Tại Gidae Coffee.
Buổi tối, thời tiết không quá lạnh, ngoài trời khoảng hai mươi ba độ còn trong quán cà phê sách được bật điều hòa vô cùng ấm áp. Mọi thứ diễn ra rất tự nhiên, Tùng đang cười nói với nhân viên pha chế của mình về vụ thiết lập những món đồ uống đặc biệt chào mừng ngày Quốc tế Phụ nữ. Nhưng bầu không khí bỗng bị đông cứng gần năm phút khi Mẫn xồng xộc chạy vào hét lên cô cần một chỗ đẹp ngắm được cảnh đường để cùng uống nước nói chuyện với Cường.
Buổi tối, thời tiết không quá lạnh, ngoài trời khoảng hai mươi ba độ còn trong quán cà phê sách được bật điều hòa vô cùng ấm áp. Mọi thứ diễn ra rất tự nhiên, Tùng đang cười nói với nhân viên pha chế của mình về vụ thiết lập những món đồ uống đặc biệt chào mừng ngày Quốc tế Phụ nữ. Nhưng bầu không khí bỗng bị đông cứng gần năm phút khi Mẫn xồng xộc chạy vào hét lên cô cần một chỗ đẹp ngắm được cảnh đường để cùng uống nước nói chuyện với Cường.
- Anh! Anh Tùng!
Mẫn huơ huơ tay trước mặt Tùng rồi khó hiểu nhíu mày.
- Chỉ còn chỗ mọi khi em ngồi thôi, em cũng thấy quán anh đang đông mà.
Tùng nhún vai làm bộ vui vẻ nhưng trong lòng như đang dậy từng đợt sóng quặn thắt.
Quán anh tuy rất đông nhưng lúc nào cũng trống một chỗ - chỗ Mẫn hay ngồi, lần nào cũng vậy, tất cả nhân viên trong quán đều biết lý do chỉ riêng Mẫn vẫn hồn nhiên đón nhận mà không hề hay biết ẩn ý của anh. Vì cô vốn đơn giản và cũng vì cô không thể bận tâm đến ai ngoài người con trai đột nhiên biến mất hơn sáu năm trước.
"Cuối cùng thì hai đứa cũng về bên nhau rồi ư? Chỉ là anh chưa thể tiếp nhận điều đó ngay được Mẫn ạ! Anh phải làm sao đây, cô gái của anh?" Tùng miên man theo đuổi suy nghĩ riêng trong đầu mình, miệng tuy vẫn cười nhưng có lẽ nụ cười đó sẽ thật khó coi.
- Hứ! Chán vậy, hôm nay là buổi gặp riêng đầu tiên của em với cậu ấy sau bao năm xa cách đó. Cái chỗ em ngồi view xấu hoắc à, chỉ được cái khuất người dành đọc sách hay ôn bài thì khoái chứ mà... thôi đành vậy!
Mẫn thở dài, mặt buồn thiu. Cách đây gần chục phút cô còn đang tưởng tượng ra trong đầu mình cả mớ hình ảnh lãng mạn thì giờ lại bị sụp đổ hết rồi.
- Hay em qua quán cà phê bạn anh mở trên phố cổ. Anh điện đặt chỗ hộ em nhé!
- Thôi anh. Xa xôi. Mà thực ra em hơi run nên muốn ngồi quán anh để có thêm động lực. Anh biết em quý anh như thế nào rồi mà!
Mẫn cười hì hì nheo mắt giơ ngón tay cái về phía Tùng khiến anh được an ủi phần nào. Mặc dù không được làm người yêu nhưng ít ra đối với cô anh vẫn được coi là một người quan trọng... giống "người nhà". Tuy hơi mỉa mai nhưng anh cảm thấy biết ơn vì điều đó.
