Saturday, January 21, 2017

Có tiếng gió lướt qua - Chương 2



Chương 2

Một tuần sau.
Hồi trống báo hiệu hết tiết năm vừa vang lên lớp học đã nhốn nháo, từ tiếng các bạn học sinh nói cười cho đến tiếng sột soạt của sách, vở, bút, thước và các loại tạp âm khác hòa lẫn vào nhau. Một không gian vô cùng ồn ào đang được diễn ra tại lớp Ngọc.
- Ôi mãi mới tan học, tớ mong từng giây từng tích tắc ấy. - Hương đứng dậy vươn vai rồi cất sách vở vào cặp.
- Ừ, mong vậy cơ à, về trước đi nhé. Nay nhiều bài quá tớ muốn ở lại học chút rồi mới về. - Ngọc cười vui vẻ. Các bạn ở lớp đều rất tốt tính nên ít nhiều cô cũng dễ hòa nhập.
- Cứ tưởng bạn sẽ không bao giờ ở lại đây học thêm giờ nữa chứ. Chưa nghe chuyện về trường mình à? - Hương nhíu mày nhìn cô đầy thắc mắc.
- Chuyện gì cơ?
Ngọc ngơ ngác, đối với một đứa chỉ biết học và làm thêm như cô thì có thể nghe được chuyện ngoài lề gì ngoài việc học cơ chứ.
- Bye bye nha cô bạn. Nay mưa lớn vậy, tí nữa đi xe cẩn thận nha. Về thôi Hương, huyên thuyên cái gì vậy!
Tâm lướt qua nói vài câu rồi cũng nhanh chóng kéo Hương đi mất. Cậu không muốn cô bạn kia bép xép mấy chuyện ma mãnh phi thực tế với cô.
Tâm nghĩ Ngọc không hiểu chuyện gì đang xảy ra tức là cô không bị mấy việc lạ lùng ấy ảnh hưởng. Nên cậu quyết định không kể cho cô biết và ngăn cản bất kỳ ai có ý định kể chuyện đó với cô. Có lẽ cậu thật lòng quan tâm đến cô mất rồi...
Cả lớp đã về lại chỉ còn mình Ngọc. Tiếng gió rít cùng với tiếng mưa lớn cứ như dội nước vào cửa sổ làm cho cô không thể tập trung. Cô bước ra hành lang ngắm mưa. Từng vạt mưa hết xiên trái lại xiên phải theo chiều gió, cây trong sân trường không khỏi nghiêng ngả và lá rụng khắp nơi, cô ngó sang các lớp bên thì thấy vắng tanh. Tự nhủ hôm nay khu B chắc chỉ mình học muộn, đang tính quay về lớp thì cô giật mình khi nhìn thấy một học sinh nam đứng ngay phía sau.
- Hết hồn! Bạn làm tớ sợ quá.
- Tớ muốn trả bạn vật này.
Người con trai cao ráo, khuôn mặt hiền lành nhoẻn miệng cười tươi kéo Ngọc vào lớp rồi đưa tay lên ngang tầm mắt cô thả một đầu cái lắc tay xuống. Lắc bằng bạc lấp lánh dưới ánh điện cứ nhẹ nhàng đung đưa, đung đưa.
- Ô, là của tớ, bạn thấy nó ở đâu vậy? Tớ đã để dành rất lâu mới có tiền mua nó đấy, cứ tưởng mất rồi cơ. Cảm ơn bạn.
Ngọc đón lấy cái lắc tay rồi nhảy lên sung sướng. Cô đã phải tằn tiệm như thế nào cơ chứ, vì thích quá nên cô đành bấm bụng chi ra một khoản tiền khá lớn. Có thể đối với mọi người ba trăm nghìn là nhỏ bé nhưng đối với cô nó là cả một sự nỗ lực.
- Tuần trước bạn làm rơi, định trả lại bạn sớm hơn nhưng đợi mãi hôm nay bạn mới xuất hiện. - Nở nụ cười hiền hòa học sinh nam đáp lời.
- Tớ học chiều nên thường về sớm, thỉnh thoảng mới ở lại để làm bài tập thôi. Dù sao cũng cảm ơn bạn nhiều nhé. Bạn có thể gặp tớ lúc chiều mà. Bạn học lớp nào thế?
Ngọc cảm thấy có chút thiện cảm với cậu bạn này nên mạnh dạn bắt chuyện.
- Tớ học sáng, cũng lớp này, buổi tối tớ hay ở đây.
- Vậy à, thế mà tớ chưa bao giờ thấy bạn cả. Ồ, vừa hay tớ có hai cây kẹo mút đấy, đợi chút tớ đi lấy cho bạn, coi như quà cảm ơn.
Ngọc hí hửng đi về phía giữa lớp nơi cô ngồi học, cúi xuống ngăn bàn lấy trong ba lô ra hai cây kẹo, vừa định quay lên thì quyển sách rơi xuống đất, cô khom lưng xuống nhặt quyển sách cùng lúc đó có tiếng nói từ cửa lớp vọng vào:
