Saturday, September 5, 2015

Vô thức gọi tên anh



- Hiếu à!
Nó giật mình tỉnh giấc. Đây là đêm thứ tư sau ngày anh mất. Lạnh sống lưng, nó đứng dậy tìm điều khiển để tăng nhiệt độ điều hòa. Một lúc sau thấy thân nhiệt bình ổn, nó đẩy cửa bước ra hành lang. Một luồng gió lạnh phả vào da thịt, lớp váy ngủ mỏng tang có lẽ chẳng thể giữ ấm cho nó. Nếu như anh còn sống thì lúc này đây anh sẽ ôm nó từ phía sau. Nó đơn giản là lại đang nhớ anh đến nghẹn ngào.
***
Những con kiến nhỏ đang bò trên từng múi cam, có lẽ chúng đang thấy vô cùng sung sướng. Vì cam rất ngọt và bổ dưỡng. Nó chu cặp môi đỏ mọng ra thổi bay từng con một rồi thầm nguyền rủa chúng:
- Láo toét, dám ăn vụng cam của chồng bà! Hừ!
Anh ngồi dựa lưng vào thành giường, đôi mắt mệt mỏi nhìn nó cười hiền dịu:
- Em đừng có đanh đá vậy chứ, những lúc em không có ở đây chúng là bạn của anh đó. Con to hơn tên là Bảo To Lớn, những con nhỏ có cùng một tên là Ngọc Ngọc Bé Nhỏ.
- Hả? Ngọc ư? Nếu vậy con to nhất phải tên là Hiếu To Lớn... à quên Hiếu Tồ Tẹt thì hay hơn! - Nó híp mắt cười với anh.
- Ngọc! Em có biết anh yêu em nhiều lắm! - Nắm tay Ngọc thật chặt, những giọt nước mắt khẽ lăn trên má anh.
Nó không nói gì, chỉ chăm chăm nhìn vào bàn tay gầy guộc sạm màu ấy. Nó biết, nó sắp mất anh rồi.
...
Anh bị bệnh máu trắng. Vốn là trẻ mồ côi nên không có ai hiến tủy cho. Những người tình nguyện thì lại không phù hợp. Ông trời sao lại tuyệt tình như vậy. Giá mà tủy của nó và anh hợp nhau, nó ngàn vạn lần ước ao như vậy. Nhưng không được, số phận an bài tình yêu gần hai mươi năm này phải kết thúc tại đây. Nó vẫn luôn tự trách, phải chăng nó quan tâm anh hơn nữa, thấy được các dấu hiệu bệnh của anh thì tốt. Đến khi nó nhận ra thì đã quá muộn. Hôm bác sĩ nói anh đang ở giai đoạn cuối của bệnh ung thư, nó chết lặng. Nó không thể tin nổi, nắm lấy cổ áo của bác sĩ, hét lên giữa bệnh viện... Nó đã làm đủ điều điên rồ chỉ để nghe họ nói một tiếng "chẩn đoán nhầm". Nhưng kết quả vẫn như lúc đầu nó nghe thấy...
...
Đi dọc hành lang bệnh viện, đêm muộn thật lạnh lẽo. Có một bàn tay ấm nóng đặt lên vai, giật mình nó quay lại:
- Ai... ai... à thì ra là bác sĩ.
- Xin lỗi vì đã làm cô giật mình. - Nở nụ cười trấn an Ngọc, bác sĩ chuyên khoa Phùng Bảo bày tỏ sự tiếc nuối. - Thật có lỗi khi bệnh viện chúng tôi không thể giúp được gì. Mấy tháng nay kể từ khi anh ấy nhập viện mọi cố gắng của chúng tôi chỉ là duy trì sự sống cuối cùng của anh ấy...
- Mọi người đã rất cố gắng rồi mà... Tôi tin là như vậy! Có trách thì chỉ nên trách ông trời quá tàn nhẫn thôi. - Nó cười cười gật đầu ý chào bác sĩ rồi lặng lẽ rời đi. Trái tim nó giờ đang dần vỡ vụn.
