Monday, December 21, 2020

REVIEW “BÌNH THẢN ĐỐI DIỆN, NHẸ NHÀNG BƯỚC QUA” – DU PHONG - Tôi tưởng rằng mình đã hoàn toàn gục ngã, nhưng thật may vì không phải vậy!

(Ảnh: Page Du Phong)

Khi một mối quan hệ kết thúc nó đốt cháy tất cả mọi thứ xung quanh bạn. Các mối quan hệ liên quan đến trục quan hệ chính đó cũng dần tan ra. Những người tưởng chừng thân tới nỗi không cách nào chia cắt bỗng dưng chẳng còn nói với nhau dù chỉ nửa lời. Và tình trạng của tôi khi đó chính là như vậy…

Tôi và một người nào đó quấn quýt, yêu thương nhau tới từng tế bào và cũng ngọt ngào như những lời người ta hay hát trong các bản tình ca. Ấy vậy mà vào một ngày không nắng, không mưa tôi và người đó chẳng còn là gì của nhau nữa. Tôi vật lộn trong những mất mát bất chợt ấy. Ban ngày tôi vẫn cười nói với tất cả mọi người, nhưng khi đêm xuống một nỗi buồn mênh mang như biển rộng bao phủ lấy tôi, những giọt nước mắt nóng hổi tràn ra ướt cả chiếc gối. Nhiều đêm như vậy trôi qua, nhiều ngày như vậy tiếp diễn… Giận hơn cả là trong nỗi đau khổ dằn vặt khôn nguôi lại là nỗi nhớ đến quặn thắt cõi lòng. À thì ra chỉ mình tôi là người còn tình cảm trong mối quan hệ đổ vỡ ấy.

Tôi lạc lối trong chính câu chuyện của mình, vẽ vời thế nào cũng không thấy dù chỉ là một cánh cửa nhỏ để bước ra. Vào lúc tưởng chừng như không thể chịu đựng nổi, tôi đọc được một câu như thế này: “Chúng ta trong cuộc đời, nhất định sẽ có lần bị người khác tổn thương và làm tổn thương người khác, không thể tránh khỏi được. Đôi khi, điều đó tự nhiên đến mà không phải lỗi do ai cả, chỉ là sự tác hợp nhầm lẫn của duyên trời. Không sớm thì muộn, cái khoảnh khắc chúng ta phải đối diện với tình cảm của mình cũng tới, để rồi sau này, dù cho người từ chối mình hay mình từ chối người, cũng coi như đánh mất một đoạn tình cảm và những kỳ vọng rất chân thành nơi nhau.” Đây là câu nói được trích từ cuốn “Bình thản đối diện nhẹ nhàng bước qua” của tác giả Du Phong. Câu nói ấy dẫn tôi vào một thế giới khác, một thế giới thực tế hơn. Ở thế giới đó tôi không còn cố chấp với những mất mát mà thay vào đó là học cách chấp nhận và bước qua.

Mỗi một trang sách lại là một bài học, một cách sống, một sự giải thoát khỏi những khúc mắc mà bấy lâu cứ quẩn quanh mãi chẳng thể rời đi. Có những dòng khi đọc đến khiến tôi bật khóc vì nghĩ đến câu chuyện buồn bã của mình trong quá khứ, nhưng cũng lạ thay sau khi gập toàn bộ cuốn sách lại cõi lòng tôi lại thanh thản vô cùng. An yên và tự tại. Bởi vì tôi đã thực sự nhận ra trong cuộc đời của một con người ngoài tình yêu nam nữ ra thì còn vô vàn tình yêu khác. Quan trọng hơn cả đó là tình yêu gia đình và yêu chính bản thân mình. Đây là hai tình yêu lớn mà chúng ta không bao giờ được quên.

Nếu bạn đang lạc lối như tôi đã từng thì hãy tìm tới những cuốn sách có nội dung tích cực như trên. Hãy dùng toàn bộ tâm trí của mình để đọc và cảm nhận chúng. Hãy học cách buông bỏ giống tôi. Buông bỏ ở đây không có nghĩa là chúng ta phải quên, phải xóa hết hình bóng của một người nào đó khỏi đầu mình, mà đơn giản chỉ là chúng ta không còn đau khi nghĩ đến họ nữa mà thôi!

Gi

(11:02 - 21/12/2020)

Wednesday, October 21, 2020

Còn yêu nhưng không thể quay về bên nhau…

Ảnh: Internet
"Mình làm lại từ đầu nhé!"

Câu nói như xé lòng khiến tôi đứng hình. Tôi đã nghĩ mình sẽ rất vui nhưng không ngờ đến khi tự tai mình nghe thấy từng câu từng chữ này thốt ra từ miệng anh thì tôi lại không biết nói gì. Cảm giác đau đớn cùng những thương tổn khi xưa dội về khiến trai tim tôi nghẹn ngào… chúng muốn ngừng đập.

Hay do tôi không còn yêu anh?

Tôi không rõ. Tôi sợ. Sợ bị lừa dối lần nữa. Sợ đang trong những ngọt ngào anh lại bất chợt rời đi lần nữa. Sợ đôi bàn tay chưa kịp đan lại cho khăng khít đã bị gỡ ra. Sợ vòng ôm vừa kịp quen lại thì đã hụt hẫng như mình chỉ đang ôm lấy những ảo ảnh. Sợ câu nói “Mình làm lại từ đầu nhé!” chỉ là tiếng vọng từ ảo giác của chính bản thân mình.