- Về thôi!
- Ờ...
Vô thức đáp lời, nhưng thấy hơi kỳ lạ vì giọng nói này rất giống giọng nói tuần trước mà cô nghe được. Ngọc ngẩng đầu lên luôn thì không thấy ai, kể cả người bạn kia cũng không thấy. Cô bắt đầu thấy bất an liền chạy dọc hành lang khu B để tìm anh, nhưng cũng hoàn toàn không thấy. Mưa mỗi lúc một lớn, nước hắt ướt rượt hành lang làm cô trượt chân ngã sõng soài, hai cây kẹo bị cô hất văng ra xa. Một cảm giác lạnh lẽo bao trùm toàn cơ thể, Ngọc quên đi cú ngã đau đớn kia vùng người dậy chạy thật nhanh về lớp vội vã cất sách vở ra về, lần này cô quên cả tắt điện trong lớp.
Trong cơn mưa lớn cô còn không kịp mặc áo mưa vì sợ hãi, một mạch chạy ra bãi đậu xe.
Người con trai cao lớn mặc đồng phục vẫn đứng ở cửa lớp, máu trên tay nhuộm đỏ những cây kẹo mút. Anh cứ đứng đó nhìn theo Ngọc, mưa xiên hắt làm ướt mái tóc bồng bềnh màu nâu của anh...
Về đến nhà quần áo trên người ướt sũng nước, run rẩy dắt xe vào dựng ở góc sân gần mấy cái xích đu rồi Ngọc mau chóng vào phòng thay đồ. Túm lấy chiếc khăn lông khô vắt trên sợi dây thép bắc dọc nhà kho để lau khô đầu, cô lại vô tình để mắt tới những tấm ảnh chụp Phong. Lần này cô sững người vì nhận ra anh và cậu bạn cô gặp ở trường ban nãy giống hệt nhau. Chả có nhẽ... một ý nghĩ kinh khủng lướt qua đầu mình, nhưng cô đã nhanh chóng gạt bỏ nó.
- Con làm gì mà cứ đứng một mình lắc đầu thế?
- À... dạ không có gì ạ!
- Quần áo ướt còn không mau thay ra. Khoác thêm cái áo len của mẹ vào nữa.
- Con biết rồi, con cảm ơn mẹ. - Ngọc hơi xúc động, vì mẹ không mấy khi quan tâm cô.
Mẹ cô không nói gì chỉ lẳng lặng kéo cửa nhà kho rồi đi lên nhà trên. Có lẽ từ tận sâu trong lòng bà thương cô nhiều lắm, chỉ vì hoàn cảnh biến bà thành người không bình thường. Chắc có lẽ thời trẻ bà đã gặp vô vàn sóng gió...
Sáng.
Tiếng trống trường vang lên, Ngọc từ bãi đậu xe hớt hơ hớt hải chạy về lớp, chậm một chút nữa thôi cờ đỏ sẽ cho cô được đứng lên trước cờ vào thứ hai tuần sau. Cô cảm thấy bực mình vì lịch học bị thay đổi đột ngột, đêm qua cô phải thức đêm để phụ chị Thanh bế em vì chị bị ốm, còn chồng chị thì vắng nhà. Giờ người cô như đi mượn vậy, chạy vào lớp thôi mà cũng cảm thấy không còn chút sức lực.
- Lại đây, lại đây. - Hương vẫy Ngọc lại chỗ mình.
- Chuyện gì vậy? - Cô ngạc nhiên, nhưng vẫn nhanh chóng đến chỗ cô bạn.
- Đọc đi.
Hương đưa máy điện thoại cho Ngọc, cô đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy người con trai được nhắc đến ở một dòng trạng thái trên facebook nhóm của trường mình.
- Gì đây? - Ngọc hoang mang. - Anh ấy chết rồi mà. Sao... sao lại được nhắc đến ở đây. Mà... mà sao lại liên quan đến trường mình.
- Bạn biết Thanh Phong à?
Hương thoáng ngạc nhiên vì Ngọc vốn không biết chuyện ma kinh dị của trường thì sao khi nhìn thấy Phong lại tỏ ra quen biết như vậy.
- À ừ... tớ... tớ có biết chút...
Mặt Ngọc hơi tái đi. Cô cố giữ bình tĩnh để nghe Hương kể với hi vọng những điều cô đang liên tưởng đến không phải sự thật.
- Anh ta là hot boy nhân hậu và đầy tài năng ở trường ta mấy khóa trước đó, mỗi tội đa tình tự tử theo gái thôi. Chuyện ma rùng rợn được thêu dệt ở trường cũng liên quan đến anh ta đấy. Chả là hôm nay đúng vào ngày anh ta ra đi nên mấy girl trường mình mới lục ảnh nhắc lại đó. Gớm mấy đứa đấy đã sợ ma còn cứ bày trò. Mấy bữa nữa lại có kịch hay xem rồi. - Hương cười gian manh.
