Chương 1
Trời mùa đông ngày ngắn đêm dài, buổi chiều muộn u ám như bao gọn lấy ngôi trường cấp ba được xây lưng chừng ngọn đồi cao. Dọc hành lang sương mù tràn cả vào ngỡ như không phải thế giới thực tại mà con người ta đang sống, một bóng người vụt qua cả dãy hành lang tăm tối đó, cậu chạy thật nhanh đến cửa của một trong số ba lớp học vẫn đang sáng đèn rồi lao thẳng vào trong.
- Hêy! Vẫn chưa về hả Ngọc? - Tâm chạy xồng xộc từ ngoài vào vừa thở vừa nói.
- Ừ, tớ làm nốt bài toán này đã. - Ngọc mỉm cười rồi cúi đầu cặm cụi viết.
Tâm thích thú nhìn cô bạn học sinh mới đang hăng say học bài. Cậu cứ nhìn mãi đến ngẩn người ra. Khi sực tỉnh cậu thấy cô vẫn mải miết viết mà không hề để ý đến mình, chả biết nói thêm gì để bắt chuyện cậu liền buông một câu vu vơ:
- Mùa đông có khác, năm rưỡi thôi mà ngoài trời đã khá tối rồi. Bộ ở đây có mình mà không sợ à?
Vừa dứt lời Tâm ngó quanh. Lớp học vắng tanh, ngoài cửa sổ tiếng lá cây xào xạc cọ vào lớp kính khiến cậu thấy hơi rùng mình. Tính trêu cô bạn mà giờ bản thân cậu lại nổi hết da gà.
- Sợ gì đâu, bên cạnh và bên khu A vẫn có lớp học tối đó thôi. Mà tớ tưởng bạn về rồi. Quên đồ à?
Ngọc dừng bút nhìn cậu bạn tò mò.
- Ờ, ờ, quên cái vợt. Không quay lại lấy rồi chả biết mai lao công người ta mang đi đâu. - Tâm gãi đầu như một kẻ ngốc, có lẽ vốn từ mà cậu học từ bé tới giờ chỉ có thể giúp cậu nói chuyện được nhiêu đó. - Thôi tớ về trước, làm bài nhanh rồi về nhé!
- Ừ.
Cô nhìn cậu cười hiền rồi lại cặm cụi viết mà không hỏi thêm gì. Cô vốn hiền lành và ít nói như vậy đấy. Nếu đối phương không biết cách tạo không khí hào hứng khi nói chuyện thì sẽ chả đi đến đâu.
- Mà này...
Bước ra khỏi cửa được nửa bước Tâm quay lại nhìn Ngọc ngập ngừng nói. Cậu dường như muốn nhắc nhở cô điều gì đó.
- Sao vậy? - Ngọc mở to mắt nhìn Tâm.
Nhìn cô rồi nhìn ra khoảng không đầy sương mù trước mặt, bất giác cậu không biết phải kể cho cô như thế nào. Đứng lặng một lúc cậu lên tiếng:
- À không, chỉ là... ở lại học cẩn thận nha. Thôi tớ về đây. Bye bye!
Tâm chạy vụt đi không để Ngọc kịp từ biệt. Đâu phải ai ở lại học muộn cũng gặp chuyện kỳ lạ ở ngôi trường này. Mà chắc gì chuyện mà những đứa học sinh quậy phá tung lên diễn đàn trường đã là thật. Có lẽ không nên khiến cho Ngọc bị hoang mang. Cậu nghĩ vậy...
Cô lắc nhẹ cái đầu rồi lại nhìn vào tập vở làm bài tiếp. Đã hơn một tuần kể từ khi chuyển tới ngôi trường mới này, ngày nào cô cũng ở lại khoảng một giờ đồng hồ để hoàn thành bài tập. Cô thấy khá thích trường này, trước đây ở trường cũ cô chỉ được ở lại lớp khoảng nửa tiếng là đã bị đuổi về, vì khi đó bảo vệ sẽ đi kiểm tra và khóa cửa. Có lẽ vì ở đây mở cả lớp buổi tối nên nhà trường mới đóng cửa muộn. Vậy là khi về nhà cô có thể tiếp tục công việc làm thêm mà không lo đến bài vở nữa.
