Wednesday, November 29, 2017

[Cuộc thi viết - Số 1/2017 - Diễn đàn Gác Sách] Chuyện tình những chiếc dây chun

BÀI DỰ THI [CUỘC THI VIẾT - SỐ 1/2017] MỐI TÌNH ĐẦU
Người viết: Quỷ Quyệt
Tiêu đề bài viết: Chuyện tình những chiếc dây chun

Hình ảnh có liên quan
(Ảnh: Internet)
Hồi ấy chúng tôi hay chơi gẩy dây chun. Những chiếc dây chun đỏ, xanh, vàng mỗi đứa phải có cả vốc, ai có nhiều hơn một vốc thì được xếp vào hàng "đại gia". Và điều khiến tôi không ngờ nhất đó chính là nhờ những chiếc dây chun ấy mà tôi "cua" được cô bé tóc ngắn xinh xắn học cùng năm lớp một.
...
Buổi sáng chớm đông hai mươi năm về trước, khi ấy tôi đang học lớp một. Học mãi rồi cũng sang đến kỳ hai, lạ thay đến giờ phút ấy tôi vẫn chưa nhớ hết mặt các bạn trong lớp, dù là nam hay nữ. Vì tôi vốn là một đứa con trai hơi lập dị. Hôm ấy như bao ngày tôi chọn đi bộ đến trường thay vì để mẹ đèo, nhà tôi cách trường có hơn cây số. Hồi đó đường phố còn an ninh nên bố mẹ tôi mới dám thả tôi một mình như thế, chứ như thời bây giờ thì còn lâu mới có cơ hội tự đi bộ đến lớp ở cái tuổi lên sáu.
Tôi đi qua vài dãy nhà, vừa di vừa nghịch một cái dây chun màu đỏ. Hết đan hình ngôi sao, tôi lại móc nối nó vào các ngón tay và vô tình làm nó bắn lên cao. Cứ vậy tôi ngước nhìn theo chiếc dây chun từ khi nó tuột khỏi tay mình bay lên không trung cho đến khi nó tiếp đất.
Thực ra chiếc dây chun đỏ đó không tiếp đất mà nằm gọn trong lòng bàn tay mũm mĩm của một cô bé chạc tuổi tôi. Với tính cách ít nói của mình tôi thô lỗ la lớn "Đưa đây!" và lao tới chộp lấy sợi chun đỏ trong tay cô bé ấy mà không biết mình đã làm xước một vệt dài trên cổ tay người ta.
- Đau quá!
Tiếng nói lí nhí kèm biểu cảm nhăn nhó của cô bé ấy khiến tôi như bừng tỉnh khỏi sự giận dữ mà mình vừa tạo ra. Tôi đứng đó như một đứa trẻ câm và không biết đi, tôi nhìn chằm chằm vào cổ tay có vết xước đang rớm máu do móng tay của mình để lại, trong lòng bỗng thấy thật tồi tệ kèm sợ hãi. Vì khi đó tôi còn nhỏ nên những việc gây thương tích cho người khác khiến tôi bị ám ảnh vô cùng. Tôi bối rối không biết nói gì cũng không biết nên cư xử ra sao trong trường hợp này. Chợt nhớ ra tôi có một chiếc khăn mùi xoa dùng để lau nước mũi hàng ngày, nhưng hôm nay chưa kịp dùng đến; tôi vội vã lấy nó ra khỏi túi quần và đưa cho cô bé kia.
- Cầm đi!
Sau câu nói ấy, tôi dùng hết sức mình chạy bạt mạng. Khi đó tôi chỉ nghĩ chạy thật nhanh để lỡ cô bạn kia có khóc to lên thì tôi sẽ không bị người lớn bắt được. Bây giờ nghĩ lại tôi thấy mình thật chả ra dáng đàn ông gì cả!
Chạy nhanh quá khiến tôi không thể thở được, tôi dừng lại đột ngột, mặt bợt ra không còn một giọt máu. Khi đã hô hấp đều đặn trở lại tôi ngước lên thì mới biết mình đã ở cổng trường từ lúc nào. Thật không thể tin nổi!
Tôi trở lại là thằng con trai lập dị, lù đù đi vào lớp như một người vô hình.
...
Chiều đi học về vẫn trên con đường ấy nhưng ở phía bên kia, tôi thấy cô bé đó đứng nhìn tôi. Sự sợ hãi và mặc cảm tội lỗi về việc sáng nay khiến tôi guồng chân chạy biến. Tôi chạy nhanh y như hồi sáng, khi ngẩng mặt lên đã thấy mình đứng ngoài cửa nhà. Tôi không nghĩ mình có thể chạy đường dài liền mạch mà không nghỉ ngơi dù chỉ một giây. Mãi sau này tôi mới biết chạy "dai sức" cũng là một loại tài năng...

