Thursday, October 8, 2020

Chiếc hôn nhỏ trong gió

Ảnh: Internet

Có người hỏi tôi mùa nào đẹp nhất, có người hỏi tôi trái tim của tôi có gì, tôi im lặng nhấp tiếp ngụm cà phê đắng ngắt không bỏ đường, nhìn ra phía xa rất xa, nơi mà ánh mặt trời ngả màu chiều muộn cùng gió mùa thu dịu nhẹ. Tôi đã không trả lời câu hỏi đó mà chuyển sang câu chuyện khác để buổi gặp mặt giữa tôi và họ có thể tiếp nối cho đến khi tất cả đã uống cạn đồ uống trong cốc của mình.


Mùa nào đẹp nhất? Bạn đã từng chia tay bao giờ chưa? Bạn đã yêu ai nhiều tới nỗi ngay cả khi người ta rời bỏ bạn mà bạn vẫn tin yêu chưa? Tôi đã yêu một người như vậy vào những năm tháng còn mặc áo sơ mi trắng cùng váy xanh học trò cười tươi rói dưới những tán phượng đỏ rực rỡ, tôi đã yêu một người như vậy và vào lúc đó. 

Cùng nhau dạo khắp những con phố, cùng nhau ôn bài thư viện, cùng nhau đi hội chợ, cùng nhau xem phim, cùng nhau chạy dưới cơn mưa rào, cùng nhau hà hơi ấm vào đôi bàn tay lạnh ngắt khi đông về, cùng nhau đi dưới một chiếc ô nhỏ xinh khi nắng lên và khi mưa phùn bay nhẹ trong gió... Tôi và người đó đã bên nhau nhiều lần bốn mùa trong năm như thế. Vậy thì mùa nào là mùa đẹp nhất trong tôi đây?

Trái tim tôi có gì? Tôi mỉm cười khi nghĩ về câu hỏi đó. Hình ảnh người đó ngập tràn tâm trí tôi, đôi mắt, nụ cười, sự mỏi mệt khi căng thẳng hiện hữu trên gương mặt của người ấy hay cả những nét xấu xí nhất mà tôi từng chứng kiến đều khiến tôi mỉm cười. Trái tim tôi đơn giản là có tất cả những điều liên quan tới người ấy.

Nhưng bạn biết không, vào một ngày mùa thu, khi mà cơn gió mát dịu thổi quanh chúng tôi, một khoảng cách được dựng lên tuy vô hình nhưng cứng rắn tới bất ngờ. Bốn mắt chạm chau, hai đôi tay cũng chạm nhau, chúng tôi ngắm nhìn đối phương thật lâu, lâu tới mức những sự vật xung quanh đang diễn ra như thế nào cũng không ai trong chúng tôi mảy may để tâm. Rồi sự im lặng cũng không thể cứ mãi bao trùm không gian ngày hôm đó, người ấy đã nói lời chia tay và đặt lên trán tôi một chiếc hôn nhỏ. Đó là chiếc hôn đầu tiên giữa tôi và người ấy sau bao tháng năm học trò gắn bó. Người ra đi vì ước mơ và khát vọng, ở bên tôi người cảm thấy không thể có tương lai. Tôi mỉm cười buông tay quay bước đi mà không một lần ngoảnh đầu nhìn lại. Vì yêu thương người ấy mà tôi chấp nhận tất cả. Mọi khoảnh khắc diễn ra giữa hai chúng tôi cho dù là chia ly cũng là những khoảnh khắc đẹp nhất mà tôi sẽ mãi mãi cất giữ nó ở nơi sâu thẳm nhất trái tim mình.

Gi
(08/10/2020 - 3:25 pm)

No comments:

Post a Comment