Saturday, January 21, 2017

Có tiếng gió lướt qua - Chương 3


Chương 3

Quả đúng như vậy, Tâm nhìn cô đầy hoài nghi. Cậu biết trường mình vốn bị đồn là có ma và nhiều lần chính cậu cũng đã muốn cảnh báo Ngọc. Nhưng vì cậu chưa bao giờ tận mắt thấy nên vốn chỉ nghe để biết và đề phòng chứ không thật sự tin. Giờ cô lại nói hôm trước mình gặp ma và con ma đó vừa xuất hiện trong mơ khẩn khoản van xin cô giúp anh ta siêu thoát, quả thực Tâm nhất thời không thể tin được.
- Bạn đã mệt quá thôi, ma mãnh gì ban ngày ban mặt thế này. - Tâm cố gạt đi những điều mà cô vừa nói.
- Ừ chắc có lẽ...
Ngọc hờ hững trả lời, đôi mắt không thể giấu nổi sự thất vọng. Cô quyết định giữ kín chuyện này không kể cho ai nữa, mọi người sẽ không tin và có khi còn đem cô ra làm trò cười.
Hôm nay trời u ám hơn mọi khi, từ sáng cho đến trưa, chiều không khí đều thật ảm đạm Ngọc mang theo tâm trạng sợ hãi trở về nhà, đứng ngoài cổng cô ghì chặt tay lái xe đạp, hít một hơi sâu rồi định đẩy cổng bước vào thì người con trai đó lại xuất hiện, anh ngoái đầu lại nhìn cô bằng áng mắt u buồn chứ không đáng sợ như lúc sáng nay cô thấy trong mơ.
Ngọc sợ hãi lùi lại thì anh đã đứng sau cô từ lúc nào, anh nhìn cô nơi khóe mắt rơi xuống một giọt lệ màu đỏ rồi biến mất. Cô ngã khụy xuống đất và bị cả chiếc xe đạp đổ vào người, nhưng lúc này cô không còn cảm giác gì nữa. Mọi thứ cứ xoay vòng giữa thực và ảo. Cô lại ngất. Những cơn gió cứ quấn lấy thân thể Ngọc, ve vuốt xung quanh gò má và làm rối bời mái tóc dài đen mượt của cô.
Tỉnh lại trong căn phòng y tế - phòng của Thanh Phong, cô thấy đầu choáng váng. Đang tính đứng dậy về lại nhà kho thì bà chủ khẽ đẩy cửa bước vào mang theo một bát cháo và một cốc sữa nóng hổi.
- Cứ nằm đi cháu. - Bà vội vã tiến đến, đặt khay đồ lên mặt bàn và đẩy nhẹ người Ngọc xuống nệm kéo chăn đắp cho cô.
- Cháu không sao mà cô, cứ để cháu về phòng đi ạ.
Ngọc gỡ tay bà chủ ra, vẫn một mực muốn rời khỏi. Đây là phòng của Phong, cô không đi nhanh biết đâu tí nữa sẽ lại gặp anh. Nghĩ đến đây thôi là Ngọc đã thấy lạnh hết sống lưng.
- Cô biết đêm qua cháu thức trông cu tí nên không được nghỉ ngơi, sáng lại phải đi học sớm, vừa về đến cổng thấy cháu ngất nằm đó quần áo lấm lem cô thấy áy náy quá. Cháu tuy làm giúp việc cho nhà cô nhưng cũng là con cái nhà người ta, cô không thể đối xử không công bằng với cháu được. Cứ nghỉ ngơi cho khỏe. Hôm nay cô cho phép cháu ngủ lại đây. - Bà cười hiền dịu nhìn cô.
- Dạ... dạ thôi ạ. Cháu quen ngủ nhà kho rồi. - Ngọc vẫn cố từ chối ý tốt của bà. Vì cô sợ gặp anh. Cô thật sự sợ lắm.
- Con bé này có nghe lời không!
Bà chủ nghiêm giọng. Bà chỉ muốn tốt cho cô thôi. Bà coi cô như con cháu trong nhà vậy, luôn tin tưởng và yêu mến cô.