Phùng Bảo đứng đó nhìn theo dáng người cao gầy của nó. Có gì đó xót xa nơi trái tim, hình như anh thích nó nhiều hơn anh nghĩ. Giây phút đau đớn khi biết tin người yêu mắc bệnh ung thư, giây phút đó của nó đã in hằn trong tâm trí anh.
...
Ngồi bên giường bệnh nhìn anh ngủ, nó chợt cười đưa tay lên gạt mấy sợi tóc mái bết dính đầy mồ hôi sang một bên. Nó thì thầm:
- Đồ ngốc, cái gì mà con kiến to hơn tên Bảo To Lớn chứ, em còn không hiểu ý anh chắc! Muốn gán ghép em với bác sĩ Phùng Bảo chứ gì? Muốn hắt hủi em chứ gì? Quên đi nhé, em sẽ không để anh toại nguyện đâu!
Cầm tay anh đưa lên má, nó thấy thật yên tâm vì bàn tay này vẫn ấm áp quá. Một lúc sau, khi nó đã ngủ gục bên cạnh, anh mới mở mắt nhìn nó.
- Em mới là đồ ngốc, định theo anh xuống suối vàng chắc. - Dùng tay còn lại xoa nhẹ lên đầu nó, anh mỉm cười trong đau đớn rồi chìm vào giấc ngủ mê man.
...
Sáng, tia nắng cuối thu yếu ớt xuyên qua lớp kính chiếu vào căn phòng nồng nặc mùi thuốc sát trùng, nó vươn vai tỉnh dậy, không quên véo mũi gọi anh dậy:
- Chàng khờ của em, dậy thôi anh, mình còn phải đi kiểm tra và tiêm thuốc đó anh! - Nụ cười chợt tắt khi nó không thấy anh có phản ứng gì. - Anh à, Hiếu, nghe em gọi không, dậy mau, bác sĩ, y tá, mau tới đây, Hiếu à, anh sao vậy, anh ơi!
Mắt nó đã nhòe nhoẹt nước từ khi nào, nó nức nở, ngã khụy xuống sàn nhà. Khi bác sĩ và y tá chạy vào, họ phải dìu nó sang một phòng bệnh khác để nó tĩnh tâm hơn.
Sau hơn nửa tiếng cấp cứu và kiểm tra cuối cùng anh cũng tỉnh lại. Nó ôm chầm lấy anh, mặc cho anh có kêu bị khó thở thì nó vẫn cứ ôm. Cảm giác có lại anh trong vòng tay làm nó vô cùng hạnh phúc.
Trưa hôm đó nó đã nói với anh thật nhiều.
- Anh biết em cũng giống anh, đều là cô nhi phải không?
- Ừ, sao em lại nói điều đó. - Anh đưa tay lên véo yêu má nó một cái.
- Thế nên nếu anh đi mất, em sẽ bị cô đơn, em sẽ bị tổn thương, em sẽ...
- Suỵt! Em đang nói gở đó cô nàng ngốc!
- Chỉ là... chuyện sáng nay...
- Đó là do anh ngủ say quá thôi, anh xin lỗi! - Anh lấy tay lau đi giọt nước mắt đang lăn xuống từ mắt nó.
- Vậy thì em cấm anh từ nay trở đi không được ngủ. - Nó tức tưởi nói trong hai hàng nước mắt.
- Để anh xem xét, vì nếu mệt quá chẳng phải anh sẽ ngất sao? - Hiếu tinh nghịch xoa đầu nó, cố nở nụ cười tươi nhất có thể để nó an lòng.
- Hừ... Em đi mua cháo cho anh. - Rồi nó hôn chụt một cái vào môi anh, lém lỉnh chạy ra ngoài.
Cảnh tượng chan chứa yêu thương đó đã được gói gọn trong ánh nhìn của bác sĩ Phùng Bảo. Anh đi theo cô xuống căng tin. Thấy cô mua hai phần, một cháo, một cơm, anh biết Ngọc định về phòng ăn với Hiếu nên bắt chuyện luôn:
- Chào cô, hay chúng ta cùng ăn trưa, tôi có một vài việc muốn nói với cô về bệnh tình của Hiếu mà ban sáng chưa kịp nói cho cô biết.