Tám giờ ba mươi phút tiếng chuông ở phía cửa ra vào vang lên, chàng trai bảnh bao với áo len cổ tim màu be nhạt, vest xám, quần chinos trắng kết hợp giày lười bước vào thu hút sự chú ý của cả quán. Tùng mỉm cười, một phần hiểu được vì sao cậu ta luôn ở trong trái tim Mẫn. Anh cũng đoán chắc người này tính cách phải nhã nhặn và chu đáo lắm mới dành được tình cảm của cô như vậy. Nhìn sang phía Mẫn, cô gái xinh đẹp trong chiếc áo nỉ dáng dài rộng màu vàng phối ren trắng ở phần chân áo, quần legging đen kết hợp adidas trắng rất năng động. Cô còn búi tóc cao, thoa chút phấn, kẻ chút chân mày, đánh chút son màu cam nhìn càng trẻ trung hơn.
Tùng thấy Mẫn đứng dậy giơ tay vẫy người con trai bảnh bao kia anh liền quay mặt đi. Nhìn họ quá đẹp đôi rồi, anh không còn chỗ để chen chân vào nữa. Hôm nay anh sẽ để cho nhân viên phục vụ họ, anh sẽ chỉ đứng từ xa nhìn cô thôi. Thấy cô hạnh phúc... với anh như vậy là quá đủ rồi.
Tùng thấy Mẫn đứng dậy giơ tay vẫy người con trai bảnh bao kia anh liền quay mặt đi. Nhìn họ quá đẹp đôi rồi, anh không còn chỗ để chen chân vào nữa. Hôm nay anh sẽ để cho nhân viên phục vụ họ, anh sẽ chỉ đứng từ xa nhìn cô thôi. Thấy cô hạnh phúc... với anh như vậy là quá đủ rồi.
Không gian xung quanh như ngừng lại với Mẫn và Cường khi hai người ngồi đối diện nhau. Đã bao lâu rồi họ không nhìn nhau gần như vậy. Cả hai đã thay đổi về ngoại hình, không còn nét mặt búng ra sữa nữa, họ đã trưởng thành rồi.
- Bao năm qua cậu ổn chứ?
Cường và Mẫn bất giác bật cười khi cả hai vô tình có chung một câu hỏi.
- Tớ xin lỗi!
Bỗng Cường tỏ ra bối rối. Anh luôn muốn nói câu này với Mẫn nhưng không tài nào mở miệng được.
Mẫn nghe xong lời xin lỗi bao uất ức bị dồn nén muốn bung ra hết. Nhưng cô không nỡ vừa được mặt đối mặt đã cãi nhau, như vậy thật không hay.
- Xin xỏ gì? Tớ chả dám nhận đâu! Chân là của cậu cái miệng là của cậu, muốn đi mà không nói tiếng nào đó là việc của cậu thôi. Tớ đâu thể trách! - Mẫn cười khổ, giọng điệu rõ ràng là đang muốn dằn vặt đối phương đến chết.
Cường nghe đến đây là biết Mẫn giận cỡ nào và cứ nghĩ cô mang trong mình sự giận dữ này suốt hơn sáu năm qua anh lại càng tự trách mình.
- Thì... mà... cậu có muốn nghe chuyện nhà tớ không...
Câu nói của Cường khiến Mẫn khựng lại, nhưng rồi cô cũng gật đầu nghe anh giãi bày. Đúng vậy! Thứ cô cần lúc này chính là lý do vì sao ngày ấy anh rời đi trong lặng câm.
- Năm đó... nhà tớ vỡ nợ...
Tim Mẫn nhói đau, cô lấy tay bịt miệng để không thốt lên đầy bàng hoàng.
- Bố mẹ tớ ly dị...
Cô cứ nghe anh kể mà không thể chen ngang một lời nào dù là sự động viên an ủi. Là người nghe thôi mà cô còn ngỡ ngàng và khủng hoảng tâm lý đến vậy. Thế còn anh... những năm tháng qua anh đối mặt với nó như thế nào? Vậy mà cô cứ trách anh... Cô tự thấy mình mới là kẻ tồi tệ dù là với tư cách bạn thân hay là người có tình cảm đơn phương cũng vậy.
