(Ảnh internet)
Ngày thứ hai nghìn bốn trăm lẻ hai. Ngày Quốc tế Phụ nữ.
Thời tiết mùa xuân không biết đâu mà lần, mấy ngày trước nắng tưởng đã vào hạ nào ngờ đâu gió mùa, mưa rơi không ngừng suốt hai ngày qua.
Đang nóng lại lạnh làm Mẫn không biết tối đi học nên mặc gì. Đứng trước tủ quần áo ngắm nghía một chút rồi lấy một chiếc váy len dáng rộng màu xanh lục ra ướm lên người, thấy cũng ổn cô quyết định mặc nó. Hôm nay Mẫn hơi buồn vì từ hôm cô vào bệnh viện thăm Tùng đến giờ đã hai ngày rồi không gặp được Cường. Không biết anh bận gì mà không có thời gian gặp cô, nói chuyện điện thoại cũng chỉ trong chốc lát là vội vàng tắt máy. Nếu cô nhớ ra nay là mùng Tám tháng Ba chắc còn buồn hơn.
- Này Mẫn, ôn bài chưa?
Hằng từ phía sau chạy đến khoác tay Mẫn rồi cả hai cùng bước vào thang máy.
- Tao chưa, không có tâm trạng gì cả. Ôi tao chán quá!
Mẫn thở dài, cô buồn muốn rớt nước mắt nhưng không thể khóc được, cô không muốn mình trở thành con người yếu mềm trước mặt người khác.
- Hửm? Có chuyện gì vậy? Lại tình yêu tình báo à?
Hằng nghiêng người sang một bên để nhìn rõ hơn các biểu cảm trên mặt Mẫn.
- Ừ thì... vậy đấy! Mà thôi tao chả muốn nói đâu!
Mẫn lại thở dài thườn thượt, trong lòng cô lúc này là một mớ những tâm sự nặng trĩu.
- Ờ thì thôi khỏi nói đi, hôm nay kết thúc môn cuối đấy, mày nên buồn vì sắp xa tao đi. - Hằng vừa nói vừa cười lớn.
Mẫn lắc đầu nhếch môi cười. Cô chắc chắn sẽ nhớ Hằng rồi, một đứa con gái ăn nói không kiêng nể ai, nhưng chân thật. Tính tình như vậy ai nỡ quên cho được.
Lớp học ồn ào với một đống thiệp và hoa, Hằng nhìn thấy liền nhún vai rồi đi vào chỗ ngồi còn Mẫn lúc này mới ngã ngửa ra. Cô im lặng cố tỏ ra bình thản nhưng càng buồn hơn. Ngày Quốc tế Phụ nữ mà người mang tiếng là người yêu cô chả có lấy một tin nhắn hỏi han, hay chúc mừng. Tâm trạng Mẫn càng tuột dốc một cách thảm hại. Trước cô cứ hay bĩu môi chê bai mấy người con gái vì bạn trai mà âu sầu là dở người, nhưng thật không ngờ bây giờ chính cô lại đang như vậy...
Bài kiểm tra Thuế có ba câu, một câu lý thuyết, hai câu bài tập dài một cách khủng khiếp mà thời gian làm bài chỉ có sáu mươi phút. Cả lớp nghệt mặt ra khi nhìn thấy đề bài, lớp trưởng có xin thêm thời gian làm bài nhưng cô không đồng ý.
- Các anh, các chị cứ làm đi, làm được đến đâu thì làm, tôi để xem các anh chị học hành ra sao. Chứ cứ nghĩ liên thông mà sao lãng là tôi không đồng ý đâu!
Mẫn hoa mắt nhìn đề bài, rồi cũng cặm cụi làm cho xong.
Cuối giờ thu bài ai nấy đều mang bộ mặt méo xẹo, từ người tự làm cho đến người chép bài. Lớp trưởng mang hoa và quà lên tặng cô nhân ngày Tám tháng Ba và có nói đỡ cho lớp bài kiểm tra vừa rồi, giảng viên nhận quà và không quên dặn dò lớp:
- Lớp trưởng có lời thì tôi sẽ xem xét, tất nhiên các anh chị bận đi làm không có thời gian học hành đàng hoàng, nhưng cũng không đến nỗi là không biết gì. Môn này là môn liên quan trực tiếp đến công việc của các anh chị sau này cơ mà. Điểm kiểm tra tôi sẽ châm chước động viên, còn thi là tôi chấm chặt nên mọi người cố gắng ôn tập tốt. Tôi cũng không mong gặp lại anh chị đâu. Còn về hoa và quà thì tôi cảm ơn lớp, chúc các bạn nữ của lớp luôn xinh đẹp và thành công.
