(Ảnh: Internet)
Như bao cô gái khác rời quê lên Hà Nội học tập và làm việc em cũng mong có thể kiếm được việc làm ổn định đúng chuyên ngành đã học, sau đó yêu và kết hôn với một chàng trai tốt, hai đứa sẽ sống thật hạnh phúc với nhau. Với một mớ mộng tưởng màu hồng đó em thấy cuộc đời thật đẹp, động lực hướng tới tương lai của em chưa bao giờ tràn đầy như thế.Em gặp anh ở một công ty về thiết bị điện tử - nơi em làm thêm kiếm tiền trang trải cuộc sống sinh viên xa nhà. Lúc đầu em không nghĩ mình sẽ thích anh, bởi vì với em anh là sếp, cho đến một ngày khi em vội vã ra nhận điện thoại không may vấp ngã ngay trước mặt anh, anh đến bên đỡ em dậy rồi nở một nụ cười hiền dịu, giây phút đó tim em cứ đập thình thịch trong lồng ngực, em bị xao xuyến bởi anh. Và câu nói quá đỗi bình thường "Phải cẩn thận chứ em!" cứ bay lởn vởn trong tâm trí em suốt cả ngày hôm ấy. Hóa ra thích một người là cứ nghĩ đến người ta và cười như một con ngốc.
Mỗi ngày sau đó em đều len lén nhìn anh, mặc dù có thể thản nhiên nhìn anh như bao nhân viên bán hàng khác trong công ty... nhưng không, em cảm thấy ngại ngùng chẳng thể mắt chạm mắt với anh. Hình ảnh đôi mắt, sống mũi rồi khuôn miệng anh cứ chập chờn hiện lên trong đầu em khiến em lúc nào mặt mũi cũng đỏ như quả cà chua. Các bạn đồng nghiệp không hiểu gì, họ chỉ cho là em bị cảm nắng. Nắng mà họ nghĩ đến là nắng của trời, còn cá nhân em biết nắng đó là anh, em bị cảm anh nên mất ăn, mất ngủ, ngày ngày nghĩ viển vông...
Rồi lý trí cũng chẳng ngăn nổi con tim dại khờ điều khiển đôi tay làm những hành động dại khờ. Em đi hội sách với tụi bạn thân và cố ý tìm mua cho anh cuốn "Trong chớp mắt" của Malcolm Gladwell, trong cuốn sách còn kèm một bức thư tỏ tình với tiêu đề "Chỉ trong chớp mắt anh sẽ nhận ra em!". Em còn thuê ship giao đến cho anh, có nằm mơ em cũng không nghĩ mình có thể làm một việc táo bạo như vậy, hành động đó quả thật không phải em, không hề giống với con người em...
Cuối buổi làm hôm đó anh đã bảo em ở lại với lý do cần nói thêm về công việc, em ở lại theo chỉ thị của anh mà trong lòng hồi hộp đến nỗi tim muốn ngừng đập.
- Khi tặng anh món quà đó hẳn em không như bây giờ!
- Dạ...
- Đúng rồi, em phải ngẩng mặt lên thì mới nói chuyện cùng anh được chứ!
Anh lại cười nụ cười ấy, nó một lần nữa đốn ngã em.
Khi ấy em cứ lắp bắp nói không thành tiếng, chỉ có thể lại cúi mặt xuống và xin lỗi anh. Anh ân cần giảng giải cho em hiểu đó không phải việc làm sai trái, chỉ là em đặt tình cảm sai chỗ thôi. Đến lúc đó em mới biết anh đã có vợ sắp cưới. Hóa ra anh là người nghiêm túc trong chuyện tình cảm đến vậy, những thứ anh trân trọng không khi nào anh phô diễn nó ra chỗ đông người mà luôn giấu kín trong tim cho riêng mình. Sau khi nghe anh nói vậy dù trong lòng em đã hiểu ra nhưng nước mắt cứ tự nhiên vô thức chảy dài khiến em không thể kìm lại. Anh rời khỏi chỗ ngồi kiếm khăn giấy đưa em nhưng em đã chạy ra khỏi công ty để né tránh anh.
Có cô gái nào lại có thể đối mặt với người mình đang muốn theo đuổi khi mà vừa bị họ từ chối chứ, em cũng vậy thôi!
Mưa! Trời lại tàn nhẫn nổi cơn giông bất chợt, em vốn sợ bão giông nhưng chỉ riêng ngày hôm đó em quyết tâm chạy trong cơn mưa, nước và gió, cả lá cây rụng cứ táp thẳng vào mặt em không chút xót thương...
Lên xe bus em vẫn còn khóc, nhưng không ai nhận ra em khóc nữa vì nước mưa vốn đã ôm trọn lấy cơ thể em, họ chỉ nghĩ em đểnh đoảng quên ô dù, áo mưa nên bị ướt. Xe mở điều hòa, em lạnh buốt tận xương tủy, nhưng con tim em còn băng giá hơn. Trời đã chuyển tối hẳn khi em gần về đến trạm dừng nơi em trọ, nhìn qua lớp kính xe, Hà Nội khi lên đèn lại quá đỗi long lanh, bất chấp gió mưa... Anh cũng vậy, dẫu cho anh từ chối em thì trong lòng em anh vẫn thật đẹp, bởi chí ít anh cũng vì đã có người thương nên mới khước từ em, em tôn trọng anh vì điều đó...
Sau hơn một tháng làm việc em viết đơn xin nghỉ, anh gọi em lên và hỏi lý do vì sao lại nghỉ việc khi mà đã gắn bó hơn hai năm, em mỉm cười nói mình nghỉ vì đi thực tập nên anh cũng chấp nhận và ký vào lá đơn thôi việc của em. Anh nói một câu khiến em nhớ mãi "Sẽ có người vì có được em mà hạnh phúc một đời, chúc em sớm tìm được nửa kia!", em lần nữa rơi nước mắt trước mặt anh, nhưng lần này em đã gạt chúng đi thật nhanh, mỉm cười bắt tay anh và không quên dặn thêm nhớ mời em tham dự đám cưới.
Mối tình đầu của em đã kết thúc, mãi sau này khi rời Hà Nội em vẫn rơi nước mắt, bởi em còn nhớ đến anh, chút dao động ban đầu em thật không nghĩ nó lại có thể khoét vào tim em sâu đậm đến thế. Tình cảm vốn là thứ mà không ai đoán biết được, em cũng không thể ngờ mình lại va phải nó một cách đau điếng như vậy...
Em rồi sẽ hạnh phúc với một người khác như anh từng nói, nhưng là khi đã quên được anh!
Quỷ Quyệt
(5:54 pm - 20/03/2018)
No comments:
Post a Comment