(Ảnh internet)
Sau khi kết thúc chuyên mục tặng hoa, trao lời yêu xong, cả lớp bàn nhau giải tán, liên hoan để hôm khác vì nay là ngày mọi người đi chơi riêng. Cường bảo Mẫn để xe lại trường rồi lai cô đến một tiệm mỳ Ý nổi tiếng trên phố cổ. Không gian ấm cúng với ánh đèn vàng bao phủ và cách bày biện gọn gàng, lịch sự, bắt mắt.
- Ai cho gọi em xưng anh mà dám thế hả? Lúc nãy ở trong lớp nên tớ bỏ qua nhé!
Mẫn liếc yêu Cường một cái sắc lẹm rồi lại tiếp tục gắp mỳ sốt kem bỏ vào miệng ăn tiếp.
- Em muốn "cậu", "tớ" đến bao giờ nhỉ?
Cường nhẹ nhàng lên tiếng, anh bỗng đứng dậy đi vòng ra sau lưng Mẫn.
- Cậu là gì đấy? Đi đâu vậy?
Mẫn hơi giật mình, cô có chút lo lắng vì sợ anh lại bỏ đi mất. Có gì đó vẫn ám ảnh trong cô - sự rời đi của anh sáu năm về trước.
- Em ngồi im! - Cường khẽ vén hết tóc của cô ra sau, rút trong túi quần ra chiếc dây cột tóc có hình cỏ bốn lá được đính đá lấp lánh rồi cột gọn chúng lại. - Anh thấy em ăn uống khổ sở quá, cứ phải giữ tóc hoài. Giờ thì được rồi đó! Lát về nhà em có thể tháo tóc ra để xem chiếc dây anh tặng em sau.
- Eo ơi, hành động soái ca kìa, tớ thích quá đi. - Mẫn cười sung sướng, mặt hơi ửng đỏ.
Cường thấy cô vui vẻ liền thấy trong lòng vô cùng hạnh phúc, tuy vẫn còn hơi để ý lời tỏ tình của Tùng dành cho cô lúc ở viện nhưng từ giây phút này anh quyết tâm sẽ không để bất cứ ai làm lung lay tình yêu trong anh nữa.
- Thế mình xưng hô anh em nhé? - Cường nháy mắt.
- Thì... vầng ạ. Tùy anh vậy!
Mặt cô lại đỏ bừng lên, thú thật cô cũng muốn gọi anh, em với Cường lắm nhưng không sao gọi được nên thành ra cô cứ kệ để xưng cậu, tớ cho thoải mái. Ngờ đâu hôm nay từ "anh" được phát ra từ miệng mình lại khiến cô thẹn thùng đến thế. Không hiểu sao Cường có thể vô tư gọi "em" như vậy.
- Ôi dễ thương quá, má em đỏ hết lên rồi kìa! - Không thể chịu nổi sự dễ thương của cô người yêu, anh đưa tay lên bẹo má cô một cái và nở nụ cười mãn nguyện.
- Anh còn nói nữa, em đang bị xấu hổ. Ôi mẹ ơi, làm sao bây giờ? - Mẫn càng ngại hơn, mặt nóng bừng lên, cô đưa tay lên vỗ vỗ vào má cho bớt nóng.
...
Ăn mỳ, sau đó đi uống cà phê ở Highlands đến gần mười hai giờ mới về nhà, ấy vậy mà hai người chẳng nỡ rời nhau, cứ quấn quýt mãi không rời.
- Ai cho gọi em xưng anh mà dám thế hả? Lúc nãy ở trong lớp nên tớ bỏ qua nhé!
Mẫn liếc yêu Cường một cái sắc lẹm rồi lại tiếp tục gắp mỳ sốt kem bỏ vào miệng ăn tiếp.
- Em muốn "cậu", "tớ" đến bao giờ nhỉ?
Cường nhẹ nhàng lên tiếng, anh bỗng đứng dậy đi vòng ra sau lưng Mẫn.
- Cậu là gì đấy? Đi đâu vậy?
Mẫn hơi giật mình, cô có chút lo lắng vì sợ anh lại bỏ đi mất. Có gì đó vẫn ám ảnh trong cô - sự rời đi của anh sáu năm về trước.
- Em ngồi im! - Cường khẽ vén hết tóc của cô ra sau, rút trong túi quần ra chiếc dây cột tóc có hình cỏ bốn lá được đính đá lấp lánh rồi cột gọn chúng lại. - Anh thấy em ăn uống khổ sở quá, cứ phải giữ tóc hoài. Giờ thì được rồi đó! Lát về nhà em có thể tháo tóc ra để xem chiếc dây anh tặng em sau.
- Eo ơi, hành động soái ca kìa, tớ thích quá đi. - Mẫn cười sung sướng, mặt hơi ửng đỏ.
Cường thấy cô vui vẻ liền thấy trong lòng vô cùng hạnh phúc, tuy vẫn còn hơi để ý lời tỏ tình của Tùng dành cho cô lúc ở viện nhưng từ giây phút này anh quyết tâm sẽ không để bất cứ ai làm lung lay tình yêu trong anh nữa.
- Thế mình xưng hô anh em nhé? - Cường nháy mắt.
- Thì... vầng ạ. Tùy anh vậy!