Tôi nhìn anh, con người bằng xương bằng thịt đang đứng trước mặt tôi. Dù cho sợ hãi thế nào tôi vẫn phải thừa nhận rằng tôi đang nhớ anh. Nhưng tôi chả thể làm gì để thể hiện nỗi nhớ đó cả, ngoài việc cứ ngẩn người nhìn anh thì tôi dường như chả thể làm được điều gì nữa!

“Có phải anh không còn cơ hội nữa không?”

Anh hỏi thêm khi phải đối mặt với sự lặng thinh của tôi, ánh mắt ấy nhìn tôi dò hỏi và tiếc nuối, cũng có chút lo sợ… Tôi vẫn im lặng. Tâm trí tôi đang trôi về những ký ức cũ của những ngày gần một năm về trước. Tiếng nói cười của cả hai trong những ngày hạnh phúc hòa cùng tiếng khóc của chính mình trong những ngày đã mất nhau khiến tôi không đứng vững. Tay tôi bấu chặt vào cửa, đôi mắt bắt đầu đong đầy những giọt nước.

Nhìn tôi rơi nước mắt anh im lặng và cũng rơi nước mắt. Trời vội vã đổ cơn giông. Anh đứng phía ngoài không có mái hiên che cũng không dám tiến lên nửa bước. Tôi quá đau đớn, chìm vào những xúc cảm dần dần khuỵu xuống bên thềm nhà. Cứ như vậy… tôi ngồi khóc, anh đứng nhìn tôi cũng khóc theo cả cơ thể ướt rượt trong cơn mưa bất chợt.

Cho đến khi mưa tạnh tôi vẫn còn nức nở, những giọt nước đọng trên mái và lá cây vẫn còn nhỏ từng giọt. Anh tiến lại khuỵu chân xuống lấy tay lau đi những vệt nước mắt cuối cùng nơi khóe mi của tôi. Anh nói lời xin lỗi rồi rời khỏi… Đó là lần cuối cùng tôi gặp anh…

Gi
Một bài viết cũ từ - (24/05/2020 - 3: 53 pm)

Yêu đâu cần mạng xã hội đề tên đối phương

Ảnh: Internet

Tôi biết một đôi yêu nhau, họ hạnh phúc lắm. Mãi sau này khi hai người đăng một tấm ảnh chụp chung và vài dòng ngắn gọn như một tin thông báo thì tôi mới biết là họ đã thành đôi. Họ yêu nhau chắc có lẽ một năm hoặc hơn, nhưng không khi nào thấy ai trong hai người đăng bất kỳ điều gì về đối phương lên mạng xã hội cả.

Điều đó không có nghĩa là họ không yêu nhau. Vì họ tin tưởng đối phương, vì họ biết đến một ngày nào đó khi tình yêu đủ chín thì sẽ tự công khai thôi nên chẳng ai trong cả hai phải tỏ ra vội vã.

Tình yêu của họ êm đềm như con sóng những ngày yên ả không gió bão, cứ thế nhẹ nhàng rì rào đẩy đưa. Họ có chung một niềm đam mê là làm nghề về du lịch nên mỗi chuyến đi tình cảm của họ như sát gần nhau hơn.

Khắp nơi trên đất nước Việt Nam này sắp phủ kín dấu chân của họ. Nỗi cô đơn ban đầu và niềm tin sau này kéo họ gần nhau hơn và dần dần trở thành một mối quan hệ khăng khít mà nhiều người ao ước.

“Điều gì khiến em mỉm cười mỗi sớm!” Chàng trai hỏi cô gái.

“Được chiếc cằm lởm chởm râu của anh cọ vào trán em!” Cô gái trả lời.

Họ rất vui vẻ, họ rất hạnh phúc, chỉ hai người biết đâu cần cả mạng xã hội tung hô. Chính thứ tình cảm đơn thuần ấy của họ khiến tôi thay đổi thật nhiều cách nghĩ về một tình yêu đúng nghĩa.

Các bạn à, yêu đâu cần mạng xã hội đề tên.

---

Viết cho một ngày nắng lên ---#Gi---

(2:42pm - 21/10/2020)

Sunday, October 18, 2020

Khi tình cảm của chính mình thay đổi

Ảnh: Internet
Đi cả một quãng đường dài tưởng rằng mình đủ khôn khéo để có thể khiến tình cảm trong lòng mình thuận theo lý trí. Tức là cái đầu bảo thích mới được thích, bảo yêu mới được yêu. Ấy thế mà đến sau cùng lý trí vẫn thua con tim. 

Con tim không quá thao thức vì thứ tình cảm mới chớm nở này. Nó chỉ khiến mình khó chịu. Mình không thể nhìn người đó trực diện, cũng không thể nói cười vô tư như trước. Mình có chút quan tâm dành cho người đó nhưng chẳng thể thản nhiên nói ra. Ví dụ đột nhiên người đó biến mất, nếu là trước kia mình có thể lập tức nhắn một tin: "Bạn đi đâu thế?". Nhưng bây giờ mình lại không thể, tất cả những điều mình làm chỉ là im lặng mà thôi. Rõ ràng mọi chuyện vẫn như trước đây chỉ có tình cảm trong mình đổi thay khiến cho mọi chuyện trở nên gượng gạo. 