Biết không thể từ chối bà cô đành nghe theo.
- Dạ... cháu biết rồi ạ, cháu cảm ơn cô. Vậy còn mẹ cháu thì sao ạ? - Ngọc bỗng cảm thấy lo, vì từ khi tỉnh lại không thấy mẹ. Hôm nay một mình mẹ làm việc chắc sẽ vất vả lắm.
- Mẹ cháu đang giúp Thanh bế em. Cô nói qua tình hình của cháu với mẹ rồi, cháu khỏi lo bị mắng.
- Dạ, ý cháu không phải vậy...
- Thôi không phải nói nhiều, cháu nghỉ ngơi rồi ăn chút cháo đi. Nhớ uống sữa nữa nhé, cô ra ngoài đây.
Tiếng cửa gỗ khép lại vừa dứt Ngọc cũng buông một tiếng thở dài. Cô thầm nghĩ hôm nay là ngày giỗ của Phong chắc mẹ và bà chủ bận lắm. Vậy mà giờ cô còn nằm đây nghỉ được. Tuy tự trách mình nhưng cô cũng không muốn làm trái ý bà chủ, để bà phải giận cô còn buồn hơn.
Nghĩ ngợi mãi rồi cũng thấy đói, Ngọc xúc từng thìa cháo thơm ngon cho lên miệng ăn, cô chưa từng được thưởng thức bát cháo nào ngon đến vậy. Phải chi cô biết bí quyết thì sẽ nấu cho mẹ mỗi lúc mẹ bệnh. Hôm nào đó cô nhất định nhờ bà chủ dạy cô nấu.
- Em luôn nghĩ cho mẹ nhỉ? Em không hận bà ấy vì suốt ngày đánh đập em sao?
Phong từ đâu lại xuất hiện, anh ngồi ngay sau lưng cô.
- Không phải chứ! Ôi không!
Ngọc kêu lên khe khẽ. Cô chả muốn bận tâm đến những gì anh vừa hỏi, ngay lúc này cô chỉ muốn chuồn ra ngoài thôi, lát nữa anh mà vụt lên trước mặt cô sẽ sợ hãi mà hét toáng lên mất. Nghĩ vậy cô đứng dậy cố bước thật nhẹ ra phía cửa. Nhưng Phong là ma chứ không phải người nên mọi tiếng động dù nhỏ nhất anh đều biết. Anh lại lên tiếng:
- Đừng bỏ đi, cũng đừng sợ hãi. Hãy nghe anh nói chút thôi... được không? Xin em đấy!
Nghe vậy Ngọc thấy anh cứ tội tội đành thu người ngồi lại trên nệm, nhưng cô vẫn xoay lưng về phía anh. Cô sợ phải nhìn thấy cặp mắt thâm quầng và đôi tay đầy máu của anh.
- Chỉ là đã lâu quá rồi anh chưa được giao tiếp với ai, em cũng biết mà... chẳng ai có thể nhìn và nghe thấy anh. - Phong cười đầy chua chát. - Anh không biết vì sao sau khi cắt tay tự vẫn anh lại bị kẹt không thể siêu thoát. Rõ ràng như em nói anh đã lựa chọn cái chết thì anh nên đi đi... nhưng anh không thể. Là anh không thể em ạ...
Phong buồn bã kể cho cô nghe tâm sự chất chứa bấy lâu nay trong lòng mình.
- Phải chăng anh còn điều gì lưu luyến? - Ngọc lấy hết dũng khí quay lại nhìn anh trò chuyện. Cô thấy thương anh quá. Chắc anh đã phải rất khổ sở.
Phong thấy vậy, mỉm cười nhìn cô rồi lại thẫn thờ nhìn ra cửa sổ, lúc này ngoài kia trời đã tối thui anh đâu thể thấy gì, nhưng anh còn biết hướng đôi mắt mình đi đâu nữa.