Ánh mắt nó nhìn bác sĩ đầy lo lắng:
- Vậy ta qua bên kia ngồi, anh cũng gọi đồ ăn đi.
Không nhẫn tâm khiến nó khổ tâm thêm, nhưng với nghĩa vụ và trách nhiệm của mình, Phùng Bảo không thể giấu nó. Đợi sau khi ăn xong bác sĩ lên tiếng:
- Có lẽ chỉ còn một tuần nữa... - Đôi mắt bác sĩ không chút hi vọng.
- Sao... sao cơ?
- Bình tĩnh, cô phải hết sức bình tĩnh! Cơ thể anh ấy hiện không còn tiếp nhận thuốc nữa. Mọi cách cầm cự đối với giai đoạn này đều không thể áp dụng lên cơ thể anh ấy...
- Đừng nói nữa, xin anh, hãy coi như tôi và anh chưa nói chuyện gì cả... Cứ coi như là thế đi!
Loạng choạng đứng dậy bước đi, nó chẳng còn tâm trí chào hỏi vị bác sĩ đã tận tình chăm sóc cho người yêu mình. Nó cứ đi, đi trong vô định.
Mắt nó nhòe đi, bao nhiêu kỷ niệm xa xưa chợt ùa về. Anh vẫn đây mà sao những kỷ niệm đó lại về như thác nước. Anh vẫn còn đây mà! Nó tự trách và khóc lớn ở góc tường phía sau căng tin.
...
Lau khô những giọt nước mắt, nó vào nhà vệ sinh thoa thêm chút phấn cho tươi tỉnh rồi mang cháo vào cho anh.
- Hì, sao hôm nay họ lại hết cháo sớm thế chứ, làm em phải đi tận ra ngoài để mua đó, đi bao xa mới thấy. Anh có đói không?
- Anh không. Có chuyện gì à em? - Siết chặt lấy tay nó, anh nhìn nó chăm chú.
- À... không, có thể có chuyện gì được chứ ạ? Hi hi. Anh đúng là đồ ngốc. Há miệng ra nào!
Rồi cứ thế nó múc từng thìa cháo cho anh, mồm không quên khen ngợi anh ngoan ngoãn biết nghe lời. Còn anh thì trong lòng dẫu có nhiều nghi hoặc nhưng không muốn để lộ ra vì sợ nó sẽ lo lắng.
Chiều tối nhân lúc nó về nhà lấy đồ anh đã gặng hỏi bác sĩ và biết được sự tình. Toàn cơ thể anh lạnh toát, bần thần nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh biết mình sắp xa nó mãi mãi rồi. Máu mũi lại chảy, anh còn ho ra máu nữa. Vội vàng lấy giấy thấm sạch, anh sợ nó sẽ nhìn thấy, sẽ đau lòng.
Tối hôm đó anh bảo Ngọc nằm lên giường ngủ cùng với anh. Nó ngoan ngoãn nghe lời. Đã lâu lắm rồi, kể từ ngày anh bệnh nó không được anh ôm lúc ngủ. Cảm giác lọt thỏm trong vòng tay anh, bị râu dưới cằm anh chọc vào trán buồn buồn thật thân quen và thoải mái. Nó siết chặt lấy người anh và anh cũng vậy. Hai người cùng chìm vào giấc ngủ sâu. Có lẽ đây là đêm Hiếu ngủ ngon nhất từ hôm nhập viện tới giờ.
Những đêm sau đó, nó đều ngủ trên giường cùng với anh... Và một buổi sáng khi thức dậy vòng tay ấy đã không còn hơi ấm.
Lạnh! Lạnh đến thấu xương! Anh đi rồi!
Nó cứ khóc và ôm lấy thân thể lạnh giá của anh trong nhà xác của bệnh viện hơn một ngày. Không một ai có thể lôi nó đứng dậy. Các bác sĩ, y tá và nhân viên bảo vệ định xông vào can thiệp, cưỡng ép kéo nó ra ngoài, nhưng Phùng Bảo đã lên tiếng kêu họ để yên cho nó. Nếu nó không kiệt sức mà ngất đi thì có lẽ nó vẫn sẽ ở đó và ôm anh mãi.
