Chương 5
Quán gà rán Lotteria lúc nào cũng đông khách, trong khi Tâm đang nhích từng bước để đến gần quầy gọi đồ thì Hương và Ngọc chỉ việc ngồi vắt chân chữ ngũ để giữ bàn. Hương tâm sự với Ngọc đủ thứ chuyện trên đời, là một cô gái vô tư cô bạn ấy luôn tươi trẻ và đầy sức sống, rất nhiều người vây quanh cô dù là nam hay nữ. Còn Ngọc thì hoàn toàn ngược lại, cô sống quá nội tâm, lại là người khá ít nói nên không có nhiều người chơi cùng. Những người chơi thân với cô chủ yếu là quý và quan tâm cô thật sự, họ hiểu và muốn bên cô. Đây cũng là điều mà Ngọc cần, cô cần chất lượng hơn số lượng.
- Hai bạn bắt nạt tớ quá đấy, ai đời con trai lại đứng phơi ra đấy hơn nửa tiếng để gọi đồ ăn. - Tâm bơ phờ sau khi bước ra từ đám đông chờ gọi món.
- Vì bạn là con trai. - Ngọc và Hương đồng thanh rồi không hẹn cùng giơ tay lên đập vào nhau ra chiều hả hê lắm.
- Thôi bỏ đi. Tớ không làm con trai nữa.
Tâm hậm hực, vốn là người tính tình trẻ con nên cậu bạn hay dỗi vặt, nhưng rất tốt bụng và có phần hơi cam chịu. Bởi thế nên hay bị bắt nạt, đặc biệt là rất hay bị con gái bắt nạt. Nhiều người nói như vậy là dại gái nhưng Tâm không để ý. Đối với cậu đó không phải là bắt nạt hay dại ai cả mà là vì cậu mến ai, trọng ai thì sẽ tự nguyện đối xử tốt và nhường nhịn họ.
- Trời ạ, lại dỗi đấy à. Thôi ngồi đó đợi phục vụ bê gà ra, tớ đi lấy giấy ăn và nước chấm. - Ngọc lên tiếng dỗ dành Tâm.
- Sao không để Tâm làm người tốt luôn thể hả Ngọc. - Hương nói với ra khi thấy Ngọc đi lấy nước chấm.
- Ngọc chứ có phải bạn đâu, đúng là xấu tính.
- Gì? Kệ người ta.
Tâm trề môi chọc Hương khiến cô bạn tức khí chả thèm nói chuyện cùng. Hai người quay đi chỗ khác, mỗi người một máy điện thoại lướt web, Ngọc thấy vậy chỉ biết lắc đầu.
...
Sau khi đi tụ tập bạn bè về Ngọc lên sân thượng phơi đồ, những tấm ga trải giường cùng những chiếc móc quần áo khẽ đung đưa trong gió. Ngọc móc chiếc áo cuối cùng lên dây, cô cầm chậu lên chuẩn bị xuống nhà thì giọng nói quen thuộc đã níu cô lại.
- Đi chơi vui không cô bé?
- Em mười bảy tuổi rưỡi rồi đấy ạ!
Từ hôm đó cô và anh không nói chuyện với nhau cũng không gặp nhau. Đã gần một tuần rồi, hôm nay anh mới lại hiện lên hỏi thăm cô. Mặc dù hàng ngày anh vẫn lặng lẽ theo sau cô, nhưng nếu chỉ nhìn mà không được nói chuyện cùng cô thì anh sẽ rất nhớ. Nên anh quyết định tìm đến cô trước.
- Ít tuổi hơn anh thì vẫn là cô bé. - Phong lại nhún vai.
- Xấu xí. - Ngọc bĩu môi, nhưng không nhịn được lâu cô phì cười.
- Đi chơi mệt rồi thì xuống nghỉ đi em. Mai mình nói chuyện cũng được.
Phong thấy cô đi chơi cả ngày rồi lại không nỡ níu cô để tâm sự. Anh không muốn vì mình mà cô mệt mỏi.
Ngọc mỉm cười gật đầu, cô vẫy tay chào anh rồi đi xuống, giờ mới phát hiện bản thân cô đang cố né tránh anh. Ngọc bước từng bước thật nặng nề, trái tim cô đang đập rộn ràng vì một con ma. Cô cảm thấy điều đó thật điên rồ nhưng lại chẳng có cách nào ngăn bản thân mình lại...
