(Ảnh internet)
Bệnh viện ngày nào cũng như ngày nào bệnh nhân ra vào như trẩy hội, dù cho giá cả khám chữa bệnh có mắc cỡ nào thì lượng người đến nơi đây cũng không bao giờ giảm, nếu cả nước ai cũng kinh doanh bệnh viện thì không biết sẽ có điều gì nổi bật được xảy ra với tình hình kinh tế nước nhà. Vừa gặm bánh mỳ ở căng tin vừa ngắm nhìn dòng người qua lại ngoài kia Tùng không khỏi nghĩ ngợi lung tung.
- Anh lại ăn bánh mỳ à? - Huyền nhìn Tùng lo lắng, cô giật lấy chiếc bánh mỳ trên tay anh mở ra xem. - Ôi trời, sao nhiều tương ớt vậy? Anh không muốn ra viện nữa phải không?
- Kệ anh, mấy ngày toàn cháo lão anh muốn ói quá rồi.
Tùng thở dài.
- Nhưng cũng không nên cho quá nhiều tương ớt như vậy, cả cái ruột bánh đỏ choẹt, nhìn đến là...
- Em cứ kệ anh đi, mà này đừng có quan tâm anh quá, anh thấy không thoải mái.
- Lại định đuổi việc em nữa à? - Huyền bĩu môi, lôi số tiền thừa và giấy tờ xuất viện trả Tùng.
- Thôi cầm cả đi, giấy tờ anh chả cần, còn tiền thì coi như anh cảm ơn em và... một lần nữa xin lỗi em chuyện to tiếng hôm trước. Cũng may có em mấy ngày vất vả chăm anh trong đây, chứ nhờ mấy thằng con trai chỉ ốm thêm thôi.
Huyền nghe vậy liền thấy chán nản trong lòng, rốt cuộc trong lòng anh cô cũng mãi chỉ là người làm công ăn lương thôi. Nhưng không sao, cô chả phải đã hạ quyết tâm ở bên anh dẫu anh có đối xử với cô như thế nào đi chăng nữa hay sao.
- Sao không nói gì? - Tùng huơ huơ tay trước mặt Huyền đầy khó hiểu.
- Thì em nhận là được chứ gì. Anh ăn nhanh rồi uống thuốc đi còn về nhà nghỉ cho khỏe. - Huyền vừa rót nước, lấy thuốc vừa cài nhai như mẹ chăm con.
- Ờ, thôi em về trước đi, anh đi taxi là được rồi, cảm ơn em!
Tùng thấy ong hết đầu vì sự nhiều lời của Huyền nên nghĩ cách để cô về trước, ngoài Mẫn ra anh không thể chịu được sự nhiều lời của bất cứ người con gái nào khác.
Huyền cũng nhận ra ý tứ muốn đuổi khéo mình trong lời nói của Tùng nên cô đứng dậy chào anh rồi đi về luôn, không muốn ngoái lại nhìn anh dù chỉ một khắc. "Anh tàn nhẫn với em thật đấy, nhưng biết làm sao đây, ai bảo em yêu anh!". Tình cảm với Tùng mãi mãi cô chỉ có thể giữ trong lòng mình cùng những suy nghĩ như vậy thôi...
Về đến nhà thấy mọi thứ gọn gàng sạch sẽ thơm tho vô cùng, Tùng khẽ chép miệng, anh biết lần này mình nợ Huyền một ân tình không hề nhỏ. Thực ra anh đã sớm nhận ra cô thích mình nhưng không thể đáp trả tình cảm đó được. Dù nợ cô điều gì thì anh cũng nhất định không bao giờ dùng tình cảm để trả cho cô, vì như vậy là không công bằng với cả cô và anh.
- Anh lại ăn bánh mỳ à? - Huyền nhìn Tùng lo lắng, cô giật lấy chiếc bánh mỳ trên tay anh mở ra xem. - Ôi trời, sao nhiều tương ớt vậy? Anh không muốn ra viện nữa phải không?