Hôm sau khi nó tỉnh lại, bác sĩ Phùng cùng một số người vào kiểm tra sức khỏe cho nó và bàn với nó về việc hỏa táng Hiếu. Nó chỉ lặng im và khóc, Phùng Bảo nói gì nó cũng gật đầu.
Ôm lọ tro của anh, chính tay đặt người nó yêu xuống cái hố vuông vắn được đào sẵn. Ai cũng tưởng nó sẽ khóc. Nhưng lần này nó không khóc. Nó biết mình sẽ lại gặp anh ngay thôi...
...
Cảm ơn bác sĩ Phùng cùng bạn bè và đồng nghiệp rồi nó cũng về lại căn hộ thuê ở tầng mười của một khu chung cư.
Mọi thứ trong căn nhà đều có hình bóng anh. Nó nghe văng vẳng bên tai tiếng anh gọi nó dậy ăn sáng. Nó chạy vào phòng ngủ và thấy anh đang khỏe mạnh ngồi bên giường hôn môi nó, kéo nó dậy. Rồi lại có tiếng anh gọi nhờ nó lấy giúp cái quần khi anh đang ở trong phòng tắm. Nó cũng nhanh nhảu trả lời và vội vã lấy quần. Nhưng khi bước đến phía cửa phòng tắm, mọi thứ bên trong trống rỗng và yên ắng quá đỗi. Nó bật khóc nức nở.
- Đồ ngốc, anh không chỉ ngốc mà còn tồi nữa. Sao dám bỏ rơi em, tại sao?
Khóc tức tưởi một hồi rồi nó ngủ lúc nào không hay. Trong mơ nó thấy một cậu nhóc kháu khỉnh đang ôm con gấu bông rách, nó tới bên và nói:
- Chào bạn, tớ là Hiểu Ngọc, tớ năm tuổi, hôm nay tớ mới tới đây. Bạn đang chơi gì vậy, cho tớ chơi cùng được không?
- Tớ là Hiếu, bạn có thể chơi cùng tớ, nhưng phải gọi là anh, vì tớ hơn bạn một tuổi.
Rồi hai đứa trẻ cùng nhau vui đùa. Rất hạnh phúc!
Khung cảnh lại dịch chuyển đến thời điểm mà nó và anh chào tạm biệt mọi người ở cô nhi viện để tự lập kiếm sống.
- Ngọc à, dậy thôi, mình tới thành phố rồi. - Giọng anh ấm áp quá.
Mở mắt tỉnh dậy, mọi thứ tối đen, không anh, không gì cả, trống trải... Nó biết đó chỉ là giấc mơ. Quờ quạng bật công tắc điện, mọi thứ vụt sáng nhưng sao không sáng như khi anh còn sống. Cảm giác u tối lạnh lẽo ôm trọn lấy nó.
...
Ngày thứ hai sau khi anh mất, nó đi làm trở lại. Vác bộ mặt không sức sống tới nơi, quản lý của cô diễn viên nó nhận trang điểm bảo nó hôm nay đừng đi theo đoàn. Chắc thấy bộ dáng của nó quá nhợt nhạt, họ sợ làm ảnh hưởng tới cả đoàn nên nói thế. Vậy là nó được tan ca sớm. Một ngày nghỉ bất thường khiến nó không muốn về nhà.
Dạo một vòng công viên mà nó và anh thường hay lui tới sau khi hết giờ làm, nó tìm một cái ghế đá ngồi xuống cho đỡ mỏi chân. Những cơn gió cuối thu nhẹ nhàng thổi bay mái tóc dài mượt mà của nó. Từng sợi tóc bay lòa xòa trước mặt, nó chả buồn đưa tay lên vén cho tóc gọn vào mang tai. Cứ như vậy, nó mặc cho những sợi tóc lởn vởn đùa nghịch khắp gương mặt mình. Rồi chợt có tiếng nói:
- Để anh cột tóc lại cho, đưa anh cái dây chun trong ngăn thứ nhất ấy. 
- Chờ em một lát.