Gia đình Ngọc nghèo lắm, cô cùng mẹ xin làm giúp việc tại một gia đình giàu có, vì vậy phần lớn thời gian của cô là dọn dẹp. Nhà chủ mới có người sinh em bé nên cô lại càng tất bật hơn. Nếu như nhà chủ cũ ở quê không phá sản thì cô và mẹ cũng không phải chuyển đi nơi khác. Lắm lúc cô nghĩ phận mình như loài ký sinh, cứ phải bấu víu vào một gia đình nào đó mới có chỗ ăn chỗ ngủ. Mặc dù đã cố gắng dành dụm nhưng không thể đủ để mua một căn nhà, mẹ cô đau ốm liên miên, khỏe chút còn cùng cô làm việc, chứ ốm lại chỉ có cô. Và tiền thì không thể vì để dành mà không lo cho mẹ được...
Một giọt nước mắt nóng hổi lăn trên gò má rơi xuống trang vở, khiến cô bừng tỉnh. Hóa ra nãy giờ cô không hề tập trung làm bài mà lại nghĩ lung tung.
- Về thôi! - Một giọng nói nam giới vang lên phía cửa ra vào.
- Ờ... mà ai vậy?
Ngọc vô thức trả lời rồi ngẩng đầu lên nhìn chỉ thấy cánh cửa hơi động chứ không thấy ai. Cô nghĩ bụng chắc là bảo vệ hay thầy giáo nào đó vừa đi qua. Nhìn đồng hồ cô giật mình vì đã bảy giờ kém từ lúc nào. Vội vàng thu sách vở rồi chạy thật nhanh ra về, lúc này cô chỉ nghĩ nếu về muộn sẽ bị quở mắng.
Một cái lắc tay rơi xuống hành lang ngay sau khi cô vừa rời khỏi, người con trai nào đó đứng khuất ánh đèn đã nhặt được, anh chăm chú nhìn nó hồi lâu rồi bỏ vào túi áo đồng phục. Chầm chậm bước từng bước trên hành lang mờ mờ ánh điện, theo sau anh là những giọt máu đỏ tươi đang chảy ra từ cổ tay. Chúng cứ từng giọt, từng giọt rơi xuống đất được vài giây rồi biến mất.
Gió đông cứ tới tấp ùa vào mặt và cổ Ngọc, cô không có cả thời gian dừng xe để quấn khăn cổ và đeo khẩu trang, cô đạp mãi đạp mãi sau gần chục cây số cũng về tới nhà chủ. Vừa về đến cổng một cái tát đã giáng xuống gò má tái đi vì lạnh của cô, cảm giác rát và buốt vì thế mà càng nhân lên gấp bội.
- Mày đi đâu mà giờ mới về? - Mẹ cô đứng ở cổng quát lên.
- Con ở trường...
Một cái tát nữa lại giáng xuống gò má bên kia, nó làm khóe môi khô khốc của cô bật máu.
- Ở trường mà tám chín giờ tối mới về à? Mày xin phép ở lại lớp học thêm chút rồi về tao đã đồng ý. Tao nghĩ mày dối tao đi chơi trai gái thì đúng hơn.
Đôi mắt đầy dấu chân chim hõm sâu vào trong của mẹ Ngọc đang hằn lên những tia đỏ đầy giận dữ, bà nhìn cô như nhìn một kẻ thù.
- Con xin lỗi, con mải làm bài nên quên mất thôi mẹ ạ. Con xin lỗi. - Cô bật khóc, sao mẹ lại không thể hiểu cho cô.
- Còn khóc à, vào nhà ngay. - Bà cầm tai cô kéo mạnh vào nhà.
Không biết đây là lần thứ bao nhiêu mẹ đánh cô, nhưng lúc nào cũng vậy cô chỉ biết khóc rồi khi đánh xong mẹ lại ôm cô vào lòng rồi mếu máo khóc theo.
- Mẹ xin lỗi, là mẹ không thể kiểm soát được, mẹ lo cho con quá thôi...
