Sunday, January 22, 2017

Có tiếng gió lướt qua - Chương 7 - Chương cuối


Chương 7

Một tuần sau.
- Bạn chuyển đi thật à?
Tâm nhìn Ngọc đầy tiếc nuối. Cậu sẽ không còn ngày ngày được ngắm nghía cô bạn siêng năng ngồi cặm cụi làm bài nữa. Một khoảng trống vô tận như đang được hình thành ngày một lớn trong lòng cậu.
- Sao không ở lại học, chuyển nhà thôi. Vì một con ma mà bỏ cả thành phố ư? - Hương nũng nịu níu kéo Ngọc, tuy mới quen nhưng Hương thật sự rất quý cô. Đôi mắt cô bạn long lanh như sắp khóc.
- Tớ phải đi, không vì ai cả, chỉ vì lòng tớ không thể yên thôi.
Ngọc nhìn hai người bạn rồi nhìn ra xa, những tán cây vẫn đung đưa trong gió quấn quýt lấy nhau, những khóm hoa vẫn tươi tắn nở nơi sân trường đầy nắng, chỉ là cô thì phải rời đi. Cảm giác lưu luyến đang ngày một mạnh mẽ trong tâm trí cô, đi hay ở dẫu sao cô cũng đã quyết rồi. Thở hắt ra một tiếng cô vẫy tay chào Tâm và Hương rồi quay đi.
- Chờ đã... - Tâm chạy theo níu lấy tay Ngọc. - Xin lỗi... vì trước đây đã không tin chuyện bạn kể. Tớ... tớ có thể ôm bạn được không?
Nhìn bộ dạng rụt rè của Tâm cô bất giác nở nụ cười thật tươi. Kéo Tâm lại gần, cô vòng tay ra sau lưng cậu vừa ôm vừa vỗ về:
- Bạn có phải con trai không vậy? Đồ ngốc! Tớ giống người để bụng lắm hả? Chỉ cần lúc này đây bạn lắng nghe và tin tớ là tớ vui lắm rồi. Ở lại mạnh khỏe và thành công nhé!
- Cảm ơn bạn. - Tâm khẽ thì thầm bên tai Ngọc và đưa tay lên siết chặt cô vào lòng.
Ngọc rời đi giống như nhát dao cứa nát trái tim Tâm. Vì cô là mối tình đầu của cậu. Đứng nhìn bóng dáng cô khuất dần và biến mất, giọt lệ đã rơi xuống nơi khóe mi ai đó...
Quay trở lại biệt thự chào tạm biệt mọi người, cô xin phép bà chủ vào ngắm nhìn phòng anh lần cuối, vì dẫu sao đây cũng là nơi đầu tiên mà cô mở lòng nghe tâm sự của anh. Nước mắt bắt đầu rơi, cô đang khóc... vì nhớ anh.
Một cơn gió từ ngoài cửa sổ lùa mạnh vào phòng làm toàn thân cô lạnh giá.
- Thật ra anh cũng thích em...
- Thanh Phong...
Ngọc vô cùng bất ngờ khi nghe tiếng anh, vì cô nghĩ anh đã đi rồi. Cô vui mừng định quay lại thì anh lại lên tiếng:
- Đừng! Hãy đứng đó và chỉ nghe anh thôi.
Phong đang tan biến, toàn cơ thể anh đang đỏ rực những tia lửa, chúng xiên qua da thịt làm anh ngàn vạn lần cảm thấy đau đớn. Nếu để cô trông thấy bộ dạng của anh lúc này thì mọi chuyện sẽ thật tồi tệ.
Ngọc đứng im, hai tay cứ bấu chặt vào nhau, cô cảm thấy vừa hồi hộp vừa bất an.
- Lúc đầu nhìn thấy em vào mỗi buổi chiều tối anh chỉ thấy thật thú vị, anh có chút tò mò về em, nhưng khi thấy em cảm nhận được sự xuất hiện của anh, anh đã rất vui mừng. Cố tiếp cận và muốn em giúp anh siêu thoát, đó là mục đích ban đầu của anh. Nhưng càng gần em, được bên em nói cười như một con người đang sống anh thấy tim mình rung động. Tham lam hơn, anh muốn làm người và thật sự không muốn siêu thoát hay hóa kiếp gì nữa. Nhưng...
Phong khựng lại, máu đen đang trào ra từ miệng anh. Đôi mắt anh cũng bị những tia lửa cấu xé. Anh đang cố kìm nén để không gào lên đau đớn.