Vô thức với tay định lấy dây chun, nó chợt khựng lại rồi cười giễu chính mình.
Đứng dậy, nó đi thêm một vòng nữa. Từng chiếc lá vàng khô khốc rơi theo chiều gió, chúng xào xạc khi chạm đất. Thanh âm nghe mới cô đơn làm sao!
- Hiếu à! Em nên làm gì? - Quay sang bên cạnh nhìn... mà không thấy anh.
Nó lại tiếp tục bước đi. Nó thấy rất nhiều các cặp tình nhân tay trong tay thật hạnh phúc.
- Nắm tay em đi! - Đưa bàn tay lên để rồi chẳng thấy ai nắm lấy.
Từng giọt lệ lăn xuống, mặn chát! Nó rời công viên.
...
Tối đó nó không ăn cơm, chỉ ngồi thu lu trên giường và nhìn ra cửa sổ. Hôm sau nó nghỉ làm, cả ngày trời không lết xác ra khỏi giường, vẫn giữ nguyên tư thế của ngày hôm trước. Đôi tay nó mân mê cái vòng tay bằng đá màu xanh ngọc mà anh tặng. Nó nhớ về cái đêm cuối cùng ở bệnh viện. Lúc đó anh đã ôm nó thật chặt, nói toàn những điều lạ lùng:
- Từ đợt anh bệnh, không ai trang điểm cùng, em có thấy mệt không?
- Mệt gì, em làm còn nhanh hơn ấy, vì chỉ có làm nhanh mới tới bên anh sớm hơn.
Anh siết chặt nó hơn.
- Nếu anh mãi mãi không thể cùng em trang điểm thì sao?
- Nói gở, em sẽ đấm anh đó! - Nó ngẩng đầu lên lườm anh, rồi lại rúc vào ngực anh. Mùi thuốc trên người anh khó chịu quá, nhưng nó vẫn cảm thấy chẳng muốn xa anh.
- Hôm nay anh mệt quá!
- Không sao đâu, chẳng qua là đêm hôm trước anh khó ngủ thôi. - Nó trấn an anh, nhưng trong lòng lại đang vô cùng lo sợ.
- À, nhớ giữ chiếc vòng tay anh tặng cẩn thận nha. Còn cả móng tay nữa, suốt ngày thấy sơn màu vàng, xấu chết được. Tóc tai thì nhiều màu, nhìn nghịch ngợm và chẳng dịu dàng gì cả. Em phải biết chăm chút cho bản thân và luôn giữ gìn sức khỏe... - Anh thủ thỉ bên tai nó, thanh âm đều đều, nhưng có gì đó như lời trăng trối vậy.
- Xì, anh thử có chuyện gì xem, em sẽ đập vỡ nó. Còn màu móng tay và màu tóc này hồi đầu ai kêu thích nó nào? Còn nữa sức khỏe của em, chờ anh khỏe lại rồi chăm em đó! Hừ... Anh định trốn tránh trách nhiệm của người chồng tương lai chắc! - Nó vờ cáu gắt.
- Hi hi. Em có mà dám! - Anh xoa đầu nó rồi vô thức chìm vào giấc ngủ khi chưa nói chuyện xong.
Không thấy anh nói gì thêm nữa, nó gọi:
- Anh, Hiếu à! - Thấy tim anh vẫn đập, da thịt anh vẫn ấm, nó cũng yên tâm mà ngủ.
Chắc nó không bao giờ biết đó là lần cuối cùng được nằm trong vòng tay anh, được anh ôm, được anh tựa cái cằm lởm chởm râu vào trán, được anh hôn nhẹ nhàng... Nó mất anh, mất anh mãi mãi rồi.
Sáng hôm đó, cánh tay anh cứng đờ chả thể buông được nó ra. Hơi lạnh xung quanh anh bao phủ lấy nó. Nó biết anh đi rồi. Nó khóc nấc lên. Mãi sau đó khi y tá đi kiểm tra đến phòng của Hiếu, thấy nó đang khóc còn anh đang bất động trong tư thế ôm lấy cơ thể nó, y tá mới hốt hoảng kêu bác sĩ tới. 
...
