Chương 4
Chiều tối, dọc hành lang khu B vắng tanh không một bóng người. Những cơn gió đột nhiên thổi mạnh, chúng cuồn cuộn xộc vào các phòng học khiến các cánh cửa sổ va đập mạnh vào nhau. Một bóng đen vụt qua hành lang u ám đó tìm đến lớp học đang sáng đèn và trưng ra bộ mặt đầy máu, mắt trợn ngược với cái lưỡi thè dài ra.
Chiều tối, dọc hành lang khu B vắng tanh không một bóng người. Những cơn gió đột nhiên thổi mạnh, chúng cuồn cuộn xộc vào các phòng học khiến các cánh cửa sổ va đập mạnh vào nhau. Một bóng đen vụt qua hành lang u ám đó tìm đến lớp học đang sáng đèn và trưng ra bộ mặt đầy máu, mắt trợn ngược với cái lưỡi thè dài ra.
- Phong!
Ngọc đập cây bút bi xuống bàn hét lên đầy tức giận. Đây không biết là lần thứ bao nhiêu anh làm trò dọa cô rồi. Lần đầu còn khiến cô sợ hãi đến khóc nhè, nhưng từ những lần tiếp theo thì chỉ khiến cô bực mình.
- Trêu tí thôi mà đã giận rồi à?
Phong biến trở lại khuôn mặt trắng bệch và đôi mắt thâm quầng mọi khi, anh gãi đầu và cười nhăn nhở nhìn cô.
- Còn không à? Mai em phải nộp bài đấy, anh cứ làm mất thời gian của em ấy nhỉ? Hừm. - Cô nguýt anh một cái thật dài.
- Mai em nộp bài gì? - Phong tò mò lướt lại gần ngó ngó xuống tập giấy cô đang viết dở.
- Thôi anh đi xa xa em ra. - Theo phản xạ cô đẩy anh ra. - Ơ... em chạm được vào anh. Thật kỳ lạ.
Ngọc khá bất ngờ, đây là lần đầu tiên cô có thể đụng vào anh như người với người. Mọi khi cô có chạm vào anh thì bàn tay cũng xuyên ngang qua người anh như xuyên qua không khí. Cảm giác lần này lạnh lạnh khiến cô thấy vô cùng lạ lẫm.
- Đôi lúc em có thể sờ thấy anh giống như anh có thể làm với em. Nhưng ít lắm.
- Vì sao lại vậy ạ? - Ngọc cau mày khó hiểu.
- Cái đó anh cũng không rõ. Nhưng thường nó chỉ xảy ra với người có khả năng nhìn thấy ma như em thôi.
- À ra vậy. - Ngọc gật gù cái đầu.
Phong thấy cô dễ thương không kìm lòng được lại xoa tay lên đầu cô.
- Em phải làm mấy bài toán nữa, anh sẽ giúp em.
- Ôi mải buôn chuyện nãy giờ, em còn bảy bài nữa anh ạ. Anh định giúp em như thế nào đây? Đừng nói với em là anh biến ra nhé? Em không nghĩ ma có nhiều siêu năng lực như vậy đâu. - Ngọc nhìn anh nghi ngờ.
- Trời, con bé ngốc này! Anh hướng cho em cách làm và em chỉ việc làm theo thôi, sẽ nhanh hơn là em vừa nghĩ vừa làm đó. - Phong nháy mắt đầy tinh nghịch.
Sau gần một tiếng loay hoay hai người cũng làm xong bài tập. Ngọc đứng dậy vươn vai, lúc này cô thấy thật thoải mái, còn anh thì thở dài. Vừa liếc nhìn đồng hồ trên tay cô, anh thấy đã khá muộn. Đáng ra anh nên để ý hơn mới phải. Chắc hôm nay cô sẽ lại bị mẹ mắng, tệ hơn nữa là bà sẽ đánh cô.
Ngọc có thể không biết vì sao mẹ đối xử với cô không tốt, nhưng anh thì biết vì anh có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác. Những điều trong quá khứ mà mẹ cô phải trải qua anh hiểu. Nhưng bà vì vậy mà hay đánh đập cô khiến anh đau lòng lắm. Anh thương cô vô cùng và chỉ ước mình có khả năng xóa đi ký ức đau buồn của người khác...
Về đến nhà Ngọc thở phào khi không thấy mẹ đứng chờ mình ngoài cổng. Cô bảo anh đừng xuất hiện nữa rồi dắt xe vào nhà. Vừa đẩy cửa nhà kho ra một cái tát đã áp thẳng vào mặt làm má cô hằn lên những dấu tay.
- Mày lại về muộn. Tao dặn mày bao lần rồi.
Bà cầm tóc kéo Ngọc vào trong khóa trái cửa nhà kho rồi xô cô ngã xuống đất và bắt đầu đánh. Bà dùng dây cao su cột đồ quất liên tiếp vào chân, tay và lưng Ngọc khiến cô đau đớn tới mức không thể la lên được.
Cô cứ nằm dưới sàn đất lạnh lẽo ôm mặt khóc rưng rức. Ngay lúc này Phong đã hiện lên và ôm cô vào lòng. Vẫn biết những việc anh làm chả giúp gì được cô. Vì anh không thể dùng thân mình che chắn cho cô được. Anh rốt cuộc cũng chỉ là một linh hồn thôi.
- Sao mày không biện minh là đi học nữa đi. Đi đàn đúm trai gái thì sao mà dám nói gì. Mới nứt mắt ra mà đã thế rồi. Tao không dạy được mày hả?