- Hai năm trước tớ định về tìm cậu nhưng nghe nói cậu chuyển đi. Tớ cũng cố tìm mọi cách và lấy được địa chỉ của cậu thông qua vài người bạn là công an nhưng... lại hay tin bố qua đời... thật lòng mà nói khi đó tớ chả còn chút tâm trí nào nữa! Và khoảng thời gian từ đó đến nay tớ từ bỏ ý định tìm cậu... tớ thấy mình đã biến mất quá lâu và tớ nghĩ... cậu quên tớ rồi!
- Bao năm qua cậu ổn chứ?
Cường và Mẫn bất giác bật cười khi cả hai vô tình có chung một câu hỏi.
- Tớ xin lỗi!
Bỗng Cường tỏ ra bối rối. Anh luôn muốn nói câu này với Mẫn nhưng không tài nào mở miệng được.
Mẫn nghe xong lời xin lỗi bao uất ức bị dồn nén muốn bung ra hết. Nhưng cô không nỡ vừa được mặt đối mặt đã cãi nhau, như vậy thật không hay.
- Xin xỏ gì? Tớ chả dám nhận đâu! Chân là của cậu cái miệng là của cậu, muốn đi mà không nói tiếng nào đó là việc của cậu thôi. Tớ đâu thể trách! - Mẫn cười khổ, giọng điệu rõ ràng là đang muốn dằn vặt đối phương đến chết.
Cường nghe đến đây là biết Mẫn giận cỡ nào và cứ nghĩ cô mang trong mình sự giận dữ này suốt hơn sáu năm qua anh lại càng tự trách mình.
- Thì... mà... cậu có muốn nghe chuyện nhà tớ không...
Câu nói của Cường khiến Mẫn khựng lại, nhưng rồi cô cũng gật đầu nghe anh giãi bày. Đúng vậy! Thứ cô cần lúc này chính là lý do vì sao ngày ấy anh rời đi trong lặng câm.
- Năm đó... nhà tớ vỡ nợ...
Tim Mẫn nhói đau, cô lấy tay bịt miệng để không thốt lên đầy bàng hoàng.
- Bố mẹ tớ ly dị...
Cô cứ nghe anh kể mà không thể chen ngang một lời nào dù là sự động viên an ủi. Là người nghe thôi mà cô còn ngỡ ngàng và khủng hoảng tâm lý đến vậy. Thế còn anh... những năm tháng qua anh đối mặt với nó như thế nào? Vậy mà cô cứ trách anh... Cô tự thấy mình mới là kẻ tồi tệ dù là với tư cách bạn thân hay là người có tình cảm đơn phương cũng vậy.
- Hai năm trước tớ định về tìm cậu nhưng nghe nói cậu chuyển đi. Tớ cũng cố tìm mọi cách và lấy được địa chỉ của cậu thông qua vài người bạn là công an nhưng... lại hay tin bố qua đời... thật lòng mà nói khi đó tớ chả còn chút tâm trí nào nữa! Và khoảng thời gian từ đó đến nay tớ từ bỏ ý định tìm cậu... tớ thấy mình đã biến mất quá lâu và tớ nghĩ... cậu quên tớ rồi!
- Không sao mà... tớ mới là người cần xin lỗi. Chí ít cậu còn có lúc muốn tìm tớ... còn tớ thì...
Mẫn nhìn sang hướng khác tránh ánh mắt anh và để ngăn mình rơi lệ.
- Đừng tự trách mình! - Cường thôi dựa lưng vào ghế, anh rướn người lên nắm lấy tay cô, bàn tay ấy lạnh ngắt khiến anh xót xa.
- Tớ xin lỗi! Chắc những năm tháng qua cuộc sống của cậu khó khăn lắm! Tớ xin lỗi!
