(Ảnh internet)
Tôi đã lừa anh ấy! Tôi nói rằng tôi có người yêu rồi và chúng tôi sắp lấy nhau!
Khi tôi vừa dứt lời trái tim tôi như rách toạc ra một cách đau đớn. Tôi cảm giác máu đang túa ra từ tim mình và tràn sang các bộ phận khác của cơ thể. Tôi đau!
Anh có đau như tôi?
Tôi thấy anh gọi điện cho ai đó sau cuộc gặp gỡ chia tay của chúng tôi. Trong cuộc thoại với người ấy anh cười rất nhiều và nghe giọng anh có đôi phần thanh thản. Tôi không thể khóc, có gì đó nghẹn ứ nơi cổ họng. Tôi thấy khó thở, tim tôi tê liệt.
Đi vòng ra phía sau quán cà phê tôi ngồi xuống một chiếc ghế đá phủ lớp sương đêm lạnh lẽo, nó khiến tôi rùng mình. Và tôi thở được. Vẫn còn chút chóng mặt nên tôi cố gắng ngồi lại vài phút rồi mới đón taxi trở về nhà.
...
Ba tuần trước.
- Anh đi làm về muộn quá nên giờ mới thấy cuộc gọi nhỡ của em.
- Vậy à? Thế anh cơm nước gì chưa. Em nấu món súp anh thích đó, qua nhà em ăn nhé!
- Anh ăm tạm đồ ăn nhanh ở công ty rồi. Em ngủ sớm đi. Anh còn chút việc cần giải quyết. Yêu em.
Tiếng tút tút kéo dài miên man. Kéo cả vào trong giấc ngủ mê mệt của tôi.
Tối đó tôi đi mua quà sinh nhật cho nhỏ bạn thân tại trung tâm thương mại cách nhà năm cây số. Lúc ngang qua siêu thị tôi thấy anh đang đủn xe chất đầy đồ ngay bên cạnh một bà bầu. Bụng cô ấy khá to. Chắc có lẽ được bảy hay tám tháng rồi. Tôi gửi đồ rồi nhanh chóng theo sau họ. Tôi thấy cô ấy gọi anh là "bố Tun à" còn anh đáp lời "em yêu" đầy trìu mến. Tôi bỗng thấy mọi thứ lênh đênh như trên chín tầng mây. Tôi lặng lẽ ra khỏi trung tâm thương mại bước lên chiếc taxi gần nhất rồi giục tài xế đi thật nhanh. Tôi nghĩ về câu nói "bố Tun à" mà nước mắt tự nhiên rơi lã chã. Tôi không cách nào ngăn chúng lại được. Tôi khóc ầm trên xe như một kẻ đáng thương muốn ai đó vì thương hại mà túm tôi ôm chặt vào lòng...
Lúc tôi ngừng khóc thì mới biết chiếc xe taxi ấy đã dừng từ lúc nào. Hoặc vốn dĩ nó chưa từng lăn bánh. Anh tài xế quay lại hỏi tôi đã ổn hơn chưa rồi chúng tôi mới khởi hành lại. Xuống xe tôi gửi tiền nhưng anh ta không lấy. Anh ta nói hãy coi như món quà sau chia tay mà tôi may mắn nhận được. Tôi mỉm cười cảm ơn rồi quay bước đi.
Hóa ra tôi đã chia tay rồi cơ à? Điều này ai cũng thấy rõ như vậy sao? Hóa ra bấy lâu nay mình tôi tưởng rằng mối quan hệ giữa tôi và anh ấy còn tồn tại. Mình tôi yêu điên dại người đã gian dối tôi!
...
Đó là lý do để ba tuần sau tôi quyết định gọi anh ra để nói lời chia tay. Tôi không muốn đứa bé tên Tun đó sinh ra phải thậm thụt gặp bố nó. Tôi thương nó và thương chính mình.