Cũng bởi những đổi thay ấy mà mình sợ hãi, tự xây dựng xung quanh mình những rào chắn. Những rào chắn đó để cản người ấy lại gần mình hay để ngăn cấm tình cảm của mình dành cho người đó thì mình hoàn toàn không trả lời được. Các bạn có biết không, đây thật sự là một loại tình cảm khiến người ta khó chịu và mệt mỏi.

Mỗi ngày nhìn người đó qua lại trước mặt, mình đều tự đặt ra một câu hỏi: "Ê! Mày thật sự thích bạn ấy rồi sao? Tại sao mày lại có những cảm xúc này dành cho bạn ấy?". Và từ đó mình bận rộn mỗi ngày vì có thêm một việc là phân tích tình cảm của chính mình. Đối với rất nhiều người, khi họ tìm đến mình và nhờ mình cho lời khuyên về chuyện tình cảm của họ mình đều có thể dễ dàng phân tích và đưa ra đáp án một cách vô cùng khách quan. Nhưng đến lượt mình thì mình hoàn toàn không thể!

Thích! Không thích! Thích! Không thích! Thích! Không thích... Không phải hai đáp án đó, sự thật là mình cần người đó! Sau tất cả, mình nhận ra mình cần người đó. Vậy thì đó là thích hay không thích? Nếu đây là câu chuyện của người khác, họ mang đến kể lể và nhờ cho lời khuyên thì mình sẽ thẳng thắn nói với họ rằng: "Ồ, mày thích nó rồi, rõ ràng là thích rồi, tiến tới thôi chứ còn gì nữa!"; nhưng đứng trên phương diện là cá nhân mình thì mình vẫn không thể có câu trả lời cho vấn đề này.

Chắc có lẽ thứ mà mình cần lúc này là thời gian. Thời gian để xem bản thân sau cùng có còn vì người đó mà để tâm nữa hay không? Đúng vậy, chính là như thế!

Khi tình cảm của chính mình thay đổi... nó khiến cho mình trở nên ngu ngốc. Cho dù thường ngày mình có là một kẻ thông tuệ thì vào khoảnh khắc mọi giác quan trong mình bắt đầu có những xáo trộn chính là lúc mình bắt đầu trở nên ngu ngốc. Hoàn toàn ngu ngốc!

Gi
(18/10/2020 - 09:04pm)

Friday, October 16, 2020

Phim Trở lại tuổi 18 2020 tập 1

Phim Trở lại tuổi 18 2020 tập 1 - Review phim

Gần đây có một bộ phim khá thú vị nói về chủ đề một con người có thể trẻ lại ở cái tuổi 18 đẹp đẽ đã qua. Bộ phim đó tên là "Trở lại tuổi 18 (18 Again 2020)" của đài truyền hình Hàn Quốc. 


Phim "Trở lại tuổi 18 (18 Again 2020)" của đài truyền hình Hàn Quốc

Mở đầu bộ phim là hình ảnh một cặp vợ chồng đang trên đà ly hôn. Họ chán ghét cái thực trạng nghèo khó và bất lực của bản thân vì đi hết gần nửa cuộc đời mà vẫn chưa có gì trong tay. Con cái thì lớn mà chẳng có tiền để lo nổi cho chúng. Những ước mơ thời trẻ cũng vì những lầm lỡ mà bị lãng quên. Cả người chồng và người vợ đều chán ghét chính mình và đối phương ở thời điểm hiện tại. Thế nhưng người chồng có vẻ tỏ ra gay ghắt hơn. Anh thường xuyên giữ trong đầu cái suy nghĩ rằng "phải chi có thể quay về lúc bản thân mới mười tám tuổi thì hay biết mấy".

Và tất cả đều như anh ao ước. Khi những đám mây ùn ùn kéo đến, dày đặc và đen kịt cả bầu trời, sấm chớp bắt đầu vang lên xé rách bầu trời cũng là lúc anh đột nhiên trẻ lại với hình hài là một cậu con trai tuổi mười tám. 

Diễn viên Kim Ha-Neul thật sự rất trẻ

Vâng đó là nhân vật chính Hong Dae-Young lúc 18 tuổi do nam diễn viên điển trai Lee Do-Hyeon. Và cô vợ xinh xắn và bền bỉ đóng cặp với anh chính là Jung Da-Jung do nữ diễn viên tài năng Kim Ha-Neul thủ vai. Nói thật là mình thích chị này lắm, diễn vai nào cũng thấy cưng dễ sợ. Và hơn cả chị trẻ hơn tuổi thật rất nhiều. Đứng với anh chàng Lee Do-Hyeon thì thấy cũng không chênh nhau là mấy. Phải nói là vô cùng xứng đôi. 