- Ừ... ừ, hóa ra vậy. - Nghe Hương kể đến đây mặt cô cắt không còn giọt máu. Môi bợt ra như người ngồi lâu ngoài trời lạnh.
- Ảnh anh ta mặc đồng phục nhìn lãng tử chưa, nhưng không đẹp bằng chùm ảnh anh ta chụp với mấy con cún. Bạn xem này.
Ngọc vuốt qua vuốt lại mấy tấm ảnh trên màn hình cảm ứng và không khỏi sững sờ trước hình ảnh chàng trai mặc đồng phục, đến giây phút này thì cô chắc chắn trăm phần trăm đó chính là cậu bạn đã trả lại lắc tay cho cô.
- Này... Ngọc! Này! - Hương lo lắng hét lên khi thấy cô bạn từ từ ngả vào người mình.
Tai Ngọc ù dần đi, cô ngất lịm lúc nào không hay. Tâm thấy vậy vội vàng lao tới bế thốc cô tới phòng y tế. Cả lớp lao nhao lên không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mọi người cứ đứng đầy ở cửa phòng bệnh đến khi bị đuổi mới chịu về.
Vài tiếng trôi qua Ngọc vẫn bất tỉnh trong phòng y tế, cô y tá chỉ nói do Ngọc kiệt sức nên ngất đi và bảo để cô bé nghỉ ngơi sẽ tỉnh lại. Tâm lo lắng ngồi bên giường bệnh của Ngọc, cứ vài phút lại thấy cô khẽ nhíu mày, cặp mắt hấp háy muốn mở lại chẳng mở nổi. Tâm thở hắt ra một tiếng rồi lấy tay vén những sợi tóc mai của cô gọn sang một bên.
- Ai... ai đấy? - Ngọc hoảng hốt khi thấy xung quanh mình chỉ là những làn khói mờ nhạt.
- Bạn phải giúp tôi.
Giọng nói "Về thôi" lại vang lên, nó phát ra từ mọi phía. Ngọc sợ hãi nhắm chặt mắt rồi bịt tai và hét lớn lên. Khi mở mắt ra cô thấy mình đang ở ngôi biệt thự, chàng trai mặc đồng phục đang đứng quay mặt nhìn vào phòng khách nơi ông bà chủ đọc báo và xem ti vi.
- Là... là... bạn, người... người trả tôi cái lắc tay. - Ngọc run rẩy.
- ... - Người đó vẫn không quay lại nhìn cô.
- Đúng... đúng rồi, bạn... à không, anh chính là con của ông bà chủ...
- Hãy giúp anh!
Phong đột nhiên áp sát mặt mình vào mặt Ngọc, làn da trắng toát nổi đầy mạch máu cùng đôi mắt thâm quầng, bờ môi khô khốc thâm xì và đôi tay đẫm máu của anh khiến cô hoảng loạn. Cô đẩy anh ra và ngã khụy xuống. Cô bật khóc và van xin anh.
- Làm ơn, em sợ lắm. Đừng... đừng dọa em.
- Giúp anh đi. Ngày nào anh cũng chờ đợi người có thể nhìn và nghe thấy anh.
- Hãy đi đi, làm ơn rời đi đi. Anh đã tự tử, đã tự mình muốn tìm cái chết cơ mà. Sao... sao còn chưa đi đi. - Ngọc sợ hãi hét lên. Cô không dám nhìn anh trực diện mà chỉ cúi xuống nhìn đôi chân mình.
- Chỉ có mình em thôi. Làm ơn đi mà. Gần chục năm rồi anh không thể siêu thoát, hãy giúp anh. - Phong khẩn khoản cầu xin. Lúc này đối với anh cô chính là cơ hội trời cho.
- Không! - Tiếng hét thất thanh của Ngọc đã tự kéo cô trở về với thực tại. Nhìn thấy Tâm cô không ngần ngại ôm chầm lấy cậu khóc nức nở. - Cứu tớ với, tớ sợ lắm.
- Bình tĩnh, đừng sợ, chỉ là mơ thôi, chỉ là mơ thôi, có tớ ở đây rồi. Ngoan nào. - Tâm cũng đưa tay lên siết chặt lấy Ngọc và vỗ nhẹ lên lưng cô như để trấn an.
Hơn một tiếng trôi qua cuối cùng Ngọc cũng đủ bình tĩnh để kể lại mọi việc cho Tâm nghe. Cô biết cậu sẽ không tin nhưng đó là cách tốt nhất mà cô có thể làm lúc này để bản thân mình không cảm thấy gánh nặng và sợ hãi.

No comments:

Post a Comment