(Ảnh: Internet)
Dạo gần đây tôi nghe người ta nhắc nhiều đến tuổi thanh xuân. Họ kể, họ chụp hình chia sẻ những tháng ngày tươi đẹp trôi qua. Tôi đã đọc và xem những hình ảnh đó và cảm thấy tiếc nuối. Tiếc cho chính mình. Tôi nghĩ mình không có những điều mà họ đã trải nghiệm thì phải? Có ai lại không có thanh xuân? Thanh xuân là gì?
Tôi tìm kiếm từ khóa thanh xuân trên mạng và nhận ra đó chỉ là những khái niệm khô cứng. Đại loại họ nói thanh xuân là độ tuổi chuyển tiếp từ dậy thì sang trưởng thành, hay một định nghĩa khác cho thanh xuân đó là sự tươi mới trẻ trung, sự căng tràn sức sống. Và bất giác tôi à một tiếng vang trong đầu, nhăn trán tôi cảm thán: "Ô vậy là tôi có thanh xuân nha, và giờ tôi vẫn đang thanh xuân nè!"
Nhưng tôi rốt cuộc đã làm gì để bây giờ bàng hoàng nhận ra thanh xuân của mình đã và đang trôi qua thật vô vị, vô nghĩa. Có lẽ khi già đi tôi chả còn biết mình nên nghĩ và sẽ nghĩ về điều gì.
Tôi luôn tránh không muốn nhắc tới những chuyện đã qua dẫu nó là vui hay buồn, giống như kiểu tôi đang chạy trốn vậy. Trốn khỏi thanh xuân, trốn khỏi sự năng động và tươi mới. Tôi thường mong một ngày trôi đi nhanh chóng để khi màn đêm buông xuống tôi được thả mình xuống nệm ngủ thật sâu hoặc có thể ngủ mãi. Tôi đã tránh né cuộc sống của chính mình như vậy đấy. Không cuộc vui, không dù chỉ là chút ít cảm giác mặn mà với vạn vật xung quanh.
Nhưng cũng có khi vào một buổi chiều lúc hoàng hôn, nắng vàng đậm, tôi đi bộ trên đường, nhìn dòng người, dòng xe cộ qua lại hối hả tôi chợt cảm thấy tiếc nuối. Và tôi lại bàng hoàng nhận ra mình đang từng ngày sống trong tiếc nuối. Tôi tiếc vì mình chẳng thể như mọi người lao vào vòng quay hối hả của cuộc sống, tôi tiếc vì tôi sống quá chậm, tôi tiếc cũng vì tôi hay so bì bản thân với người khác.
Hình như tôi đã quên mất cách để sống vui vẻ, thanh thản là biết hài lòng với chính mình. Vì tôi cứ luôn trách cứ, luôn dằn vặt bản thân nên mới sống một cuộc đời u uất như vậy. Tự tôi đang đẩy những năm tháng tươi đẹp nhất của cuộc đời mình vào bế tắc, tự tay tôi đang bóp chết thanh xuân của mình... như một kẻ ngốc vậy! Đây có lẽ chính là thất bại của cuộc đời tôi. Một thất bại khủng khiếp mà tôi vẫn chưa thể thoát khỏi nó.
"Thanh xuân" từ này hay dùng trong văn chương, còn trong cuộc sống người ta hay nói đến từ "tuổi trẻ". Đúng như người ta hay nói hãy sống hết mình để không bỏ phí tuổi trẻ.
Nhưng tôi lỡ bỏ phí một phần rồi bây giờ còn kịp không?
Tôi sẽ không chờ đợi ai trả lời cho thanh xuân của tôi nữa, tôi sẽ tự tìm kiếm câu trả lời, sẽ tự cứu lấy thanh xuân của mình.
Quỷ Quyệt
(23:57 - 20/12/2016)
(23:57 - 20/12/2016)
No comments:
Post a Comment