- Không... không sao ạ! Con không đau mà! Là con sai. Mẹ nghỉ đi, con lên xem cô chú cần gì không.
Cô luôn cho rằng mẹ mình bị chứng bệnh lạ, cứ lúc nóng nảy là dường như không phải bà. Nhiều năm về trước khi cô còn là một đứa học sinh cấp hai có lần đã bị mẹ đánh cho phải nhập viện. Nhưng phận làm con chưa lần nào cô trách bà cả. Cuộc sống mưu sinh đầy tủi khổ có lẽ đã khiến bà mắc bệnh và trở thành người như vậy.
Có vẻ như hôm nay mẹ cô đã một mình dọn gọn mọi thứ, cô đi một vòng nhà chủ rồi hỏi:
- Cô ơi, nay có cần cháu thức để giúp chị Thanh không.
- Không cần cháu à, Thanh hôm nay về nhà ngoại rồi. Cháu ngủ sớm đi. - Bà cười hiền từ đáp lời.
- Vâng, cháu biết rồi ạ, chúc cô ngủ ngon.
Ngọc toan bước đi thì bị bà chủ gọi lại.
- Này Ngọc, lại bị mẹ đánh à?
Bà lo lắng nhìn cô. Vì từ khi nhận hai mẹ con Ngọc làm giúp việc bà đã hai lần thấy mẹ đánh cô. Bà can ngăn nhưng không được. Lần nào đánh xong cũng khiến người cô đầy vết bầm tím. Lớp áo mùa đông dày cộm cũng không làm cô tránh được trận đòn roi. Bà thật sự rất thương cô.
- Dạ, cháu không cẩn thận nên vấp ngã thôi. - Ngọc cười trừ.
- Cháu còn giấu giếm hộ mẹ làm gì, ở nước ngoài là mẹ cháu bị bắt rồi đấy. Dù sao đi chăng nữa cháu cũng chỉ là một cô bé học sinh. - Bà chủ nhìn Ngọc đầy thương cảm.
- Không sao mà cô, năm sau cháu mười tám tuổi rồi đâu còn bé bỏng gì nữa. - Mắt Ngọc anh ánh nước. Những lời hỏi thăm từ một người không thân thích khiến cô chạnh lòng.
- Lại đây nào.
Bà chủ cầm tay rồi đưa Ngọc vào một căn phòng bảo cô ngồi đợi.
Đó là một nơi vô cùng rộng lớn, nó to bằng phòng ở của mọi người trong gia đình. Căn phòng được quét dọn sạch sẽ, đồ đạc sắp xếp vô cùng gọn gàng. Cô chưa từng vào đây dọn dẹp vì bà chủ nói không cần. Nếu lần này không được bà dắt vào chắc cô không bao giờ được nhìn thấy bên trong căn phòng này.
- Phòng y tế nhà mình rộng quá cô ạ. - Ngọc thích thú khen ngợi.
- Ừ... Là phòng của con trai thứ nhà cô đấy.
Bà khựng lại vài giây rồi cũng mau chóng trả lời cô.
- Ơ, vậy hóa ra cô có hai người con. Cháu tưởng chỉ có mình anh Minh. Anh ấy giờ đi đâu rồi ạ. Cháu không thấy đồ đạc gì trong phòng này cả.
Căn phòng tuy rộng nhưng rất trống trải. Đến một bước tranh phong cảnh hay lọ hoa nhựa cũng không có. Trong phòng chỉ có vẻn vẹn một cái đồng hồ treo tường, một giường mét tám với chăn ga và gối đều màu trắng, một bộ bàn ghế nhỏ và một tủ dài để thuốc treo trên tường. Với một không gian lớn như vậy mà chỉ có nhiêu đây đồ là quá ít.
- Ừ, Minh là đứa lớn, đứa nhỏ nhà cô trước lúc mất cũng tầm tuổi cháu thôi, nó tên Phong. - Mắt bà ngân ngấn nước, hình như bà sắp khóc.
- Cháu... xin lỗi, cháu không nên hỏi cô chuyện này.
