Friday, October 9, 2020

Tôi không còn một mình

Ảnh: Internet
Tôi đã sợ hãi cuộc sống này vô cùng. Nó cô đơn lắm.

Mỗi khi tôi đứng từ trên cao nhìn xuống dòng người phía dưới, tôi lại thấy lòng mình xa lạ. Xa lạ tới nỗi tôi nghĩ rằng chẳng thể nào tiếp tục đi tiếp cuộc đời này được nữa.

Tôi sợ cảm giác mỗi sáng thức dậy phải đối mặt với khó khăn từ công việc cho đến chuyện tình cảm và các mối quan hệ xã hội. Nó bí bách và ngột ngạt như có một bàn tay vô hình muốn bóp lấy cổ tôi.

Bạn có biết không trái tim của tôi có một vết nứt. Nó là tất cả tổn thương gom góp trong quá trình trưởng thành của tôi. Nó nông hay sâu tôi không rõ, chỉ biết khi không có việc gì để nghĩ, tôi nghĩ tới nó thì rất đau. Đau lắm!

Làm sao để thoát ra khỏi những nỗi niềm "ẩm mốc" đó?

Tôi chợt nhận ra mình cần phơi nắng! Tôi đem trái tim mình về phía ánh sáng, phơi chúng và không động tới chúng nữa. Tôi dùng cái đầu nhiều hơn là cảm xúc. Mọi thứ tôi làm đã có lý trí thay vì chỉ biết rửa mặt bằng nước mắt như trước đây.

Các bạn ạ, nắng đẹp lắm! Ấy vậy mà lâu nay ngay cả khi đứng dưới một bầu trời đầy nắng và gió tôi vẫn thấy ủ dột và buồn bã. Cảm giác nhắm mắt và tận hưởng một ngày tràn ngập ánh sáng thật tuyệt vời.

Những trang sách cũng đi bên tôi trong suốt quá trình con tim bị thương tổn, từng trang sách là từng trải nghiệm mới và hơn hết chúng là người bạn cần mẫn và tận tình bao bọc lấy tôi. Sự cô đơn dần rời xa...

Tôi từng là một người hay cười nhưng có những khoảng thời gian nụ cười như chết đi trên khuôn mặt tôi. Nhưng dần dần chúng đã xuất hiện trở lại. Chúng giúp tôi thoải mái hơn khi gặp những người khác, bởi khi giao tiếp nụ cười chính là điều đẹp đẽ và tự tin nhất mà chúng ta có thể mang đến cho người đối diện. Nụ cười sẽ lan tỏa mọi năng lượng tích cực và phá vỡ mọi sự tiêu cực.

Rũ bỏ lớp vỏ sợ hãi và cởi mở hơn, tôi không còn cuộn mình trong cô đơn nữa. Bên tôi đã xuất hiện những người đồng hành mới, những người cảm nhận được sự thay đổi trong tôi, những người có cùng tần số và cung bậc cảm xúc với tôi. Chúng tôi thấu cảm và động viên lẫn nhau.

Tôi không còn một mình nữa, bàn tay tôi đưa lên cũng đã có người nắm lấy... và tôi đã tin hạnh phúc là có thật!

Gi
(09/10/2020 - 9:16pm)

No comments:

Post a Comment