Mẹ tôi gọi điện chửi tôi. Bà nói nuôi tôi lớn để tôi đổ đốn sống không ra gì, bắt cá hai tay, ruồng bỏ người tốt. Tôi cười và nói qua điện thoại rằng tôi có lý do để trở thành người như vậy và mẹ tôi đã ngắt máy luôn. Bạn thân của tôi cũng gọi điện. Nhỏ nói nó biết tôi không phải người như vậy. Tôi chỉ ừ ừ cho qua rồi cúp máy. Từ ngày chính thức nói chia tay anh tôi thấy thế giới này sao cứ xám ngắt, lạnh lẽo đến nỗi cứ bước chân ra ngoài đường là tôi run rẩy dẫu cho trên người mặc tới ba lớp áo dày cộm. Tôi đã từng là đứa con gái kỳ lạ dưới cái rét mười mấy độ vẫn có thể mặc áo ngắn tay đi bộ bên anh gần cây số vào buổi sớm, ấy vậy mà giờ đây lại trở nên "yếu đuối" như vậy. Tôi chỉ biết cười mỉa mai chính mình.
Không anh tôi có quá thảm hại không?
...
Trên mạng xã hội vài người bạn tò mò hỏi tôi rằng có phải tôi và anh sắp lấy nhau không. Tôi nói chia tay rồi và họ bảo thấy anh chụp ảnh nhẫn cưới lại tưởng tin mừng hai đứa nên hỏi thăm chút. Tôi cười nhếch môi rồi từ hôm ấy tôi không còn đăng nhập bất cứ tài khoản nào trên mạng xã hội nữa.
Tôi bắt đầu có thói quen dạo bộ một mình buổi tối dưới cái rét căm căm của mùa đông. Từng đợt gió phả vào mặt tôi lạnh buốt. Tôi mặc kệ. Cứ vậy đến khi đôi chân rã rời tôi mới quay lại sảnh trung cư chờ thang máy đi về phòng.
Thất tình thôi chứ không có gì to tát ấy vậy mà tôi cũng như bao người con gái khác tự làm đau mình, tự hành hạ mình trong sương gió... vậy mà tôi còn tưởng mình mạnh mẽ hơn họ.
...
Hơn một năm sau khi chia tay. Tại công viên thành phố tôi gặp anh và cô vợ anh cùng bé Tun. Họ trông thật hạnh phúc trong cái tiết trời ấm áp này. Anh nhìn thấy tôi và tôi cũng vậy. Hai đứa nhìn nhau mà không thể hiểu đối phương nghĩ gì. Anh nói gì đó với vợ rồi đưa đứa bé cho cô ta bế. Anh tiến lại phía tôi bảo muốn mời tôi ly cà phê. Tôi nhếch môi cười nhưng cũng đồng ý.
Tại quán cà phê view nhìn thẳng ra hồ. Sau khi hai tách cà phê nóng hôi hổi được bưng ra anh nhìn tôi vài phút rồi cũng cất lời hỏi tôi.
- Em và cậu ấy chắc cũng hạnh phúc chứ?
- ...
- Thật ra việc em yêu người khác cũng không có gì cả. Anh không giận đâu! Thấy em vẫn khỏe mạnh là anh vui rồi.
- ...
- Anh...
- Em lừa anh thôi! Em chả có ai để yêu và chả có ai để kết hôn cả! Anh còn muốn biết gì nữa không?
- Em... vậy là em...
- À! Chắc anh muốn hỏi em biết chuyện anh bắt cá hai tay khi nào à? Hay anh định giải thích việc anh có người khác ngoài em. Điều đó đâu còn quan trọng.
- Anh... anh xin lỗi!
- Em tưởng ngay lúc sau đó anh đã thấy thanh thản lắm mà. Thôi em bận nên đi trước đây. Cà phê này đắng quá em không muốn uống tiếp nữa. À mà... đừng bao giờ gặp nhau nữa! Cho dù là tình cờ.
- Anh... em...
Tôi mặc cho anh bị choáng ngợp bởi từng lời tôi nói, tôi thản nhiên đứng dậy và bước đi không một lần ngoảnh mặt lại. Bỗng trong lòng tôi không còn đau đớn như xưa nữa.
Cuộc đời này vì yêu anh mà đắm chìm trong tuyệt vọng, tôi chính thức buông anh ra rồi! Hoặc cũng có thể là chưa hoàn toàn quên đi được nỗi đau bị phản bội ấy!
Cuộc đời này vì yêu anh mà đắm chìm trong tuyệt vọng, tôi chính thức buông anh ra rồi! Hoặc cũng có thể là chưa hoàn toàn quên đi được nỗi đau bị phản bội ấy!
Quỷ Quyệt
(8:17 - 24/10/2017)
No comments:
Post a Comment