Tôi bỗng đổ bệnh sau ngày hôm đó và phải nghỉ học mất ba ngày. Đối với tôi đi học hay nghỉ học không mấy khác biệt, vì tôi là đứa trẻ luôn tự giác trong học tập. Bài vở hầu như tôi toàn tự mầy mò đọc và học trước tới nửa quyển, chỗ nào khó tôi đều hỏi bố và mẹ, thế nên khi đến lớp nghe thầy, cô chỉ dạy từng li từng tí tôi bỗng thấy chương trình mình học khá là chậm. Bởi thế mà lúc ở lớp tôi hay lơ đễnh, không giao tiếp với ai, chỉ lủi thủi đọc sách nên mới bị gọi là lập dị, tự kỷ.
Sau ba ngày tôi đi bộ đến lớp như mọi khi, dù mới hết ốm nhưng tôi vẫn đòi bố mẹ cho mình tự đi bộ. Lần này tôi không còn vô tư đi đứng như trước, tôi cứ ngó trước ngó sau, nhìn chỗ này chỗ kia xem có thấy cô bạn hôm nọ không, khi đã đi qua đoạn nhà cô bé ấy, tôi lại vui vẻ nhảy chân sáo đến trường. Vừa tung tẩy nhảy được ba cái, thì có ai đó gọi tôi:
- Dũng ơi!
Là giọng một người phụ nữ, tôi theo phản xạ giống như bao người trên quả đất này, cứ thấy ai gọi tên là vô tư quay lại thôi và khoảnh khắc ấy tôi hú vía luôn. Người phụ nữ vừa gọi tôi lại đang nắm tay cô bạn hôm trước, tôi bất giác run rẩy, chân sắp không thể trụ nổi mà khụy xuống. Tôi sợ bị cô ấy mắng và bắt dẫn về gặp bố mẹ vì tội làm "rách" tay bạn.
- Con ơi, lại đây cô bảo!
Người phụ nữ ấy lại tiếp tục gọi tôi, bà vẫy tay và cười rất hiền hậu. Lúc này đây tôi mới thấy dễ thở hơn một chút, mạnh dạn bước lên phía trước đối mặt với hai người.
- Dạ, con chào cô ạ! Cô... cô gọi con ạ? - Tôi ấp úng.
- Chào con, cô là mẹ của bạn Vy học chung lớp 1C với con này, nay cô bận nên không chở Vy đi học được, con đi học chung với Vy nha.
Nghe đến đây tôi mới ớ ra và trong đầu cố lục lọi mớ ký ức lộn xộn xem lớp 1C tôi đang học có thực sự tồn tại một bạn nữ tên Vy không. Bất lực với trí nhớ của mình, tuy không biết đây là bạn Vy nào, nhưng vì người lớn đã dặn dò, cộng thêm mấy hôm trước tôi cào xước tay cô bạn nên tôi đành ngoan ngoãn dạ vâng và sánh bước cùng cô bạn "mới" đến trường.
Đến bây giờ tôi vẫn thắc mắc hồi đó thế quái nào học gần hết năm mà tôi vẫn không nhớ nổi tên dù chỉ mười người trong lớp. Nếu hiện tại tôi không phải là thông dịch viên thành thạo bốn loại ngôn ngữ Anh, Hàn, Thái, Ấn thì chắc có lẽ tôi sẽ hoài nghi mình bị bệnh gì đó về não bộ.
...
Trên đường đi tôi im lặng như kẻ câm còn Vy thì ngược lại. Cô bạn đó "hót" như chú chim nhỏ vậy làm cho tôi từ một đứa lập dị ít nói chỉ biết riêng mình bỗng cũng biết quan tâm, để ý đến người khác.
- Dũng ơi, ngày nào bạn cũng đi bộ à?
- ...
- Mấy lần tớ đứng chờ mẹ dắt xe lai đi học tớ đều nhìn thấy bạn đấy.