- Kệ anh, mấy ngày toàn cháo lão anh muốn ói quá rồi.
Tùng thở dài.
- Nhưng cũng không nên cho quá nhiều tương ớt như vậy, cả cái ruột bánh đỏ choẹt, nhìn đến là...
- Em cứ kệ anh đi, mà này đừng có quan tâm anh quá, anh thấy không thoải mái.
- Lại định đuổi việc em nữa à? - Huyền bĩu môi, lôi số tiền thừa và giấy tờ xuất viện trả Tùng.
- Thôi cầm cả đi, giấy tờ anh chả cần, còn tiền thì coi như anh cảm ơn em và... một lần nữa xin lỗi em chuyện to tiếng hôm trước. Cũng may có em mấy ngày vất vả chăm anh trong đây, chứ nhờ mấy thằng con trai chỉ ốm thêm thôi.
Huyền nghe vậy liền thấy chán nản trong lòng, rốt cuộc trong lòng anh cô cũng mãi chỉ là người làm công ăn lương thôi. Nhưng không sao, cô chả phải đã hạ quyết tâm ở bên anh dẫu anh có đối xử với cô như thế nào đi chăng nữa hay sao.
- Sao không nói gì? - Tùng huơ huơ tay trước mặt Huyền đầy khó hiểu.
- Thì em nhận là được chứ gì. Anh ăn nhanh rồi uống thuốc đi còn về nhà nghỉ cho khỏe. - Huyền vừa rót nước, lấy thuốc vừa cài nhai như mẹ chăm con.
- Ờ, thôi em về trước đi, anh đi taxi là được rồi, cảm ơn em!
Tùng thấy ong hết đầu vì sự nhiều lời của Huyền nên nghĩ cách để cô về trước, ngoài Mẫn ra anh không thể chịu được sự nhiều lời của bất cứ người con gái nào khác.
Huyền cũng nhận ra ý tứ muốn đuổi khéo mình trong lời nói của Tùng nên cô đứng dậy chào anh rồi đi về luôn, không muốn ngoái lại nhìn anh dù chỉ một khắc. "Anh tàn nhẫn với em thật đấy, nhưng biết làm sao đây, ai bảo em yêu anh!". Tình cảm với Tùng mãi mãi cô chỉ có thể giữ trong lòng mình cùng những suy nghĩ như vậy thôi...
Về đến nhà thấy mọi thứ gọn gàng sạch sẽ thơm tho vô cùng, Tùng khẽ chép miệng, anh biết lần này mình nợ Huyền một ân tình không hề nhỏ. Thực ra anh đã sớm nhận ra cô thích mình nhưng không thể đáp trả tình cảm đó được. Dù nợ cô điều gì thì anh cũng nhất định không bao giờ dùng tình cảm để trả cho cô, vì như vậy là không công bằng với cả cô và anh.
Thở hắt ra một hơi thật mạnh, Tùng nhìn lên trần nhà một lúc rồi như sực nhớ ra điều gì vô cùng quan trọng anh rút vội di động ra ấn số gọi Trang - chị gái anh.
- Chị ơi, em đặt một bó hướng dương nhé, chị làm đẹp vào nha.
- Cuối cùng cũng chịu có bạn gái rồi hả?
Trang đang thanh toán tiền cho khách nhận được điện của em trai thì mừng như vớ được vàng bỏ mặc khách cho nhân viên chạy vào phòng luôn.
- Em tặng một người bạn thôi, chị mừng hụt rồi nha.
Tùng cười khoái chí ở đầu dây bên kia.
- Ba mươi rồi mà mãi không yêu ai, em nói xem như vậy có được không?
Trang nói như hét vào điện thoại, lần nào động đến chuyện yêu đương của em mình cô cũng sốt ruột nhắc nhở, đôi khi còn mắng nhiếc thậm tệ. Có mỗi cậu em trai cô không lo cho anh thì lo cho ai.
- Chị cứ nói hoài!
- Còn nói nữa!