- ... - Nghe Phong nói Ngọc đưa tay lên bịt miệng để ngăn bản thân mình khóc lớn lên. Nếu cô biết anh đang phải chịu đựng những gì cô sẽ hận bản thân mình suốt đời.
- Anh không muốn em tổn thương vì anh. Người và ma không thể bên nhau... - Phong nói tiếp rồi ôm chặt lấy Ngọc từ phía sau. - Hãy tha thứ cho anh và hãy... quên anh đi!
Từ khóe mắt anh rơi xuống những giọt lệ trong suốt, bao năm qua có quá nhiều thứ lần đầu tiên mà cô mang lại cho anh. Cảm giác đau đớn như chết đi lần hai này cũng vậy, vì có tình cảm với cô mà trái tim anh biết rung động trở lại và cũng đau trở lại.
- Em chưa bao giờ trách anh! Em... buông tay rồi, hãy đi đi, và... hãy thật bình yên nơi kiếp khác. Em... yêu anh! Thật sự rất yêu anh!
Ngọc khóc nức nở thành tiếng, đôi mắt đỏ hoe và sưng húp. Cô không thể chịu đựng được nữa. Việc phải buông tay anh khiến cô như muốn chết đi. Nhưng cô đã luôn phải dũng cảm và suy nghĩ tích cực vì nếu cô làm điều gì dại dột thì bi kịch giống như anh sẽ lặp lại lần nữa.
- Cảm... ơn em! Anh cũng yêu em... nhiều lắm! Yêu rất nhiều... Tạm biệt em!
Phong hôn nhẹ lên mái tóc Ngọc từ phía sau rồi tan biến cùng những tia lửa đỏ rực.
Khi một linh hồn biết được lý do vì sao bấy lâu nay mình chưa thể siêu thoát, họ sẽ phải tìm mọi cách để hoàn thành những điều còn dang dở dù có muốn hay không. Sau đó hai sự lựa chọn sẽ được mở ra: một là họ sẽ bước qua ánh sáng để được chuyển kiếp, hai là họ sẽ tan biến cùng những tia lửa của địa ngục. Lựa chọn tan biến đồng nghĩa với việc chết đi mãi mãi ở kiếp này và không được siêu sinh.
Phong đã luôn có hai sự lựa chọn như vậy. Nếu không trót yêu Ngọc có lẽ anh đã chọn cho mình cái kết khác. Anh chấp nhận không được hồi sinh ở kiếp sau để vẫn được tồn tại ở đâu đó trong kiếp này cùng với cô.
Mọi người chắc đều cho rằng Phong siêu thoát thật rồi, nhưng không phải thế, anh luôn ở đây và mãi luôn ở lại nơi đây. Anh đã biến thành cơn gió, hòa mình vào thiên nhiên và luôn quẩn quanh bên họ.
Vài năm sau.
Ngọc giờ đã là sinh viên đại học tại một thành phố lớn khác, cô vừa học vừa đi làm thêm rất nhiều công việc nên mẹ cô không còn gánh nặng nhiều như trước. Bà bắt đầu thể hiện tình cảm với cô nhiều hơn. Những bữa cơm thơm ngon được mang đến mỗi giờ nghỉ trưa, hay những cuộc điện thoại nhắc nhở cô đừng ham kiếm tiền mà bỏ bữa... đều khiến cô xúc động vô cùng. Cuộc sống của Ngọc và mẹ đang dần trở nên tốt đẹp. Mẹ cô đã quyết định chôn vùi quá khứ tủi nhục của mình mãi mãi vì cô và cũng vì chính bản thân bà.
Hàng năm vào ngày giỗ Phong, cô vẫn xin phép mẹ về thăm mộ anh. Đến trước mộ, trên tay cầm bó hoa hồng trắng muốt cô đứng lặng người nhìn di ảnh anh một lúc lâu, cô khóc. Những giọt nước mắt cứ rơi mãi, rơi mãi không ngừng. Nhưng cô đâu biết rằng khi cô khóc cũng là lúc những cơn gió chợt ùa đến, chúng hong khô những giọt lệ trên đôi mi buồn ấy và ôm ấp cô vào lòng.
Cô luôn nhớ đến anh, còn anh luôn bên cô dẫu cô có nhận ra hay không...


Thiên Yết
(01:22 pm - 11/10/1016)

No comments:

Post a Comment