Ây gu cái ông chú này khiến người ta mắc mệt thật sự :3

Tất nhiên đâu thể quên nhân vật Hong Dae-Young lúc 37  tuổi do nam diễn viên gạo cội Yoon Sang-Hyun thủ vai chứ. Xem phim thấy thương và cũng trách ông chú này nhiều lắm. Cái lúc chưa ly hôn thì không chịu đối xử tốt với vợ, không chịu chăm lo cho vợ, khi vợ cần thì chả bao giờ thấy mặt. Đến khi trẻ lại mới hốt hoảng nhận ra. Mình chỉ biết thở dài mỗi lần ông chú này xuất hiện. Chao ôi!

Những đứa con đáng thương của Hong Dae-Young

Trong phim không thể không kể đến 2 người con bất trị. Nhưng càng xem về sau mới thấy đến cuối cùng cũng chỉ là hai đứa trẻ này biết gia đình khó khăn nên mới thu mình và tỏ ra bất cần vậy thôi. Chứ các bạn ấy vô cùng đáng thương và có hiếu với mẹ cha luôn. Xem hai bạn diễn mấy lần mình suýt khóc đó. 

Nếu bạn đã xem tới tập 8 ở thời điểm hiện tại thì chắc hẳn bạn cũng sẽ đang chờ đợi sự lộ diện của nhân vật nữ sơn móng tay màu đen nhưng lại mang giọng nói nam giới, đây là tên chuyên đi theo Dae-Young rình mò chụp ảnh và theo dõi từng trạng thái cảm xúc của anh từ khi anh trẻ lại ở tuổi 18. Mình nghi cái người có bộ móng tay màu đen này có liên quan tới ông bác mà Dae-Young đến sửa máy giặt và tình cờ nói ra mong muốn được trẻ lại của mình. Khi đó ông bác này đã cho Dae-Young uống muộn chén trà. Chuyện một người có thể trẻ lại chắc chắn là do chén trà đó mà ra.

Cả thanh xuân dường như chỉ gói gọn trong một chén trà

Tất cả những điều diễn ra trong bộ phim khiến mình nghĩ đến câu ví von có chút liên quan này: "Thanh xuân như một chén trà". Chắc có lẽ bên Hàn cũng có câu nói đó và họ dựa vào đó để làm phim chăng? Rằng vì thanh xuân là chén trà nên để quay lại khi mình còn 18 thì chỉ cần uống cạn một chén trà? Hơi vô lý nhưng biết đâu được phải không!

Cậu học sinh Goo Ja-Sung ương ngạnh

Tất nhiên ngoài những điều liên quan đến tuyến nhân vật chính thì mình thấy có một nhân vật phụ khiến đôi lần mình cảm thấy xót xa cho cậu ta. Đó là nhân vật Goo Ja-Sung - một bad boy trường học do Hwang In-Yeop thủ vai. Thực ra cậu ta trở thành một bad boy cũng do gia đình cậu ta tuy giàu có nhưng lại thiếu thốn tình cảm, đối xử lạnh nhạt với cậu ta nên từ đó mới tạo ra một đứa trẻ xấu tính như thế. Khoảnh khắc cậu ta nhận lỗi thay Hong Shi-Ah - con gái của Dae-Young do No Jeong-ee thủ vai, ở trường học khi mà cô bé ấy làm rớt rác ở sân trường và bị giám thị bắt được. Nhân lúc cô bé chạy đi lấy túi cậu ta đã chịu thay phần lỗi đó và âm thầm nhặt sạch chỗ rác. Có thể nói trong bộ phim cậu ta chính là đại diện cho một đoạn tình cảm thầm lặng. Phim chưa hết nên tại thời điểm này - thời điểm vừa xem xong tập 8 mình mong rằng đối với cậu học trò ương bướng nhưng tâm tính tốt ấy thì sẽ có một cái kết đẹp đúng nghĩa. Mong sao về sau xung quanh cậu ta sẽ có nhiều bạn bè và cậu ta cũng sẽ bớt cô đơn đi.

...

Vậy là trên đây mình đã nói sơ qua một chút về bộ phim "Trở lại tuổi 18 (18 Again 2020)" của đài truyền hình Hàn Quốc. Mong rằng với một chút chia sẻ và cảm nhận này các bạn sẽ cảm thấy đây thật sự là một bộ phim đáng xem. Chúc các bạn có những phút giây xem phim vui vẻ nhé! 

Gi

(16/10/2020 - 11:35pm)

P/s: Nguồn ảnh sử dụng trong bài viết này đều được mình tìm kiếm trên google.

Wednesday, October 14, 2020

Tiểu thuyết - Qua bao sóng gió cũng về bên nhau - Hoàn thành

 "Qua bao sóng gió cũng về bên nhau" là bộ tiểu thuyết đầu tiên mà Gi hợp tác với app Noveltok. Tính đến thời điểm hiện tại thì sau hơn sáu tháng mình đã hoàn truyện. Khá là lâu so với các bạn tác giả khác trên app. Nhưng cũng rất vui vì đã hoàn được một tiểu thuyết gần 300.000 từ. 

Nguồn ảnh: Internet, chỉnh ảnh: Gi

"Qua bao sóng gió cũng về bên nhau" là tiểu thuyết tình cảm lấy bối cảnh tại Việt Nam. Một truyện ngôn tình hoàn toàn thuần Việt. Vậy nên với những độc giả không thích lối viết truyện theo phong cách Trung thì có thể yên tâm nghiền ngẫm bộ này mà mình viết. 

