(Ảnh: Page Du Phong) |
Khi một mối
quan hệ kết thúc nó đốt cháy tất cả mọi thứ xung quanh bạn. Các mối quan hệ
liên quan đến trục quan hệ chính đó cũng dần tan ra. Những người tưởng chừng
thân tới nỗi không cách nào chia cắt bỗng dưng chẳng còn nói với nhau dù chỉ nửa
lời. Và tình trạng của tôi khi đó chính là như vậy…
Tôi và một
người nào đó quấn quýt, yêu thương nhau tới từng tế bào và cũng ngọt ngào như
những lời người ta hay hát trong các bản tình ca. Ấy vậy mà vào một ngày không
nắng, không mưa tôi và người đó chẳng còn là gì của nhau nữa. Tôi vật lộn trong
những mất mát bất chợt ấy. Ban ngày tôi vẫn cười nói với tất cả mọi người,
nhưng khi đêm xuống một nỗi buồn mênh mang như biển rộng bao phủ lấy tôi, những
giọt nước mắt nóng hổi tràn ra ướt cả chiếc gối. Nhiều đêm như vậy trôi qua,
nhiều ngày như vậy tiếp diễn… Giận hơn cả là trong nỗi đau khổ dằn vặt khôn
nguôi lại là nỗi nhớ đến quặn thắt cõi lòng. À thì ra chỉ mình tôi là người còn
tình cảm trong mối quan hệ đổ vỡ ấy.
Tôi lạc lối
trong chính câu chuyện của mình, vẽ vời thế nào cũng không thấy dù chỉ là một
cánh cửa nhỏ để bước ra. Vào lúc tưởng chừng như không thể chịu đựng nổi, tôi đọc
được một câu như thế này: “Chúng ta trong cuộc đời, nhất định sẽ có lần bị người
khác tổn thương và làm tổn thương người khác, không thể tránh khỏi được. Đôi
khi, điều đó tự nhiên đến mà không phải lỗi do ai cả, chỉ là sự tác hợp nhầm lẫn
của duyên trời. Không sớm thì muộn, cái khoảnh khắc chúng ta phải đối diện với
tình cảm của mình cũng tới, để rồi sau này, dù cho người từ chối mình hay mình
từ chối người, cũng coi như đánh mất một đoạn tình cảm và những kỳ vọng rất
chân thành nơi nhau.” Đây là câu nói được trích từ cuốn “Bình thản đối diện nhẹ
nhàng bước qua” của tác giả Du Phong. Câu nói ấy dẫn tôi vào một thế giới khác,
một thế giới thực tế hơn. Ở thế giới đó tôi không còn cố chấp với những mất mát
mà thay vào đó là học cách chấp nhận và bước qua.
Mỗi một
trang sách lại là một bài học, một cách sống, một sự giải thoát khỏi những khúc
mắc mà bấy lâu cứ quẩn quanh mãi chẳng thể rời đi. Có những dòng khi đọc đến
khiến tôi bật khóc vì nghĩ đến câu chuyện buồn bã của mình trong quá khứ, nhưng
cũng lạ thay sau khi gập toàn bộ cuốn sách lại cõi lòng tôi lại thanh thản vô
cùng. An yên và tự tại. Bởi vì tôi đã thực sự nhận ra trong cuộc đời của một
con người ngoài tình yêu nam nữ ra thì còn vô vàn tình yêu khác. Quan trọng hơn
cả đó là tình yêu gia đình và yêu chính bản thân mình. Đây là hai tình yêu lớn
mà chúng ta không bao giờ được quên.
Nếu bạn đang lạc lối như tôi đã từng thì hãy tìm tới những cuốn sách có nội dung tích cực như trên. Hãy dùng toàn bộ tâm trí của mình để đọc và cảm nhận chúng. Hãy học cách buông bỏ giống tôi. Buông bỏ ở đây không có nghĩa là chúng ta phải quên, phải xóa hết hình bóng của một người nào đó khỏi đầu mình, mà đơn giản chỉ là chúng ta không còn đau khi nghĩ đến họ nữa mà thôi!
Gi
(11:02 - 21/12/2020)
No comments:
Post a Comment