Mọi thứ của buổi sáng ngày hôm đó như ăn sâu vào não bộ nó, từng hình ảnh cứ chập chờn ẩn hiện. Mệt lả vì nhịn ăn, những ảo giác bắt đầu xuất hiện xung quanh nó nhiều hơn. Tay vẫn mân mê cái vòng, nó thôi không nhìn ra ngoài cửa sổ nữa mà dựa đầu vào tường, miệng lẩm bẩm:
- Con kiến Hiếu Tồ Tẹt ngu ngốc, đồ ngu ngốc, ngu ngốc. 
Rồi nó ngủ thiếp đi, ngủ đến tận đêm hôm sau.
***
- Hiếu à!
Nó giật mình tỉnh giấc. Đây là đêm thứ tư sau ngày anh mất. Lạnh sống lưng, nó đứng dậy tìm điều khiển để tăng nhiệt độ điều hòa. Một lúc sau thấy thân nhiệt bình ổn, nó đẩy cửa bước ra hành lang. Một luồng gió lạnh phả vào da thịt, lớp váy ngủ mỏng tang có lẽ chẳng thể giữ ấm cho nó. Nếu như anh còn sống thì lúc này đây anh sẽ ôm nó từ phía sau. Nó đơn giản là lại đang nhớ anh đến nghẹn ngào.
- Em đi theo anh nhé? 
- Em theo anh nhé?
- Em mệt mỏi quá!
- Không có anh em biết làm sao?
- Anh ở đâu?
Nó đứng đó, từ tầng mười nhìn trân trân xuống dưới. Nó quyết định đi tìm anh!
Giữa đêm hôm đó, tiếng còi xe cứu thương réo rắt vang vọng vài dãy phố. Có cô gái nào đó rơi tự do từ tầng mười của tòa chung cư mười lăm tầng xuống, cô gái ấy nằm giữa vũng máu, nở nụ cười rồi ra đi. Trên tay vẫn nắm chặt nửa chiếc vòng bằng đá màu xanh ngọc, nửa còn lại của chiếc vòng bị văng ra gần đó lẫn lộn vào dòng máu đỏ tươi đang chảy ra từ cơ thể cô.
Ngọc đi rồi. Trên con đường trắng xóa ấy có bàn tay ấm áp nắm lấy tay nó, hai người họ mỉm cười và biến mất.
...
Bệnh viện, giữa đêm có một ca cấp cứu được chuyển tới, bác sĩ Phùng Bảo đang vội vã cùng các y tá đẩy bệnh nhân vào phòng phẫu thuật thì ở chiều ngược lại một tốp các nhân viên y tế cũng đang đẩy một cái xác đi qua. Anh vô tình nhìn thấy cánh tay buông thõng chảy tong tong máu, móng tay sơn vàng, trên tay cầm chặt mảnh vòng bằng đá màu xanh ngọc. Anh thoáng giật mình, dừng lại quan sát thêm chút nữa thì thấy vài sợi tóc highlight màu xanh dương lộ ra do tấm khăn trùm không phủ kỹ, đang tính chạy theo xem là ai thì một thành viên trong đội phẫu thuật giục anh. Tự trấn tĩnh bản thân, anh bước về phía ngược lại và đóng cửa phòng phẫu thuật. 
Sau khi hoàn thành công việc, anh tới nhà xác ngay. Hồi hộp đến nghẹt thở, anh từ từ kéo tấm khăn trùm ra. Chết sững vài chục phút, anh đậy lại tấm khăn và đi ra ngoài. 
Lần này là anh ôm lọ tro của Ngọc đặt ngay ngắn xuống cái hố vuông vắn được đào trước. Nhìn từng xẻng đất phủ lên mà lòng anh thắt lại. Nếu tối qua anh bỏ qua cảm giác ngại ngần để tới tìm nó thì có lẽ...
Bóng dáng bác sĩ xa dần, còn lại nơi đây là hai nấm mồ sẽ sớm xanh cỏ theo năm tháng.
Năm đó Hiếu hai mươi hai tuổi và nó hai mươi mốt tuổi...

Thiên Yết
(2: 33 pm - 30/06/2015)