---

Sơ qua về nội dung của tiểu thuyết "Qua bao sóng gió cũng về bên nhau": Thứ duy nhất Trang cảm nhận được trong cuộc hôn nhân này chính là tuyệt vọng. Chồng không tin cô, anh ta không bận tâm lời giải thích của cô. Anh ta hận cô vì chửa hoang. Anh ta cho rằng cô là loại phụ nữ không đáng giá một xu.

Năm lần bảy lượt anh ta dằn vặt, tìm cách làm tổn hại thân xác và danh dự của cô. Đứng trước bờ vực sâu thăm thẳm ấy cô đã tưởng phải gieo mình xuống đó để thoát khỏi cái gọi là địa ngục trần thế này… nhưng ở đây cô vẫn còn có anh - nhân vật nam chính. Một người đàn ông có vẻ ngoài lạnh lùng nhưng trái tim của anh lại vô cùng ấm áp. Tuy là người châm ngòi cho mọi đau khổ của cô trong cuộc hôn nhân đầu. Nhưng chính anh lại là người thương cô bằng cả trái tim mình, nguyện bù đắp những thương tổn trong quá khứ của cô bằng cả cuộc đời anh.

Nhưng đâu phải chỉ cần yêu thương nhau là sẽ ở mãi bên nhau không xa rời. Vốn dĩ chả có gì là dễ dàng cả, hết lần này đến lần khác cô và anh bị chia rẽ bởi những kẻ xấu xa. Và cũng bởi chính những rào cản tâm lý của cô…

Sau bao nhiêu thử thách nữa mới chạm tới được cái kết viên mãn? Chạy mãi, chạy mãi trên con đường toàn gai nhọn liệu có thể đến đích được không… hay phải bỏ cuộc giữa chừng?
 
---

Thực ra để tóm tắt nội dung một cuốn tiểu thuyết thì chỉ cần vài dòng nhưng để hoàn toàn có thể nói ra đươc cảm nhận của bản thân về bộ tiểu thuyết đó thì cần phải đọc và nghiền ngẫm từng chi tiết. Hy vọng rằng các bạn sẽ đọc truyện "Qua bao sóng gió cũng về bên nhau" một cách chậm rãi nhất có thể. Và hãy cho mình xin những lời nhận xét thật tâm nhất của các bạn nhé. Dù là khen hay chê hay như thế nào đi chăng nữa mình cũng sẽ đón nhận những lời lẽ ấy bằng một thái độ tích cực, bởi mình luôn mong mỏi được học hỏi nhiều điều từ chính những điểm chưa tốt của bản thân mà người khác đã khách quan chỉ ra cho mình.

Cảm ơn tất cả các bạn ^^!

Saturday, October 10, 2020

Hãy làm một người mạnh mẽ khi yêu

Ảnh: Internet

Có người hỏi tôi tại sao giữa ngàn vạn người lại chọn người đó. Tôi trả lời rằng bởi người đó là người duy nhất khiến tôi muốn dừng lại, người duy nhất khiến tôi quyết tâm bỏ qua sợ hãi để bước vào một mối quan hệ mang tên "Tình yêu".

Rồi kết quả là chia tay.

Người ta lại hỏi tôi có còn tin vào tình yêu không. Tôi trả lời rằng tôi muốn tin. Và sự thật là tôi rất muốn nhưng tôi lo sợ. Sợ rằng sẽ gặp người giống như ai kia, cho tôi hy vọng và lại rời đi nhanh chóng. Thế nhưng bạn biết đấy tình yêu dù là sự đau khổ thì nó vẫn đẹp theo cách riêng của nó. Một tình yêu buồn sẽ khiến người ta nhớ lâu hơn một tình yêu vui vẻ, bạn có thấy như vậy không?

Tất nhiên tôi không khuyên bạn rằng nên yêu một cách đầy đau khổ để mối tình đó được khắc cốt ghi tâm. Nếu tôi khuyên bạn như thế thì tôi là đồ điên.

Tôi muốn bạn mạnh mẽ, mạnh mẽ hơn tôi để nếu bạn gặp một tình yêu đẹp thì không sao, còn nếu bạn va vấp một tình yêu đầy tuyệt vọng thì sau một khoảng thời gian ngắn bạn sẽ ổn định lại và bước tiếp. Yêu là một điều gì đó kỳ lạ lắm. Càng muốn rõ ràng càng không thể rõ ràng. Vậy đấy!

Hãy nuôi dưỡng trái tim của mình thật rắn rỏi, tôi tin bạn sẽ là những cô gái, chàng trai hạnh phúc nhất trong cuộc đời này. Và quan trọng nhất phải biết yêu quý chính mình trước tiên nhé, bởi không ai yêu nổi một người đến bản thân mình còn không chăm sóc tốt đâu. Đừng ỷ lại vào hai chữ "Tình yêu" quá nhiều. Người ta yêu mình nhưng người ta sẽ mệt mỏi nếu ta cứ mãi dựa dẫm và phụ thuộc vào người ta. Nhớ nhé!