- ...
- Đợi tớ với! Sao đi nhanh vậy?
- Ừ!
Mãi rồi cơ miệng tôi cũng chịu mở ra để thốt lên một tiếng "Ừ!". Tôi đứng lại mấy giây chờ Vy, chân cô bạn ấy cũng đâu có ngắn lắm, hai đứa tôi cao ngang nhau đó, chả hiểu sao lại cứ đi chậm rì rì. Vừa "đuổi" kịp tôi Vy đã dúi vào tay tôi thứ gì đó mềm mại. Tôi ngạc nhiên nhìn xuống tay mình thì nhận ra đó không phải thứ gì xa lạ, vật phẩm mềm mại đó chính là khăn lau nước mũi của tôi. Bất ngờ hơn nữa là chiếc dây chun đỏ lại ở trong chiếc khăn. Tôi khó hiểu hỏi Vy:
- Sao lại đưa tớ cái này?
- Của bạn mà! Tớ trả bạn. Cảm ơn bạn. Mẹ tớ bảo không được lấy đồ của người khác.
- Tớ không đưa bạn chiếc dây chun nào cả. Tớ không lấy nó. Bạn cầm lại đi.
Tôi đưa trả lại Vy dây chun đỏ, và lấy chiếc khăn vừa nhận lại lau mũi luôn. Thời tiết hơi lạnh là nước mũi lại chảy đầy ra. Nghĩ lại tôi thấy khá xấu hổ, nhưng mà ai chả có những khoảnh khắc "mất mặt" đáng nhớ cơ chứ!
Lúc đó tôi không nghĩ nhiều về chuyện mặt mũi tèm lem đầy nước mũi, mà thấy thật khó chịu bởi một vấn đề khác. Rõ ràng tôi chỉ cho Vy mượn khăn lau mũi, chứ nào có cho mượn dây chun đâu. Vì tôi nhớ hôm đó sau khi đờ đẫn đi vào lớp tôi vẫn móc dây chun đỏ từ túi quần ra nghịch. Mãi đến bây giờ khi nghĩ lại tôi vẫn thấy thật thần kỳ, cả chuyện chiếc dây chun và cả việc tôi không còn là người ít nói nữa. Không hiểu sao Vy lại "kích thích" được đường dây ngôn ngữ giao tiếp của tôi. Từ ngày hôm ấy, tôi - thằng con trai lập dị, tự kỷ không còn tự kỷ, lập dị nữa. Nhưng cũng không hẳn là trở thành thằng lắm lời, dễ gần, chỉ là tôi đã biết mở lòng hơn mà thôi.
Sau hôm đó tôi đã nhớ thêm được một cái tên trong lớp 1C. Cái tên mà đến tận bây giờ tôi vẫn không đành lòng quên đi.
...
Hóa ra Vy vẫn luôn ngồi phía gần cửa ra vào của bàn đầu, ấy vậy mà bấy lâu nay đi qua đi lại cửa lớp n lần tôi vẫn chả có ấn tượng gì về cô bạn ấy cả. Bảo sao tôi bị gán mác lập dị.
Ngày ngày tôi đi học và tan học cùng Vy, cô bạn rất dễ mến, hay quan tâm hỏi han tôi đủ điều trên đời. Lúc ở lớp Vy cũng hay chạy xuống cuối lớp - chỗ tôi ngồi để cùng tôi học bài, chơi gẩy dây chun và vẽ vời những bức hình xấu hoắc. Vy hay xin tôi những chiếc dây chun đỏ mỗi lần thấy tôi gẩy thắng được của mấy thằng con trai trong lớp. Tôi cũng không hiểu vì sao cô bạn ấy lại có sở thích đặc biệt với những chiếc chun đỏ như vậy. Tôi cảm thấy rất vui và hạnh phúc vì có Vy, chắc có lẽ cô bạn cũng cảm thấy vậy, vì tôi thấy khi bên tôi lúc nào bạn ấy cũng cười rất tươi, nhất là khi nhận từ tôi những chiếc dây chun. Cô bạn cười toe như được cho kẹo.

