(Ảnh: Internet)
Cô thất thần, dù phía thân dưới đau đớn cỡ nào cũng không khiến cô rơi dù chỉ nửa giọt nước mắt. Y tá hỏi cô có sao không, có cần giúp gì không cô chỉ lẳng lặng lắc đầu rồi nhắm nghiền mắt nghỉ ngơi. Cô không ngủ được nhưng cô vẫn muốn nhắm mắt vì cô không muốn mình phải nhìn bất kỳ điều gì trên thế gian này nữa!
Đây là lần thứ hai cô phải bỏ con mình.
Nhớ lại lần đầu khi biết mình mang thai cô còn ngây thơ vui mừng báo cho anh, cô tưởng rằng có con rồi hai người sẽ làm đám cưới luôn. Nhưng không, anh ngọt nhạt thủ thỉ bảo cô hãy nghĩ đến anh, đến con, vì sự nghiệp của anh đang gặp khó khăn, nếu bây giờ kết hôn thì sẽ không có điều kiện chăm con của hai đứa. Cô nước mắt ngắn dài đồng ý rồi nắm tay anh đến khoa sản của bệnh viện. Khi bước vào buồng chuẩn bị hút bỏ đứa con cô vùng dậy chạy ra van xin anh nhưng anh vẫn kiên quyết muốn bỏ đứa bé. Cô khóc từ lúc quay lại phòng cho đến khi đứa con được đưa ra ngoài. Lúc này đứa bé tuy chưa có hình hài nhưng nó vẫn là giọt máu đầu tiên cô mang trong mình. Cô lẩm bẩm "Mẹ xin lỗi!" rồi mệt mỏi ngất đi trên bàn phẫu thuật...
Sau lần đó cô và anh giận nhau hơn ba tháng, họ hầu như chả có chút quan hệ yêu đương nào trong ba tháng này. Cô không cho anh chạm vào mình. Mỗi lần như vậy anh càu nhàu vài phút rồi quay lưng lại với cô ngủ khì khì không bận tâm đất trời ngoài kia, cũng không bận tâm cô đang khóc phía sau lưng mình.
Thời gian cứ thế trôi qua đến một ngày, hôm ấy là sinh nhật anh, nhưng anh lại về muộn. Người nồng nặc mùi rượu anh lao vào ôm cô, đẩy cô xuống giường rồi hôn lấy hôn để. Cô kháng cự nhưng anh lèm bèm "Yên đi, mẹ kiếp! Cô làm cái quái gì mà giữ khư khư... đó... thì... cũng là chuyện đã qua rồi..." Tiếp tục bỏ qua mọi sự phản kháng từ chối quan hệ của cô anh thô bạo tấn công khiến cô mệt mỏi buông xuôi mặc anh muốn làm gì thì làm. Sau cơn say loạn lạc anh nằm vật ra ngủ mê mệt, còn cô ngồi dậy vơ váy áo mặc lên người. Cô bước ra khỏi phòng, đứng nơi ban công lộng gió với tâm trạng xáo trộn cùng ly rượu vang lấy trên bàn tiệc cô chuẩn bị lúc chiều tối để cùng đón sinh nhật và làm hòa với anh. Cô nghĩ mình thật sự nên quên chuyện đó đi, rồi sau này khi hai người kết hôn xong sẽ lại có con, lần này cô nhất định không vì điều gì mà buông bỏ con mình.
Sáng hôm sau khi cô đang rán trứng anh tiến lại ôm cô từ phía sau và xin lỗi. Anh bảo đêm qua anh say quá, sáng tỉnh lại nhớ ra thì thấy vô cùng hối hận. Cô tắt bếp quay lại áp mặt vào ngực, vòng tay ra sau ôm anh. Cô thủ thỉ "Mình kết hôn đi!". Anh hơi nhíu mày, nhưng vẫn vỗ về cô và nói tiếng "Ừ!" dù trong lòng có gì đó không thoải mái.
Thời gian lại trôi qua, gần một năm sau anh và cô vẫn chỉ là mối quan hệ sống chung trước hôn nhân, anh giờ đã là Phó phòng Kinh doanh, cô tuy vẫn là nhân viên Maketting nhưng thu nhập của cả hai cộng lại bây giờ quá ổn để có thể tổ chức hôn lễ, rồi chăm sóc con cái, gia đình. Cô lại đề nghị kết hôn sau một bữa tối bình thường như bao ngày. Còn anh lại nói quanh co và tiếp tục từ chối. Anh bảo anh đang phấn đấu lên Trưởng phòng cô hãy chờ anh thêm một thời gian nữa. Cô vì yêu và tin tưởng nên hết lần này đến lần khác chấp nhận chờ anh.
