(Ảnh: Internet)
Em là giấc mơ của tôi, chắc chắn rồi!
Lần đầu tiên gặp em, nụ cười rạng ngời từ đôi môi đỏ mọng của em đã lôi cuốn tôi. Đôi mắt em đen láy, ánh lên vẻ tự tin và sắc xảo khó cưỡng. Tôi bất ngờ bị em hút mất vài phần linh hồn trong mình. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình lại bắt đầu một đoạn tình cảm chỉ qua một lần gặp gỡ.
Sau hôm đó tôi nghĩ về em mỗi ngày, tôi đi làm chăm chỉ hơn để được gặp em cũng bởi vì em là đồng nghiệp mới của tôi.
Em rất nhạy bén trong công việc. Ngay sau hai ngày thử việc em đã lập tức đề xuất được kế hoạch cụ thể cho một dự án tổ chức sự kiện lớn trong tháng của công ty.
Em hoạt bát và năng nổ như ngọn lửa đang bừng cháy một cách bất diệt. Em sống và cống hiến hết mình cho công việc. Một chút riêng tư, so đo, tính toán cũng không có trong con người em. Em gắn kết với tập thể của công ty nhưng cũng có thể hoạt động độc lập trong mọi tình huống. Một cô gái như vậy tôi sao có thể không động lòng.
Tôi nhớ lần đầu hẹn em đi uống nước, em nói chuyện nhí nhảnh và dễ thương - một phong cách hoàn toàn khác với em của chốn văn phòng. Tôi lần nữa bị em làm cho bất ngờ. Tôi hỏi em sao khi đi làm em lại nghiêm túc như vậy, mọi người vẫn phóng túng đó thôi, em đâu nhất thiết phải tự đưa mình vào khuôn khổ để làm gì. Em trả lời tôi rằng bởi vì công tư vốn phân minh, em là người như vậy. Tôi không biết nói gì chỉ nhìn em và thầm ngưỡng mộ cái phong thái đó.
Tôi cùng em có nhiều cuộc gặp mặt khác, nhưng chúng phần lớn bàn về công việc hơn là những chuyện cá nhân đời thường.
Hơn một năm trôi qua tôi nghĩ mình cần cho em biết về tình cảm của mình, tôi lại hẹn em ở quan quen mà hai đứa hay ngồi.
- Anh có cảm tình với em! Nó bắt đầu ngay từ ngày đầu chúng ta làm việc chung. Anh nghĩ một năm giấu giếm tình cảm của mình là quá đủ rồi, em hãy làm bạn gái của anh nhé!
Em khựng lại nhìn tôi đầy bất ngờ, nhìn ánh mắt đó là tôi biết trước giờ trong lòng em tôi đích thị chỉ là một người đồng nghiệp - một người với vai trò chia sẻ công việc tại văn phòng, chỉ đơn giản vậy thôi.
- Em xin lỗi, em đã không nhận ra điều đó... nhưng em thật sự chưa nghĩ đến việc mình sẽ thích ai đó lúc này. Em...
- Anh hiểu mà, em đừng bận tâm, anh chỉ muốn nói cho em biết thôi, nếu không anh sợ sau này mình sẽ hối hận.
Lòng dạ tôi bất giác trùng xuống tận sâu, cảm giác trời đất sụp đổ có lẽ là cảm giác này. Giờ thì tôi đã hiểu cái thứ cảm giác này nó khó chịu và đắng ngắt như thế nào.
Sau ngày định mệnh đó tôi vẫn vui vẻ nói cười cùng em như chưa hề có chuyện gì hết. Ban đầu em có hơi ngại ngần khi nhìn vào mắt tôi nhưng sau này em đã bình thường trở lại. Chúng tôi vẫn có những cuộc gặp mặt tại quán quen, những kế hoạch về tổ chức sự kiện vẫn được bàn bạc liên tục không ngừng nghỉ. Tôi chợt nhận ra cuộc sống của em có thể vắng tình yêu, vắng người đàn ông ở cạnh yêu thương em nhưng không thể nào và không khi nào vắng được công việc. Dường như em yêu chúng bằng cả con tim mình.
Năm nữa lại trôi qua, em được thăng chức từ nhân viên lên trưởng phòng tổ chức sự kiện, bất ngờ hơn nữa là em đang yêu. Mọi người trong công ty ai cũng vui vẻ chúc mừng em, tôi cũng vậy. Thật lòng tôi mong em hạnh phúc, dẫu rằng con tim tôi có rách toạch ra khi nghe tin ấy...
Bây giờ là thời điểm nhiều năm sau đó, tôi đã kết hôn và có một bé gái xinh xắn, còn em thì mới ly hôn. Cuộc sống hôn nhân của em vốn là mơ ước của nhiều cô gái, nhưng không hiểu sao em lại chọn từ bỏ nó. Tôi và em hẹn nhau quán cũ quen thuộc, mọi thứ dường như vẫn vậy, khung cảnh nơi đây chọn cho mình sự yên tĩnh và trong lành, nó cứ mãi an yên như những ngày đầu chúng tôi hẹn gặp nhau.
- Em ổn chứ? - Tôi hỏi em một câu hỏi dư thừa và ngu ngốc.
- Em không ổn, nhưng em biết làm gì ngoài việc chấp nhận nó. Em không thể nói dối, xin lỗi vì đã để anh phải nhìn thấy em như thế này...
Ôm mặt, em khóc nức nở ngay trước mặt tôi. Ước gì tôi có thể ôm em vào lòng, nhưng tôi không thể bởi vì tôi đã có gia đình rồi. Việc tôi làm được cho em lúc này chỉ là đưa cho em một chiếc khăn giấy.
Em ly hôn vì chồng em - gã khốn đó ngoại tình với nhỏ thư ký! Tôi thấy thương em vô cùng, giá mà tôi chưa kết hôn. Tôi biết suy nghĩ này là sai trái, là có lỗi với vợ và con mình, nhưng tôi vẫn yêu em, vẫn ngày đêm nhớ đến em, đó là điều tôi dẫu cố phủ nhận như thế nào cũng không được...
Tôi chỉ có thể đứng phía sau dõi theo con đường em đang và sẽ đi mà thôi. Mong rằng phần đời về sau của em sẽ an yên, không sóng gió.
Yêu em!
Quỷ Quyệt
(10:36 am - 22/03/2018)