Mặt cô lại đỏ bừng lên, thú thật cô cũng muốn gọi anh, em với Cường lắm nhưng không sao gọi được nên thành ra cô cứ kệ để xưng cậu, tớ cho thoải mái. Ngờ đâu hôm nay từ "anh" được phát ra từ miệng mình lại khiến cô thẹn thùng đến thế. Không hiểu sao Cường có thể vô tư gọi "em" như vậy.
- Ôi dễ thương quá, má em đỏ hết lên rồi kìa! - Không thể chịu nổi sự dễ thương của cô người yêu, anh đưa tay lên bẹo má cô một cái và nở nụ cười mãn nguyện.
- Anh còn nói nữa, em đang bị xấu hổ. Ôi mẹ ơi, làm sao bây giờ? - Mẫn càng ngại hơn, mặt nóng bừng lên, cô đưa tay lên vỗ vỗ vào má cho bớt nóng.
...
Ăn mỳ, sau đó đi uống cà phê ở Highlands đến gần mười hai giờ mới về nhà, ấy vậy mà hai người chẳng nỡ rời nhau, cứ quấn quýt mãi không rời.
Gió đêm heo hút cuốn vào con ngõ nhỏ tối om của nhà Mẫn khiến Cường lo lắng. Lần nào đưa cô về anh cũng không yên tâm để cô lại một mình trong căn nhà này.
- Sao bố mẹ em mua nhà xa thế, ở cái nơi vắng người như vậy mà lại chỉ có mình em sống. Anh lo quá!
- Không có tiền chả mua ở đây. Anh có thấy nhà nào ba tầng, sân rộng, full nội thất mà có tỉ hai năm chục không?
Mẫn dùng hai tay bẹo má anh, chút ánh sáng từ đèn xe chiếu vào tường hắt lên làm cho đôi mắt Cường long lanh như sao đêm. Mọi thứ xung quanh như yên ắng hơn, hay họ không thể cảm nhận được bất kỳ loại âm thanh nào ngoài tiếng đập của trái tim mình và trái tim đối phương.
- Anh... hôn em nhé! - Cường nuốt khan một cái, mắt không rời đôi môi căng mọng của Mẫn mà đưa ra lời đề nghị.
Mẫn im lặng, tay không còn đặt lên má anh nữa, mắt cũng nhìn đi chỗ khác. Người cô nóng ran vì ngại, kể từ lần trước được anh hôn đến giờ họ chỉ nắm tay nhau chứ chưa hề động chạm gì hơn. Nay anh nói vậy cô hơi run.
- Thì... em là người yêu anh rồi...
Mẫn nói xong liền nhắm chặt mắt. Môi chu chu ra nhìn rất mắc cười.
- Ha ha. Cô nàng ngốc này!
Nhìn cô qua ánh đèn mờ ảo thôi cũng khiến anh không nhịn nổi cười.
- Ôi trời ạ, khẽ thôi! Đang ở ngoài cổng mà anh làm gì vậy? Khu này tuy vắng nhưng vẫn có hàng xóm láng giềng đó anh. Mai họ sang phản ánh em biết giấu mặt vào đâu.
Mẫn cuống cuồng kiễng chân lên bịt miệng Cường lại, vô tình đẩy anh dựa sát vào tường.
- Tư thế này giống em cưỡng hôn anh quá!
Cường nhếch môi cười làm Mẫn ngượng chín mặt.
- Em... em... đâu có...
Chưa kịp nói xong cô đã bị anh "lật ngược tình thế". Xoay người một trăm tám mươi độ, rất nhanh Cường đã đẩy cô vào tường, anh đặt lên môi cô nụ hôn điên dại cùng khao khát cháy bỏng. Cường cứ vậy lấn át Mẫn, tay anh trượt từ mặt cô, xuống cổ rồi vai và cuối cùng anh đã kịp dừng lại. Hai người nhìn nhau như còn muốn tiến thêm bước nữa ở trong nhà cô nhưng Cường biết bây giờ chưa phải lúc, anh không muốn Mẫn bất an vì sự tiến triển quá nhanh trong quan hệ yêu đương của hai người nên đã nhanh chóng kết thúc những dục vọng trong mình.
- Đến đây thôi, nếu không anh sẽ bị em ghét mất.
Mẫn mỉm cười áp mặt vào người Cường rồi chủ động vòng tay ôm chặt lấy anh. Cô thấy xúc động vì anh biết nghĩ cho cô, vì anh là một người đàng hoàng và vì mình đã chờ đợi đúng người!
- Cảm ơn anh!
- Đồ hâm này! - Cường tựa cằm xuống đầu Mẫn, tay anh ghì chặt cô hơn vừa ôm vừa đung đưa người.
Gió đêm vẫn thổi, tiếng lá cây khô xào xạc quét đất, tiếng côn trùng bay vo ve xung quanh, một không gian đêm khá sống động, bỗng có tiếng bước chân phát ra từ phía tường bên kia của nhà Mẫn làm cả hai giật mình, Cường nhanh chóng kéo Mẫn ra phía sau lưng mình rồi hô lớn tiếng:
- Ai!
- Anh đây! Hai đứa đừng hoảng!
Giọng nói quen thuộc cất lên, người con trai cao ráo bước ra từ bóng tối cùng với một bó hoa hướng dương trên tay khiến cả Mẫn và Cường không khỏi ngỡ ngàng cùng cất lời:
- Anh Tùng!
...
No comments:
Post a Comment