Ảnh: Internet
Tôi biết một đôi yêu nhau, họ hạnh phúc lắm. Mãi sau này khi hai người đăng một tấm ảnh chụp chung và vài dòng ngắn gọn như một tin thông báo thì tôi mới biết là họ đã thành đôi. Họ yêu nhau chắc có lẽ một năm hoặc hơn, nhưng không khi nào thấy ai trong hai người đăng bất kỳ điều gì về đối phương lên mạng xã hội cả.
Điều đó
không có nghĩa là họ không yêu nhau. Vì họ tin tưởng đối phương, vì họ biết đến
một ngày nào đó khi tình yêu đủ chín thì sẽ tự công khai thôi nên chẳng ai
trong cả hai phải tỏ ra vội vã.
Tình yêu của
họ êm đềm như con sóng những ngày yên ả không gió bão, cứ thế nhẹ nhàng rì rào
đẩy đưa. Họ có chung một niềm đam mê là làm nghề về du lịch nên mỗi chuyến đi
tình cảm của họ như sát gần nhau hơn.
Khắp nơi
trên đất nước Việt Nam này sắp phủ kín dấu chân của họ. Nỗi cô đơn ban đầu và
niềm tin sau này kéo họ gần nhau hơn và dần dần trở thành một mối quan hệ khăng
khít mà nhiều người ao ước.
“Điều gì
khiến em mỉm cười mỗi sớm!” Chàng trai hỏi cô gái.
“Được chiếc
cằm lởm chởm râu của anh cọ vào trán em!” Cô gái trả lời.
Họ rất vui
vẻ, họ rất hạnh phúc, chỉ hai người biết đâu cần cả mạng xã hội tung hô. Chính
thứ tình cảm đơn thuần ấy của họ khiến tôi thay đổi thật nhiều cách nghĩ về một
tình yêu đúng nghĩa.
Các bạn à,
yêu đâu cần mạng xã hội đề tên.
---
Viết cho một
ngày nắng lên ---#Gi---
(2:42pm - 21/10/2020)
No comments:
Post a Comment