Chủ Nhật lại đến, hôm nay tất cả mọi người đều ở nhà, mỗi người một việc dọn dẹp nhà cửa. Đáng ra công việc này phải làm từ tuần trước nhưng do gia đình ông bà chủ có việc về quê nên tuần này mới tổng vệ sinh. Ngọc chịu trách nhiệm nhổ cỏ ngoài vườn hoa sau khu biệt thự nhà Phong. Vừa bước ra khu vườn hoa hồng vàng cô đã bị giật mình khi nhìn thấy Phong. Hôm nay anh biến thành hình hài của mình như khi còn sống. Khoách trên người chiếc áo len dáng dài cùng áo sơ mi trắng, quần kaki đen bó và giầy thể thao trông anh thật đẹp trai. Ngọc cứ há hốc mồm vì ngạc nhiên, cô đứng hình nhìn anh mất hơn hai phút.
- Có gì đâu, thi thoảng đổi gió thôi cô ngốc.
Phong nhún vai. Lần này nhìn anh thật rạng ngời, anh như một chàng hoàng tử đứng hẹn hò cùng nắng vậy. Nắng dịu nhẹ làm lòng người dễ chịu còn anh đẹp làm đắm say lòng người.
- Thiếu con ngựa trắng thôi là anh thành hoàng tử. Cho anh mười điểm ngoại hình. - Ngọc cười toe nhí nhảnh giơ hai ngón tay cái lên trêu anh.
Hai người vui vẻ nói chuyện, hỏi thăm nhau sau bao ngày im lặng. Bỗng khoảng cách xa vời cả tuần trời như được xích lại gần hơn, cô và anh đều cảm thấy thoải mái khi cùng trò chuyện với nhau. Họ không còn ngại ngùng hay né tránh nữa.
Ngọc tranh thủ vừa nhổ cỏ vừa nói chuyện còn phong thì cứ lướt qua lướt lại hết ngắt hoa đến bẻ cành.
Ngọc nhìn anh, bỗng suy nghĩ ích kỷ trong đầu chợt hiện lên, cô mong anh đừng bao giờ siêu thoát thì tốt biết mấy. Nhưng rồi cô lại tự mắng bản thân không được ngốc nghếch.
- Em cứ hay lẩm bẩm một mình vậy à?
Phong đang ngắt một cánh hoa trên cành hồng vàng đưa lên mũi ngửi thấy Ngọc kỳ kỳ liền hỏi.
- Nhìn thấy ma và nói chuyện với ma còn không lạ thì ngồi lẩm bẩm một mình cũng có gì lạ đâu anh. - Ngọc lém lỉnh trả lời. Cô cười rạng ngời nhìn anh.
- Ờ cũng phải.
Phong nheo mắt. Anh thấy hơi khó chịu vì bị nắng chiếu vào. Sau bao năm tập quen với ánh nắng mặt trời anh vẫn không thể thấy dễ chịu khi đứng quá lâu bên ngoài, dù nắng dịu nhẹ hay gay gắt thì anh cũng không chịu được lâu.
- Vẫn muốn khen anh lần nữa, hôm nay anh đẹp hơn lần anh trả lắc tay cho em đó. Nhìn anh mang gương mặt thâm xì như xác chết em ngán lắm rồi. - Cô vừa nói vừa cười rồi tiến lại gần anh hơn.
Trong khung cảnh ngập tràn nắng vàng và hoa cỏ này cô lại muốn hôn lên môi anh.
- Đừng...
Phong biết cô định làm gì và đó cũng là điều anh muốn làm với cô ngay lúc này. Nhưng anh không thể.
- Anh... - Ngọc thoáng bối rối.
- Anh xin lỗi! Anh không nên lờ đi những suy nghĩ trong đầu em.
Phong không dám nhìn cô, anh sợ thấy đôi mắt to tròn đó long lanh đầy nước.
- Anh đọc được suy nghĩ của em? - Cô sững sờ nhìn anh. Cô không nghĩ anh có khả năng này.
- Thì... là vậy đó. Anh chỉ muốn em giúp anh siêu thoát thôi.
- Tức là không hề có tình cảm với em. Tức là dẫu biết em đang dần cảm mến anh, anh cũng vẫn muốn lợi dụng em. - Ngọc khóc nấc lên đầy chua xót. - Đồ tồi.
Cô đau đớn quay đi với hai hàng lệ chảy dài. Tại cô, tất cả là tại cô. Ai bảo cô đi phải lòng một con ma. Là tại cô cả thôi. Lúc này đây cô không trách anh mà chỉ biết trách bản thân.
- Anh nghĩ đó chỉ là tình cảm nhất thời, anh không biết em thích anh nhiều như vậy... Anh xin lỗi! - Phong vụt lên phía trước mặt Ngọc để thanh minh.
- Đừng nói nữa! Anh hãy tự mình siêu thoát đi, đừng đeo bám tôi nữa! - Ngọc không kiềm chế được cảm xúc đã hét lớn lên.
Giờ đây cô biết phải làm sao khi trái tim này đã khắc tên anh quá sâu. Người và ma yêu nhau ư? Sao có thể! Là cô đã tự huyễn hoặc bản thân mình rồi. Bất giác cô cảm thấy ánh nắng này chẳng còn rực rỡ...