- Con... con... xin lỗi!
- Xin lỗi à? Mày chỉ nói được vậy thôi à?
Bà vung sợi dây cao su lên, nhưng đang lúc định quất xuống người Ngọc thì một luồng gió mạnh đẩy bà ngã dúi dụi xuống đất. Là Phong. Chính anh đã xô ngã bà. Anh không thể đứng im nhìn cảnh Ngọc chịu tổn thương da thịt một cách đau đớn như thế. Anh thật sự không thể chịu được. Vì anh đã có tình cảm với cô mất rồi. Trái tim anh đau thắt, anh nhìn cô mà nước mắt đã ướt nhòa từ lúc nào.
Ngọc giật mình khi thấy Phong làm vậy nhưng rồi cũng nhanh chóng xua tay ý bảo anh hãy đi đi cô sẽ tự mình giải quyết được. Cô bò về phía mẹ, đôi chân bị đánh đến tê dại khiến cô không thể đi lại được ngay.
- Mẹ không sao chứ? Mẹ có đau chỗ nào không? - Ngọc nhìn mẹ lo lắng.
- Mẹ... mẹ không sao. Mẹ đánh con đau lắm phải không?
Bà mếu máo ôm cô vào lòng. Cú ngã vừa rồi có lẽ đã làm bà sực tỉnh. Mỗi lần như vậy bà giận mình lắm nhưng không có cách nào ngăn mình lại được. Đây cũng là điều làm bà luôn day dứt bấy lâu nay. Thương con nhưng những tủi hờn trong quá khứ khiến bà không thể đối xử công bằng với đứa con gái bé nhỏ của mình.
Đêm hôm đó khi Ngọc đang ngủ với những giọt nước mắt chưa kịp khô trên mi, mẹ đã lặng lẽ kéo cô vào lòng, ôm thật chặt và nhẹ nhàng xoa lưng cô đến khi bà ngủ thiếp đi. Phong đứng ở góc nhà kho đã chứng kiến tất cả, không cầm được nước mắt anh vụt qua cửa và biến mất. Anh bay lòng vòng khắp nơi rồi ngồi lại trên nóc tòa nhà cao nhất thành phố. Anh ngồi đó ngắm màn đêm đen kịt và suy ngẫm rất lâu, lâu tới nỗi khi anh giật mình trở về với thực tại thì đã là chủ nhật tuần sau.
Phong vùng dậy, anh biến mất và hiện lên ở nhà. Khu biệt thự vắng tanh chỉ có mình mẹ Ngọc đang lau dọn phòng khách, còn cô thì không thấy bóng dáng đâu. Anh vào nhà kho nhưng cũng hoàn toàn không thấy. Bất giác nhìn vào góc tường anh thấy tấm ảnh mình chụp ở đồi sinh thái cách nhà bốn cây số được dựng ở phía ngoài cùng, anh liền vội vã biến mất để lại một luồng gió làm tung bay những móc treo đồ trên sợ dây thép bắc dọc nhà kho.
Đến nơi, anh thấy Ngọc đang ngồi đung đưa trên chiếc xích đu có hai đầu thành ghế quay lưng vào nhau, chiều dài tầm một mét. Đây cũng là chỗ anh từng ngồi chụp ảnh.
Ngọc hình như đang ở một khoảng trời nào đó chứ không phải ngồi ngắm cảnh đồi sinh thái. Cô nhìn như người mất đi sức sống, từng lọn tóc bị gió thổi bay rối vào nhau cô cũng chả buồn gỡ chúng ra.
Phong tiến đến nhẹ nhành ngồi ở ghế phía sau rồi lên tiếng:
- Lâu không gặp, em khỏe chứ?
Nghe tiếng anh, tim cô đập lạc nhịp. Cô tưởng anh đã đi rồi. Cố kìm nén cảm xúc để anh không nhận ra cô đã trót cảm mến anh, cô khẽ cười:
- Nhìn em giống ốm yếu lắm à?
- Cũng may em vẫn ổn.
Nhưng nỗ lực che giấu tình cảm của cô chả thể qua mặt được anh. Dù không nhìn cô thì anh vẫn có khả năng nghe được tiếng lòng của cô.
Phong nói mà chất giọng đầy suy tư, anh thấy trong lòng thật rối ren.
- Anh chưa đi à? - Ngọc nhìn ra xa, nơi những khóm hoa hồng xanh đang ươm mình trong nắng. Lòng cô cũng bộn bề nghĩ suy.
- Anh còn đợi em giúp anh mà.
Phong chợt vụt lên trước mặt cô nở nụ cười tươi rói. Anh tự nhủ chỉ lần này nữa thôi, tuần sau anh sẽ nói cho cô cách giúp anh siêu thoát. Anh muốn bên cô thêm chút nữa...
Nhìn thấy anh và nghe anh nói vậy Ngọc chỉ gật nhẹ đầu rồi đứng dậy ra về. Cô đi trước còn anh lặng lẽ theo sau. Nắng phủ lên tóc, mặt và bờ vai của hai người nhưng cũng chẳng thể giúp họ cảm thấy ấm áp hơn. Lúc này trong lòng họ không chỉ là mùa đông lạnh lẽo mà còn là bão táp dữ dội... Một người không hiểu đối phương nghĩ gì nên đau khổ, còn một người vì quá rõ đối phương nghĩ gì nên càng khổ đau hơn ngàn vạn lần.
No comments:
Post a Comment