- Chúng em cảm ơn cô.
Cô giáo cười, gật đầu chào rồi đi ra khỏi lớp. Lúc này mọi người mới dám thở mạnh, bàn tán về độ nghiêm khắc của vị giảng viên này.
- Thôi nào! Giờ là khoảng thời gian để mọi người tặng quà cho các bạn nữ xinh đẹp của lớp ta. Mọi người ngồi vào chỗ nào, chỉ những người có phận sự được đi lại thôi.
Lớp trưởng đứng lên trước lớp vừa nói vừa giơ hai tay lên phía trước như để trấn áp cơn bạo động.
- Về trước được không anh, em bị ốm. - Mẫn vừa thu sách, vở, bút, thước vừa nói, bộ mặt mệt mỏi đến bợt cả ra.
- Ai có thể về nhưng riêng em thì không!
Lời nói của lớp trưởng khiến cả lớp chú ý.
- Anh Phúc thích Mẫn hay sao mà giữ người ta ghê thế?
- Có ẩn tình gì rồi. Ha ha.
- Cuối năm lại thêm đôi à?
Lớp học bỗng ồn như cái chợ vỡ. Mẫn đau đầu muốn ngất tại chỗ. Cô đứng dậy khoác túi lên vai rồi len khỏi bàn đi ra cửa lớp. Vừa bước tới nơi thì cô mở to mắt hết cỡ có thể khi nhìn thấy người con trai quen thuộc đang đứng trước mặt cô. Trên tay anh còn cầm một bó hoa hồng xanh. Cả lớp ai nấy đều gào thét, người ngưỡng mộ, kẻ ganh ghét.
- Đó, anh đã bảo là em không được về trước mà, may mà thầy đến kịp.
Phúc nhún vai nhìn Mẫn và thầy, rồi nhìn các bạn trong lớp. Mẫn nghe thấy những điều anh nói cũng hiểu ra vài phần, nhưng cô không thể quay lại nhìn Phúc nói gì được vì lúc này cô bận nhìn một người khác. Anh ấy thật đẹp và dịu dàng. Vẫn là những bộ đồ đơn giản nhưng không hiểu sao cô cứ bị cuốn hút mãi không rời mắt được.
- Ôi thầy thích con Mẫn kìa.
- Trời ạ!
- Nó sướng như tiên ấy.
Mặc kệ những lời bàn tán dưới lớp Cường tiến lên hai bước để được gần Mẫn hơn. Anh đưa bó hoa lên phía trước, tay cầm lấy tay Mẫn, đặt bó hoa vào tay cô. Mẫn đón lấy bó hoa, mắt cứ nhìn xuống bó hoa mà không nhìn anh. Cường kéo mạnh cô về phía mình ôm cô vào lòng thủ thỉ: Anh xin lỗi! Mấy ngày qua để em buồn lòng rồi, đừng giận anh nhé!
- Ôi lãng mạn quá!
- Ôi tao không dám nhìn.
- Ôi trời ơi như trong phim ấy!
Lớp học lại được một đợt bùng nổ nữa.
Mẫn sụt sịt gật đầu, bao hậm hực hai ngày qua bỗng chốc tan biến, cô định đưa tay lên lau nước mắt thì Cường đã làm nó thay cô. Phúc nhìn thấy cảnh đó bỗng trong lòng như có gai nhọn đâm vào. Anh quay đi chỗ khác nói chuyện với đám bạn.
- Thật ngại khi công bố chuyện tình cảm của thầy trước mặt các bạn như thế này. Thầy chỉ muốn người con gái thầy yêu được bất ngờ thôi. Và cũng vì cô ấy đang giận nên thầy muốn xin lỗi cô ấy. Không phiền các em chứ?
Sau khi hình ảnh sụt sùi qua đi, Cường nắm tay Mẫn đứng lên bục giảng để nói chuyện với cả lớp.
- Thầy ơi, bọn em bỏ qua cho thầy ạ.
Tiếng cười vang lên khắp giảng đường, bay qua cả dãy hành lang, tràn xuống các tầng khác. Ngày hôm nay lớp học vui nhộn hơn bao giờ hết. Các bạn nữ ai cũng có hoa và những lời chúc ngọt ngào.
Hằng nhìn bạn mình và thầy đầy ngưỡng mộ, trong lòng có chút tiếc nuối và trống rỗng không rõ lý do.
No comments:
Post a Comment