- Thôi được rồi, em xin lỗi, hì hì. À chị yêu, em chúc chị ngày lễ này hạnh phúc bên anh rể nha.
- Hừm! Ừ! Chị với anh Phước thì lúc nào chả yêu thương nhau, em lo cho mình đi, cảm ơn giai yêu của chị.
- Rồi rồi, em biết rồi. Thế nha chị sáu giờ em đến lấy hoa.
Tùng cúp máy thật nhanh, anh biết chị gái thương và quan tâm mình nhiều lắm, nhưng cứ nói mãi một chuyện như vậy suốt tám năm qua khiến anh không thể không bực mình.
...
- Anh Tùng!
- Sao giờ này anh lại ở đây?
- Sao giờ này anh lại ở đây?
Tùng thấy Mẫn và Cường ngạc nhiên như vậy, anh không biết nói sao chỉ cúi đầu mỉm cười rồi tiến đến gần phía Mẫn hơn.
- Anh làm gì vậy?
Cường nhíu mày, ánh mắt có phần giận dữ, anh giơ tay ngăn Tùng bước tiếp.
- Anh mượn người yêu của em hai phút được không Cường? Em chỉ cần để cô ấy đứng lên trước mặt anh thôi, không đi đâu xa khỏi em cả.
Cường tuy khó chịu ra mặt nhưng vẫn đứng lui sang bên cạnh để Mẫn tiến lên vài bước đối mặt nói chuyện với Tùng.
- Em...
Mẫn hơi run, từ hôm "bị" anh tỏ tình cô không dám quay lại thăm anh, chỉ gọi điện cho Huyền nhờ cô bé chăm anh. Nay đứng trước mặt anh, cô không biết nên cư xử như thế nào cho phải, mọi thứ trở nên vô cùng ngại ngùng, giống như cô chưa từng là người em thân thiết của anh vậy.
- Tặng em! - Tùng mỉm cười chìa bó hoa hướng dương tươi đẹp ra phía Mẫn. - Anh có thể ôm em không?
- Anh dám! - Cường ngay lập tức bước lại túm cổ áo Tùng gằn lên từng tiếng. - Tôi đã nghe thấy anh tỏ tình với cô ấy trong viện, anh biết cô ấy có tôi rồi mà còn định lấn lướt à?
- Anh không có ý đó, em không phải lo. - Tùng thản nhiên trả lời với thái độ trung hòa dù cho anh sắp bị ăn đòn.
Mẫn khi ấy mới hiểu ra nguyên do vì sao mấy ngày vừa rồi bị Cường lạnh nhạt, cô cảm thấy hơi giận anh, rõ ràng hai người đang công khai yêu nhau vậy mà anh không trực tiếp hỏi cô cho rõ sự tình lại đi tỏ thái độ lầm lầm lì lì vô cớ với cô. Suy nghĩ vài giây cô hít một hơi đầy lồng ngực rồi thở hắt ra, đưa tay lên khẽ đẩy Cường sang một bên và nói:
- Anh lui ra đi, để em nói chuyện với anh Tùng, dù sao thì em cũng muốn nói rõ một lần.
- Anh thấy khó chịu lắm Mẫn ạ! - Cường nắm tay Mẫn như không muốn buông cô ra dù cô chỉ nói chuyện với tình địch của anh ngay cạnh đây.
- Đồ ngốc, không tin em à? Giận mấy ngày như vậy chưa đủ à? - Mẫn cười cười gỡ tay anh ra.
- Em... biết rồi à? À mà... trời ạ, anh đã định không nói ra chuyện này! - Cường tự lấy tay đập vào đầu mình một cái, giờ mới sực nhớ ra bản thân vừa để lộ chuyện anh biết Tùng tỏ tình với cô.