Gi
(6:57pm - 10/10/2020)

Friday, October 9, 2020

Tôi không còn một mình

Ảnh: Internet
Tôi đã sợ hãi cuộc sống này vô cùng. Nó cô đơn lắm.

Mỗi khi tôi đứng từ trên cao nhìn xuống dòng người phía dưới, tôi lại thấy lòng mình xa lạ. Xa lạ tới nỗi tôi nghĩ rằng chẳng thể nào tiếp tục đi tiếp cuộc đời này được nữa.

Tôi sợ cảm giác mỗi sáng thức dậy phải đối mặt với khó khăn từ công việc cho đến chuyện tình cảm và các mối quan hệ xã hội. Nó bí bách và ngột ngạt như có một bàn tay vô hình muốn bóp lấy cổ tôi.

Bạn có biết không trái tim của tôi có một vết nứt. Nó là tất cả tổn thương gom góp trong quá trình trưởng thành của tôi. Nó nông hay sâu tôi không rõ, chỉ biết khi không có việc gì để nghĩ, tôi nghĩ tới nó thì rất đau. Đau lắm!

Làm sao để thoát ra khỏi những nỗi niềm "ẩm mốc" đó?

Tôi chợt nhận ra mình cần phơi nắng! Tôi đem trái tim mình về phía ánh sáng, phơi chúng và không động tới chúng nữa. Tôi dùng cái đầu nhiều hơn là cảm xúc. Mọi thứ tôi làm đã có lý trí thay vì chỉ biết rửa mặt bằng nước mắt như trước đây.

Các bạn ạ, nắng đẹp lắm! Ấy vậy mà lâu nay ngay cả khi đứng dưới một bầu trời đầy nắng và gió tôi vẫn thấy ủ dột và buồn bã. Cảm giác nhắm mắt và tận hưởng một ngày tràn ngập ánh sáng thật tuyệt vời.

Những trang sách cũng đi bên tôi trong suốt quá trình con tim bị thương tổn, từng trang sách là từng trải nghiệm mới và hơn hết chúng là người bạn cần mẫn và tận tình bao bọc lấy tôi. Sự cô đơn dần rời xa...

Tôi từng là một người hay cười nhưng có những khoảng thời gian nụ cười như chết đi trên khuôn mặt tôi. Nhưng dần dần chúng đã xuất hiện trở lại. Chúng giúp tôi thoải mái hơn khi gặp những người khác, bởi khi giao tiếp nụ cười chính là điều đẹp đẽ và tự tin nhất mà chúng ta có thể mang đến cho người đối diện. Nụ cười sẽ lan tỏa mọi năng lượng tích cực và phá vỡ mọi sự tiêu cực.

Rũ bỏ lớp vỏ sợ hãi và cởi mở hơn, tôi không còn cuộn mình trong cô đơn nữa. Bên tôi đã xuất hiện những người đồng hành mới, những người cảm nhận được sự thay đổi trong tôi, những người có cùng tần số và cung bậc cảm xúc với tôi. Chúng tôi thấu cảm và động viên lẫn nhau.

Tôi không còn một mình nữa, bàn tay tôi đưa lên cũng đã có người nắm lấy... và tôi đã tin hạnh phúc là có thật!

Gi
(09/10/2020 - 9:16pm)

Thursday, October 8, 2020

Chiếc hôn nhỏ trong gió

Ảnh: Internet

Có người hỏi tôi mùa nào đẹp nhất, có người hỏi tôi trái tim của tôi có gì, tôi im lặng nhấp tiếp ngụm cà phê đắng ngắt không bỏ đường, nhìn ra phía xa rất xa, nơi mà ánh mặt trời ngả màu chiều muộn cùng gió mùa thu dịu nhẹ. Tôi đã không trả lời câu hỏi đó mà chuyển sang câu chuyện khác để buổi gặp mặt giữa tôi và họ có thể tiếp nối cho đến khi tất cả đã uống cạn đồ uống trong cốc của mình.


Mùa nào đẹp nhất? Bạn đã từng chia tay bao giờ chưa? Bạn đã yêu ai nhiều tới nỗi ngay cả khi người ta rời bỏ bạn mà bạn vẫn tin yêu chưa? Tôi đã yêu một người như vậy vào những năm tháng còn mặc áo sơ mi trắng cùng váy xanh học trò cười tươi rói dưới những tán phượng đỏ rực rỡ, tôi đã yêu một người như vậy và vào lúc đó. 

Cùng nhau dạo khắp những con phố, cùng nhau ôn bài thư viện, cùng nhau đi hội chợ, cùng nhau xem phim, cùng nhau chạy dưới cơn mưa rào, cùng nhau hà hơi ấm vào đôi bàn tay lạnh ngắt khi đông về, cùng nhau đi dưới một chiếc ô nhỏ xinh khi nắng lên và khi mưa phùn bay nhẹ trong gió... Tôi và người đó đã bên nhau nhiều lần bốn mùa trong năm như thế. Vậy thì mùa nào là mùa đẹp nhất trong tôi đây?

Trái tim tôi có gì? Tôi mỉm cười khi nghĩ về câu hỏi đó. Hình ảnh người đó ngập tràn tâm trí tôi, đôi mắt, nụ cười, sự mỏi mệt khi căng thẳng hiện hữu trên gương mặt của người ấy hay cả những nét xấu xí nhất mà tôi từng chứng kiến đều khiến tôi mỉm cười. Trái tim tôi đơn giản là có tất cả những điều liên quan tới người ấy.