- Ngọc! Cháu đang nói chuyện với ai? Ai tự siêu thoát cơ?
Bà chủ từ đâu xuất hiện, bất ngờ gặng hỏi. Cả Phong và Ngọc đều đứng hình. Có lẽ điều gì phải đến rồi cũng sẽ đến, muốn tránh cũng không thể tránh.
- Hai bạn bắt nạt tớ quá đấy, ai đời con trai lại đứng phơi ra đấy hơn nửa tiếng để gọi đồ ăn. - Tâm bơ phờ sau khi bước ra từ đám đông chờ gọi món.
- Vì bạn là con trai. - Ngọc và Hương đồng thanh rồi không hẹn cùng giơ tay lên đập vào nhau ra chiều hả hê lắm.
- Thôi bỏ đi. Tớ không làm con trai nữa.
Tâm hậm hực, vốn là người tính tình trẻ con nên cậu bạn hay dỗi vặt, nhưng rất tốt bụng và có phần hơi cam chịu. Bởi thế nên hay bị bắt nạt, đặc biệt là rất hay bị con gái bắt nạt. Nhiều người nói như vậy là dại gái nhưng Tâm không để ý. Đối với cậu đó không phải là bắt nạt hay dại ai cả mà là vì cậu mến ai, trọng ai thì sẽ tự nguyện đối xử tốt và nhường nhịn họ.
- Trời ạ, lại dỗi đấy à. Thôi ngồi đó đợi phục vụ bê gà ra, tớ đi lấy giấy ăn và nước chấm. - Ngọc lên tiếng dỗ dành Tâm.
- Sao không để Tâm làm người tốt luôn thể hả Ngọc. - Hương nói với ra khi thấy Ngọc đi lấy nước chấm.
- Ngọc chứ có phải bạn đâu, đúng là xấu tính.
- Gì? Kệ người ta.
Tâm trề môi chọc Hương khiến cô bạn tức khí chả thèm nói chuyện cùng. Hai người quay đi chỗ khác, mỗi người một máy điện thoại lướt web, Ngọc thấy vậy chỉ biết lắc đầu.
...
Sau khi đi tụ tập bạn bè về Ngọc lên sân thượng phơi đồ, những tấm ga trải giường cùng những chiếc móc quần áo khẽ đung đưa trong gió. Ngọc móc chiếc áo cuối cùng lên dây, cô cầm chậu lên chuẩn bị xuống nhà thì giọng nói quen thuộc đã níu cô lại.
- Đi chơi vui không cô bé?
- Em mười bảy tuổi rưỡi rồi đấy ạ!
Từ hôm đó cô và anh không nói chuyện với nhau cũng không gặp nhau. Đã gần một tuần rồi, hôm nay anh mới lại hiện lên hỏi thăm cô. Mặc dù hàng ngày anh vẫn lặng lẽ theo sau cô, nhưng nếu chỉ nhìn mà không được nói chuyện cùng cô thì anh sẽ rất nhớ. Nên anh quyết định tìm đến cô trước.
- Ít tuổi hơn anh thì vẫn là cô bé. - Phong lại nhún vai.
- Xấu xí. - Ngọc bĩu môi, nhưng không nhịn được lâu cô phì cười.
- Đi chơi mệt rồi thì xuống nghỉ đi em. Mai mình nói chuyện cũng được.
Phong thấy cô đi chơi cả ngày rồi lại không nỡ níu cô để tâm sự. Anh không muốn vì mình mà cô mệt mỏi.
Ngọc mỉm cười gật đầu, cô vẫy tay chào anh rồi đi xuống, giờ mới phát hiện bản thân cô đang cố né tránh anh. Ngọc bước từng bước thật nặng nề, trái tim cô đang đập rộn ràng vì một con ma. Cô cảm thấy điều đó thật điên rồ nhưng lại chẳng có cách nào ngăn bản thân mình lại...
Chủ Nhật lại đến, hôm nay tất cả mọi người đều ở nhà, mỗi người một việc dọn dẹp nhà cửa. Đáng ra công việc này phải làm từ tuần trước nhưng do gia đình ông bà chủ có việc về quê nên tuần này mới tổng vệ sinh. Ngọc chịu trách nhiệm nhổ cỏ ngoài vườn hoa sau khu biệt thự nhà Phong. Vừa bước ra khu vườn hoa hồng vàng cô đã bị giật mình khi nhìn thấy Phong. Hôm nay anh biến thành hình hài của mình như khi còn sống. Khoách trên người chiếc áo len dáng dài cùng áo sơ mi trắng, quần kaki đen bó và giầy thể thao trông anh thật đẹp trai. Ngọc cứ há hốc mồm vì ngạc nhiên, cô đứng hình nhìn anh mất hơn hai phút.