- Anh không rõ. Anh nhớ nhất là lúc anh vừa tắt thở, mọi thứ xung quanh như ảo ảnh vậy, anh đã thấy cô ấy nhìn anh khóc rồi biến mất, thậm chí cũng đã thấy mọi người la hét khi nhìn thi thể anh trong vũng máu... anh không thể làm gì cả, anh cố đuổi theo cô ấy nhưng không được. Anh cũng thử cố nói chuyện với mọi người nhưng vô vọng. Họ không thể nghe thấy anh.
- Em nghĩ chị ấy đã đi rồi.
Ngọc nhìn anh trong sự đồng cảm và xót xa. Nếu nhìn thoáng qua thì thấy anh thật đáng sợ, nhưng khi đã lắng nghe và nhìn sâu vào đôi mắt anh thì lại nhận ra anh thực chất chỉ là một hồn ma yếu đuối mà thôi.
- Có lẽ vậy! Anh từng đến nhà cô ấy mong có thể gặp được linh hồn của cô ấy ở đó, nhưng tất cả những việc anh làm chả mang lại điều gì hết.
Phong bật khóc trong tức tưởi. Đã gần chục năm rồi, đây là lần đầu tiên một con ma như anh có thể thản nhiên rơi nước mắt. Ngọc thấy vậy liền đưa tay lên lưng anh vỗ nhẹ dẫu biết rằng việc làm đó chả giúp gì được, vì thực tế cô chỉ đang chạm vào không khí.
- Em hiểu mà. Em đồng ý giúp anh. Cần gì anh cứ bảo em là đươc. - Ngọc nhìn anh cười híp mắt. Cô muốn anh cảm thấy thoải mái hơn.
- Cảm ơn em. - Phong xúc động. Anh không nghĩ cô sẽ giúp anh.
- Em đã làm được gì đâu mà cảm ơn hả anh. Mà hôm nay là ngày giỗ của anh đó. Anh không qua phòng ăn cơm mẹ anh nấu đi.
- Anh có phải người nữa đâu em. Ma quỷ như anh không đói em ạ. Thứ bọn anh cần là mùi vị thôi. Chỉ là để ngửi mùi hương rồi tự an ủi mình.
Phong nhún vai nhìn cô cười. Hành động này nếu là của một người con trai bình thường chắc sẽ rất đáng yêu, nhưng là của một con ma thì không hề. Theo cảm nhận của Ngọc thì nó còn có vài phần khủng khiếp nữa. Nhưng vì đã chấp nhận làm người giúp anh siêu thoát nên cô hạ quyết tâm sẽ tập quen với hình ảnh xấu xí, đáng sợ của anh và tự hứa với bản thân sẽ cư xử với anh như với những người bạn bình thường khác.
- Em biết điều đó. Trước em hay thấy mọi người nói, nhiều khi nấu đồ ăn mà cứ thấy nhạt là bị ma ăn mất.
- Em vui tính vậy, ma cũng có quy tắc của ma nhé! Ma sẽ không ăn vụng nếu không được sự cho phép của những người nấu. - Phong cười lớn khi nghe cô nói vậy nhưng vẫn từ tốn giải thích để cô hiểu.
- Nhỡ đâu là những hồn ma lưu manh thì sao anh? - Ngọc chau mày nhìn anh thắc mắc.
- Ôi cô bé lém lỉnh.
Phong đưa tay lên xoa đầu Ngọc, anh không biết vì sao lại thấy quý cô đến thế. Nếu anh còn sống thì có thể làm nhiều điều để cảm ơn cô.
- Ô, em cảm nhận được anh xoa đầu em nè. À mà cũng đúng, anh có nhớ cái lần anh trả lại lắc tay cho em không? Lúc anh cầm tay em kéo vào lớp, em còn thấy tay anh ấm nóng như người sống ấy. Bảo sao em không biết anh là ma cho đến khi Hương cho em xem cái tin sét đánh ấy trên facebook. - Ngọc vui vẻ kể lại. Cô còn thấy mình thật ngốc nghếch.