Mấy tháng sau thấy bụng khó chịu, buồn nôn cô giật mình đi kiểm tra và kết quả khiến cô bần thần. Cô lại dính bầu. Tối đó vừa đi làm về cô nói chuyện với anh luôn. Lần này anh không bắt cô phá thai, anh chỉ ôm cô vào lòng và hứa sẽ kết hôn. Cô yên tâm nép vào vòng tay anh, chưa bao giờ cô thấy mình hạnh phúc đến thế.
Cô vui vẻ ca hát hết ngày này qua ngày khác từ lúc nhận được lời hứa của anh. Đi làm hay đi chơi với bạn bè nét mặt cô cũng rạng ngời như hoa hướng dương vươn mình đón ánh nắng mặt trời. Anh thì vẫn tiếp tục đi làm và bận rộn với mớ chiến lược để thăng tiến lên Trưởng phòng. Đợt này anh về nhà muộn hơn và cũng say nhiều hơn. Cô buồn và hơi thất vọng nhưng biết anh vì công việc mới như vậy nên đành lẳng lặng chăm lo cho anh sau mỗi cơn say. Dẫu cho cô có đang mang bầu trong người luôn mệt mỏi rã rời cũng không ca thán với anh nửa lời để anh chuyên tâm công việc hơn. Mỗi sáng cô đều ôm anh và dặn đừng say quá nhé. Anh hôn cô ngọt ngào rồi cất bước đi.
Hôm ấy cô hơi đau bụng lại thêm buồn nôn nên cứ ngồi trong nhà vệ sinh từ lúc anh đi đến tận chiều muộn. Cơ thể mệt mỏi khiến cô chẳng thể ăn uống được gì. Cô phải xin nghỉ làm cả ngày, căn giờ anh tan làm rồi mới bấm gọi anh. Số điện thoại cô hay dùng hết tiền nên cô phải lấy số phụ gọi cho anh. Đầu dây bên kia vang lên giọng phụ nữ nghe âm sắc dễ chịu vô cùng.
"A lô!"
"Chào chị, anh Phó phòng Kinh doanh có đó không ạ?"
"Anh ấy hơi say, mà chồng tôi hôm nay tan làm sớm nên chị cho tôi xin lại địa chỉ để mai anh ấy gọi lại ạ!"
"Chồng... à... à... không... không sao. Sớm... sớm mai tôi gọi lại sau!"
Chiếc điện thoại bị rơi tuột khỏi tay. Cô không thể khóc, cũng không thể hét lên. Hóa ra anh ta có người khác, hóa ra bấy lâu nay cô chỉ là thứ "phở" để đổi món với cô nhân tình ngoài kia. Ấy thế mà hàng ngày anh ta vẫn về nhà và ôm ấp cô như thể yêu cô và chỉ có mình cô trong cuộc đời anh ta vậy. Cô ấm ức, đấm thùm thụp vào ngực bởi vì lúc này cô thấy mình không cách nào thở nổi. Cơn đau bụng lại càng dữ dội hơn. Cô ôm bụng đau đớn ngã xuống sàn nhà. Máu bắt đầu chảy thấm qua lớp váy mỏng cô hốt hoảng bấm gọi cấp cứu, ú ớ được vài câu rồi ngất lịm...
Đây là lý do vì sao lần thứ hai cô mất đi giọt máu của mình. Vì anh ta, vì cái tên khốn nạn đó... giờ đây đối với cô thế giới này thật đen tối và giả dối biết bao. Cái người mà cô nghĩ rằng sẽ bên cô, chăm lo cho cô, nắm tay cô đến trọn đời lại là một tên sở khanh đội lốt người tốt. Thanh xuân của cô hai lần vì anh mà mất đi máu mủ của mình, hai lần chịu đớn đau trong khoa sản... anh liệu có thể thấu được nỗi đau đó.
"Anh... anh..."
"Im đi! Biến đi! Khốn nạn! A a a a a a..."
Cô tuyệt vọng hét lên, nét mặt cô nhợt nhạt, bờ môi khô khốc bợt bạt như người đã chết.
Vậy là kết thúc. Anh biến mất khỏi cuộc đời cô sau hôm ấy, một lần ngoảnh lại hỏi thăm cô cũng không thấy nữa! Căn hộ hai người mua chung anh để lại cho cô, cô không muốn dùng đến nên đã đem bán và chuyển đi nơi khác.
Cô giờ đây sống một cuộc đời lặng lẽ, không yêu ai và cũng không chấp nhận lời tỏ tình của ai nữa. Cô đã mất đi thiên chức làm mẹ... đã mất tất cả rồi! Mỗi lần nghĩ đến chuyện xưa cũ cô đều khóc và đau khổ thốt lên "Mẹ xin lỗi! Mẹ đã bị trừng phạt rồi các con của mẹ! Mẹ xin lỗi!"...
Quỷ Quyệt
(1:52 pm - 27/04/2017)