Mẫn rụt tay lại, cô thấy mình không xứng đáng nhận cái nắm tay ấy. Nói là thích anh, nói là yêu anh mà chưa khi nào cô cố gắng hỏi han và tìm hiểu về anh. Thứ tình cảm trong cô rốt cuộc là gì vậy? Có lẽ là sự ích kỷ và ý chí chiếm hữu chứ quan tâm và chia sẻ không hề tồn tại trong cô. Bảo sao hôm chia tay anh chả thể mở lời nói bất kỳ điều gì với cô. Đúng là đứa con gái tồi tệ!
Mẫn nhìn sang hướng khác tránh ánh mắt anh và để ngăn mình rơi lệ.
- Đừng tự trách mình! - Cường thôi dựa lưng vào ghế, anh rướn người lên nắm lấy tay cô, bàn tay ấy lạnh ngắt khiến anh xót xa.
- Tớ xin lỗi! Chắc những năm tháng qua cuộc sống của cậu khó khăn lắm! Tớ xin lỗi!
Mẫn rụt tay lại, cô thấy mình không xứng đáng nhận cái nắm tay ấy. Nói là thích anh, nói là yêu anh mà chưa khi nào cô cố gắng hỏi han và tìm hiểu về anh. Thứ tình cảm trong cô rốt cuộc là gì vậy? Có lẽ là sự ích kỷ và ý chí chiếm hữu chứ quan tâm và chia sẻ không hề tồn tại trong cô. Bảo sao hôm chia tay anh chả thể mở lời nói bất kỳ điều gì với cô. Đúng là đứa con gái tồi tệ!
Cô quá áy náy và xấu hổ nên đã nhanh chóng mở túi để tiền thanh toán trên bàn và chạy thật nhanh ra ngoài. Cô muốn trốn chạy khỏi anh mãi mãi.
Cường thấy vậy cũng đứng dậy đuổi theo Mẫn. Những người trong quán và Tùng há hốc mồm không hiểu chuyện gì xảy ra.
Cường thấy vậy cũng đứng dậy đuổi theo Mẫn. Những người trong quán và Tùng há hốc mồm không hiểu chuyện gì xảy ra.
Cường đuổi kịp và ôm cô vào lòng. Cái ôm bất ngờ khiến tim Mẫn tan chảy. Cô bật khóc.
- Có ai trách cậu đâu. Là tớ sai, đáng ra hai năm trước nên tìm cậu chứ không nên từ bỏ cậu lần nữa...
- Đừng nói nữa! Xin cậu... tớ là đứa bạn tồi tệ! Tớ thật xấu xa! Tớ...
Cường thả Mẫn ra, tay anh đưa lên chạm vào mặt cô lau đi những giọt nước mắt đang đua nhau rơi xuống. Cô ngước lên nhìn anh với đôi mắt long lanh đầy nước dù cho anh đã cố lau chúng đi. Hai người nhìn nhau như thấu từng lay động trong tròng mắt đối phương mặc cho người qua đường có nhiều chuyện dừng lại ngó. Thời gian và không gian lúc này như ngừng lại, Cường nâng cằm Mẫn lên rồi ghé đầu xuống đặt một nụ hôn lên đôi môi xinh đẹp kia. Nụ hôn đó là nhớ nhung là yêu thương dồn nén bao năm qua anh gửi đến cô.
Mẫn khá bất ngờ, cô vụng về, lúng túng định lùi lại nhưng đã bị anh giữ chặt. Cô chẳng biết phải làm gì đành nhắm mắt lại tận hưởng nụ hôn đầu đời đủ vị mặn ngọt của nước mắt và tình yêu...
Tùng đã chứng kiến toàn bộ sự việc, anh mỉm cười quay đi. Bóng lưng ấy to lớn nhưng đơn độc, trái tim ấy tuy đang đập liên hồi nhưng tê dại đến đớn đau và nụ cười ấy sao méo mó đến thế.
"Chúc em hạnh phúc... cô gái nhỏ!"
No comments:
Post a Comment