- Thì anh cố tình biến thành vậy mà. Đó là khả năng siêu nhiên của một con ma lâu năm em ạ. - Phong tỏ ra vô cùng tự hào về bản thân.
- Thôi xin anh! Việc đó vui thế cơ ạ? Thế khi nãy em vỗ lưng anh có thấy gì không? - Ngọc nhìn anh bằng cặp mắt to tròn.
- Không em ạ. Thường thì chỉ có người cảm giác được ma thôi. Chứ ma ít khi chịu tác động của người. Trừ khi em là thầy bắt ma thì có thể gây tác động trở lại cho anh.
- À ra vậy.
Ngọc gật gù ra chiều đã hiểu. Thực ra quen một con ma cũng tốt mà, cô đã được mở mang đầu óc rất nhiều. Những điều thuộc thế giới tâm linh như thế này nếu không trực tiếp nghe từ anh thì có đọc sách hay xem phim cô cũng chả bao giờ tin.
- Có người tới anh đi đây. Nếu không em lại mất tự nhiên.
Phong bất ngờ nói thật nhanh rồi biến mất chỉ để lại tiếng gió vụt qua làm đung đưa tấm màn gió trên cửa sổ.
Hóa ra chả có ai vào phòng cả, chỉ là mọi người đi qua lại bên ngoài nên tạo ra tiếng động thôi. Ngọc thở hắt ra một tiếng, với tay lấy cốc sữa tu một hơi hết luôn. Bỗng thấy đầu óc quay cuồng cô nằm xuống kéo chăn ngang cổ ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Ngày qua ngày Ngọc cùng trò chuyện với Phong, nghe anh kể về gia đình, về người yêu và những cuộc ngao du đây đó ở nước ngoài. Lúc kể nhìn anh hào hứng lắm, cô cảm nhận được anh khao khát cuộc sống của một con người như thế nào. Nhưng anh không nói anh muốn sống lại mà chỉ luôn nhắc cô hãy giúp anh tìm ra nguyên nhân khiến anh chưa thể siêu thoát. Lần nào anh nói chuyện đó cô cũng chỉ mỉm cười gật đầu, còn trong lòng thì có nhiều khúc mắc kèm theo cảm giác tiếc nuối. Cô giờ đã quen với việc bầu bạn với con ma xấu xí là anh rồi, sau này anh rời đi cô sẽ ra sao nhỉ? Cô luôn tự hỏi mình như vậy.
Từ ngày thân với anh, Ngọc chả còn sợ những khi trời đang trong xanh đột nhiên u ám, sương mù giăng đầy trường nữa, vì cô biết người làm điều đó chính là anh. Cô chỉ nhoẻn miệng cười rồi lúc gặp anh thì vờ trách cứ.
- Anh cũng biết trêu người quá nhỉ? Bảo sao các bạn trường mình cứ đồn thổi chuyện có ma, hóa ra là con ma rảnh rỗi như anh trêu họ thật.
- Anh buồn chán quá mà, em đang học không trêu được em thì anh trêu họ, có sao đâu? - Phong nhún vai, nét mặt cố tỏ ra bản thân là một người vô tội.
- Thôi đi anh, nhìn anh kinh chết được, cái mặt anh có biểu cảm cỡ nào cũng không đáng yêu được đâu.
Ngọc phì cười khi thấy cái điệu nhún vai, lắc đầu đó của anh. Hình như cô đang dối lòng mình, cô không còn thấy mọi điều từ anh là kinh dị nữa, bất kể anh có trưng ra bộ mặt nào thì cô cũng chỉ thấy nó rất dễ thương. Nhưng mỗi lần cảm thấy như vậy cô đều gạt đi và nói những lời trêu đùa chê bai anh. Chỉ là cô không muốn thừa nhận mình bắt đầu thích anh...
- Kinh có cái duyên của kinh. Em không thấy thế sao?
Phong lại nhún vai lần nữa, cả hai người cứ vậy mà nhìn nhau cười đầy sảng khoái. Họ giờ như hình với bóng, điều gì sẽ chia cắt được họ đây?

No comments:

Post a Comment