Sunday, November 12, 2017

Yêu đơn phương 3

(Ảnh: internet)
Có một thứ cảm giác rất kỳ lạ dành cho một người. Đó không hẳn là yêu say đắm đến mức hy sinh tính mạng. Cũng không phải hời hợt có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Cảm xúc ấy dường như vừa đủ để tự một người có thể ôm lấy nó trong tâm trí mình mà không cần nói ra cho người thứ hai biết. Đó là yêu đơn phương...
Trong một ngày bình yên của mùa thu, khi mà lá vàng vẫn mải miết rơi theo chiều gió thì ta cũng nhận ra mình đang mải miết nghĩ tới một người - người mà ta không thể thản nhiên tay nắm tay, người mà ta không thể thản nhiên ôm chầm lấy khi gió về bất chợt, người mà thậm chí nhìn lâu hơn vài giây ta cũng chẳng dám nhìn. Bất giác ta nghĩ ngày hôm đó có lẽ không bình yên như mình và bao người đang thấy bằng đôi mắt bình thường. Ta lại bước đi, những dấu chân lặng lẽ đến cô độc, một nỗi niềm hiu hắt bao trùm toàn cơ thể, ta thèm khát người mà ta đang nghĩ đến. Đó chắc hẳn là yêu đơn phương...
Rồi một ngày kia khi thu qua và đông lại tới, cái rét căm căm phả vào da thịt khiến mỗi lần chạy xe lòng vòng ngoài đường lại ước có người đó ngồi sau ôm ấp thật chặt. Mùa đông giống như một sự thử thách khó khăn cùng cực với những người yếu lòng, bởi lẽ chỉ một chút ít mất cân bằng cảm xúc là ta sẽ không kìm được mà lao đến bên người mình thương trộm nhớ thầm. Nhưng giá mà ta có đủ can đảm để "yếu lòng" thì cái sự nhớ nhung, khao khát kia đã chả dằn vặt ta ngày này qua ngày khác như vậy. Không tự tin, sợ sệt, hay lo lắng quá mức cho một mối quan hệ còn chưa kịp bắt đầu chính là "căn bệnh mãn tính" của tình yêu đơn phương...
Đông đến vài tháng rồi lại nhường chỗ cho mùa xuân, cành cây, hoa lá mơn mởn trong tiết trời ấm áp, mưa phùn đâu đó phất phơ bay đầy đường, ta cầm chiếc ô nhỏ xinh dạo bước trên từng dãy phố quen thuộc, trong lòng không khỏi hoài niệm về một ai đó trong quá khứ - người mà những năm thanh xuân ấy ta chỉ biết nhìn theo bóng lưng họ, người mà những năm đã qua ấy ta chưa một lần can đảm nhìn họ và nói lời yêu thương. Sự tiếc nuối, nỗi niềm hối hận ấy là thứ đầy ám ảnh của một tình yêu đơn phương...
Mùa xuân cùng với những sự nhìn lại trong quá khứ chẳng còn mãi, nó nhường chỗ cho mùa hạ với những cơn gió mát, với những đợt nắng vàng óng ánh khắp đất trời. Khi mà cái nóng khiến ta phát rồ và tìm cách trốn chạy, ta chợt muốn rủ ai đó đi cùng - người mà chắc có lẽ đang có kỳ nghỉ mát với ai kia mất rồi. Lặng lẽ vùi mình trong phòng điều hòa, ta chọn biến mất khỏi mọi cuộc vui, tay trượt mở màn hình cảm ứng hững hờ lướt facebook, zalo... cũng không mấy ngạc nhiên khi thấy người ấy chia sẻ ảnh, video vui tươi, hạnh phúc bên người thương của họ. Ta mỉm cười, tắt điện thoại và chìm vào giấc ngủ thật sâu - giấc ngủ mà trong đó ta mơ mình chưa từng một lần dành tình cảm thầm lặng này cho họ...
Bốn mùa một tình yêu, năm tháng đi qua cũng vẫn cùng một tình yêu - tình yêu dành cho người mà ta không dám thổ lộ, tình yêu dành cho người đã có người thương, hay tình yêu dành cho một người sớm đã chẳng còn tồn tại...
Mình ta cứ vậy, mãi mãi đơn độc trong cảm xúc, tình cảm của mình, đó chính là đơn phương!

Quỷ Quyệt
(2:53 pm - 12/11/2017)

No comments:

Post a Comment