- Có gì đâu, thi thoảng đổi gió thôi cô ngốc.
Phong nhún vai. Lần này nhìn anh thật rạng ngời, anh như một chàng hoàng tử đứng hẹn hò cùng nắng vậy. Nắng dịu nhẹ làm lòng người dễ chịu còn anh đẹp làm đắm say lòng người.
- Thiếu con ngựa trắng thôi là anh thành hoàng tử. Cho anh mười điểm ngoại hình. - Ngọc cười toe nhí nhảnh giơ hai ngón tay cái lên trêu anh.
Hai người vui vẻ nói chuyện, hỏi thăm nhau sau bao ngày im lặng. Bỗng khoảng cách xa vời cả tuần trời như được xích lại gần hơn, cô và anh đều cảm thấy thoải mái khi cùng trò chuyện với nhau. Họ không còn ngại ngùng hay né tránh nữa.
Ngọc tranh thủ vừa nhổ cỏ vừa nói chuyện còn phong thì cứ lướt qua lướt lại hết ngắt hoa đến bẻ cành.
Ngọc nhìn anh, bỗng suy nghĩ ích kỷ trong đầu chợt hiện lên, cô mong anh đừng bao giờ siêu thoát thì tốt biết mấy. Nhưng rồi cô lại tự mắng bản thân không được ngốc nghếch.
- Em cứ hay lẩm bẩm một mình vậy à?
Phong đang ngắt một cánh hoa trên cành hồng vàng đưa lên mũi ngửi thấy Ngọc kỳ kỳ liền hỏi.
- Nhìn thấy ma và nói chuyện với ma còn không lạ thì ngồi lẩm bẩm một mình cũng có gì lạ đâu anh. - Ngọc lém lỉnh trả lời. Cô cười rạng ngời nhìn anh.
- Ờ cũng phải.
Phong nheo mắt. Anh thấy hơi khó chịu vì bị nắng chiếu vào. Sau bao năm tập quen với ánh nắng mặt trời anh vẫn không thể thấy dễ chịu khi đứng quá lâu bên ngoài, dù nắng dịu nhẹ hay gay gắt thì anh cũng không chịu được lâu.
- Vẫn muốn khen anh lần nữa, hôm nay anh đẹp hơn lần anh trả lắc tay cho em đó. Nhìn anh mang gương mặt thâm xì như xác chết em ngán lắm rồi. - Cô vừa nói vừa cười rồi tiến lại gần anh hơn.
Trong khung cảnh ngập tràn nắng vàng và hoa cỏ này cô lại muốn hôn lên môi anh.
- Đừng...
Phong biết cô định làm gì và đó cũng là điều anh muốn làm với cô ngay lúc này. Nhưng anh không thể.
- Anh... - Ngọc thoáng bối rối.
- Anh xin lỗi! Anh không nên lờ đi những suy nghĩ trong đầu em.
Phong không dám nhìn cô, anh sợ thấy đôi mắt to tròn đó long lanh đầy nước.
- Anh đọc được suy nghĩ của em? - Cô sững sờ nhìn anh. Cô không nghĩ anh có khả năng này.
- Thì... là vậy đó. Anh chỉ muốn em giúp anh siêu thoát thôi.
- Tức là không hề có tình cảm với em. Tức là dẫu biết em đang dần cảm mến anh, anh cũng vẫn muốn lợi dụng em. - Ngọc khóc nấc lên đầy chua xót. - Đồ tồi.
Cô đau đớn quay đi với hai hàng lệ chảy dài. Tại cô, tất cả là tại cô. Ai bảo cô đi phải lòng một con ma. Là tại cô cả thôi. Lúc này đây cô không trách anh mà chỉ biết trách bản thân.
- Anh nghĩ đó chỉ là tình cảm nhất thời, anh không biết em thích anh nhiều như vậy... Anh xin lỗi! - Phong vụt lên phía trước mặt Ngọc để thanh minh.
- Đừng nói nữa! Anh hãy tự mình siêu thoát đi, đừng đeo bám tôi nữa! - Ngọc không kiềm chế được cảm xúc đã hét lớn lên.
Giờ đây cô biết phải làm sao khi trái tim này đã khắc tên anh quá sâu. Người và ma yêu nhau ư? Sao có thể! Là cô đã tự huyễn hoặc bản thân mình rồi. Bất giác cô cảm thấy ánh nắng này chẳng còn rực rỡ...
- Ngọc! Cháu đang nói chuyện với ai? Ai tự siêu thoát cơ?
Bà chủ từ đâu xuất hiện, bất ngờ gặng hỏi. Cả Phong và Ngọc đều đứng hình. Có lẽ điều gì phải đến rồi cũng sẽ đến, muốn tránh cũng không thể tránh.
No comments:
Post a Comment