con gái phải chịu đựng tuổi thơ đau đớn và nặng nề như vậy, nếu còn khiến con không thể học đại học như nó mong muốn chắc có chết ông cũng không nhắm mắt được…

***​

Nhưng cuộc đời đâu do ta tự quyết định. Một hôm Toàn về nhà cùng một đám bạn, chúng hút chích và tất nhiên anh cũng tham gia, bất ngờ bố anh về sớm thấy cảnh đó, quá tức giận… toan chửi bới nhưng chưa kịp nói gì ông đã quỵ ngã. Thấy vậy đám con trai đó bỏ đi hết, còn mình Toàn đang phê phê thuốc. Anh mặc cho bố mình nằm đó, một lúc sau tỉnh táo mới hốt hoảng gọi xe cứu thương.

Lần này bác sĩ báo động tình trạng nguy kịch của ông Hùng cho Toàn, họ nói bệnh tim của bố anh quá nặng phải thay tim. Hiện nay Việt Nam đã thành công việc ghép tim trên người, nếu có người hiến tim thì nên thay là tốt nhất. Toàn sợ hãi, gọi điện báo cho Trang cùng họ hàng.

Trên đường về nhà Trang lo lắng vô cùng, nó luôn cầu nguyện cho bố mình, nó thoáng nghĩ nếu không tìm được người hiến tim, thì nó sẽ bất chấp tất cả hiến tim cho bố. Suy nghĩ đó vừa đi qua chưa được năm giây thì một va chạm mạnh đã xảy ra. Chiếc ô tô khách mà Trang đang đi bị một xe tải chở hàng chạy quá tốc độ đâm vào. Xe khách bị lật và toàn bộ hành khách cùng lái xe, phụ xe đều bị thương nặng, có người tử vong tại chỗ.

Trang lúc này máu me đầy người, nó thở trong khó nhọc… nhưng nó thấy mình không đau đớn nữa. Nó cảm giác mình đang bay lên và trong phút chốc nó đã đứng bên cạnh giường bệnh của bố. Ông ấy vẫn hôn mê. Nó mỉm cười nắm lấy bàn tay chai sạn của bố và nói:

- Con xin lỗi vì luôn giận bố… bố hãy sống thật tốt với trái tim của con… - Rồi nó lại trở về với hiện tại.

Mùi máu tanh nồng bốc lên xung quanh cơ thể Trang. Nó cảm thấy có người đã lôi nó ra khỏi chiếc ô tô bị đâm nát, đặt nó lên cáng và đưa vào bệnh viện. Nó nói từng chữ thật khó khăn, chỉ đủ để cho cô nhân viên ngồi đối diện nghe thấy:

- Tôi muốn… hiến… tim… cho bố… tôi, hãy giúp… tôi… bác sĩ... – Nói rồi nó nhắm mắt, không còn thở nữa.

- Cô gì ơi, tỉnh lại đi… lái xe nhanh lên, cô gái này hình như nguy rồi! – Giọng cô nhân viên y tá run run hối thúc người lái xe.

***

[​IMG]

Cuối cùng thì ông Hùng cũng tỉnh dậy sau ca phẫu thuật. Ông ngạc nhiên khi thấy Toàn ngồi đó, đón chào ông bằng nụ cười vui mừng:

- Con đã ở đây chăm bố à? – Giọng ông phấn khởi và thân mật hơn với cậu con trai. – Đừng nói em Trang biết…

- Bố ơi… - Toàn ngắt lời bố, nụ cười trên khuôn mặt vụt tắt thay vào đó là tất cả nét đau thương thay thế…

- Có… có… chuyện gì…? – Ông như có dự cảm không lành, hỏi lại con trai một cách ngập ngừng.

- Em Trang biết bố bị bệnh, về thăm bố, trên đường đi bị tai nạn nên đã… và chính em ấy đã hiến trái tim để thay cho bố… hức… - Nói đến đây Toàn không cầm nổi nước mắt. Anh bật khóc nức nở.

- …

Bố anh bị sốc nên cứ ngồi thừ người ra, không một chút biểu cảm. Tai ông ù lên. Mọi thứ xung quanh quay cuồng. “Tôi đang sống lại bằng trái tim của con gái ư… Không… Tôi còn chưa làm được gì cho nó. Không!” ông như hét lên trong chính những suy nghĩ dằn vặt của mình.

- Sao con lại gọi em con về… con nói đi! – Lúc này ông mới sực tỉnh và quát mắng thằng con trai.

- Con… con xin lỗi…

- Yêu cầu người nhà bệnh nhân ra ngoài, ông ấy vừa mới phẫu thuật xong không được để bị kích động.

Cô y tá nghe thấy tiếng tranh cãi liền chạy vào can ngăn. Toàn bị lôi ra ngoài. Anh gục xuống nơi ghế chờ và khóc nấc lên thành tiếng còn bố anh trong phòng bệnh cũng không kìm nổi nước mắt. Hai người cùng khóc… nhưng có một cô gái lại mỉm cười luôn bên cạnh an ủi hai người. Có lẽ nó biết việc làm lần này của nó không những cứu được bố mình mà còn khiến anh trai thay đổi. Vậy là nó yên tâm rồi.

***​

Ngày tổ chức tang lễ cho Trang là một ngày mùa đông nắng rực rỡ. Một đám tang không hề ảm đạm và lạnh lẽo cho cái chết ở tuổi mười tám. Mọi người trên mặt ai cũng hiện rõ nét sự thương xót dành cho nó, nhưng mặc nhiên không một ai rơi lệ. Có lẽ họ muốn nó ra đi mà không phải áy náy bất cứ điều gì.

Trước khi để linh cữu nó nhập thổ về với thiên nhiên, bố nó cùng anh trai quỳ trước nó dập đầu:

- Con gái. Bố xin lỗi. Con yên tâm bố sẽ sống thật khỏe mạnh và bảo vệ thật tốt trái tim bé nhỏ của con.

- Em gái… anh biết cho dù anh có sửa sai thế nào cũng không khiến em quay về sum họp với gia đình mình được. Nhưng em hãy tin anh, anh nhất định sẽ chăm sóc bố thật tốt.



Nó đã đi rồi. Trang xinh xắn đáng yêu từng chịu nhiều thiệt thòi nay đã ra đi rồi. Nó đánh đổi cả sinh mệnh mình để làm thay đổi vận mệnh của những người trong gia đình, những người gắn bó máu thịt với nó. Đây có lẽ không phải là đau đớn như ai kia vẫn tưởng mà là sự giải thoát cho tất cả…

[​IMG]

Thiên Yết

(06/09/2014 - đăng lần đầu tại diễn đàn Gác Sách - http://gacsach.com/diendan/threads/trai-tim-be-nho.3722/).

P/s: Có gì sai sót, mọi người chỉ giùm tớ với nha.
Copy vui lòng liên hệ mình nha. thank.