Sunday, April 9, 2017

Cảm ơn cậu! - Chương 4


Những ngày sau đó Cường và Mẫn thường xuyên tay trong tay đi khắp nơi, địa điểm họ hay lui tới là nhà sách, rạp chiếu phim và Gidae Coffee. Mải mê với niềm hạnh phúc vô bờ khi có được người mình hằng mong khiến Mẫn quên đi người anh thân thiết, khi sực nhớ ra thì nhìn quanh chả thấy anh đâu nữa.
- Của chị hết một trăm năm mươi lăm nghìn, em gửi hóa đơn ạ.
- Em ơi, sao dạo này chị không thấy anh Tùng?
Mẫn hơi nhíu mày.
- Anh ấy có chút chuyện nên về quê một thời gian ạ.
Cô thu ngân có thân hình mũm mĩm trả lời nhẹ nhàng.
- À, vậy à. Cảm ơn em nhé!
Nắm tay Cường bước ra khỏi quán, cô ngoái đầu lại nhìn và bỗng thấy nơi mà gần hai năm qua mình gắn bó sao nay xa lạ quá...
- Cậu đừng lo quá. Nếu có chuyện gì thì nhân viên đã không thản nhiên trả lời vậy. - Cường siết chặt tay cô như an ủi. Anh biết cô quý Tùng như thế nào.
- Ừ. - Cô cười méo mó đáp lời.

Trong căn hộ tầng năm tòa nhà Vinh Lộc mọi thứ bừa bộn vô cùng, mùi men nồng nặc bay khắp phòng dù cho cửa ban công đang mở, Tùng ngồi dựa lưng vào tường uống cạn từng chai rượu. Đôi mắt anh vô hồn nhìn ra phía hành lang, nơi chiếc màn gió đang đung đưa. Tự dặn lòng sẽ bình thản trước Mẫn, nhưng xem ra anh không thể làm được. Gần chục ngày không xuất hiện ở quán, xem camera vẫn thấy cô vui vẻ bên Cường... ấy vậy mà một lời hỏi han dành cho anh cũng không có. "Đến là anh em cũng chả được nữa!" Cười khẩy rồi lại uống cạn một phần tư chai rượu, anh lơ mơ chìm vào giấc ngủ. Trong mơ một cô gái chăm nom anh vô cùng cẩn thận, anh mỉm cười gọi tên "Mẫn à!" rồi choàng tỉnh dậy.

- Anh tỉnh rồi à? Anh làm em lo chết mất!
Mẫn vui mừng đến chảy cả nước mắt. Cô đã sốc tí thì bắn tim ra ngoài khi nghe điện thoại của nhân viên quán bảo cô đến viện gặp anh, thật may là mọi chuyện đã ổn, anh vẫn vẹn nguyên trước mặt cô.
- Anh nhớ em!
Tùng ôm chầm lấy Mẫn, có điều gì đó mãnh liệt và da diết thôi thúc anh làm vậy. Cái ôm chặt tới mức cô không thể nhúc nhích, mãi tới khi được anh thả ra cô mới thở gấp.
- Bị điên à? Rốt cuộc anh sao vậy?
- Anh Tùng yêu chị! Luôn yêu chị gần hai năm qua! Đó là lý do đấy?
Cô bé thu ngân bỗng từ đâu xuất hiện tuyên bố một tin gây sốc khiến bầu không khí như đóng băng.
Mẫn ngồi im, Tùng cũng vậy. Cường tới viện đón Mẫn vừa tới phòng bệnh nghe được điều này anh không biết bản thân có nên tiếp tục bước vào không. Anh cứ dựa lưng ngoài cửa phòng một lúc lâu rồi quyết định quay lưng đi. Trái tim anh bỗng quặn thắt lại giống như có người đang bóp nát nó vậy.
- Huyền, mai em nghỉ việc đi!
Tùng lên tiếng một cách chán nản rồi nằm xuống chùm chăn kín đầu.
- Em có lỗi gì? Anh yêu một người còn chẳng biết đến tình yêu của anh đến mức phải nhập viện vì chảy máu dạ dày, nếu em và các bạn không đến tìm anh bàn công việc thì có phải anh đã chết thối rồi không? Bây giờ em giúp anh, anh lại như vậy!
Huyền ấm ức bật khóc. Có lẽ anh không bao giờ biết được việc đẩy anh về phía Mẫn là việc làm đau khổ cỡ nào. Vì cô yêu anh. Nhiều hơn cả khoảng thời gian anh yêu Mẫn.
- Em im đi! Liên quan gì đến em?
Tùng bật dậy, giật cái chăn trên người vứt xuống đất.
- Sao anh lại như vậy? Cô bé chỉ là lo cho anh thôi.
Mẫn giữ cánh tay anh khuyên can.
Mọi thứ ngột ngạt tới mức không một ai chịu nổi. Cũng may bệnh nhân cùng phòng bệnh với anh đã đi ra ngoài gặp bác sĩ không thì sẽ có chuyện xảy ra.
- Em sẽ nghỉ việc như anh muốn!
Huyền đặt cặp lồng cháo lên bàn rồi đi thẳng ra ngoài. Vừa đi nước mắt vừa trào ra như mưa, cô chẳng còn nhìn rõ đường nữa. Bao nhiêu người bị cô va vào buông lời mắng mỏ cô cũng kệ chẳng thèm bận tâm. Trái tim chồng chéo vết thương suốt bốn năm qua nay đã quá mệt mỏi rồi...

Sau khi Huyền rời khỏi Mẫn đã kể cho Tùng nghe ai là người luôn ở bên chăm sóc anh suốt hai ngày qua. Cô trách anh sao vô tâm và vô lý quá.
- Vì tim anh chỉ dành cho em!
Tùng nhìn trân trối vào mắt Mẫn, tay nắm chặt tay cô. Lúc này anh chả có tâm trí quan tâm ai là người chăm mình, anh chỉ biết và chỉ biết đến người con gái đang ngồi đối diện anh thôi.
- Em chưa bao giờ thích anh, anh biết mà...
- Anh mặc kệ!
Tùng kéo cô vào lòng, anh đã khao khát những cái ôm này như thế nào chứ.
- Bỏ ra! Đồ điên này! Mối quan hệ giữa chúng ta mãi chỉ là anh em thôi! - Mẫn dùng hết sức đẩy anh ra rồi bật dậy chạy ra cửa phòng. Cô không biết con trai khi không có được tình cảm của một người lại cư xử kỳ cục như thế. - Em xin lỗi, nhưng em phải đi!
Tùng tuyệt vọng nhìn ra phía cửa nơi Mẫn vừa rời đi một lúc lâu rồi lại nằm xuống. Dạ dày vẫn còn đau nên anh cứ co quắp người lại như con tôm trong cơn mê man. Những giọt mồ hôi lấm tấm đầy trán, một bàn tay mũm mĩm trắng ngần đã lấy khăn thấm chúng đi một cách nhẹ nhàng đầy kiên trì và nhẫn nại...

No comments:

Post a Comment