Bất giác Ngọc cảm thấy vô cùng có lỗi. Tự trách bản thân mình ngốc nghếch không nhận thức được vấn đề lại hỏi người mẹ mất con một câu hỏi quá vô duyên.
- Cháu không cần xin lỗi, cháu không nhắc thì mỗi lần vào đây cô cũng luôn nghĩ về nó. Phong là đứa con có tài, tính tình có phần ủy mị, nó yêu thiên nhiên, yêu động vật và có lòng thương người. Nó luôn miệng nói sau này sẽ trở thành bác sĩ để cứu giúp con người. Thậm chí nó còn muốn kiêm cả bác sĩ thú y. Thằng bé lương thiện vậy đấy...
Bà dừng lại vài giây lấy tay quệt ngang những giọt nước mắt đang không ngừng rơi xuống. Bà nghẹn ngào kể tiếp:
- Nhưng có lẽ vì cái tính ủy mị đó mà nó đã tự tử để chết theo người nó yêu. Cô bé đó bị ung thư nhưng vì gia cảnh nghèo không có tiền chữa trị đã kiệt sức mà qua đời ngay tại lớp học. Con cô cũng tự tử tại lớp. Cô đã giận nó vô cùng, nhưng... cô còn thương nó hơn.
- Cô đừng khóc.
Ngọc nắm lấy tay bà an ủi. Cô không biết phải làm sao nữa...
- Con trai ơi! Mẹ phải làm sao đây?
Rồi bà chủ ôm chầm lấy Ngọc. Bà ấy khóc nấc lên như một đứa trẻ và quên mất bà vào phòng lấy thuốc là để đưa cho cô bôi lên vết thương. Nỗi lòng của người mẹ đến bao giờ mới nguôi ngoai.
- Em lại sao vậy! - Ông chủ đẩy cửa bước vào rồi dìu bà ra ngoài. - Xin lỗi cháu. Mỗi lần vào đây bà ấy lại vậy.
- Dạ không sao. Cháu xin phép ạ. Cô chú ngủ ngon. - Ngọc cúi chào rồi đi ra ngoài.
- Anh đã bảo em khóa phòng con lại, cứ ngoan cố làm phòng y tế ở đó làm gì. Con nó đã đi rồi, ước mơ trở thành bác sĩ của con cũng không còn nữa. Em cứ như vậy anh biết phải làm sao...
Ngọc vẫn còn nghe loáng thoáng tiếng ông chủ trách vợ, cô chỉ biết thở dài. Đi về phía nhà kho, bất giác nhìn ra cổng cô thấy một bóng người cao lớn lướt qua. Định bụng ra ngó xem sao nhưng lại nghĩ lỡ là kẻ xấu thì nguy hiểm nên cô đành đi tiếp. Cô phải về nghỉ thôi, để mai có sức làm việc.
Vào nhà kho nơi hai mẹ con ngủ qua ngày cô giờ mới để ý góc trong có dựng đầy ảnh của một người con trai. Từ những tấm rất to được lồng kính đến những tấm ép lụa cỡ vừa. Người đó rất đẹp và hiền, anh toàn chụp cùng thiên nhiên và động vật, cô đoán ngay đó là con trai thứ của bà chủ. Có lẽ ban đầu cô không nhận ra vì nghĩ đó là ảnh phong cảnh và con người bình thường.
- Anh có biết mẹ thương anh nhường nào không. Bà ấy héo hon vì anh đấy. - Lẩm bẩm một mình rồi lại thở dài, cô ngắm nghía những bức ảnh một lúc rồi cũng nằm xuống bên mẹ ngủ thiếp đi. Cùng lúc đó cái bóng lớn nãy giờ ở ngoài cửa cũng vụt bay lên hòa mình vào không gian đen kịt.
Đêm đó gió mạnh hơn bình thường, từng cơn từng cơn lồng lộng khắp khu nhà biệt thự rộng lớn. Gió thổi đung đưa từng tán cây, từng chiếc màn gió nơi khung cửa sổ, từng chiếc móc treo đồ trên sân thượng, từng chiếc xích đu ở góc sân. Tất cả khiến màn đêm không còn tĩnh lặng như nó vốn vậy...