Mẫn không nói gì chỉ biết lắc đầu cười, cô hiểu tính Cường hơn ai hết, anh tuy là con trai nhưng lại khá ngốc nghếch trong chuyện tình cảm, anh giận cô vì tự trách, vì sợ cô sẽ không yêu anh chứ không phải vì ghen. Nếu vì ghen thì ngay lúc ở viện anh đã xông vào đấm cho Tùng vài cái rồi...
Mẫn tiến gần Tùng hơn, cô mỉm cười, nụ cười ấy không hiểu sao lại rực rỡ đến vậy, chỉ với ánh sáng từ đèn xe hắt lên thôi cũng đẹp như thế, khiến cho trái tim Tùng càng rạo rực hơn.
- Anh Tùng, em xin lỗi vì từ chối cái ôm của anh, em không thích anh nên không muốn tạo cho anh bất kỳ hy vọng nào!
- Anh hiểu, chỉ là anh muốn ôm em lần cuối để tạm biệt đoạn tình cảm một phía trong lòng anh thôi.
Tùng dường như vẫn muốn có cô trong vòng tay dù chỉ là chốc lát. Cường đứng ngay canh nghe anh nói xong mà ruột gan cứ nóng ran lên, hai bàn tay sớm đã nắm chặt lại.
- Anh hiểu thì anh phải biết em sẽ không cho anh ôm phải không, quen nhau hai năm rồi, tình cảm anh em này em vốn rất quý trọng, em thật lòng không muốn nó mất đi vì bất cứ điều gì anh ạ!
Mẫn mỉm cười nắm lấy bàn tay to và ấm áp của Tùng thay cho cái ôm mà anh khao khát.
- Ừ... không sao... vậy ta vẫn là anh em nhé, sau ngày hôm nay sẽ vẫn là anh em tốt nhé, em đừng để tâm những gì xảy ra hôm nọ nữa, nếu không anh sẽ áy náy vô cùng.
Tùng đưa nốt tay còn lại lên cầm lấy tay Mẫn thật chặt, anh biết đây có lẽ là lần cuối anh được nắm tay cô lâu như vậy.
- Tất nhiên rồi ạ. Mình vẫn là anh em tốt mà anh. Em thực ra đã sớm quên chuyện đó rồi, chỉ sợ anh vẫn cố chấp nên em mới trốn tránh.
Tùng nghe cô nói vậy chỉ biết lắc đầu cười bảo cô ngốc nghếch rồi tạm biệt cô và Cường tại đây. Anh bước đi mà lòng nặng trĩu, có gì đó đau đớn quá, nhớ lại hình ảnh khi nãy Cường hôn cô mà trái tim anh càng quặn thắt, giống như có kẻ nào đó vô cùng man rợ đang dùng dao rạch từng chút, từng chút vào trái tim chưa liền sẹo của anh.
Đêm ấy gió cứ thổi, thổi mãi không ngừng, làm ai đó vừa nhắn tin giả bộ trách móc người yêu lại vừa muốn bên người mình yêu mãi mãi; làm ai đó vì nhớ nhung người không thuộc về mình mà cô đơn đến tận cùng...
- Tặng em! - Tùng mỉm cười chìa bó hoa hướng dương tươi đẹp ra phía Mẫn. - Anh có thể ôm em không?
- Anh dám! - Cường ngay lập tức bước lại túm cổ áo Tùng gằn lên từng tiếng. - Tôi đã nghe thấy anh tỏ tình với cô ấy trong viện, anh biết cô ấy có tôi rồi mà còn định lấn lướt à?
- Anh không có ý đó, em không phải lo. - Tùng thản nhiên trả lời với thái độ trung hòa dù cho anh sắp bị ăn đòn.
Mẫn khi ấy mới hiểu ra nguyên do vì sao mấy ngày vừa rồi bị Cường lạnh nhạt, cô cảm thấy hơi giận anh, rõ ràng hai người đang công khai yêu nhau vậy mà anh không trực tiếp hỏi cô cho rõ sự tình lại đi tỏ thái độ lầm lầm lì lì vô cớ với cô. Suy nghĩ vài giây cô hít một hơi đầy lồng ngực rồi thở hắt ra, đưa tay lên khẽ đẩy Cường sang một bên và nói:
- Anh lui ra đi, để em nói chuyện với anh Tùng, dù sao thì em cũng muốn nói rõ một lần.