Vào một buổi chiều như bao buổi chiều tan học khác của hai đứa, tôi đã nắm tay Vy trong những vạt nắng chiều mùa đông không mấy đậm đà nhưng cũng đủ để in bóng cái nắm tay ấy vào sâu trong miền ký ức của tôi. Tôi không biết vì sao khi đó tôi lại nắm tay cô bạn "cùng tiến", tôi không còn nhớ rõ lý do để ngụy biện cho hành động đó. Tôi chỉ nhớ, khoảnh khắc ấy khi mà tay chạm tay có gì đó thật ấm áp giữa mùa đông đầy gió. Tôi rất trân trọng những kỷ niệm trong sáng của tuổi thơ. Tôi muốn hai mươi năm sau kỷ niệm đó vẫn bên tôi và sẽ là thời điểm hiện tại của tôi. Tiếc là điều đó mãi mãi không bao giờ xảy ra. Đó là điều tôi tiếc nuối vô cùng.

Có rất nhiều bạn bè, đồng nghiệp ở thời điểm hiện tại tò mò về người đầu tiên tôi yêu là ai. Tôi đều bảo đó là người con gái học chung ba năm cấp ba với tôi, và họ tin điều đó. Cả cô gái tôi yêu suốt ba năm cấp ba cũng tin vào điều đó. Nhưng sự thật không phải vậy. Tôi đã nói dối họ. Vì tôi không muốn nhắc đến Vy. Cô ấy đã đi rất xa tôi rồi.

Cũng vào năm tôi học lớp một ấy, sau kỳ nghỉ tết dài ngày, chúng tôi quay lại lớp học, mọi người đều đông đủ, chỉ có Vy là biến mất. Trên bàn học mà cô ấy vẫn hay ngồi được đặt một cành hồng trắng muốt. Và cô chủ nhiệm nói Vy cùng mẹ cô ấy đã qua đời vì tai nạn xe hai hôm trước khi họ đang trên đường từ quê ra. Tin đó như sét đánh ngang bầu trời xuân yên bình trong tôi. Lúc ấy tôi rối bời vô cùng, tôi và rất nhiều bạn bè khác trong lớp cùng bật khóc. Tôi không biết họ khóc vì gì, tôi chỉ biết tôi khóc vì tôi thương Vy. Cô bé tóc ngắn có nụ cười tươi xinh ấy là người tôi thương vô cùng.
Chiều hôm đó khi tan học về, tôi chạy thật nhanh, chạy không ngừng nghỉ dù chỉ một giây đến trước cửa nhà Vy. Tôi thấy rất nhiều người đang bê đồ từ trong ra, một chiếc lọ thủy tinh bị rơi từ trong thùng đồ cũ xuống đất vỡ tan, rất nhiều dây chun đỏ từ trong đó rơi tung tóe ra mặt đường. Không ai để ý đến chúng, họ lại tiếp tục công việc thu dọn của mình, còn mình tôi thất thần nhìn chúng. Một lúc sau tôi cũng nhặt hết những chiếc dây chun đó bỏ vào cặp sách để mang về nhà.

Thực ra trong lúc tôi cặm cụi nhặt dây chun đã nghe được một chuyện đau lòng của gia đình Vy. Cô ấy là con của một bà mẹ đơn thân. Hai mẹ con Vy rời bỏ quê hương để lên thành phố sinh sống, họ cố gắng tránh né những lời đàm tiếu tại quê nhà và cũng vì mẹ Vy muốn cô ấy được sống hạnh phúc. Vậy nên khi hai mẹ con Vy qua đời lễ tang được tổ chức ở quê, còn ngôi nhà thuê tại đây được họ hàng thu xếp lên dọn đồ mang về. Lúc nghe điều này tôi không hoàn toàn hiểu hết lời họ nói, mãi sau này khi đủ khôn lớn tôi mới biết hóa ra cuộc đời của Vy cũng như mẹ cô ấy thật éo le và đáng thương. Vậy mà khi bên tôi và bạn bè Vy vẫn cười rạng ngời như đóa hoa hướng dương khoe sắc dưới ánh mặt trời.

Mỗi lần nghĩ đến Vy nơi nào đó sâu thẳm trong con tim tôi đều cảm thấy đau đớn, mặc dù khi đó tôi còn nhỏ nhưng không hiểu sao tôi lại thấy đau và nghẹn ngào đến vậy. Những lúc như thế tôi lại chạy, tôi chạy qua hết những năm tháng thơ dại, chạy cả vào mùa giải Marathon quốc gia năm tôi tròn mười tám tuổi. Năm đó tôi đoạt giải nhất. Chiếc cúp đoạt được tôi đem nó đến khoe với Vy khi đi thăm mộ cô ấy. Lần nào đến thăm Vy tôi cũng không quên để lại đó một chiếc dây chun đỏ.

Thanh xuân của tôi gọi tên Vy và vẫn chỉ gọi tên cô ấy mà thôi. Sau này khi yêu ai đó dù thật lòng thế nào đi chăng nữa thì đâu đó nụ cười tỏa nắng của Vy vẫn ám ảnh một cách hư ảo trong tâm trí tôi. Dẫu cảm thấy có lỗi với những người đến sau, nhưng tôi không thể buông bỏ cô ấy - tình đầu của tôi!

Quỷ Quyệt
(11:24 pm - 27/11/2017)

No comments:

Post a Comment