(Ảnh: Internet)
Em không chắc mình có yêu anh, chỉ là em luôn nhớ anh, nhưng khi ở gần bên anh lại thấy phiền phức, em không hiểu nổi mình muốn gì. Em không chắc em có yêu anh không, chỉ là em luôn mong anh ở bên em và lắng nghe em, cùng em chia sẻ mọi vui buồn trong cuộc sống này.
Em không biết em có yêu anh không, nhưng em cần anh, chỉ vậy thôi.
Em không biết anh có yêu em không, nhưng khi nghĩ lại những hành động của anh dành cho em thì em hiểu anh thực sự đã thử cố gắng yêu em, chỉ là em ngốc nghếch nhận ra nó quá muộn nên để mất anh. Em sai.
Em không biết anh có yêu em không nhưng em biết anh cũng nhớ em như em đã và đang ôm nỗi niềm đó.
Em không biết ta có thuộc về nhau không nhưng em hiểu có một bức tường vô hình đang đêm ngày ngăn cách ta đến với nhau.
Em hiểu cả hai ta đều nắm giữ hình bóng đối phương trong tim mình, chỉ là khi người này muốn bày tỏ lòng mình thì người kia lại như muốn né tránh và ngược lại. Hai ta đều là những kẻ đã và đang trưởng thành nhưng hình như lại quá khao khát được chơi cút bắt - thứ trò chơi của tụi trẻ con.
Rốt cuộc thì sau bao năm lặng lẽ đi bên đời nhau em nhận ra thứ duy nhất em và anh thiếu đi trong cuộc tình này là dũng khí đối mặt nhau. Sự kiên trì chờ đợi luôn sẵn có, chỉ là cả hai cùng nhút nhát bởi thế nên đành bỏ lỡ nhau ở kiếp này.
Em nhận ra thứ cảm xúc mập mờ này là bài học sâu đậm nhất trong cuộc đời mình, nếu mai kia yêu ai đó em sẽ tập cư xử khác đi...
Anh đã tập yêu em, em thì ngốc và khước từ anh. Đoạn đời này em sẽ nhớ nó đến ngàn vạn kiếp sau, tạm biệt anh - một phần con tim em!
Quỷ Quyệt
(8:44 pm - 17/03/2018)
No comments:
Post a Comment