- Anh thấy khó chịu lắm Mẫn ạ! - Cường nắm tay Mẫn như không muốn buông cô ra dù cô chỉ nói chuyện với tình địch của anh ngay cạnh đây.
- Đồ ngốc, không tin em à? Giận mấy ngày như vậy chưa đủ à? - Mẫn cười cười gỡ tay anh ra.
- Em... biết rồi à? À mà... trời ạ, anh đã định không nói ra chuyện này! - Cường tự lấy tay đập vào đầu mình một cái, giờ mới sực nhớ ra bản thân vừa để lộ chuyện anh biết Tùng tỏ tình với cô.
Mẫn không nói gì chỉ biết lắc đầu cười, cô hiểu tính Cường hơn ai hết, anh tuy là con trai nhưng lại khá ngốc nghếch trong chuyện tình cảm, anh giận cô vì tự trách, vì sợ cô sẽ không yêu anh chứ không phải vì ghen. Nếu vì ghen thì ngay lúc ở viện anh đã xông vào đấm cho Tùng vài cái rồi...
Mẫn tiến gần Tùng hơn, cô mỉm cười, nụ cười ấy không hiểu sao lại rực rỡ đến vậy, chỉ với ánh sáng từ đèn xe hắt lên thôi cũng đẹp như thế, khiến cho trái tim Tùng càng rạo rực hơn.
- Anh Tùng, em xin lỗi vì từ chối cái ôm của anh, em không thích anh nên không muốn tạo cho anh bất kỳ hy vọng nào!
- Anh hiểu, chỉ là anh muốn ôm em lần cuối để tạm biệt đoạn tình cảm một phía trong lòng anh thôi.
Tùng dường như vẫn muốn có cô trong vòng tay dù chỉ là chốc lát. Cường đứng ngay canh nghe anh nói xong mà ruột gan cứ nóng ran lên, hai bàn tay sớm đã nắm chặt lại.
- Anh hiểu thì anh phải biết em sẽ không cho anh ôm phải không, quen nhau hai năm rồi, tình cảm anh em này em vốn rất quý trọng, em thật lòng không muốn nó mất đi vì bất cứ điều gì anh ạ!
Mẫn mỉm cười nắm lấy bàn tay to và ấm áp của Tùng thay cho cái ôm mà anh khao khát.
- Ừ... không sao... vậy ta vẫn là anh em nhé, sau ngày hôm nay sẽ vẫn là anh em tốt nhé, em đừng để tâm những gì xảy ra hôm nọ nữa, nếu không anh sẽ áy náy vô cùng.
Tùng đưa nốt tay còn lại lên cầm lấy tay Mẫn thật chặt, anh biết đây có lẽ là lần cuối anh được nắm tay cô lâu như vậy.
- Tất nhiên rồi ạ. Mình vẫn là anh em tốt mà anh. Em thực ra đã sớm quên chuyện đó rồi, chỉ sợ anh vẫn cố chấp nên em mới trốn tránh.
Tùng nghe cô nói vậy chỉ biết lắc đầu cười bảo cô ngốc nghếch rồi tạm biệt cô và Cường tại đây. Anh bước đi mà lòng nặng trĩu, có gì đó đau đớn quá, nhớ lại hình ảnh khi nãy Cường hôn cô mà trái tim anh càng quặn thắt, giống như có kẻ nào đó vô cùng man rợ đang dùng dao rạch từng chút, từng chút vào trái tim chưa liền sẹo của anh.
Đêm ấy gió cứ thổi, thổi mãi không ngừng, làm ai đó vừa nhắn tin giả bộ trách móc người yêu lại vừa muốn bên người mình yêu mãi mãi; làm ai đó vì nhớ nhung người không thuộc về mình mà cô đơn đến tận cùng...