Nhưng bạn biết không, vào một ngày mùa thu, khi mà cơn gió mát dịu thổi quanh chúng tôi, một khoảng cách được dựng lên tuy vô hình nhưng cứng rắn tới bất ngờ. Bốn mắt chạm chau, hai đôi tay cũng chạm nhau, chúng tôi ngắm nhìn đối phương thật lâu, lâu tới mức những sự vật xung quanh đang diễn ra như thế nào cũng không ai trong chúng tôi mảy may để tâm. Rồi sự im lặng cũng không thể cứ mãi bao trùm không gian ngày hôm đó, người ấy đã nói lời chia tay và đặt lên trán tôi một chiếc hôn nhỏ. Đó là chiếc hôn đầu tiên giữa tôi và người ấy sau bao tháng năm học trò gắn bó. Người ra đi vì ước mơ và khát vọng, ở bên tôi người cảm thấy không thể có tương lai. Tôi mỉm cười buông tay quay bước đi mà không một lần ngoảnh đầu nhìn lại. Vì yêu thương người ấy mà tôi chấp nhận tất cả. Mọi khoảnh khắc diễn ra giữa hai chúng tôi cho dù là chia ly cũng là những khoảnh khắc đẹp nhất mà tôi sẽ mãi mãi cất giữ nó ở nơi sâu thẳm nhất trái tim mình.

Gi
(08/10/2020 - 3:25 pm)

Sunday, February 23, 2020

Bước chậm lại giữa thế gian vội vã - Đại Đức Hae Min

(Ảnh: Internet)
Đại Đức Hae Min, đọc xong cuốn sách "Bước chậm lại giữa thế gian vội vã" tôi muốn nhớ tên của tác giả và tôi muốn gửi lời cảm ơn sâu sắc tới người.

Như một dòng nước mát lạnh và âm thầm, từng câu từng chữ của cuốn sách ngấm và trái tim và trí não tôi. Dù cho có những khoảng lặng tôi không hiểu được hoặc không đồng tình với ý của tác giả nhưng khi nhắc đi nhắc lại nhiều lần thì chợt nhận ra đó là những điều hóa ra không quá khó hiểu hoặc cũng không nhất thiết phải đồng tình, chỉ cần lặng lẽ lật giở từng trang và đọc là được.

Dạy cho tôi cách tìm lại chính mình qua từng con chữ, dạy cho tôi cách dừng lại ngắm nhìn những điều đã qua làm tôi xót xa và khổ hạnh, dạy cho tôi biết vội vã là rất mệt và nếu mệt thì hãy nghỉ ngơi... Rất nhiều những bài học nhỏ bé đáng quý mà tác giả gửi vào đây tôi đều cảm nhận được.

Bao điều êm đềm cứ thế nhẹ nhàng đi vào tiềm thức của tôi như một bức tranh về một vùng quê yên bình không khói bụi. Tôi vừa đọc vừa mường tượng ra mình ở nơi nào đó chẳng còn ưu tư hay phiền muộn, một nơi mà tôi có thể bình lặng đứng bên ngoài nhìn ngắm chính tôi và những người xung quanh

Đại Đức Hae Min là một người tu hành, nên từng con chữ của tác giả là những lời của một người tu hành muốn lan tỏa sự tốt đẹp đến bao người, bởi thế nên giọng văn của người cứ chậm rãi, đều đều như mặt hồ ngày thu vậy. Trong và lành. Đơn giản và gần gũi.

Cuốn sách không quá dày, cũng không quá mỏng, lượng chữ thì không quá kín cũng không quá thưa, khi thì tác giả viết như một tản văn, khi thì tác giả viết như những mẩu trạng thái nhỏ đăng trên trang Twitter để tâm sự cùng bạn đọc. Đó cũng có thể coi là một cách trình bày nội dung khá là thú vị, khi đọc như vậy sẽ không bị quá miên man.

Tôi khá ấn tượng ở đoạn kết, tác giả viết chúng như một lời cầu nguyện vậy, có lẽ ở vị thế của một người tu hành tác giả muốn chỉ cho bạn đọc cách để cầu nguyện, để yêu thương chính mình và để bao dung và cảm ơn những người đã ở bên đời ta dù họ có đối xử tốt hay không tốt với chúng ta.

Nếu một ngày được trò truyện với tác giả tôi sẽ nói với người rằng đoạn đường mãi về sau của tôi nếu trở nên an yên một phần cũng vì đã đọc được những trang sách ý nghĩa này của người.

"Bước chậm lại giữa thế gian vội vã" dành cho những người vội vàng, biết mình cần chậm lại để thay đổi và học hỏi qua đó tự biết cách để trở nên hạnh phúc hơn. Và hơn cả cuốn sách này là của tất cả chúng ta, chỉ cần bạn muốn thì những ý niệm tốt đẹp mà tác giả muốn lan tỏa sẽ luôn ở bên bạn.

Hãy đọc và cảm nhận nhé. Chậm rãi từng chút, từng chút một...
Chúc bạn hạnh phúc!

Thiên Yết
(9: 33 pm - 23/02/2020)
P/s: Copy vui lòng liên hệ mình nhé, cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ mình. 

Thursday, January 16, 2020

Ông Công Ông Táo ngoại truyện

Kết quả hình ảnh cho tươi sáng
(Ảnh: Internet)
Sau khi được Thượng Đế sắc phong ba linh hồn bơ vơ thành ba vị Thần Tiên (Định Phúc Táo Quân) cai quản bếp núc, việc trong nhà và công việc chợ búa trong một gia đình thì ba linh hồn có thể đàng hoàng đối diện với nhau cùng nói một tiếng công bằng với tất cả mọi chuyện đã qua.

- Ông Thổ Địa à, sao ông lại đối xử tệ bạc với bà Thổ Kỳ thế?

Thổ Công chắp tay sau lưng, không nhìn Thổ Địa mà nhìn ra xa xăm những dãy núi trập trùng, thở dài thắc mắc.

- Chắc do tôi đã đòi hỏi quá cao ở một người vợ chỉ tiết tảo tần bên tôi. Tôi luôn muốn vợ tôi đã tốt thì phải tốt hơn nữa!

Thổ Đại chua chát nói, nước mắt lại chẳng thể rơi như hồi còn làm con người nữa, vì Thần Tiên không biết khóc!

- Chắc hẳn ông đã rất hối hận. Tôi cũng hối hận lắm!

- Tại sao? Ông đã làm được rất nhiều việc cho cô ấy rồi, người hối hận và đáng trách chỉ có tôi thôi.

Thổ Đại đặt tay lên vai Thổ Công an ủi.

- Vì tôi không xuất hiện sớm hơn, để cô ấy phải đi quãng đường đau khổ ấy một mình quá lâu.

Câu nói này của Thổ Công làm Thổ Địa càng dằn vặt và hối hận hơn trăm ngàn lần. Chỉ tiếc rằng ông chẳng còn ở kiếp của con người để trả nợ ân tình ấy nữa.

- Ông đã bao giờ xin lỗi cô ấy chưa? – Thổ Công Tiếp lời.

- Tôi… tôi…

Thổ Địa cảm thấy tối tăm mặt mũi. Khi gặp lại vợ cũ tại nhà của chồng mới, ông chưa một lần xin lỗi bà, ông chỉ biết bước vào nhà theo bà và ăn cơm bà nấu, lại một lần nữa ông trở thành người chỉ biết nhận lấy những tình cảm chân thành từ phía bà. Nhìn lên trời cao, ông thấy đau đớn nơi ngực trái vô cùng. Giá mà có thể đổ lệ thì tốt biết bao, ông thầm ước ao!

- Cô ấy tới rồi, khi là người chưa nói ra được thì khi thành Thần Tiên hãy làm nốt những điều còn dang dở đi. – Thổ Công trầm tư nhìn về phía Thổ Kỳ đang tất tả việc chợ búa của Gia chủ.

Thổ Địa tiến lại gần bên Thổ Kỳ, bà dừng tay lại, nhìn ông một hồi rồi cũng hiểu ý ông muốn nói chuyện cùng mình nên hai người cùng nhau bước ra hiên nhà chuyện trò.

- Xin lỗi! Tôi xin lỗi vì đã làm em khổ. Lần cuối này thôi hãy để tôi được kêu tên em nhé! Nhi! Quãng thời gian qua em chắc hẳn đã phải rất đau khổ khi ở bên tôi.

- Thổ Địa à, không sao đâu! Mọi chuyện đã qua rồi. Ông không thấy trước khi chết tôi đã được hạnh phúc sao!

Thổ Kỳ nhìn ra sân nhà, thấy những chú gà đang chầm chậm mổ từng hạt thóc thì cười đầy hạnh phúc. Nụ cười ấy rạng rỡ và trong sáng như ánh mặt trời lúc ban mai.

- Giờ tôi chỉ mong chúng ta, tôi, ông và Thổ Công có thể hòa thuận để bảo vệ hạnh phúc của Gia chủ thôi. Vì việc khiến mỗi một gia đình hạnh phúc, bình yên chính là chúng ta đã thành công trong việc sửa sai chuyện quá khứ rồi. – Thổ Kỳ tiếp lời.

- Cảm ơn em!

Bất giác đôi mắt của Thổ Địa đổ được một giọt lệ. Hóa ra khi người ta được thứ tha và chịu buông bỏ mọi đau khổ, dằn vặt thì điều kỳ diệu gì cũng có thể xảy ra. Thượng Đế đã ban cho ông một giọt lệ để ông có thể cảm ơn người mà ông luôn chỉ biết làm tổn thương ấy, để ông biết có được một sự tha thứ là khó khăn nhường nào!

Thổ Công nãy giờ đứng phía sau cũng bước lên trước cùng hai người. Cả ba mỉm cười nhìn nhau và cùng ngước lên trời xanh. Mai này mỗi ngày chắc hẳn đều sẽ là một ngày hạnh phúc…


Thiên Yết
(11:11 am – 16/01/2020)
P/s: Copy vui lòng dẫn nguồn, cảm ơn mọi người đã luôn bên mình ^^!